Chương 34: Tử vong.
Na Thì Yên Hoa
22/08/2015
Gió thổi mạnh, cuốn lấy bụi đất khô ráo trên đồng cỏ.
Đánh vào mặt người, có chút đau.
Dưới ánh mặt trời vốn yên tĩnh, từ khi nào nổi lên một trận chiến như vậy? Mang theo mùi hương tanh ngọt sâu thẳm, từng đợt, từng đợt tiến vào lòng ngừoi liếm đi liếm lại, làm cho lòng người thành một mảnh đỏ tươi.
"Hiểu Hạ." Chưa bao giờ có cảm giác vô lực tràn ngập trong lòng, rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng dù thế nào cũng không thể đến gần. Hắn chỉ có thể vừa chạy, vừa trơ mắt nhìn hỏa cầu kia đánh trúng người con gái mặc áo choàng màu xanh.
Diệp Hiểu Hạ quay đầu, chỉ thấy Túy Trong Khêu Đèn chạy tới chỗ cô, tóc của hắn bị gió thổi bay lên, lộ ra bộ mặt kiên nghị, còn có bộ râu nhàn nhạt trên cằm. Hắn vươn tay về phía cô, chỉ là, thật sự quá xa, cô chỉ có thể quay về phía hắn lộ ra một nụ cười."Khêu Đèn, anh đi đi. Mặc kệ tôi."
Trời, thật xanh, xanh như muốn chảy nước.
Xem ra, quả nhiên không ai có thể luôn luôn gặp may mắn, rõ ràng đây là báo ứng cho vận khí tốt của cô.
Túy Trong Khêu Đèn chỉ thấy Diệp Hiểu Hạ quay đầu lộ ra một nụ cười mềm mại với hắn, sau đó một hỏa cầu đánh trúng cô.
Thời gian lúc này trở nên cực kỳ thong thả, giây phút đó giống như ngừng lại, nhè nhẹ trôi, không thể quên.
Thân thể của cô ngã xuống một mảnh cỏ xanh, so với áo choàng của cô còn xanh hơn, trong lúc này cô và nó hòa làm một. Ánh mặt trời màu vàng chiếu xuống, đem mái tóc đen hỗn độn của cô nhuộm thành màu hoàng kim, mà đuôi sam thật dài cô tết cũng bay lên, dây dưa với ánh nắng tạo thành một đường cong xán lạn, sau đó rơi xuống.
Rốt cục, thân thể của cô ngã xuống một mảnh cỏ xanh, tái nhợt mà yên tĩnh.
Bên tai chỉ còn lại một câu kia "Khêu Đèn, anh đi đi, mặc kệ tôi." Từ xa đến gần, vô hạn tuần hoàn.
Hắn cảm thấy trong lòng có cái gì đó vọt ra, làm đầu óc hắn ‘ông’ một tiếng nổ tung. Đang làm cái gì? Hai người này cuối cùng là muốn làm gì? Chính hắn cũng đang làm cái gì? Làm cô chết trước mặt mình?
Trong lòng có một loại phẫn nộ không nói thành lời bắt đầu khởi động, hắn gắt gao nắm đại kiếm trong tay, sử dụng "Tật thứ" hóa thành một đường màu trắng, đi đến chỗ Tử Tước Người Yêu.
"Chồng ơi! Cô ta rơi trang bị." Ngay tại lúc Tử Tước đang nhìn chằm chằm Túy Trong Khêu Đèn, đoán là hắn sẽ quay lại tiếp tục công kích mình thì lại phát hiện nam nhân này biến sắc, dừng công kích lại, chạy tới một hướng khác. Hắn tuy không hiểu, nhưng vẫn tiếp tục ngâm xướng Hỏa Cầu Thuật.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, pháp thuật của hắn còn chưa phóng ra, đã thấy Tử Tước Người Yêu hoan hô một tiếng. Hắn không khỏi quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Hiểu Hạ một thân pháp bào lục sắc ngã trên mặt đất, bên người rớt một căn pháp trượng sáng chói, còn có một kiện quần áo. Mà Túy Trong Khêu Đèn đang chạy tới chỗ Tử Tước Người Yêu, tốc độ của hắn cực kì nhanh, một thân đều là sát khí.
Không tốt. Tử Tước thầm kêu một tiếng, hỏa cầu trong tay không chút do dự ném vào người Túy Trong Khêu Đèn. Hắn nhìn nhìn xung quanh một chút, mày càng nhíu chặt.
