Quyển 3 - Chương 3: ĐOẠN BÍCH TÀN VIÊN
Dực Phong Trảm
16/04/2013
“Nơi này làm sao biết sẽ thế này? Chẳng lẽ đây là di chỉ theo như lời Thiên Thương đại ca nói kia?” Tần Vũ nhìn quanh bốn phía nhíu mày, cúi đầu lẩm bẩm.
Trước mắt là một mảnh tường đổ, chính là ở chỗ di tích phía nam Sáng Giới thành mấy ức dặm, đi vào mắt nhìn đến đâu thì đều là thành tường rách nát tan hoang, khắp nơi đều là kiến trúc bị tàn phá, cả nơi này chiếm phương viên mấy trăm dặm, một cỗ khí tức tĩnh mịch tỏa ra tràn ngập nơi này.
Tần Vũ dọc đường tìm theo ấn ký của nơi này mà đi, đường bị tàn phá tan hoang, chỉ dùng một loại tài liệu không biết tên trải ra mà thành, lịch sử biến thiên, khiến cho đường khắp nơi đầy mấp mô, hai bên đường cỏ dại mọc thành bụi, Tần Vũ nhìn con đường bị phá hủy trước mắt, trong đầu lờ mờ hiện ra quang cảnh con đường năm đó, hắn thậm chí có thể nhìn thấy vô số đám người trên đó lui tới.
Lấy tay chạm vào kiến trúc bị tàn phá ven đường, vài vách tường bị tàn phá đứng ven đường, Tần Vũ có chút nhíu mày, nơi này hết thảy đều gây cho hắn một loại cảm giác trầm trọng của lịch sử, một loại cảm giác thần bí huyền ảo lại tĩnh mịch lơ lửng trong lòng Tần Vũ.
“Nơi này…” Tần Vũ nhìn bốn phía, hoang vu, yên tĩnh. Toàn lực triển khai giới cảm, khắp di chỉ rõ ràng hiện lên trong não hải, vô số thành bích bị tàn phá tan hoang, kiến trúc bị tàn phá vẫn đứng vững ở đó, dù là lịch sử biến thiên cũng không cách bao phủ hết thảy nơi này, thành tường, đường, kiến trúc, phòng ốc, mặc dù sớm đã không còn người ở, sớm đã không hề hoàn mỹ nhưng, nhưng vẫn đứng thẳng trên mặt đất, cao ngạo, lạnh lùng, yên tĩnh không tiếng động, chúng dùng một loại phương thức khác nói cho Tần Vũ quá khứ của chúng.
“Nơi này thực lâu trước kia phát sinh một trường kinh thiên cự biến.” Một đạo thanh âm vang lên bên cạnh Tần Vũ, Tần Vũ theo tiếng nhìn lại, có chút sửng sốt, phục hồi tinh thần lại, mỉm cười nhìn người đến, nói: “Cổ Lôi huynh, Giang Vũ huynh, còn có Linh Nguyệt cô nương, không nghĩ tới chúng ta lại gặp lại, không biết ba vị tới đây vì gì a.”
Trên khuôn mặt chất phác của Cổ Lôi lộ ra nét cười đôn hậu, hướng về phía Tần Vũ gật đầu, cười lớn nói: “Ha ha, Tần tiểu huynh đệ, không nghĩ tới, chúng ta nhanh chóng gặp lại như vậy, vậy không biết Tần Vũ huynh tới đây lại là vài cài gì đây?”
Tần Vũ mỉm cười: “Aa, tại hạ chỉ bất quá tới đây dừng lại xem thôi.”
Cổ Lôi cười nói: “Ha ha, nếu Tần Vũ huynh có nhã trí này, ba người chúng ta cũng không tiện quấy rầy, chỉ là ba chúng ta đang có chuyện quan trọng, trước hết xin cáo từ.” Nói xong chắp tay, mang theo hai người xoay người rời đi.
Tần Vũ nhìn bóng lưng ba người biến mất, khẽ nhíu mày: “Ba người bọn họ tới nơi này làm gì, chẳng lẽ…” Tần Vũ nhàn nhạt cười, liền đi theo, hướng về phía ba người kêu lên: “Cổ Lôi huynh, xin đợi một chút.”
Cổ Lôi ba người xoay người lại, nhìn Tần Vũ, Cổ Lôi cười lớn: “Tần Vũ huynh, còn việc gì sao?” Tần Vũ gật đầu, nói: “Lần trước tại hạ trong lúc vô tình nghe được chư vị nói chuyện, không biết chư vị có đồng ý cho tại hạ đi cùng không?”
Cổ Lôi có chút sửng sốt, vừa muốn mở miệng, Linh Nguyệt ở một bên cười nói: “Aa, đại ca, nếu Tần Vũ huynh muốn đi cùng chúng ta, vậy để huynh ấy đi cùng đi!”
