Chương 74: Anh ta chờ cô hai mươi mấy giờ!
Na Thì Yên Hoa
05/03/2016
Cái gì? Tố ở chỗ này
chờ hai mươi mấy giờ ? Đợi cô? Đương nhiên không phải, sao có thể là
đang đợi cô. Diệp Hiểu Hạ nở nụ cười, sau đó nhớ tới lại, trước khi mình logout Tố nói, chẳng lẽ là thật ? Anh ta sẽ không thật sự đợi cô lâu
như vậy ở nơi này chứ.
Nếu thật là như vậy, cô nhưng là... Diệp Hiểu Hạ lại tiếp tục cười khan vài tiếng, có chút chột dạ né tránh kia ánh mắt sáng ngời Vi Lam Tháng Sáu, ánh mắt chuyển về trên người Tố, lại nhìn thấy anh đang hơi cau mày nhìn Vi Lam Tháng Sáu bên người mình, thoạt nhìn không cao hứng lắm.
"Hi, chúng ta lại gặp, Tố." Vi Lam Tháng Sáu tự nhiên cũng là thấy bộ dáng không phải vui vẻ kia của Tố, nhưng cô hoàn toàn cho rằng không có chuyện như vậy, huơ huơ tay với anh.
"Hai người quan nhau ?" Lúc này đến phiên Diệp Hiểu Hạ tò mò quan hệ của hai người, cô chớp chớp mắt, lộ ra tươi cười ái muội.
"Không biết."
"Quen nhau."
Hai người trên cơ bản là đồng thời mở miệng, nhưng đáp án lại khác hẳn nhau, điều này làm cho Diệp Hiểu Hạ càng hiếu kỳ. Cô nhìn nhìn gương mặt cười tủm tỉm của Vi Lam Tháng Sáu, lại nhìn nhìn gương mặt như cá chết của Tố - mặt không biểu cảm, sau đó lại nhìn nhìn Vi Lam Tháng Sáu thất bại cười gượng.
Cuối cùng, Vi Lam Tháng Sáu nắm lấy trảo tóc: "Được rồi, tôi biết anh ấy, anh ấy không biết tôi..."
Một tiếng hừ nhẹ không vừa lòng phát ra từ khóe miệng tinh tế của Tố, nếu không phải Diệp Hiểu Hạ đứng bên cạnh anh, rất có thể không nghe thấy. Cô quay đầu nhìn Tố, cảm thấy hai người này thật là ái muội.
"Uy! Tố mày cũng quá không coi ai ra gì ! Chẳng lẽ bọn tao mời mày ứng chiến như thế, mày cư nhiên tán gẫu với hai người chơi nữ bên cạnh?" Người khiêu khích thấy ba người đứng nói chuyện, càng tức giận, hắn và mấy người khiêu chiến xuy xuy cười: "Chẳng lẽ cao thủ đầu bảng này cũng chỉ biết tán gái, đứng cọc đánh quái luyện cấp?"
Người chung quanh toàn bộ đều nở nụ cười, bất quá cũng có không ít người bắt đầu ồn ào: "Ứng chiến ứng chiến!"
"Hắn không dám!"
Trong hoàn cảnh tiếng động lớn nháo thành một mảnh, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy có chút không ổn lại nghe thấy giọng nói của Tố truyền đến: "Giờ cô có rảnh không?"
"Có, sao hả?" Người ta đã hỏi lần thứ hai rồi, nếu lại không trả lời mà nói, đoán chừng nam nhân trước mặt này sẽ tức giận.
"Vậy đi thôi."
Đi? Đi đâu? Diệp Hiểu Hạ nhìn Tố đứng thẳng lên, hơi giật tứ chi, mặt không biểu cảm nhìn đám người kia. Mà những người đó vừa phát hiện anh đứng thẳng, vậy mà hết thảy theo bản năng lùi một bước ra sau. Những người vừa rồi ồn ào kêu Tố ứng chiến cũng không có động tác rõ ràng.
