Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
Chương 137: Buộc anh phải ra tay giết người
Lại Ly Hôn
06/01/2018
Tiêu Cửu Cửu nhanh chóng bấm phím điện thoại di động, nhắn trả lời cho tin nhắn đã gửi lúc trước: "Gặp mặt ở đâu?"
Tin nhắn trả lời của mẹ Tiêu đáp lại rất nhanh: "Ngày mai, mười hai giờ trưa, tại quán trà Vĩnh An, trên đường Tây Hoa, không gặp không về."
Tiêu Cửu Cửu chỉ nhắn trở lại một chữ, "Được."
Để điện thoại di động xuống, Tiêu Cửu Cửu ra đứng ở phía trước cửa sổ, đôi mắt sáng của cô giống như đang nhìn ra phong cảnh bên ngoài vô cùng tươi đẹp. Nhưng thực chất trong đầu cô thì đang chuyển động không ngừng. Cô đang suy nghĩ, việc cô gặp mặt mẹ Tiêu nói chuyện, có cần phải nói qua một tiếng với Tiêu Cẩn Chi hay không?
Đang suy nghĩ, bên tai liền vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tiêu Cẩn Chi: "Đang suy nghĩ gì mà nhìn em giống như bị mất hồn thế?"
Tiêu Cửu Cửu liếc mắt nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, đưa điện thoại di động cho anh xem: "Xem một chút đi, mẹ anh gởi tin nhắn tới!"
Tiêu Cẩn Chi đảo mắt đọc hết mấy tin nhắn xong, mày rậm lập tức chau chặt lại, yên lặng nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu, "Em quyết định đi tới để gặp rồi hả?"
Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng cười lên một tiếng, "Đi chứ! Nếu như mẹ anh đã thành tâm hẹn ước với em như vậy, tại sao em lại có thể không nể mặt chứ? Có thế nào cũng phải đi gặp mẹ anh một chút, thử xem trong hồ lô của bà ta bán loại thuốc gì đây? Hoặc cũng có thể nói, thực sự em cũng rất muốn biết xem rốt cuộc cha mẹ của mình là người thế nào?"
Tiêu Cẩn Chi đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc của cô, đáy mắt thoáng qua một suy nghĩ sâu xa, trầm giọng nói,,
"Cửu Cửu, hãy đồng ý với anh, bất kể bà ta có nói gì với em, em đều phải nói lại cho anh biết, bất kể có vấn đề gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau bàn bạc để giải quyết. Em đừng nên không nói một tiếng nào mà đã không nhìn thấy người đâu nữa. Được không?"
Tiêu Cửu Cửu dùng sức gật gật đầu, cười trêu ghẹo anh, "Đó là chuyện đương nhiên rồi, anh chính là đại Boss (ông chủ lớn) của em mà, có chuyện xảy ra, em không tìm anh thì còn có thể tìm ai được đây?"
Tiêu Cẩn Chi nhẹ nhàng cười lên một tiếng, đưa tay nhéo vào cái mũi thon gọn của cô: "Em có thể nghĩ như vậy là được rồi!"
Ngay sau đó, anh lại dặn dò Tiêu Cửu Cửu rất cẩn thận: "Ngày mai, khi nào em đi thì nhớ đưa cả Lăng Mẫn theo. Anh cũng vậy, sẽ cho người âm thầm đi theo để bảo vệ em. Em cũng đừng nữa chơi trò trốn tìm với anh nữa nhé, có nghe lời hay không?"
Tiêu Cửu Cửu cọ cọ ở trên người của anh, cười nói: "Biết rồi, anh nhiều chuyện quá đấy!"
Tiêu Cẩn Chi hừ nhẹ một tiếng, "Em đúng là một tiểu bạch nhãn lang (*), cái này chẳng phải là anh đang quan tâm đến em hay sao! Thật là không biết phân biệt tốt xấu thế nào!"
(*) Tiểu bạch nhãn lang: Dịch nghĩa: Sói mắt trắng nhỏ. Cụm từ “bạch nhãn lang” thường dùng để chỉ những người có thái độ kiêu ngạo, khinh người, nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Tiêu Cửu Cửu lại cọ cọ lên trên người của anh, cười nói: "Được rồi, được rồi, D em biết chỉ có anh là người hiểu và thương em nhất mà!"
Ngay từ đầu, mẹ Tiêu đã để sẵn điện thoại di động, nhìn về phía Lương Kinh Diễm đang ngồi ở đối diện với bà, nhàn nhạt nói: "Cháu cứ yên tâm đi, lần này, chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt, không thể tìm ra Tiêu Cửu Cửu trước để hạ thủ. Nhưng đến sáng ngày hôm sau, bác dám cam đoan, nhất định cô ta sẽ không còn xuất hiện ở đây nữa. Trừ phi, cô ta không có chút tình cảm nào đối với Cẩn Chi."
Lương Kinh Diễm vui mừng dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com hỏi, "Bác gái, bác định làm thế nào vậy?"
Mẹ Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, "Về việc này cháu không cần quan tâm đến, cứ an tâm mà chờ xem!"
