Chương 45: Gặp nạn ( thượng )
Na Thì Yên Hoa
06/10/2015
Quay đầu lại, Diệp
Hiểu Hạ nhìn thấy ở chỗ ghế chờ phía sau cô có một nam tử trẻ tuổi. Hắn
mặc T-shirt xanh đen, ở viền áo có những đường chỉ hồng tinh tế, nếu
không nhìn cẩn thận sẽ không phát hiện ra, một quần jeans đậm màu, làm
cho hai chân hắn có vẻ rất dài, chân đi một đôi giày màu đen, vốn chỉ
tùy ý phối hợp, lại làm cho người khác cảm thấy kinh diễm.
Tóc của hắn có chút hỗn độn, che phủ lỗ tai và cổ, đôi lông mày cứng cáp mà vẫn thanh tú sắc bén giống như kiếm. Cái mũi thẳng tắp giống như do nhà điêu khắc nổi tiếng nhất tạo thành, môi mím thành một đường, màu môi nhạt mà sáng bóng. Ánh mắt hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào phía trước, nhưng ánh mắt đó không biết dừng ở chỗ nào, đạm mạc mà cao ngạo. Điểm đặc biệt của gương mặt khiến người ta đã gặp qua là không thể quên được hẳn là mi tâm của hắn: ở giữa đó là một khỏa chu sa, nho nhỏ, lại đỏ tươi chói mắt.(nốt ruồi đỏ)
Nhìn khỏa chu sa kia, Diệp Hiểu Hạ bỗng nhớ tới, ở trong sách nói giữa hai lông mày có nốt ruồi, là một người đẹp đến mức phải dùng từ ngữ —— nhị long diễn châu - để hình dung.
Đây thật sự là một nam nhân cực kì đẹp mắt.
Có lẽ dùng từ đẹp mắt để miêu tả nam nhân không phải một việc thỏa đáng, nhưng, đối mặt với một nam tử như vậy, tựa hồ dùng từ anh tuấn, đẹp trai, xinh đẹp, đều có chút tục khí. Hắn khiến cho người khác cảm giác, có thể sử dụng từ ngữ để miêu tả chỉ còn lại từ đẹp mắt.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn vòng lại, thẳng tắp nhìn Diệp Hiểu Hạ. Cặp mắt lạnh như băng, không chút biểu cảm làm cô kinh ngạc, rồi lập tức thu hồi ánh mắt của mình, quay đầu đi, nói với nhân viên trong quầy: "Cảm ứng khí có được không?" Có lẽ ngay cả cô cũng không phát hiện được, giọng nói của cô vì khẩn trương mà có chút khô ráp.
Nhân viên ngân hàng này rõ ràng là người mới, đối với nghiệp vụ của chính mình cũng không rõ ràng lắm, cô ấy quay đầu hỏi người ở bên trong, sau đó mới gật đầu với Diệp Hiểu Hạ: "Cảm ứng khí của《 Cực Hạn OL》 có thể, cô mang cảm ứng khí đến, ở đây chúng tôi có lấy dụng cụ xác nhận số liệu thân phận, chỉ cần xác nhận là cô sử dụng, là có thể cho cô tiến hành lập tài khoản."
Nghe đến đó, Diệp Hiểu Hạ cực kỳ cao hứng, cô liên tục cảm ơn cô nhân viên kia, tính về nhà lấy cảm ứng khí. Đứng lên, quay đầu lại, không thấy người thanh niên kia đâu. Diệp Hiểu Hạ nhìn quanh đại sảnh một chút, trước mọi ô đều không có bóng dáng người kia, hắn giống như biến mất hoàn toàn. Diệp Hiểu Hạ không khỏi có chút uể oải, nhưng sau đó cô lại nhịn không được cười nhạo bản thân, cho dù tìm được thì như thế nào chứ?
Ra khỏi ngân hàng, Diệp Hiểu Hạ móc túi tiền, chỉ còn lại có một đồng, nếu ngồi xe bus cô ngay cả một phân tiền cũng không còn. Nhìn nhìn đồng tiền kia, Diệp Hiểu Hạ cuối cùng bỏ nó vào trong túi, đi bộ về hướng tiểu khu cô ở.
Để tiết kiệm thời gian, Diệp Hiểu Hạ bỏ qua đường lớn, định đi qua một đoạn hẻm nhỏ, từ cửa sau tiểu khu đi vào. Đoạn hẻm nhỏ này còn không chưa cải tạo xong, tuy ở bên cạnh đều là nhà cao tầng, nhưng hoàn cảnh ở trong này không tốt lắm, ngư long hỗn tạp.
