Cực Đạo Tinh Thần

Quyển 4 - Chương 9: TẦN VŨ PHÁ TRẬN (thượng)

Dực Phong Trảm

16/04/2013



Tần Vũ từ sau khi hỏa chi bản nguyên phát sinh biến hóa, đối với u nhiên hỏa toàn này đã không còn e ngại, ngoài thông qua cức linh cương hỏa tận cùng bên trong cần tiêu hao đại lượng năng lượng ra, còn lại cũng không đáng để suy nghĩ. Hắc Vũ và Hầu Phí hai người cũng chỉ ở ngoài cùng của cức linh cương hỏa, họ tu vi không đủ, cức linh cương hỏa đối với giai đoạn hiện giờ của bọn họ mà nói vẫn còn không thể ngăn cản.

Tần Vũ mang theo hai người từ trong toàn nhãn bay ra, bay thẳng đến một tòa núi nhỏ cách u nhiên hỏa toàn mấy trăm vạn dặm. Tần Vũ nhẹ nhàng buông hai người xuống, sau đó nhìn hai người, trong lòng lộ thấy cảm khái vô cùng, lời Tần Vũ nói với hai người lúc đầu vẫn văng vẳng bên tai, hiện giờ mới bất quá mấy trăm ức năm, hai người đã thực sự phi thăng lên đây.

Tần Vũ khẽ cười nói: “Tiểu Hắc, Phí Phí, quả nhiên a, các đệ vĩnh viễn là huynh đệ tốt nhất của ta, mới rồi cức linh cương hỏa kia không phải hiện tại các đệ có khả năng thừa nhận, còn may a, thiên ý như thế, cho các đệ ở nơi đó gặp ta, nếu không ta sợ rằng sẽ hối hận cả đời.”

Hầu Phí hét lớn: “Cạp cạp, đại ca chính là đại ca, ngay cả loại địa phương đó cũng đi được, không biết đại ca các mặt khác thì sao?” Tần Vũ mỉm cười nhìn Hầu Phí và Hắc Vũ hai người, nhàn nhạt nói: “Đại ca Hồng Mông và nhị ca Lâm Mông của ta bị nhốt ở nơi đó, ta phải đi cứu bọn họ.”

Hắc Vũ bèn nói: “Đại ca, đệ đi cùng huynh.” Hầu Phí cũng hét lớn: “Nha nha đích, là hỗn đản nào làm, đệ không giáng cho hắn một gậy chết tươi không được.” Tần Vũ lắc đầu, nhìn hai người nói: “Không thể, Linh Hồn Chi Tâm của các đệ, đã bị tổn thương, không có vạn năm thời gian không cách nào khôi phục, ta đi nơi đó nguy hiểm trùng trùng, ba huynh đệ chúng ta thực vất vả mới gặp lại, ta không thể đưa các đệ đến nơi nguy hiểm.”

Hắc Vũ lãnh khốc nói: “Điểm thương thế này không tính là gì, đại ca, chúng ta… Oa!” Lời còn chưa nói xong, Hắc Vũ há mồm ho ra một bãi máu tươi, Tần Vũ vội vã đi tới đỡ hắn, sau đó một tay không ngừng đem năng lượng cuồn cuộn truyền qua. Sắc mặt Hắc Vũ dần hồng lên, Tần Vũ cường ngạnh nói: “Ta nói không được, là không được, hai người các đệ linh hồn đã bị thương nặng, tốt nhất là ở chỗ này hảo hảo dưỡng thương đi.”

Hầu Phí thấy Tần Vũ kiên quyết, muốn nói gì nhưng không mở miệng, Hắc Vũ phục hồi tinh thần lại, nói: “Vậy, được rồi! Đại ca cẩn thận một chút, đệ cùng hầu tử ở chỗ này chờ huynh.” Tần Vũ gật đầu, phất tay ra hai đạo năng lượng bắn về phía Hắc Vũ và Hầu Phí hai người. Tần Vũ lạnh nhạt nói: “Ở đây chờ ta, đến sau này ba huynh đệ chúng ta hảo hảo tụ tập!”

Thấy Hắc Vũ và Hầu Phí hai người gật đầu, Tần Vũ trong nháy mắt hóa thành một đạo hắc mang hướng u nhiên hỏa toàn kia bay đi.

