Chương 426: Chết tiệt
Mèo Yêu Thành Tinh
21/03/2024
Ba ngày sau.
Lý Quân chính thức kế thừa vị trí Điện chủ Chiến Long Điện.
Lần này không còn bất kỳ sóng gió nào, tất cả mọi người đối với Lý Quân đều tâm phục khẩu phục.
Lý Quân cũng biết được rắng dưới trướng Chiến Long Điện tổng cộng có mấy chục xí nghiệp.
Nhiều doanh nghiệp trong số đó là những công ty, tập đoàn đầu ngành ở địa phương, tiềm lực tài chính vô cùng kinh khủng.
Trong đó, tập đoàn lớn nhất mà bên ngoài biết đến chính là Tập đoàn Chiến Long, có trụ sở tại tỉnh Giang Nam. Tống giám đốc Tập đoàn Chiến Long không phải là nhân viên nội bộ Chiến Long Điện, mà là một thanh niên trẻ tuổi tài năng được tuyển dụng với mức lương cao.
Vì vậy, lần này Lý Quân kế thừa vị trí Điện chủ xong cũng không trở về Sở Châu mà phải đi Giang Nam một chuyến.
Tỉnh Giang Nam là tỉnh lớn nhất Long Quốc, tuy thủ đô là trung tâm của Long Quốc, nhưng Giang Nam mới thực sự là vùng dất bồi dưỡng nhân tài, có bề dày lịch sử hàng nghìn năm.
Lý Quân định xử lý xong công việc của Chiến Long Điện rồi mới đi.
Anh ra lệnh cho Cửu trưởng lão và Tứ trưởng lão hỗ trợ các Đường chủ và người quản lý các khu vực tiếp nhận các công việc do người tiền nhiệm để lại Người quản lý các khu vực đã kinh doanh tại địa phương của mình trong nhiều năm, bây giờ đột nhiên đổi chủ, chắc chẵn sẽ có không ít người dưới trướng họ phản kháng, cần phải từng bước xử lý.
Mà ngay lúc Lý Quân bận rộn xử lý công việc của Chiến Long Điện, thì tại một biệt thự ở Tô Châu, Trần Nguyên Tinh mặc áo choàng trằng đang ngồi trên ghế sofa.
Trước mặt gã, có vài bóng người cung kính đứng.
Trong đó có Lâm Vũ Thu đến từ nhà họ Lâm ở. biên giới phía Nam, và một người bạn cũ của Lý Quân, thiếu gia nhà họ Thôi - Thôi Ngạn, cùng một số cao thủ Tu La.
Trần Nguyên Tỉnh là một trong hai mươi tám Câu Hồn Sứ của Tu La, địa vị cao quý, lần này đi theo gã có ba vị Đường chủ.
Mà nhà họ Thôi hiện nay đã trở thành một trong những Phân đường của Tụ La.
Gia chủ nhà họ Thôi vì có việc nên không thể đến Tô Châu, bèn cử con trai Thôi Ngạn đến để nghe theo sự sai bảo của Trần Nguyên Tỉnh.
“Tên Lý Quân này rốt cuộc đi đâu rồi? Vài ngày nay không thể tìm thấy tung tích của cậu ta, không lẽ nghe tin tức mà bỏ trốn ư?”
Trần Nguyên Tinh cau mày, trên mặt toát lên một lưồng sát khí.
Sau khi biết được Huyết Ngọc Châu ở trong tay Lý Quân, gã liền nghĩ đến việc giết Lý Quân để đoạt lấy Huyết Ngọc Châu.
Huyết Ngọc Châu là thứ mà vị đại nhân vật của Tu La đích thân yêu cầu, giết Lý Quân báo thù cho Độc Hạt, sau đó đoạt lại Huyết Ngọc Châu, coi như là hai công lao cùng lúc.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Lý Quân như bốc hơi khỏi nhân gian, gã liên tục truy tìm nhiều ngày, vẫn không thể tìm ra tung tích của Lý Quân.
Trần Nguyên Tinh đã mất kiên nhẫn, hai ngày nay tính tình càng thêm hung bạo.
