Quyển 1 - Chương 3: KIM BẢNG HUYỀN HƯ
Dực Phong Trảm
16/04/2013
Trong ngôi nhà tranh trôi nổi sâu trong Hồng Mông không gian, Tần Vũ một mình ngồi xếp bằng trong đó, nhà tranh đã tới nhiều lần, đơn giản hơn nữa mộc mạc, bên trong trưng bày bày biện đều đơn giản trang nhã, rồi lại có một phong cách riêng.
Tần Vũ xuất ra một cuốn kim sắc quyển trục, lặng yên mở ra, nhất thời cả nhà tranh kim quang bắn ra bốn phía, Tần Vũ cảm giác một trận khí thế mãnh liệt phả vào mặt, trong nháy mắt kim quang bắn ra bốn phía, rồi lại lặng yên nội liễm. Tần Vũ bình tĩnh nhìn Hồng Mông kim bảng trước mắt dài chừng sáu thước, rộng chừng nửa thước, không quản đã xem qua bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần xem vẫn cảm thấy thần kỳ khó lường, không hổ là thiên gian đệ nhất chí bảo.
Nhìn ba chữ hàng thứ nhất trên Hồng Mông kim bảng, nhưng thế nào lại bắt mắt khác thường như vậy, “Hồng, Lâm, Tần...” Tần Vũ lẩm bẩm nói, trong lòng lại đang suy nghĩ: “Cũng không biết người thứ tư là ai, liệu có phải là Tiểu Sương không?” Trong mắt Tần Vũ đối với Tần Sương thủy chung có chút thua thiệt, tự nhiên hy vọng Tần Sương trở thành đệ tứ Hồng Mông nhất cấp chưởng khống giả, bất quá Tần Sương dù sao cũng là người thiên mệnh khó dò, ngay cả Tần Vũ cũng không có cách đoán trước tương lai của Tần Sương. Nghĩ vậy đột nhiên Tần Vũ lại nghĩ tới Tần Thạch Thiên, nhị đệ tử này, cũng là thiên mệnh khó dò người, hơn nữa có được Tinh Thần Biến công pháp đầy đủ của chính mình, gần ngàn ức năm trước, cũng đã đạt tới Nguyên Điểm chi cảnh, cùng Hồng Mông không gian nối tiếp, hắn cũng có thể trở thành đệ tứ Hồng Mông nhất cấp chưởng khống giả.
Tư chất của Tần Thạch Thiên không cao, cũng không có gặp gỡ tốt như của Tần Vũ, dù là từng bước tu hành Tinh Thần Biến, tiến độ cũng cực kì thong thả.
Tần Vũ nghĩ vậy, cười khổ, nói: “Trở thành chưởng khống giả nào có dễ dàng như vậy, còn có vài người thiên mệnh khó dò, họ cũng không có thể xem nhẹ a.” Lập tức lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ hỗn loạn, bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu Hồng Mông kim bảng.
Hồng Mông kim bảng, là tự nhiên sinh ra, vật phẩm thần kỳ nhất cả Hồng Mông không gian, Tần Vũ thả ra thần thức, một lần nữa không ngừng phân phân tích Hồng Mông kim bảng, nhưng không có bất cứ gì thu hoạch, kim bảng chất liệu đặc thù, tựa hồ là Hồng Mông linh khí hóa thành, nhưng lại bất đồng với Hồng Mông linh khí, kim bảng ngoại trừ mặt trước chia làm hơn mười hàng, mặt sau có một chữ “Mông” thật lớn, nhìn không ra một tia kì lạ.
“Mặt trước, mặt sau...” Tần Vũ thấp giọng lẩm bẩm. Đột nhiên con mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt trước, “Một, hai, ba... Một trăm, một trăm, chỉ có một trăm. Tại sao chỉ có một trăm hàng chứ?” Tần Vũ đột nhiên linh quang chợt lóe, tựa hồ nghĩ đến cái gì rồi lại không dám khẳng định.
