Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss
Chương 147: Đại kết cục
Lại Ly Hôn
01/02/2018
Khi Diệp Tú Trinh nghe thấy được điều bí mật từ trong miệng của những
người đàn ông ở trong phòng kia, biết được chuyện Tiêu Cẩn Chi và Tiêu
Cửu Cửu sắp kết hôn, rồi tiếp đó, thậm chí ngay cả thiệp mời dự lễ kết
hôn cũng đã được phát đi, thì Diệp Tú Trinh bị chọc giận, cả người tưởng chừng như sắp bị nổ tung.
Lúc này, bà đã cảm nhận được vị trí của mình trong nhà đã bị uy hiếp thật sâu sắc. Bà cảm thấy lời nói của mình ở trong nhà họ Tiêu, hiện giờ hoàn toàn không còn chút giá trị gì nữa rồi.
Hôm nay cái loại tiểu hồ ly tinh kia còn chưa bước chân vào đến cửa nhà họ Tiêu này, Dieenndkdan/leeequhydonnn vậy mà cô ta cũng đã thành công làm cho chồng và con trai của bà, coi bà giống như một người bỏ đi. Thậm chí, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự của con trai bà, hai cha con bọn họ cũng hùa với nhau để dối gạt bà, không muốn để cho bà biết như thế. Nếu như bà để cho loại tiểu hồ ly tinh kia thành công bước vào cửa chính của nhà họ Tiêu, vậy thì về sau này, không biết cha con bọn họ sẽ còn đối xử với bà đến như thế nào nữa.
Càng nghĩ Diệp Tú Trinh lại càng thấy giận dữ, càng cảm thấy bực bội, bà có cảm giác cơn oán giận cứ cuồn cuộn xoắn xuýt lại ở trong lòng bà. Nó giống như một con thú nhỏ đang lên cơn điên cuồng, cứ nhảy nhót loạn xạ, làm cho cả người bà bị lâm vào trong trạng thái bối rối và cáu kỉnh, nhưng lại không tìm được nơi để phát tiết ra.
Nếu như không thể phát tiết toàn bộ sự oán giận vẫn đang cuộn trào trong lòng ra ngoài, thì hàng ngày bà sẽ cảm thấy ăn không thấy ngon, ngủ không được yên, đứng ngồi không yên, đầu óc không thể nào bình tâm được.
Con bé Tiêu Cửu Cửu kia đã trở thành cái gai ở trong mắt của bà, đâm sâu vào tận trong da thịt, không loại bỏ thì không được!
Diệp Tú Trinh giống như con thú đang bị vây hãm, suốt một buổi sáng cứ đi đi lại lại ở trong phòng. Sau cùng bà khẽ nghiến răng lại, quyết định sẽ đi tìm người người đàn ông kia nhờ giúp một tay.
Bà lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, sau khi điện thoại được tiếp thông, Diệp Tú Trinh dùng giọng điệu rất kiên trì, nói với người đầu dây bên kia một câu, "Tôi có việc gấp, nhất định phải gặp mặt ông một lần."
Giọng nói của đối phương cũng mang đậm vẻ cực kỳ không nhẫn nại được: "Bà có chuyện gì mà không thể nói ở trong điện thoại?"
Diệp Tú Trinh khạc ra một câu, ngữ điệu tràn đầy căm hận, "Là chuyện của con trai ông!"
Đối phương trầm ngâm một chút, ngay sau đó trầm giọng nói, "Mười hai giờ trưa, gặp ở chỗ cũ!"
"Được!"
Diệp Tú Trinh nhìn thời gian một chút, đã mười giờ rưỡi, còn nửa giờ nữa.
Bà lại vội vàng rửa mặt, chỉnh đốn cách ăn mặc một hồi, cuối cùng, bà đứng trước gương ngắm nghía lại bản thân mình thật kỹ càng một lần nữa. Trên người bà đang mặc một chiếc áo xường xám màu xanh đậm, bộ dạng vẫn còn khá quyến rũ, gương mặt cũng trang điểm kỹ càng, lộ rõ vẻ đoan trang cao quý. Sau khi, xác định ngoại hình của mình đã hoàn mỹ, không chút tỳ vết, Diệp Tú Trinh xách túi đi ra cửa, lái xe chạy vùn vụt thẳng một lèo ở trên đường, theo hướng ra phía ngoại thành Bắc Kinh, rồi chạy thẳng tới một trang trại riêng của nông dân.
Vừa lái xe trên đường, trong lòng Diệp Tú Trinh vừa nhớ lại những chuyện cũ.
