Quyển 4 - Chương 7: LINH NGUYỆT CHIẾN HƯ
Dực Phong Trảm
16/04/2013
Linh Nguyệt bị Tần Vũ đẩy ra từ trong toàn nhãn, xuất hiện trong một sơn cốc hoàn cảnh đẹp hơn, sơn cốc chiếm phương viên mấy vạn dặm, xa xa không ít kiến trúc quần tụ, bên cạnh một dòng sông trong vắt vờn quanh những phòng ốc, không ít người lui tới, trong thần sắc tràn ngập đề phòng.
Linh Nguyệt không để ý những người đó, đây chỉ là đệ tử của Huyền Hỏa tông mà thôi, đối với nàng mà nói, có nhiều người đi nữa cũng không có tác dụng gì, Linh Nguyệt không khỏi nhớ tới Tần Vũ, yêu cầu cuối cùng của Tần Vũ là muốn nàng hỗ trợ cứu hai vị ca ca của hắn ra, kì thực Linh Nguyệt vốn không chuẩn bị tới, chỉ là tiến vào hư không cổ trận còn cần Tần Vũ trợ giúp, cho nên liền đáp ứng trợ giúp Tần Vũ cứu hai vị ca ca của hắn.
Mấy chục năm nay ở chung, Linh Nguyệt dần thay đổi cách nhìn với Tần Vũ, không chỉ vì Tần Vũ cùng huynh muội bọn họ ba người là bằng hữu, càng vì Tần Vũ vì Hồng Mông và Lâm Mông hai người không tiếc hết thảy mà cảm động. Đối với mọi việc của Tần Vũ mấy năm nay, Linh Nguyệt toàn bộ đều ghi nhớ.
Mà mới rồi nọ vậy trong nháy mắt, Tần Vũ lựa chọn đưa mình vào, càng biểu hiện ra tín nhiệm và quan tâm với chính mình, Linh Nguyệt trong tâm thầm quyết định: “Tần Vũ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cứu Hồng Mông và Lâm Mông.” Đột nhiên một đạo thanh âm vang lên trên bầu trời, “Sách sách, nghĩ không ra a, tiểu tử đó cư nhiên còn đưa ngươi ra, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi là đủ để đoạt người trong tay ta sao?”
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Linh Nguyệt hiện lên một tia kiên định, hướng về phía không trung nói: “Có thể hay không, phải thử qua mới biết, nói đi, người chúng ta cần tìm đang nơi nào?”
Trên bầu trời một đạo hồng sắc quang mang hiện lên, Lý Can một thân hồng sắc trường bào lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Linh Nguyệt, lãnh đạm nói: “Nga, muốn biết sao? Sách sách, vậy theo ta đến đây đi.” Vừa nói vừa hóa thành một đạo hồng mang hướng phương xa vọt tới. Linh Nguyệt trầm tư chốc lát, cũng hóa thành một đạo lam mang theo sát.
※※※
Phía sau sơn cốc, một đạo đồ án quỷ dị thực lớn khắc trên mặt đất, chiếm phương viên vài dặm, chính giữa trận pháp có hai người, xem khuôn mặt tiều tụy tái nhợt, giới ấn giữa trán lờ mờ không ánh sáng, cả người không còn một chỗ lành lặn. Linh Nguyệt cẩn thận quan sát đại trận kia, không khỏi kinh hãi nói: “Ngươi, ngươi cư nhiên dám can đảm sử dụng nghịch thiên giới hư trận, ngươi thực sự không sợ dẫn đến tất cả Giới Giả đuổi giết sao.”
Lý Can ngửa mặt cười lớn nói: “Đuổi giết, a ha ha, trừ ngươi và Âm Mộc gia hỏa kia, còn ai biết ta bắt Giới Giả, cho dù có người biết bọn họ cũng tìm không được nơi này, Âm Mộc gia hỏa kia vốn rất sợ chết, tự nhiên sẽ không tiết lộ, tiểu tử cùng ngươi đến khẳng định cũng đã táng thân trong hỏa toàn, chỉ cần ngươi hôm nay chết ở chỗ đây, như vậy có có ai có thể biết ta bắt này hai Giới Giả đây? Ha ha, trong vạn năm thời gian, chỉ cần ta đem thế giới của hai người này chuyển hóa thành công lực của chính mình, trở thành Huyền Hư Giả, đến lúc đó dù là Sáng Giới thành mấy lão gia hỏa kia ta cũng không sợ. Ha ha” Lý Can nói cảm giác đắc ý phi phàm.
