Chương 146: tôi tưởng ngồi tại đó tọa trên lầu
Na Thì Yên Hoa
03/10/2016
Đáng không? Đáng không?
Trên thế giới này đến cùng chuyện gì đáng giá, chuyện gì lại là không đáng giá, đến cùng ai chia rõ ràng qua?
Diệp Hiểu Hạ ghé vào trong lòng Trầm Hoan hồi lâu sau mới chậm rãi thở ra một hơi, cô nâng tay lên, ôm lấy thắt lưng Trầm Hoan nhẹ nhàng nói: "Không có đáng giá không, chỉ có bằng lòng không."
Trầm Hoan im lặng thật lâu, phảng phất như một đứa trẻ, đánh vỡ nồi cát hỏi đến cùng, lại cúi đầu hỏi: "Vậy em bằng lòng không?"
"Em..."
"Không, đừng nói ra." Trầm Hoan đánh gãy Diệp Hiểu Hạ, anh buông Diệp Hiểu Hạ ra, nhẹ nhàng lắc đầu. Anh nâng tôiy lên, vén mấy sợi tóc lòa xòa của Diệp Hiểu Hạ ra sau tôii, mới lại chậm rãi nói: "Sau này lại nói với anh."
"Trầm Hoan..." Diệp Hiểu Hạ thủy chung cảm thấy phản ứng của Trầm Hoan làm cho người tôi bất an.
"Trong thời gian này anh có chuyện, tạm thời không login, tự em chăm sóc tốt mình trong trò chơi."íAnh mắt Trầm Hoan cong lên, giống như ánh trăng đẹp mắt.
"Anh muốn đi đâu?" Khe hở trong càng lúc càng lớn, từ bên trong vèo vèo toát ra một loại cảm xúc dập dờn tên là bất an.
"Anh muốn đi cắt chỉ, thuận tiện đến bệnh viện lớn một chút kiểm tra, anh hoài nghi kỹ thuật Tôing Chẩm Lưu không quá được." Trầm Hoan nhìn Diệp Hiểu Hạ tiếp tục nói."Mấy ngày nay em tự mình nghỉ ngơi cho tốt, đừng đi đưa cơm, đoán chừng anh luôn ở bệnh viện."
"Trầm Hoan." Diệp Hiểu Hạ cắn môi, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Đồng ý với em, đừng gạt em nhé."
Con ngươi Trầm Hoan tối đen, sau đó anh gật đầu: " Được."
Thời gian bỗng chốc trở nên thong thả. Không cần sáng sớm đi mua đồ ăn, không cần sốt ruột nấu cơm, không cần kích động đi đưa cơm. Buổi sáng Diệp Hiểu Hạ thức dậy ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ một hồi lâu mới phản ứng lại, hôm nay cô chỉ cần nuôi sống mình là xong, khác, thời gian không cần quan tâm bỗng chốc bị lấy ra như vậy. Cô rất nhàm chán, lúc đi đánh răng trước gương, cô thậm chí đến số lần bàn chải chuyển động. Bên ngoài một trăm cái, bên trong một tram cái, bên trái một trăm cái, bên phải một tram cái.
Đại khái là đã quen làm cơm cho ba người, lúc Diệp Hiểu Hạ lấy lại tinh thần, lại phát hiện mình làm đồ ăn cơm đủ cho ba người ăn. Cô lẳng lặng ngồi cạnh bàn. Phát ngốc một trận, mới bắt đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, trèo lên trò chơi, tiểu Ngũ đã sớm đi ra. Anh ngồi xổm trên mái hiên cắn một quả táo, khi nhân vật Diệp Hiểu Hạ hiện ra, thấy tiểu Ngũ đẹp mắt đang quyệt mông ăn quả táo, cô nhướng mày: "Anh ở trên đó làm chi?"
Tiểu Ngũ cúi đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ đứng cạnh tường, xuy xuy nở nụ cười: "Cô muốn đi lên nhìn xem hay không?"
Diệp Hiểu Hạ nhíu mày, cô phải đi lên thế nào? Nhưng, cô không nóng nảy, bởi vì khi cô nghĩ như vậy, tiểu Ngũ đã mang cô lên đỉnh, chỉ vào một căn nhà cao hơi thái quá cách đó không xa nói: " Cô nói này thành chủ thành Cửu Ti này có phải dư tiền quá không? Không có việc gì xây nhà cao như vậy làm chi?"
Diệp Hiểu Hạ lại nhìn cao ốc kim bích huy hoàng kia không nói chuyện, thành chủ ở bên trong sao?
"Ngồi ở bên trong nhất định giống như ngồi tù."
Tiểu Ngũ lại cắn một ngụm táo, hơi có tư thế không ăn được nho thì nói nho còn xanh: "Ông tôi tuyệt đối không biết vui vẻ khi ngự kiếm phi hành như tôi, cũng chỉ biết ngồi ở trong phòng thu thuế, có lạc thú gì!"
"Thu thuế?" Diệp Hiểu Hạ giọng điệu có chút chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, cô xem thành Cửu Ti này buôn bán nhiều như vậy, mỗi ngày tiền tiến vào tiền đi ra bao nhiêu, thành chủ thành Cửu Ti này chỉ thu thuế cũng phải giàu đến chảy mỡ."
Diệp Hiểu Hạ cúi đầu, hắc hắc cười lên tiếng, tiếng cười kia hơi mang theo hàn ý làm cho người tôi mao cốt tủng nhiên, khiến tiểu Ngũ nhịn không được rùng mình: "Này, nữ nhân, cô cười cái gì? Đừng gian trá như vậy được không? Làm tâm linh đơn thuần của tôi hoảng sợ."
Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu lên, nhìn tiểu Ngũ, ánh mắt sáng như ngôi sao mai trên trời. Một nụ cười rực rỡ nở trên môi cô, trong khẩu khí của cô có dụ hoặc câu nhân: "Tiểu Ngũ, anh có muốn đi chỗ thành chủ đó ngồi không?"
Tiểu Ngũ ngây người nhìn Diệp Hiểu Hạ, sau đó chớp chớp mắt, sau đó vội vàng xua tay: "Không cần không muốn."
"Vì sao?" Thật là kỳ lạ, vừa rồi anh rõ ràng hâm mộ đến sắp chảy nước miếng, sao giờ lại lắc đầu nói không cần?
" Chị hai, chị tha tôi đi, dù tính chị muốn đi nơi đó nhìn cũng không cần kéo tôi theo làm đệm lưng được không?" Mặt Tiểu Ngũ nhăn thành đu đủ: "Tuy rằng tôi coi như một gã cao thủ, nhưng cũng không chịu nổi người ta người đông thế mạnh được không? Nếu cô muốn đi thì tự đi đi, lôi kéo tôi, tôi chịu không được nhiều thân vệ binh như vậy của thành chủ thành Cửu Ti."
Diệp Hiểu Hạ cười ha ha, tiểu Ngũ này nghĩ đến chỗ nào vậy?
" Cô cười cái gì?" Biểu cảm Tiểu Ngũ càng rối rắm lên, mà Diệp Hiểu Hạ chỉ vỗ vỗ áo choàng, đứng lên: "Không cười cái gì."
Đối với đáp án như vậy làm sao tiểu Ngũ có thể bỏ qua, anh quấn quít lấy Diệp Hiểu Hạ hỏi không ngừng, tới trên đường cái."Nói với tôi đi, đến cùng cô cười gì?" Tiểu Ngũ dính vào sau mông Diệp Hiểu Hạ, đi qua trên đường cái thành Cửu Ti.
Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ bị cuốn đến phiền, đành phải thở dài nói đáp án cho anh: "Không có gì, tôi chỉ muốn làm thành chủ mà thôi."
Tiểu Ngũ bị đáp án này làm chấn động sững sờ ở một bên nửa ngày không hồi thần, qua một hồi lâu mới vươn tay sờ sờ trán của mình, lại sờ sờ trán Diệp Hiểu Hạ, miệng quang quác quang quác: "Xong rồi xong rồi, bệnh sốt này cả tôi cũng sờ không ra."
Diệp Hiểu Hạ liếc mắt xem thường, vuốt ve móng vuốt tiểu Ngũ, phát mật ngữ cho Vân Ẩn, bên trong không có gù, chỉ có một tấm ảnh lệnh bài công hội. Cô nghĩ, Vân Ẩn nhất định cảm thấy hứng thú với cái này, không riêng gì anh cảm thấy hứng thú, chỉ sợ công hội khác cũng sẽ cảm thấy thật hứng thú.
Cô có nên xao Vân Ẩn nhất bút không? Hay là bán cho công hội khác? Diệp Hiểu Hạ phát hiện mình bị Trầm Hoan truyền nhiễm, cũng trở nên có chút ý xấu. Ngày đó rõ ràng cô vẫn còn rối rắm có nên trực tiếp đưa cho Vân Ẩn không, cư nhiên hôm nay đã bắt đầu nghĩ xem muốn chém bao nhiêu bạc.
Vân Ẩn sớm đã tình thế nhất định với lệnh bài công hội, nhưng luôn luôn không có vận khí kia, giờ đột nhiên thấy một tấm ảnh như vậy, khẩn trương trái tim nhảy lên. Anh không có bất kì do dự gì, lập tức trả lời Diệp Hiểu Hạ: " Cô ở đâu?"
"Thành Cửu Ti."
Vân Ẩn lập tức nhớ tới trò khôi hài ngày đó của Nê Oa Oa và Lan Hồ Điệp, lúc đó cô ngay tại thành Cửu Ti. Anh vội vã nói: "Cô chờ tôi một chút, tôi nhiều nhất nửa giờ thì đến chỗ cô."
Bản đồ trong trò chơi nhiều lắm lớn lắm, nếu không có trang bị cực phẩm nghịch thiên như nhẫn truyền tống, muốn từ một chỗ đến một chỗ khác phương thức duy nhất chỉ có ngồi xe ngựa . Diệp Hiểu Hạ ngồi xuống trong một quán trà đối diện trạm dịch của thành Cửu Ti, kêu mấy cái bánh bao thịt, cùng tiểu Ngũ ngồi gặm.
Cô là thật không ngờ Vân Ẩn lại đúng giờ, dù sao bản đồ rất lớn, đường xa một chút, cũng phải ngồi hai ba giờ, cô cũng không muốn chờ như vậy. Nhưng cô thật sự không nghĩ tới, Vân Ẩn nói nửa giờ, thật sự ngay tại nửa giờ tới bên cạnh bàn cô.
Đàm luận loại chuyện này tự nhiên là không thể ngồi trong quán trà như vậy, Vân Ẩn cho người ta định phòng tửu lâu, mang Diệp Hiểu Hạ đi.
Mới vừa ngồi xuống, anh cũng đi thẳng vào vấn đề: " Đúng lệnh bài sao? Tôi nhìn xem?"
Diệp Hiểu Hạ cũng không hẹp hòi, từ trong túi lấy lệnh bài kia ra giao cho anh. Trong trò chơi có hệ thống mượn xem, đối phương có thể nhìn đồ của bạn, nhưng cũng không có thể mạnh mẽ cướp đoạt, đây đúng là một hệ thống tốt, bằng không, Diệp Hiểu Hạ cũng không dám quang minh chính đại đưa cho Vân Ẩn nghiệm hàng.
Cầm lệnh bài công hội trong tay phản phản phục phục nhìn vài lần, cuối cùng Vân Ẩn thở dài: "Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy lư sơn chân diện mục của món đồ này."
Diệp Hiểu Hạ hắc hắc nở nụ cười vài tiếng, đã Vân Ẩn không hỏi thứ này đến từ đâu, cô cũng nói năng thận trọng, tuyệt đối không đề cập tới. Chỉ cười: " Muốn không?"
"Muốn! Sao có thể không cần chứ." Ánh mắt Vân Ẩn không có rời khỏi cái lệnh bài công hội kia, mãi cho đến khi Diệp Hiểu Hạ cầm lại lệnh bài từ trong lòng bàn tay anh.
"Ra giá đi" Diệp Hiểu Hạ cũng không nhiều lời, nếu nói ở ngày hôm qua trước kia cô còn có suy nghi cho Vân Ẩn lệnh bài này, như vậy lúc này cô một chút cũng không tồn suy nghĩ này.
Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nơi đó mở ra một cánh cửa, từ trong cửa sổ nhìn qua, có thể thấy khu nhà của thành chủ thành Cửu Ti kia, nếu muốn ngồi trong khu nhà đó, đến cùng phải trả giá bao nhiêu?
" Đồ của cô, cô ra giá" Tuy rằng Vân Ẩn tình thế nhất định với lệnh bài này, nhưng là phát từ nhân chi thường tình vẫn là hi vọng có thể rẻ một chút, cho nên mình cũng không có vội vàng ra giá, mà là đá bóng cao su cho Diệp Hiểu Hạ.
Diệp Hiểu Hạ lại nở nụ cười, cô cầm kết Trung Quốc trên lệnh bài, quơ quơ trước mắt Vân Ẩn: "Tôi không biết giá, chỉ chờ anh ra. Vừa lòng thì tôi bán, không vừa lòng, tôi quăng vào bán đấu giá, tôi tin tưởng, bán đấu giá sẽ không làm tôi chịu thiệt ..."
"Năm mươi vạn." Lời Diệp Hiểu Hạ còn chưa dứt, Vân Ẩn liền tuôn ra một giá bảo thủ nhất, tuy rằng anh biết không quá có khả năng, nhưng vẫn muốn thử một lần, vạn nhất thành công chiếm được, thật sự là chiếm tiện nghi.
Diệp Hiểu Hạ vẫn là cười, tiếp tục cầm lệnh bài, ánh mắt nhìn ra xa xa, nửa thật nửa giả than thở: "Ai, tiền thuốc nước có thể kiếm trở về không đây."
Vân Ẩn nghe thấy lời này, sắc mặt khổ sở, anh lắc đầu thở dài: " Người kia, quả nhiên là nửa điểm mệt cũng không ăn, tôi nói sao lại không so đo như vậy, hóa ra chờ tôi ở chỗ này."
Diệp Hiểu Hạ cắn môi, cười đến đẹp mắt. Thì ra Vân Ẩn cũng biết mình luôn luôn chiếm tiện nghi.
"Một trăm hai mươi vạn." Anh cuối cùng thở dài một hơi, đây có thể là lệnh bài công hội tiêu phí nhiều nhất, nhưng nếu so với thu vào sau khi thành lập công hội, chút tiền ấy lại nhiều cũng đáng giá .
"Thành giao."
Trên thế giới này đến cùng chuyện gì đáng giá, chuyện gì lại là không đáng giá, đến cùng ai chia rõ ràng qua?
Diệp Hiểu Hạ ghé vào trong lòng Trầm Hoan hồi lâu sau mới chậm rãi thở ra một hơi, cô nâng tay lên, ôm lấy thắt lưng Trầm Hoan nhẹ nhàng nói: "Không có đáng giá không, chỉ có bằng lòng không."
Trầm Hoan im lặng thật lâu, phảng phất như một đứa trẻ, đánh vỡ nồi cát hỏi đến cùng, lại cúi đầu hỏi: "Vậy em bằng lòng không?"
"Em..."
"Không, đừng nói ra." Trầm Hoan đánh gãy Diệp Hiểu Hạ, anh buông Diệp Hiểu Hạ ra, nhẹ nhàng lắc đầu. Anh nâng tôiy lên, vén mấy sợi tóc lòa xòa của Diệp Hiểu Hạ ra sau tôii, mới lại chậm rãi nói: "Sau này lại nói với anh."
"Trầm Hoan..." Diệp Hiểu Hạ thủy chung cảm thấy phản ứng của Trầm Hoan làm cho người tôi bất an.
"Trong thời gian này anh có chuyện, tạm thời không login, tự em chăm sóc tốt mình trong trò chơi."íAnh mắt Trầm Hoan cong lên, giống như ánh trăng đẹp mắt.
"Anh muốn đi đâu?" Khe hở trong càng lúc càng lớn, từ bên trong vèo vèo toát ra một loại cảm xúc dập dờn tên là bất an.
"Anh muốn đi cắt chỉ, thuận tiện đến bệnh viện lớn một chút kiểm tra, anh hoài nghi kỹ thuật Tôing Chẩm Lưu không quá được." Trầm Hoan nhìn Diệp Hiểu Hạ tiếp tục nói."Mấy ngày nay em tự mình nghỉ ngơi cho tốt, đừng đi đưa cơm, đoán chừng anh luôn ở bệnh viện."
