Chương 124: Thúy Trúc Yêu
Na Thì Yên Hoa
27/07/2016
Xoay người đi vào
rừng trúc, thì thấy Tố cầm trường kiếm Dạ Chú đứng bên một mép nước nhợt nhạt, trong nước mọc rêu xanh nhàn nhạt còn có Đóa Đóa hoa sen không
lớn, trong một mảnh xanh tươi trong rừng trúc có vẻ xinh đẹp lạ thường.
Nơi này là chỗ Thúy Trúc Yêu nảy sinh cái mới.
Thúy Trúc Yêu là một cây gậy trúc, nếu không có người chơi công kích thì sẽ không chuyển động khắp nơi, xem nơi này trống trơn đãng đãng, thì có thể kết luận còn chưa nảy sinh cái mới.
Diệp Hiểu Hạ đi tới bên người Tố, đứng ở nơi đó lẳng lặng cùng đợi Thúy Trúc Yêu xuất hiện, trong thời gian ngắn hai người đều ảm đạm không nói gì, trừ gió từ rừng trúc không ngừng thổi qua, không có động tĩnh khác.
Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ nghe thấy bên người vang lên một trận tiếng động kỳ lạ.
Nhạc khúc trong trẻo mà lại du dương, cũng không như tiếng của bất kì nhạc cụ nào, cô không khỏi thấy lạ, quay đầu nhìn lại. Chỉ nhìn thấy tay trái Tố cầm một mảnh lá trúc dán trên môi, âm nhạc êm tai du dương bay ra từ môi anh.
Âm nhạc kia giống như có ma lực thật lớn, bí mật mang theo tâm trạng còn hơi sa sút của Diệp Hiểu Hạ bay đi thật xa. Đang lúc Diệp Hiểu Hạ đắm chìm trong âm nhạc êm tai như vậy, chỉ nghe thấy nhạc khúc kia đột nhiên cao lên, trở nên vừa sắc nhọn vừa gấp rút.
Mà trong làn nước nhợt nhạt trước mắt hai người kia, bỗng nhiên mọc ra một cây trúc thật lớn.
Tuy rằng biết Thúy Trúc Yêu là nảy sinh cái mới trong vịnh nước cạn này, cũng biết lúc nó nảy sinh cái mới sẽ không có dấu hiệu gì, nhưng, đột nhiên như vậy, ở trước mặt hai người một cây trúc lớn như vậy xông ra, thật sự là làm cho người ta trong lòng mạnh mẽ hoảng sợ.
May mà Diệp Hiểu Hạ phản ứng nhanh, một đóng băng thuật nhanh chóng bay ra, nhưng khối băng kia lại bay ra hai chữ "Miễn dịch" trên đầu Thúy Trúc Yêu, sau đó Thúy Trúc Yêu hét lớn một tiếng vọt tới hai người.
BOSS này cư nhiên không ăn khống chế!
Trong lòng Diệp Hiểu Hạ hơi ngừng lại, tiếp đó cấp tốc di chuyển về phía sau, đây là kỹ năng "Đạp lãng vô ngân" chỉ âm dương sư trên cấp tám mươi mới học được. gia tăng 100% tốc độ di động tới các phương hướng, thời gian liên tục mười lăm giây, thời gian phục hồi ba mươi giây. Đối với âm dương sư chân ngắn hơn nữa không có kỹ năng chạy trối chết gì mà nói, đây là già trẻ đều yêu, toàn dân tất học một kỹ năng siêu cấp.
Không quản người khác dùng thế nào , dù sao đối với Diệp Hiểu Hạ mà nói, mấy ngày nay ở võ quán, dù là luyện kỹ năng hay là luyện thao tác, kỹ năng này đã thành kỹ năng chiêu bài của cô. Diều, chạy trốn, đánh lén động tác vân vân, quả thực là nhất kỹ nơi tay, không lo mọi chuyện.
Tuy rằng Thúy Trúc Yêu này chẳng phải BOSS trong mật cảnh, nhưng cấp bậc tám mươi hai đặt ở đó cũng không phải không. Cũng may tốc độ của nó chẳng phải rất nhanh, phương pháp Diệp Hiểu Hạ dùng đạp lãng vô ngân chơi diều dùng rất là được.
Cô cứ không ngừng mang theo Thúy Trúc Yêu chơi diều xung quanh vịnh nước cạn này như vậy, mắt thấy máu Thúy Trúc Yêu bị cô ma xuống tám phần, bỗng nhiên cô phát hiện một chuyện, sao Tố cứ thổi lá cây ở đây mãi vậy? Chẳng lẽ anh muốn mình diều chết nó sao?
Nhất nghĩ đến đây, Diệp Hiểu Hạ hơi hơi quẫn, tuy rằng cô chưa từng nghĩ sẽ dựa vào Tố đánh quái, nhưng, hai người đối phó BOSS vẫn nhanh hơn một người chứ, giờ anh lại buông tay không quản, chẳng lẽ anh tin tưởng kỹ thuật của mình như vậy?
Tình huống bây giờ thật sự là nguy cấp, Diệp Hiểu Hạ cũng không có thời gian miên man suy nghĩ rất lâu, cô tập trung tinh thần rất nhanh, quăng mấy chuyện không có bao nhiêu ý nghĩa này ra sau đầu , đặt tất cả lực chú ý trên người Thúy Trúc Yêu.
Bỗng nhiên, giọng Tố thổi lá trúc lại thay đổi một lần nữa, lúc này có một loại cảm giác du dương an ủi, tuy rằng rất êm tai, nhưng là Diệp Hiểu Hạ lại phát hiện một việc, khúc nhạc cư nhiên thêm máu cho Thúy Trúc Yêu!
Dựa vào! Cô thật vất vả xoá sạch 2000 máu chỉ chớp mắt nó lại tăng lên 1500.
Diệp Hiểu Hạ không khỏi nổi giận, dù tính thuốc nước của cô không cần tiền, dù tính giờ cô cần luyện thao tác, nhưng có cần phải đùa như vậy không ! Cô vừa đánh quái, vừa phải phân ra một nửa lực chú ý đặt ở trên người Tố, căm tức anh, cô sẽ không nhận mình đang thành đứa ngốc mệt mỏi đâu !
Lúc cô đang căm giận khó bình như vậy, lại nghe thấy một tiếng tru lên thật lớn, khiến cô vội vàng quay đầu nhìn Thúy Trúc Yêu này.
Không xem không biết, vừa thấy thì giật mình.
Diệp Hiểu Hạ cũng từng nghe qua BOSS này có thể cuồng hóa, nhưng vẫn giới hạn trong nghe nói mà thôi, nhưng chưa từng gặp qua.
Mà Thúy Trúc Yêu trước mắt này đứng ở đó, tất cả trên cành lá người dựng thẳng chĩa lên bầu trời, thân thể biến thành màu đỏ, tiếng tru lên phẫn nộ kia đang phát ra từ trên thân cây của nó, quanh thân tản ra khói đặc cuồn cuộn, tuy cũng không làm sặc người, nhưng trong một mảnh phong cảnh núi xanh nước biếc như vậy thì nhìn thế nào cũng thấy kì lạ.
Đây, đây sẽ không là cuồng hóa chứ!
Nhìn Thúy Trúc Yêu trước mắt đã biến thành đỏ bừng đầu óc Diệp Hiểu Hạ còn chưa chuyển qua đến, cư nhiên ngẩn người đứng tại chỗ, thậm chí mở ra bảng thuộc tính quái vật nhìn nhìn.
Quả nhiên, ở chỗ tên nó rõ ràng viết mấy chữ to: cuồng hóa Thúy Trúc Yêu. Cấp bậc: ? ? ? Lực công kích: ? ? ?
Một loạt dấu chấm hỏi kia giống như là cây kim đâm vào trong đầu Diệp Hiểu Hạ, cô thét một tiếng kinh hãi, vừa theo quán tính bỏ lại băng sương vạn lý, vừa dùng đạp lãng vô ngân chạy trối chết.
Mà Thúy Trúc Yêu cuồng hóa phía sau sao có thể cho đầu sỏ chọc giận mình rời đi dễ dàng như vậy? Nó tiếp tục gào thét, sau đó ba đạp ba đạp đi theo vọt lại phía sau cô, vừa chạy , vừa dùng cành lá trên người tiến hành ‘thân thiết’ với Diệp Hiểu Hạ.
Cành lá kia không còn là màu xanh biếc, mà là biến thành màu đỏ, lóe lên ánh sáng âm u, vừa thấy thì biết thứ này đánh vào người nhất định không phải xuân phong quất vào mặt ôn nhu gì đó, dù cho không chết, chỉ sợ cũng mất nửa cái mạng !
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Ngay lúc Thúy Trúc Yêu cuồng hóa muốn dùng cành đánh tới Diệp Hiểu Hạ, chỉ thấy một đường bóng đen giống như lợi kiếm xẹt qua rừng, qua sát bên người Diệp Hiểu Hạ, thẳng tắp vọt tới Thúy Trúc Yêu.
Sau đó nghe thấy tiếng Thúy Trúc Yêu điên cuồng rống to.
Diệp Hiểu Hạ ý thức được Thúy Trúc Yêu kia không tiếp tục đuổi theo mình, đứng lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy trong rừng xanh biếc, thân thể khổng lồ màu đỏ của Thúy Trúc Yêu và một cái bóng màu đen đan vào nhau, có vẻ hết sức lạ lùng.
Mà bóng đen kia, không phải Tố thì là ai.
Diệp Hiểu Hạ không chút do dự, lập tức quay lại, kêu tiểu Ngũ ra, hai người đánh tiếp, một trận lại đánh lại giết Thúy Trúc Yêu, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng phóng đổ con Thúy Trúc Yêu đã cuồng hóa này.
Theo Thúy Trúc Yêu ầm ầm ngã xuống, Diệp Hiểu Hạ mệt đến thở dốc từng ngụm từng ngụm. Cô ngẩng đầu nhìn Tố đứng cách đó không xa hỏi: "Sao Thúy Trúc Yêu này lại cuồng hóa? Từ khi tôi tiến vào trò chơi này còn chưa gặp qua quái vật cuồng hóa lần nào."
Tố nâng mắt lên nhìn Diệp Hiểu Hạ, sau đó nói: "Sau khi cuồng hóa BOSS rơi xuống tốt hơn không cuồng hóa."
Sau khi cuồng hóa BOSS rơi xuống tốt hơn không cuồng hóa? Tố trả lời hơi không đúng câu hỏi, Diệp Hiểu Hạ nghe như lọt vào sương mù, trong lúc nhất thời không hiểu rõ. Cô nhìn Tố chớp chớp mắt, nhìn anh xoay người nhặt lên vài món trang bị, sau đó lại thẳng đứng dậy đi tới mình, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Cô cơ hồ muốn nhảy lên: "Anh đừng nói với tôi, vừa rồi người khiến BOSS này cuồng hóa là anh!"
Tố cũng không nói chuyện, chỉ là tiếp tục đi qua chỗ cô, xem ra là cam chịu chuyện này.
Diệp Hiểu Hạ có một loại cảm giác nghĩ mà sợ, nếu vừa rồi không phải mình chạy nhanh, có phải lúc này mình đã nằm trên đất không. Cô nhíu mày, cũng không nói chuyện, người này, không phải âm mưu muốn tánh mạng cô chứ!
Mà lúc này Tố lại chạy tới bên người Diệp Hiểu Hạ, anh kéo tay cô, nhẹ nhàng đeo một chuỗi ngọc luôn luôn tản ra ánh sáng màu xanh ngọc sáng ngời vào cổ tay Diệp Hiểu Hạ. Kế tiếp, cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Có tôi ở đây, em nhất định không có việc gì."
Người này... Người này có thể nhìn thấu tâm tư người ta sao?
Diệp Hiểu Hạ nhìn ánh mắt đen thùi của Tố, chút tức giận vừa rồi cũng lời nói của Tố mà tan thành mây khói, còn lại chỉ có ấm áp làm cho người ta không cách nào tránh thoát.
Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, cúi đầu nhìn xem chuỗi ngọc trên tay.
Vừa nhìn, miệng cô không khép lại được.
Bất khô: từ sinh đến tứ, chỉ vì không khô. Vì âm dương sư đắc đạo lấy chín mươi chin viên nội đan của Thúy Trúc Yêu thành tinh mà luyện chế thành chuỗi ngọc, trăm năm vẫn xanh, ngàn năm không khô. Trang bị màu lam, công kích 237, ma pháp +180, thể chất +39, nhanh nhẹn +20, đề cao thương hại pháp thuật 35%, có 3% tỷ lệ phản xạ kỹ năng công kích của đối thủ, giảm bớt 05 giây thời gian ngâm xướng tất cả kỹ năng, khi phóng thích kỹ năng có 5% tỷ lệ phụ gia trạng thái choáng váng đối phương. Yêu cầu chức nghiệp: âm Dương gia, yêu cầu cấp bậc: 85. Có thể trưởng thành.
