Chương 4: Con gái đã trưởng thành!!!
Hyuuuu
31/10/2019
1 tuần sau!
Lúc này Hàn Lệ đã hồi phục nhiều nên đã về nhà. Vốn dĩ Lâm Tiêu có thể dùng mệnh lệnh để cho Hàn Lệ lập tức khôi phục nhưng để tránh phiền phức không đáng có nên hắn liền không sử dụng mệnh lênh.
Nhưng cũng vì điều đó mà Lâm Tiêu ‘làm quen’ được khá nhiều y tá trong bệnh viện. Có thể nói mỗi ngày hắn đều đi tìm vài người.
Hôm nay là cuối tuần nên Hàn Diệp cũng ở nhà. Khi nàng nhìn thấy Lâm Tiêu về đến nhà nàng liền hiện lên ánh mắt sợ hãi.
Lâm Tiêu ôm lấy Lâm Như Nguyệt dẫn đầu đi vào nhà. Hàn Lệ và Ngô Cầm liền đi theo phía sau. Sau khi vào nhà thì Lâm Tiêu liền hướng phòng ngủ của Hàn Lệ. Vốn dĩ Hàn Lệ và Ngô Cầm định xây dựng phòng cho trẻ con nhưng bị Lâm Tiêu ngăn lại. Thay vì mua đồ cho trẻ con thì Lâm Tiêu cho Ngô Cầm mua một số trang phục nữ nhân và một dàn máy tính được sắp xếp ở căn phòng trống còn lại trong nhà.
Lâm Tiêu đi đến giường của Hàn Lệ sau đó đặt con gái của hắn lên. Hàn Lệ, Hàn Diệp và Ngô Cầm được Lâm Tiêu cho đứng bên ngoài phòng quan sát. Lâm Tiêu chậm rãi cởi trang phục trẻ con của Lâm Như Nguyệt ra.
Sau khi cởi xong thì Lâm Tiêu để cho Lâm Như Nguyệt Toàn thân không một mảnh vãi nằm ở giữa giường. Lâm Như Nguyệt lúc này đang nhìn phụ thân của mình mỉm cười. Lâm Tiêu nhìn thấy nụ cười của con gái thì cũng cười theo.
Sau đó hắn liền lấy ra thẻ thôi miên và đưa lên trước mặt của Lâm Như Nguyệt. Lập tức Lâm Như Nguyệt liền đình chỉ nụ cười và ánh mắt vô thần nằm đó. Lâm Tiêu liền thu lại thẻ thôi miên sau đó liền lên tiếng nói:
“Như Nguyệt con gái của ta! Bây giờ con là một cô gái 20 tuổi. Con là một thiên tài về máy tính. Chỉ cần là chuyện liên quan với máy tính thì không gì là con không làm được. Con là một võ học tông sư và là người tu luyện tiên pháp. Trên người con mang sức mạnh hơn người. Con có dung mạo xinh đẹp. Con xinh đẹp đến nổi thần tiên cũng phải ghen tỵ!”
Sau khi Lâm Tiêu dừng lại thì một cơn gió thổi lên. Một dòng khí trắng liền xuất hiện sau đó liền bao phủ lấy thân thể của Lâm Như Nguyệt đang nằm trên giường. Một chiếc kén màu trắng liền xuất hiện trên giường.
Vù!!
Một lúc sau chiếc kén liền vở tung ra. Một cô gái liền xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu. Nàng toàn thân mặc một chiếc váy dài màu trắng, vóc người nàng vô cùng hoàn hảo. Điều Lâm Tiêu chú ý đến là nhan sắc của cô gái.
Nàng đẹp!
Nàng đẹp đến nổi khiến cho Lâm Tiêu hô hấp đình trệ. Có thể nói đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu nhìn thấy một cô gái đẹp đến vậy. Nhưng mà Lâm Tiêu vẫn có thể nhận ra nàng có đôi mắt rất giống với hắn.
“Như Nguyệt?” Lâm Tiêu thử gọi!
Cô gái nghe Lâm Tiêu gọi thì liền nhìn chằm chằm về phía Lâm Tiêu. Sau đó nàng liền mỉm cười và liền lao đến ôm lấy Lâm Tiêu!
“Papa!” Lâm Như Nguyệt ngã vào lòng ngực của Lâm Tiêu sau đó ngọt ngào gọi.
