Quyển 6 - Chương 6: Long Nhất vẫn lạc
Dực Phong Trảm
16/04/2013
Mắt thấy Viêm Khiếu Thiên giơ vũ khí trong tay lên muốn đánh xuống, Long Nhất miễn cưỡng ngẩng đầu lên, quát to: “Đợi đã!” Viêm Khiếu Thiên đình chỉ động tác, nhìn Long Nhất lạnh nhạt nói: “Nga, thế nào, ngươi còn có lời gì muốn nói sao?” Đôi mắt thực lớn của Long Nhất đảo vài cái, sau đó cố hết sức gật đầu, Viêm Khiếu Thiên mỉm cười nói: “Nga! Nói nghe xem, đã chết đến nơi, ta muốn xem ngươi còn có gì muốn nói.”
Long Nhất nhìn hắn, từ từ nói: “Ngươi năm đó khống chế chúng ta cũng không phải vì coi trọng mấy huynh đệ chúng ta là Hư Giả, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, ngươi một mực để huynh đệ chúng ta làm việc cho ngươi, chẳng lẽ ngươi thực không muốn biết kiện đồ vật kia ở nơi nào sao?” Viêm Khiếu Thiên thoáng trầm tư chốc lát, trầm giọng nói: “Nga! Ngươi biết, ngươi xác định đó chính là thứ ta muốn, chỉ là bảo ta như thế nào tin tưởng lời của ngươi đây?”
Long Nhất giờ phút này đã khôi phục hình người, cả người đều là vết máu, sắc mặt tái nhợt vô cùng, nhìn thoáng qua Viêm Khiếu Thiên từ từ nói: “Mấy năm nay, huynh đệ chúng ta chưa khôi phục thần trí, ngươi vẫn để bốn huynh đệ ta giúp ngươi tìm kiếm vật kia, đáng tiếc a, nhân định không bằng thiên định, ngươi thực không ngờ sẽ có người giúp chúng ta giải khai cấm chế!” Viêm Khiếu Thiên nghe, hừ lạnh một tiếng, thần sắc lạnh lùng nói: “Không cần ngươi nói, Thiên Thương, hừ, ân oán giữa ta và hắn sớm đã không phải chuyện ngày một ngày hai, bất đắc dĩ hắn là Tôn Giới, ta là Huyền Hư, ta căn bản đấu không lại hắn, ta những năm này cũng chỉ có thể không ngừng nhẫn nại.”
Long Nhất gật đầu, tiếp tục nói: “Đích xác, ngươi chỉ có thể dựa vào vật kia, mới có thể so được với Thiên Thương, nhưng, ngươi không ngờ chính là, chúng ta cư nhiên được Thiên Thương cứu, mà ngay sau khi chúng ta thanh tỉnh lại, chúng ta cũng trước tiên phát hiện vật kia, vốn, chúng ta mất đi trí nhớ, nhưng, mới rồi những hình ảnh ngươi cũng đã làm chúng ta nhớ lại, ta cũng tự nhiên biết thứ ngươi lúc đầu muốn chúng ta tìm, chính là vật chúng ta phát hiện kia, hơn nữa…”
Viêm Khiếu Thiên có chút cấp bách, gấp giọng nói: “Hơn nữa cái gì? Nói mau?” Long Nhất nhìn thần thái vội vàng của hắn, trong lòng một trận khinh thường, lạnh nhạt nói: “Hơn nữa có hai kiện, dù không phải chúng ta từ tin tức ngươi đưa tìm được, nhưng hai kiện kia xác thực là thứ ngươi muốn.” Viêm Khiếu Thiên thần sắc cả kinh sau đó vui vẻ nói: “Hai kiện, ngươi nói chính là hai kiện! Ha ha, xem ra lão thiên gia đối đãi với ta không tệ a, có hai kiện vật phẩm kia, Thiên Thương, hừ, ta muốn xem đến cùng là ngươi lợi hại hay ta lợi hại.”