Lương Kinh Diễm cảm kích nhìn mẹ Tiêu: "Bác gái, cám ơn ngài! Nếu như không có ngài, cháu cũng không biết phải làm thế nào mới tốt."
Mẹ Tiêu vỗ vỗ vào tay Lương Kinh Diễm: "Khách khí làm gì, ở trong lòng bác gái đây, chỉ có cháu mới xứng đáng là dâu con của nhà chúng ta!"
Tuy rằng nói như thế, nhưng trong lòng mẹ Tiêu cũng đang có những ý nghĩ hết sức khinh thường. Nếu như không phải do cô thật sự vô dụng, chuyện này phải để tôi đây trực tiếp ra tay hay sao. Nếu như Tiêu Cửu Cửu kia không phải là con gái của con đàn bà đê tiện kia sinh rai, tôi thà rằng để cho Cẩn Chi lựa chọn con bé, chứ sẽ không bao giờ chấp nhận một người tàn phế như cô, bước chân vào trong nhà họ Tiêu chúng ta. Chờ tôi dọn sạch Tiêu Cửu Cửu kia, sau đó sẽ quay lại suy nghĩ tiếp theo phải làm như thế nào. Chung quy nhất định không thể để cho Cẩn Chi thật sự phải cưới một người tàn phế như cô được, làm sao có thể để cho nhà họ Tiêu bị tuyệt hậu được chứ?
Mẹ Tiêu và Lương Kinh Diễm, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, sau khi cáo biệt, hai người liền mỗi người đi một ngả.
Lúc này Lương Kinh Diễm nhìn theo mẹ Tiêu lên xe, đi đến khi khuất hẳn. Nơi đáy mắt của cô ta đồng thời thoáng qua một vẻ trào phúng, mụ già chết tiệt này, thật sự cho rằng tôi đây không nhìn ra rằng bà đang ở đó cố gắng diễn trò với tôi hay sao? Bà thật sự cho là Lương Kinh Diễm này sẽ đặt tất cả mọi thứ quý giá lên trên người của bà hay sao? Tôi đây nhổ vào!
Chờ đó mà xem! Tôi đây không thể có một cuộc sống tốt đẹp, các người cũng đừng hòng có được sự thoải mái! Cho dù Lương Kinh Diễm này phải chết, cũng nhất định sẽ kéo các người đi theo để làm đệm lưng, ha ha ha ha …
Ngày hôm sau, sau khi Tiêu Cửu Cửu đã ngủ mộtgiấc ngon lành, đã lấy lại sức lực, khi cô tỉnh lại, đã là mười giờ.
Nhớ tới ngày hôm nay mình có cuộc hẹn với mẹ Tiêu cùng, Tiêu Cửu Cửu cũng không nằm lại trên giường nữa. Cô trở dậy, sau khi tắm rửa sạch sẽ, liền đi xuống lầu.
Đang bận rộn dọn dẹp trong nhà, Lăng Mẫn vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu trở dậy, vội vàng tiến lên nghênh đón: "Tiểu thư, ngài dậy rồi sao? Đói bụng không? Trên bàn đã có bữa ăn sáng, vẫn còn nóng đó, cô hãy mau chóng ăn một chút đi!"
Tiêu Cửu Cửu gật đầu một cái nói: "Được!"
Đợi Cửu Cửu ăn xong bữa ăn sáng, trở lên lầu chỉnh trang xong xuôi thì đã tới mười một giờ trưa.
Tiêu Cửu Cửu xuống lầu, Lăng Mẫn đã đứng chờ sẵn ở lầu dưới: "Tiểu thư, hiện tại cô đi ra ngoài sao?"
Tiêu Cửu Cửu gật đầu một cái, "Chuẩn bị xong chưa?"
Lăng Mẫn trả lời, "Cũng chuẩn bị xong, tài xế đã ở bên ngoài chờ."
"Vậy thì chúng ta đi thôi!"
*****************
Khi hai người các cô đến quán trà Vĩnh An nằm ở trên đường Tây Hoa, thì còn hai mươi phút nữa mới đến mười hai giờ như đã hẹn.
Tiêu Cửu Cửu cho rằng cô đã tới nơi này đủ sớm rồi, nhưng lại không nghĩ tới, mẹ Tiêu đã tới nơi này còn sớm hơn. Bà đã ngồi ở trong phòng chung uống trà, cũng dặn dò nhân viên phục vụ khi nào Tiêu Cửu Cửu đến, hãy đưa Tiêu Cửu Cửu vào trong phòng gặp bà.
Tiêu Cửu Cửu vừa vào đến cửa đã nhìn thấy vị phu nhân cao quý kia đang ưu nhã ngồi ở đằng trước chiếc bàn cổ điển chờ cô. Tiêu Cửu Cửu liếc mắt nhìn sang Lăng Mẫn đang ở bên cạnh mình, nói: "Chị Lăng, chị ở bên ngoài chờ tôi!"
"Dạ!"