Đi qua địa phương như vậy, Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên cảm thấy quyết định này của mình thật sự không tốt, nếu ở trong này gặp phải người không nên gặp thì thật là không hay ho.
Có lẽ người nói về việc không tốt thì tương đối chuẩn, Diệp Hiểu Hạ mới nghĩ đến đó, liền thấy quán nhỏ ven đường có ba người đang ngồi ăn vằn thắn, mấy người không phải ai khác, chính mấy tên đàn em đi đòi nợ hôm đó. Rõ ràng là bọn họ cũng nhận ra Diệp Hiểu Hạ, mấy người liếc nhau một cái, cười xấu xa đứng dậy.
Diệp Hiểu Hạ vô cùng sợ hãi, vội vàng cúi đầu, giả bộ như không phát hiện ra bọn họ, bước chân nhanh hơn. Nhưng, mấy tên đàn em kia cũng không định thả Diệp Hiểu Hạ đi, bọn họ đi theo sau lưng cô, không chút hoang mang.
Mắt thấy sắp ra khỏi con hẻm này, ba người bọn họ nhìn nhau, thừa dịp không có người chú ý, giữ Diệp Hiểu Hạ đang đi như chạy lại, che miệng cô, kéo cô vào một ngõ nhỏ.
"Diệp Hiểu Hạ, mày vẫn còn rất nhàn nhã tự tại a, không đi kiếm tiền, lại ở trong này đi dạo, chẳng lẽ mày đã chuẩn bị tiền xong rồi?" Ba tên đó nhìn Diệp Hiểu Hạ rồi lộ ra một nụ cười xấu xa, làm cô lạnh toát sống lưng.
"Tôi, tôi sẽ chuẩn bị tốt." Diệp Hiểu Hạ gắt gao dán ở trên tường, cô thật sự hận trên tường không mọc ra một cái động, để cô chui vào.
"Tao nói cho mày biết, mày mà không trả tiền thì..." Một tên trong đó cho tay lên má Diệp Hiểu Hạ, đem mùi hôi miệng phun lên mặt cô."Thì sẽ bị... Mày biết không." Hắn quay đầu nhìn hai tên khác đang lộ ra tiếng cười cực kì dâm đãng.
Diệp Hiểu Hạ sợ tới mức liều mạng rụt cổ, nhịn không được kêu lên: "Tôi đã biết, tôi đã biết! Đừng đụng vào tôi! Ông đừng đụng vào tôi!"
"Thiết, mày cho mày là ai? Dám ghét bỏ ông mày, nếu tháng sau mày còn không trả tiền..." Tên đàn em đó nghe thấy Diệp Hiểu Hạ kêu như vậy, thì hung tợn uy hiếp.
Diệp Hiểu Hạ một bên lùi lại, một bên liều mạng rút tay từ trong tay hắn về, nhưng làm vậy, ngược lại lại khơi dậy tức giận của mấy tên đó. Một tên bên cạnh túm tóc Diệp Hiểu Hạ nói: "Mày đúng là không biết tốt xấu, ông đây nói chuyện tử tế với mày, mày coi bọn tao là cái gì?" Hắn dùng sức bóp má Diệp Hiểu Hạ, khiến cô nhăn mày:"Ông xem ông là cái gì, thì ông chính là cái đó!"
"Ai nha, sao mày lại không có một chút thương hương tiếc ngọc gì cả?" Tên còn lại luôn không nói gì, vẫn bảo trì tư thái xem náo nhiệt bỗng nhiên mở miệng, hắn kéo tay tên kia ra, sau đó cười: "Mày thật sự là người thô lỗ, mày xem mặt tiểu cô nương người ta đều bị mày bóp đỏ." Nói xong tay hắn nhẹ nhàng sờ mặt Diệp Hiểu Hạ, nở nụ cười: "Ai nha, Diệp Hiểu Hạ, đau không? Không đau, đến, để anh xoa cho em, sau đó sẽ không đau."
Nói xong, miệng liền tiến lên muốn hôn lên mặt Diệp Hiểu Hạ.
Diệp Hiểu Hạ hoảng hốt, sợ tới mức vội vàng giãy dụa, nâng tay ôm đầu,pp kêu to: "Không cần a! Cứu mạng a! Cứu mạng a!"
"Đừng kêu, kêu nữa cổ họng sẽ đau, anh sẽ đau lòng." Tên đó kéo Diệp Hiểu Hạ vào trong lòng, miệng hôn loạn trên mặt cô. "Bây giờ dùng hết khí lực rồi, lát nữa chơi sẽ không vui nga."
Hai tên bên cạnh thấy thế, vẻ mặt tràn đầy dâm tà, bọn họ vươn tay, giữ chặt Diệp Hiểu Hạ trên tường, để cho tên kia giở trò.