※※※

Trong không gian toàn nhãn, Linh Nguyệt và Lý Can hai người vẫn đang giằng co, sắc mặt hai người vẫn như cũ có vẻ tái nhợt, giới linh khải trên người Linh Nguyệt lần nữa chữa trị, thân thể Lý Can đã khôi phục như lúc ban đầu, cánh tay đứt gãy cũng đã phục hồi như cũ, Lý Can cười hắc hắc: “Sách sách, không ngờ a, năng lực khôi phục của ngươi cũng rất nhanh mà, bất quá dù Giới Giả các ngươi đặc thù, hôm nay ngươi cũng đừng mong rời khỏi nơi này, sách sách, thêm một Giới Giả nghịch thiên giới hư trận kia của ta xác xuất thành công lại tăng thêm một ít.”

Linh Nguyệt nhìn Lý Can, ngoài miệng cả giận nói: “Chính ngươi, hôm nay dù là chết, ta cũng muốn kèo ngươi theo. Bởi vì, bởi vì ta đã đáp ứng hắn.”



“Hắn? Nga, ngươi nói hắc y tiểu tử kia sao, sách sách, hắn bất quá mới Tâm Giới Giả, giờ phút này sợ rằng thân thể sớm đã bị phá hủy rồi, giới ấn kia của hắn giờ phút này hơn phân nửa đã trong vô tận hỏa diễm chịu đau khổ, ha ha, ngươi yên tâm đi, ngươi chết ta cũng sẽ đi đem giới ấn kia lại đây, từ từ luyện hóa, đến lúc đó trở thành Huyền Hư Giả khẳng định là không thành vấn đề, ha ha.” Lý Can vừa nói, thần sắc có vẻ có chút dữ tợn. Sau đó trong nháy mắt nâng kiếm mà lên, cả người đều công tới.

Linh Nguyệt trong lòng thầm thấy không ổn, Lý Can vốn là so với Động Hư Giả chỉ kém một gạch, hiện giờ lại có giáng hồng huyền khí trong tay, Linh Nguyệt cũng chỉ vừa mới tiến vào Huyền Giới Giả được mấy năm, phiên tranh đấu mới rồi nhìn như chẳng phân biệt được trên dưới, kì thực Linh Nguyệt đã chịu thiệt, hiện giờ lực lượng còn sót lại trong giới ấn cũng không còn bao nhiêu.

Lý Can lao tới, mang theo khí thế mãnh liệt, Linh Nguyệt không dám khinh thường nâng tay giơ thủy long tiên lên nghênh đón, “Phanh” một tiếng, thủy long tiên cùng Tàn Viêm va chạm, từng điểm hoa lửa từ đó xuất ra, từng vòng năng lượng rối loạn hướng tản ra bốn phía.

Linh Nguyệt dù sao cũng không am hiểu cận chiến, trình độ thân thể so với hư giả mà nói cũng kém hơn không ít, Lý Can công kích trầm trọng mà mau lẹ, một kiếm này chính là uy lực vô cùng, Linh Nguyệt bị đánh lui vài dặm. Lý Can theo đuổi không bỏ, mỗi lần đều dùng hết toàn lực hung hăng bổ về phía Linh Nguyệt, trên Tàn Viêm hiện ra từng điểm hồng quang, chính là kiếm khí ngưng tụ mà thành, một kiếm xuất, thực sự có uy thế thiên băng liệt.

Chốc lát, Linh Nguyệt hiển nhiên chống đỡ hết nổi, khóe miệng tràn ra ít máu tươi, mà Lý Can có chút điên cuồng, mỗi lần đều dùng hết toàn lực hung hăng lao tới.

“Oanh!” một tiếng nổ lớn, trên bầu trời một đạo lam sắc thân ảnh rơi mạnh xuống, Linh Nguyệt chính là bị Lý Can đánh xuống từ bầu trời, chìm thực sâu vào lòng đất. Lý Can theo sát mà đến, một cước trùng trùng dẫm mạnh lên người Linh Nguyệt, Linh Nguyệt lúc này sắc mặt tái nhợt vô cùng, ngoài miệng liên tục ói ra mấy ngụm máu, khải giáp trên người nhiều chỗ vỡ vụn, lộ ra da thịt trắng nõn bên trong. Lý Can lạnh nhạt liếc mắt một cái, trong thần sắc không mang theo chút cảm tình nào, lạnh lùng nói: “Đây là kết quả của ngươi, ta lập tức sẽ đưa ngươi về trời.”

