Chương 35: Ai không đến thằng đấy là cháu
Diễm Quy Khang
15/08/2023
Editor: lemonade
=======
Trạng thái của Khang Vạn Lý giống như một anh trai đầu húi cua nóng nảy chỉ muốn lao vào kẻ thù mà thôi, không có bất kì cảm giác hối lỗi nào, chỉ có lửa giận ngút ngàn mà thôi.
Tâm trạng áy náy ban nãy khi trộm tranh đã biến mất không còn tung tích, cậu áy náy cái gì chứ?
Hoa Minh lén lấy tranh của cậu, còn làm cái chuyện bậy bạ với tranh, cậu mới là người bị hại, cậu nào có sai khi đánh bi/ến thái đâu chứ!
Khang Vạn Lý nói: "Tôi xé đấy! Tôi xé đấy thì làm sao? Ha, cậu còn oan ức vậy à? Cậu có còn biết xấu hổ hay không hả!!!"
Bức tranh yêu thích bị xé, lại còn bị Khang Vạn Lý mắng chửi, bây giờ Hoa Minh vốn chẳng còn phân biệt được giờ phút này rốt cuộc là hắn tức giận vì cái gì nữa. Trong nháy mắt, hắn hoàn toàn bị lửa giận xâm chiếm.
Hoa Minh đột nhiên giữ chặt cổ áo của Khang Vạn Lý, túm lấy Khang Vạn Lý xách đến trước mặt nói: "Khang Vạn Lý, tôi nuông chiều anh quá rồi nên anh không biết mình họ gì nữa rồi sao?"
Hoa Minh dùng sức quá nhanh, sức lực thì rất chậm nhưng động tác lại có hơi mạnh bạo, mấy người xung quanh bao gồm cả Từ Phượng đều bị hoảng sợ.
Phản ứng đầu tiên của Từ Phượng không phải là trầm trồ khen ngợi mà là phản xạ có điều kiện kéo lấy cánh tay của Hoa Minh từ đằng sau. Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Hoa Minh tức giận đến như vậy, lại có hơi lo lắng, sợ rằng không thể khống chế được tình hình.
Khang Thiên Phong cũng không ngờ người này sẽ đột nhiên ra tay, cậu chàng không kịp chặn lại, chỉ có thể chậm nhịp mà túm lấy Khang Vạn Lý, nói: "Đừng động thủ."
Giương cung bạt kiếm, mùi thuốc súng mau chóng bay xa khiến bọn học sinh đi ngang qua dừng bước chân, nhìn tình hình, có vài giọng nói xì xầm truyền đến.
"Có người muốn đánh nhau kìa... Tránh xa một chút đi."
"Đờ mờ, đấy không phải là Hoa Minh à...."
Những người khác có ý muốn vây xem, bốn người ở giữa lại chẳng có tinh thần mà chú ý. Khang Vạn Lý chụp lấy cái tay đang túm cậu của Hoa Minh, đón nhận ánh mắt của hắn, chế giễu lại: "Cậu nuông chiều tôi á? Cậu nói cái cớt gì vậy hả!!! Tôi cần cậu chiều tôi sao? Chuyện cậu làm sao cậu không dám nhận đi, dám làm không dám nhận à!?"
Hoa Minh giận đến hừ cười, đột nhiên Khang Thiên Phong chen vào, ngăn hắn tiếp tục lôi Khang Vạn Lý: "Hai người bình tĩnh trước đã, có gì từ từ nói."
Có gì từ từ nói?
Ở đây có chuyện gì của cậu?
Lời của Khang Thiên Phong nói không có bất kì tác dụng trấn an nào, ngược lại còn thêm dầu vào lửa. Động tác túm lấy Khang Vạn Lý của Hoa Minh ngày càng nhanh, cổ áo siết lấy cổ Khang Vạn Lý khiến cổ đỏ một vệt.
Khang Vạn Lý bị người ra tay như vậy, máu đã sớm dồn lên não rồi. Căn bản hành động mà không cần suy nghĩ, không đợi Hoa Minh ra tay, cậu đã nện một đấm trước tiên, Hoa Minh không có né nên bị cậu nện thẳng lên mặt.
Một đấm chạm đến da thịt, hàm răng của Hoa Minh truyền ra cảm giác đau đớn, mùi máu tươi thoáng đã tràn ngập.
Khang Vạn Lý la: "Cậu tới đi! Đánh đi chứ, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi!"
Lời còn chưa dứt, Hoa Minh đã nhìn về hướng Khang Vạn Lý mà cười, sau đó phun ra một búng nước bọt và máu lên trên vòm ng/ực trắng nõn nà của Khang Vạn Lý. Cậu đứng hình tại chỗ, đỏ mắt buột miệng thốt lên: "Cái *** -----"
Tình hình trong nháy mắt không thể kiểm soát được nữa, hai người trực tiếp lao vào đánh nhau, còn chưa kịp đánh cái thứ hai thì đã có người hô: "Lão Cốc đến!"
Đúng là cổng trường, Cốc Văn Bân đến rất nhanh, ở xa đã la to: "Ai đánh nhau! Lại đánh ở trước cổng trường!! Là lớp nào! Đừng có mà chạy!!"
Khang Vạn Lý và Hoa Minh đã nóng đến đỏ mắt, không còn ai sợ giáo viên nữa. Nhưng Khang Thiên Phong liều mạng ôm lấy eo của Khang Vạn Lý kéo ra sau, Từ Phượng trong lòng cũng run sợ ôm lấy cánh tay của Hoa Minh. Cuối cùng cũng tách được cả hai ra trước khi lão Cốc đến.
Dòng người cứ chen chúc, còn có người can ngăn, trận này không thể đánh xong ở đây được.
Trên ngực của Khang Vạn Lý vẫn còn dính nước miếng của Hoa Minh, cậu ghê tởm chà chà vài cái, hận không thể cởi thẳng áo ra.
Cậu chỉ vào Hoa Minh rồi nói: "Việc này vẫn chưa xong được đâu! Cậu đừng hòng chạy!"
Hoa Minh nói: "Tôi chạy làm gì, anh đừng có mà chạy mới đúng."
Khang Vạn Lý tất nhiên sẽ không đi rồi, nhưng bây giờ ở đây không thể nào đánh xong được cả, cậu thở phì phò, cả giận nói: "Buổi chiều nay, ở tiết học bơi, có gan thì cậu đến đánh một mình."
Hoa Minh cười lạnh trả lời: "Ai sợ thằng đấy là cháu."
Buông lời quyết chiến xong, Cốc Văn Bân đã đến trước mặt rồi. Khang Vạn Lý bị Khang Thiên Phong giữ chặt, hai người nhanh chóng đi mất, Hoa Minh và Từ Phượng cũng nhanh chóng quay đầu chui vào đám người.
Cốc Văn Bân đến muộn tìm người gây chuyện, đám học sinh xung quanh ông lại tản ra, ai cũng không nói vừa rồi là ai gây chuyện.
Trong đó có một người là Hoa Minh, ai dám nói bậy đây?
Mùi thuốc súng tạm thời tiêu tán đi, Khang Vạn Lý và Khang Thiên Phong đi ra đến một đoạn đường. Khang Thiên Phong lập tức giữ chặt người bên mình, nghiêm túc hỏi: "Sao lại thế này? Rốt cuộc là anh bị làm sao thế?"
Khang Thiên Phong không biết nguồn cơn của câu chuyện, nhưng vừa nãy cậu chàng thấy rõ ràng là Khang Vạn Lý mở miệng mỗi một câu đều rất khó nghe, hành động lại càng khiêu khích.
Khang Vạn Lý không muốn chuyện này liên luỵ đến Khang Thiên Phong chút nào, kiên quyết không nói ra chuyện của bi/ến thái, chỉ nói: "Em không cần phải xen vào đâu, tự anh có thể giải quyết được, em đi về nhà đi."
Về nhà cái gì chứ hả! Khang Vạn Lý có thể giải quyết cái gì, vừa nãy chẳng phải vừa mới hẹn đánh nhau à!
Khang Thiên Phong lạnh mặt hỏi: "Chiều nay anh phải làm sao đây?"
Khang Vạn Lý đáp: "Không làm sao cả."
Ý vẫn là muốn đi đánh nhau chứ gì? Khang Thiên Phong cực kì bó tay. Cậu chàng biết rất rõ Khang Vạn Lý, biết anh mình rất cứng rắn, nhưng cậu không biết tại sao Khang Vạn Lý lại sung như vậy nữa. Anh trai của cậu rất tốt với người khác, sao đột nhiên lại công kích như vậy chứ.
Nhưng mà bất luận là gì thì Khang Thiên Phong cũng sẽ không để Khang Vạn Lý đánh nhau đâu, tai của Khang Vạn Lý mấy hôm trước vừa bị thương vẫn chưa lành nữa kìa, sao có thể đi đánh nhau được nữa đây.
Khang Thiên Phong kiên quyết nói: "Đừng nói nữa, bây giờ về nhà với em. Buổi chiều không đi học nữa, em bảo dì Trương gọi đến trường xin nghỉ học cho anh, anh ở cạnh em đi, không được đi đâu hết."
Khang Vạn Lý lập tức phản bác: "Không được."
Tuyệt đối không được, cậu đã hạ chiến thư với b/iến thái chết tiệt rồi, có chết cậu cũng phải đi cho bằng được!
Khang Thiên Phong đã đưa ra quyết định rồi, không cho phép Khang Vạn Lý từ chối. Cậu chàng và Khang Vạn Lý tuy là anh em sinh đôi, nhưng thể trạng của cậu chàng lại mạnh hơn Khang Vạn Lý. Cậu không buông tay thì Khang Vạn Lý sẽ không thể nào tách ra được.
Không muốn làm em trai bị thương, Khang Vạn Lý chỉ có thể cắn răng chịu thua: "Anh không đi! Anh không đi là được rồi chứ gì!"
Khang Thiên Phong nói: "Anh chắc chắn rồi?"
Khang Vạn Lý chậm rì rì nói: "Anh chắc chắn."
Từ nhỏ đến lớn, Khang Vạn Lý chưa từng nuốt lời với Khang Thiên Phong. Nghe được câu chắc chắn thì cuối cùng Khang Thiên Phong cũng yên lòng.
Đôi mắt Khang Vạn Lý hồng lên y như con thỏ, Khang Thiên Phong nhìn cũng thấy đau lòng, cậu chàng thở dài nắm chặt lấy anh trai, mềm lòng ôn tồn bảo: "Đói bụng rồi đúng không? Tụi mình đi ăn cơm."
Hai anh em chầm chậm tìm một quán cả một bữa trưa, toàn bộ quá trình Khang Vạn Lý đều ủ rũ cụp đuôi, cực kì đáng thương.
Khang Thiên Phong tìm được quán ăn, nhìn anh trai như vậy thì cũng không thoải mái, thời gian đi học thì lại sắp đến rồi, Khang Vạn Lý ngày càng cúi đầu càng thấp, cậu chàng chỉ có thể dịu dàng nói: "Anh muốn ăn món gì? Em đi mua cho anh."
Khang Vạn Lý suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Trà sữa trân châu."
Khang Thiên Phong nói: "Được rồi, anh chờ em."
Khang Thiên Phong đi ra khỏi quán ăn, đi trên đường hơi nán lại một chút. Sợ Khang Vạn Lý lo lắng, cậu chàng cố ý chạy vài bước, kết quả khi trở lại quán thì chẳng còn ai ở quán cả.
Khang Thiên Phong sửng sốt một chút, cho rằng Khang Vạn Lý đã đi WC rồi. Cậu chờ một hồi lâu, lúc này mới ý thức được rằng Khang Vạn Lý đã đi mất rồi.
Đây là lần đầu tiên Khang Vạn Lý thất hứa.... Bởi vì một cuộc hẹn đánh nhau.
Khang Vạn Lý lúc nào cũng vậy, từ trước đến nay không bao giờ cậu thử nhìn xem em trai mình có tâm trạng thế nào cả.
Khang Thiên Phong sửng sốt hồi lâu, sau đó đột nhiên dùng sức ném ly trà sữa mình vừa mua vào thùng rác.
========
Lời tui muốn nói: Mọi người có để ý tui đổi xưng hô của Hoa Minh rùi hông =)) tại vì Khang Vạn Lý cũng nói cho Hoa Minh biết mình lớn tuổi hơn Hoa Minh rồi nên tui mới đổi xưng hô. Có gì mọi người cứ cmt cho tui biết nho
Mấy hôm nay tui hơi bận nên mới ngâm chương không đăng, nay đăng một lượt ba chương cho mng nhá hehe
=======
Trạng thái của Khang Vạn Lý giống như một anh trai đầu húi cua nóng nảy chỉ muốn lao vào kẻ thù mà thôi, không có bất kì cảm giác hối lỗi nào, chỉ có lửa giận ngút ngàn mà thôi.
Tâm trạng áy náy ban nãy khi trộm tranh đã biến mất không còn tung tích, cậu áy náy cái gì chứ?
Hoa Minh lén lấy tranh của cậu, còn làm cái chuyện bậy bạ với tranh, cậu mới là người bị hại, cậu nào có sai khi đánh bi/ến thái đâu chứ!
Khang Vạn Lý nói: "Tôi xé đấy! Tôi xé đấy thì làm sao? Ha, cậu còn oan ức vậy à? Cậu có còn biết xấu hổ hay không hả!!!"
Bức tranh yêu thích bị xé, lại còn bị Khang Vạn Lý mắng chửi, bây giờ Hoa Minh vốn chẳng còn phân biệt được giờ phút này rốt cuộc là hắn tức giận vì cái gì nữa. Trong nháy mắt, hắn hoàn toàn bị lửa giận xâm chiếm.
Hoa Minh đột nhiên giữ chặt cổ áo của Khang Vạn Lý, túm lấy Khang Vạn Lý xách đến trước mặt nói: "Khang Vạn Lý, tôi nuông chiều anh quá rồi nên anh không biết mình họ gì nữa rồi sao?"
Hoa Minh dùng sức quá nhanh, sức lực thì rất chậm nhưng động tác lại có hơi mạnh bạo, mấy người xung quanh bao gồm cả Từ Phượng đều bị hoảng sợ.
Phản ứng đầu tiên của Từ Phượng không phải là trầm trồ khen ngợi mà là phản xạ có điều kiện kéo lấy cánh tay của Hoa Minh từ đằng sau. Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Hoa Minh tức giận đến như vậy, lại có hơi lo lắng, sợ rằng không thể khống chế được tình hình.
Khang Thiên Phong cũng không ngờ người này sẽ đột nhiên ra tay, cậu chàng không kịp chặn lại, chỉ có thể chậm nhịp mà túm lấy Khang Vạn Lý, nói: "Đừng động thủ."
Giương cung bạt kiếm, mùi thuốc súng mau chóng bay xa khiến bọn học sinh đi ngang qua dừng bước chân, nhìn tình hình, có vài giọng nói xì xầm truyền đến.
"Có người muốn đánh nhau kìa... Tránh xa một chút đi."
"Đờ mờ, đấy không phải là Hoa Minh à...."
Những người khác có ý muốn vây xem, bốn người ở giữa lại chẳng có tinh thần mà chú ý. Khang Vạn Lý chụp lấy cái tay đang túm cậu của Hoa Minh, đón nhận ánh mắt của hắn, chế giễu lại: "Cậu nuông chiều tôi á? Cậu nói cái cớt gì vậy hả!!! Tôi cần cậu chiều tôi sao? Chuyện cậu làm sao cậu không dám nhận đi, dám làm không dám nhận à!?"
Hoa Minh giận đến hừ cười, đột nhiên Khang Thiên Phong chen vào, ngăn hắn tiếp tục lôi Khang Vạn Lý: "Hai người bình tĩnh trước đã, có gì từ từ nói."
Có gì từ từ nói?
Ở đây có chuyện gì của cậu?
Lời của Khang Thiên Phong nói không có bất kì tác dụng trấn an nào, ngược lại còn thêm dầu vào lửa. Động tác túm lấy Khang Vạn Lý của Hoa Minh ngày càng nhanh, cổ áo siết lấy cổ Khang Vạn Lý khiến cổ đỏ một vệt.
Khang Vạn Lý bị người ra tay như vậy, máu đã sớm dồn lên não rồi. Căn bản hành động mà không cần suy nghĩ, không đợi Hoa Minh ra tay, cậu đã nện một đấm trước tiên, Hoa Minh không có né nên bị cậu nện thẳng lên mặt.
Một đấm chạm đến da thịt, hàm răng của Hoa Minh truyền ra cảm giác đau đớn, mùi máu tươi thoáng đã tràn ngập.
Khang Vạn Lý la: "Cậu tới đi! Đánh đi chứ, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi!"
Lời còn chưa dứt, Hoa Minh đã nhìn về hướng Khang Vạn Lý mà cười, sau đó phun ra một búng nước bọt và máu lên trên vòm ng/ực trắng nõn nà của Khang Vạn Lý. Cậu đứng hình tại chỗ, đỏ mắt buột miệng thốt lên: "Cái *** -----"
Tình hình trong nháy mắt không thể kiểm soát được nữa, hai người trực tiếp lao vào đánh nhau, còn chưa kịp đánh cái thứ hai thì đã có người hô: "Lão Cốc đến!"
Đúng là cổng trường, Cốc Văn Bân đến rất nhanh, ở xa đã la to: "Ai đánh nhau! Lại đánh ở trước cổng trường!! Là lớp nào! Đừng có mà chạy!!"
Khang Vạn Lý và Hoa Minh đã nóng đến đỏ mắt, không còn ai sợ giáo viên nữa. Nhưng Khang Thiên Phong liều mạng ôm lấy eo của Khang Vạn Lý kéo ra sau, Từ Phượng trong lòng cũng run sợ ôm lấy cánh tay của Hoa Minh. Cuối cùng cũng tách được cả hai ra trước khi lão Cốc đến.
Dòng người cứ chen chúc, còn có người can ngăn, trận này không thể đánh xong ở đây được.
Trên ngực của Khang Vạn Lý vẫn còn dính nước miếng của Hoa Minh, cậu ghê tởm chà chà vài cái, hận không thể cởi thẳng áo ra.
Cậu chỉ vào Hoa Minh rồi nói: "Việc này vẫn chưa xong được đâu! Cậu đừng hòng chạy!"
Hoa Minh nói: "Tôi chạy làm gì, anh đừng có mà chạy mới đúng."
Khang Vạn Lý tất nhiên sẽ không đi rồi, nhưng bây giờ ở đây không thể nào đánh xong được cả, cậu thở phì phò, cả giận nói: "Buổi chiều nay, ở tiết học bơi, có gan thì cậu đến đánh một mình."
Hoa Minh cười lạnh trả lời: "Ai sợ thằng đấy là cháu."
Buông lời quyết chiến xong, Cốc Văn Bân đã đến trước mặt rồi. Khang Vạn Lý bị Khang Thiên Phong giữ chặt, hai người nhanh chóng đi mất, Hoa Minh và Từ Phượng cũng nhanh chóng quay đầu chui vào đám người.
Cốc Văn Bân đến muộn tìm người gây chuyện, đám học sinh xung quanh ông lại tản ra, ai cũng không nói vừa rồi là ai gây chuyện.
Trong đó có một người là Hoa Minh, ai dám nói bậy đây?
Mùi thuốc súng tạm thời tiêu tán đi, Khang Vạn Lý và Khang Thiên Phong đi ra đến một đoạn đường. Khang Thiên Phong lập tức giữ chặt người bên mình, nghiêm túc hỏi: "Sao lại thế này? Rốt cuộc là anh bị làm sao thế?"
Khang Thiên Phong không biết nguồn cơn của câu chuyện, nhưng vừa nãy cậu chàng thấy rõ ràng là Khang Vạn Lý mở miệng mỗi một câu đều rất khó nghe, hành động lại càng khiêu khích.
Khang Vạn Lý không muốn chuyện này liên luỵ đến Khang Thiên Phong chút nào, kiên quyết không nói ra chuyện của bi/ến thái, chỉ nói: "Em không cần phải xen vào đâu, tự anh có thể giải quyết được, em đi về nhà đi."
Về nhà cái gì chứ hả! Khang Vạn Lý có thể giải quyết cái gì, vừa nãy chẳng phải vừa mới hẹn đánh nhau à!
Khang Thiên Phong lạnh mặt hỏi: "Chiều nay anh phải làm sao đây?"
Khang Vạn Lý đáp: "Không làm sao cả."
Ý vẫn là muốn đi đánh nhau chứ gì? Khang Thiên Phong cực kì bó tay. Cậu chàng biết rất rõ Khang Vạn Lý, biết anh mình rất cứng rắn, nhưng cậu không biết tại sao Khang Vạn Lý lại sung như vậy nữa. Anh trai của cậu rất tốt với người khác, sao đột nhiên lại công kích như vậy chứ.
Nhưng mà bất luận là gì thì Khang Thiên Phong cũng sẽ không để Khang Vạn Lý đánh nhau đâu, tai của Khang Vạn Lý mấy hôm trước vừa bị thương vẫn chưa lành nữa kìa, sao có thể đi đánh nhau được nữa đây.
Khang Thiên Phong kiên quyết nói: "Đừng nói nữa, bây giờ về nhà với em. Buổi chiều không đi học nữa, em bảo dì Trương gọi đến trường xin nghỉ học cho anh, anh ở cạnh em đi, không được đi đâu hết."
Khang Vạn Lý lập tức phản bác: "Không được."
Tuyệt đối không được, cậu đã hạ chiến thư với b/iến thái chết tiệt rồi, có chết cậu cũng phải đi cho bằng được!
Khang Thiên Phong đã đưa ra quyết định rồi, không cho phép Khang Vạn Lý từ chối. Cậu chàng và Khang Vạn Lý tuy là anh em sinh đôi, nhưng thể trạng của cậu chàng lại mạnh hơn Khang Vạn Lý. Cậu không buông tay thì Khang Vạn Lý sẽ không thể nào tách ra được.
Không muốn làm em trai bị thương, Khang Vạn Lý chỉ có thể cắn răng chịu thua: "Anh không đi! Anh không đi là được rồi chứ gì!"
Khang Thiên Phong nói: "Anh chắc chắn rồi?"
Khang Vạn Lý chậm rì rì nói: "Anh chắc chắn."
Từ nhỏ đến lớn, Khang Vạn Lý chưa từng nuốt lời với Khang Thiên Phong. Nghe được câu chắc chắn thì cuối cùng Khang Thiên Phong cũng yên lòng.
Đôi mắt Khang Vạn Lý hồng lên y như con thỏ, Khang Thiên Phong nhìn cũng thấy đau lòng, cậu chàng thở dài nắm chặt lấy anh trai, mềm lòng ôn tồn bảo: "Đói bụng rồi đúng không? Tụi mình đi ăn cơm."
Hai anh em chầm chậm tìm một quán cả một bữa trưa, toàn bộ quá trình Khang Vạn Lý đều ủ rũ cụp đuôi, cực kì đáng thương.
Khang Thiên Phong tìm được quán ăn, nhìn anh trai như vậy thì cũng không thoải mái, thời gian đi học thì lại sắp đến rồi, Khang Vạn Lý ngày càng cúi đầu càng thấp, cậu chàng chỉ có thể dịu dàng nói: "Anh muốn ăn món gì? Em đi mua cho anh."
Khang Vạn Lý suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Trà sữa trân châu."
Khang Thiên Phong nói: "Được rồi, anh chờ em."
Khang Thiên Phong đi ra khỏi quán ăn, đi trên đường hơi nán lại một chút. Sợ Khang Vạn Lý lo lắng, cậu chàng cố ý chạy vài bước, kết quả khi trở lại quán thì chẳng còn ai ở quán cả.
Khang Thiên Phong sửng sốt một chút, cho rằng Khang Vạn Lý đã đi WC rồi. Cậu chờ một hồi lâu, lúc này mới ý thức được rằng Khang Vạn Lý đã đi mất rồi.
Đây là lần đầu tiên Khang Vạn Lý thất hứa.... Bởi vì một cuộc hẹn đánh nhau.
Khang Vạn Lý lúc nào cũng vậy, từ trước đến nay không bao giờ cậu thử nhìn xem em trai mình có tâm trạng thế nào cả.
Khang Thiên Phong sửng sốt hồi lâu, sau đó đột nhiên dùng sức ném ly trà sữa mình vừa mua vào thùng rác.
========
Lời tui muốn nói: Mọi người có để ý tui đổi xưng hô của Hoa Minh rùi hông =)) tại vì Khang Vạn Lý cũng nói cho Hoa Minh biết mình lớn tuổi hơn Hoa Minh rồi nên tui mới đổi xưng hô. Có gì mọi người cứ cmt cho tui biết nho
Mấy hôm nay tui hơi bận nên mới ngâm chương không đăng, nay đăng một lượt ba chương cho mng nhá hehe
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.