Chương 111: Quá khứ của viện trưởng Vương
Na Thì Yên Hoa
25/06/2016
Ánh sáng trước
mắt thật sự quá chói mắt, làm cho người ta không mở ra được. Bên tai
truyền đến giọng nói dịu dàng quen thuộc: "Hiểu Hạ, Hiểu Hạ..."
Là ai lại kêu gọi cô như vậy? Diệp Hiểu Hạ liều mạng mở mắt, cô ngửa đầu, dưới ánh sáng chói mắt kia mơ hồ nhìn thấy một bóng người thân quen. Người kia tóc đen chải vuốt vô cùng chỉnh tề, nhưng ẩn ẩn vẫn có thể ngẫu nhiên thấy mấy sợi tóc bạc xen lẫn trong đó, khuôn mặt trắng nõn, mang theo tươi cười dịu dàng thân thiết của người mẹ hiền.
Bàn tay ấm áp của bà nhẹ nhàng vuốt ve trán Diệp Hiểu Hạ, nhẹ giọng gọi : "Hiểu Hạ, nghe thấy giọng của bà không ?"
Là viện trưởng? Là viện trưởng đúng không ? Nhưng tại sao viện trưởng lại ở đây?
"Con không nằm mơ chứ? Hay là đã chết ?" Diệp Hiểu Hạ yếu ớt thở ra một hơi, thật sự không tin hai mắt của mình.
"Đứa bé ngốc, cái gì chết hay không chết nữa. Không phải viện trưởng đã đến rồi sao, không có việc gì, chuyện gì cũng không có. Chúng ta về nhà thôi."
Viện trưởng Vương nhìn gương mặt Diệp Hiểu Hạ trước mắt đầy thương tích, toàn thân không có một chỗ nào tốt nhịn không được khịt khịt mũi. Bà vươn cánh tay, gắt gao ôm đầu Diệp Hiểu Hạ vào lòng, động tác mềm nhẹ như đang nâng niu bảo vật hiếm có trên thế giới.
"Viện trưởng..." Diệp Hiểu Hạ hé miệng gọi, muốn cười một cái, nhưng lại động đến miệng vết thương, đau đến cô lại nhắm hai mắt lại, phảng phất như đã ngất xỉu đi.
Viện trưởng Vương nhíu mày, nhẫn nhịn hốc mắt hơi ẩm ướt, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn nhìn hàng người đứng ngay ngắn chỉnh tề trong kho hàng. Nhất thời tất cả mọi người đều cúi đầu, yên tĩnh như ve sầu mùa đông.
Đứng phía trước mọi người là một người đàn ông trung niên, tóc của ông chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, đường cong trên mặt hơi cứng rắn, nhìn ra bình thường ông là một người bất cẩu ngôn tiếu. Nhưng giờ này khắc này ông lại có vẻ hơi cẩn thận, xoa xoa tay đứng sau viện trưởng Vương, thường thường ngẩng đầu nhìn tình huống Diệp Hiểu Hạ.
Khi viện trưởng Vương quay đầu, ông lập tức tiến lên, mang theo sắc mặt lấy lòng, nhỏ giọng nói: "Bà xã..."
"Ai là bà xã của ông." Hiển nhiên Viện trưởng Vương không muốn quan tâm người đàn ông trung niên này, chỉ nói với Thư Tiểu Mãn nơm nớp lo sợ đứng cách đó không xa: "Tiểu Mãn, đi lại, dìu Hiểu Hạ."
"Dạ, dạ..." Thư Tiểu Mãn cẩn thận nhìn nhìn đám người đông nghìn nghịt xung quanh kia, vội vàng bước nhanh vọt tới bên người viện trưởng Vương, giống như có quỷ đuổi theo cô vậy.
"Các người còn thất thần làm gì, còn không mau tới giúp phu nhân nâng vị tiểu thư này dậy!" Người đàn ông trung niên vừa đi lên hỗ trợ, vừa quát lớn đám người đang cúi đầu kia.
"Không cần, người như tôi, trèo cao nổi ngài không nổi." Viện trưởng Vương lại ngăn cản người đàn ông trung niên này, ý bảo tiểu Mãn nâng Diệp Hiểu Hạ dậy, sau đó hai người dìu Diệp Hiểu Hạ đi ra ngoài kho hàng bị vứt bỏ này.