Cổ Lôi trầm tư chốc lát, mỉm cười nói với Tần Vũ: “Ha ha, được, nếu tam muội mở miệng, Tần tiểu huynh đệ có thể đi cùng chúng ta, chỉ là nơi chúng ta dừng chân cũng không thể xác định có gì nguy hiểm không, thấy Tần tiểu huynh đệ mới là Tâm Giới Giả, nếu như gặp gì nguy hiểm, xin đi trước đi là hơn.”
Tần Vũ gật đầu, cười nói: “Aa, không sao, mọi người cứ đi thôi, ta có thể tự bảo vệ mình được.” Cổ Lôi gật đầu, xoay người cùng Giang Vũ đi trước từng bước, Linh Nguyệt cười thần bí với Tần Vũ rồi cũng đi theo. Tần Vũ có chút sửng sốt, không rõ Linh Nguyệt có ý gì, cười khổ lắc đầu, cũng đi theo.
Ven đường đều là một ít kiến trúc bị tàn phá, đám người Cổ Lôi, Tần Vũ hướng tới trung tâm của cả di chỉ đi tới, càng sâu vào bên trong, kiến trúc được bảo tồn càng tốt, Tần Vũ cảm giác, bên trong kiến trúc này bao hàm lực lượng kì lạ, vẫn duy trì tồn tại kiến trúc, nếu không nói đã sớm theo thời gian biến mất ở tại thiên gian.
Tần Vũ nói với Cổ Lôi: “Cổ Lôi huynh, huynh mới rồi từng nói nơi này trước kia xảy ra kinh thiên cự biến, không biết là chỉ cái gì, mà phía trong là nơi nào.”
Cổ Lôi cười nói: “Ha ha, Tần tiểu huynh đệ, huynh ngay cả đây là nơi nào cũng không biết mà vẫn cứ tới?”
Tần Vũ mỉm cười gật đầu, Cổ Lôi nói tiếp: “Ha ha, lá gan cũng rất lớn mà, Tần tiểu huynh đệ, đối với nơi này, nhị đệ ta so với ta quen thuộc hơn nhiều, hay là huynh hỏi hắn xem.”
Giang Vũ nghe Cổ Lôi nói, không chờ Tần Vũ mở miệng, liền mỉm cười lắc đầu: “Đại ca này, a a.” Sau đó xoay người nhìn Tần Vũ, nói: “Tần Vũ huynh, nơi này cũng là một trong những địa phương nổi tiếng của Giới Giả chúng ta, tên là Tinh Diểu, chính là nơi Tôn Giới Giả tu hành nổi danh trong thời kỳ thượng cổ, không biết Tần Vũ huynh đã từng nghe qua Sáng Giới thành thượng cổ thất đại Tôn Giới?”
Tần Vũ thoáng suy nghĩ, nhớ lại ngày hôm qua Tử Phong nói với hắn Sáng Giới thành thời kỳ cường thịnh nhất có thất đại Tôn Giới Giả, về phần là người nào thì cũng không biết, Tần Vũ gật đầu, nói: “Ân, đã từng nghe nói, chỉ là không rõ ràng lắm danh hiệu của bảy vị đó thôi, bất quá nơi này lại cùng bảy vị đó có liên hệ gì? Hơn nữa bảy vị Tôn Giới Giả năm đó không phải chủ quản Sáng Giới thành sao? Thế nào còn có thể ở bên ngoài tiềm tu chứ?”
“Kì thực, trên huyền giới đại lục này có không ít nơi như vậy, đều là nơi Tôn Giới Giả năm đó tiềm tu, chỉ là so với nơi khác, nơi này nổi tiếng hơn thôi, mỗi một Tôn Giới Giả kì thực cùng Thánh Giới Giả chênh lệch không lớn, nhưng Tôn Giới Giả lại có được một ít thần thông không phải Thánh Giới Giả có khả năng so đo, lúc bình thường Tôn Giới Giả đối mặt với thiên phạt đều là trong lúc tiềm tu mà ứng kiếp, tuyệt đại bộ phân các nơi đều theo tự nhiên chi uy vô cùng của thiên phạt kia mà hóa thành bụi phấn, chỉ có số ít nơi bởi vì có chút biến cố đặc thù mà còn tồn tại, nơi Tôn Giới Giả tiềm tu luôn có một ít dấu vết bọn họ lưu lại, thông qua dấu vết này, các Giới Giả đến tìm hiểu, cầu mong tìm được đột phá. Về phần ngươi hỏi sau đó, a a, kì thực Sáng Giới thành Tôn Giới Giả cũng không ở tại Sáng Giới thành, bình thường đều là ở xung quanh Sáng Giới thành tìm kiếm nơi tiềm tu, chỉ có khi Sáng Giới thành có việc mới xuất hiện.”
“Nói vậy, các người là tới nơi này để tìm kiếm đột phá?”
Giang Vũ thần bí cười, cũng không trả lời, Tần Vũ cũng dần dần lâm vào trầm tư, “Thiên Thương đại ca để mình tới nơi này đến cùng là vì cái gì? Lẽ nào chỉ là vì làm cho ta cũng giống như các Giới Giả bình thường này tới đây dốc lòng tu luyện, tìm hiểu sao?”