Bà hồi tưởng lại chuyện trước kia. Năm đó, nếu như không phải bà xui xẻo gặp hắn đang bị người đuổi theo truy sát, thì bà cũng không cần thiết không thể không gả cho Tiêu An Bác. Nhưng vì người đàn ông kia đã lấy oán báo ơn, đêm hôm đó đã đoạt đi sự trong sạch của bà, lại còn để lại ở trong bụng của bà một nghiệt chủng. Nhưng đến ngày hôm sau hắn đã liền lập tức bặt vô âm tín, cho dù bà có làm cách nào cũng không thể tìm ra được bóng dáng của hắn. Tựa như hắn chưa từng bao giờ xuất hiện trên đời này vậy, ép bà không thể không tìm một người đàn ông, để đưa lưng ra gánh vác khối oan tình hắn đã lưu lại cho bà.
Mà Tiêu An Bác chính là người được bà đưa vào danh sách lựa chọn hàng đầu, một lòng muốn gả cho.
Vì để đạt được mục đích này của mình, bà đã từng bước, từng bước hãm sâu vào vũng bùn tội lỗi, làm ra vô số chuyện ác tâm làm người ta phải căm phẫn.
Qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ Tiêu An Bác vẫn không hề để bà vào trong mắt. Bà đã phải trải qua một cuộc sống thống khổ như vậy, trong lòng chỉ sợ đến một ngày nào đó, quá khứ nhục nhã kia của mình sẽ bị người ta nói tới, sợ mọi chuyện xấu của bản thân mình sẽ bị người ta đào xới ra! Nhưng điều làm bà sợ hãi hơn nữa chính là, những chuyện ác tâm mà bà đã làm đến một ngày kia sẽ bị người ta phát giác vạch trần. Vì vậy, còn sống ngày nào, thì ngày ấy bà luôn ở trong tâm trạng thấp thỏm, lo lắng đề phòng.
Ngay cả khi đã đạt được đến đỉnh cao vinh hoa phú quý, vẫn như ngày trước, trong lòng của Diệp Tú Trinh vẫn không có một khắc nào cảm thấy được bình yên.
Sau khi đã kết hôn với Tiêu An Bác, bà chỉ muốn được trôi qua một cuộc sống hàng ngày thật bình yên, thì đúng lúc ấy hắn lại xuất hiện!
Khi bà nhìn thấy người đàn ông này, nhìn thấy cái bộ dạng cười cợt đầy vẻ tà khí của hắn, lập tức từ đó hàng ngày bà luôn cảm giác, có một đôi mắt vô tình, cực kỳ lạnh lẽo, giá buốt như băng hàn luôn dõi theo mình. Khi lần đầu tiên gặp lại hắn, nghênh đón cái nhìn của hắn, bà liền cảm thấy, ánh mắt đó tựa như đã nhìn xuyên thấu tới lòng mình. Cũng từ lần đó trở đi, bà thực sự cảm thấy sợ hãi hắn đến cùng cực.
Cho dù hiện tại đã lui tới với hắn qua gần ba mươi năm, nhưng mỗi lần bà nhìn thấy bóng dáng của hắn, trong lòng bà vẫn có một nỗi sợ hãi không dứt.
Một người đàn ông vô lại giống như ác ma như thế, bà hận không thể nào cách rời khỏi hắn thật xa được. Nếu như không phải có chuyện cần thiết, không thể không gặp hắn, thì dù có bị đánh chết bà cũng không muốn trở lại nơi này, dù chỉ một lần.
Bà đã nghĩ mãi mà vẫn không thể nào nghĩ ra được, không biết từ đâu mà người đàn ông này lại biết chuyện Tiêu Cẩn Chi là con của hắn. Vì vậy, hắn lại tiếp tục dây dưa chiếm hữu bà, còn ép buộc bà phải mua nhà cửa cho hắn ở, phải cung phụng tiền bạc cho hắn, nuôi dưỡng hắn, cho hắn được ăn ngon mặc đẹp. Bên cạnh đó, trong bà vẫn luôn luôn phải canh cánh nỗi lo lắng, không biết đến lúc nào hắn sẽ phá hư cuộc sống hiện tại của bà, vạch trần những chuyện bà đã làm trong quá khứ ra ngoài ánh sáng.