Xung quanh vốn có rất nhiều người luyện cấp, bọn họ thấy bên này khai chiến, lập tức xúm lại, bây giờ thấy Diệp Hiểu Hạ chết, không ít người định đi vào nhặt trang bị. Hắn cũng bất chấp mọi thứ, quát to: "Vợ ơi, nhặt đồ nhanh lên. Có người đến tranh trang bị."
"Bên kia có người chết rơi trang bị. Nhanh vào nhặt, nếu không không còn đâu." Cũng không biết ai ở trong đám người hô to, chỉ thấy vốn có ít người xem náo nhiệt, vù vù xông tới, chạy đến bên cạnh thi thể Diệp Hiểu Hạ, sợ chậm một bước thì không còn chuyện tốt nữa.
Tử Tước Người Yêu vội vàng vươn tay ra lấy căn pháp trượng, nhưng là, pháp trượng vừa vào trong tay, cô đã bị Túy Trong Khêu Đèn xông lên hung hăng chém một kiếm. Người cũng bị bắn ra xa, căn bản là không có cơ hội đi nhặt kiện trang bị kia, trơ mắt nhìn nó rơi vào tay một người chơi xa lạ.
"Tiện nhân." Tử Tước Người Yêu vừa vội vừa tức, đem toàn bộ lực công kích đánh Túy Trong Khêu Đèn, cô ta không chút khách khí ném hỏa cầu ra, tốc độ cực nhanh, hận không thể đem hắn nghiền xương thành tro.
Tử Tước thấy trang bị Diệp Hiểu Hạ rơi ra bị người khác đoạt đi, tức giận đến ánh mắt đỏ lên, giương mắt nhìn Túy Trong Khêu Đèn đuổi theo Tử Tước Người Yêu, hắn cũng lập tức đuổi theo, một bên đuổi một bên ném hỏa cầu. Chẳng sợ lại bị hắn chém rớt một nửa giá trị sinh mệnh, chỉ cần giết chết nam nhân này là được.
Chỉ cần nam nhân này chết ở bên cạnh hắn, hắn dám cam đoan ai cũng không thể cướp đồ trong tay hắn.
Tử Tước tính toán, không có nghĩa tất cả mọi người đều ngu ngốc. Những người không nhặt được thấy hai người họ vẫn dây dưa với Túy Trong Khêu Đèn, lập tức vây quanh, không ai có ý tứ chìa tay giúp đỡ, chỉ chờ kết quả trận ác đấu này.
Giờ phút này, Túy Trong Khêu Đèn không ngừng đuổi theo Tử Tước Người Yêu công kích, hắn tốc độ lại nhanh lại khỏe, chẳng sợ Tử Tước Người Yêu không ngừng uống dược, cũng không ngăn được việc máu không ngừng giảm. Cô cực kỳ sợ, nam nhân trước mặt này hai mắt đỏ bừng, giống như điên rồi, sắc bén công kích làm cô không dám đối mặt, đành phải trốn đông trốn tây, miệng lớn tiếng kêu: "Chồng ơi, anh mau treo hắn, người này điên rồi. Nhanh treo hắn đi." Sau đó cô ta lại quay về phía quần chúng vây xem hô to: "Các người mau giúp tôi đi. Tôi sắp bị đánh chết a."
Người vây xem náo nhiệt kỳ thực không quan tâm thắng thua sống chết, đối với bọn họ, vô luận ai chết cũng giống nhau, chỉ cần rớt trang bị là tốt.
Vì thế, nghe thấy Tử Tước Người Yêu kêu cứu, đám người phát ra tiếng cười nhạo.
Túy Trong Khêu Đèn mắt lạnh nhìn qua, trên mặt những người xung quanh chết lặng, tươi cười đông lại. Người sắp chết kia giống như BOSS hình người a.
Thế giới này từ khi nào thì trở nên tàn nhẫn như vậy? Vừa rồi Hiểu Hạ cũng đã vươn tay hướng bọn họ cầu viện (xin giúp đỡ) sao? Giúp cô một chút thì như thế nào? Nhất định phải trơ mắt nhìn cô chết đi, sau đó cướp đoạt đồ cô để lại sao?
"Bùm" một tiếng, một đại hỏa cầu nổ tung ở lưng Túy Trong Khêu Đèn, đại kiếm mà hắn đã giơ lên chuẩn bị chém Tử Tước Người Yêu vẫn không chém xuống được, cuối cùng hắn suy sụp ngã trên đất.
Trước khi tầm nhìn bị hắc ám bao trùm một khắc, hắn chỉ thấy vô số người xông tới chỗ hắn, trên mặt bọn họ là biểu cảm tham lam, bọn họ vươn tay trở thành ấn tượng duy nhất sau lần đầu tiên tử vong ở Cực Hạn mà Túy Trong Khêu Đèn lưu lại.
Đánh vào mặt người, có chút đau.
Dưới ánh mặt trời vốn yên tĩnh, từ khi nào nổi lên một trận chiến như vậy? Mang theo mùi hương tanh ngọt sâu thẳm, từng đợt, từng đợt tiến vào lòng ngừoi liếm đi liếm lại, làm cho lòng người thành một mảnh đỏ tươi.
"Hiểu Hạ." Chưa bao giờ có cảm giác vô lực tràn ngập trong lòng, rõ ràng ở ngay trước mắt, nhưng dù thế nào cũng không thể đến gần. Hắn chỉ có thể vừa chạy, vừa trơ mắt nhìn hỏa cầu kia đánh trúng người con gái mặc áo choàng màu xanh.
Diệp Hiểu Hạ quay đầu, chỉ thấy Túy Trong Khêu Đèn chạy tới chỗ cô, tóc của hắn bị gió thổi bay lên, lộ ra bộ mặt kiên nghị, còn có bộ râu nhàn nhạt trên cằm. Hắn vươn tay về phía cô, chỉ là, thật sự quá xa, cô chỉ có thể quay về phía hắn lộ ra một nụ cười."Khêu Đèn, anh đi đi. Mặc kệ tôi."
Trời, thật xanh, xanh như muốn chảy nước.
Xem ra, quả nhiên không ai có thể luôn luôn gặp may mắn, rõ ràng đây là báo ứng cho vận khí tốt của cô.
Túy Trong Khêu Đèn chỉ thấy Diệp Hiểu Hạ quay đầu lộ ra một nụ cười mềm mại với hắn, sau đó một hỏa cầu đánh trúng cô.
Thời gian lúc này trở nên cực kỳ thong thả, giây phút đó giống như ngừng lại, nhè nhẹ trôi, không thể quên.
Thân thể của cô ngã xuống một mảnh cỏ xanh, so với áo choàng của cô còn xanh hơn, trong lúc này cô và nó hòa làm một. Ánh mặt trời màu vàng chiếu xuống, đem mái tóc đen hỗn độn của cô nhuộm thành màu hoàng kim, mà đuôi sam thật dài cô tết cũng bay lên, dây dưa với ánh nắng tạo thành một đường cong xán lạn, sau đó rơi xuống.
Rốt cục, thân thể của cô ngã xuống một mảnh cỏ xanh, tái nhợt mà yên tĩnh.
Bên tai chỉ còn lại một câu kia "Khêu Đèn, anh đi đi, mặc kệ tôi." Từ xa đến gần, vô hạn tuần hoàn.
Hắn cảm thấy trong lòng có cái gì đó vọt ra, làm đầu óc hắn ‘ông’ một tiếng nổ tung. Đang làm cái gì? Hai người này cuối cùng là muốn làm gì? Chính hắn cũng đang làm cái gì? Làm cô chết trước mặt mình?
Trong lòng có một loại phẫn nộ không nói thành lời bắt đầu khởi động, hắn gắt gao nắm đại kiếm trong tay, sử dụng "Tật thứ" hóa thành một đường màu trắng, đi đến chỗ Tử Tước Người Yêu.
"Chồng ơi! Cô ta rơi trang bị." Ngay tại lúc Tử Tước đang nhìn chằm chằm Túy Trong Khêu Đèn, đoán là hắn sẽ quay lại tiếp tục công kích mình thì lại phát hiện nam nhân này biến sắc, dừng công kích lại, chạy tới một hướng khác. Hắn tuy không hiểu, nhưng vẫn tiếp tục ngâm xướng Hỏa Cầu Thuật.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, pháp thuật của hắn còn chưa phóng ra, đã thấy Tử Tước Người Yêu hoan hô một tiếng. Hắn không khỏi quay đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Hiểu Hạ một thân pháp bào lục sắc ngã trên mặt đất, bên người rớt một căn pháp trượng sáng chói, còn có một kiện quần áo. Mà Túy Trong Khêu Đèn đang chạy tới chỗ Tử Tước Người Yêu, tốc độ của hắn cực kì nhanh, một thân đều là sát khí.
Không tốt. Tử Tước thầm kêu một tiếng, hỏa cầu trong tay không chút do dự ném vào người Túy Trong Khêu Đèn. Hắn nhìn nhìn xung quanh một chút, mày càng nhíu chặt.
Xung quanh vốn có rất nhiều người luyện cấp, bọn họ thấy bên này khai chiến, lập tức xúm lại, bây giờ thấy Diệp Hiểu Hạ chết, không ít người định đi vào nhặt trang bị. Hắn cũng bất chấp mọi thứ, quát to: "Vợ ơi, nhặt đồ nhanh lên. Có người đến tranh trang bị."