Tiêu Cửu Cửu đóng cửa lại, lạnh nhạt đi tới trước mặt mẹ Tiêu ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn bà, giọng nói lạnh lùng: "Có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra đi!"
Mẹ Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói một tiếng: "Vội vã gì chứ?"
Động tác rửa trà, tráng trà của mẹ Tiêu rất nhẹ nhàng tao nhã, sau đó, bà ngâm trà vào nước, rót trà ra, sau đó, bưng ly trà đến trước mặt cô: "Thử một chút xem, đây chính là loại trà Đại Hồng Bào ở núi Vũ Di do ta mang tới, không có mấy người bình thường được uống đâu."
Tiêu Cửu Cửu nâng chung trà lên, hít hà, đột nhiên mặt liền biến sắc. Nhìn thấy mẹ Tiêu đang định bưng trà đưa lên miệng, vội vàng đưa tay gạt một cái: "Đừng uống....! Trong trà này có độc! Người đâu..."
Mẹ Tiêu vừa nghe thấy nói trong trà có độc, mặt liền biến sắc, nhìn Lăng Mẫn đẩy cửa đi vào, lại nghe Tiêu Cửu Cửu đang ở đó dặn bảo, "Lăng Mẫn, lập tức báo cảnh sát, yêu cầu bao vây tất cả mọi người đang ở nơi này lại, kể cả nhân viên làm việc trong quán trà này, không cho phép một người nào bỏ chạy."
Nếu như hôm nay mẹ Tiêu bị ngã xuống ở chỗ này, như vậy, người bị tình nghi lớn nhất sẽ chính là cô.
Cũng giống như vậy, nếu như Tiêu Cửu Cửu bị ngã xuống ở chỗ này, người bị tình nghi lớn nhất cũng sẽ là mẹ Tiêu. Tóm lại, bất kể là người nào bị hại, sự liên quan giữa hai người bọn họ, ắt sẽ càng thêm ác liệt hơn, tình thế lại càng trở nên khó khống chế hơn.
Mẹ Tiêu lúc này mới phản ứng được, thẳng tắp nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu, "Làm sao cô biết trong trà này trong có độc?"
Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng cười nhạo: "Xem ra sự điều tra của Tiêu phu nhân đối với tôi còn chưa được tỉ mỉ rồi! Chẳng lẽ bà không biết rằng, Tiêu Cửu Cửu tôi chính là đồ đệ của độc thủ thần y hay sao? Ha ha, dám hạ độc ở trước mặt tôi đây, chẳng phải là đã múa rìu qua mắt thợ hay sao?"
Đến lúc này mẹ Tiêu mới nhớ ra, dường như trong bản điều tra về Tiêu Cửu Cửu có báo cáo về những chi tiết như vậy, nhưng chỉ là bà không biết, có phải Tiêu Cửu Cửu này đã thật sự học được theo như lời nói vừa rồi của cô hay không.
Ở trong mắt, trong lòng của bà, Tiêu Cửu Cửu kia vẫn chính là một tiểu yêu tinh, chỉ biết mê hoặc đàn ông, dựa vào đàn ông để có cơm ăn mà thôi. Nơi nào nghĩ còn có thể lấy được, bản lãnh của Tiêu Cửu Cửu cũng không chỉ có vẻn vẹn như vậy đâu.
Cảnh sát tới rất nhanh, ngay cả Tiêu Cẩn Chi nghe được tin tức, cũng vội vàng chạy tới.
Sắc mặt của Tiêu Cẩn Chi vô cùng khẩn trương, cho đến khi nhìn thấy hai người phụ nữ đang ngồi ở bên trong nhà đều được bình yên vô sự, thì lúc này trong lòng mới như được thả lỏng xuống.
Hai người bọn họ một người là mẹ của anh, một người là người phụ nữ mà anh thích nhất. Cả hai người phụ nữ này, bất kể là người nào xảy ra chuyện, anh cũng đều sẽ cảm thấy không hề dễ chịu hơn.
Đến tột cùng, là người nào đã dám can đảm hạ độc thủ đối với hai người phụ nữ của anh?
Tiêu Cẩn Chi căn dặn Tằng Lỗi dán mắt theo dõi thật chặt toàn bộ hành trình chuyện này, để ý xem xét một chút, kết quả điều tra như thế nào, còn bình thường mình thì đưa mẹ Tiêu và Tiêu Cửu Cửu về nhà.
Nhưng ngay khi anh dẫn hai người đi tới lầu dưới, thì một vị cảnh sát ngăn cản bọn họ lại, lễ phép đưa ra giấy chứng nhận ra, nói, "Xin lỗi, hai người vẫn chưa thể đi được! Chúng tôi mới vừa nhận được tố cáo, nói rằng có người tận mắt nhìn thấy, nghi ngờ chính Tiêu tiểu thư là người đã hạ độc. Xin mời đi theo chúng tôi một chuyến."
Nơi đáy mắt Tiêu Cửu Cửu thoáng qua một ánh nhìn lạnh lẽo. Xem ra, mục đích của đối phương hiện tại chính là muốn diệt trừ cô đây!