"Trầm Hoan." Diệp Hiểu Hạ cắn môi, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Đồng ý với em, đừng gạt em nhé."
Con ngươi Trầm Hoan tối đen, sau đó anh gật đầu: " Được."
Thời gian bỗng chốc trở nên thong thả. Không cần sáng sớm đi mua đồ ăn, không cần sốt ruột nấu cơm, không cần kích động đi đưa cơm. Buổi sáng Diệp Hiểu Hạ thức dậy ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa sổ một hồi lâu mới phản ứng lại, hôm nay cô chỉ cần nuôi sống mình là xong, khác, thời gian không cần quan tâm bỗng chốc bị lấy ra như vậy. Cô rất nhàm chán, lúc đi đánh răng trước gương, cô thậm chí đến số lần bàn chải chuyển động. Bên ngoài một trăm cái, bên trong một tram cái, bên trái một trăm cái, bên phải một tram cái.
Đại khái là đã quen làm cơm cho ba người, lúc Diệp Hiểu Hạ lấy lại tinh thần, lại phát hiện mình làm đồ ăn cơm đủ cho ba người ăn. Cô lẳng lặng ngồi cạnh bàn. Phát ngốc một trận, mới bắt đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, trèo lên trò chơi, tiểu Ngũ đã sớm đi ra. Anh ngồi xổm trên mái hiên cắn một quả táo, khi nhân vật Diệp Hiểu Hạ hiện ra, thấy tiểu Ngũ đẹp mắt đang quyệt mông ăn quả táo, cô nhướng mày: "Anh ở trên đó làm chi?"
Tiểu Ngũ cúi đầu nhìn Diệp Hiểu Hạ đứng cạnh tường, xuy xuy nở nụ cười: "Cô muốn đi lên nhìn xem hay không?"
Diệp Hiểu Hạ nhíu mày, cô phải đi lên thế nào? Nhưng, cô không nóng nảy, bởi vì khi cô nghĩ như vậy, tiểu Ngũ đã mang cô lên đỉnh, chỉ vào một căn nhà cao hơi thái quá cách đó không xa nói: " Cô nói này thành chủ thành Cửu Ti này có phải dư tiền quá không? Không có việc gì xây nhà cao như vậy làm chi?"
Diệp Hiểu Hạ lại nhìn cao ốc kim bích huy hoàng kia không nói chuyện, thành chủ ở bên trong sao?
"Ngồi ở bên trong nhất định giống như ngồi tù."
Tiểu Ngũ lại cắn một ngụm táo, hơi có tư thế không ăn được nho thì nói nho còn xanh: "Ông tôi tuyệt đối không biết vui vẻ khi ngự kiếm phi hành như tôi, cũng chỉ biết ngồi ở trong phòng thu thuế, có lạc thú gì!"
"Thu thuế?" Diệp Hiểu Hạ giọng điệu có chút chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, cô xem thành Cửu Ti này buôn bán nhiều như vậy, mỗi ngày tiền tiến vào tiền đi ra bao nhiêu, thành chủ thành Cửu Ti này chỉ thu thuế cũng phải giàu đến chảy mỡ."
Diệp Hiểu Hạ cúi đầu, hắc hắc cười lên tiếng, tiếng cười kia hơi mang theo hàn ý làm cho người tôi mao cốt tủng nhiên, khiến tiểu Ngũ nhịn không được rùng mình: "Này, nữ nhân, cô cười cái gì? Đừng gian trá như vậy được không? Làm tâm linh đơn thuần của tôi hoảng sợ."
Diệp Hiểu Hạ ngẩng đầu lên, nhìn tiểu Ngũ, ánh mắt sáng như ngôi sao mai trên trời. Một nụ cười rực rỡ nở trên môi cô, trong khẩu khí của cô có dụ hoặc câu nhân: "Tiểu Ngũ, anh có muốn đi chỗ thành chủ đó ngồi không?"
Tiểu Ngũ ngây người nhìn Diệp Hiểu Hạ, sau đó chớp chớp mắt, sau đó vội vàng xua tay: "Không cần không muốn."
"Vì sao?" Thật là kỳ lạ, vừa rồi anh rõ ràng hâm mộ đến sắp chảy nước miếng, sao giờ lại lắc đầu nói không cần?
" Chị hai, chị tha tôi đi, dù tính chị muốn đi nơi đó nhìn cũng không cần kéo tôi theo làm đệm lưng được không?" Mặt Tiểu Ngũ nhăn thành đu đủ: "Tuy rằng tôi coi như một gã cao thủ, nhưng cũng không chịu nổi người ta người đông thế mạnh được không? Nếu cô muốn đi thì tự đi đi, lôi kéo tôi, tôi chịu không được nhiều thân vệ binh như vậy của thành chủ thành Cửu Ti."
Diệp Hiểu Hạ cười ha ha, tiểu Ngũ này nghĩ đến chỗ nào vậy?
" Cô cười cái gì?" Biểu cảm Tiểu Ngũ càng rối rắm lên, mà Diệp Hiểu Hạ chỉ vỗ vỗ áo choàng, đứng lên: "Không cười cái gì."
Đối với đáp án như vậy làm sao tiểu Ngũ có thể bỏ qua, anh quấn quít lấy Diệp Hiểu Hạ hỏi không ngừng, tới trên đường cái."Nói với tôi đi, đến cùng cô cười gì?" Tiểu Ngũ dính vào sau mông Diệp Hiểu Hạ, đi qua trên đường cái thành Cửu Ti.
Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ bị cuốn đến phiền, đành phải thở dài nói đáp án cho anh: "Không có gì, tôi chỉ muốn làm thành chủ mà thôi."
Tiểu Ngũ bị đáp án này làm chấn động sững sờ ở một bên nửa ngày không hồi thần, qua một hồi lâu mới vươn tay sờ sờ trán của mình, lại sờ sờ trán Diệp Hiểu Hạ, miệng quang quác quang quác: "Xong rồi xong rồi, bệnh sốt này cả tôi cũng sờ không ra."
Diệp Hiểu Hạ liếc mắt xem thường, vuốt ve móng vuốt tiểu Ngũ, phát mật ngữ cho Vân Ẩn, bên trong không có gù, chỉ có một tấm ảnh lệnh bài công hội. Cô nghĩ, Vân Ẩn nhất định cảm thấy hứng thú với cái này, không riêng gì anh cảm thấy hứng thú, chỉ sợ công hội khác cũng sẽ cảm thấy thật hứng thú.
Cô có nên xao Vân Ẩn nhất bút không? Hay là bán cho công hội khác? Diệp Hiểu Hạ phát hiện mình bị Trầm Hoan truyền nhiễm, cũng trở nên có chút ý xấu. Ngày đó rõ ràng cô vẫn còn rối rắm có nên trực tiếp đưa cho Vân Ẩn không, cư nhiên hôm nay đã bắt đầu nghĩ xem muốn chém bao nhiêu bạc.
Vân Ẩn sớm đã tình thế nhất định với lệnh bài công hội, nhưng luôn luôn không có vận khí kia, giờ đột nhiên thấy một tấm ảnh như vậy, khẩn trương trái tim nhảy lên. Anh không có bất kì do dự gì, lập tức trả lời Diệp Hiểu Hạ: " Cô ở đâu?"
"Thành Cửu Ti."
Vân Ẩn lập tức nhớ tới trò khôi hài ngày đó của Nê Oa Oa và Lan Hồ Điệp, lúc đó cô ngay tại thành Cửu Ti. Anh vội vã nói: "Cô chờ tôi một chút, tôi nhiều nhất nửa giờ thì đến chỗ cô."
Bản đồ trong trò chơi nhiều lắm lớn lắm, nếu không có trang bị cực phẩm nghịch thiên như nhẫn truyền tống, muốn từ một chỗ đến một chỗ khác phương thức duy nhất chỉ có ngồi xe ngựa . Diệp Hiểu Hạ ngồi xuống trong một quán trà đối diện trạm dịch của thành Cửu Ti, kêu mấy cái bánh bao thịt, cùng tiểu Ngũ ngồi gặm.
Cô là thật không ngờ Vân Ẩn lại đúng giờ, dù sao bản đồ rất lớn, đường xa một chút, cũng phải ngồi hai ba giờ, cô cũng không muốn chờ như vậy. Nhưng cô thật sự không nghĩ tới, Vân Ẩn nói nửa giờ, thật sự ngay tại nửa giờ tới bên cạnh bàn cô.
Đàm luận loại chuyện này tự nhiên là không thể ngồi trong quán trà như vậy, Vân Ẩn cho người ta định phòng tửu lâu, mang Diệp Hiểu Hạ đi.
Mới vừa ngồi xuống, anh cũng đi thẳng vào vấn đề: " Đúng lệnh bài sao? Tôi nhìn xem?"
Diệp Hiểu Hạ cũng không hẹp hòi, từ trong túi lấy lệnh bài kia ra giao cho anh. Trong trò chơi có hệ thống mượn xem, đối phương có thể nhìn đồ của bạn, nhưng cũng không có thể mạnh mẽ cướp đoạt, đây đúng là một hệ thống tốt, bằng không, Diệp Hiểu Hạ cũng không dám quang minh chính đại đưa cho Vân Ẩn nghiệm hàng.
Cầm lệnh bài công hội trong tay phản phản phục phục nhìn vài lần, cuối cùng Vân Ẩn thở dài: "Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy lư sơn chân diện mục của món đồ này."
Diệp Hiểu Hạ hắc hắc nở nụ cười vài tiếng, đã Vân Ẩn không hỏi thứ này đến từ đâu, cô cũng nói năng thận trọng, tuyệt đối không đề cập tới. Chỉ cười: " Muốn không?"
"Muốn! Sao có thể không cần chứ." Ánh mắt Vân Ẩn không có rời khỏi cái lệnh bài công hội kia, mãi cho đến khi Diệp Hiểu Hạ cầm lại lệnh bài từ trong lòng bàn tay anh.
"Ra giá đi" Diệp Hiểu Hạ cũng không nhiều lời, nếu nói ở ngày hôm qua trước kia cô còn có suy nghi cho Vân Ẩn lệnh bài này, như vậy lúc này cô một chút cũng không tồn suy nghĩ này.
Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nơi đó mở ra một cánh cửa, từ trong cửa sổ nhìn qua, có thể thấy khu nhà của thành chủ thành Cửu Ti kia, nếu muốn ngồi trong khu nhà đó, đến cùng phải trả giá bao nhiêu?
" Đồ của cô, cô ra giá" Tuy rằng Vân Ẩn tình thế nhất định với lệnh bài này, nhưng là phát từ nhân chi thường tình vẫn là hi vọng có thể rẻ một chút, cho nên mình cũng không có vội vàng ra giá, mà là đá bóng cao su cho Diệp Hiểu Hạ.
Diệp Hiểu Hạ lại nở nụ cười, cô cầm kết Trung Quốc trên lệnh bài, quơ quơ trước mắt Vân Ẩn: "Tôi không biết giá, chỉ chờ anh ra. Vừa lòng thì tôi bán, không vừa lòng, tôi quăng vào bán đấu giá, tôi tin tưởng, bán đấu giá sẽ không làm tôi chịu thiệt ..."
"Năm mươi vạn." Lời Diệp Hiểu Hạ còn chưa dứt, Vân Ẩn liền tuôn ra một giá bảo thủ nhất, tuy rằng anh biết không quá có khả năng, nhưng vẫn muốn thử một lần, vạn nhất thành công chiếm được, thật sự là chiếm tiện nghi.
Diệp Hiểu Hạ vẫn là cười, tiếp tục cầm lệnh bài, ánh mắt nhìn ra xa xa, nửa thật nửa giả than thở: "Ai, tiền thuốc nước có thể kiếm trở về không đây."
Vân Ẩn nghe thấy lời này, sắc mặt khổ sở, anh lắc đầu thở dài: " Người kia, quả nhiên là nửa điểm mệt cũng không ăn, tôi nói sao lại không so đo như vậy, hóa ra chờ tôi ở chỗ này."
Diệp Hiểu Hạ cắn môi, cười đến đẹp mắt. Thì ra Vân Ẩn cũng biết mình luôn luôn chiếm tiện nghi.
"Một trăm hai mươi vạn." Anh cuối cùng thở dài một hơi, đây có thể là lệnh bài công hội tiêu phí nhiều nhất, nhưng nếu so với thu vào sau khi thành lập công hội, chút tiền ấy lại nhiều cũng đáng giá .
"Thành giao."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.