Lâm Tiêu nghe Lâm Như Nguyệt gọi thì liền mỉm cười. Hắn đưa tay xoa lấy mái tóc của nàng.
“Con gái ngoan của ta!” Lâm Tiêu mỉm cười nói!
Sau đó hắn liền hướng về phía Hàn Lệ gọi:
“Tiểu Lệ! Mau vào đây xem con gái đi a!”
Hàn Lệ bên ngoài nghe thì lập tức tiến vào. Bởi vì các nàng đều là được Lâm Tiêu thôi miên qua nên đối với chuyện Lâm Tiêu làm đều không hề kinh ngạc.
“Như Nguyệt!” Hàn Lệ đi đến bên cạnh Lâm Tiêu sau đó cười gọi.
“Mẹ!” Lâm Như Nguyệt cũng liền quay sang nhìn Hàn Lệ cười nói!
Chỉ là trong âm thanh của nàng không có vẻ thân thiết như là khi nàng gọi Lâm Tiêu.
“Như Nguyệt! Ta có chuẩn bị một số quần áo cho con. Con hãy đi thay quần áo đi. Sau đó chúng ta sẽ ăn cơm trưa.” Lâm Tiêu xoa mái tóc của Như Nguyệt nói!
“Vâng Papa!” Lâm Như Nguyệt cười nói!
Sau đó Hàn Lệ liền dẫn Lâm Như Nguyệt đi đến căn phòng của nàng. Một lúc sau Lâm Như Nguyệt liền đổi một bộ quần áo ở nhà đi ra. Mặc dù mặc quần áo ở nhà nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến vóc dáng của nàng. Phải nói gien của nhà này vô cùng tốt. Ai cũng đều có một bộ ngực hùng vĩ cả.
Lâm Như Nguyệt đi ra nhìn thấy Lâm Tiêu đang ngồi trên sô pha. Nàng liền chạy đến sau đó liền ngồi vào lòng của Lâm Tiêu!
“Papa! Máy tính trong phòng là Papa mua cho con sao?” Lâm Như Nguyệt ôm lấy cổ Lâm Tiêu cười nói!
“Đúng vậy! Con có thích hay không?” Lâm Tiêu cười nói!
“Thích lắm! Con cám ơn Papa!” Lâm Như Nguyệt hôn lấy Lâm Tiêu sau đó nói!
Lâm Tiêu nghe vậy thì mỉm cười. Bỗng nhiên hắn chú ý đến bộ ngực của Lâm Như Nguyệt. Hắn đưa tay nắm lấy cổ áo của nàng sau đó kéo ra nhìn.
“Sao con không mặc áo lót a?” Lâm Tiêu hỏi!
“Mặc khó chịu nên khi ở nhà con không muốn mặc.” Lâm Như Nguyệt không để ý đến hành động của Lâm Tiêu mà cười nói!
“Được rồi! Đi ăn cơm thôi!” Lâm Tiêu bóp nhẹ lấy mũi của Lâm Như Nguyệt sau đó cười nói!
Lâm Tiêu cùng Lâm Như Nguyệt đứng lên sau đó liền tiến vào phòng bếp. Lúc này Hàn Lệ và Ngô Cầm đang dọn thức ăn lên. Hàn Diệp thì đang phụ giúp. Khi nhìn thấy Lâm Như Nguyệt tiến đến thì Hàn Diệp liền muốn nói gì đó nhưng khi nhìn đến Lâm Tiêu thì Hàn Diệp hoảng sợ cúi đầu.
Lâm Tiêu hướng về phía vị trí của gia chủ mà ngồi xuống. Lâm Như Nguyệt liền ngồi bên trái của hắn. Hàn Lệ và Ngô Cầm sau một lúc cũng lần lượt ngồi xuống. Đang lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm thì Lâm Tiêu liền lên tiếng:
“Hàn Diệp mau lại đây!”
Hàn Diệp nghe Lâm Tiêu thì hiện lên vẻ hoảng sợ càng nhiều nhưng vẫn tiến đến chỗ hắn. Hôm nay Hàn Diệp mặc một chiếc váy ngắn. Khi Hàn Diệp tiến đến thì Lâm Tiêu nói tiếp:
“Cởi quần lót ra!”
Hàn Diệp 2 mắt đỏ lên sau đó liền luồn tay vào trong váy nắm lấy quần lót và cởi xuống. Lâm Tiêu liền kéo quần xuống để lộ ra nhục bổng đang dựng đứng.