Hồng Mông kim bảng cộng một trăm hàng, hàng đầu tiên là nhất cấp chưởng khống giả, phía sau là phổ thông chưởng khống giả, nhưng chỉ có một trăm hàng, đối với Tần Vũ bọn họ có được gần như vô hạn thời gian, mấy vạn diễn kỉ, mấy chục vạn diễn kỉ, thậm chí mấy ngàn vạn diễn kỉ, một ngày nào đó trên bảng này viết đầy tên người, sau đó thì sao? Thời gian sau đó những thiên tài nên như thế nào? Tần Vũ khó khăn suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra gì cả.
Mặt sau, một chữ “Mông” kích thước cùng kim bảng bình thường, chữ viết phi thường kì lạ, huyền ảo, bất kể bỏ đi hay bị chèn ép vẫn tự nhiên mà thành, gọi là “Mông”, Tần Vũ nhớ kỹ tại sư tôn của Lôi Sơn cư từng xem được một quyển sách, trong sách viết (mông quẻ) quẻ tượng hạ khảm thượng cấn, vì biểu tượng dưới chân núi có nước suối, nhưng nếu muốn phát hiện cam tuyền, phải nghĩ cách tìm ra vị trí suối nước chuẩn xác, Tần Vũ nghĩ mãi, nghĩ đến có phải muốn tìm được thế giới bên ngoài, nhất định phải phát hiện chuẩn xác vị trí đường ra, cũng là khải “Mông”.
Nghĩ vậy, Tần Vũ trên mặt lộ ra nét tươi hiểu rõ, vì vậy ánh mắt của Tần Vũ lần theo nét bút chữ “Mông” xem kỹ, một lần lại một lần, tâm dần dần cũng chậm chậm trầm tĩnh xuống, tâm tùy theo bút tẩu.
Tần Vũ giờ phút này không chú ý tới, khi tâm ông cùng ánh mắt theo chữ “Mông” mỗi lần đi một vòng, quanh thân ông liền sinh xuất một tia khí mờ mịt không tên, khí mờ mịt chính dọc theo quỹ tích kỳ lạ vận hành, không ngừng tiến vào trong Hồng Mông kim bảng, không biết qua bao lâu, có lẽ là trăm năm, có lẽ vạn năm, thậm chí mấy trăm vạn năm, trong sát na, Hồng Mông kim bảng hoa quang vạn trượng, kinh tỉnh Tần Vũ liền lâm vào trong kì diệu ý cảnh.
Tần Vũ ngây ngốc nhìn Hồng Mông kim bảng biến hoá trước mắt, chữ “Mông” ở mặt sau Hồng Mông kim bảng đã biến mất, dần dần xuất hiện bốn hàng chữ “Nạp vũ hoàn hư, nạp trụ quy nhất. Hỗn độn quy nguyên, thiên lộ trùng hiện.”
Tần Vũ ngây ngốc nhìn bốn hàng mười sáu chữ kia, nói không nên lời là cảm giác gì, cũng không biết là ý gì? Quay ra ngoài cửa quát to một tiếng, “Hai vị ca ca, mau vào xem.”
Hồng Mông cùng Lâm Mông hai người từ sau khi Tần Vũ bế quan nhập định, hai người ở ngay ngoài cửa hộ pháp, đột nhiên nghe được Tần Vũ hô to, một cái lắc mình, trong nháy mắt liền tiến vào trong nhà tranh.
Ba người ngây ngốc nhìn mặt sau Hồng Mông kim bảng, trong mắt Hồng Mông cùng Lâm Mông toàn là kinh ngạc, chỉ nghe Hồng Mông nói: “Đây... Đây là gì? Nạp vũ hoàn hư, nạp trụ quy nhất. Hỗn độn quy nguyên, thiên lộ trùng hiện. Là ý gì?”