Nói thật, một kiện trang bị như vậy đúng sự là không tệ, nhưng tất cả thuộc tính của trang bị này đều tương đối rời rạc, tuy mỗi một thuộc tính đều không tệ, nhưng đặt cùng nhau lại có vẻ không rõ chủ yếu và thứ yếu, dùng để làm một kiện vũ khí luyện cấp thì đủ. Chỉ là chỗ đáng sợ của trang bị này là thuộc tính có thể trưởng thành của nó.
Thuộc tính có thể trưởng thành trong vũ khí quả thực có thể cho là nghịch thiên, một kiện trang bị vốn đã thật không tệ nếu còn có thể tiếp tục trưởng thành, trời, đến cùng phải nghịch thiên đến cái dạng gì mới xem như đến cùng?
"Đây..." Diệp Hiểu Hạ nhìn bất khô trên cổ tay nửa ngày cũng nói không ra lời. Giờ cô vừa mới mới tới cấp tám mươi lăm, lại thật không ngờ có thể có trang bị như vậy, trong lúc nhất thời cô hơi luống cuống chân tay, vội vàng tháo nno1 xuống, nhét vào tay Tố: " Thứ này quá quý giá, tôi, tôi không thể lấy."
"Nếu em không cần, cần gì phải khiến nó cuồng hóa?" Tố có kiên trì của Tố, anh lại mang chuỗi ngọc kia vào cổ tay Diệp Hiểu Hạ, sau đó lôi kéo cô đi đến thôn Cam Tuyền.
Diệp Hiểu Hạ lại bị anh nói đến ngây ngẩn cả người: "Anh nói gì? Anh làm Thúy Trúc Yêu này cuồng hóa chỉ là vì cái vòng tay này."
"Ừ."
"Sau khi cuồng hóa mỗi lần Thúy Trúc Yêu đều bạo hạt châu này hả?”
" tỷ lệ 0. 1%."
"Vậy sao lần này có thể bạo!"
"Tôi đoán ."
"..."
Anh là GM chứ gì?
Nơi này là chỗ Thúy Trúc Yêu nảy sinh cái mới.
Thúy Trúc Yêu là một cây gậy trúc, nếu không có người chơi công kích thì sẽ không chuyển động khắp nơi, xem nơi này trống trơn đãng đãng, thì có thể kết luận còn chưa nảy sinh cái mới.
Diệp Hiểu Hạ đi tới bên người Tố, đứng ở nơi đó lẳng lặng cùng đợi Thúy Trúc Yêu xuất hiện, trong thời gian ngắn hai người đều ảm đạm không nói gì, trừ gió từ rừng trúc không ngừng thổi qua, không có động tĩnh khác.
Bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ nghe thấy bên người vang lên một trận tiếng động kỳ lạ.
Nhạc khúc trong trẻo mà lại du dương, cũng không như tiếng của bất kì nhạc cụ nào, cô không khỏi thấy lạ, quay đầu nhìn lại. Chỉ nhìn thấy tay trái Tố cầm một mảnh lá trúc dán trên môi, âm nhạc êm tai du dương bay ra từ môi anh.
Âm nhạc kia giống như có ma lực thật lớn, bí mật mang theo tâm trạng còn hơi sa sút của Diệp Hiểu Hạ bay đi thật xa. Đang lúc Diệp Hiểu Hạ đắm chìm trong âm nhạc êm tai như vậy, chỉ nghe thấy nhạc khúc kia đột nhiên cao lên, trở nên vừa sắc nhọn vừa gấp rút.
Mà trong làn nước nhợt nhạt trước mắt hai người kia, bỗng nhiên mọc ra một cây trúc thật lớn.
Tuy rằng biết Thúy Trúc Yêu là nảy sinh cái mới trong vịnh nước cạn này, cũng biết lúc nó nảy sinh cái mới sẽ không có dấu hiệu gì, nhưng, đột nhiên như vậy, ở trước mặt hai người một cây trúc lớn như vậy xông ra, thật sự là làm cho người ta trong lòng mạnh mẽ hoảng sợ.