“Đến đây ngồi lên!” Lâm Tiêu hướng về Hàn Diệp nói!
Hàn Diệp liền nghe lệnh đi đến trước người Lâm Tiêu. Nàng liền nhắm lấy nhục bổng của Lâm Tiêu ngay âm đạo của mình sau đó liền ngồi xuống.
“A~!” Hàn Diệp kêu lên một tiếng đầy đau đớn, trên khóe mắt nàng liền chảy ra 2 dòng lệ.
“Cử động hông đi!” Lâm Tiêu nói!
Hàn Diệp liền cắn răng sau đó liền bắt đầu nhún hông! Lâm Tiêu một bên hưởng thụ một bên nói:
“Mọi người ăn cơm đi!”
Mọi người nghe Lâm Tiêu nói thì liền động đủa. Lâm Tiêu không cần động tay mà có Hàn Lệ và Lâm Như Nguyệt đút cho hắn. Thỉnh thoảng Lâm Tiêu có đút cho Hàn Diệp ăn.
Buổi ăn vì Hàn Diệp phải phục vụ cho Lâm Tiêu nên kéo dài đến gần 1 giờ mới kết thúc. Sau khi bắn vào trong thì Lâm Tiêu liền cho Hàn Diệp đứng dậy. Lúc này Hàn Diệp đã cạn kiệt sức lực nên cần Ngô Cầm dìu đi nghỉ. Lâm Tiêu để ý thấy bên dưới Hàn Diệp đã sưng đỏ nhưng lần này hắn không định ra lệnh Hàn Diệp khỏi nữa. Hắn muốn phía dưới của Hàn Diệp hoàn toàn quen thuộc với nhục bổng của hắn.
Lâm Tiêu mặc quần lên sau đó hướng về cửa ra đi đến. Hắn lúc này cần làm một chuyện. Sau khi ra cửa thì Lâm Tiêu liền bắt xe đi đến một cửa hàng trang phục gần nhà.
Đây là một tiệm trang phục không quá lớn. Khi Lâm Tiêu tiến vào tiệm trang phục thì hắn liền nhìn thấy chủ tiệm lúc này đang ngồi tại quầy thanh toán. Lâm Tiêu liền hướng về phía đó đi đến. Chủ cửa hàng là một người đàn ông vô cùng mập mạp. Lúc này chủ cửa hàng đang ngồi đếm tiền.
“Ông chủ!” Lâm Tiêu đến trước quầy thanh toán sau đó liền gọi!
Ông chủ cửa hàng nghe có người gọi mình thì nhìn lên. Nhưng khi hắn nhìn thấy tấm thẻ thôi miên thì lập tức thất thần. Sau khi đã thôi miên ông chủ rồi thì Lâm Tiêu liền lên tiếng nói:
“Hãy lấy cho ta một bộ vest mắc nhất ở đây!”
Ông chủ cửa hàng nghe Lâm Tiêu nói sau đó liền lấy lại tinh thần. Hắn liền hướng về quầy quần áo đi đến. Một lúc sau chủ cửa hàng quay lại với một bộ vest trong tay và đưa cho Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhận lấy sau đó liền quay người đi ra khỏi cửa hàng, trước khi đi hắn còn lên tiếng:
“Ngươi hãy tiếp tục công việc kinh doanh đi.”
Chủ cửa hàng nghe vậy thì liền ngồi lại quầy thanh toán sau đó tiếp tục đếm tiền. Có một số nhân viên nhìn thấy ông chủ của mình đưa một bộ vest mắc tiền cho một người thanh niên xa lạ thì liền nhỏ giọng bàn tán.
Lâm Tiêu sau khi đi ra khỏi cửa hàng trang phục thì liền bắt xe đi về nhà. Về đến nhà thì Lâm Tiêu quan sát cả nhà nhưng không thấy ai đâu. Hắn đoán Ngô Cầm có lẽ đã đi thu tiền trọ còn Hàn Lệ và Hàn Diệp có lẽ đang ở trong phòng. Lâm Tiêu liền tiến vào phòng của hắn. Đây là phòng trước đây của Ngô Cầm và chồng của nàng nhưng đã bị Lâm Tiêu ra lên bỏ hết đồ cũ sau đó mua lại mới toàn bộ. Bây giờ đây là phòng của hắn và Ngô Cầm.
Sau một lúc thì Lâm Tiêu liền đổi một bộ trang phục vest. Lúc này hắn trông giống như những quý ông thời thượng. Lâm Tiêu đi ra ngoài sau đó hướng về phía phòng của Lâm Như Nguyệt đi đến. Trong lúc đi ngang phòng của Hàn Lệ và Hàn Diệp thì Lâm Tiêu liền mở cửa kiểm tra thử.
Hắn nhìn thấy lúc này Hàn Diệp và Hàn Lệ đang ôm nhau ngủ. Hàn Diệp vẫn mặc chiếc váy ngắn đó. Lâm Tiêu nhẹ nhàng đi đến sau đó vén váy của Hàn Diệp lên. Hắn liền thấy Hàn Diệp không hề mặc đồ lót còn nơi đó lúc này của Hàn Diệp đang được bôi một lớp thuốc.
Lâm Tiêu kéo váy của Hàn Diệp xuống sau đó đi ra ngoài và đóng cửa lại. Hắn hướng về phía phòng của Lâm Như Nguyệt đi đến. Lâm Tiêu thử mở cửa thì phát hiện cửa không có khóa. Hắn mở cửa vào phòng thì thấy lúc này Lâm Như Nguyệt đang ngồi trước bàn máy tính. Dàn máy tính của Lâm Như Nguyệt gồm 6 màn hình, CPU đều là loại tân tiến nhất.
Lâm Như Nguyệt phát hiện có người đi đến thì nhìn lại. Khi nhìn đến Lâm Tiêu thì nàng liền nở một nụ cười nói:
“Papa! Ngài đến xem con gái sao?”
“Đúng vậy a! Ta muốn xem con đang làm gì.” Lâm Tiêu đi đến cười nói!
Lâm Như Nguyệt nghe vậy thì liền nở một nụ cười ngọt ngào. Sau đó nàng liền chú ý đến bộ vest trên người Lâm Tiêu!
“Papa! Sao ngài lại mặc vest a?” Lâm Như Nguyệt hỏi!
“Bởi vì lát nữa ta có chuyện cần ra ngoài nên mới mặc vest.” Lâm Tiêu vừa đi đến vừa cười nói!
Khi hắn nhìn đến 6 màn hình máy tính thì khắp nơi là số liệu. Hắn không hề hiểu được những điều này có nghĩa là gì cả.
“Con đang làm gì vậy?” Lâm Tiêu xoa lấy mái tóc của Lâm Như Nguyệt hỏi!
“Con đang làm quen với máy tính a! Sẵn tiện xâm nhập vào mạng lưới của một số quốc gia xem có chuyện gì thú vị hay không!” Lâm Như Nguyệt vừa hưởng thụ vừa cười nói!
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền chấn kinh. Hắn vốn thiết lập cho Lâm Như Nguyệt là một thiên tài về máy tính nhưng không ngờ nàng lại kinh khủng đến mức này.
“Như Nguyệt! Liệu họ có tra được con không?” Lâm Tiêu lo lắng hỏi!
“Papa không cần lo lắng a! Mỗi lần con xâm nhập vào một quốc gia đều để lại một số dấu vết dẫn đến các hacker khác trên thế giới a! Cho dù họ có bắt được thì cũng chỉ là đám hacker kia mà thôi! Còn con thì cho dù tất cả lập trình viên thế giới này có cộng lại thì cũng không tra được con đâu!” Lâm Như Nguyệt cười nói!
Lâm Tiêu nghe như vậy thì liền thở phào. Sau đó hắn liền cười nói:
“Nếu con đã tài giỏi như vậy thì liền thông qua máy tính để kiếm một số tiền đi a! Mặc dù hiện nay chúng ta cũng khá giả nhưng tương lai nếu cần đến số tiền lớn thì chúng ta cũng có tiền mà sử dụng.”
“Con biết rồi Papa! Con sẽ để Papa trở thành người đàn ông có nhiều tiền nhất!” Lâm Như Nguyệt nói!
“Ngoan lắm! Con tiếp tục đi! Ta cần đi ra ngoài một chút xíu.” Lâm Tiêu cười nói!
Sau đó hắn xoa đầu Lâm Như Nguyệt một chút thì liền đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài thì Lâm Tiêu lần nữa bắt xe. Lần này mục tiêu của hắn là Phong Tuyết công ty.
Lúc này Hàn Lệ đã hồi phục nhiều nên đã về nhà. Vốn dĩ Lâm Tiêu có thể dùng mệnh lệnh để cho Hàn Lệ lập tức khôi phục nhưng để tránh phiền phức không đáng có nên hắn liền không sử dụng mệnh lênh.
Nhưng cũng vì điều đó mà Lâm Tiêu ‘làm quen’ được khá nhiều y tá trong bệnh viện. Có thể nói mỗi ngày hắn đều đi tìm vài người.
Hôm nay là cuối tuần nên Hàn Diệp cũng ở nhà. Khi nàng nhìn thấy Lâm Tiêu về đến nhà nàng liền hiện lên ánh mắt sợ hãi.
Lâm Tiêu ôm lấy Lâm Như Nguyệt dẫn đầu đi vào nhà. Hàn Lệ và Ngô Cầm liền đi theo phía sau. Sau khi vào nhà thì Lâm Tiêu liền hướng phòng ngủ của Hàn Lệ. Vốn dĩ Hàn Lệ và Ngô Cầm định xây dựng phòng cho trẻ con nhưng bị Lâm Tiêu ngăn lại. Thay vì mua đồ cho trẻ con thì Lâm Tiêu cho Ngô Cầm mua một số trang phục nữ nhân và một dàn máy tính được sắp xếp ở căn phòng trống còn lại trong nhà.
Lâm Tiêu đi đến giường của Hàn Lệ sau đó đặt con gái của hắn lên. Hàn Lệ, Hàn Diệp và Ngô Cầm được Lâm Tiêu cho đứng bên ngoài phòng quan sát. Lâm Tiêu chậm rãi cởi trang phục trẻ con của Lâm Như Nguyệt ra.
Sau khi cởi xong thì Lâm Tiêu để cho Lâm Như Nguyệt Toàn thân không một mảnh vãi nằm ở giữa giường. Lâm Như Nguyệt lúc này đang nhìn phụ thân của mình mỉm cười. Lâm Tiêu nhìn thấy nụ cười của con gái thì cũng cười theo.
Sau đó hắn liền lấy ra thẻ thôi miên và đưa lên trước mặt của Lâm Như Nguyệt. Lập tức Lâm Như Nguyệt liền đình chỉ nụ cười và ánh mắt vô thần nằm đó. Lâm Tiêu liền thu lại thẻ thôi miên sau đó liền lên tiếng nói:
“Như Nguyệt con gái của ta! Bây giờ con là một cô gái 20 tuổi. Con là một thiên tài về máy tính. Chỉ cần là chuyện liên quan với máy tính thì không gì là con không làm được. Con là một võ học tông sư và là người tu luyện tiên pháp. Trên người con mang sức mạnh hơn người. Con có dung mạo xinh đẹp. Con xinh đẹp đến nổi thần tiên cũng phải ghen tỵ!”
Sau khi Lâm Tiêu dừng lại thì một cơn gió thổi lên. Một dòng khí trắng liền xuất hiện sau đó liền bao phủ lấy thân thể của Lâm Như Nguyệt đang nằm trên giường. Một chiếc kén màu trắng liền xuất hiện trên giường.
Vù!!
Một lúc sau chiếc kén liền vở tung ra. Một cô gái liền xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu. Nàng toàn thân mặc một chiếc váy dài màu trắng, vóc người nàng vô cùng hoàn hảo. Điều Lâm Tiêu chú ý đến là nhan sắc của cô gái.
Nàng đẹp!
Nàng đẹp đến nổi khiến cho Lâm Tiêu hô hấp đình trệ. Có thể nói đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu nhìn thấy một cô gái đẹp đến vậy. Nhưng mà Lâm Tiêu vẫn có thể nhận ra nàng có đôi mắt rất giống với hắn.
“Như Nguyệt?” Lâm Tiêu thử gọi!
Cô gái nghe Lâm Tiêu gọi thì liền nhìn chằm chằm về phía Lâm Tiêu. Sau đó nàng liền mỉm cười và liền lao đến ôm lấy Lâm Tiêu!
“Papa!” Lâm Như Nguyệt ngã vào lòng ngực của Lâm Tiêu sau đó ngọt ngào gọi.
Lâm Tiêu nghe Lâm Như Nguyệt gọi thì liền mỉm cười. Hắn đưa tay xoa lấy mái tóc của nàng.
“Con gái ngoan của ta!” Lâm Tiêu mỉm cười nói!
Sau đó hắn liền hướng về phía Hàn Lệ gọi:
“Tiểu Lệ! Mau vào đây xem con gái đi a!”
Hàn Lệ bên ngoài nghe thì lập tức tiến vào. Bởi vì các nàng đều là được Lâm Tiêu thôi miên qua nên đối với chuyện Lâm Tiêu làm đều không hề kinh ngạc.
“Như Nguyệt!” Hàn Lệ đi đến bên cạnh Lâm Tiêu sau đó cười gọi.
“Mẹ!” Lâm Như Nguyệt cũng liền quay sang nhìn Hàn Lệ cười nói!
Chỉ là trong âm thanh của nàng không có vẻ thân thiết như là khi nàng gọi Lâm Tiêu.
“Như Nguyệt! Ta có chuẩn bị một số quần áo cho con. Con hãy đi thay quần áo đi. Sau đó chúng ta sẽ ăn cơm trưa.” Lâm Tiêu xoa mái tóc của Như Nguyệt nói!
“Vâng Papa!” Lâm Như Nguyệt cười nói!
Sau đó Hàn Lệ liền dẫn Lâm Như Nguyệt đi đến căn phòng của nàng. Một lúc sau Lâm Như Nguyệt liền đổi một bộ quần áo ở nhà đi ra. Mặc dù mặc quần áo ở nhà nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến vóc dáng của nàng. Phải nói gien của nhà này vô cùng tốt. Ai cũng đều có một bộ ngực hùng vĩ cả.
Lâm Như Nguyệt đi ra nhìn thấy Lâm Tiêu đang ngồi trên sô pha. Nàng liền chạy đến sau đó liền ngồi vào lòng của Lâm Tiêu!
“Papa! Máy tính trong phòng là Papa mua cho con sao?” Lâm Như Nguyệt ôm lấy cổ Lâm Tiêu cười nói!
“Đúng vậy! Con có thích hay không?” Lâm Tiêu cười nói!
“Thích lắm! Con cám ơn Papa!” Lâm Như Nguyệt hôn lấy Lâm Tiêu sau đó nói!
Lâm Tiêu nghe vậy thì mỉm cười. Bỗng nhiên hắn chú ý đến bộ ngực của Lâm Như Nguyệt. Hắn đưa tay nắm lấy cổ áo của nàng sau đó kéo ra nhìn.
“Sao con không mặc áo lót a?” Lâm Tiêu hỏi!
“Mặc khó chịu nên khi ở nhà con không muốn mặc.” Lâm Như Nguyệt không để ý đến hành động của Lâm Tiêu mà cười nói!
“Được rồi! Đi ăn cơm thôi!” Lâm Tiêu bóp nhẹ lấy mũi của Lâm Như Nguyệt sau đó cười nói!
Lâm Tiêu cùng Lâm Như Nguyệt đứng lên sau đó liền tiến vào phòng bếp. Lúc này Hàn Lệ và Ngô Cầm đang dọn thức ăn lên. Hàn Diệp thì đang phụ giúp. Khi nhìn thấy Lâm Như Nguyệt tiến đến thì Hàn Diệp liền muốn nói gì đó nhưng khi nhìn đến Lâm Tiêu thì Hàn Diệp hoảng sợ cúi đầu.
Lâm Tiêu hướng về phía vị trí của gia chủ mà ngồi xuống. Lâm Như Nguyệt liền ngồi bên trái của hắn. Hàn Lệ và Ngô Cầm sau một lúc cũng lần lượt ngồi xuống. Đang lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm thì Lâm Tiêu liền lên tiếng:
“Hàn Diệp mau lại đây!”
Hàn Diệp nghe Lâm Tiêu thì hiện lên vẻ hoảng sợ càng nhiều nhưng vẫn tiến đến chỗ hắn. Hôm nay Hàn Diệp mặc một chiếc váy ngắn. Khi Hàn Diệp tiến đến thì Lâm Tiêu nói tiếp:
“Cởi quần lót ra!”
Hàn Diệp 2 mắt đỏ lên sau đó liền luồn tay vào trong váy nắm lấy quần lót và cởi xuống. Lâm Tiêu liền kéo quần xuống để lộ ra nhục bổng đang dựng đứng.
“Đến đây ngồi lên!” Lâm Tiêu hướng về Hàn Diệp nói!
Hàn Diệp liền nghe lệnh đi đến trước người Lâm Tiêu. Nàng liền nhắm lấy nhục bổng của Lâm Tiêu ngay âm đạo của mình sau đó liền ngồi xuống.
“A~!” Hàn Diệp kêu lên một tiếng đầy đau đớn, trên khóe mắt nàng liền chảy ra 2 dòng lệ.
“Cử động hông đi!” Lâm Tiêu nói!
Hàn Diệp liền cắn răng sau đó liền bắt đầu nhún hông! Lâm Tiêu một bên hưởng thụ một bên nói:
“Mọi người ăn cơm đi!”
Mọi người nghe Lâm Tiêu nói thì liền động đủa. Lâm Tiêu không cần động tay mà có Hàn Lệ và Lâm Như Nguyệt đút cho hắn. Thỉnh thoảng Lâm Tiêu có đút cho Hàn Diệp ăn.
Buổi ăn vì Hàn Diệp phải phục vụ cho Lâm Tiêu nên kéo dài đến gần 1 giờ mới kết thúc. Sau khi bắn vào trong thì Lâm Tiêu liền cho Hàn Diệp đứng dậy. Lúc này Hàn Diệp đã cạn kiệt sức lực nên cần Ngô Cầm dìu đi nghỉ. Lâm Tiêu để ý thấy bên dưới Hàn Diệp đã sưng đỏ nhưng lần này hắn không định ra lệnh Hàn Diệp khỏi nữa. Hắn muốn phía dưới của Hàn Diệp hoàn toàn quen thuộc với nhục bổng của hắn.
Lâm Tiêu mặc quần lên sau đó hướng về cửa ra đi đến. Hắn lúc này cần làm một chuyện. Sau khi ra cửa thì Lâm Tiêu liền bắt xe đi đến một cửa hàng trang phục gần nhà.
Đây là một tiệm trang phục không quá lớn. Khi Lâm Tiêu tiến vào tiệm trang phục thì hắn liền nhìn thấy chủ tiệm lúc này đang ngồi tại quầy thanh toán. Lâm Tiêu liền hướng về phía đó đi đến. Chủ cửa hàng là một người đàn ông vô cùng mập mạp. Lúc này chủ cửa hàng đang ngồi đếm tiền.
“Ông chủ!” Lâm Tiêu đến trước quầy thanh toán sau đó liền gọi!
Ông chủ cửa hàng nghe có người gọi mình thì nhìn lên. Nhưng khi hắn nhìn thấy tấm thẻ thôi miên thì lập tức thất thần. Sau khi đã thôi miên ông chủ rồi thì Lâm Tiêu liền lên tiếng nói:
“Hãy lấy cho ta một bộ vest mắc nhất ở đây!”
Ông chủ cửa hàng nghe Lâm Tiêu nói sau đó liền lấy lại tinh thần. Hắn liền hướng về quầy quần áo đi đến. Một lúc sau chủ cửa hàng quay lại với một bộ vest trong tay và đưa cho Lâm Tiêu. Lâm Tiêu nhận lấy sau đó liền quay người đi ra khỏi cửa hàng, trước khi đi hắn còn lên tiếng:
“Ngươi hãy tiếp tục công việc kinh doanh đi.”
Chủ cửa hàng nghe vậy thì liền ngồi lại quầy thanh toán sau đó tiếp tục đếm tiền. Có một số nhân viên nhìn thấy ông chủ của mình đưa một bộ vest mắc tiền cho một người thanh niên xa lạ thì liền nhỏ giọng bàn tán.
Lâm Tiêu sau khi đi ra khỏi cửa hàng trang phục thì liền bắt xe đi về nhà. Về đến nhà thì Lâm Tiêu quan sát cả nhà nhưng không thấy ai đâu. Hắn đoán Ngô Cầm có lẽ đã đi thu tiền trọ còn Hàn Lệ và Hàn Diệp có lẽ đang ở trong phòng. Lâm Tiêu liền tiến vào phòng của hắn. Đây là phòng trước đây của Ngô Cầm và chồng của nàng nhưng đã bị Lâm Tiêu ra lên bỏ hết đồ cũ sau đó mua lại mới toàn bộ. Bây giờ đây là phòng của hắn và Ngô Cầm.