Viêm Khiếu Thiên con mắt gắt gao nhìn thẳng vào Long Nhất, hấp tấp nói: “Ngươi xác định? Dù sao loại đồ vật này đã biến mất hàng ức diễn kỉ rồi, hiện giờ nói đột nhiên xuất hiện, mặc cho ai cũng sẽ không tin tưởng.” Long Nhất lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không quá xác định, nhưng cũng có thể nói chính là, lúc đầu sau khi vật đó thừa nhận một kích toàn lực của huynh đệ ta, không có… hao tổn chút nào, ta liền lưu tâm, vật kia vốn không có ai từng thấy, nhiều thứ cũng chỉ là nghe được từ trong truyền thuyết từ thượng cổ, nhưng trong truyền thuyết có hai loại hình thái, ta nghĩ chúng ta nhìn thấy hẳn là loại hình thái đầu tiên mà thôi.”
Viêm Khiếu Thiên sắc mặt giờ phút này có vẻ rất lạnh tĩnh, nhưng ánh mắt tham lam cũng không lừa được Long Nhất. Viêm Khiếu Thiên lạnh nhạt nói: “Nói như thế, ngươi cũng không quá khẳng định, hừ, mặc kệ thế nào, ta cũng muốn đi xem xem, nhiều năm như vậy, ta không thể bỏ qua bất cứ gì một tia hy vọng nào. Nói đi, vật kia ở đây?” Long Nhất dừng một chút, nhìn qua huynh đệ nằm bốn phía, trầm giọng nói: “Đây là thái độ của ngươi, ân, muốn biết, trước hết thả huynh đệ của ta ra rồi hãy nói?” Viêm Khiếu Thiên hừ lạnh một tiếng, một cỗ khí thế mãnh liệt, trực tiếp nhằm vào Long Nhất, Long Nhất đương trường lui về phía sau hai bước, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, Viêm Khiếu Thiên trầm giọng nói: “Cư nhiên dám đưa ra điều kiện với ta, đừng quên, mệnh của các ngươi vẫn còn trong tay ta. Dù không có ngươi, ta cũng sẽ từ trong miệng bọn họ đạt được điều ta muốn biết.”
Long Nhất sắc mặt tái nhợt, cười giận nói: “Nga, đúng không? Nói thực với ngươi, mấy huynh đệ chúng ta trước mắt chỉ có mình ta khôi phục trí nhớ, nếu như ngươi đem bọn họ hoặc là ta giết đi, liền cái gì cũng không đạt được, hơn nữa, cho dù trí nhớ của huynh đệ ta vẫn còn, ngươi cho rằng bọn họ sẽ nói cho ngươi biết sao?” Viêm Khiếu Thiên lông mày cau lại, hiển nhiên Long Nhất nói không phải không có đạo lý, dù hắn có biện pháp thu hoạch trí nhớ của Long Nhất, nhưng tình huống lúc này, hắn cũng không dám tùy tiện hành động, trí nhớ thứ này tới cấp độ của bọn họ đã không phải trí nhớ ở trong não hải nữa, mà là khắc ở sâu trong linh hồn, hiện giờ Linh Hồn Chi Tâm của bốn người đều có xu hướng hỏng đến nơi, nếu như cường hành thu lấy, Linh Hồn Chi Tâm của bốn người sẽ không chịu nổi cỗ lực đạo kia lập tức hỏng mất, đến lúc đó Viêm Khiếu Thiên thậm chí cái gì cũng không chiếm được.
Viêm Khiếu Thiên gật đầu, trầm giọng nói:“Được! Ta đáp ứng ngươi, thả huynh đệ ngươi ra, như thế ngươi có thể nói chứ!” Long Nhất lắc đầu, từ từ nói: “Ngươi thề đi! Hơn nữa ta dù muốn nói, cũng không thể nói ở chỗ này!” Thần sắc Viêm Khiếu Thiên hiện ra một tia tức giận, lúc này tay chỉ lên trời, lớn tiếng nói: “Viêm Khiếu Thiên ta hôm nay thề với trời, không tiếp tục làm khó ba huynh đệ của Long Nhất, nếu làm trái lời thề này, sẽ chết dưới thiên phạt.”