Nếu vào nơi đó sẽ có người cầm còng tay, còng người ta lại, lúc này Tiêu Cẩn Chi tiến lên một bước đứng chắn ở trước mặt Cửu Cửu, cả người bộc phát ra một luồng hàn khí lạnh kinh người. Trong hai tròng mắt đen sẫm tỏa ra một ánh nhìn bén nhọn bá đạo đầy sát khí: "Tôi đây lại muốn nhìn một chút xem, hôm nay ai trong số các người, ở trước mắt tôi có thể đưa cô ấy đi?"
Đúng lúc hai bên còn đang giằng co, thì ở ngoài cửa lại có một người đàn ông trung niên cao lớn dáng vẻ đầy uy mãnh đi tới.
Tiêu Cẩn Chi vừa nhìn thấy ông ta, hai tròng mắt liền thoáng nhíu chặt lại, lại là một người có quan hệ với nhà họ Lương, chính là Trịnh Minh, Trưởng ban Cục An ninh của kinh đô! Lúc này mà ông ta lại dám tiến vào để khuấy đảo sao?
Trịnh Minh vừa nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi, cũng khách khí lên tiếng chào hỏi, " Tổng giám đốc Tiêu, thật xin lỗi! Chúng ta cũng nhận được tố cáo, Tiêu tiểu thư là người khả nghi đã có liên lạc cùng với một tổ chức bí mật ở nước ngoài. Xin mời Tiêu tiểu thư đi một chuyến, để phối hợp điều tra của chúng tôi. Ngài yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm oan uổng người tốt!"
Tiêu Cẩn Chi nhíu mày, lạnh lùng cười một tiếng, "Tốt lắm! Vậy thì hãy giam giữ hai chúng tôi cùng với nhau, cô ấy ở đâu, tôi liền ở đó!"
Xem ra, hiện giờ nhà họ Lương đã ép buộc anh phải ra tay giết người rồi đây!
Được! Các người cũng đã được hưởng cảm giác của cuộc sống an bình quá lâu rồi, muốn tìm chút việc vui, tôi đây cũng sẽ không chút phiền lòng giúp cho các người thêm chút gia vị.
Tiêu Cẩn Chi lấy điện thoại di động ra, chỉ phát ra một cái tin nhắn. Tin nhắn chỉ có hai chữ - "Ra tay!"
Tiêu Cửu Cửu vẫn thờ ơ lạnh nhạt, hoàn toàn không có cảm giác bị bắt, hơn nữa trên mặt cô không hề có một chút vẻ bối rối.
Tiêu Cửu Cửu nhìn bóng dáng cao lớn đứng ở trước mặt cô, vì cô mà tình nguyện che gió che mưa, trong lòng cô chỉ cảm thấy ấm áp. Có anh đang ở đây, chắc chắn anh sẽ không để cho cô xảy ra chuyện.
Trịnh Minh nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi rõ ràng có ý muốn che chở cho Tiêu Cửu Cửu, cũng bày ra cái gương mặt nghiêm nghị, nói: "Nếu Tổng giám đốc Tiêu muốn theo chúng tôi vào trong cục, vậy thì hãy cùng nhau đi!"
Khuôn mặt Tiêu Cẩn Chi lộ ra vẻ sa sầm, anh đỡ Tiêu Cửu Cửu, ngồi lên xe cảnh sát.
Anh nhìn qua cửa sổ của xe cảnh sát, nhìn thấy gương mặt mang đầy vẻ kinh hoảng của mẹ Tiêu, trong lòng anh thoáng qua một chút bất đắc dĩ. Người mẹ này của anh cả đời hồ đồ, vậy mà đến già cũng vẫn không chịu ngừng lại. Nếu như không phải là nhà mẹ có hậu thuẫn, chỉ bằng tính tình này của bà, chắc chắn sớm đã bị người ta thu thập! Hừ, bây giờ lại còn hồ đồ đến nước này, xem ra chờ sau khi trở về, anh sẽ còn phải cho gõ gõ chuông báo động cho bà biết, đừng có để bị người ta mang đi bán mà còn giúp người ta đếm tiền...
Bọn họ trực tiếp bị dẫn tới Cục An ninh, sau đó Tiêu Cửu Cửu bị trực tiếp đưa vào phòng thẩm vấn.
Tiêu Cẩn Chi trực tiếp tìm đến phòng làm việc của Cục trưởng Ngụy Đông Minh, Ngụy Đông Minh vội vàng chạy tới, tự mình giám sát thẩm vấn.
Trịnh Minh vừa thấy Tiêu Cẩn Chi đi tìm thượng cấp của ông tới nơi này, sắc mặt khó coi, tìm một cơ hội trở lại phòng làm việc, gọi điện thoại cho người đã ra mệnh lệnh cho ông: "Ngụy Đông Minh tới, chuyện hôm nay sợ là không thành công được."
Đối phương chỉ trả lời một câu, "Anh đã làm hết sức là tốt rồi!" Nói xong, đối phương liền trực tiếp cúp luôn điện thoại.
