Chương 7: Mua xe!!!
Hyuuuu
31/10/2019
Ngày hôm sau!
Lâm Tiêu từ trong phòng ngủ bước ra ngoài. Hắn lúc này đang định rửa mặt thì điện thoại liền thông báo có tin nhắn.
Lâm Tiêu mở ra xem thì liền mỉm cười. Là Lâm Thanh Thanh gửi tin nhắn cho hắn. Tin nhắn nội dung là ‘Papa! Chào buổi sáng!’. Kèm theo là một bức ảnh. Bên trong bức ảnh là Lâm Thanh Thanh đang mặc một chiếc váy màu trắng rất xinh đẹp. Lâm Tiêu đoán đây có lẽ là do Lâm Thanh Thanh tự may lấy.
Hắn đi đến toilet thì phát hiện Lâm Thanh Nguyệt đang đi vệ sinh.
“Papa!” Lâm Như Nguyệt nhìn thấy Lâm Tiêu đi đến thì cười nói~
“Buổi sáng tốt lành a! Như Nguyệt!” Lâm Tiêu cũng cười nói sau đó hắn liền quan sát phía dưới của Lâm Như Nguyệt, mặc dù nơi đó vẫn còn hơi đỏ nhưng mà nó đã ổn hơn hôm qua rất nhiều.
“Như Nguyệt! Lát nữa con hãy thay đồ đi. Ta cần con đi ra ngoài với ta để đi làm quen với một người.” Lâm Tiêu nói!
“Vâng thưa Papa!” Lâm Như Nguyệt nói!
Sau đó nàng liền đứng lên và kéo quần lên. Nàng đi đến hôn vào môi của Lâm Tiêu sau đó liền đi vào phòng. Lâm Tiêu cũng bắt đầu rửa mặt.
Một lúc sau hắn liền hướng về phòng ăn đi đến. Lúc này Lâm Như Nguyệt đang thay đổi trang phục. Nàng mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng cùng với một chiếc quần ngắn đến đầu gối.
Tối qua do vận động dữ dội nên lúc này Ngô Cầm vẫn chưa dậy được. Lâm Tiêu cũng không để ý mà liền đi vào phòng bếp. Hắn lúc này muốn làm một số món ăn đơn giản. Lâm Như Nguyệt thấy Lâm Tiêu nấu ăn thì liền đứng nơi đó quan sát. Lâm Tiêu không hề đề cấp đến chuyện nấu ăn nên Lâm Như Nguyệt không hề biết gì về nấu ăn cả.
Sau một lúc thì Lâm Tiêu đã nấu xong. Hắn chỉ chiên trứng cùng với cà chua và xào một chút rau. Giờ này đã là 9 giờ nên Hàn Diệp đã đi học. Còn Hàn Lệ thì có vẻ vẫn còn ngủ.
Khi Lâm Tiêu ngồi xuống ghế thì Lâm Như Nguyệt liền tiến đến ngồi trên đùi của hắn. Lâm Tiêu cũng không để ý mà ôm nàng vào trong lòng sau đó bắt đầu ăn sáng. Lâm Như Nguyệt gắp một miếng trứng ngậm vào miệng. Nàng quay về phía Lâm Tiêu mỉm cười.
Lâm Tiêu liền hiểu ý sau đó hôn lên. Hắn đưa chiếc lưỡi về miệng của Lâm Như Nguyệt sau đó cuốn lấy miếng trứng. Sau đó thỉnh thoảng 2 người cũng liền ăn bằng cách hôn môi.
Sau gần nửa giờ thì 2 người cũng ăn xong. Sau đó cả 2 liền đi ra ngoài. Trước khi đi Lâm Tiêu liền gọi điện cho Phương Thanh Nguyệt.
“Lão công! Ngươi gọi cho ta có gì không?”
“Hiện nay nàng và Thanh Thanh đang ở đâu?” Lâm Tiêu hỏi!
“Chúng ta đang ở công ty. Vì Thanh Thanh nói muốn thiết kế thời trang và chế tạo mỹ phẩm nên ta liền đưa con bé đến công ty.” Phương Thanh Nguyệt nói!
“Ta hiểu rồi! Thanh Thanh chính là chuyên gia về thiết kế thời trang. Nếu có thể nàng hãy thỏa mãn mọi yêu cầu của con bé đi.” Lâm Tiêu nói!
“Vâng! Ta sẽ toàn lực thỏa mãn Thanh Thanh!” Phương Thanh Nguyệt nhu thuận nói!
“Bây giờ ta muốn đi mua một chiếc xe và mở một công ty. Nàng hãy chuyển cho ta một số tiền đi. Số tài khoản của ta là XXXXXX” Lâm Tiêu nói!
“Vâng! Ta sẽ chuyển ngay.” Phương Thanh Nguyệt nói!
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền cúp máy. Sau một lúc thì điện thoại hắn liền có tin nhắn!
“Thông báo! Số tài khoản XXXXX vừa nhận được 500 triệu! Hiện nay số dư tài khoảng là 500,013,450!”
Nhìn xem thông báo thì Lâm Tiêu liền hài lòng gật đầu. Sau đó hắn liền ôm lấy eo của Lâm Như Nguyệt và tiến về chiếc xe của Phương Thanh Nguyệt. Lâm Tiêu liền ngồi vào lái chính còn Lâm Như Nguyệt thì ngồi vào bên cạnh.
Lâm Tiêu liền hướng về cửa hàng bán xe tốt nhất thành phố mà đi đến. Trên đường đi Lâm Tiêu lái xe bằng một tay còn tay còn lại của hắn thì luồn vào trong quần của Lâm Như Nguyệt. Lâm Như Nguyệt từ đầu đến cuối đều là một mặt hưởng thụ.
Đi một lúc thì 2 người liền đến nơi. Đây là một cửa hàng vô cùng rộng lớn. Bên ngoài bảo về thấy một chiếc xe sang trọng chạy đến thì không dám ngăn cản. Khi Lâm Tiêu và Lâm Như Nguyệt xuống xe thì bảo vệ liền một mặt kinh sợ. Hắn kinh sợ là vì đây là lần đầu tiên hắn thấy người có nhan sắc đẹp giống như Lâm Như Nguyệt vậy. Thậm chí Lâm Như Nguyệt đẹp đến nổi khiến cho bảo vệ không có nổi một ý xấu.
Lâm Như Nguyệt liền khoát lấy tay Lâm Tiêu sau đó 2 người liền đi vào bên trong. Cả 2 mở cửa tiến vào bên trong. Các nhân viên thấy có người tiến vào thì định đi lên tiếp nhưng tất cả đều bị trấn trụ trước sắc đẹp của Lâm Như Nguyệt. Thậm chí có một số khách đã chú ý đến các nhân viên sau đó nhìn về phía cửa thử. Lập tức những vị khách đó nhìn thấy Lâm Như Nguyệt thì cũng liền ngơ ngác tại chỗ.
Lâm Tiêu và Lâm Như Nguyệt lúc này có thể nói là trung tâm ánh nhìn của tất cả mọi người. Lâm Tiêu dẫn lấy Lâm Như Nguyệt đến trước một nhân viên sau đó cười nói:
“Vị cô nương này. Chúng ta muốn mua xe a!”
Lúc này vị nữ nhân viên đó mới phục hồi tinh thân lại. Bây giờ nàng mới chú ý đến Lâm Tiêu bên cạnh. Những người khác cũng đã chú ý đến Lâm Tiêu. Lập tức tất cả những nam nhân đều hiện lên vẻ ghen ghét Lâm Tiêu có được một người bạn gái như Lâm Như Nguyệt. Thậm chí có một số người lấy ra điện thoại để chụp hình.
“A! À! Xin lỗi. Xin hỏi ngài muốn mua xe gì?” nữ nhân viên hỏi.
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền xoa cằm suy nghỉ sau đó hướng về Lâm Như Nguyệt bên cạnh hỏi:
“Con gái! Con muốn mua xe như thế nào?”
Lập tức câu nói của Lâm Tiêu khiến cho nữ nhân viên kinh ngạc. Thậm chí không chỉ các nhân viên mà những khác hàng khác đều là một mặc mộng bức. Trong mắt họ Lâm Tiêu vốn chỉ là một người mới hai mươi mấy tuổi mà thôi và Lâm Như Nguyệt cũng giống vậy. Họ không thể nào tưởng tượng được Lâm Tiêu lại là cha của Lâm Như Nguyệt.
“2 người là cha con?!” nữ nhân viên thất thố nói!
“Đúng vậy a! Ngươi không nhìn thấy chúng ta có phần giống nhau sao?” Lâm Tiêu cười nói!
Nữ nhân viên nghe vậy thì mới bắt đầu quan sát khuôn mặt của 2 người. Lập tức nàng liền phát hiện cả 2 đều có đôi mắt rất giống nhau. Lúc này nữ nhân viên đã tin tưởng 2 người là cha con rồi. Nhưng nàng rất không hiểu Lâm Tiêu mấy tuổi thì mới có con a!
“Vậy bây giờ chúng ta mua xe được chưa?” lần này là Lâm Như Nguyệt lên tiếng!
“Vâng! Vâng! Vị tiểu thư này. Ngươi muốn mua xe như thế nào?” nữ nhân viên hỏi!
“Ta muốn mua xe cổ.” Lâm Như Nguyệt nói!
“Vậy sao! Vậy thì mời 2 vị đi theo ta.”
Nữ nhân viên liền dẫn 2 người đến khu xe cổ. Trước mặt 2 người liền xuất hiện rất nhiều kiểu dáng xe khác nhau và tất cả đều là xe cổ. Mặc dù là mua xe cho Lâm Tiêu nhưng hắn muốn Lâm Như Nguyệt chọn cho hắn.
Sau một lúc chọn lựa thì Lâm Như Nguyệt liền ra quyết định. Nàng kéo tay Lâm Tiêu đến trước một chiếc xe.
“Papa! Ta muốn chiếc xe này.” Lâm Như Nguyệt chỉ vào chiếc xe cười nói!
Lâm Tiêu cũng nhận ra chiếc xe này. Nó là Dodge Charger 1969 và thuộc dòng xe ‘cơ bắp’ của Xã Quốc. Lâm Tiêu liền quay sang hỏi nữ nhân viên:
“Chiếc xe này giá bao nhiêu?”
“Thưa tiên sinh. Mặc dù đây là xe cổ nhưng bên trong nó được trang bị động cơ vô cùng tân tiến. Giá cả của nó ở mức 200 triệu.” nữ nhân viên trả lời.
“Được! Chúng ta lấy chiếc xe này!” Lâm Tiêu gật đầu nói!
Nữ nhân viên nghe vậy thì liền mừng rở dù sao nguồn thu nhập của các nàng đều được trích phần trăm từ việc bán xe. Sau đó nữ nhân viên liền dẫn Lâm Tiêu và Lâm Như Nguyệt đi làm các thủ tục.
Lúc này trên lầu liền đi xuống một đám người. Trong đám người gồm một người đàn ông mập mạp khoảng 30 tuổi, hắn lúc này đang cười nói nịnh nọt một tên thanh niên mặc trang phục mắc tiền.
“Lôi thiếu! Cảm ơn vì sự hợp tác lần này của ngài. Nhờ sự đầu tư của ngài nên lần này công ty của chúng ta có thể tiến hành mở rộng thêm một bước a.”
Bên cạnh vị thanh niên Lôi thiếu nghe người đàn ông mập mạp nói chuyện thì liền nở một nụ cười. Hắn quay sang định nói gì đó nhưng liền bị trấn trụ. Lúc này ánh mắt của hắn đang hướng về phía Lâm Như Nguyệt đang ngồi tại quầy làm thủ tục. Lúc này nhịp tim của Lôi Tử Vinh đang gia tốc gấp mấy lần.
Người đàn ông mập mạp thấy Lôi Tử Vinh bỗng nhiên dừng lại và nhìn về một hướng thì khó hiểu. Hắn liền nhìn theo thì lập tức hô hấp trở nên đình trệ. Hầu như đây đều là phản ứng bình thường của người lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Như Nguyệt.
Mãi đến khi Lâm Tiêu và Lâm Như Nguyệt rời đi thì Lôi Tử Vinh và người đàn ông mập mạp mới lấy lại tinh thần. Hắn liền cấp tốc chạy ra phía cửa khi ra ngoài thì hắn nhìn thấy Lâm Tiêu và Lâm Như Nguyệt đang ngồi vào xe.
“Khoan đã!” Lôi Tử Vinh liền lớn tiếng gọi!
Lâm Tiêu đang định ngồi vào trong xe thì nghe tiếng gọi. Hắn nhướng mày quay lại nhìn. Lập tức hắn liền nhìn thấy một tên thanh niên tuấn tú ăn mặc lịch sự đang đi về phía hắn. Nhưng Lâm Tiêu đã hiểu lầm. Lúc này Lôi Tử Vinh là tiến đến phía của Lâm Như Nguyệt.
“Ngươi vừa gọi chúng ta?” Lâm Như Nguyệt nhíu mày hỏi!
Nhìn thấy Lâm Như Nguyệt nhíu mày thì Lôi Tử Vinh liền sợ Lâm Như Nguyệt nổi giận. Hắn liền gấp gáp nói:
“Vị cô nương này. Mong ngươi đừng nổi giận. Ta vừa rồi không cố ý lớn tiếng như vậy, ta...!” Lôi Tử Vinh càng nói càng ấp úng!
“Này vị thanh niên kia!” âm thanh của Lâm Tiêu vang lên!
Lôi Tử Vinh nghe có người phá đám thì nhíu mày quay lại. Hắn nhìn thấy Lâm Tiêu thì cho rằng Lâm Tiêu là người quen của Lâm Như Nguyệt nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Tiêu liền khiến cho hắn hoảng sợ.
“Ngươi có chuyện gì với con gái của ta sao?”
“Nàng là con gái của ngươi?!” Lôi Tử Vinh khó tin hỏi!
“Đúng vậy! Và ngươi có chuyện gì sao?” Lâm Tiêu nói!
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Lôi Tử Vinh không trả lời Lâm Tiêu mà hỏi ngược lại.’
Lâm Tiêu nghe vậy thì định nói 20 tuổi nhưng hắn liền suy nghĩ lại. Sau đó hắn liền cười nói:
“Ta năm nay vừa tròn 40 a!”
Lôi Tử Vinh nghe vậy thì liền trợn mắt há mồm. Hắn vốn dĩ không tin tưởng nhưng bỗng nhiên hắn liền nghĩ đến chuyện gì đó. Sau đó hắn liền gãi đầu cười nói:
“Thì ra là bá phụ sao! Thành thật xin lỗi vì đã thất lễ. Ta chỉ muốn đi đến chào hỏi vị cô nương này thôi a!”
“Nếu vậy thì chào hỏi xong rồi. Ngươi đã có thể đi!” Lâm Tiêu liền ra lệnh đuổi người.
Sau đó hắn liền không đợi Lôi Tử Vinh phản ứng lại mà liền ngồi vào trong xe. Lâm Như Nguyệt cũng ngồi vào theo.
Lâm Tiêu lái xe đi ra, Lôi Tử Vinh muốn gọi theo nhưng cũng dừng lại. Hắn không vội bởi vì dựa vào thực lực của hắn nếu muốn tra tin tức của ai đó thì vô cùng dễ dàng.
Lâm Tiêu từ trong phòng ngủ bước ra ngoài. Hắn lúc này đang định rửa mặt thì điện thoại liền thông báo có tin nhắn.
Lâm Tiêu mở ra xem thì liền mỉm cười. Là Lâm Thanh Thanh gửi tin nhắn cho hắn. Tin nhắn nội dung là ‘Papa! Chào buổi sáng!’. Kèm theo là một bức ảnh. Bên trong bức ảnh là Lâm Thanh Thanh đang mặc một chiếc váy màu trắng rất xinh đẹp. Lâm Tiêu đoán đây có lẽ là do Lâm Thanh Thanh tự may lấy.
Hắn đi đến toilet thì phát hiện Lâm Thanh Nguyệt đang đi vệ sinh.
“Papa!” Lâm Như Nguyệt nhìn thấy Lâm Tiêu đi đến thì cười nói~
“Buổi sáng tốt lành a! Như Nguyệt!” Lâm Tiêu cũng cười nói sau đó hắn liền quan sát phía dưới của Lâm Như Nguyệt, mặc dù nơi đó vẫn còn hơi đỏ nhưng mà nó đã ổn hơn hôm qua rất nhiều.
“Như Nguyệt! Lát nữa con hãy thay đồ đi. Ta cần con đi ra ngoài với ta để đi làm quen với một người.” Lâm Tiêu nói!
“Vâng thưa Papa!” Lâm Như Nguyệt nói!
Sau đó nàng liền đứng lên và kéo quần lên. Nàng đi đến hôn vào môi của Lâm Tiêu sau đó liền đi vào phòng. Lâm Tiêu cũng bắt đầu rửa mặt.
Một lúc sau hắn liền hướng về phòng ăn đi đến. Lúc này Lâm Như Nguyệt đang thay đổi trang phục. Nàng mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng cùng với một chiếc quần ngắn đến đầu gối.
Tối qua do vận động dữ dội nên lúc này Ngô Cầm vẫn chưa dậy được. Lâm Tiêu cũng không để ý mà liền đi vào phòng bếp. Hắn lúc này muốn làm một số món ăn đơn giản. Lâm Như Nguyệt thấy Lâm Tiêu nấu ăn thì liền đứng nơi đó quan sát. Lâm Tiêu không hề đề cấp đến chuyện nấu ăn nên Lâm Như Nguyệt không hề biết gì về nấu ăn cả.
Sau một lúc thì Lâm Tiêu đã nấu xong. Hắn chỉ chiên trứng cùng với cà chua và xào một chút rau. Giờ này đã là 9 giờ nên Hàn Diệp đã đi học. Còn Hàn Lệ thì có vẻ vẫn còn ngủ.
Khi Lâm Tiêu ngồi xuống ghế thì Lâm Như Nguyệt liền tiến đến ngồi trên đùi của hắn. Lâm Tiêu cũng không để ý mà ôm nàng vào trong lòng sau đó bắt đầu ăn sáng. Lâm Như Nguyệt gắp một miếng trứng ngậm vào miệng. Nàng quay về phía Lâm Tiêu mỉm cười.
Lâm Tiêu liền hiểu ý sau đó hôn lên. Hắn đưa chiếc lưỡi về miệng của Lâm Như Nguyệt sau đó cuốn lấy miếng trứng. Sau đó thỉnh thoảng 2 người cũng liền ăn bằng cách hôn môi.
Sau gần nửa giờ thì 2 người cũng ăn xong. Sau đó cả 2 liền đi ra ngoài. Trước khi đi Lâm Tiêu liền gọi điện cho Phương Thanh Nguyệt.
“Lão công! Ngươi gọi cho ta có gì không?”
“Hiện nay nàng và Thanh Thanh đang ở đâu?” Lâm Tiêu hỏi!
