Chương 23: Hắc Yến
Nhất Thế Hoa Thường
22/03/2017
Tống Triết cúi đầu nhìn hắn, đáy mắt yêu mị nồng nặc của Tả Xuyên Trạch đã lui đi sạch sẽ từ lâu, con ngươi cực đen không hề gợn sóng, một mảnh tĩnh mịch, không yêu không hận, giống như cả người đều đắp kín một lớp mất hẳn cảm xúc. Đáy lòng y run lên, lại đem hắn ôm sát một chút, cúi đầu ở vành tai hắn cắn nhẹ một cái.
Cảm giác tê dại từ vành tai len lỏi đến cột sống, nửa người đã tê rần trong chớp mắt, Tả Xuyên Trạch không khống chế được nhẹ run lên một cái, nhịn không được liếc mắt trừng y, lúc này mới từ từ mở miệng nói, “Tôi tâm tình tốt hay không tốt, mắc mớ gì tới ông?”
Người nọ tiếp tục cười nhẹ, “Lâu như vậy không gặp, không nhớ ta sao?”
Tả Xuyên Trạch khoé miệng nhịn không được câu lên một nụ cười tà, trong mắt yêu mị* [nhắc lại: diêm dúa lẳng lơ] cũng một lần nữa xuất hiện lại, trong đó còn kèm theo một chút lợi hại, khiến trên người hắn hơi thở tà ác trong nháy mắt tăng vọt, chỉ nghe hắn cười nhẹ nói, “Còn ông? Lâu như vậy không gặp lẽ nào cũng không nhớ tôi sao?”
Giọng nói của người kia lại nhu hoà thêm một phần, nói, “Nhớ, dĩ nhiên nhớ.” Tả Xuyên Trạch con ngươi yêu mị hơi híp một cái, cười đề nghị, “Nếu nhớ tôi ông tới tìm tôi đi, tôi mời ông uống trà thế nào?”
“Được,” người nọ trả lời rất sung sướng, cười nói, “Hôm nào ta nhất định đi tìm con.”
“Cứ quyết định như vậy đi,” giọng nói Tả Xuyên Trạch cũng mang theo nhu hoà, thế nhưng trong mắt sự sắc nhọn lại càng ngày càng nhiều, hắn từ từ nói, “Hiện giờ gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?”
“Đương nhiên là có,” người kia cười nói, “Chính là muốn hỏi một chút thuốc kia con uống ngủ trong bao lâu.”
“Tròn hai ngày,” Tả Xuyên Trạch nói không thèm để ý chút nào, cười hỏi, “Có đủ hay không?”
“Không quá đủ,” người nọ trầm ngâm một chút, nói, “Xem ra vẫn phải lại tiếp tục thay đổi một chút mới có thể.”
Tả Xuyên Trạch con ngươi híp một cái, hỏi, “Ừ, lần sau còn muốn cho tôi thí nghiệm thuốc sao?”
“Có thể,” người kia nói, “À, ta không có chuyện gì.”
“Tôi có việc,” Tả Xuyên Trạch trước lúc ông cắt đứt lên tiếng nói, “Ông nếu có thể đem điện thoại gọi tới nơi này tất nhiên là biết tôi ở đâu đúng không?”
“Đúng vậy,” người kia cười nói, ôn nhu hỏi, “Ừm, muốn ta làm cái gì?”
“Tìm người đưa qua cho tôi một bộ đồ, đồ của tôi bẩn,” hắn nói đến đây dừng một chút, kinh ngạc khi bị người dò vào một ngón tay vào trong cơ thể mình, hắn biết nếu quả thực đưa tới một bộ đồ người đàn ông này nhất định sẽ làm cho hắn cũng không cách nào rời đi, liền cắn răng nghiến lợi sửa lời nói, “Không, hai bộ.”
Người kia trong giọng nói mang theo cưng chiều, cười nói, “Được.” Sau đó ông ta —— cúp điện thoại.
Tả Xuyên Trạch nghe trong điện thoại truyền tới tiếng cúp, hướng đầu giường nhìn một chút, ánh mắt kia rất kinh khủng, Tống Triết nghĩ như thể trong nháy mắt hắn sẽ xông tới đem điện thoại đập một cái nát bấy. Nhưng chỉ là chuyện trong nháy mắt Tả Xuyên Trạch liền điều chỉnh quay về trạng thái của mình, trầm mặc đem điện thoại cất xong sau đó hắn kéo ngực của y nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ.
Tống Triết cúi đầu nhìn hắn, cười hỏi, “Là Hắc Yến?” Có thể để cho Tả Xuyên Trạch có loại phản ứng này xem ra hiện giờ chỉ có một người này.
Hơn nữa nhìn quan hệ của bọn họ so với tưởng tượng còn phức tạp.
Tả Xuyên Trạch nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, vẫn là không có mở mắt ra. Tống Triết nháy cũng không nháy mắt nhìn hắn, người này vẻ mặt rất bình tĩnh, biểu hiện cũng rất điềm tĩnh, hết thay đều rất bình thường … Bởi vì rất bình thường nên mới không bình thường.
Người này tự chủ cũng rất mạnh, máu tàn bạo trong cơ thể hắn như thế nào đi nữa biểu hiện giống như rất yên bình, bực bội như thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không bệnh tâm thần.
Bởi vì hắn quá tĩnh táo, tĩnh táo cũng có chút quá đáng, cho nên hắn —— sẽ không điên.
Mà có một số thời điểm, con người bởi vì không chịu nổi đả kích quá lớn mà điên, ở một trình độ nào đó mà nói biết đâu là một chuyện hạnh phúc.
Cảm giác tê dại từ vành tai len lỏi đến cột sống, nửa người đã tê rần trong chớp mắt, Tả Xuyên Trạch không khống chế được nhẹ run lên một cái, nhịn không được liếc mắt trừng y, lúc này mới từ từ mở miệng nói, “Tôi tâm tình tốt hay không tốt, mắc mớ gì tới ông?”
Người nọ tiếp tục cười nhẹ, “Lâu như vậy không gặp, không nhớ ta sao?”
Tả Xuyên Trạch khoé miệng nhịn không được câu lên một nụ cười tà, trong mắt yêu mị* [nhắc lại: diêm dúa lẳng lơ] cũng một lần nữa xuất hiện lại, trong đó còn kèm theo một chút lợi hại, khiến trên người hắn hơi thở tà ác trong nháy mắt tăng vọt, chỉ nghe hắn cười nhẹ nói, “Còn ông? Lâu như vậy không gặp lẽ nào cũng không nhớ tôi sao?”
Giọng nói của người kia lại nhu hoà thêm một phần, nói, “Nhớ, dĩ nhiên nhớ.” Tả Xuyên Trạch con ngươi yêu mị hơi híp một cái, cười đề nghị, “Nếu nhớ tôi ông tới tìm tôi đi, tôi mời ông uống trà thế nào?”
“Được,” người nọ trả lời rất sung sướng, cười nói, “Hôm nào ta nhất định đi tìm con.”
“Cứ quyết định như vậy đi,” giọng nói Tả Xuyên Trạch cũng mang theo nhu hoà, thế nhưng trong mắt sự sắc nhọn lại càng ngày càng nhiều, hắn từ từ nói, “Hiện giờ gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?”
“Đương nhiên là có,” người kia cười nói, “Chính là muốn hỏi một chút thuốc kia con uống ngủ trong bao lâu.”
“Tròn hai ngày,” Tả Xuyên Trạch nói không thèm để ý chút nào, cười hỏi, “Có đủ hay không?”
“Không quá đủ,” người nọ trầm ngâm một chút, nói, “Xem ra vẫn phải lại tiếp tục thay đổi một chút mới có thể.”
Tả Xuyên Trạch con ngươi híp một cái, hỏi, “Ừ, lần sau còn muốn cho tôi thí nghiệm thuốc sao?”
“Có thể,” người kia nói, “À, ta không có chuyện gì.”
“Tôi có việc,” Tả Xuyên Trạch trước lúc ông cắt đứt lên tiếng nói, “Ông nếu có thể đem điện thoại gọi tới nơi này tất nhiên là biết tôi ở đâu đúng không?”
“Đúng vậy,” người kia cười nói, ôn nhu hỏi, “Ừm, muốn ta làm cái gì?”
“Tìm người đưa qua cho tôi một bộ đồ, đồ của tôi bẩn,” hắn nói đến đây dừng một chút, kinh ngạc khi bị người dò vào một ngón tay vào trong cơ thể mình, hắn biết nếu quả thực đưa tới một bộ đồ người đàn ông này nhất định sẽ làm cho hắn cũng không cách nào rời đi, liền cắn răng nghiến lợi sửa lời nói, “Không, hai bộ.”
Người kia trong giọng nói mang theo cưng chiều, cười nói, “Được.” Sau đó ông ta —— cúp điện thoại.
Tả Xuyên Trạch nghe trong điện thoại truyền tới tiếng cúp, hướng đầu giường nhìn một chút, ánh mắt kia rất kinh khủng, Tống Triết nghĩ như thể trong nháy mắt hắn sẽ xông tới đem điện thoại đập một cái nát bấy. Nhưng chỉ là chuyện trong nháy mắt Tả Xuyên Trạch liền điều chỉnh quay về trạng thái của mình, trầm mặc đem điện thoại cất xong sau đó hắn kéo ngực của y nằm ở trên giường nhắm mắt ngủ.
Tống Triết cúi đầu nhìn hắn, cười hỏi, “Là Hắc Yến?” Có thể để cho Tả Xuyên Trạch có loại phản ứng này xem ra hiện giờ chỉ có một người này.
Hơn nữa nhìn quan hệ của bọn họ so với tưởng tượng còn phức tạp.
Tả Xuyên Trạch nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, vẫn là không có mở mắt ra. Tống Triết nháy cũng không nháy mắt nhìn hắn, người này vẻ mặt rất bình tĩnh, biểu hiện cũng rất điềm tĩnh, hết thay đều rất bình thường … Bởi vì rất bình thường nên mới không bình thường.
Người này tự chủ cũng rất mạnh, máu tàn bạo trong cơ thể hắn như thế nào đi nữa biểu hiện giống như rất yên bình, bực bội như thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không bệnh tâm thần.
Bởi vì hắn quá tĩnh táo, tĩnh táo cũng có chút quá đáng, cho nên hắn —— sẽ không điên.
Mà có một số thời điểm, con người bởi vì không chịu nổi đả kích quá lớn mà điên, ở một trình độ nào đó mà nói biết đâu là một chuyện hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.