"Bà xã." Khi viện trưởng Vương đi qua bên người người đàn ông trung niên kia, ông vươn tay, một phen kéo cánh tay viện trưởng Vương lại, giọng nói trầm thấp: "Nhiều năm như vậy rồi, đừng dỗi, chúng ta về nhà đi."
Thư Tiểu Mãn nhìn nhìn viện trưởng Vương lại nhìn nhìn người đàn ông trung niên uy nghi trời sinh kia, nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu, một câu nói cũng không dám nói, chỉ gắt gao cầm cánh tay Diệp Hiểu Hạ. Cô hơi hơi nâng ánh mắt lên, lại phát hiện Diệp Hiểu Hạ không biết vào lúc nào đã mở mắt, giờ này khắc này đang lẳng lặng nhìn mũi chân, khuôn mặt yên tĩnh.
Chỉ là, ánh sáng không ngừng rung chuyển trong ánh mắt cô công bố cô nội tâm không bình tĩnh như mặt ngoài.
"Nhà của tôi ở viện phúc lợi tiểu Thiên Sứ, trừ nơi này, không có nhà." Viện trưởng Vương dừng thật lâu, mới chậm rãi nói.
Khi bà nói như vậy, đã rút tay từ mình trong bàn tay người đàn ông trung niên ở kia ra, nhưng, người đàn ông kia nắm rất chặt, khiến bà liên tục rút vài lần cũng không ra.
Cuối cùng bà thở dài một hơi, quay sang nhìn người đàn ông trung niên kia nói: "Tần Mục Ca, anh xem bây giờ tôi cái dạng này, anh nhìn nhìn lại mặt tôi, tôi không còn là Vương Nhược Thư ngày xưa nữa, tôi đã già đi, xấu đi, tóc của tôi đã bạc một nhúm một nhúm, anh còn giữ tôi lại làm cái gì? Anh bây giờ, muốn phụ nữ, dạng gì không có? Từ mười tám mười chín tuổi đến hai mươi tám hai mươi chín tuổi, phụ nữ xinh đẹp nhất này, chỉ cần anh nói, muốn bao nhiêu có bao nhiêu."
"Bà xã, em đừng nói như vậy, em có biết, anh chỉ cần em..." Giọng Tần Mục Ca không lớn thậm chí mang theo một chút cầu xin.
"Anh nhìn anh đi, toàn thân anh bất luận là thứ gì, cũng đủ cho viện phúc lợi chúng ta ăn cả tuần. Mà tôi thì sao ? Giờ tôi là một phụ nữ trung niên bình thường nhất, không, phải nói là phụ nữ lão niên, chúng ta căn bản không phải một người cùng một đường. Vì sao anh không chịu nhìn rõ?"
" Đừng nói như vậy mà, bà xã, anh biết sai rồi, em đừng nói như vậy, em cho anh một cơ hội bồi thường được không?"
"Bồi thường?" Lông mày viện trưởng Vương cau chặt, tươi cười mang theo chút khinh miệt: "Tần Mục Ca, tôi đã không thể sinh con, bồi thường thế nào? Anh muốn tìm một nữ nhân khác sinh con trai cho tôi hả?"
"Nhược Thư..."
"Đủ rồi!" Viện trưởng Vương dùng sức rút tay từ trong tay Tần Mục Ca ra, không chút do dự đi ra ngoài kho hàng. Đám người đứng chi chít sát nhau kia lập tức tản ra một con đường, cho ba người đi qua. Đi được vài bước, bà dừng lại, hơi hơi nghiêng gương mặt: "Tiền thừa lại, tôi sẽ nghĩ biện pháp trả cho các người, nhưng, đừng thu vay nặng lãi . Hiểu Hạ... Là đứa nhỏ đáng thương, các người đừng tìm cô bé."
Tần Mục Ca còn chưa nói gì, tất cả những trong kho hàng cúi đầu chín mươi độ đồng thanh nói: "Phu nhân yên tâm, tuyệt đối không có chuyện có nợ!"
Viện trưởng Vương lại cười khổ, bà xoay mặt nhìn nhìn Tần Mục Ca còn đứng ở nơi đó: "Tuy tôi ghét người khác khi dễ chúng tôi, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng để nợ ai, tiền, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh."