"Đi đâu?" Giọng nói Diệp Hiểu Hạ còn chưa phát ra hoàn toàn, chỉ thấy trong đám cờ khiêu chiến bỗng nhiên có mấy cái phát ra ánh sáng. Đây là tỏ rõ khiêu chiến thành công, Tố bắt đầu ứng chiến , ở cực hạn OL bên trong, một người duy nhất có thể nhiều nhất nhận mười khiêu chiến cá nhân, thấy nhiều lá cờ như vậy lóe sáng, hẳn là Tố tiếp nhận khiêu chiến của vài người vừa nãy.
Tiếp theo, Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn thấy phi vũ quang ảnh đầy trời, còn có bóng đen kia lấy tốc độ cực nhanh linh hoạt xuyên qua đám người. Nhưng đến cùng có động tác gì, kỹ năng gì, cô cơ bản không thấy rõ lắm, chỉ cảm thấy ánh mắt đều bị ánh sáng kỹ năng đầy trời làm mù.
"Tốt! Tố đại thần, nhìn qua bên này một chút, lộ mặt một chút! Cái này POSS không tệ! Ai nha! Quá nhanh ! Anh chậm một chút chậm một chút." Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ nghe thấy bên cạnh có người hô, thuận tiện còn phát ra tiếng tạp sát tạp sát.
Cô quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Vi Lam Tháng Sáu đang lấy các loại tư thế chụp ảnh đám hỗn chiến kia. Không sai, là đang chụp ảnh, tiếng động tạp sát tạp sát kia phát ra từ máy chụp ảnh trong tay cô. Khóe miệng Diệp Hiểu Hạ cương cứng, đây đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Sao cô cảm thấy không khí lúc này khẩn trương như vậy, bởi vì hành động của Vi Lam Tháng Sáu bỗng chốc trở nên giống như không gì khẩn trương .
"Cô đang làm gì?" Cô vẻ mặt hắc tuyến hỏi, Vi Lam Tháng Sáu còn lấy các loại tư thế yêu cầu cao độ chụp ảnh, cô thậm chí cảm thấy tư thế của bản thân Vi Lam Tháng Sáu còn phấn khích hơn hỗn chiến kia.
"Chụp ảnh!"
"Tôi biết cô đang chụp ảnh, tôi hỏi là cô chụp ảnh làm chi?" Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy một đầu đều là hắc tuyến .
"Đăng lên diễn đàn hoặc là trang web chứ làm gì, chỉ cần có thể trở thành đề tài nổi bật, tôi có thể kiếm kim tệ ." Vi Lam Tháng Sáu bớt chút thời gian liếc mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ một cái, sau đó lại chuyên tâm chụp hình Tố: "Trong thập đại cao thủ, Tố là thần bí nhất, tôi đã theo anh ta một tuần, anh ta chính là chân nhân bất lộ tướng, hôm nay rốt cục bị tôi bắt được... Oa ha ha, phát tài phát tài ..."
Mặt Diệp Hiểu Hạ không biểu cảm mang theo đầu đầy hắc tuyến đứng sang một bên, cô không biết người này. Không sai, cô vốn không biết người này.
Chỉ nghe thấy "Tăng" một tiếng, tiếng động kiếm phong sắc bén chấn động trong đám người, dẫn tới mọi người phát ra tiếng kinh hô. Chỉ thấy trong đám người, Tố phảng phất thoát ly lực hút của Trái Đất, lơ lửng giữa không trung, mà xung quanh anh lơ lửng vô số lợi kiếm, trong nháy mắt sau đó, tất cả những lợi kiếm này hạ xuống, sợ tới mức người vây xem náo nhiệt chạy trối chết.
Lợi kiếm này giống như tia chớp rơi trên mặt đất, kiếm sắc bén cọ xát với đá phiến trên đường phát ra tiếng động chói tai, bắn ra hoa lửa sáng chói, cắm sâu xuống đất thêm 3 phân.
Mà mười người giao chiến với Tố dưới kiếm vũ đầy trời như vậy, ào ào quỳ một gối xuống, thành một loại tư thế quỳ khuất phục, đây là đại biểu cho bọn họ khiêu chiến thất bại. Trên đường xuất hiện một loại yên tĩnh chết chóc.
Trừ bỏ mỗ ngốc tiếp tục không biết chết sống chụp ảnh, nhưng, tất cả mọi người tự động xem nhẹ mỗ ngốc.
Lúc này Tố mới linh hoạt dừng trên đất, tạo ra một đường kiếm xinh đẹp, đạm mạc giống như vừa rồi căn bản chưa từng phát sinh chuyện gì: "Còn ai muốn khiêu chiến?"
Giọng nói của anh cũng không lớn, cũng không có cảm tình đặc biệt gì, nhưng giờ này khắc này lại như là nguyền rủa đoạt mệnh, sóng nước tràn ra chung quanh. Tiếp theo, Diệp Hiểu Hạ thấy những lá cờ khác còn cắm trên mặt đất, vậy mà toàn bộ vèo vèo vèo bay lên trời, biến mất không thấy.
Tố cầm kiếm xoay người, nhìn Diệp Hiểu Hạ, lạnh nhạt nói: "Vân Ẩn muốn gặp cô."
"Vân Ẩn?" Diệp Hiểu Hạ lập tức nghĩ tới nam tử phảng phất xuân phong nhược Thủy bàn ôn nhuận như ngọc, thật sự là một người làm cho người ta cảm thấy như mộc xuân phong, người đàn ông cực phẩm hoàn mỹ. Nhưng anh ta muốn gặp cô làm chi."Vì sao anh ta muốn gặp tôi ?"
Diệp Hiểu Hạ cũng không có được đáp án, giờ này khắc này chuôi kiếm vừa mới "Giây sát" mười người chơi lợi hại kia, đang đặt trên cổ của cô, hàn quang lòe lòe.
"Đi, hay là không đi?"
Nếu thật là như vậy, cô nhưng là... Diệp Hiểu Hạ lại tiếp tục cười khan vài tiếng, có chút chột dạ né tránh kia ánh mắt sáng ngời Vi Lam Tháng Sáu, ánh mắt chuyển về trên người Tố, lại nhìn thấy anh đang hơi cau mày nhìn Vi Lam Tháng Sáu bên người mình, thoạt nhìn không cao hứng lắm.
"Hi, chúng ta lại gặp, Tố." Vi Lam Tháng Sáu tự nhiên cũng là thấy bộ dáng không phải vui vẻ kia của Tố, nhưng cô hoàn toàn cho rằng không có chuyện như vậy, huơ huơ tay với anh.
"Hai người quan nhau ?" Lúc này đến phiên Diệp Hiểu Hạ tò mò quan hệ của hai người, cô chớp chớp mắt, lộ ra tươi cười ái muội.
"Không biết."
"Quen nhau."
Hai người trên cơ bản là đồng thời mở miệng, nhưng đáp án lại khác hẳn nhau, điều này làm cho Diệp Hiểu Hạ càng hiếu kỳ. Cô nhìn nhìn gương mặt cười tủm tỉm của Vi Lam Tháng Sáu, lại nhìn nhìn gương mặt như cá chết của Tố - mặt không biểu cảm, sau đó lại nhìn nhìn Vi Lam Tháng Sáu thất bại cười gượng.
Cuối cùng, Vi Lam Tháng Sáu nắm lấy trảo tóc: "Được rồi, tôi biết anh ấy, anh ấy không biết tôi..."
Một tiếng hừ nhẹ không vừa lòng phát ra từ khóe miệng tinh tế của Tố, nếu không phải Diệp Hiểu Hạ đứng bên cạnh anh, rất có thể không nghe thấy. Cô quay đầu nhìn Tố, cảm thấy hai người này thật là ái muội.
"Uy! Tố mày cũng quá không coi ai ra gì ! Chẳng lẽ bọn tao mời mày ứng chiến như thế, mày cư nhiên tán gẫu với hai người chơi nữ bên cạnh?" Người khiêu khích thấy ba người đứng nói chuyện, càng tức giận, hắn và mấy người khiêu chiến xuy xuy cười: "Chẳng lẽ cao thủ đầu bảng này cũng chỉ biết tán gái, đứng cọc đánh quái luyện cấp?"
Người chung quanh toàn bộ đều nở nụ cười, bất quá cũng có không ít người bắt đầu ồn ào: "Ứng chiến ứng chiến!"
"Hắn không dám!"
Trong hoàn cảnh tiếng động lớn nháo thành một mảnh, Diệp Hiểu Hạ cảm thấy có chút không ổn lại nghe thấy giọng nói của Tố truyền đến: "Giờ cô có rảnh không?"
"Có, sao hả?" Người ta đã hỏi lần thứ hai rồi, nếu lại không trả lời mà nói, đoán chừng nam nhân trước mặt này sẽ tức giận.
"Vậy đi thôi."
Đi? Đi đâu? Diệp Hiểu Hạ nhìn Tố đứng thẳng lên, hơi giật tứ chi, mặt không biểu cảm nhìn đám người kia. Mà những người đó vừa phát hiện anh đứng thẳng, vậy mà hết thảy theo bản năng lùi một bước ra sau. Những người vừa rồi ồn ào kêu Tố ứng chiến cũng không có động tác rõ ràng.
"Đi đâu?" Giọng nói Diệp Hiểu Hạ còn chưa phát ra hoàn toàn, chỉ thấy trong đám cờ khiêu chiến bỗng nhiên có mấy cái phát ra ánh sáng. Đây là tỏ rõ khiêu chiến thành công, Tố bắt đầu ứng chiến , ở cực hạn OL bên trong, một người duy nhất có thể nhiều nhất nhận mười khiêu chiến cá nhân, thấy nhiều lá cờ như vậy lóe sáng, hẳn là Tố tiếp nhận khiêu chiến của vài người vừa nãy.
Tiếp theo, Diệp Hiểu Hạ chỉ nhìn thấy phi vũ quang ảnh đầy trời, còn có bóng đen kia lấy tốc độ cực nhanh linh hoạt xuyên qua đám người. Nhưng đến cùng có động tác gì, kỹ năng gì, cô cơ bản không thấy rõ lắm, chỉ cảm thấy ánh mắt đều bị ánh sáng kỹ năng đầy trời làm mù.
"Tốt! Tố đại thần, nhìn qua bên này một chút, lộ mặt một chút! Cái này POSS không tệ! Ai nha! Quá nhanh ! Anh chậm một chút chậm một chút." Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ nghe thấy bên cạnh có người hô, thuận tiện còn phát ra tiếng tạp sát tạp sát.
Cô quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Vi Lam Tháng Sáu đang lấy các loại tư thế chụp ảnh đám hỗn chiến kia. Không sai, là đang chụp ảnh, tiếng động tạp sát tạp sát kia phát ra từ máy chụp ảnh trong tay cô. Khóe miệng Diệp Hiểu Hạ cương cứng, đây đến cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Sao cô cảm thấy không khí lúc này khẩn trương như vậy, bởi vì hành động của Vi Lam Tháng Sáu bỗng chốc trở nên giống như không gì khẩn trương .
"Cô đang làm gì?" Cô vẻ mặt hắc tuyến hỏi, Vi Lam Tháng Sáu còn lấy các loại tư thế yêu cầu cao độ chụp ảnh, cô thậm chí cảm thấy tư thế của bản thân Vi Lam Tháng Sáu còn phấn khích hơn hỗn chiến kia.