“Chúng ta đang ở công ty. Vì Thanh Thanh nói muốn thiết kế thời trang và chế tạo mỹ phẩm nên ta liền đưa con bé đến công ty.” Phương Thanh Nguyệt nói!
“Ta hiểu rồi! Thanh Thanh chính là chuyên gia về thiết kế thời trang. Nếu có thể nàng hãy thỏa mãn mọi yêu cầu của con bé đi.” Lâm Tiêu nói!
“Vâng! Ta sẽ toàn lực thỏa mãn Thanh Thanh!” Phương Thanh Nguyệt nhu thuận nói!
“Bây giờ ta muốn đi mua một chiếc xe và mở một công ty. Nàng hãy chuyển cho ta một số tiền đi. Số tài khoản của ta là XXXXXX” Lâm Tiêu nói!
“Vâng! Ta sẽ chuyển ngay.” Phương Thanh Nguyệt nói!
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền cúp máy. Sau một lúc thì điện thoại hắn liền có tin nhắn!
“Thông báo! Số tài khoản XXXXX vừa nhận được 500 triệu! Hiện nay số dư tài khoảng là 500,013,450!”
Nhìn xem thông báo thì Lâm Tiêu liền hài lòng gật đầu. Sau đó hắn liền ôm lấy eo của Lâm Như Nguyệt và tiến về chiếc xe của Phương Thanh Nguyệt. Lâm Tiêu liền ngồi vào lái chính còn Lâm Như Nguyệt thì ngồi vào bên cạnh.
Lâm Tiêu liền hướng về cửa hàng bán xe tốt nhất thành phố mà đi đến. Trên đường đi Lâm Tiêu lái xe bằng một tay còn tay còn lại của hắn thì luồn vào trong quần của Lâm Như Nguyệt. Lâm Như Nguyệt từ đầu đến cuối đều là một mặt hưởng thụ.
Đi một lúc thì 2 người liền đến nơi. Đây là một cửa hàng vô cùng rộng lớn. Bên ngoài bảo về thấy một chiếc xe sang trọng chạy đến thì không dám ngăn cản. Khi Lâm Tiêu và Lâm Như Nguyệt xuống xe thì bảo vệ liền một mặt kinh sợ. Hắn kinh sợ là vì đây là lần đầu tiên hắn thấy người có nhan sắc đẹp giống như Lâm Như Nguyệt vậy. Thậm chí Lâm Như Nguyệt đẹp đến nổi khiến cho bảo vệ không có nổi một ý xấu.
Lâm Như Nguyệt liền khoát lấy tay Lâm Tiêu sau đó 2 người liền đi vào bên trong. Cả 2 mở cửa tiến vào bên trong. Các nhân viên thấy có người tiến vào thì định đi lên tiếp nhưng tất cả đều bị trấn trụ trước sắc đẹp của Lâm Như Nguyệt. Thậm chí có một số khách đã chú ý đến các nhân viên sau đó nhìn về phía cửa thử. Lập tức những vị khách đó nhìn thấy Lâm Như Nguyệt thì cũng liền ngơ ngác tại chỗ.
Lâm Tiêu và Lâm Như Nguyệt lúc này có thể nói là trung tâm ánh nhìn của tất cả mọi người. Lâm Tiêu dẫn lấy Lâm Như Nguyệt đến trước một nhân viên sau đó cười nói:
“Vị cô nương này. Chúng ta muốn mua xe a!”
Lúc này vị nữ nhân viên đó mới phục hồi tinh thân lại. Bây giờ nàng mới chú ý đến Lâm Tiêu bên cạnh. Những người khác cũng đã chú ý đến Lâm Tiêu. Lập tức tất cả những nam nhân đều hiện lên vẻ ghen ghét Lâm Tiêu có được một người bạn gái như Lâm Như Nguyệt. Thậm chí có một số người lấy ra điện thoại để chụp hình.
“A! À! Xin lỗi. Xin hỏi ngài muốn mua xe gì?” nữ nhân viên hỏi.