May mà Diệp Hiểu Hạ phản ứng nhanh, một đóng băng thuật nhanh chóng bay ra, nhưng khối băng kia lại bay ra hai chữ "Miễn dịch" trên đầu Thúy Trúc Yêu, sau đó Thúy Trúc Yêu hét lớn một tiếng vọt tới hai người.
BOSS này cư nhiên không ăn khống chế!
Trong lòng Diệp Hiểu Hạ hơi ngừng lại, tiếp đó cấp tốc di chuyển về phía sau, đây là kỹ năng "Đạp lãng vô ngân" chỉ âm dương sư trên cấp tám mươi mới học được. gia tăng 100% tốc độ di động tới các phương hướng, thời gian liên tục mười lăm giây, thời gian phục hồi ba mươi giây. Đối với âm dương sư chân ngắn hơn nữa không có kỹ năng chạy trối chết gì mà nói, đây là già trẻ đều yêu, toàn dân tất học một kỹ năng siêu cấp.
Không quản người khác dùng thế nào , dù sao đối với Diệp Hiểu Hạ mà nói, mấy ngày nay ở võ quán, dù là luyện kỹ năng hay là luyện thao tác, kỹ năng này đã thành kỹ năng chiêu bài của cô. Diều, chạy trốn, đánh lén động tác vân vân, quả thực là nhất kỹ nơi tay, không lo mọi chuyện.
Tuy rằng Thúy Trúc Yêu này chẳng phải BOSS trong mật cảnh, nhưng cấp bậc tám mươi hai đặt ở đó cũng không phải không. Cũng may tốc độ của nó chẳng phải rất nhanh, phương pháp Diệp Hiểu Hạ dùng đạp lãng vô ngân chơi diều dùng rất là được.
Cô cứ không ngừng mang theo Thúy Trúc Yêu chơi diều xung quanh vịnh nước cạn này như vậy, mắt thấy máu Thúy Trúc Yêu bị cô ma xuống tám phần, bỗng nhiên cô phát hiện một chuyện, sao Tố cứ thổi lá cây ở đây mãi vậy? Chẳng lẽ anh muốn mình diều chết nó sao?
Nhất nghĩ đến đây, Diệp Hiểu Hạ hơi hơi quẫn, tuy rằng cô chưa từng nghĩ sẽ dựa vào Tố đánh quái, nhưng, hai người đối phó BOSS vẫn nhanh hơn một người chứ, giờ anh lại buông tay không quản, chẳng lẽ anh tin tưởng kỹ thuật của mình như vậy?
Tình huống bây giờ thật sự là nguy cấp, Diệp Hiểu Hạ cũng không có thời gian miên man suy nghĩ rất lâu, cô tập trung tinh thần rất nhanh, quăng mấy chuyện không có bao nhiêu ý nghĩa này ra sau đầu , đặt tất cả lực chú ý trên người Thúy Trúc Yêu.
Bỗng nhiên, giọng Tố thổi lá trúc lại thay đổi một lần nữa, lúc này có một loại cảm giác du dương an ủi, tuy rằng rất êm tai, nhưng là Diệp Hiểu Hạ lại phát hiện một việc, khúc nhạc cư nhiên thêm máu cho Thúy Trúc Yêu!
Dựa vào! Cô thật vất vả xoá sạch 2000 máu chỉ chớp mắt nó lại tăng lên 1500.
Diệp Hiểu Hạ không khỏi nổi giận, dù tính thuốc nước của cô không cần tiền, dù tính giờ cô cần luyện thao tác, nhưng có cần phải đùa như vậy không ! Cô vừa đánh quái, vừa phải phân ra một nửa lực chú ý đặt ở trên người Tố, căm tức anh, cô sẽ không nhận mình đang thành đứa ngốc mệt mỏi đâu !
Lúc cô đang căm giận khó bình như vậy, lại nghe thấy một tiếng tru lên thật lớn, khiến cô vội vàng quay đầu nhìn Thúy Trúc Yêu này.
Không xem không biết, vừa thấy thì giật mình.
Diệp Hiểu Hạ cũng từng nghe qua BOSS này có thể cuồng hóa, nhưng vẫn giới hạn trong nghe nói mà thôi, nhưng chưa từng gặp qua.