"Chụp ảnh!"
"Tôi biết cô đang chụp ảnh, tôi hỏi là cô chụp ảnh làm chi?" Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy một đầu đều là hắc tuyến .
"Đăng lên diễn đàn hoặc là trang web chứ làm gì, chỉ cần có thể trở thành đề tài nổi bật, tôi có thể kiếm kim tệ ." Vi Lam Tháng Sáu bớt chút thời gian liếc mắt nhìn Diệp Hiểu Hạ một cái, sau đó lại chuyên tâm chụp hình Tố: "Trong thập đại cao thủ, Tố là thần bí nhất, tôi đã theo anh ta một tuần, anh ta chính là chân nhân bất lộ tướng, hôm nay rốt cục bị tôi bắt được... Oa ha ha, phát tài phát tài ..."
Mặt Diệp Hiểu Hạ không biểu cảm mang theo đầu đầy hắc tuyến đứng sang một bên, cô không biết người này. Không sai, cô vốn không biết người này.
Chỉ nghe thấy "Tăng" một tiếng, tiếng động kiếm phong sắc bén chấn động trong đám người, dẫn tới mọi người phát ra tiếng kinh hô. Chỉ thấy trong đám người, Tố phảng phất thoát ly lực hút của Trái Đất, lơ lửng giữa không trung, mà xung quanh anh lơ lửng vô số lợi kiếm, trong nháy mắt sau đó, tất cả những lợi kiếm này hạ xuống, sợ tới mức người vây xem náo nhiệt chạy trối chết.
Lợi kiếm này giống như tia chớp rơi trên mặt đất, kiếm sắc bén cọ xát với đá phiến trên đường phát ra tiếng động chói tai, bắn ra hoa lửa sáng chói, cắm sâu xuống đất thêm 3 phân.
Mà mười người giao chiến với Tố dưới kiếm vũ đầy trời như vậy, ào ào quỳ một gối xuống, thành một loại tư thế quỳ khuất phục, đây là đại biểu cho bọn họ khiêu chiến thất bại. Trên đường xuất hiện một loại yên tĩnh chết chóc.
Trừ bỏ mỗ ngốc tiếp tục không biết chết sống chụp ảnh, nhưng, tất cả mọi người tự động xem nhẹ mỗ ngốc.
Lúc này Tố mới linh hoạt dừng trên đất, tạo ra một đường kiếm xinh đẹp, đạm mạc giống như vừa rồi căn bản chưa từng phát sinh chuyện gì: "Còn ai muốn khiêu chiến?"
Giọng nói của anh cũng không lớn, cũng không có cảm tình đặc biệt gì, nhưng giờ này khắc này lại như là nguyền rủa đoạt mệnh, sóng nước tràn ra chung quanh. Tiếp theo, Diệp Hiểu Hạ thấy những lá cờ khác còn cắm trên mặt đất, vậy mà toàn bộ vèo vèo vèo bay lên trời, biến mất không thấy.
Tố cầm kiếm xoay người, nhìn Diệp Hiểu Hạ, lạnh nhạt nói: "Vân Ẩn muốn gặp cô."
"Vân Ẩn?" Diệp Hiểu Hạ lập tức nghĩ tới nam tử phảng phất xuân phong nhược Thủy bàn ôn nhuận như ngọc, thật sự là một người làm cho người ta cảm thấy như mộc xuân phong, người đàn ông cực phẩm hoàn mỹ. Nhưng anh ta muốn gặp cô làm chi."Vì sao anh ta muốn gặp tôi ?"
Diệp Hiểu Hạ cũng không có được đáp án, giờ này khắc này chuôi kiếm vừa mới "Giây sát" mười người chơi lợi hại kia, đang đặt trên cổ của cô, hàn quang lòe lòe.
"Đi, hay là không đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.