Tin nhắn trả lời của mẹ Tiêu đáp lại rất nhanh: "Ngày mai, mười hai giờ trưa, tại quán trà Vĩnh An, trên đường Tây Hoa, không gặp không về."
Tiêu Cửu Cửu chỉ nhắn trở lại một chữ, "Được."
Để điện thoại di động xuống, Tiêu Cửu Cửu ra đứng ở phía trước cửa sổ, đôi mắt sáng của cô giống như đang nhìn ra phong cảnh bên ngoài vô cùng tươi đẹp. Nhưng thực chất trong đầu cô thì đang chuyển động không ngừng. Cô đang suy nghĩ, việc cô gặp mặt mẹ Tiêu nói chuyện, có cần phải nói qua một tiếng với Tiêu Cẩn Chi hay không?
Đang suy nghĩ, bên tai liền vang lên giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tiêu Cẩn Chi: "Đang suy nghĩ gì mà nhìn em giống như bị mất hồn thế?"
Tiêu Cửu Cửu liếc mắt nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi, đưa điện thoại di động cho anh xem: "Xem một chút đi, mẹ anh gởi tin nhắn tới!"
Tiêu Cẩn Chi đảo mắt đọc hết mấy tin nhắn xong, mày rậm lập tức chau chặt lại, yên lặng nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu, "Em quyết định đi tới để gặp rồi hả?"
Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng cười lên một tiếng, "Đi chứ! Nếu như mẹ anh đã thành tâm hẹn ước với em như vậy, tại sao em lại có thể không nể mặt chứ? Có thế nào cũng phải đi gặp mẹ anh một chút, thử xem trong hồ lô của bà ta bán loại thuốc gì đây? Hoặc cũng có thể nói, thực sự em cũng rất muốn biết xem rốt cuộc cha mẹ của mình là người thế nào?"
Tiêu Cẩn Chi đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc của cô, đáy mắt thoáng qua một suy nghĩ sâu xa, trầm giọng nói,,
"Cửu Cửu, hãy đồng ý với anh, bất kể bà ta có nói gì với em, em đều phải nói lại cho anh biết, bất kể có vấn đề gì, chúng ta cũng sẽ cùng nhau bàn bạc để giải quyết. Em đừng nên không nói một tiếng nào mà đã không nhìn thấy người đâu nữa. Được không?"
Tiêu Cửu Cửu dùng sức gật gật đầu, cười trêu ghẹo anh, "Đó là chuyện đương nhiên rồi, anh chính là đại Boss (ông chủ lớn) của em mà, có chuyện xảy ra, em không tìm anh thì còn có thể tìm ai được đây?"
Tiêu Cẩn Chi nhẹ nhàng cười lên một tiếng, đưa tay nhéo vào cái mũi thon gọn của cô: "Em có thể nghĩ như vậy là được rồi!"
Ngay sau đó, anh lại dặn dò Tiêu Cửu Cửu rất cẩn thận: "Ngày mai, khi nào em đi thì nhớ đưa cả Lăng Mẫn theo. Anh cũng vậy, sẽ cho người âm thầm đi theo để bảo vệ em. Em cũng đừng nữa chơi trò trốn tìm với anh nữa nhé, có nghe lời hay không?"
Tiêu Cửu Cửu cọ cọ ở trên người của anh, cười nói: "Biết rồi, anh nhiều chuyện quá đấy!"
Tiêu Cẩn Chi hừ nhẹ một tiếng, "Em đúng là một tiểu bạch nhãn lang (*), cái này chẳng phải là anh đang quan tâm đến em hay sao! Thật là không biết phân biệt tốt xấu thế nào!"
(*) Tiểu bạch nhãn lang: Dịch nghĩa: Sói mắt trắng nhỏ. Cụm từ “bạch nhãn lang” thường dùng để chỉ những người có thái độ kiêu ngạo, khinh người, nhìn người khác bằng nửa con mắt.
Tiêu Cửu Cửu lại cọ cọ lên trên người của anh, cười nói: "Được rồi, được rồi, D em biết chỉ có anh là người hiểu và thương em nhất mà!"
Ngay từ đầu, mẹ Tiêu đã để sẵn điện thoại di động, nhìn về phía Lương Kinh Diễm đang ngồi ở đối diện với bà, nhàn nhạt nói: "Cháu cứ yên tâm đi, lần này, chúng ta đã bỏ lỡ cơ hội tốt, không thể tìm ra Tiêu Cửu Cửu trước để hạ thủ. Nhưng đến sáng ngày hôm sau, bác dám cam đoan, nhất định cô ta sẽ không còn xuất hiện ở đây nữa. Trừ phi, cô ta không có chút tình cảm nào đối với Cẩn Chi."
Lương Kinh Diễm vui mừng dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com hỏi, "Bác gái, bác định làm thế nào vậy?"
Mẹ Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, "Về việc này cháu không cần quan tâm đến, cứ an tâm mà chờ xem!"