"Vương Nhược Thư!" Bỗng nhiên Tần Mục Ca quát to một tiếng, "Đến cùng em muốn anh làm thế nào! Hai mươi lăm năm ! Đến cùng em muốn anh thế nào!"
Viện trưởng Vương lại cười cười, không nói chuyện nữa, cùng Thư Tiểu Mãn đỡ Diệp Hiểu Hạ đi ra ngoài kho hàng.
Dưới phản quang, Tần Mục Ca cảm thấy bóng dáng của bà sáng đến chói mắt.
Ngoài kho hàng cũng đứng đầy người, Diệp Hiểu Hạ cúi đầu, trộm nhìn lại, trong lòng tràn đầy suy đoán.
Bỗng nhiên viện trưởng Vương mỉm cười mở miệng: "Nhất định các con muốn biết người đàn ông kia là ai đúng không?”
Thư Tiểu Mãn vội vàng gật đầu, lại bị Diệp Hiểu Hạ túm một chút, cũng cúi đầu không dám nói lời nào.
Viện trưởng Vương nhìn dáng vẻ hai người các cô nở nụ cười, tuy trên mặt có dấu vết tang thương, nhưng, ẩn ẩn nhìn ra được trước đây nhất định là một vị mỹ nhân phong tư yểu điệu. Bà quay đầu nhìn về phía trước, như là kể rõ, cũng như là thì thào tự nói, ngữ điệu nhẹ nhàng mà bình tĩnh, phảng phất như đang nói chuyện của người khác.
"Người kia là chồng của bà. Ông ấy là... Đầu lĩnh xã hội đen, những người các con thấy đều là người của ông. Về phần bà..." Viện trưởng Vương hơi dừng một chút, tiếp tục cười, ánh chiều tà chiếu vào trên mặt của bà, có vẻ rất đẹp."Khi còn trẻ, bà cũng là người trong hắc đạo, hơn nữa lăn lộn không tệ... Sau đó, chúng tôi kết hôn, lúc đó trên đường cũng chỉ là chuyện bình thường, ông ấy là trung tầng rất có thực lực, bà là nữ trung tầng rất có thực lực..." Viện trưởng Vương nói xong như nhớ tới chuyện vô cùng buồn cười, cười đến thắt lưng cũng cong xuống .
Nhưng Diệp Hiểu Hạ lại phát hiện, ở khóe mắt bà, đã hơi ướt át. Điều này làm cho lòng Diệp Hiểu Hạ như bị cái gì hung hang đâm vào, chua xót không thở nổi.
"Sau này, bà mang thai , sinh con trai, lớn thật sự đẹp trai. Là đứa bé trai đẹp mắt nhất trên thế giới, hai năm sau, có một lần có vị làm ăn phải làm, ngày đó vừa vặn là ngày bà sinh đứa thứ hai, ông ấy vốn đồng ý với bà là sẽ cùng sinh đứa nhỏ, nhưng đến lúc đó, ông ấy vẫn đi mất, chẳng những đi, còn mang theo con lớn đi. Kết quả..."
Viện trưởng Vương nói tới đây thì dừng lại , toàn thân bà giống như rùng mình run lên vài cái, sau đó mới khôi phục bình thường, tiếp theo bà chậm rãi nói: "Kết quả đó là bẫy, ông bảo vệ lão đại ông, nhưng, con bà lại chết ở dưới súng lạc đạn. Mà bà... Đứa nhỏ cuống rốn vòng gáy, khi sinh ra thì chết, bà cũng mất đi quyền lợi làm mẹ."
"Viện trưởng..." Thư Tiểu Mãn nhíu mày, trong mắt ẩm ướt.
Viện trưởng Vương lại lắc đầu mỉm cười: "Đều đã qua , đã sớm qua. Ngày đó ông về, ta cho ông lựa chọn, là đi theo bà rời khỏi, hoặc là ở lại. Ông lựa chọn ở lại, mà bà... thì rời khỏi đó."
"Chuyện sau này, các con đều biết, bà và các con sống cùng nhau..."
"Viện trưởng, hóa ta tiền bà nói con bà đưa cho bà dưỡng lão..." Thư Tiểu Mãn do dự một chút, lại vẫn hỏi ra: "Là đại thúc này đưa cho bà sao?"