Lâm Tiêu nghe vậy thì liền xoa cằm suy nghỉ sau đó hướng về Lâm Như Nguyệt bên cạnh hỏi:
“Con gái! Con muốn mua xe như thế nào?”
Lập tức câu nói của Lâm Tiêu khiến cho nữ nhân viên kinh ngạc. Thậm chí không chỉ các nhân viên mà những khác hàng khác đều là một mặc mộng bức. Trong mắt họ Lâm Tiêu vốn chỉ là một người mới hai mươi mấy tuổi mà thôi và Lâm Như Nguyệt cũng giống vậy. Họ không thể nào tưởng tượng được Lâm Tiêu lại là cha của Lâm Như Nguyệt.
“2 người là cha con?!” nữ nhân viên thất thố nói!
“Đúng vậy a! Ngươi không nhìn thấy chúng ta có phần giống nhau sao?” Lâm Tiêu cười nói!
Nữ nhân viên nghe vậy thì mới bắt đầu quan sát khuôn mặt của 2 người. Lập tức nàng liền phát hiện cả 2 đều có đôi mắt rất giống nhau. Lúc này nữ nhân viên đã tin tưởng 2 người là cha con rồi. Nhưng nàng rất không hiểu Lâm Tiêu mấy tuổi thì mới có con a!
“Vậy bây giờ chúng ta mua xe được chưa?” lần này là Lâm Như Nguyệt lên tiếng!
“Vâng! Vâng! Vị tiểu thư này. Ngươi muốn mua xe như thế nào?” nữ nhân viên hỏi!
“Ta muốn mua xe cổ.” Lâm Như Nguyệt nói!
“Vậy sao! Vậy thì mời 2 vị đi theo ta.”
Nữ nhân viên liền dẫn 2 người đến khu xe cổ. Trước mặt 2 người liền xuất hiện rất nhiều kiểu dáng xe khác nhau và tất cả đều là xe cổ. Mặc dù là mua xe cho Lâm Tiêu nhưng hắn muốn Lâm Như Nguyệt chọn cho hắn.
Sau một lúc chọn lựa thì Lâm Như Nguyệt liền ra quyết định. Nàng kéo tay Lâm Tiêu đến trước một chiếc xe.
“Papa! Ta muốn chiếc xe này.” Lâm Như Nguyệt chỉ vào chiếc xe cười nói!
Lâm Tiêu cũng nhận ra chiếc xe này. Nó là Dodge Charger 1969 và thuộc dòng xe ‘cơ bắp’ của Xã Quốc. Lâm Tiêu liền quay sang hỏi nữ nhân viên:
“Chiếc xe này giá bao nhiêu?”
“Thưa tiên sinh. Mặc dù đây là xe cổ nhưng bên trong nó được trang bị động cơ vô cùng tân tiến. Giá cả của nó ở mức 200 triệu.” nữ nhân viên trả lời.
“Được! Chúng ta lấy chiếc xe này!” Lâm Tiêu gật đầu nói!
Nữ nhân viên nghe vậy thì liền mừng rở dù sao nguồn thu nhập của các nàng đều được trích phần trăm từ việc bán xe. Sau đó nữ nhân viên liền dẫn Lâm Tiêu và Lâm Như Nguyệt đi làm các thủ tục.
Lúc này trên lầu liền đi xuống một đám người. Trong đám người gồm một người đàn ông mập mạp khoảng 30 tuổi, hắn lúc này đang cười nói nịnh nọt một tên thanh niên mặc trang phục mắc tiền.
“Lôi thiếu! Cảm ơn vì sự hợp tác lần này của ngài. Nhờ sự đầu tư của ngài nên lần này công ty của chúng ta có thể tiến hành mở rộng thêm một bước a.”