Tần Vũ nghĩ đi nghĩ lại, dần dần có chút theo không kịp cước bộ của Cổ Lôi cùng Giang Vũ, tụt lùi về phía sau, đột nhiên bả vai có ai vỗ nhẹ, Tần Vũ quay đầu, là Linh Nguyệt.
“Hắc, nghĩ gì vậy?” Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Linh Nguyệt lộ ra nụ cười thản nhiên mà mê người.
Tần Vũ lắc đầu, nói: “Không có gì?” Linh Mguyệt con mắt mở thực to, hiển nhiên không tin tưởng lời Tần Vũ, hai tay chống nạnh nói: “Thực sự?”
Tần Vũ không biết nàng muốn làm gì, gật đầu, sau đó thoáng quay đầu đi, tránh ánh mắt của Linh Nguyệt, nói: “Cô nương đến cùng có chuyện gì không?”
Linh Nguyệt chỉ về Cổ Lôi và Giang Vũ phía trước, nói: “Hai ca ca kia của ta a, ai cũng đều chỉ biết tu luyện, khi lần đầu thấy ngươi, nguyên bản nghĩ ngươi không có gì, chỉ là đại ca nói ngươi rất đặc biệt, nhất là giới ấn của ngươi, ta rất tò mò cho nên lúc ấy nhớ kỹ ngươi, không nghĩ nhanh như vậy đã gặp lại.”
Tần Vũ cười khổ, trước mắt tiểu cô nương này đối với mình hiếu kỳ cái gì đây? Cặp mắt lấp lánh hữu thần kia của Linh Nguyệt lại một lần nữa gắt gao nhìn thẳng vào trán Tần Vũ, ngoài miệng vẫn lẩm bẩm: “Aa, hắc sắc giới ấn a, thực chính là rất đặc biệt a, này, Tần Vũ, giới ấn của ngươi như thế nào lại là màu đen chứ? Nó có gì đặc thù sao? Hay là nó cùng giới ấn bình thường cũng không có cái gì, còn có a…”
Liên tiếp các vấn đề, hỏi cho Tần Vũ đầu to ra, Tần Vũ không để ý đến nữa, vội vã bước nhanh đuổi theo.
Cổ Lôi cùng Giang Vũ hai người ở phía trước tự nhiên nghe được Tần Vũ và Linh Nguyệt nói chuyện với nhau, trong lòng thầm buồn cười, Cổ Lôi đuổi theo Tần Vũ, cười ha ha: “Ha ha, Tần tiểu huynh đệ, tam muội ta kia đối với ngươi rất tò mò a, thế nào, hắc hắc, tam muội ta đáng yêu không!”
“Tần Vũ huynh, tam muội ta là vậy đó, hắc hắc, với cái gì cũng tò mò, ngươi nhẫn nại chút đi, bất quá ta nói cho ngươi, chạy trốn không thể là biện pháp, nếu như không làm nàng mất đi lòng hiếu kì đối với ngươi, nàng thủy chung vẫn đuổi theo ngươi để hỏi.”
Quả nhiên, Linh Nguyệt ở phía sau thấy Tần Vũ không để ý tới nàng, giống như tiểu cô nương hung hăng dậm chân, lại đuổi theo, hướng tới Tần Vũ hỏi tiếp. Tần Vũ cảm thấy bên tai một trận đau đầu, không thể làm gì khác hơn là đối với vấn đề của nàng nhất nhất giải đáp, cũng may Tần Vũ biết chút chuyện không nên nói, cũng tùy tiện bỏ qua, nhiều như thế, Tần Vũ cũng không khỏi cảm thấy bội phục tiểu cô nương này, cư nhiên có thể nghĩ đến vấn đề kì quái, hơn nữa càng lúc càng xảo quyệt, càng lúc càng cổ quái.
Dọc theo đường đi cứ như vậy ầm ĩ ồn ào, cười đùa vượt qua.
※※※
Đột nhiên, Cổ Lôi chỉ vào phía trước nói với mấy người xung quanh: “Các ngươi mau nhìn, ha ha, chúng ta đã tới rồi, tấm bia đá phía trước kia chính là mục đích của chúng ta lần này.”
Giang Vũ cùng Linh Nguyệt hai người đồng dạng một trận kinh hỉ, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều phân biệt thấy tiếu ý trong mắt nhau.
Tần Vũ theo ánh mắt bọn họ nhìn lại, chỉ thấy phía trước một tấm bia đá thực lớn, góc trên tấm bia đã không trọn vẹn một nửa, mặt bia viết vô số ký hiệu thần bí, Tần Vũ triển khai giới cảm, cảm thụ được tấm bia đá phía trước, đột nhiên một cỗ lực lượng tinh thần mãnh liệt trực tiếp đánh vào não hải Tần Vũ, Tần Vũ không tự chủ thối lui ba bước, hít vào một hơi thực sâu, ngạc nhiên nói: “Bia đá thực cổ quái!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.