Mà Thúy Trúc Yêu trước mắt này đứng ở đó, tất cả trên cành lá người dựng thẳng chĩa lên bầu trời, thân thể biến thành màu đỏ, tiếng tru lên phẫn nộ kia đang phát ra từ trên thân cây của nó, quanh thân tản ra khói đặc cuồn cuộn, tuy cũng không làm sặc người, nhưng trong một mảnh phong cảnh núi xanh nước biếc như vậy thì nhìn thế nào cũng thấy kì lạ.
Đây, đây sẽ không là cuồng hóa chứ!
Nhìn Thúy Trúc Yêu trước mắt đã biến thành đỏ bừng đầu óc Diệp Hiểu Hạ còn chưa chuyển qua đến, cư nhiên ngẩn người đứng tại chỗ, thậm chí mở ra bảng thuộc tính quái vật nhìn nhìn.
Quả nhiên, ở chỗ tên nó rõ ràng viết mấy chữ to: cuồng hóa Thúy Trúc Yêu. Cấp bậc: ? ? ? Lực công kích: ? ? ?
Một loạt dấu chấm hỏi kia giống như là cây kim đâm vào trong đầu Diệp Hiểu Hạ, cô thét một tiếng kinh hãi, vừa theo quán tính bỏ lại băng sương vạn lý, vừa dùng đạp lãng vô ngân chạy trối chết.
Mà Thúy Trúc Yêu cuồng hóa phía sau sao có thể cho đầu sỏ chọc giận mình rời đi dễ dàng như vậy? Nó tiếp tục gào thét, sau đó ba đạp ba đạp đi theo vọt lại phía sau cô, vừa chạy , vừa dùng cành lá trên người tiến hành ‘thân thiết’ với Diệp Hiểu Hạ.
Cành lá kia không còn là màu xanh biếc, mà là biến thành màu đỏ, lóe lên ánh sáng âm u, vừa thấy thì biết thứ này đánh vào người nhất định không phải xuân phong quất vào mặt ôn nhu gì đó, dù cho không chết, chỉ sợ cũng mất nửa cái mạng !
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Ngay lúc Thúy Trúc Yêu cuồng hóa muốn dùng cành đánh tới Diệp Hiểu Hạ, chỉ thấy một đường bóng đen giống như lợi kiếm xẹt qua rừng, qua sát bên người Diệp Hiểu Hạ, thẳng tắp vọt tới Thúy Trúc Yêu.
Sau đó nghe thấy tiếng Thúy Trúc Yêu điên cuồng rống to.
Diệp Hiểu Hạ ý thức được Thúy Trúc Yêu kia không tiếp tục đuổi theo mình, đứng lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy trong rừng xanh biếc, thân thể khổng lồ màu đỏ của Thúy Trúc Yêu và một cái bóng màu đen đan vào nhau, có vẻ hết sức lạ lùng.
Mà bóng đen kia, không phải Tố thì là ai.
Diệp Hiểu Hạ không chút do dự, lập tức quay lại, kêu tiểu Ngũ ra, hai người đánh tiếp, một trận lại đánh lại giết Thúy Trúc Yêu, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng phóng đổ con Thúy Trúc Yêu đã cuồng hóa này.
Theo Thúy Trúc Yêu ầm ầm ngã xuống, Diệp Hiểu Hạ mệt đến thở dốc từng ngụm từng ngụm. Cô ngẩng đầu nhìn Tố đứng cách đó không xa hỏi: "Sao Thúy Trúc Yêu này lại cuồng hóa? Từ khi tôi tiến vào trò chơi này còn chưa gặp qua quái vật cuồng hóa lần nào."
Tố nâng mắt lên nhìn Diệp Hiểu Hạ, sau đó nói: "Sau khi cuồng hóa BOSS rơi xuống tốt hơn không cuồng hóa."
Sau khi cuồng hóa BOSS rơi xuống tốt hơn không cuồng hóa? Tố trả lời hơi không đúng câu hỏi, Diệp Hiểu Hạ nghe như lọt vào sương mù, trong lúc nhất thời không hiểu rõ. Cô nhìn Tố chớp chớp mắt, nhìn anh xoay người nhặt lên vài món trang bị, sau đó lại thẳng đứng dậy đi tới mình, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
Cô cơ hồ muốn nhảy lên: "Anh đừng nói với tôi, vừa rồi người khiến BOSS này cuồng hóa là anh!"