Linh Nguyệt chậm rãi nhắm hai mắt, lực lượng trong cơ thể nàng đã không còn mấy, phản kháng cũng vô ích. Chỉ nghe thanh âm của Lý Can vang lên, “Sách sách, ngươi yên tâm, ngươi sẽ không hy sinh vô ích đâu.” Dứt lời Lý Can nâng kiếm chém về phía giới ấn trên trán Linh Nguyệt.

Linh Nguyệt lẳng lặng chờ đợi, đột nhiên cảm giác được trên mặt nóng lên, bên tai truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của Lý Can, “Ngươi, ngươi, ngươi không chết…”, lại là một đạo thanh âm quen thuộc vang lên, “Ngươi còn chưa chết, ta làm sao có thể chết ở nơi đó.” Linh Nguyệt hô nhỏ: “Tần Vũ.” Vừa mở mắt nhìn, một thanh cửu thải quang thương đã xuyên qua cơ thể Lý Can, trước ngực Lý Can, từng đợt từng đợt năng lượng kì lạ dần dần phiêu tán, Linh Nguyệt biết đó chính là linh hồn của Lý Can, thân thể Lý Can ầm ầm tan rã, sau lưng lộ ra một thân ảnh quen thuộc, chính là Tần Vũ.

Tần Vũ giờ phút này đang mỉm cười nhìn nàng, từ từ nói: “Không việc gì nữa rồi, cám ơn.” Linh Nguyệt trong giây lát chạy lại, ôm cổ Tần Vũ, lẩm bẩm: “Thực tốt quá, huynh còn sống, thực sự thực tốt quá.” Tần Vũ không mở miệng nói chuyện, chỉ là vòng tay ôm lấy nàng.

Một lúc lâu, Linh Nguyệt buông tay khỏi cổ Tần Vũ, hướng về phía Tần Vũ mỉm cười, sắc mặt có chút ửng đỏ. Tần Vũ mở miệng nói: “Đi thôi! Chúng ta đi tìm đại ca nhị ca của ta.” Linh Nguyệt ngọt ngào cười, giới ấn lưu động, một cỗ năng lượng sinh ra, thân thể Linh Nguyệt trong nháy mắt lại khôi phục như cũ, chỉ là sắc mặt vẫn có chút tái nhợt.

Linh Nguyệt chỉ về phía trước, sau đó bay tới, Tần Vũ theo sát phía sau.

“Nơi này chính là nghịch thiên giới hư đại trận, hai vị ca ca của huynh bị vây ở chính giữa trận pháp.” Linh Nguyệt chỉ phía dưới nói. Tần Vũ theo ánh mắt nhìn lại, phía dưới một tòa đại trận thực lớn, cả trận pháp sụt xuống gần ngàn thước, chính giữa trận pháp, hai đạo nhân ảnh tựa lưng vào nhau ngồi ở chỗ đó, cả người bị tàn phá tan hoang, thân thể đã trở nên có chút mơ hồ, giới ấn giữa trán có vẻ ảm đạm vô quang. Tần Vũ không khỏi quát to: “Đại ca, nhị ca…”



Linh Nguyệt lắc đầu, nói: “Đừng gọi, bọn họ không nghe được đâu, bọn họ đã bị người ta hạ phong cấm, hơn nữa nghịch thiên giới hư trận này cách trở, bọn họ hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.”

“Nghịch thiên giới hư trận, nghịch thiên giới hư trận, đây là một trong những trận pháp cấm kỵ của huyền giới tiểu cảnh thiên?” Tần Vũ hơi cau mày nói. Linh Nguyệt gật đầu, nói: “Này trận pháp là tối kỵ của song phương, bất cứ một người nào sử dụng trận pháp này cũng có thể trong nháy mắt gia tăng công lực, đề thăng cảnh giới, vô luận là Giới Giả hay Hư Giả, chỉ cần bất cứ một người nào sử dụng trận pháp này, đều đã đưa tới toàn bộ thế lực kia đuổi giết.”