“Thiên lộ, thiên lộ...” Lâm Mông lẩm bẩm nói. “Chẳng lẽ thật sự có không gian khác tồn tại?” Hồng Mông dù sao cũng đã tu hành một ngàn diễn kỉ, rất nhanh bình phục tâm tình kích động của chính mình, xoay người nhìn Tần Vũ, nói: “Nói đi, đây là chuyện gì xảy ra?”
Tần Vũ lắc đầu, nói: “Đệ cũng không biết, lúc ấy đệ đang ở quan sát chữ ‘Mông’, tựa hồ lâm vào trong một loại ý cảnh kì diệu, loại cảm giác này cùng cảm giác lúc vũ trụ hoàn mỹ khi ẩn khi hiện cơ hồ giống nhau, đệ cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên đúng lúc này kim bảng kim quang bắn ra bốn phía, đệ đột nhiên kinh tỉnh, trên bảng liền xuất hiện mười sáu chữ này.”
“Nạp vũ hoàn hư, nạp trụ quy nhất. Hỗn độn quy nguyên, thiên lộ trùng hiện.” Ba người bình tĩnh nhìn mười sáu chữ ở mặt sau Hồng Mông kim bảng, Hồng Mông đột nhiên mở miệng nói: “Mười sáu chữ này, từ mặt chữ mà xem, tựa hồ không khó giải thích.”
“Nga, giải thích thế nào.” Là Tần Vũ nói.
“Nạp vũ hoàn hư, nạp trụ quy nhất. Ý nói, chúng ta tự đem vũ trụ của mình một lần nữa quy về hư vô. Mà phía sau hai câu, cũng không khó giải thích, liên khởi lai, hẳn là muốn chúng ta đem vũ trụ phản hư, một lần nữa quy về hỗn độn căn nguyên, thiên lộ tự nhiên liền xuất hiện.”
“Biết thế nào đây? Không, không đúng!” Lâm Mông lắc đầu, nói: “Nếu muốn làm như vậy, chúng ta lúc đầu cần gì khai sáng ra vũ trụ của bản thân, vũ trụ tức thành, nếu như muốn hủy diệt nó, mới có thể đi đến không gian cao cấp hơn, cũng không hợp lý.”
“Nhị ca nói đúng, đệ nghĩ giải thích của đại ca là sai, nhất định có nguyên nhân khác, vũ trụ của chúng ta đã thành, không cần phải hủy diệt, làm nó quay về hư vô, chính như các huynh thường nói, nếu tồn tại thì có đạo lý của nó.”
Hồng Mông cười khổ, hiển nhiên chính hắn cũng chối bỏ cách nói này, nói: “Có lẽ vậy, là ta sai rồi, mọi người đang suy nghĩ, có phải có giải thích khác.”
Mọi người lắc đầu, nhưng không có giải thích tốt hơn so với giải thích của Hồng Mông. Đột nhiên Tần Vũ tựa hồ nghĩ đến cái gì, cứ việc tại trong đầu chợt lóe mà qua, nhưng Tần Vũ vẫn đang bắt được về điểm linh quang kia, Tần Vũ đứng dậy, hướng Hồng Mông, Lâm Mông hai người, nói: “Đại ca, nhị ca, tiểu đệ có vài cách nghĩ, đi một chút rồi quay lại.”
“Là gì, mau nói!” Lâm Mông gấp không kịp đợi. Tần Vũ lắc đầu, lộ ra nụ tươi thần bí, nói: “Một lát nữa, các huynh sẽ biết.” Dứt lời, liền biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Tần Mông vũ trụ, tân thần giới Mê Vụ thành trong Tử Huyền phủ, Tần Vũ mỉm cười nhìn mọi người, Khương Lập sẵng giọng: “Vũ ca, huynh đã đi đâu, đã đi một vạn năm rồi.”
Tần Vũ mỉm cười: “Chính là tới gian nhà tranh giữa Hồng Mông không gian, ở đó phát hiện một ít hiện tượng thú vị.”