Lương Kinh Diễm cảm kích nhìn mẹ Tiêu: "Bác gái, cám ơn ngài! Nếu như không có ngài, cháu cũng không biết phải làm thế nào mới tốt."
Mẹ Tiêu vỗ vỗ vào tay Lương Kinh Diễm: "Khách khí làm gì, ở trong lòng bác gái đây, chỉ có cháu mới xứng đáng là dâu con của nhà chúng ta!"
Tuy rằng nói như thế, nhưng trong lòng mẹ Tiêu cũng đang có những ý nghĩ hết sức khinh thường. Nếu như không phải do cô thật sự vô dụng, chuyện này phải để tôi đây trực tiếp ra tay hay sao. Nếu như Tiêu Cửu Cửu kia không phải là con gái của con đàn bà đê tiện kia sinh rai, tôi thà rằng để cho Cẩn Chi lựa chọn con bé, chứ sẽ không bao giờ chấp nhận một người tàn phế như cô, bước chân vào trong nhà họ Tiêu chúng ta. Chờ tôi dọn sạch Tiêu Cửu Cửu kia, sau đó sẽ quay lại suy nghĩ tiếp theo phải làm như thế nào. Chung quy nhất định không thể để cho Cẩn Chi thật sự phải cưới một người tàn phế như cô được, làm sao có thể để cho nhà họ Tiêu bị tuyệt hậu được chứ?
Mẹ Tiêu và Lương Kinh Diễm, mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được, sau khi cáo biệt, hai người liền mỗi người đi một ngả.
Lúc này Lương Kinh Diễm nhìn theo mẹ Tiêu lên xe, đi đến khi khuất hẳn. Nơi đáy mắt của cô ta đồng thời thoáng qua một vẻ trào phúng, mụ già chết tiệt này, thật sự cho rằng tôi đây không nhìn ra rằng bà đang ở đó cố gắng diễn trò với tôi hay sao? Bà thật sự cho là Lương Kinh Diễm này sẽ đặt tất cả mọi thứ quý giá lên trên người của bà hay sao? Tôi đây nhổ vào!
Chờ đó mà xem! Tôi đây không thể có một cuộc sống tốt đẹp, các người cũng đừng hòng có được sự thoải mái! Cho dù Lương Kinh Diễm này phải chết, cũng nhất định sẽ kéo các người đi theo để làm đệm lưng, ha ha ha ha …
Ngày hôm sau, sau khi Tiêu Cửu Cửu đã ngủ mộtgiấc ngon lành, đã lấy lại sức lực, khi cô tỉnh lại, đã là mười giờ.
Nhớ tới ngày hôm nay mình có cuộc hẹn với mẹ Tiêu cùng, Tiêu Cửu Cửu cũng không nằm lại trên giường nữa. Cô trở dậy, sau khi tắm rửa sạch sẽ, liền đi xuống lầu.
Đang bận rộn dọn dẹp trong nhà, Lăng Mẫn vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu trở dậy, vội vàng tiến lên nghênh đón: "Tiểu thư, ngài dậy rồi sao? Đói bụng không? Trên bàn đã có bữa ăn sáng, vẫn còn nóng đó, cô hãy mau chóng ăn một chút đi!"
Tiêu Cửu Cửu gật đầu một cái nói: "Được!"
Đợi Cửu Cửu ăn xong bữa ăn sáng, trở lên lầu chỉnh trang xong xuôi thì đã tới mười một giờ trưa.
Tiêu Cửu Cửu xuống lầu, Lăng Mẫn đã đứng chờ sẵn ở lầu dưới: "Tiểu thư, hiện tại cô đi ra ngoài sao?"
Tiêu Cửu Cửu gật đầu một cái, "Chuẩn bị xong chưa?"
Lăng Mẫn trả lời, "Cũng chuẩn bị xong, tài xế đã ở bên ngoài chờ."
"Vậy thì chúng ta đi thôi!"
*****************
Khi hai người các cô đến quán trà Vĩnh An nằm ở trên đường Tây Hoa, thì còn hai mươi phút nữa mới đến mười hai giờ như đã hẹn.
Tiêu Cửu Cửu cho rằng cô đã tới nơi này đủ sớm rồi, nhưng lại không nghĩ tới, mẹ Tiêu đã tới nơi này còn sớm hơn. Bà đã ngồi ở trong phòng chung uống trà, cũng dặn dò nhân viên phục vụ khi nào Tiêu Cửu Cửu đến, hãy đưa Tiêu Cửu Cửu vào trong phòng gặp bà.
Tiêu Cửu Cửu vừa vào đến cửa đã nhìn thấy vị phu nhân cao quý kia đang ưu nhã ngồi ở đằng trước chiếc bàn cổ điển chờ cô. Tiêu Cửu Cửu liếc mắt nhìn sang Lăng Mẫn đang ở bên cạnh mình, nói: "Chị Lăng, chị ở bên ngoài chờ tôi!"
"Dạ!"
Tiêu Cửu Cửu đóng cửa lại, lạnh nhạt đi tới trước mặt mẹ Tiêu ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn bà, giọng nói lạnh lùng: "Có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra đi!"