Sau một lúc thì Lâm Tiêu liền đổi một bộ trang phục vest. Lúc này hắn trông giống như những quý ông thời thượng. Lâm Tiêu đi ra ngoài sau đó hướng về phía phòng của Lâm Như Nguyệt đi đến. Trong lúc đi ngang phòng của Hàn Lệ và Hàn Diệp thì Lâm Tiêu liền mở cửa kiểm tra thử.
Hắn nhìn thấy lúc này Hàn Diệp và Hàn Lệ đang ôm nhau ngủ. Hàn Diệp vẫn mặc chiếc váy ngắn đó. Lâm Tiêu nhẹ nhàng đi đến sau đó vén váy của Hàn Diệp lên. Hắn liền thấy Hàn Diệp không hề mặc đồ lót còn nơi đó lúc này của Hàn Diệp đang được bôi một lớp thuốc.
Lâm Tiêu kéo váy của Hàn Diệp xuống sau đó đi ra ngoài và đóng cửa lại. Hắn hướng về phía phòng của Lâm Như Nguyệt đi đến. Lâm Tiêu thử mở cửa thì phát hiện cửa không có khóa. Hắn mở cửa vào phòng thì thấy lúc này Lâm Như Nguyệt đang ngồi trước bàn máy tính. Dàn máy tính của Lâm Như Nguyệt gồm 6 màn hình, CPU đều là loại tân tiến nhất.
Lâm Như Nguyệt phát hiện có người đi đến thì nhìn lại. Khi nhìn đến Lâm Tiêu thì nàng liền nở một nụ cười nói:
“Papa! Ngài đến xem con gái sao?”
“Đúng vậy a! Ta muốn xem con đang làm gì.” Lâm Tiêu đi đến cười nói!
Lâm Như Nguyệt nghe vậy thì liền nở một nụ cười ngọt ngào. Sau đó nàng liền chú ý đến bộ vest trên người Lâm Tiêu!
“Papa! Sao ngài lại mặc vest a?” Lâm Như Nguyệt hỏi!
“Bởi vì lát nữa ta có chuyện cần ra ngoài nên mới mặc vest.” Lâm Tiêu vừa đi đến vừa cười nói!
Khi hắn nhìn đến 6 màn hình máy tính thì khắp nơi là số liệu. Hắn không hề hiểu được những điều này có nghĩa là gì cả.
“Con đang làm gì vậy?” Lâm Tiêu xoa lấy mái tóc của Lâm Như Nguyệt hỏi!
“Con đang làm quen với máy tính a! Sẵn tiện xâm nhập vào mạng lưới của một số quốc gia xem có chuyện gì thú vị hay không!” Lâm Như Nguyệt vừa hưởng thụ vừa cười nói!
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền chấn kinh. Hắn vốn thiết lập cho Lâm Như Nguyệt là một thiên tài về máy tính nhưng không ngờ nàng lại kinh khủng đến mức này.
“Như Nguyệt! Liệu họ có tra được con không?” Lâm Tiêu lo lắng hỏi!
“Papa không cần lo lắng a! Mỗi lần con xâm nhập vào một quốc gia đều để lại một số dấu vết dẫn đến các hacker khác trên thế giới a! Cho dù họ có bắt được thì cũng chỉ là đám hacker kia mà thôi! Còn con thì cho dù tất cả lập trình viên thế giới này có cộng lại thì cũng không tra được con đâu!” Lâm Như Nguyệt cười nói!
Lâm Tiêu nghe như vậy thì liền thở phào. Sau đó hắn liền cười nói:
“Nếu con đã tài giỏi như vậy thì liền thông qua máy tính để kiếm một số tiền đi a! Mặc dù hiện nay chúng ta cũng khá giả nhưng tương lai nếu cần đến số tiền lớn thì chúng ta cũng có tiền mà sử dụng.”
“Con biết rồi Papa! Con sẽ để Papa trở thành người đàn ông có nhiều tiền nhất!” Lâm Như Nguyệt nói!
“Ngoan lắm! Con tiếp tục đi! Ta cần đi ra ngoài một chút xíu.” Lâm Tiêu cười nói!
Sau đó hắn xoa đầu Lâm Như Nguyệt một chút thì liền đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài thì Lâm Tiêu lần nữa bắt xe. Lần này mục tiêu của hắn là Phong Tuyết công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.