Tố cũng không nói chuyện, chỉ là tiếp tục đi qua chỗ cô, xem ra là cam chịu chuyện này.
Diệp Hiểu Hạ có một loại cảm giác nghĩ mà sợ, nếu vừa rồi không phải mình chạy nhanh, có phải lúc này mình đã nằm trên đất không. Cô nhíu mày, cũng không nói chuyện, người này, không phải âm mưu muốn tánh mạng cô chứ!
Mà lúc này Tố lại chạy tới bên người Diệp Hiểu Hạ, anh kéo tay cô, nhẹ nhàng đeo một chuỗi ngọc luôn luôn tản ra ánh sáng màu xanh ngọc sáng ngời vào cổ tay Diệp Hiểu Hạ. Kế tiếp, cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Có tôi ở đây, em nhất định không có việc gì."
Người này... Người này có thể nhìn thấu tâm tư người ta sao?
Diệp Hiểu Hạ nhìn ánh mắt đen thùi của Tố, chút tức giận vừa rồi cũng lời nói của Tố mà tan thành mây khói, còn lại chỉ có ấm áp làm cho người ta không cách nào tránh thoát.
Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, cúi đầu nhìn xem chuỗi ngọc trên tay.
Vừa nhìn, miệng cô không khép lại được.
Bất khô: từ sinh đến tứ, chỉ vì không khô. Vì âm dương sư đắc đạo lấy chín mươi chin viên nội đan của Thúy Trúc Yêu thành tinh mà luyện chế thành chuỗi ngọc, trăm năm vẫn xanh, ngàn năm không khô. Trang bị màu lam, công kích 237, ma pháp +180, thể chất +39, nhanh nhẹn +20, đề cao thương hại pháp thuật 35%, có 3% tỷ lệ phản xạ kỹ năng công kích của đối thủ, giảm bớt 05 giây thời gian ngâm xướng tất cả kỹ năng, khi phóng thích kỹ năng có 5% tỷ lệ phụ gia trạng thái choáng váng đối phương. Yêu cầu chức nghiệp: âm Dương gia, yêu cầu cấp bậc: 85. Có thể trưởng thành.
Nói thật, một kiện trang bị như vậy đúng sự là không tệ, nhưng tất cả thuộc tính của trang bị này đều tương đối rời rạc, tuy mỗi một thuộc tính đều không tệ, nhưng đặt cùng nhau lại có vẻ không rõ chủ yếu và thứ yếu, dùng để làm một kiện vũ khí luyện cấp thì đủ. Chỉ là chỗ đáng sợ của trang bị này là thuộc tính có thể trưởng thành của nó.
Thuộc tính có thể trưởng thành trong vũ khí quả thực có thể cho là nghịch thiên, một kiện trang bị vốn đã thật không tệ nếu còn có thể tiếp tục trưởng thành, trời, đến cùng phải nghịch thiên đến cái dạng gì mới xem như đến cùng?
"Đây..." Diệp Hiểu Hạ nhìn bất khô trên cổ tay nửa ngày cũng nói không ra lời. Giờ cô vừa mới mới tới cấp tám mươi lăm, lại thật không ngờ có thể có trang bị như vậy, trong lúc nhất thời cô hơi luống cuống chân tay, vội vàng tháo nno1 xuống, nhét vào tay Tố: " Thứ này quá quý giá, tôi, tôi không thể lấy."
"Nếu em không cần, cần gì phải khiến nó cuồng hóa?" Tố có kiên trì của Tố, anh lại mang chuỗi ngọc kia vào cổ tay Diệp Hiểu Hạ, sau đó lôi kéo cô đi đến thôn Cam Tuyền.
Diệp Hiểu Hạ lại bị anh nói đến ngây ngẩn cả người: "Anh nói gì? Anh làm Thúy Trúc Yêu này cuồng hóa chỉ là vì cái vòng tay này."
"Ừ."
"Sau khi cuồng hóa mỗi lần Thúy Trúc Yêu đều bạo hạt châu này hả?”
" tỷ lệ 0. 1%."
"Vậy sao lần này có thể bạo!"
"Tôi đoán ."
"..."
Anh là GM chứ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.