"Bé ngốc, chẳng lẽ viện trưởng không thể có chút tiền riêng hả?" Viện trưởng Vương cười, như biểu cảm của bà chỉ có một cái này, không có bi thương, không có tức giận, cũng không có chua xót khắc cốt ghi tâm."Thiên Minh ở đó kìa." Viện trưởng Vương chỉ chỉ Bạch Thiên Minh đứng ven quốc lộ cũ mỉm cười: "Tuy nó làm chuyện không tốt, nhưng, bản chất không xấu... Chỉ là..."
Viện trưởng Vương nói tới đây ngừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ: "Sau này viện trưởng sẽ không tác hợp các con nữa, quả nhiên Thiên Minh không phải một người đàn ông có thể nhận trách nhiệm, Hiểu Hạ chúng ta xứng đôi với người rất tốt."
Bạch Thiên Minh sốt ruột đứng ở ven đường, xa xa thấy ba người đi ra, vội vàng ba bước thành hai bước chạy lại, tiến lên đỡ Diệp Hiểu Hạ, sốt ruột hỏi: "Viện trưởng, viện trưởng, bọn họ không có làm khó bà chứ?"
"Thiên Minh à, tự con thiếu nợ, từ hôm nay trở đi, tự con trả đi." Viện trưởng Vương vẫn là dáng vẻ cười tủm tỉm, nhưng trong ánh mắt nhìn Bạch Thiên Minh hơn vài phần nghiêm khắc.
Dưới ánh mắt như vậy Bạch Thiên Minh gật gật đầu: "Con biết, nhưng, con còn rất chậm, chỉ sợ cả lợi tức cũng trả không nổi."
Viện trưởng Vương chỉ cười cười, cũng không tính nói chuyện miễn lợi tức cho hắn, chỉ dùng khẩu khí thận trọng mà sắc bén nói: "Con là người đàn ông, trách nhiệm của con không có bất luận lí do gì mà không phải con gánh vác." Nói xong, bà đứng lại, vỗ vỗ ba đứa nhỏ, chỉ vào tịch dương lửa đỏ nói: "Nhìn, mặt trời, ngày mai nhất định sẽ dâng lên."
Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu nhìn tịch dương đỏ như máu kia, không biết vì sao, hai mắt mơ hồ.
Là ai lại kêu gọi cô như vậy? Diệp Hiểu Hạ liều mạng mở mắt, cô ngửa đầu, dưới ánh sáng chói mắt kia mơ hồ nhìn thấy một bóng người thân quen. Người kia tóc đen chải vuốt vô cùng chỉnh tề, nhưng ẩn ẩn vẫn có thể ngẫu nhiên thấy mấy sợi tóc bạc xen lẫn trong đó, khuôn mặt trắng nõn, mang theo tươi cười dịu dàng thân thiết của người mẹ hiền.
Bàn tay ấm áp của bà nhẹ nhàng vuốt ve trán Diệp Hiểu Hạ, nhẹ giọng gọi : "Hiểu Hạ, nghe thấy giọng của bà không ?"
Là viện trưởng? Là viện trưởng đúng không ? Nhưng tại sao viện trưởng lại ở đây?
"Con không nằm mơ chứ? Hay là đã chết ?" Diệp Hiểu Hạ yếu ớt thở ra một hơi, thật sự không tin hai mắt của mình.
"Đứa bé ngốc, cái gì chết hay không chết nữa. Không phải viện trưởng đã đến rồi sao, không có việc gì, chuyện gì cũng không có. Chúng ta về nhà thôi."
Viện trưởng Vương nhìn gương mặt Diệp Hiểu Hạ trước mắt đầy thương tích, toàn thân không có một chỗ nào tốt nhịn không được khịt khịt mũi. Bà vươn cánh tay, gắt gao ôm đầu Diệp Hiểu Hạ vào lòng, động tác mềm nhẹ như đang nâng niu bảo vật hiếm có trên thế giới.
"Viện trưởng..." Diệp Hiểu Hạ hé miệng gọi, muốn cười một cái, nhưng lại động đến miệng vết thương, đau đến cô lại nhắm hai mắt lại, phảng phất như đã ngất xỉu đi.