Linh Nguyệt nhíu mày, Lý Can trước mắt rõ ràng khoảng cách đến Động Hư Giả, còn một bước rất dài, Linh Nguyệt liếc nhìn nét mặt hai người thực kỹ, cả giận nói: “Hôm nay, ta phải thử xem, xem Hư Giả mạnh bao nhiêu, hai người này ta hôm nay muốn đưa đi.” Lý Can đánh giá cẩn thận nàng, âm hiểm cười nói: “Sách sách, là ngươi sao, ngươi vừa tiến nhập Huyền Giới Giả, có khả năng sao? Ha ha, hôm nay nếu tới ngươi cũng đừng mong sống rời đi.” Thanh âm càng nói càng lớn, dứt lời, trong tay xuất hiện một thanh kiếm hỏa hồng sắc, nhấc kiếm đâm về phía Linh Nguyệt, một đạo hồng sắc kiếm khí sắc bén trong nháy mắt bay thẳng về phía Linh Nguyệt.
Linh Nguyệt phất tay lập lên mấy đạo giới quang thuẫn, kiếm khí chỉ hơi cản trở một chút, vẫn thế như chẻ tre tầng tầng đột phá giới quang thuẫn, trong nháy mắt đã đến trước thân, Linh Nguyệt tâm ý vừa động, lam sắc giới ảnh đột nhiên thoáng hiện trước người Linh Nguyệt, “Oanh” một tiếng vang thực lớn, hồng sắc kiếm khí cùng lam sắc giới ảnh đột nhiên va chạm.
Một vòng hồng sắc năng lượng cùng lam sắc năng lượng đồng thời khuếch tán, trong phút chốc, không gian phương viên mấy vạn dặm không ngừng rung động, sơn cốc trong nháy mắt hóa thành bụi phần, đệ tử của Huyền Hỏa tông, trong nháy mắt cũng bị hủy diệt. Chỉ có nghịch thiên giới hư trận kia dưới hai người tranh đấu lại hoàn hảo không tổn hao gì, hai loại năng lượng vừa tiếp xúc, đã bị một đạo vô hình khí bích ngăn cản ở bên ngoài.
Linh Nguyệt trong nháy mắt bị đánh lui mấy chục dặm, một đạo lam sắc quang mang theo sát mà đến, lại biến thành giới ảnh lẳng lặng trôi nổi sau lưng Linh Nguyệt. Linh nguyệt kinh ngạc nhìn Lý Can nói: “Ngươi, ngươi cư nhiên có giáng hồng huyền khí, nghĩ không ra a.”
Lý Can lạnh nhạt nói: “Sách sách, nghĩ không ra, ngươi biết cũng không ít a! Vật của Hư Giả chúng ta Giới Giả ngươi cũng biết a, ha ha, không sai, ta sử dụng chính là nhị lưu giáng hồng huyền khí Tàn Viêm, thế nào a?”
Vũ khí của Hư Giả chia làm giáng hồng huyền khí, thương lam thiên khí, thanh phong cổ khí, kim linh u khí, vẫn hoàng đạo khí, mỗi loại đều đại biểu một loại thuộc tính, hư giả mượn tính chất của vũ khí cũng có thể dẫn động thiên gian các lực lượng thuộc tính, mỗi loại khí chia làm tam lưu, tỉ như nhất lưu giáng hồng huyền khí có thể dẫn động thiên hỏa chi lực, cao nhất có thể phát ra cức thiên huyền hỏa. Những loại khác cũng vậy, mà tương truyền trong Hư Giả còn có một loại diễn hắc thánh khí, chỉ là rất lâu cũng không có ai nghe nói hay nhìn thấy.
Linh Nguyệt nhíu mày nói: “Không ngờ a, quả thực không ngờ, ngươi chính là bằng vào nhị lưu giáng hồng huyền khí này tự do xuất nhập này u nhiên thiên toàn sao?”