Diệp Hiểu Hạ liều mạng giãy dụa, lại không thể động đậy nửa phần, cô ngẩng đầu, ở trong khe hở của hẻm nhỏ nhìn bầu trời xanh làm cô có một loại cảm giác tuyệt vọng lạnh như băng.
Tóc của hắn có chút hỗn độn, che phủ lỗ tai và cổ, đôi lông mày cứng cáp mà vẫn thanh tú sắc bén giống như kiếm. Cái mũi thẳng tắp giống như do nhà điêu khắc nổi tiếng nhất tạo thành, môi mím thành một đường, màu môi nhạt mà sáng bóng. Ánh mắt hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào phía trước, nhưng ánh mắt đó không biết dừng ở chỗ nào, đạm mạc mà cao ngạo. Điểm đặc biệt của gương mặt khiến người ta đã gặp qua là không thể quên được hẳn là mi tâm của hắn: ở giữa đó là một khỏa chu sa, nho nhỏ, lại đỏ tươi chói mắt.(nốt ruồi đỏ)
Nhìn khỏa chu sa kia, Diệp Hiểu Hạ bỗng nhớ tới, ở trong sách nói giữa hai lông mày có nốt ruồi, là một người đẹp đến mức phải dùng từ ngữ —— nhị long diễn châu - để hình dung.
Đây thật sự là một nam nhân cực kì đẹp mắt.
Có lẽ dùng từ đẹp mắt để miêu tả nam nhân không phải một việc thỏa đáng, nhưng, đối mặt với một nam tử như vậy, tựa hồ dùng từ anh tuấn, đẹp trai, xinh đẹp, đều có chút tục khí. Hắn khiến cho người khác cảm giác, có thể sử dụng từ ngữ để miêu tả chỉ còn lại từ đẹp mắt.
Bỗng nhiên, ánh mắt của hắn vòng lại, thẳng tắp nhìn Diệp Hiểu Hạ. Cặp mắt lạnh như băng, không chút biểu cảm làm cô kinh ngạc, rồi lập tức thu hồi ánh mắt của mình, quay đầu đi, nói với nhân viên trong quầy: "Cảm ứng khí có được không?" Có lẽ ngay cả cô cũng không phát hiện được, giọng nói của cô vì khẩn trương mà có chút khô ráp.
Nhân viên ngân hàng này rõ ràng là người mới, đối với nghiệp vụ của chính mình cũng không rõ ràng lắm, cô ấy quay đầu hỏi người ở bên trong, sau đó mới gật đầu với Diệp Hiểu Hạ: "Cảm ứng khí của《 Cực Hạn OL》 có thể, cô mang cảm ứng khí đến, ở đây chúng tôi có lấy dụng cụ xác nhận số liệu thân phận, chỉ cần xác nhận là cô sử dụng, là có thể cho cô tiến hành lập tài khoản."
Nghe đến đó, Diệp Hiểu Hạ cực kỳ cao hứng, cô liên tục cảm ơn cô nhân viên kia, tính về nhà lấy cảm ứng khí. Đứng lên, quay đầu lại, không thấy người thanh niên kia đâu. Diệp Hiểu Hạ nhìn quanh đại sảnh một chút, trước mọi ô đều không có bóng dáng người kia, hắn giống như biến mất hoàn toàn. Diệp Hiểu Hạ không khỏi có chút uể oải, nhưng sau đó cô lại nhịn không được cười nhạo bản thân, cho dù tìm được thì như thế nào chứ?
Ra khỏi ngân hàng, Diệp Hiểu Hạ móc túi tiền, chỉ còn lại có một đồng, nếu ngồi xe bus cô ngay cả một phân tiền cũng không còn. Nhìn nhìn đồng tiền kia, Diệp Hiểu Hạ cuối cùng bỏ nó vào trong túi, đi bộ về hướng tiểu khu cô ở.
Để tiết kiệm thời gian, Diệp Hiểu Hạ bỏ qua đường lớn, định đi qua một đoạn hẻm nhỏ, từ cửa sau tiểu khu đi vào. Đoạn hẻm nhỏ này còn không chưa cải tạo xong, tuy ở bên cạnh đều là nhà cao tầng, nhưng hoàn cảnh ở trong này không tốt lắm, ngư long hỗn tạp.
Đi qua địa phương như vậy, Diệp Hiểu Hạ bỗng nhiên cảm thấy quyết định này của mình thật sự không tốt, nếu ở trong này gặp phải người không nên gặp thì thật là không hay ho.