Bên cạnh vị thanh niên Lôi thiếu nghe người đàn ông mập mạp nói chuyện thì liền nở một nụ cười. Hắn quay sang định nói gì đó nhưng liền bị trấn trụ. Lúc này ánh mắt của hắn đang hướng về phía Lâm Như Nguyệt đang ngồi tại quầy làm thủ tục. Lúc này nhịp tim của Lôi Tử Vinh đang gia tốc gấp mấy lần.
Người đàn ông mập mạp thấy Lôi Tử Vinh bỗng nhiên dừng lại và nhìn về một hướng thì khó hiểu. Hắn liền nhìn theo thì lập tức hô hấp trở nên đình trệ. Hầu như đây đều là phản ứng bình thường của người lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Như Nguyệt.
Mãi đến khi Lâm Tiêu và Lâm Như Nguyệt rời đi thì Lôi Tử Vinh và người đàn ông mập mạp mới lấy lại tinh thần. Hắn liền cấp tốc chạy ra phía cửa khi ra ngoài thì hắn nhìn thấy Lâm Tiêu và Lâm Như Nguyệt đang ngồi vào xe.
“Khoan đã!” Lôi Tử Vinh liền lớn tiếng gọi!
Lâm Tiêu đang định ngồi vào trong xe thì nghe tiếng gọi. Hắn nhướng mày quay lại nhìn. Lập tức hắn liền nhìn thấy một tên thanh niên tuấn tú ăn mặc lịch sự đang đi về phía hắn. Nhưng Lâm Tiêu đã hiểu lầm. Lúc này Lôi Tử Vinh là tiến đến phía của Lâm Như Nguyệt.
“Ngươi vừa gọi chúng ta?” Lâm Như Nguyệt nhíu mày hỏi!
Nhìn thấy Lâm Như Nguyệt nhíu mày thì Lôi Tử Vinh liền sợ Lâm Như Nguyệt nổi giận. Hắn liền gấp gáp nói:
“Vị cô nương này. Mong ngươi đừng nổi giận. Ta vừa rồi không cố ý lớn tiếng như vậy, ta...!” Lôi Tử Vinh càng nói càng ấp úng!
“Này vị thanh niên kia!” âm thanh của Lâm Tiêu vang lên!
Lôi Tử Vinh nghe có người phá đám thì nhíu mày quay lại. Hắn nhìn thấy Lâm Tiêu thì cho rằng Lâm Tiêu là người quen của Lâm Như Nguyệt nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Tiêu liền khiến cho hắn hoảng sợ.
“Ngươi có chuyện gì với con gái của ta sao?”
“Nàng là con gái của ngươi?!” Lôi Tử Vinh khó tin hỏi!
“Đúng vậy! Và ngươi có chuyện gì sao?” Lâm Tiêu nói!
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?” Lôi Tử Vinh không trả lời Lâm Tiêu mà hỏi ngược lại.’
Lâm Tiêu nghe vậy thì định nói 20 tuổi nhưng hắn liền suy nghĩ lại. Sau đó hắn liền cười nói:
“Ta năm nay vừa tròn 40 a!”
Lôi Tử Vinh nghe vậy thì liền trợn mắt há mồm. Hắn vốn dĩ không tin tưởng nhưng bỗng nhiên hắn liền nghĩ đến chuyện gì đó. Sau đó hắn liền gãi đầu cười nói:
“Thì ra là bá phụ sao! Thành thật xin lỗi vì đã thất lễ. Ta chỉ muốn đi đến chào hỏi vị cô nương này thôi a!”
“Nếu vậy thì chào hỏi xong rồi. Ngươi đã có thể đi!” Lâm Tiêu liền ra lệnh đuổi người.
Sau đó hắn liền không đợi Lôi Tử Vinh phản ứng lại mà liền ngồi vào trong xe. Lâm Như Nguyệt cũng ngồi vào theo.
Lâm Tiêu lái xe đi ra, Lôi Tử Vinh muốn gọi theo nhưng cũng dừng lại. Hắn không vội bởi vì dựa vào thực lực của hắn nếu muốn tra tin tức của ai đó thì vô cùng dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.