Viện trưởng Vương nhíu mày, nhẫn nhịn hốc mắt hơi ẩm ướt, sau đó chậm rãi quay đầu, nhìn nhìn hàng người đứng ngay ngắn chỉnh tề trong kho hàng. Nhất thời tất cả mọi người đều cúi đầu, yên tĩnh như ve sầu mùa đông.
Đứng phía trước mọi người là một người đàn ông trung niên, tóc của ông chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, đường cong trên mặt hơi cứng rắn, nhìn ra bình thường ông là một người bất cẩu ngôn tiếu. Nhưng giờ này khắc này ông lại có vẻ hơi cẩn thận, xoa xoa tay đứng sau viện trưởng Vương, thường thường ngẩng đầu nhìn tình huống Diệp Hiểu Hạ.
Khi viện trưởng Vương quay đầu, ông lập tức tiến lên, mang theo sắc mặt lấy lòng, nhỏ giọng nói: "Bà xã..."
"Ai là bà xã của ông." Hiển nhiên Viện trưởng Vương không muốn quan tâm người đàn ông trung niên này, chỉ nói với Thư Tiểu Mãn nơm nớp lo sợ đứng cách đó không xa: "Tiểu Mãn, đi lại, dìu Hiểu Hạ."
"Dạ, dạ..." Thư Tiểu Mãn cẩn thận nhìn nhìn đám người đông nghìn nghịt xung quanh kia, vội vàng bước nhanh vọt tới bên người viện trưởng Vương, giống như có quỷ đuổi theo cô vậy.
"Các người còn thất thần làm gì, còn không mau tới giúp phu nhân nâng vị tiểu thư này dậy!" Người đàn ông trung niên vừa đi lên hỗ trợ, vừa quát lớn đám người đang cúi đầu kia.
"Không cần, người như tôi, trèo cao nổi ngài không nổi." Viện trưởng Vương lại ngăn cản người đàn ông trung niên này, ý bảo tiểu Mãn nâng Diệp Hiểu Hạ dậy, sau đó hai người dìu Diệp Hiểu Hạ đi ra ngoài kho hàng bị vứt bỏ này.
"Bà xã." Khi viện trưởng Vương đi qua bên người người đàn ông trung niên kia, ông vươn tay, một phen kéo cánh tay viện trưởng Vương lại, giọng nói trầm thấp: "Nhiều năm như vậy rồi, đừng dỗi, chúng ta về nhà đi."
Thư Tiểu Mãn nhìn nhìn viện trưởng Vương lại nhìn nhìn người đàn ông trung niên uy nghi trời sinh kia, nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu, một câu nói cũng không dám nói, chỉ gắt gao cầm cánh tay Diệp Hiểu Hạ. Cô hơi hơi nâng ánh mắt lên, lại phát hiện Diệp Hiểu Hạ không biết vào lúc nào đã mở mắt, giờ này khắc này đang lẳng lặng nhìn mũi chân, khuôn mặt yên tĩnh.
Chỉ là, ánh sáng không ngừng rung chuyển trong ánh mắt cô công bố cô nội tâm không bình tĩnh như mặt ngoài.
"Nhà của tôi ở viện phúc lợi tiểu Thiên Sứ, trừ nơi này, không có nhà." Viện trưởng Vương dừng thật lâu, mới chậm rãi nói.
Khi bà nói như vậy, đã rút tay từ mình trong bàn tay người đàn ông trung niên ở kia ra, nhưng, người đàn ông kia nắm rất chặt, khiến bà liên tục rút vài lần cũng không ra.
Cuối cùng bà thở dài một hơi, quay sang nhìn người đàn ông trung niên kia nói: "Tần Mục Ca, anh xem bây giờ tôi cái dạng này, anh nhìn nhìn lại mặt tôi, tôi không còn là Vương Nhược Thư ngày xưa nữa, tôi đã già đi, xấu đi, tóc của tôi đã bạc một nhúm một nhúm, anh còn giữ tôi lại làm cái gì? Anh bây giờ, muốn phụ nữ, dạng gì không có? Từ mười tám mười chín tuổi đến hai mươi tám hai mươi chín tuổi, phụ nữ xinh đẹp nhất này, chỉ cần anh nói, muốn bao nhiêu có bao nhiêu."
"Bà xã, em đừng nói như vậy, em có biết, anh chỉ cần em..." Giọng Tần Mục Ca không lớn thậm chí mang theo một chút cầu xin.
"Anh nhìn anh đi, toàn thân anh bất luận là thứ gì, cũng đủ cho viện phúc lợi chúng ta ăn cả tuần. Mà tôi thì sao ? Giờ tôi là một phụ nữ trung niên bình thường nhất, không, phải nói là phụ nữ lão niên, chúng ta căn bản không phải một người cùng một đường. Vì sao anh không chịu nhìn rõ?"
" Đừng nói như vậy mà, bà xã, anh biết sai rồi, em đừng nói như vậy, em cho anh một cơ hội bồi thường được không?"
"Bồi thường?" Lông mày viện trưởng Vương cau chặt, tươi cười mang theo chút khinh miệt: "Tần Mục Ca, tôi đã không thể sinh con, bồi thường thế nào? Anh muốn tìm một nữ nhân khác sinh con trai cho tôi hả?"
"Nhược Thư..."
"Đủ rồi!" Viện trưởng Vương dùng sức rút tay từ trong tay Tần Mục Ca ra, không chút do dự đi ra ngoài kho hàng. Đám người đứng chi chít sát nhau kia lập tức tản ra một con đường, cho ba người đi qua. Đi được vài bước, bà dừng lại, hơi hơi nghiêng gương mặt: "Tiền thừa lại, tôi sẽ nghĩ biện pháp trả cho các người, nhưng, đừng thu vay nặng lãi . Hiểu Hạ... Là đứa nhỏ đáng thương, các người đừng tìm cô bé."
Tần Mục Ca còn chưa nói gì, tất cả những trong kho hàng cúi đầu chín mươi độ đồng thanh nói: "Phu nhân yên tâm, tuyệt đối không có chuyện có nợ!"
Viện trưởng Vương lại cười khổ, bà xoay mặt nhìn nhìn Tần Mục Ca còn đứng ở nơi đó: "Tuy tôi ghét người khác khi dễ chúng tôi, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng để nợ ai, tiền, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh."
"Vương Nhược Thư!" Bỗng nhiên Tần Mục Ca quát to một tiếng, "Đến cùng em muốn anh làm thế nào! Hai mươi lăm năm ! Đến cùng em muốn anh thế nào!"
Viện trưởng Vương lại cười cười, không nói chuyện nữa, cùng Thư Tiểu Mãn đỡ Diệp Hiểu Hạ đi ra ngoài kho hàng.
Dưới phản quang, Tần Mục Ca cảm thấy bóng dáng của bà sáng đến chói mắt.
Ngoài kho hàng cũng đứng đầy người, Diệp Hiểu Hạ cúi đầu, trộm nhìn lại, trong lòng tràn đầy suy đoán.
Bỗng nhiên viện trưởng Vương mỉm cười mở miệng: "Nhất định các con muốn biết người đàn ông kia là ai đúng không?”
Thư Tiểu Mãn vội vàng gật đầu, lại bị Diệp Hiểu Hạ túm một chút, cũng cúi đầu không dám nói lời nào.
Viện trưởng Vương nhìn dáng vẻ hai người các cô nở nụ cười, tuy trên mặt có dấu vết tang thương, nhưng, ẩn ẩn nhìn ra được trước đây nhất định là một vị mỹ nhân phong tư yểu điệu. Bà quay đầu nhìn về phía trước, như là kể rõ, cũng như là thì thào tự nói, ngữ điệu nhẹ nhàng mà bình tĩnh, phảng phất như đang nói chuyện của người khác.
"Người kia là chồng của bà. Ông ấy là... Đầu lĩnh xã hội đen, những người các con thấy đều là người của ông. Về phần bà..." Viện trưởng Vương hơi dừng một chút, tiếp tục cười, ánh chiều tà chiếu vào trên mặt của bà, có vẻ rất đẹp."Khi còn trẻ, bà cũng là người trong hắc đạo, hơn nữa lăn lộn không tệ... Sau đó, chúng tôi kết hôn, lúc đó trên đường cũng chỉ là chuyện bình thường, ông ấy là trung tầng rất có thực lực, bà là nữ trung tầng rất có thực lực..." Viện trưởng Vương nói xong như nhớ tới chuyện vô cùng buồn cười, cười đến thắt lưng cũng cong xuống .
Nhưng Diệp Hiểu Hạ lại phát hiện, ở khóe mắt bà, đã hơi ướt át. Điều này làm cho lòng Diệp Hiểu Hạ như bị cái gì hung hang đâm vào, chua xót không thở nổi.
"Sau này, bà mang thai , sinh con trai, lớn thật sự đẹp trai. Là đứa bé trai đẹp mắt nhất trên thế giới, hai năm sau, có một lần có vị làm ăn phải làm, ngày đó vừa vặn là ngày bà sinh đứa thứ hai, ông ấy vốn đồng ý với bà là sẽ cùng sinh đứa nhỏ, nhưng đến lúc đó, ông ấy vẫn đi mất, chẳng những đi, còn mang theo con lớn đi. Kết quả..."
Viện trưởng Vương nói tới đây thì dừng lại , toàn thân bà giống như rùng mình run lên vài cái, sau đó mới khôi phục bình thường, tiếp theo bà chậm rãi nói: "Kết quả đó là bẫy, ông bảo vệ lão đại ông, nhưng, con bà lại chết ở dưới súng lạc đạn. Mà bà... Đứa nhỏ cuống rốn vòng gáy, khi sinh ra thì chết, bà cũng mất đi quyền lợi làm mẹ."
"Viện trưởng..." Thư Tiểu Mãn nhíu mày, trong mắt ẩm ướt.
Viện trưởng Vương lại lắc đầu mỉm cười: "Đều đã qua , đã sớm qua. Ngày đó ông về, ta cho ông lựa chọn, là đi theo bà rời khỏi, hoặc là ở lại. Ông lựa chọn ở lại, mà bà... thì rời khỏi đó."
"Chuyện sau này, các con đều biết, bà và các con sống cùng nhau..."
"Viện trưởng, hóa ta tiền bà nói con bà đưa cho bà dưỡng lão..." Thư Tiểu Mãn do dự một chút, lại vẫn hỏi ra: "Là đại thúc này đưa cho bà sao?"
"Bé ngốc, chẳng lẽ viện trưởng không thể có chút tiền riêng hả?" Viện trưởng Vương cười, như biểu cảm của bà chỉ có một cái này, không có bi thương, không có tức giận, cũng không có chua xót khắc cốt ghi tâm."Thiên Minh ở đó kìa." Viện trưởng Vương chỉ chỉ Bạch Thiên Minh đứng ven quốc lộ cũ mỉm cười: "Tuy nó làm chuyện không tốt, nhưng, bản chất không xấu... Chỉ là..."
Viện trưởng Vương nói tới đây ngừng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ: "Sau này viện trưởng sẽ không tác hợp các con nữa, quả nhiên Thiên Minh không phải một người đàn ông có thể nhận trách nhiệm, Hiểu Hạ chúng ta xứng đôi với người rất tốt."
Bạch Thiên Minh sốt ruột đứng ở ven đường, xa xa thấy ba người đi ra, vội vàng ba bước thành hai bước chạy lại, tiến lên đỡ Diệp Hiểu Hạ, sốt ruột hỏi: "Viện trưởng, viện trưởng, bọn họ không có làm khó bà chứ?"
"Thiên Minh à, tự con thiếu nợ, từ hôm nay trở đi, tự con trả đi." Viện trưởng Vương vẫn là dáng vẻ cười tủm tỉm, nhưng trong ánh mắt nhìn Bạch Thiên Minh hơn vài phần nghiêm khắc.
Dưới ánh mắt như vậy Bạch Thiên Minh gật gật đầu: "Con biết, nhưng, con còn rất chậm, chỉ sợ cả lợi tức cũng trả không nổi."
Viện trưởng Vương chỉ cười cười, cũng không tính nói chuyện miễn lợi tức cho hắn, chỉ dùng khẩu khí thận trọng mà sắc bén nói: "Con là người đàn ông, trách nhiệm của con không có bất luận lí do gì mà không phải con gánh vác." Nói xong, bà đứng lại, vỗ vỗ ba đứa nhỏ, chỉ vào tịch dương lửa đỏ nói: "Nhìn, mặt trời, ngày mai nhất định sẽ dâng lên."
Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu nhìn tịch dương đỏ như máu kia, không biết vì sao, hai mắt mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.