Tần Vũ gật đầu, sau đó cẩn thận nhìn trận thế thực lớn phía dưới kia, vô số đồ án quỷ dị huyền ảo khắc họa ở trên, hình thành một đạo bích chướng vô hình đem trận pháp trong ngoài ngăn cách, lực phòng ngự của bích chướng kia tuyệt đối không tầm thường, nghĩ đến vừa rồi Linh Nguyệt và Lý Can tranh đấu, đạo năng lượng kia đem cả cức huyền đại lục chia ra, mà tòa đại trận vẫn như cũ hoàn hảo không tổn hao gì.

Có thể nghĩ trận pháp thần kỳ này, Tần Vũ thản nhiên nói: “Linh Nguyệt, cô lùi lại nửa bước, trận pháp này ta biết phá giải thế nào.” Tần Vũ biết này trận pháp vẫn là từ trên nửa quyển sách của Tử Lôi, trận pháp này cùng thiên tương giao, trận pháp tức là thiên, dù là Tôn Giới Giả cũng chỉ có thể mấy vị liên thủ mới có thể từ ngoại giới phá vỡ, mà trận pháp mấu chốt vẫn là nằm ở bên trong, chỉ cần có người từ bên trong trận pháp thức tỉnh người bị nhốt, trận pháp này cũng tự nhiên mà tự sụp đổ.

Bởi vì trận pháp tồn tại, rất nhiều người cùng người trong trận pháp đã chặt đứt liên lạc, dù là bất cứ cảm ứng gì đều bị đứt đoạn, cho nên tự nhiên trận pháp này cũng có thể được cho là một tòa tuyệt trận. Tần Vũ cúi đầu mỉm cười, sau đó toàn lực thúc dục giới ấn.

※※※

Trong vạn giới thứ nguyên, tinh giới của Tần Vũ không ngừng tản mát ra hắc quang mông lung, sau đó không ngừng truyền tới vũ trụ của Hồng Mông và Lâm Mông hai người. Tinh giới cùng Hồng Mông vũ trụ, Lâm Mông vũ trụ đều sinh ra từ Hồng Mông không gian, vũ trụ của ba người từ bản nguyên mà nói thì giống nhau như đúc, Tần Vũ thông qua tinh giới cảm ứng hai vũ trụ kia, tự nhiên cũng là tâm tồn chia ra cầu may, hắn cũng không xác định, như vậy có thể thức tỉnh Hồng Mông và Lâm Mông hay không.

Đột nhiên, Tần Vũ quan sát thấy, giới ấn giữa trán Hồng Mông và Lâm Mông hai người nhảy lên, Tần Vũ trong lòng mừng rỡ, tiếp tục đem lực lượng của tinh giới truyền qua.

Hồng Mông và Lâm Mông hai người bị Lý Can phong ấn tu vi toàn thân, tâm thần cũng hoàn toàn trầm tĩnh xuống, đột nhiên một cỗ khí tức quen thuộc từ trong linh hồn hai người hiện ra, một thanh âm quen thuộc vang lên: “Đại ca, nhị ca, mau tỉnh lại, hiện giờ chỉ có bản thân các huynh mới có thể cứu chính mình.”

Hồng Mông và Lâm Mông hai người tâm thần hoảng hốt, nghe được Tần Vũ kêu gọi, một cỗ cảm giác quen thuộc tự nhiên mà sinh, đó chính là cảm giác của thế giới bọn họ, giới ấn giữa trán không ngừng nhảy lên, Hồng Mông và Lâm Mông hai người đồng thời mở hai tròng mắt. Hai người toàn lực khống chế giới ấn của chính mình, cảm nhận được thế giới của mình truyền tới lực lượng, đồng thời còn có lực lượng của tinh giới, hai loại lực lượng đồng thời tác dụng trong cơ thể, trong nháy mắt vết thương trên thân thể hồi phục, phong cấm của Lý Can trong cơ thể cũng dần dần biến mất.

Hồng Mông ngửa mặt lên trời hú dài, cùng Lâm Mông hai người liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời vận khởi lực lượng còn sót lại, bay thẳng lên trời, nhất thời hai đạo nhân ảnh đột phá trận pháp bích chướng, Hồng Mông và Lâm Mông hai người nhìn quanh bốn phía, nhìn kỹ tới Tần Vũ, đều kinh hỉ nói: “Tam đệ!”

Tần Vũ trên mặt đồng dạng lộ ra vẻ kích động, hô lớn: “Đại ca, nhị ca!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Đạo Tinh Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook