Cực Đạo Tinh Thần

Quyển 4 - Chương 1: PHÀM NHÂN QUỐC ĐỘ

Dực Phong Trảm

16/04/2013



Tần Vũ và Linh Nguyệt hai người tản bộ trên đường cái, đám người đi lại xung quanh có vẻ rất náo nhiệt, Tần Vũ cảm thụ được không khí náo nhiệt ở nơi này, mỉm cười nói với Linh Nguyệt: “Lâu rồi chưa gặp nhiều người như vậy, lúc mới tới còn tưởng rằng người ở đây đều lợi hại tuyệt đỉnh, giờ mới biết thì ra nơi này cũng có phàm nhân.”

Linh Nguyệt cười cười nói: “Aa, xác thực như thế, chỉ tiếc a, những phàm nhân này đều là thế hệ sau của Hư Giả, qua vô số diễn kỉ mới phát triển đến quy mô bây giờ, xem nơi này nhân số không dưới mấy trăm vạn a.”

Tần Vũ và Linh Nguyệt hai người mấy chục năm trước đã tới cức huyền đại lục, cức huyền đại lục không lớn, lấy tốc độ của hai người phi hành mà tính, cần không đến một trăm năm đã bay cả một vòng đại lục, mấy năm nay hai người vẫn đều âm thầm làm việc, hỏi han tung tích về hai vị ca ca của Tần Vũ, hai người trong phạm vi mỗi trăm ức dặm liền sử dụng một lần tinh dẫn thuật do Thiên Thương truyền thụ.

Mấy chục năm qua, Tần Vũ hai người cứ tìm dọc theo một hướng, nhưng không phát hiện bất cứ dấu hiệu gì, theo đó tới nơi này. Mặc dù ven đường không phát hiện tung tích của Hồng Mông và Lâm Mông, nhưng cũng phát hiện không ít khí tức cổ quái, theo Linh Nguyệt nói, mới biết đó chính là Hư Giả.

Nơi này tên là Phong Thanh thành, Tần Vũ hai người che dấu giới ấn giữa trán, cứ đi lại giữa đường, Tần Vũ vẫn là lần đầu nhìn thấy phàm nhân của huyền giới tiểu cảnh thiên, khẽ cười nói: “Phàm nhân ở nơi này quả nhiên kì lạ, dù bề ngoài so với hạ giới giống nhau, nhưng đích xác đều có được thân thể Thần Vương và lực lượng Thần Vương, đối với người hạ giới mà nói, tùy tiện một người đều là nhân vật cao cao tại thượng, tới nơi này, cũng chỉ là phàm nhân bình thường nhất mà thôi.”

Linh Nguyệt cũng rất tò mò nhìn xung quanh nói: “Ân, đích xác là như vậy, những người này mặc dù rất lợi hại nhưng với chúng ta mà nói cũng giống như phàm nhân bình thường, một Sơ Hư Giả hoặc Sơ Giới Giả cũng có thể dễ dàng tiêu diệt người nơi này.”

Tần Vũ gật đầu, sau đó nhìn Linh Nguyệt, Linh Nguyệt rất cổ quái, từ khi trả lời mấy vấn đề của nàng, liền không dây dưa với mình, nhưng lúc vừa đến cức huyền đại lục này, lại đối này phàm nhân cảm thấy hiếu kỳ phi thường, luôn đi tới để hỏi không ngừng, cứ như vậy qua mấy chục năm, Linh Nguyệt cũng tìm được giải đáp của phàm nhân, liền lại không để ý tới những người đó nữa. Tần Vũ cảm thấy buồn cười, Linh Nguyệt chính là hiếu kỳ với sự vật mới, giống như tiểu hài tử bình thường thích hỏi cái này hỏi nọ vậy, mà lòng hiếu kì đi qua lại khôi phục bình thường.

Bất quá mặc kệ thế nào, Tần Vũ lại hy vọng Linh Nguyệt bảo trì trạng thái hiện tại này, khẽ cười: “Nơi này là thành trì thứ năm chúng ta đi ngang qua, Phong Thanh thành này dân cư đến mấy trăm vạn, các thành trì trước cũng không ít hơn so với nơi này a. Chỉ cức huyền đại lục này đã có nhiều phàm nhân như thế, vậy trong thiên vực này phàm nhân của những đại lục khác sẽ còn bao nhiêu đây?”

Linh Nguyệt gật đầu, nói: “Không biết, bất quá huyền cảnh tiểu giới thiên tồn tại từ rất xưa, từ khi có phàm nhân đến nay, trải qua vô số đời, sớm đã phân bố ở tây, nam, bắc ba phương thiên vực.”

Tần Vũ trầm ngâm nói: “Nói như vậy, trong Hư Giả một bộ phận rất lớn đều từ những phàm nhân này mà ra, mặc dù phàm nhân nơi này không thể tu luyện, nhưng Hư Giả tựa hồ có biện pháp để cho bọn họ tu luyện thành Hư Giả mới, ngẫm lại Giới Giả chúng ta cũng là chỉ có lưa thưa mấy ngàn người.”

Linh Nguyệt khẽ cười nói: “Nhân số của Hư Giả xác thực gấp nhiền lần so với chúng ta, nhưng Hư Giả đại bộ phận cũng là phi thăng đến, phàm nhân nơi này mặc dù tiên thiên năng lực mạnh hơn những phàm nhân của hạ giới kia, nhưng vẫn đang đã bị chế ước thọ mệnh, nếu muốn đột phá thành Hư Giả lại càng khó khăn trùng trùng, nếu như không có kỳ ngộ gì, trong một ức người chưa chắc có được một Hư Giả, hơn nữa phàm nhân thọ mệnh có hạn, trong vòng một diễn kỉ nếu không thể tu thành Hư Giả thì sẽ chết.”

“Một diễn kỉ, phàm nhân nơi này cư nhiên có một diễn kỉ thọ mệnh, a a, nghĩ không ra a, bất quá, trong một diễn kỉ ta nghĩ cũng đủ cho phàm nhân nơi này kéo dài vài đời chứ, phàm nhân vẫn sẽ gia tăng a.” Tần Vũ cảm thán.



Linh Nguyệt gật đầu: “Ân, xác thực như thế, bất quá phàm nhân có nhiều với chúng ta cũng không tạo thành uy hiếp gì, mấu chốt là ở Hư Giả, trước mắt xem ra Hư Giả cùng chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng theo thời gian gia tăng, Hư Giả cuối cùng sẽ dựa vào nhân số chiếm lấy ưu thế tuyệt đại, người của bọn họ càng nhiều, chúng ta lại càng là cảm giác nuốt không trôi.”

Tần Vũ gật đầu, cũng không nói gì, chỉ là yên lặng tự hỏi, chẳng lẽ Giới Giả cũng chỉ có thể chờ đợi phi thăng, mà không thể chủ động bồi dưỡng Giới Giả mới sao? Giới Giả dù cường đại, nhưng những Hư Giả kia cũng không kém a. Cứ như vậy hai người yên lặng bước đi, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Phong Thanh thành rất lớn, dưới giới cảm của Tần Vũ bao trùm, cả Phong Thanh thành đều rõ ràng hiện lên trong não hải Tần Vũ, Tần Vũ mỉm cười, nói với Linh Nguyệt: “Phía trước có tòa tửu lâu, chúng ta đi qua xem xem sao?” Linh Nguyệt gật đầu, khẽ cười nói: “Ân, được đấy, ta còn chưa thử qua thức ăn của phàm nhân đâu?”

Hai người đi thẳng về phía trước, không bao lâu liền tới trước mặt tửu lâu, Tần Vũ ngẩng đầu nhìn tấm biển kia, thì thầm: “Thanh Phong cư, a a, không tệ.” Vừa nói Tần Vũ hai người bước vào.

“Yêu! Khách quan, lần đầu tới Thanh Phong cư phải không! Tệ điếm là tửu gia tốt nhất nơi này, Thanh Phong cam lộ của chúng ta nổi tiếng xa gần đó.” Một vị điếm tiểu nhị, vẻ mặt tươi cười nghênh đón.

Tần Vũ hai người ở chỗ này mấy chục năm, đối với tiền tệ nơi này vân vân, cũng không xa lạ, hướng điếm tiểu nhị quát to: “Tìm cho chúng ta một chỗ thanh tịnh, còn Thanh Phong cam lộ theo như lời ngươi vừa nói cũng mang cho chúng ta một hồ.”

“Có ngay! Khách quan, đây, mời đi lối này!” Vừa nói điếm tiểu nhị kia vừa dẫn Tần Vũ hai người tìm một bàn dựa vào cửa sổ, điếm tiểu nhị mời hai người ngồi xuống, nói: “Khách quan, xin chờ một chút!”

Trong các tòa thành Tần Vũ đã đi qua cũng đã dừng chân không ít nơi, phàm nhân nơi này thân thể tố chất rất cao, cũng không cần phải ăn gì, mọi người tới nơi này cũng chủ yếu là vì uống rượu mà tới. Tần Vũ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, nhớ tới mấy chục năm qua tìm quá nửa cả cức huyền đại lục mà vẫn không thu hoạch được gì, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.

Linh Nguyệt biết Tần Vũ trong lòng sốt ruột, từ từ nói: “Tần Vũ, cũng không cần quá lo lắng, cức huyền đại lục này không phải còn một phần sao, hơn nữa trong lúc chúng ta đi tới hư không cổ trận, dọc theo đường đi chúng ta lại chậm rãi tìm tòi cũng được mà.”

“Thì ra khi không biết tin tức của đại ca nhị ca bọn họ, trong lòng luôn còn một tia hy vọng, mong bọn họ ít nhất bình an, nhưng, hiện giờ đã biết bọn họ bị nhốt, hơn nữa đã chính là mấy trăm ức năm, ngươi nói ta có thể không lo lắng sao, thời gian càng lâu bọn họ lại càng nguy hiểm a.” Tần Vũ trong lòng rất ảo não, chính mình tại sao lại muốn tu luyện, tu luyện đã mấy trăm triệu năm, hiện giờ Hồng Mông bọn họ khẳng định là chịu không ít đau khổ.

Linh Nguyệt an ủi: “Không nên suy nghĩ nhiều, nhiều năm như vậy đi qua, ngươi còn có thể cảm nhận được khí tức của bọn họ, ít nhất cho thấy bọn họ còn sống, chúng ta tiếp túc tìm xem sao!”

“Nếu như không phải bận tâm Hư Giả nơi này, ta khẳng định sẽ tìm tòi không kiêng nể, nhưng sẽ có phiền toái, bất quá ta cảm giác được chúng ta cứ như vậy đi tìm cũng không phải biện pháp, không bằng…” Tần Vũ thấp giọng nói.

Điếm tiểu nhị đột nhiên xuất hiện cắt đứt lời Tần Vũ, “Khách quan, thứ ngài muốn đã tới.” Tần Vũ gật đầu, ý bảo điếm tiểu nhị đi xuống.

Linh Nguyệt nói tiếp: “Không bằng gì? Ngươi nói nhanh a!”



“Không bằng chúng ta dẫn Hư Giả đến, mới vừa rồi ta phát hiện nơi này có không ít người tu vi đều cao hơn người bình thường, hiển nhiên gần đây khẳng định có Hư Giả dạy bọn họ tu luyện, nếu như chúng ta có thể dụ Hư Giả kia ra, để hắn dẫn chúng ta đi tìm kiếm các Hư Giả ẩn cư khác, ta nghĩ chúng ta nhất định có thể tìm được đại ca Hồng Mông cùng nhị ca Lâm Mông của ta.”

“Dẫn Hư Giả, ngươi điên sao! Nơi này thực lực của Hư Giả như thế nào chúng ta cũng không hiểu, nếu như tùy tiện làm việc, gặp phải kẻ dưới Linh Hư Giả còn nói được, vạn nhất xuất hiện Động Hư Giả hoặc là Huyền Hư Giả chúng ta phải làm thế nào đây?”

“Nhưng nếu không tìm thì làm sao đây, ta rất lo lắng cho đại ca bọn họ.” Tần Vũ gầm nhẹ.

Linh Nguyệt lắc đầu, nói: “Tóm lại không thể, ngươi hãy nghe ta nói, chúng ta còn chính là thời gian, từ từ sẽ đến, một ngày nào đó sẽ cứu được hai vị ca ca của ngươi.”

Tần Vũ đang muốn mở miệng nói, đột nhiên hai bên xuất hiện hai người, bên trái một người lông mày dựng ngược, vẻ mặt hung tướng, thân hình cao lớn khôi ngô, bên phải một người tướng mặt âm nhu, vóc người gầy yếu. Tần Vũ khẽ cau mày, trước mắt hai người rõ ràng đã từng tu luyện, một thân thực lực so với Thiên Tôn cũng hơn vào không được bao nhiêu, hiển nhiên ý đồ người đến bất thiện, Tần Vũ không có mở miệng, thần sắc bình tĩnh nhìn hai người.

Người bên phải âm nhu mở miệng nói: “Hắc hắc! Hai vị, không dám dấu, mời theo chúng ta đi một chuyến, sư phó của ta muốn gặp mặt các người.”

Linh Nguyệt mỉm cười nói: “Sư phó của ngươi, chúng ta cũng không biết sư phó của ngươi là ai, không có việc gì đã mời đi sao!”

“Lớn mật, cư nhiên rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.” Bên cạnh đại hán hung ác kia giận dữ hét, vừa nói liền vọt lên, một bên nam tử âm nhu ngăn lại hắn, nói: “Ai, sư đệ, cần gì cấp bách như vậy, sư phụ bảo chúng ta cẩn thận mời mà.”

“Không tốt, sư đệ ta bản tính lỗ mãng, mong rằng hai vị xin đừng trách, ta gọi là Âm Phong, vị này chính là sư đệ ta Âm Cương, sư phó của ta Âm Mộc thượng nhân, chính là Phong Thanh thành này Âm Thiên Tông chủ, từ lúc các ngươi tới Phong Thanh thành, chúng ta cũng đã quan sát hai vị thực lâu, nói vậy hai vị cũng không là người bình thường, cho nên sư phó của ta mới phái ta cùng sư đệ ta đến đây mời.”

Tần Vũ trong mắt hiện lên một tia quang mang kì lạ, nhìn về phía Linh Nguyệt truyền âm: “Aa, Linh Nguyệt a, hiện giờ xem ra không phải chúng ta đi tìm hắn, mà là nhân gia đến mời chúng ta, chúng ta không đi có phải hay không có điểm không tiện không?”

Linh Nguyệt cười khổ một chút, nhìn Tần Vũ đồng dạng truyền âm: “Ngươi sẽ không sợ có trá? Đối phương nhất định là một vị Hư Giả, chúng ta cứ như vậy tùy tiện đi vào sợ là không tốt!”

Tần Vũ mỉm cười nhìn Linh Nguyệt, trực tiếp nói với Âm Phong hai người: “Sư phụ hai vị đã mời, vậy làm phiền hai vị dẫn đường.” Linh Nguyệt có chút sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ Tần Vũ cư nhiên tiền trảm hậu tấu, có chút cả giận nói: “Ngươi!”

Âm Phong trong ánh mắt hiện lên tiếu ý, hướng về phía Tần Vũ cười nói: “Hai vị mời theo ta!” Vừa nói vừa dẫn Tần Vũ rời khỏi Thanh Phong cư, Linh Nguyệt cười khổ một chút cũng đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Đạo Tinh Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook