Chương 58: Kiếm hời
Diễm Quy Khang
15/08/2023
Editor: lemonade
=======
Qua cửa an toàn cái mẹ cậu ấy!
Tay mình cũng phế luôn rồi, còn ở đó mà qua cửa an toàn!
Hai tay của Khang Vạn Lý run lên trong vô thức, cảm xúc cũng mãnh liệt hơn: "Ai bảo cậu chắn cho tôi thế hả!?"
Cốc Văn Bân nói: "Khoan hẵng nói đã, nhân lúc không chảy máu nhiều mà đi mau đi, mảnh thuỷ tinh này mà không vệ sinh sạch sẽ thì sẽ bị nhiễm trùng vết thương đấy."
Thời điểm nguy cấp, một giây cũng không được trì hoãn. Cốc Văn Bân phân phó Dương Phục quản lí lớp rồi chuẩn bị dẫn Hoa Minh đi băng bó.
Dương Phục nói: "Thầy ơi, thầy ở lại lớp đi, em sẽ dẫn Tiểu Hoa đi cho."
Hoạ là do Từ Phượng gây ra, cho dù thế nào thì cậu ta cũng không thể ngồi im được, cậu ta lắc đầu, nói: "Để tôi đi cho, anh Minh, em đi theo anh."
Ai đi cũng được cả, đi ngay bây giờ mới là quan trọng nhất. Cốc Văn Bân đang muốn lên tiếng, đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói, Khang Vạn Lý nói: "Tôi đi cho."
Nãy giờ Khang Vạn Lý không nói chuyện, nhưng khi cất một tiếng này ra thì cực kì nghiêm túc, giọng nói lạnh như băng khiến Cốc Văn Bân ngẩn ra trong giây lát.
Dương Phục cũng khựng lại, vừa hay đối mắt với Hoa Minh, cậu chàng nhíu mày, cuối cùng cũng thuận theo ý của Hoa Minh: "Được rồi, Khang Vạn Lý đi đi, nhanh lên."
Dương Phục đè Từ Phượng lại, Khang Vạn Lý không nói không rằng kéo lấy Hoa Minh, bước nhanh như bay xông ra ngoài.
Hai người đến thẳng phòng y tế, dọc đường đi hầu như là chạy chầm chậm. Khi đến nơi, Khang Vạn Lý vội vàng la lên: "Khám gấp ạ! Có người bị thương rồi!"
Sắc mặt Khang Vạn Lý cực kì âm trầm, Hoa Minh còn chưa thấy qua dáng vẻ này của cậu bao giờ. Bất thình lình hắn ghé vào tai Khang Vạn Lý nói: "Sốt ruột, lo lắng cho tôi đấy à?"
Lúc nào rồi mà còn đùa giỡn nữa vậy.
Đột nhiên Khang Vạn Lý quay đầu lại, cậu dùng đôi mắt tròn xoe của mình liếc Hoa Minh một cái. Cái liếc mắt này không giống với cảm giác bình thường, nó chứa đựng đủ loại cảm xúc khó tả.
Khang Vạn Lý trừng xong rồi, vẫn không nói chuyện mà chỉ nói với y tá: "Nghiêm trọng không ạ?"
Y tá cẩn thận kiểm tra tình hình, gật đầu nói: "Không thể nói là nghiêm trọng, nhưng cũng không nhẹ. Hai mảnh thuỷ tinh này đâm hơi sâu, chắc chắn là không cử động được rồi. Em mau ngồi xuống đi để cô khử trùng."
Hoa Minh vô cùng phối hợp, y tá lập tức bắt đầu khử trùng rút mảnh thuỷ tinh ra.
Mãi cho đến giây phút thấy y tá dùng nhíp gắp mảnh thuỷ tinh ra từ da thịt, Khang Vạn Lý mới nghe thấy tiếng hừ nhẹ của Hoa Minh.
Chắc là đau lắm.
Còn không phải nữa! Có thể không đau à!
Khang Vạn Lý nắm chặt tay mình đến trắng bệch, cậu chưa nói gì cả. Nhưng khi y tá làm xong rồi, Hoa Minh đổ hết mồ hôi, cậu cũng đổ hết mồ hôi.
Ý tá nhìn sắc mặt của Khang Vạn Lý, cảm thấy quan hệ giữa cậu và cậu học sinh bị thương này chắc chắn rất tốt. Nếu là người bình thường thì sao lại gấp gáp hồi hộp đến như thế.
Cô y tá không khỏi lên tiếng an ủi: "Không sao rồi, bây giờ đã không sao nữa rồi, không chảy máu nhiều nữa rồi. Mấy ngày sau chú ý đừng để bị dính nước, đừng để miệng vết thương hở là được."
Khang vạn Lý tiếp tục hỏi: "Trên mặt thì sao ạ? Có để lại sẹo không ạ?"
Y tá nói: "Cái này thì không chắc, xem thể chất cá nhân đã. Nếu không yên tâm thì có thể đến bác sĩ để lấy thuốc."
Khang Vạn Lý không nói hai lời đã đi mất. Chờ đến khi cậu quay về thì không nói không rằng nhét thuốc vào túi áo của Hoa Minh, trầm giọng nói: "Một ngày ba lần, nếu cậu không bôi tôi đánh chết cậu đấy."
Đã nhiều ngày rồi không được nghe Khang Vạn Lý buông lời hung ác, Hoa Minh thật sự có hơi nhơ nhớ rồi. Chỉ tiếc là biểu cảm của Khang Vạn Lý không sinh động như mấy lần trước mà là rất buồn bực.
Quả nhiên, nói xong câu này Khang Vạn Lý đã ngồi xổm xuống.
Khang Vạn Lý ngồi xổm mãi vẫn không nhúc nhích, hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh gì. Hoa Minh nhìn chằm chằm cậu trong chốc, rồi duỗi tay sờ đầu của cậu, nghiêm túc nói: "Không sao mà, tôi không có bị sao đâu."
Khang Vạn Lý gạt tay hắn ra.
Giọng nói của Hoa Minh bỗng nhiên mang theo ý cười, dỗ dành: "Đừng giận mà, thật sự là tôi không bị sao hết."
Khang Vạn Lý không thích Hoa Minh dỗ dành cậu, mà hôm nay còn rất ghét nữa!
Cuối cùng cậu cũng bùng nổ: "Cậu thì biết cái gì chứ? Cậu có biết cảm giác của tôi không? Tôi vừa mới bị hù chết đó!"
Sau khi la lên, Khang Vạn Lý khựng người, lại phản bác: "Không phải là tôi thích cậu đâu! Tôi chỉ là bị doạ sợ thôi, tự nhiên cậu nhảy ra làm gì, tôi sợ đau à? Tôi không cần cậu chắn giúp tôi!"
Hoa Minh gật đầu nói: "Tôi biết, cậu là lợi hại nhất. Cái gì cậu cũng không sợ, chẳng phải đây là khổ nhục kế của tôi để lấy hảo cảm với cậu hay sao, đùa hơi quá trớn rồi, cậu không cần băn khoăn đâu mà."
Nói bậy, rõ ràng là nói bậy cả.
Tai nạn xảy đến quá nhanh, vốn là phản ứng theo bản năng, nào còn có thời gian suy nghĩ khổ nhục kế chứ. Hoa Minh là do phản xạ có điều kiện mà bảo vệ lấy cậu.
Nghĩ như thế, Khang Vạn Lý lại nghẹn hơn. Cậu không biết có phải Hoa Minh cố ý dẫn cậu đến hướng suy nghĩ này hay không, trong lòng cậu đang rất muốn mắng Hoa Minh một trận.
Ngoài mặt thì là tự ti, đánh giá thấp bản thân nhưng thực chất lại đang lừa cậu mềm lòng, ấy vậy mà cậu vẫn rơi vào cái bẫy chết tiệt đó!
Nhưng lúc này mà đi mắng Hoa Minh cũng không đúng lắm, Khang Vạn Lý chỉ có thể tức giận sửa miệng: "Tôi muốn mắng chết cái tên khốn Từ Phượng kia!"
Hoa Minh nói: "Thì mắng thôi, mắng thoải mái."
Khang Vạn Lý không chút lưu tình nào mà mắng: "Ngu ngốc! Không có đầu óc! Không nghe giảng! Cái tên rác rưởi xấu xa!"
Hoa Minh nhịn không được mà phụt cười ra tiếng, không bị hắn bị đâm vào dây thần kinh cười nào mà cười đến nỗi eo cong vèo.
Khang Vạn Lý mắng không hả giận, thấy Hoa Minh cười lại càng thấy ghét, cậu hỏi: "Từ Phượng là bạn của cậu mà? Tôi mắng cậu ta như thế mà cậu còn cười được à? Cậu không có nghĩa khí gì hay sao?"
Hoa Minh xoa xoa khoé mắt, cười tủm tỉm: "Người khác mắng thì không được, nhưng tôi mắng thì được."
Khang Vạn Lý không hiểu: "Cậu mắng được thì liên quan gì đến tôi?"
Hoa Minh trả lời: "Tương lai cậu với tôi là một, cậu là tôi, tôi là cậu."
Khang Vạn Lý: "....."
Hoa Minh nói: "Nhạt rồi."
Khang Vạn Lý: "......"
Hoa Minh: "Sao cậu không nói gì thế?"
Khang Vạn Lý: "....."
Hoa Minh: "Vạn Lý?"
Khang Vạn Lý: "......"
Hoa Minh: "Tôi thích cậu tôi thích cậu tôi thích cậu."
Khang Vạn Lý: "...."
Khang Vạn Lý bày ra vẻ mặt vô cảm, giơ nguyên ngón giữa trắng phau lên trước mặt Hoa Minh.
Hoa Minh lại lập tức nở nụ cười, hắn cười rất lớn tiếng. Hình như là không cẩn thận trúng vết thương, hắn rên lên một tiếng rồi không cười nữa.
Khang Vạn Lý vốn là nên cười nhạo hắn., nhưng thấy Hoa Minh cứng đờ, sắc mặt cậu biến đổi trong ngay một giây, oán giận nói: "Cậu còn cười nữa hả, đàng hoàng chút đi, nhất định phải nghe lời bác sĩ nói chứ!..... Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
Hoa Minh bình tĩnh nhìn cậu một lát, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Sao tim cậu lại mềm thế?"
Khang Vạn Lý không nghe rõ: "Cậu nói cái gì đấy?"
Hoa Minh nâng cao giọng thêm một chút: "Tôi nói, tôi đoán là tôi sẽ kiếm được cả một bịch máu đấy." (1)
(1) gốc là 血赚: vốn là từ dùng để chỉ một món đồ có giá cao ngất ngưởng hoặc thấp hơn nhiều so với giá thị trường. Như kiểu được lời ấy, bạn nào có từ hay hơn thì cmt giúp tui nha. Tên chương thì cũng y vậy nhưng tui để "kiếm hời" cho nó ra thành một cái tên chương thui.
Khang Vạn Lý: "...."
Khang Vạn Lý lại dâng lên một dụ.c vọng muốn chửi người.
Có thể cậu không thấy được bịch máu ấy, nhưng cậu có thể thấy được Hoa Minh sẽ bị băng huyết đấy.
Hoa Minh thật sự rất quý trọng khoảng thời gian được ở cạnh Khang Vạn Lý nhưng cũng không quên thông báo cho Dương Phục và Từ Phượng.
Từ Phượng không phải cố ý làm hắn bị thương, chắc là bản thân Từ Phượng sẽ khó chịu hơn bất kì ai khác.
Hoa Minh đang ở danh bạ điện thoại, Khang Vạn Lý nhìn đến họ tên của số điện thoại thì lập tức căm giận: "Tôi muốn nói chuyện, tôi sắp tức chết rồi. Tôi phải ra mặt chửi cậu ta, trước đến nay tôi chưa từng thấy tên ngốc nào gây ra vụ nổ rồi trốn mất tăm cả!"
Hoa Minh buồn cười nhìn cậu, ánh mắt lộ ra vẻ cực kì cưng chiều. Nhưng mà điện thoại cũng chưa có bắt máy, thì Hoa Minh đã nghe thấy tiếng chuông của Từ Phượng ở cách đó không xa.
Dương Phục ôm Từ Phượng mặt rơi đầy lệ đến, vừa gật đầu với Hoa Minh vừa la: "Bác sĩ! Khám gấp!"
Thế là Từ Phượng cũng đã thành khám gấp! Khang Vạn Lý bị người con trai rơi lệ - Từ Phượng làm cho sợ hãi, mắng không thành tiếng.
Hoa Minh cũng nhíu mày, hỏi: "Nó bị gì vậy?"
Dương Phục vào thẳng vấn đề: "Nó lo cho mày, sống chết không chịu nghe tao nói, chạy lung tung rồi bị ngã xuống cầu thang. Tao nhìn sơ qua rồi, chắc là chân trái của nó bị gãy rồi."
Phận làm cha như Dương Phục thở dài: "Sau này tao có việc phải làm rồi."
Từ Phượng: "....." Đờ mờ! Đờ mờ! Chân cậu ta gãy mất rồi! Vậy mà thằng khốn Dương Phục này lại còn đứng đó lảm nhảm cái gì vậy!
Làm cái gì cơ?
Việc phải làm thực ra là sau khi Từ Phượng bó bột thì mỗi ngày đều phải cõng Từ Phượng đến trường đi học, tan học và cả đi vệ sinh.
Cực kì thảm.
Bởi vì quá thảm nên không thể nhìn ra được rốt cuộc là Từ Phượng té gãy chân thảm hơn hay là Dương Phục đi làm bảo mẫu thảm hơn nữa.
Khang Vạn Lý ngẫm lại, hơi ngượng để mà mắng người ta. Mà Từ Phượng cũng không có cơ hội mắng ai, cậu ta khóc huhu nói vài lời với Hoa Minh, rồi lại khóc huhu nhìn Dương Phục nói vài câu với Hoa Minh. Sau đó liền bị Dương Phục ôm đến bệnh viện lớn.
Trước khi đi, cậu ta nhìn chằm chằm Hoa Minh rồi bày vẻ mặt thê thảm la: "Đừng để lại sẹo! Ngàn vạn lần đừng để lại sẹo!"
Hoa Minh biểu hiện ra vẻ bất đắc dĩ hiếm thấy: "Đi bệnh viện mau đi, cố gắng tự chăm sóc bản thân."
Từ Phượng và Dương Phục đi rồi, Khang Vạn Lý và Hoa Minh nhìn nhau, sau đó cả hai lại quay về lớp.
Tối đến, Hoa Minh lại gõ cửa phòng Khang Vạn Lý, không hề bị bất cứ vật cản nào chặn lại, vì thế mà hắn thành công đi vào phòng.
Bởi vì tay người này bị thương, tay phải như bị phế vậy, không thể cử động được trong một khoảng thời gian, làm gì cũng không tiện. Khang Vạn Lý ngoài miệng không nói nhưng thật ra trong lòng đã rất băn khoăn rồi.
Hai người họ đã nửa bắt buộc "học" cùng nhau lâu như vậy rồi, mỗi ngày đều ngồi học riêng ra. Đến khi Khang Vạn Lý buồn ngủ thì sẽ đuổi Hoa Minh về.
Hôm nay, Khang Vạn Lý phá lệ chủ động nói: "Có đề nào cậu không biết làm không? Có thể hỏi tôi."
Nói xong, cậu lại biệt nữu nói thêm: "Nhưng đừng hỏi câu nào vô tri quá, tôi không muốn giảng lại từ đầu cho cậu đâu."
Hoa Minh nghe thế thì đôi mắt sáng long lanh, nhìn qua cứ như là không ngừng bắn ra bông hồng nhỏ vậy, hắn cực kì ngoan ngoãn nói: "Có, cậu dạy tôi đi."
Khang Vạn Lý hừ một tiếng: "Câu nào?"
Hoa Minh đẩy sách bài tập sang.
Khang Vạn Lý nhìn hồi lại ngơ ngẩn.
Phải nói rằng sau nửa tháng, Khang Vạn Lý có chút ấn tượng với sự tiến bộ của Hoa Minh đấy. Nói như thế thì hơi quá nhưng khi một Hoa Minh trước đây chẳng hề biết gì cả, giờ đây lại nghiêm túc hỏi cậu tại sao lực ma sát lại có sự chênh lệch khiến Khang Vạn Lý thật sự rất ngạc nhiên.
Vì thế mà Khang Vạn Lý vừa ôm tâm trạng hỗn loạn vừa nói ra cách giải của mình, Hoa Minh nghe xong thì cực kì nghiêm túc mà gật đầu nói: "Hiểu rồi."
Khang Vạn Lý nghe xong câu hiểu rồi mà sửng sốt, có hơi không tin nổi, cậu hỏi ngược lại: "Cậu hiểu rồi á?"
Hoa Minh nói: "Ừm, thì có hai cách giải nhỉ?"
Khang Vạn Lý ngơ ngẩn. Sau khi đờ đẫn xong cậu lại cảm thấy Hoa Minh không chỉ là thông minh bình thường mà còn mang đến cho người dạy một cảm giác thành tựu từ đâu bật ra.
Nói như thế nào nhỉ?
Thì là..... cũng hơi vui vui.
Hoa Minh bắt lấy thời cơ, lại nói: "Còn một đề toán nữa tôi vẫn chưa hiểu lắm."
Khang Vạn Lý cam chịu thì hắn có thể tiếp tục hỏi, hai người nói qua nói lại, không khí bỗng chốc trở nên hài hoà, thời gian vụt qua nhanh như cơn gió.
Cái đáng nhắc đến là tay phải của Hoa Minh đang bị thương, toàn bộ quá trình đều là viết bằng tay trái. Khang Vạn Lý vốn đang lo lắng hắn viết không tiện thì không ngờ tay trái của tên này linh hoạt y như tay phải, viết chữ nào đẹp chữ nấy. Nếu không phải đã thấy tận mắt thì quả thật là cậu không thể tin được.
Càng khiến người khác kinh ngạc hơn đó là Hoa Minh không chỉ có thể viết chữ mà còn có thể vẽ nữa. Để chứng minh, Hoa Minh đã vẽ ra gương mặt râu ria, mắt trợn trừng lên của Khổng Văn Quân lúc tức giận.
Khang Vạn Lý nhìn một cái đã phụt cười, quá là giống, cực kì giống luôn.
Nói thật, sau khi dần hiểu biết Hoa Minh thì Khang Vạn Lý đã bắt đầu cảm thấy Hoa Minh có chút lợi hại rồi.
========
Tui có điều muốn nói: Đó chính là do bạn đã biết iu rồi đó ^^
Huhu mấy hôm nay chạy bài mệch xĩuuu, hong có thời gian edit rồi lên chương cho mng. Mong mng thông cảm cho tui zới nha huhu
=======
Qua cửa an toàn cái mẹ cậu ấy!
Tay mình cũng phế luôn rồi, còn ở đó mà qua cửa an toàn!
Hai tay của Khang Vạn Lý run lên trong vô thức, cảm xúc cũng mãnh liệt hơn: "Ai bảo cậu chắn cho tôi thế hả!?"
Cốc Văn Bân nói: "Khoan hẵng nói đã, nhân lúc không chảy máu nhiều mà đi mau đi, mảnh thuỷ tinh này mà không vệ sinh sạch sẽ thì sẽ bị nhiễm trùng vết thương đấy."
Thời điểm nguy cấp, một giây cũng không được trì hoãn. Cốc Văn Bân phân phó Dương Phục quản lí lớp rồi chuẩn bị dẫn Hoa Minh đi băng bó.
Dương Phục nói: "Thầy ơi, thầy ở lại lớp đi, em sẽ dẫn Tiểu Hoa đi cho."
Hoạ là do Từ Phượng gây ra, cho dù thế nào thì cậu ta cũng không thể ngồi im được, cậu ta lắc đầu, nói: "Để tôi đi cho, anh Minh, em đi theo anh."
Ai đi cũng được cả, đi ngay bây giờ mới là quan trọng nhất. Cốc Văn Bân đang muốn lên tiếng, đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói, Khang Vạn Lý nói: "Tôi đi cho."
Nãy giờ Khang Vạn Lý không nói chuyện, nhưng khi cất một tiếng này ra thì cực kì nghiêm túc, giọng nói lạnh như băng khiến Cốc Văn Bân ngẩn ra trong giây lát.
Dương Phục cũng khựng lại, vừa hay đối mắt với Hoa Minh, cậu chàng nhíu mày, cuối cùng cũng thuận theo ý của Hoa Minh: "Được rồi, Khang Vạn Lý đi đi, nhanh lên."
Dương Phục đè Từ Phượng lại, Khang Vạn Lý không nói không rằng kéo lấy Hoa Minh, bước nhanh như bay xông ra ngoài.
Hai người đến thẳng phòng y tế, dọc đường đi hầu như là chạy chầm chậm. Khi đến nơi, Khang Vạn Lý vội vàng la lên: "Khám gấp ạ! Có người bị thương rồi!"
Sắc mặt Khang Vạn Lý cực kì âm trầm, Hoa Minh còn chưa thấy qua dáng vẻ này của cậu bao giờ. Bất thình lình hắn ghé vào tai Khang Vạn Lý nói: "Sốt ruột, lo lắng cho tôi đấy à?"
Lúc nào rồi mà còn đùa giỡn nữa vậy.
Đột nhiên Khang Vạn Lý quay đầu lại, cậu dùng đôi mắt tròn xoe của mình liếc Hoa Minh một cái. Cái liếc mắt này không giống với cảm giác bình thường, nó chứa đựng đủ loại cảm xúc khó tả.
Khang Vạn Lý trừng xong rồi, vẫn không nói chuyện mà chỉ nói với y tá: "Nghiêm trọng không ạ?"
Y tá cẩn thận kiểm tra tình hình, gật đầu nói: "Không thể nói là nghiêm trọng, nhưng cũng không nhẹ. Hai mảnh thuỷ tinh này đâm hơi sâu, chắc chắn là không cử động được rồi. Em mau ngồi xuống đi để cô khử trùng."
Hoa Minh vô cùng phối hợp, y tá lập tức bắt đầu khử trùng rút mảnh thuỷ tinh ra.
Mãi cho đến giây phút thấy y tá dùng nhíp gắp mảnh thuỷ tinh ra từ da thịt, Khang Vạn Lý mới nghe thấy tiếng hừ nhẹ của Hoa Minh.
Chắc là đau lắm.
Còn không phải nữa! Có thể không đau à!
Khang Vạn Lý nắm chặt tay mình đến trắng bệch, cậu chưa nói gì cả. Nhưng khi y tá làm xong rồi, Hoa Minh đổ hết mồ hôi, cậu cũng đổ hết mồ hôi.
Ý tá nhìn sắc mặt của Khang Vạn Lý, cảm thấy quan hệ giữa cậu và cậu học sinh bị thương này chắc chắn rất tốt. Nếu là người bình thường thì sao lại gấp gáp hồi hộp đến như thế.
Cô y tá không khỏi lên tiếng an ủi: "Không sao rồi, bây giờ đã không sao nữa rồi, không chảy máu nhiều nữa rồi. Mấy ngày sau chú ý đừng để bị dính nước, đừng để miệng vết thương hở là được."
Khang vạn Lý tiếp tục hỏi: "Trên mặt thì sao ạ? Có để lại sẹo không ạ?"
Y tá nói: "Cái này thì không chắc, xem thể chất cá nhân đã. Nếu không yên tâm thì có thể đến bác sĩ để lấy thuốc."
Khang Vạn Lý không nói hai lời đã đi mất. Chờ đến khi cậu quay về thì không nói không rằng nhét thuốc vào túi áo của Hoa Minh, trầm giọng nói: "Một ngày ba lần, nếu cậu không bôi tôi đánh chết cậu đấy."
Đã nhiều ngày rồi không được nghe Khang Vạn Lý buông lời hung ác, Hoa Minh thật sự có hơi nhơ nhớ rồi. Chỉ tiếc là biểu cảm của Khang Vạn Lý không sinh động như mấy lần trước mà là rất buồn bực.
Quả nhiên, nói xong câu này Khang Vạn Lý đã ngồi xổm xuống.
Khang Vạn Lý ngồi xổm mãi vẫn không nhúc nhích, hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh gì. Hoa Minh nhìn chằm chằm cậu trong chốc, rồi duỗi tay sờ đầu của cậu, nghiêm túc nói: "Không sao mà, tôi không có bị sao đâu."
Khang Vạn Lý gạt tay hắn ra.
Giọng nói của Hoa Minh bỗng nhiên mang theo ý cười, dỗ dành: "Đừng giận mà, thật sự là tôi không bị sao hết."
Khang Vạn Lý không thích Hoa Minh dỗ dành cậu, mà hôm nay còn rất ghét nữa!
Cuối cùng cậu cũng bùng nổ: "Cậu thì biết cái gì chứ? Cậu có biết cảm giác của tôi không? Tôi vừa mới bị hù chết đó!"
Sau khi la lên, Khang Vạn Lý khựng người, lại phản bác: "Không phải là tôi thích cậu đâu! Tôi chỉ là bị doạ sợ thôi, tự nhiên cậu nhảy ra làm gì, tôi sợ đau à? Tôi không cần cậu chắn giúp tôi!"
Hoa Minh gật đầu nói: "Tôi biết, cậu là lợi hại nhất. Cái gì cậu cũng không sợ, chẳng phải đây là khổ nhục kế của tôi để lấy hảo cảm với cậu hay sao, đùa hơi quá trớn rồi, cậu không cần băn khoăn đâu mà."
Nói bậy, rõ ràng là nói bậy cả.
Tai nạn xảy đến quá nhanh, vốn là phản ứng theo bản năng, nào còn có thời gian suy nghĩ khổ nhục kế chứ. Hoa Minh là do phản xạ có điều kiện mà bảo vệ lấy cậu.
Nghĩ như thế, Khang Vạn Lý lại nghẹn hơn. Cậu không biết có phải Hoa Minh cố ý dẫn cậu đến hướng suy nghĩ này hay không, trong lòng cậu đang rất muốn mắng Hoa Minh một trận.
Ngoài mặt thì là tự ti, đánh giá thấp bản thân nhưng thực chất lại đang lừa cậu mềm lòng, ấy vậy mà cậu vẫn rơi vào cái bẫy chết tiệt đó!
Nhưng lúc này mà đi mắng Hoa Minh cũng không đúng lắm, Khang Vạn Lý chỉ có thể tức giận sửa miệng: "Tôi muốn mắng chết cái tên khốn Từ Phượng kia!"
Hoa Minh nói: "Thì mắng thôi, mắng thoải mái."
Khang Vạn Lý không chút lưu tình nào mà mắng: "Ngu ngốc! Không có đầu óc! Không nghe giảng! Cái tên rác rưởi xấu xa!"
Hoa Minh nhịn không được mà phụt cười ra tiếng, không bị hắn bị đâm vào dây thần kinh cười nào mà cười đến nỗi eo cong vèo.
Khang Vạn Lý mắng không hả giận, thấy Hoa Minh cười lại càng thấy ghét, cậu hỏi: "Từ Phượng là bạn của cậu mà? Tôi mắng cậu ta như thế mà cậu còn cười được à? Cậu không có nghĩa khí gì hay sao?"
Hoa Minh xoa xoa khoé mắt, cười tủm tỉm: "Người khác mắng thì không được, nhưng tôi mắng thì được."
Khang Vạn Lý không hiểu: "Cậu mắng được thì liên quan gì đến tôi?"
Hoa Minh trả lời: "Tương lai cậu với tôi là một, cậu là tôi, tôi là cậu."
Khang Vạn Lý: "....."
Hoa Minh nói: "Nhạt rồi."
Khang Vạn Lý: "......"
Hoa Minh: "Sao cậu không nói gì thế?"
Khang Vạn Lý: "....."
Hoa Minh: "Vạn Lý?"
Khang Vạn Lý: "......"
Hoa Minh: "Tôi thích cậu tôi thích cậu tôi thích cậu."
Khang Vạn Lý: "...."
Khang Vạn Lý bày ra vẻ mặt vô cảm, giơ nguyên ngón giữa trắng phau lên trước mặt Hoa Minh.
Hoa Minh lại lập tức nở nụ cười, hắn cười rất lớn tiếng. Hình như là không cẩn thận trúng vết thương, hắn rên lên một tiếng rồi không cười nữa.
Khang Vạn Lý vốn là nên cười nhạo hắn., nhưng thấy Hoa Minh cứng đờ, sắc mặt cậu biến đổi trong ngay một giây, oán giận nói: "Cậu còn cười nữa hả, đàng hoàng chút đi, nhất định phải nghe lời bác sĩ nói chứ!..... Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?"
Hoa Minh bình tĩnh nhìn cậu một lát, bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Sao tim cậu lại mềm thế?"
Khang Vạn Lý không nghe rõ: "Cậu nói cái gì đấy?"
Hoa Minh nâng cao giọng thêm một chút: "Tôi nói, tôi đoán là tôi sẽ kiếm được cả một bịch máu đấy." (1)
(1) gốc là 血赚: vốn là từ dùng để chỉ một món đồ có giá cao ngất ngưởng hoặc thấp hơn nhiều so với giá thị trường. Như kiểu được lời ấy, bạn nào có từ hay hơn thì cmt giúp tui nha. Tên chương thì cũng y vậy nhưng tui để "kiếm hời" cho nó ra thành một cái tên chương thui.
Khang Vạn Lý: "...."
Khang Vạn Lý lại dâng lên một dụ.c vọng muốn chửi người.
Có thể cậu không thấy được bịch máu ấy, nhưng cậu có thể thấy được Hoa Minh sẽ bị băng huyết đấy.
Hoa Minh thật sự rất quý trọng khoảng thời gian được ở cạnh Khang Vạn Lý nhưng cũng không quên thông báo cho Dương Phục và Từ Phượng.
Từ Phượng không phải cố ý làm hắn bị thương, chắc là bản thân Từ Phượng sẽ khó chịu hơn bất kì ai khác.
Hoa Minh đang ở danh bạ điện thoại, Khang Vạn Lý nhìn đến họ tên của số điện thoại thì lập tức căm giận: "Tôi muốn nói chuyện, tôi sắp tức chết rồi. Tôi phải ra mặt chửi cậu ta, trước đến nay tôi chưa từng thấy tên ngốc nào gây ra vụ nổ rồi trốn mất tăm cả!"
Hoa Minh buồn cười nhìn cậu, ánh mắt lộ ra vẻ cực kì cưng chiều. Nhưng mà điện thoại cũng chưa có bắt máy, thì Hoa Minh đã nghe thấy tiếng chuông của Từ Phượng ở cách đó không xa.
Dương Phục ôm Từ Phượng mặt rơi đầy lệ đến, vừa gật đầu với Hoa Minh vừa la: "Bác sĩ! Khám gấp!"
Thế là Từ Phượng cũng đã thành khám gấp! Khang Vạn Lý bị người con trai rơi lệ - Từ Phượng làm cho sợ hãi, mắng không thành tiếng.
Hoa Minh cũng nhíu mày, hỏi: "Nó bị gì vậy?"
Dương Phục vào thẳng vấn đề: "Nó lo cho mày, sống chết không chịu nghe tao nói, chạy lung tung rồi bị ngã xuống cầu thang. Tao nhìn sơ qua rồi, chắc là chân trái của nó bị gãy rồi."
Phận làm cha như Dương Phục thở dài: "Sau này tao có việc phải làm rồi."
Từ Phượng: "....." Đờ mờ! Đờ mờ! Chân cậu ta gãy mất rồi! Vậy mà thằng khốn Dương Phục này lại còn đứng đó lảm nhảm cái gì vậy!
Làm cái gì cơ?
Việc phải làm thực ra là sau khi Từ Phượng bó bột thì mỗi ngày đều phải cõng Từ Phượng đến trường đi học, tan học và cả đi vệ sinh.
Cực kì thảm.
Bởi vì quá thảm nên không thể nhìn ra được rốt cuộc là Từ Phượng té gãy chân thảm hơn hay là Dương Phục đi làm bảo mẫu thảm hơn nữa.
Khang Vạn Lý ngẫm lại, hơi ngượng để mà mắng người ta. Mà Từ Phượng cũng không có cơ hội mắng ai, cậu ta khóc huhu nói vài lời với Hoa Minh, rồi lại khóc huhu nhìn Dương Phục nói vài câu với Hoa Minh. Sau đó liền bị Dương Phục ôm đến bệnh viện lớn.
Trước khi đi, cậu ta nhìn chằm chằm Hoa Minh rồi bày vẻ mặt thê thảm la: "Đừng để lại sẹo! Ngàn vạn lần đừng để lại sẹo!"
Hoa Minh biểu hiện ra vẻ bất đắc dĩ hiếm thấy: "Đi bệnh viện mau đi, cố gắng tự chăm sóc bản thân."
Từ Phượng và Dương Phục đi rồi, Khang Vạn Lý và Hoa Minh nhìn nhau, sau đó cả hai lại quay về lớp.
Tối đến, Hoa Minh lại gõ cửa phòng Khang Vạn Lý, không hề bị bất cứ vật cản nào chặn lại, vì thế mà hắn thành công đi vào phòng.
Bởi vì tay người này bị thương, tay phải như bị phế vậy, không thể cử động được trong một khoảng thời gian, làm gì cũng không tiện. Khang Vạn Lý ngoài miệng không nói nhưng thật ra trong lòng đã rất băn khoăn rồi.
Hai người họ đã nửa bắt buộc "học" cùng nhau lâu như vậy rồi, mỗi ngày đều ngồi học riêng ra. Đến khi Khang Vạn Lý buồn ngủ thì sẽ đuổi Hoa Minh về.
Hôm nay, Khang Vạn Lý phá lệ chủ động nói: "Có đề nào cậu không biết làm không? Có thể hỏi tôi."
Nói xong, cậu lại biệt nữu nói thêm: "Nhưng đừng hỏi câu nào vô tri quá, tôi không muốn giảng lại từ đầu cho cậu đâu."
Hoa Minh nghe thế thì đôi mắt sáng long lanh, nhìn qua cứ như là không ngừng bắn ra bông hồng nhỏ vậy, hắn cực kì ngoan ngoãn nói: "Có, cậu dạy tôi đi."
Khang Vạn Lý hừ một tiếng: "Câu nào?"
Hoa Minh đẩy sách bài tập sang.
Khang Vạn Lý nhìn hồi lại ngơ ngẩn.
Phải nói rằng sau nửa tháng, Khang Vạn Lý có chút ấn tượng với sự tiến bộ của Hoa Minh đấy. Nói như thế thì hơi quá nhưng khi một Hoa Minh trước đây chẳng hề biết gì cả, giờ đây lại nghiêm túc hỏi cậu tại sao lực ma sát lại có sự chênh lệch khiến Khang Vạn Lý thật sự rất ngạc nhiên.
Vì thế mà Khang Vạn Lý vừa ôm tâm trạng hỗn loạn vừa nói ra cách giải của mình, Hoa Minh nghe xong thì cực kì nghiêm túc mà gật đầu nói: "Hiểu rồi."
Khang Vạn Lý nghe xong câu hiểu rồi mà sửng sốt, có hơi không tin nổi, cậu hỏi ngược lại: "Cậu hiểu rồi á?"
Hoa Minh nói: "Ừm, thì có hai cách giải nhỉ?"
Khang Vạn Lý ngơ ngẩn. Sau khi đờ đẫn xong cậu lại cảm thấy Hoa Minh không chỉ là thông minh bình thường mà còn mang đến cho người dạy một cảm giác thành tựu từ đâu bật ra.
Nói như thế nào nhỉ?
Thì là..... cũng hơi vui vui.
Hoa Minh bắt lấy thời cơ, lại nói: "Còn một đề toán nữa tôi vẫn chưa hiểu lắm."
Khang Vạn Lý cam chịu thì hắn có thể tiếp tục hỏi, hai người nói qua nói lại, không khí bỗng chốc trở nên hài hoà, thời gian vụt qua nhanh như cơn gió.
Cái đáng nhắc đến là tay phải của Hoa Minh đang bị thương, toàn bộ quá trình đều là viết bằng tay trái. Khang Vạn Lý vốn đang lo lắng hắn viết không tiện thì không ngờ tay trái của tên này linh hoạt y như tay phải, viết chữ nào đẹp chữ nấy. Nếu không phải đã thấy tận mắt thì quả thật là cậu không thể tin được.
Càng khiến người khác kinh ngạc hơn đó là Hoa Minh không chỉ có thể viết chữ mà còn có thể vẽ nữa. Để chứng minh, Hoa Minh đã vẽ ra gương mặt râu ria, mắt trợn trừng lên của Khổng Văn Quân lúc tức giận.
Khang Vạn Lý nhìn một cái đã phụt cười, quá là giống, cực kì giống luôn.
Nói thật, sau khi dần hiểu biết Hoa Minh thì Khang Vạn Lý đã bắt đầu cảm thấy Hoa Minh có chút lợi hại rồi.
========
Tui có điều muốn nói: Đó chính là do bạn đã biết iu rồi đó ^^
Huhu mấy hôm nay chạy bài mệch xĩuuu, hong có thời gian edit rồi lên chương cho mng. Mong mng thông cảm cho tui zới nha huhu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.