Lý Can nhìn Linh Nguyệt mỉm cười nói: “Sách sách, thông minh, ta cũng chỉ có dựa vào Tàn Viêm này có thể đi lại tự nhiên, bất quá, dù ngươi biết thì đã sao, hôm nay ngươi nhất định vẫn chết trên tay của ta.” Vừa nói lại lần nữa nâng kiếm bổ về phía Linh Nguyệt, trong nháy mắt kiếm khí tràn ngập không trung, vô số đạo kiếm khí tung hoành, bức thẳng tới Linh Nguyệt.
Linh Nguyệt không dám khinh thường, toàn lực thúc dục giới ấn giữa, giới ảnh phía sau không ngừng hóa hình, diễn sinh ra vô số lam sắc quang mang tung bay giữa không trung, Linh Nguyệt tâm ý vừa động, vô số lam sắc quang mang trong nháy mắt chất hóa, hình thành vô số lam sắc tiểu kiếm, đón nhận kiếm khí đầy trời.
Trong phút chốc thiên dao động, vô số tiếng oanh minh vang trời, từng đạo sóng gợn lan ra, vẫn tiếp tục đánh nhau, năng lượng rối loạn không ngừng đánh sâu vào không gian, nghịch thiên giới hư trận phía dưới phảng phất đã được năng lượng nào đó bảo vệ, chỉ là không ngừng bị ép xuống, khiến cho cả trận pháp xuống phía dưới sụt xuống vài trăm thước.
Mà giữa không gian, từng trận nổ mạnh không ngừng sinh ra, từng đạo năng lượng vô hình bắn ra, oanh hướng không gian các nơi, khiến cho cả không gian có chút vặn vẹo, dần dần, thiên gian lại lần nữa quy về bình tĩnh. Linh Nguyệt cùng Lý Can đều tự lui về mấy vạn dặm, hai người sắc mặt đều có chút tái nhợt.
Lý Can thản nhiên nói: “Đây là thực lực của ngươi sao, nếu chỉ như vậy thì ta đây sẽ không khách khí nữa, sách sách.” Lý Can dứt lời, đem kiếm hoành ngang trước ngực, cả người tản mát ra năng lượng kì lạ, thiên gian hồng sắc diễn giới chi lực nhanh chóng bị thu hút lại, hấp thu tới Tàn Viêm trước ngực, Tàn Viêm biến hồng, một tầng hỏa diễm cực nóng không ngừng tỏa ra, một thanh hỏa diễm kiếm trong lúc đó xuất hiện trong tay Lý Can, Lý Can điều khiển hỏa diễm kiếm Tàn Viêm hung hăng bổ về phía Linh Nguyệt.
Trong sát na trên bầu trời mấy đạo hỏa diễm mãnh liệt chém về phía Linh Nguyệt, Linh Nguyệt tâm thần có chút trầm xuống, giới ảnh phía sau lần nữa hóa hình, hình thành một đạo vòng xoáy thực lớn, giữa vòng xoáy, mấy đạo lam sắc diễn giới chi lực rung động không thôi, dần dần không khí trở nên ẩm ướt, Lý Can khẽ nhíu mày, nhìn hết thảy trước mắt.
Đột nhiên một cỗ u lam sắc thủy từ giữa vòng xoáy ào ạt chảy ra, cũng hình thành mấy đạo thủy văn trảm, nghênh tiếp mấy đạo hỏa diễm kia, Lý Can hét lớn: “Quỳ âm trọng thủy, ngươi cư nhiên có thể thao túng thủy, lam sắc giới ấn của ngươi, ta sớm đáng nên nghĩ tới, lam sắc diễn giới chi lực đã cho ngươi lực lượng của nước, thủy hỏa bất dung, để ta xem xem, đến cùng là nước của ngươi lợi hại, hay là huyền nghiệp thánh hỏa của ta lợi hại.”