"Bên kia có người chết rơi trang bị. Nhanh vào nhặt, nếu không không còn đâu." Cũng không biết ai ở trong đám người hô to, chỉ thấy vốn có ít người xem náo nhiệt, vù vù xông tới, chạy đến bên cạnh thi thể Diệp Hiểu Hạ, sợ chậm một bước thì không còn chuyện tốt nữa.
Tử Tước Người Yêu vội vàng vươn tay ra lấy căn pháp trượng, nhưng là, pháp trượng vừa vào trong tay, cô đã bị Túy Trong Khêu Đèn xông lên hung hăng chém một kiếm. Người cũng bị bắn ra xa, căn bản là không có cơ hội đi nhặt kiện trang bị kia, trơ mắt nhìn nó rơi vào tay một người chơi xa lạ.
"Tiện nhân." Tử Tước Người Yêu vừa vội vừa tức, đem toàn bộ lực công kích đánh Túy Trong Khêu Đèn, cô ta không chút khách khí ném hỏa cầu ra, tốc độ cực nhanh, hận không thể đem hắn nghiền xương thành tro.
Tử Tước thấy trang bị Diệp Hiểu Hạ rơi ra bị người khác đoạt đi, tức giận đến ánh mắt đỏ lên, giương mắt nhìn Túy Trong Khêu Đèn đuổi theo Tử Tước Người Yêu, hắn cũng lập tức đuổi theo, một bên đuổi một bên ném hỏa cầu. Chẳng sợ lại bị hắn chém rớt một nửa giá trị sinh mệnh, chỉ cần giết chết nam nhân này là được.
Chỉ cần nam nhân này chết ở bên cạnh hắn, hắn dám cam đoan ai cũng không thể cướp đồ trong tay hắn.
Tử Tước tính toán, không có nghĩa tất cả mọi người đều ngu ngốc. Những người không nhặt được thấy hai người họ vẫn dây dưa với Túy Trong Khêu Đèn, lập tức vây quanh, không ai có ý tứ chìa tay giúp đỡ, chỉ chờ kết quả trận ác đấu này.
Giờ phút này, Túy Trong Khêu Đèn không ngừng đuổi theo Tử Tước Người Yêu công kích, hắn tốc độ lại nhanh lại khỏe, chẳng sợ Tử Tước Người Yêu không ngừng uống dược, cũng không ngăn được việc máu không ngừng giảm. Cô cực kỳ sợ, nam nhân trước mặt này hai mắt đỏ bừng, giống như điên rồi, sắc bén công kích làm cô không dám đối mặt, đành phải trốn đông trốn tây, miệng lớn tiếng kêu: "Chồng ơi, anh mau treo hắn, người này điên rồi. Nhanh treo hắn đi." Sau đó cô ta lại quay về phía quần chúng vây xem hô to: "Các người mau giúp tôi đi. Tôi sắp bị đánh chết a."
Người vây xem náo nhiệt kỳ thực không quan tâm thắng thua sống chết, đối với bọn họ, vô luận ai chết cũng giống nhau, chỉ cần rớt trang bị là tốt.
Vì thế, nghe thấy Tử Tước Người Yêu kêu cứu, đám người phát ra tiếng cười nhạo.
Túy Trong Khêu Đèn mắt lạnh nhìn qua, trên mặt những người xung quanh chết lặng, tươi cười đông lại. Người sắp chết kia giống như BOSS hình người a.
Thế giới này từ khi nào thì trở nên tàn nhẫn như vậy? Vừa rồi Hiểu Hạ cũng đã vươn tay hướng bọn họ cầu viện (xin giúp đỡ) sao? Giúp cô một chút thì như thế nào? Nhất định phải trơ mắt nhìn cô chết đi, sau đó cướp đoạt đồ cô để lại sao?
"Bùm" một tiếng, một đại hỏa cầu nổ tung ở lưng Túy Trong Khêu Đèn, đại kiếm mà hắn đã giơ lên chuẩn bị chém Tử Tước Người Yêu vẫn không chém xuống được, cuối cùng hắn suy sụp ngã trên đất.
Trước khi tầm nhìn bị hắc ám bao trùm một khắc, hắn chỉ thấy vô số người xông tới chỗ hắn, trên mặt bọn họ là biểu cảm tham lam, bọn họ vươn tay trở thành ấn tượng duy nhất sau lần đầu tiên tử vong ở Cực Hạn mà Túy Trong Khêu Đèn lưu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.