Nói xong, một cỗ linh hồn năng lượng từ trong cơ thể Viêm Khiếu Thiên bay ra, biến mất trong thiên gian, Viêm Khiếu Thiên nhìn Long Nhất, trầm giọng nói: “Ta đã thề rồi, giờ ngươi có thể nói ra được chứ!” Long Nhất gật đầu, nhìn thoáng qua bốn phía thấy ba huynh đệ vẫn đang hôn, trong lòng khẽ thở dài, sau đó nghiêm mặt nói: “Nơi này không phải nơi nói chuyện, u ám đại lục đã chia làm hai nửa, chúng ta đi tới nửa đại lục đối diện kia đi.” Vừa nói, Long Nhất miễn cưỡng khống chế thân hình lung lay lắc lắc bay qua, Viêm Khiếu Thiên trầm ngâm chốc lát, một cỗ năng lượng lan ra toàn thân, vết thương trên người đều đã khép lại, Viêm Khiếu Thiên thầm nghĩ: “Để ngừa vạn nhất, ta cẩn thận vẫn hơn, mới rồi công kích của bốn người bọn họ đã làm linh hồn của ta bị thương một chút. Hiện giờ hắn lựa chọn không nói ở nơi này, mà đi phía kia của đại lục, hiển nhiên có chuyện. Bất quá…” Viêm Khiếu Thiên nhìn thân ảnh lay động của Long Nhất, lẩm bẩm: “Có lẽ! Là ta quá lo lắng rồi!” Vừa nói, cũng hóa thành một đạo hồng mang đuổi theo.
Một nơi khác trên u ám đại lục, Long Nhất thần sắc tái nhợt nhìn Viêm Khiếu Thiên, lạnh nhạt nói: “Ởchỗ này đi, ngươi muốn biết cái gì ta đều nói cho ngươi!” Viêm Khiếu Thiên trong lòng vui vẻ, thoáng tiến lên từng bước, nhìn Long Nhất kinh hỉ nói: “Nói đi! Hai kiện đồ vật kia hiện ở nơi nào?”
Long Nhất mỉm cười nói: “Cái này, chúng ở…” Viêm Khiếu Thiên trong lòng quýnh lên lần nữa tiến lên từng bước, hấp tấp nói: “Ở nơi nào? Nói mau?” Long Nhất khóe miệng hơi nhếch, Viêm Khiếu Thiên cảm thấy rất quái dị, đột nhiên một cỗ khí tức hủy diệt từ trên người Long Nhất bộc phát, Viêm Khiếu Thiên trong lòng giật mình, lớn tiếng nói: “Không tốt!” Sau đó nhanh chóng lui về phía sau. Long Nhất khóe miệng mỉm cười truyền đến hắn thanh âm cuối cùng, “Muộn rồi! Viêm Khiếu Thiên, ngươi sẽ ra đi cùng ta thôi, a ha ha!”
Trong nháy mắt thân thể Long Nhất kịch liệt bốc cháy, vô số quang mang hủy diệt từ thân thể hắn phát ra, cả thân thể Long Nhất hóa thành một quang cầu thực lớn, trong nháy mắt khuếch tán ra, thân ảnh của Viêm Khiếu Thiên trong nháy mắt đã bị quang cầu thực lớn kia thôn phệ, mơ hồ truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của Viêm Khiếu Thiên: “Đáng chết… A…”
Quang cầu thực lớn phảng phất như một hằng tinh, chiếu sáng không gian mấy vạn ức dặm xung quanh. Hằng tinh còn đang cấp tốc bành trướng, đất phía dưới thổ trong nháy mắt đã bị khí hóa, đại lục phương viên mấy vạn ức dặm cứ như vậy biến mất, mà những bộ phận còn lại cũng đang không ngừng biến mất… Hằng tinh đọng lại phía chân trời, không gian phương viên ức vạn dặm xung quanh nhiệt độ kịch liệt gia tăng, trong nháy mắt, đột nhiên nổ mạnh, uy lực thực lớn kia quét về phía chân trời, không chỉ có nửa bên u ám đại lục này trong nháy mắt lần nữa bị hủy diệt đến một phần ba, lực thực lớn kia quét về phía chân trời, mấy khối đại lục xung quanh cũng bị xung kích lay động không ngừng.
Chỗ của Long Nhị ba người ở nửa bên đại lục kia bởi vì khá gần, đứng mũi chịu sào, trong nháy mắt bị lực lượng thực lớn kia chia ra thành vô số khối, thân hình ba người không bị khống chế trong nháy mắt bị lực đạo thực lớn kia xung kích ra xa mấy chục vạn ức dặm, mà bên này, đám người Tần Vũ đang cấp tốc lao tới, tự nhiên cũng cảm nhận được luồng hủy diệt chi lực kinh thiên kia, Tần Vũ kinh hãi nói: “Đây, phá hoại thực đáng sợ, phía trước…” Bốn người Tần Vũ cũng trong phạm vi bị hằng tinh lan đến, lực đạo thực lớn kia không ngừng xung kích bốn người, bốn người không thể không lần nữa đề lực đối kháng luồng uy thế kinh thiên kia, mà đất phía dưới bốn người Tần Vũ sớm đã hóa thành tro bụi.