“Ngươi cũng không đơn giản, Giới Giả cùng Hư Giả, kì thực tranh đấu cũng chưa nói cái gì bất đồng, mấu chốt nằm ở cấp độ của lực lượng, Giới Giả dùng lực lượng của chính mình, Hư Giả dẫn lực lượng của thiên, để ta cho ngươi xem, cái gì mới chân chính là thủy chi lực lượng.” Linh Nguyệt đưa tay ra, một đạo thủy long tiên thực lớn xuất hiện trên tay, hung hăng quất về phía Lý Can, Lý Can đồng dạng giơ cao Tàn Ciêm, tụ khởi lực lượng toàn thân. Hoành kiếm ngang trời, một đạo kiếm mang thực lớn thoáng hiện, nghênh đón.
Hai bên đụng nhau, một cỗ lực lượng thực lớn tự nhiên mà sinh, một đạo hồng lam quang mang đột nhiên bắn ra, từ chỗ không gian này, sau đó khuếch tán đến toàn nhãn, tiếp theo lại từ toàn nhãn khuếch tán ra cả thiên, hơn nữa không ngừng khuếch tán, cả cức huyền đại lục một đạo liệt phùng thực lớn xuyên qua, cức huyền đại lục chính là đang bị chia ra.
Dần dần thiên lại khôi phục bình tĩnh, không gian trong toàn nhãn, Linh Nguyệt cùng Lý Can hai người đồng thời bị đánh ra, hai người sắc mặt đều tái nhợt, miệng phun máu tươi, Linh Nguyệt chỉ cảm thấy một trận đau đầu kịch liệt, giới linh khải bị tàn phá tan hoang, vài chỗ đã tổn hại, suýt nữa xuân quang đại tiết (ý nói lộ ra những chỗ nhạy cảm - DG), mà Lý Can càng thảm hại hơn, cả người không một chỗ lành lặn, toàn thân huyết nhục mơ hồ, cánh tay trái đứt lìa.
Hai người căm tức đối phương, toàn lực tranh thủ thời gian hồi phục thân thể, Linh Nguyệt cảm thán: “Thân thể của Hư Giả quả nhiên không giống bình thường, dù như vậy cũng không có biện pháp trong nháy mắt phá hủy.” Lý Can đối diện cũng căm tức nói: “Giới Giả quả nhiên hảo bản lĩnh, nếu như ta hôm nay không có Tàn Viêm, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của ngươi, Giới Giả nhân số dù ít, nhưng mỗi một cá nhân cũng không thể khinh thường, Hư Giả cũng chỉ những người có vũ khí mới có tư cách tranh chấp, bất đắc dĩ a, luyện chế vũ khí chính là so với bồi dưỡng một Hư Giả còn khó khăn hơn.”
Linh Nguyệt không nói gì, toàn lực chữa trị thân thể của mình, nàng biết Lý Can nhìn như bị thương nặng, kì thực chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, nếu như không thể thương đến linh hồn hắn, hôm nay nàng cũng đừng mong còn sống rời khỏi nơi này.
Thời gian cứ như vậy từng phút từng giây đi qua.
※※※
Hắc Vũ Hầu Phí hai người lẳng lặng nhìn chăm chú vào phiến không trung này, mới rồi quang hoàn năng lượng thực lớn từ trong hỏa toàn thực lớn trước mắt kia đột nhiên bộc phát, đem cả cức huyền đại lục phân ra.
Hắc Vũ lẩm bẩm: “Lực lượng thực đáng sợ, cức huyền đại lục từ nam đến bắc phải rộng gần trăm vạn ức dặm, sâu càng không biết bao nhiêu. Cư nhiên lại có thể đem nơi này chia ra.”
Hầu Phí cũng hét lớn: “Cạp cạp, cũng thực lợi hại, ta xem đại ca chúng ta khẳng định ở trong hỏa toàn này, chúng ta có đi vào không?” Hắc vũ gật đầu, nói: “Chúng ta nhất định phải đi vào. Đi thôi, là phúc hay họa, phải xem thiên ý vậy, ta có thể cảm giác được khí tức của đại ca, ngay trong toàn nhãn.”
Hầu Phí gật đầu, nói: “Cạp cạp! Được, chúng ta sẽ xông vào một lần!” Vừa nói liền xông vào trước, Hắc Vũ theo sát phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.