Có lẽ người nói về việc không tốt thì tương đối chuẩn, Diệp Hiểu Hạ mới nghĩ đến đó, liền thấy quán nhỏ ven đường có ba người đang ngồi ăn vằn thắn, mấy người không phải ai khác, chính mấy tên đàn em đi đòi nợ hôm đó. Rõ ràng là bọn họ cũng nhận ra Diệp Hiểu Hạ, mấy người liếc nhau một cái, cười xấu xa đứng dậy.
Diệp Hiểu Hạ vô cùng sợ hãi, vội vàng cúi đầu, giả bộ như không phát hiện ra bọn họ, bước chân nhanh hơn. Nhưng, mấy tên đàn em kia cũng không định thả Diệp Hiểu Hạ đi, bọn họ đi theo sau lưng cô, không chút hoang mang.
Mắt thấy sắp ra khỏi con hẻm này, ba người bọn họ nhìn nhau, thừa dịp không có người chú ý, giữ Diệp Hiểu Hạ đang đi như chạy lại, che miệng cô, kéo cô vào một ngõ nhỏ.
"Diệp Hiểu Hạ, mày vẫn còn rất nhàn nhã tự tại a, không đi kiếm tiền, lại ở trong này đi dạo, chẳng lẽ mày đã chuẩn bị tiền xong rồi?" Ba tên đó nhìn Diệp Hiểu Hạ rồi lộ ra một nụ cười xấu xa, làm cô lạnh toát sống lưng.
"Tôi, tôi sẽ chuẩn bị tốt." Diệp Hiểu Hạ gắt gao dán ở trên tường, cô thật sự hận trên tường không mọc ra một cái động, để cô chui vào.
"Tao nói cho mày biết, mày mà không trả tiền thì..." Một tên trong đó cho tay lên má Diệp Hiểu Hạ, đem mùi hôi miệng phun lên mặt cô."Thì sẽ bị... Mày biết không." Hắn quay đầu nhìn hai tên khác đang lộ ra tiếng cười cực kì dâm đãng.
Diệp Hiểu Hạ sợ tới mức liều mạng rụt cổ, nhịn không được kêu lên: "Tôi đã biết, tôi đã biết! Đừng đụng vào tôi! Ông đừng đụng vào tôi!"
"Thiết, mày cho mày là ai? Dám ghét bỏ ông mày, nếu tháng sau mày còn không trả tiền..." Tên đàn em đó nghe thấy Diệp Hiểu Hạ kêu như vậy, thì hung tợn uy hiếp.
Diệp Hiểu Hạ một bên lùi lại, một bên liều mạng rút tay từ trong tay hắn về, nhưng làm vậy, ngược lại lại khơi dậy tức giận của mấy tên đó. Một tên bên cạnh túm tóc Diệp Hiểu Hạ nói: "Mày đúng là không biết tốt xấu, ông đây nói chuyện tử tế với mày, mày coi bọn tao là cái gì?" Hắn dùng sức bóp má Diệp Hiểu Hạ, khiến cô nhăn mày:"Ông xem ông là cái gì, thì ông chính là cái đó!"
"Ai nha, sao mày lại không có một chút thương hương tiếc ngọc gì cả?" Tên còn lại luôn không nói gì, vẫn bảo trì tư thái xem náo nhiệt bỗng nhiên mở miệng, hắn kéo tay tên kia ra, sau đó cười: "Mày thật sự là người thô lỗ, mày xem mặt tiểu cô nương người ta đều bị mày bóp đỏ." Nói xong tay hắn nhẹ nhàng sờ mặt Diệp Hiểu Hạ, nở nụ cười: "Ai nha, Diệp Hiểu Hạ, đau không? Không đau, đến, để anh xoa cho em, sau đó sẽ không đau."
Nói xong, miệng liền tiến lên muốn hôn lên mặt Diệp Hiểu Hạ.
Diệp Hiểu Hạ hoảng hốt, sợ tới mức vội vàng giãy dụa, nâng tay ôm đầu,pp kêu to: "Không cần a! Cứu mạng a! Cứu mạng a!"
"Đừng kêu, kêu nữa cổ họng sẽ đau, anh sẽ đau lòng." Tên đó kéo Diệp Hiểu Hạ vào trong lòng, miệng hôn loạn trên mặt cô. "Bây giờ dùng hết khí lực rồi, lát nữa chơi sẽ không vui nga."
Hai tên bên cạnh thấy thế, vẻ mặt tràn đầy dâm tà, bọn họ vươn tay, giữ chặt Diệp Hiểu Hạ trên tường, để cho tên kia giở trò.
Diệp Hiểu Hạ liều mạng giãy dụa, lại không thể động đậy nửa phần, cô ngẩng đầu, ở trong khe hở của hẻm nhỏ nhìn bầu trời xanh làm cô có một loại cảm giác tuyệt vọng lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.