Tần Vũ nhìn quang cầu thực lớn xa xa kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy có điềm xấu, Tần Vũ trầm giọng nói: “Chúng ta cố gắng lên, cố chịu cỗ lực đạo này mà đi tới, nơi này vẫn chỉ là bên bờ năng lượng bộc phát, có thể tưởng tượng uy lực ở trung tâm sẽ cường hãn thế nào, ta rất lo cho bốn người Long Nhất.” Linh Nguyệt từ từ nói: “Chúng ta toàn lực đi tới đi, ở nơi như thế này, bốn người bọn họ khẳng định là dữ nhiều lành ít a.” Mọi người gật đầu, đều dùng công lực toàn thân, hướng tới hằng tinh kia cấp tốc lao tới.
Quang mang của hằng tinh dần dần mờ đi, áp lực của thiên gian cũng từ từ giảm bớt, một đạo nhân ảnh từ trong quang mang bay ngược ra, cả người bị thương, khắp nơi đều là huyết, sắc mặt tái nhợt vô cùng, ánh mắt lờ mờ, chính là Viêm Khiếu Thiên, giờ phút này Viêm Khiếu Thiên không còn một điểm nhân dạng, cả người huyết nhục mơ hồ, không ít nơi lộ ra bạch cốt sâm nhiên, trong miệng không ngừng có máu chảy ra… Trong không gian phương viên ức ức dặm năng lượng vô cùng hỗn loạn, khắp nơi đều là đá vụn loạn lưu, trên bầu trời phía tây, ba đạo thân ảnh trôi nổi giữa không trung, đúng là Long Nhị ba người, ba người nương theo vô số loạn thạch xung quanh, bụi đất phiêu đãng ở phiến thiên gian này, giờ phút này ba người hơi thở mong manh, dù là một người tiện tay một kích đều đủ để lấy mạng ba người, Linh Hồn Chi Tâm lập tức tiêu tán trong trời đất.
Tần Vũ ba người cấp tốc bay đến, nhìn không gian trước mắt, Tần Vũ đám người tự nhiên phát hiện thân ảnh Viêm Khiếu Thiên và Long Nhị ba người, Tần Vũ hét lớn một tiếng: “Long Nhị, Long Tam, Tiểu Long!” Sau đó cấp tốc vọt tới, trong nháy mắt ba đạo hắc sắc năng lượng bắn vào trong cơ thể ba người, Linh Hồn Chi Tâm của ba người vốn đã tan vỡ liền được củng cố lại, Tần Vũ cuồn cuộn không ngừng đem năng lượng tự thân chuyển vận tiến vào trong cơ thể ba người, ba người từ từ tỉnh lại.
Tần Vũ mỉm cười nhìn ba người, từ từ nói: “Không việc gì rồi, các ngươi đã không có việc gì, bất quá, đại ca các ngươi đâu?” Tần Vũ nhìn quanh bốn phía, nhưng không phát hiện thân ảnh của Long Nhất, Tần Vũ trong lòng không khỏi sốt ruột, Linh Nguyệt lại ở một bên an ủi: “Tần Vũ, có lẽ, Long Nhất đã vượt qua phạm vi giới cảm của ngươi có thể cảm ứng, chúng ta mở rộng phạm vi tìm xem sao!” Tần Vũ gật đầu, đang muốn di chuyển, lại bị Long Nhị kéo lại.
Giờ phút này trên mặt ba người Long Nhị đều có vẻ trầm thống vô cùng, trong hốc mắt của Tiểu Long dĩ nhiên hàm chứa nước mắt, Tần Vũ trong lòng lần nữa sinh ra cảm thấy điềm xấu, nhìn bốn người từ từ nói: “Các ngươi!” Long Nhị thần sắc ảm đạm nói: “Tần Vũ, ngươi tới rất không phải lúc a, đại ca, đại ca huynh ấy…” Tần Vũ nhớ tới uy thế cường đại vừa rồi, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ, mới rồi đó là… Đại ca ngươi?”