Cũng may nhờ việc nuôi dưỡng hắn, nên khi có những chuyện bà có thể sử dụng hắn, sai hắn đi làm chút chuyện gì đó cho mình. Phải nói mọi chuyện hắn đều giải quyết rất gọn gàng, ví như cái chuyện năm đó bà đã sai hắn đi xử lý con hồ ly tinh Lâm Khả kia chẳng hạn. Chỉ có điều bà không ngờ tới là, con nhóc của hồ ly tinh Lâm Khả kia lại có số mệnh lớn đến như vậy. Không hiểu thế nào mà con bé vẫn còn sống được, không những nó không chết mà lại còn được Tiêu Cẩn Chi mang về nhận nuôi. Diệp Tú Trinh vừa nhìn thấy hình dáng con bé, nhận ra gương mặt quen thuộc, lập tức lại cảm thấy sợ hãi.
Thời điểm Diệp Tú Trinh lái xe tới khu trang trại riêng của nông dân, bà chỉ cần báo tên một cái, người nhân viên phục vụ lập tức dẫn bà đi vào một phòng bao chuyên dụng. Sau khi mở cửa giúp bà, người đó liền lập tức đi ra ngoài.
Nhìn bên ngoài, khu trang trại riêng của nông dân cũng không có gì thu hút lắm. Nhưng khi đi vào bên trong, mới phát hiện ra, ở bên trong trang trại được tu sửa hết sức xa hoa, đến mức làm cho trong lòng người ta cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Tất cả các bức danh họa, đồ cổ quý giá, dù có tiền cũng thể mua nổi kia lại có thể được tùy ý bày biện ở nơi này.
Lúc này, trên chiếc ghế sa lon dài ở trong phòng bao, có một người đàn ông trạc tuổi trung niên đang nằm nghiêng trên đó. Thoạt nhìn người đàn ông này ước chừng độ khoảng ba bốn mươi tuổi.
Chỉ thấy hình dáng của hắn khá đẹp mắt, vóc người thon dài, trên người mặc một bộ quần áo màu đen còn mới, bó sát lấy thân thể, trên cổ đeo một chuỗi hạt bằng gỗ cực lớn, trên đó chuỗi hạt có đính một tấm mộc bài (thẻ bài bằng gỗ) màu đen với hàng chữ Kim Long Phi Thiên, nhìn rất kỳ quái, phía trên mặt thẻ bài có khắc một con rồng màu vàng xòe đủ nanh vuốt, thân uốn khúc đang bay lên.
Trên miệng của hắn đang ngậm một điếu thuốc lá, hắn phà khói thuốc lá mù mịt thành một lớp sương mù lượn lờ bay quanh. Cả người hắn lộ rõ một tinh thần cực kỳ lười biếng, tựa như là không có chuyện gì đáng giá để cho tinh thần của hắn phải phấn chấn lên vậy.
Lúc này, bà đã cảm nhận được vị trí của mình trong nhà đã bị uy hiếp thật sâu sắc. Bà cảm thấy lời nói của mình ở trong nhà họ Tiêu, hiện giờ hoàn toàn không còn chút giá trị gì nữa rồi.
Hôm nay cái loại tiểu hồ ly tinh kia còn chưa bước chân vào đến cửa nhà họ Tiêu này, Dieenndkdan/leeequhydonnn vậy mà cô ta cũng đã thành công làm cho chồng và con trai của bà, coi bà giống như một người bỏ đi. Thậm chí, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự của con trai bà, hai cha con bọn họ cũng hùa với nhau để dối gạt bà, không muốn để cho bà biết như thế. Nếu như bà để cho loại tiểu hồ ly tinh kia thành công bước vào cửa chính của nhà họ Tiêu, vậy thì về sau này, không biết cha con bọn họ sẽ còn đối xử với bà đến như thế nào nữa.
Càng nghĩ Diệp Tú Trinh lại càng thấy giận dữ, càng cảm thấy bực bội, bà có cảm giác cơn oán giận cứ cuồn cuộn xoắn xuýt lại ở trong lòng bà. Nó giống như một con thú nhỏ đang lên cơn điên cuồng, cứ nhảy nhót loạn xạ, làm cho cả người bà bị lâm vào trong trạng thái bối rối và cáu kỉnh, nhưng lại không tìm được nơi để phát tiết ra.
Nếu như không thể phát tiết toàn bộ sự oán giận vẫn đang cuộn trào trong lòng ra ngoài, thì hàng ngày bà sẽ cảm thấy ăn không thấy ngon, ngủ không được yên, đứng ngồi không yên, đầu óc không thể nào bình tâm được.
Con bé Tiêu Cửu Cửu kia đã trở thành cái gai ở trong mắt của bà, đâm sâu vào tận trong da thịt, không loại bỏ thì không được!
Diệp Tú Trinh giống như con thú đang bị vây hãm, suốt một buổi sáng cứ đi đi lại lại ở trong phòng. Sau cùng bà khẽ nghiến răng lại, quyết định sẽ đi tìm người người đàn ông kia nhờ giúp một tay.
Bà lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, sau khi điện thoại được tiếp thông, Diệp Tú Trinh dùng giọng điệu rất kiên trì, nói với người đầu dây bên kia một câu, "Tôi có việc gấp, nhất định phải gặp mặt ông một lần."
Giọng nói của đối phương cũng mang đậm vẻ cực kỳ không nhẫn nại được: "Bà có chuyện gì mà không thể nói ở trong điện thoại?"
Diệp Tú Trinh khạc ra một câu, ngữ điệu tràn đầy căm hận, "Là chuyện của con trai ông!"
Đối phương trầm ngâm một chút, ngay sau đó trầm giọng nói, "Mười hai giờ trưa, gặp ở chỗ cũ!"
"Được!"
Diệp Tú Trinh nhìn thời gian một chút, đã mười giờ rưỡi, còn nửa giờ nữa.
Bà lại vội vàng rửa mặt, chỉnh đốn cách ăn mặc một hồi, cuối cùng, bà đứng trước gương ngắm nghía lại bản thân mình thật kỹ càng một lần nữa. Trên người bà đang mặc một chiếc áo xường xám màu xanh đậm, bộ dạng vẫn còn khá quyến rũ, gương mặt cũng trang điểm kỹ càng, lộ rõ vẻ đoan trang cao quý. Sau khi, xác định ngoại hình của mình đã hoàn mỹ, không chút tỳ vết, Diệp Tú Trinh xách túi đi ra cửa, lái xe chạy vùn vụt thẳng một lèo ở trên đường, theo hướng ra phía ngoại thành Bắc Kinh, rồi chạy thẳng tới một trang trại riêng của nông dân.
Vừa lái xe trên đường, trong lòng Diệp Tú Trinh vừa nhớ lại những chuyện cũ.
Bà hồi tưởng lại chuyện trước kia. Năm đó, nếu như không phải bà xui xẻo gặp hắn đang bị người đuổi theo truy sát, thì bà cũng không cần thiết không thể không gả cho Tiêu An Bác. Nhưng vì người đàn ông kia đã lấy oán báo ơn, đêm hôm đó đã đoạt đi sự trong sạch của bà, lại còn để lại ở trong bụng của bà một nghiệt chủng. Nhưng đến ngày hôm sau hắn đã liền lập tức bặt vô âm tín, cho dù bà có làm cách nào cũng không thể tìm ra được bóng dáng của hắn. Tựa như hắn chưa từng bao giờ xuất hiện trên đời này vậy, ép bà không thể không tìm một người đàn ông, để đưa lưng ra gánh vác khối oan tình hắn đã lưu lại cho bà.
Mà Tiêu An Bác chính là người được bà đưa vào danh sách lựa chọn hàng đầu, một lòng muốn gả cho.
Vì để đạt được mục đích này của mình, bà đã từng bước, từng bước hãm sâu vào vũng bùn tội lỗi, làm ra vô số chuyện ác tâm làm người ta phải căm phẫn.
Qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ Tiêu An Bác vẫn không hề để bà vào trong mắt. Bà đã phải trải qua một cuộc sống thống khổ như vậy, trong lòng chỉ sợ đến một ngày nào đó, quá khứ nhục nhã kia của mình sẽ bị người ta nói tới, sợ mọi chuyện xấu của bản thân mình sẽ bị người ta đào xới ra! Nhưng điều làm bà sợ hãi hơn nữa chính là, những chuyện ác tâm mà bà đã làm đến một ngày kia sẽ bị người ta phát giác vạch trần. Vì vậy, còn sống ngày nào, thì ngày ấy bà luôn ở trong tâm trạng thấp thỏm, lo lắng đề phòng.
Ngay cả khi đã đạt được đến đỉnh cao vinh hoa phú quý, vẫn như ngày trước, trong lòng của Diệp Tú Trinh vẫn không có một khắc nào cảm thấy được bình yên.
Sau khi đã kết hôn với Tiêu An Bác, bà chỉ muốn được trôi qua một cuộc sống hàng ngày thật bình yên, thì đúng lúc ấy hắn lại xuất hiện!
Khi bà nhìn thấy người đàn ông này, nhìn thấy cái bộ dạng cười cợt đầy vẻ tà khí của hắn, lập tức từ đó hàng ngày bà luôn cảm giác, có một đôi mắt vô tình, cực kỳ lạnh lẽo, giá buốt như băng hàn luôn dõi theo mình. Khi lần đầu tiên gặp lại hắn, nghênh đón cái nhìn của hắn, bà liền cảm thấy, ánh mắt đó tựa như đã nhìn xuyên thấu tới lòng mình. Cũng từ lần đó trở đi, bà thực sự cảm thấy sợ hãi hắn đến cùng cực.
Cho dù hiện tại đã lui tới với hắn qua gần ba mươi năm, nhưng mỗi lần bà nhìn thấy bóng dáng của hắn, trong lòng bà vẫn có một nỗi sợ hãi không dứt.
Một người đàn ông vô lại giống như ác ma như thế, bà hận không thể nào cách rời khỏi hắn thật xa được. Nếu như không phải có chuyện cần thiết, không thể không gặp hắn, thì dù có bị đánh chết bà cũng không muốn trở lại nơi này, dù chỉ một lần.
Bà đã nghĩ mãi mà vẫn không thể nào nghĩ ra được, không biết từ đâu mà người đàn ông này lại biết chuyện Tiêu Cẩn Chi là con của hắn. Vì vậy, hắn lại tiếp tục dây dưa chiếm hữu bà, còn ép buộc bà phải mua nhà cửa cho hắn ở, phải cung phụng tiền bạc cho hắn, nuôi dưỡng hắn, cho hắn được ăn ngon mặc đẹp. Bên cạnh đó, trong bà vẫn luôn luôn phải canh cánh nỗi lo lắng, không biết đến lúc nào hắn sẽ phá hư cuộc sống hiện tại của bà, vạch trần những chuyện bà đã làm trong quá khứ ra ngoài ánh sáng.
Cũng may nhờ việc nuôi dưỡng hắn, nên khi có những chuyện bà có thể sử dụng hắn, sai hắn đi làm chút chuyện gì đó cho mình. Phải nói mọi chuyện hắn đều giải quyết rất gọn gàng, ví như cái chuyện năm đó bà đã sai hắn đi xử lý con hồ ly tinh Lâm Khả kia chẳng hạn. Chỉ có điều bà không ngờ tới là, con nhóc của hồ ly tinh Lâm Khả kia lại có số mệnh lớn đến như vậy. Không hiểu thế nào mà con bé vẫn còn sống được, không những nó không chết mà lại còn được Tiêu Cẩn Chi mang về nhận nuôi. Diệp Tú Trinh vừa nhìn thấy hình dáng con bé, nhận ra gương mặt quen thuộc, lập tức lại cảm thấy sợ hãi.
Thời điểm Diệp Tú Trinh lái xe tới khu trang trại riêng của nông dân, bà chỉ cần báo tên một cái, người nhân viên phục vụ lập tức dẫn bà đi vào một phòng bao chuyên dụng. Sau khi mở cửa giúp bà, người đó liền lập tức đi ra ngoài.
Nhìn bên ngoài, khu trang trại riêng của nông dân cũng không có gì thu hút lắm. Nhưng khi đi vào bên trong, mới phát hiện ra, ở bên trong trang trại được tu sửa hết sức xa hoa, đến mức làm cho trong lòng người ta cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Tất cả các bức danh họa, đồ cổ quý giá, dù có tiền cũng thể mua nổi kia lại có thể được tùy ý bày biện ở nơi này.
Lúc này, trên chiếc ghế sa lon dài ở trong phòng bao, có một người đàn ông trạc tuổi trung niên đang nằm nghiêng trên đó. Thoạt nhìn người đàn ông này ước chừng độ khoảng ba bốn mươi tuổi.
Chỉ thấy hình dáng của hắn khá đẹp mắt, vóc người thon dài, trên người mặc một bộ quần áo màu đen còn mới, bó sát lấy thân thể, trên cổ đeo một chuỗi hạt bằng gỗ cực lớn, trên đó chuỗi hạt có đính một tấm mộc bài (thẻ bài bằng gỗ) màu đen với hàng chữ Kim Long Phi Thiên, nhìn rất kỳ quái, phía trên mặt thẻ bài có khắc một con rồng màu vàng xòe đủ nanh vuốt, thân uốn khúc đang bay lên.
Trên miệng của hắn đang ngậm một điếu thuốc lá, hắn phà khói thuốc lá mù mịt thành một lớp sương mù lượn lờ bay quanh. Cả người hắn lộ rõ một tinh thần cực kỳ lười biếng, tựa như là không có chuyện gì đáng giá để cho tinh thần của hắn phải phấn chấn lên vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.