“Dát dát, hiện tượng gì, có chơi được không!” Hầu Phí đã sớm nghĩ đến Hồng Mông không gian, chỉ là Hồng Mông không gian không phải người bình thường có thể tiến vào, phải tu thành bất diệt huyền hoàng chi thể hoặc là Hồng Mông chi thân.
“A a, không nói được, việc này sự tình quan trọng đại, ta lần này trở về chính là nói với mọi người một tiếng, ta có thể phải trường kì bế quan, hơn nữa trong lúc bế quan, Tần Mông vũ trụ có thể xuất hiện một ít dị thường, hy vọng tất cả mọi người không nên kinh hoảng!”
“Đại ca muốn trường kì bế quan sao?” Hắc Vũ ở một bên nói.
Tần Vũ gật đầu, nhìn về phía Tần Phong, Tần Chính, nói: “Đại ca, nhị ca, ta không có ở đây, thần giới, bao gồm Tần Mông vũ trụ liền giao cho các huynh.”
Tần Phong, Tần Chính hai người gật đầu, Tần Phong mở miệng nói: “Yên tâm đi!”
Tần Vũ thấy thế, không nói thêm lời, thân hình chợt lóe, biến mất không thấy.
Lâm Mông vũ trụ, thần giới Bạch Vân điện, Xa Hầu Viên đang bế quan, từ khi trở thành thiên tôn, Lâm Mông vì bồi thường hắn, đem tất cả luyện khí thủ pháp trong vũ trụ, bao gồm cả của Hồng Mông vũ trụ, nhất tịnh truyền thụ cho hắn, những công pháp này trong đó một số so với thiên chuy bách luyện của hắn chỉ hơn không kém, mấy vạn ức năm thời gian, hoàn toàn trầm mê trong thế giới luyện khí.
Xa Hầu Viên tâm ý vừa động, một cái lắc mình đi tới trên đại điện, khom người nói: “Đệ tử bái kiến sư thúc.” Tần Vũ đến, làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn, đối với tu vị này cùng người tương đương sư tôn, cũng phi thường bội phục.
Tần Vũ nhìn Xa Hầu Viên, nội tâm không khỏi một trận cười khổ, đối với Xa Hầu Viên, Tần Vũ cũng không đối đãi bằng thái độ trưởng bối, trong tâm của hắn, Xa Hầu Viên vẫn vừa là thầy vừa là bạn, nhưng càng nhiều chính là tôn kính. Lúc này mở miệng nói: “Xa Hầu tiền bối, đã nói bao nhiêu lần, chúng ta xưng hô với nhau không cần phải khách khí.”
Xa Hầu Viên nghiêm mặt nói: “Không thể, lễ không thể phế a, không biết sư thúc đến đây có chuyện gì?”
Tần Vũ đối với cố chấp của Xa Hầu Viên cũng không để ý, thấy sợ không sợ, lúc này nói rõ ý đồ đến, nói: “Ta muốn mượn Định Nguyên châu của tiền bối để dùng.”
“Định Nguyên châu?? Định Nguyên châu cùng tại hạ linh hồn tương dung, sư thúc coi như lấy đi cũng không có cách sử dụng a.” Xa Hầu Viên nói.
Kì thực Định Nguyên châu đối với Tần Vũ bọn họ mà nói cũng không phải là không có cách sử dụng, nhưng chút biện pháp này quá mức cực đoan, huống hồ Tần Vũ đối với Định Nguyên châu có chuẩn bị khác, phất tay nói: “Không sao, ta cũng không phải là muốn sử dụng nó, thầm nghĩ mượn nó đánh giá mà thôi, đợi sau khi việc thành, tự nhiên trả lại.”
Xa Hầu Viên gật đầu, lúc này xoè bàn tay ra, chỉ thấy một hạt châu màu đen từ lòng bàn tay phiêu xuất, chậm rãi rơi vào Tần Vũ lòng bàn tay.
Tần Vũ gật đầu, nói: “Cám ơn!” Một cái lắc mình lần nữa biến mất không thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.