Mẹ Tiêu nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, lạnh lùng nói một tiếng: "Vội vã gì chứ?"
Động tác rửa trà, tráng trà của mẹ Tiêu rất nhẹ nhàng tao nhã, sau đó, bà ngâm trà vào nước, rót trà ra, sau đó, bưng ly trà đến trước mặt cô: "Thử một chút xem, đây chính là loại trà Đại Hồng Bào ở núi Vũ Di do ta mang tới, không có mấy người bình thường được uống đâu."
Tiêu Cửu Cửu nâng chung trà lên, hít hà, đột nhiên mặt liền biến sắc. Nhìn thấy mẹ Tiêu đang định bưng trà đưa lên miệng, vội vàng đưa tay gạt một cái: "Đừng uống....! Trong trà này có độc! Người đâu..."
Mẹ Tiêu vừa nghe thấy nói trong trà có độc, mặt liền biến sắc, nhìn Lăng Mẫn đẩy cửa đi vào, lại nghe Tiêu Cửu Cửu đang ở đó dặn bảo, "Lăng Mẫn, lập tức báo cảnh sát, yêu cầu bao vây tất cả mọi người đang ở nơi này lại, kể cả nhân viên làm việc trong quán trà này, không cho phép một người nào bỏ chạy."
Nếu như hôm nay mẹ Tiêu bị ngã xuống ở chỗ này, như vậy, người bị tình nghi lớn nhất sẽ chính là cô.
Cũng giống như vậy, nếu như Tiêu Cửu Cửu bị ngã xuống ở chỗ này, người bị tình nghi lớn nhất cũng sẽ là mẹ Tiêu. Tóm lại, bất kể là người nào bị hại, sự liên quan giữa hai người bọn họ, ắt sẽ càng thêm ác liệt hơn, tình thế lại càng trở nên khó khống chế hơn.
Mẹ Tiêu lúc này mới phản ứng được, thẳng tắp nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu, "Làm sao cô biết trong trà này trong có độc?"
Tiêu Cửu Cửu nhẹ nhàng cười nhạo: "Xem ra sự điều tra của Tiêu phu nhân đối với tôi còn chưa được tỉ mỉ rồi! Chẳng lẽ bà không biết rằng, Tiêu Cửu Cửu tôi chính là đồ đệ của độc thủ thần y hay sao? Ha ha, dám hạ độc ở trước mặt tôi đây, chẳng phải là đã múa rìu qua mắt thợ hay sao?"
Đến lúc này mẹ Tiêu mới nhớ ra, dường như trong bản điều tra về Tiêu Cửu Cửu có báo cáo về những chi tiết như vậy, nhưng chỉ là bà không biết, có phải Tiêu Cửu Cửu này đã thật sự học được theo như lời nói vừa rồi của cô hay không.
Ở trong mắt, trong lòng của bà, Tiêu Cửu Cửu kia vẫn chính là một tiểu yêu tinh, chỉ biết mê hoặc đàn ông, dựa vào đàn ông để có cơm ăn mà thôi. Nơi nào nghĩ còn có thể lấy được, bản lãnh của Tiêu Cửu Cửu cũng không chỉ có vẻn vẹn như vậy đâu.
Cảnh sát tới rất nhanh, ngay cả Tiêu Cẩn Chi nghe được tin tức, cũng vội vàng chạy tới.
Sắc mặt của Tiêu Cẩn Chi vô cùng khẩn trương, cho đến khi nhìn thấy hai người phụ nữ đang ngồi ở bên trong nhà đều được bình yên vô sự, thì lúc này trong lòng mới như được thả lỏng xuống.
Hai người bọn họ một người là mẹ của anh, một người là người phụ nữ mà anh thích nhất. Cả hai người phụ nữ này, bất kể là người nào xảy ra chuyện, anh cũng đều sẽ cảm thấy không hề dễ chịu hơn.
Đến tột cùng, là người nào đã dám can đảm hạ độc thủ đối với hai người phụ nữ của anh?
Tiêu Cẩn Chi căn dặn Tằng Lỗi dán mắt theo dõi thật chặt toàn bộ hành trình chuyện này, để ý xem xét một chút, kết quả điều tra như thế nào, còn bình thường mình thì đưa mẹ Tiêu và Tiêu Cửu Cửu về nhà.
Nhưng ngay khi anh dẫn hai người đi tới lầu dưới, thì một vị cảnh sát ngăn cản bọn họ lại, lễ phép đưa ra giấy chứng nhận ra, nói, "Xin lỗi, hai người vẫn chưa thể đi được! Chúng tôi mới vừa nhận được tố cáo, nói rằng có người tận mắt nhìn thấy, nghi ngờ chính Tiêu tiểu thư là người đã hạ độc. Xin mời đi theo chúng tôi một chuyến."
Nơi đáy mắt Tiêu Cửu Cửu thoáng qua một ánh nhìn lạnh lẽo. Xem ra, mục đích của đối phương hiện tại chính là muốn diệt trừ cô đây!