Long Nhị chậm rãi gật đầu, Tần Vũ trong lòng chấn động, một cảm giác chua xót vô lực từ trong lòng nổi lên, Tần Vũ bắt lấy hai vai Long Nhị, lớn tiếng nói: “Nói cho ta biết, đến cùng xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết!” Hai vai Long Nhị bị tay Tần Vũ bóp mạnh, há mồm phun ra một ngụm máu tươi lên người Tần Vũ, Tần Vũ nhẹ buông tay, vội vàng nói: “Ngươi, ngươi không sao chứ! Ta…”
Long Nhị lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không liên quan đến ngươi, chỉ có thể trách đối thủ thực lực quá mạnh mẽ, chúng ta, chúng ta dù bốn người liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn, đại ca hắn, vì bảo vệ chúng ta, lựa chọn con đường kia, chúng ta…” Long Nhị đường đường là một Động Hư Giả dĩ nhiên khóc lên. Tần Vũ dần dần ổn định tâm tình, đối với bốn huynh đệ Long Nhất mà nói, Tần Vũ cảm thụ bọn họ không hề lừa dối mình, từ lúc ở chung trong hư không cổ trận mà xem, mấy người bọn họ đều là một phiến xích tử chi tâm, đáy lòng Tần Vũ sớm đã nhận bọn họ là bằng hữu của mình, giờ phút này Long Nhất vì cứu mấy huynh đệ hắn, dĩ nhiên lựa chọn cùng địch nhân đồng quy vu tận. Tần Vũ không khỏi nhìn thoáng qua Hắc Vũ và Hầu Phí, thầm nghĩ: “Nếu như Tiểu Hắc và Phí Phí gặp chuyện như vậy, ta cũng nhất định sẽ làm như vậy!”
Tần Vũ nhìn sắc mặt tái nhợt mà ảm đạm của ba người, trong lòng đau xót, lạnh nhạt nói: “Nói cho ta nghe xem, đến cùng xảy ra chuyện gì?” Tiểu Long nhìn Tần Vũ, từ từ nói: “Chuyện là như thế này đích,…, cuối cùng đại ca huynh ấy lựa chọn tự bạo, ta cũng không hiểu Viêm Khiếu Thiên còn sống hay không nữa.”
Tần Vũ nghe được Tiểu Long kể rõ, trong lòng giật mình, lẩm bẩm: “Huyền Hư Giả, Viêm Khiếu Thiên. Chẳng lẽ mới rồi hồng sắc thân ảnh kia chính là Viêm Khiếu Thiên.” Tần Vũ chợt xoay người lại, một cỗ khí thế mãnh liệt từ trên người Tần Vũ bộc phát ra, một lần nữa tìm khắp phiến không gian này, Tần Vũ lông mày nhíu chặt, lạnh nhạt nói: “Tiểu Hắc, Phí Phí, Linh Nguyệt, mới rồi người kia…” Hắc Vũ từ từ nói: “Đại ca, người kia mới rồi vừa tỉnh lại, đã rời khỏi phiến không gian này. Mới rồi thấy đại ca đang lo lắng cho Long Nhị ba người, cho nên chúng đệ cũng không lưu ý người đó.”
“Hừ, không đáng ngại, người kia hiện tại trọng thương, khẳng định chạy không xa, dù là Huyền Hư Giả thì thế nào, hôm nay huynh đệ chúng ta tru sát hắn ở đây.” Tần Vũ xoay người lại nhìn Linh Nguyệt nói: “Linh Nguyệt, Long Nhị ba người hiện tại thân thụ trọng thương, ta lo lắng an toàn của bọn họ, ta muốn làm phiền cô ở chỗ này hộ pháp cho bọn họ, mà ta cùng Tiểu Hắc, Phí Phí ba người đuổi theo Viêm Khiếu Thiên kia.” Linh Nguyệt hơi sửng sốt, nhìn Tần Vũ vừa định mở miệng nói gì đó, thấy ánh mắt kiên định của Tần Vũ, liền đem lời nói đã ra đến miệng nuốt xuống, chỉ yên lặng gật đầu.
Tần Vũ gật đầu, nói với Hắc Vũ, Hầu Phí: “Đi thôi, chúng ta cùng đuổi theo Viêm Khiếu Thiên kia.” Vừa nói ba người hóa thành ba đạo quang mang tiêu tan trong phiến không gian này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.