Nếu vào nơi đó sẽ có người cầm còng tay, còng người ta lại, lúc này Tiêu Cẩn Chi tiến lên một bước đứng chắn ở trước mặt Cửu Cửu, cả người bộc phát ra một luồng hàn khí lạnh kinh người. Trong hai tròng mắt đen sẫm tỏa ra một ánh nhìn bén nhọn bá đạo đầy sát khí: "Tôi đây lại muốn nhìn một chút xem, hôm nay ai trong số các người, ở trước mắt tôi có thể đưa cô ấy đi?"
Đúng lúc hai bên còn đang giằng co, thì ở ngoài cửa lại có một người đàn ông trung niên cao lớn dáng vẻ đầy uy mãnh đi tới.
Tiêu Cẩn Chi vừa nhìn thấy ông ta, hai tròng mắt liền thoáng nhíu chặt lại, lại là một người có quan hệ với nhà họ Lương, chính là Trịnh Minh, Trưởng ban Cục An ninh của kinh đô! Lúc này mà ông ta lại dám tiến vào để khuấy đảo sao?
Trịnh Minh vừa nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi, cũng khách khí lên tiếng chào hỏi, " Tổng giám đốc Tiêu, thật xin lỗi! Chúng ta cũng nhận được tố cáo, Tiêu tiểu thư là người khả nghi đã có liên lạc cùng với một tổ chức bí mật ở nước ngoài. Xin mời Tiêu tiểu thư đi một chuyến, để phối hợp điều tra của chúng tôi. Ngài yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm oan uổng người tốt!"
Tiêu Cẩn Chi nhíu mày, lạnh lùng cười một tiếng, "Tốt lắm! Vậy thì hãy giam giữ hai chúng tôi cùng với nhau, cô ấy ở đâu, tôi liền ở đó!"
Xem ra, hiện giờ nhà họ Lương đã ép buộc anh phải ra tay giết người rồi đây!
Được! Các người cũng đã được hưởng cảm giác của cuộc sống an bình quá lâu rồi, muốn tìm chút việc vui, tôi đây cũng sẽ không chút phiền lòng giúp cho các người thêm chút gia vị.
Tiêu Cẩn Chi lấy điện thoại di động ra, chỉ phát ra một cái tin nhắn. Tin nhắn chỉ có hai chữ - "Ra tay!"
Tiêu Cửu Cửu vẫn thờ ơ lạnh nhạt, hoàn toàn không có cảm giác bị bắt, hơn nữa trên mặt cô không hề có một chút vẻ bối rối.
Tiêu Cửu Cửu nhìn bóng dáng cao lớn đứng ở trước mặt cô, vì cô mà tình nguyện che gió che mưa, trong lòng cô chỉ cảm thấy ấm áp. Có anh đang ở đây, chắc chắn anh sẽ không để cho cô xảy ra chuyện.
Trịnh Minh nhìn thấy Tiêu Cẩn Chi rõ ràng có ý muốn che chở cho Tiêu Cửu Cửu, cũng bày ra cái gương mặt nghiêm nghị, nói: "Nếu Tổng giám đốc Tiêu muốn theo chúng tôi vào trong cục, vậy thì hãy cùng nhau đi!"
Khuôn mặt Tiêu Cẩn Chi lộ ra vẻ sa sầm, anh đỡ Tiêu Cửu Cửu, ngồi lên xe cảnh sát.
Anh nhìn qua cửa sổ của xe cảnh sát, nhìn thấy gương mặt mang đầy vẻ kinh hoảng của mẹ Tiêu, trong lòng anh thoáng qua một chút bất đắc dĩ. Người mẹ này của anh cả đời hồ đồ, vậy mà đến già cũng vẫn không chịu ngừng lại. Nếu như không phải là nhà mẹ có hậu thuẫn, chỉ bằng tính tình này của bà, chắc chắn sớm đã bị người ta thu thập! Hừ, bây giờ lại còn hồ đồ đến nước này, xem ra chờ sau khi trở về, anh sẽ còn phải cho gõ gõ chuông báo động cho bà biết, đừng có để bị người ta mang đi bán mà còn giúp người ta đếm tiền...
Bọn họ trực tiếp bị dẫn tới Cục An ninh, sau đó Tiêu Cửu Cửu bị trực tiếp đưa vào phòng thẩm vấn.
Tiêu Cẩn Chi trực tiếp tìm đến phòng làm việc của Cục trưởng Ngụy Đông Minh, Ngụy Đông Minh vội vàng chạy tới, tự mình giám sát thẩm vấn.
Trịnh Minh vừa thấy Tiêu Cẩn Chi đi tìm thượng cấp của ông tới nơi này, sắc mặt khó coi, tìm một cơ hội trở lại phòng làm việc, gọi điện thoại cho người đã ra mệnh lệnh cho ông: "Ngụy Đông Minh tới, chuyện hôm nay sợ là không thành công được."
Đối phương chỉ trả lời một câu, "Anh đã làm hết sức là tốt rồi!" Nói xong, đối phương liền trực tiếp cúp luôn điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.