Thôi Ngạn, Lâm Vũ Thu và những người khác đứng trước mặt gã đều run rẩy, không dám thở mạnh sợ quấy rầy đến gã.
“Lập tức đi tìm tung tích của Lý Quân cho tôi, ba ngày, trong vòng ba ngày tôi nhất định phải tìm được hắn, mấy người đúng là một đám phế vật”
Trần Nguyên Tinh nổi trận lôi đình.
Lúc này, Thôi Ngạn do dự một lúc, mở lời nói: “Sứ giả Trần, hiện tại chúng ta không ai biết Lý Quân đi đâu, trong phạm vi mênh mông của Sở Châu, cứ tìm mà không có manh mối thì chẳng khác nào mò kim đáy bể, muốn tìm được cậu ta không dễ dàng”
“Cậu muốn nói gì?”
Trần Nguyên Tỉnh lạnh lùng nhìn chãm châm Thôi Ngạn, ánh mắt vô cùng hung ác.
Thôi Ngạn tiếp xúc với ánh mắt của Trần Nguyên Tính, không khỏi rùng mình, vội vàng nói:“Ý tôi là. Nếu không tìm được Lý Quân, vậy hãy ép cậu ta ra”
“Theo tôi biết, ở Sở Châu, Lý Quân có một số người thân và bạn bè, chỉ cần bắt giữ họ, sau đó tung tin ra, Lý Quân sẽ phải ngoan ngoãn xuất hiện.”
Nghe vậy, Trần Nguyên Tinh bỗng nhiên sáng mắt: “Mấy ngày nay chỉ lo tìm kiếm Lý Quân, lại quên mất chiêu này, cậu nói tiếp đi”
“Tôi đã điều tra, ở Sở Châu, Lý Quân có một người dì tên là Lý Mộng Vân, và một người em họ tên là Bạch Ví, là người thân duy nhất của Lý Quân, cậu ta ắt hắn rất quan tâm, cứ bắt giữ họ, không lo Lý Quân không xuất hiện.”
“Nếu cảm thấy như vậy chưa đủ, còn có thể bắt luôn Tổng Giám đốc tập đoàn Quân Lâm - Cố Nghiên, ngoài ra, tiểu thư nhà họ Loan = Loan Thục Ninh tiểu thư nhà họ Nam Cung - Nam Cung Tuyết, đều là hồng nhan trĩ kỷ của Lý Quân:
“Bắt giữ những người này, không tin Lý Quân không tự động đưa đến cửa!
Thôi Ngạn nói xong, trên khuôn mặt lạnh lùng của Trần Nguyên Tinh cuối cùng cũng nở nụ cười, gã cười ha ha nói: “Thiếu gia nhà họ Thôi rất có tăm nhìn, cứ theo đề nghị của cậu mà làm, cho Lưu Đường chủ đi cùng cậu, cậu đem những người này bắt về cho tôi, tôi sẽ ghi nhận cho cậu một công lớn.”
“Vâng! Thuộc hạ nhất định không phụ lòng tin của Sứ giả Trần”
Thôi Ngạn nở nụ cười mừng rỡ.
Lấy lòng Trần Nguyên Tỉnh, đối với nhà họ Thôi có lợi ích vô cùng to lớn.
Đặc biệt là sau khi Lý Quân chết, tập đoàn Quân Lâm không có ai làm chủ, Trần Nguyên Tỉnh này có gốc gác ở nước ngoài, đến lúc đó nhà họ Thôi có thể nhân cơ hội đề xuất gã giúp bọn họ nắm giữ tập đoàn Quân Lâm.
Nghe vậy, Lâm Vũ Thu bên cạnh không khỏi lo lắng, vội vàng nói: “Sứ giả Trần, làm hại người nhà là điều không nên, chúng ta làm vậy có phải hơi đê tiện hay không? Hơn nữa Lý Quân không dễ chọc, chọc giận anh ta, hậu quả khó lường.”
“Câm miệng!”
Trần Nguyên Tỉnh trong mắt lộ ra vài phần tức giận, giơ tay cầm lấy chén trà trên bàn trực tiếp ném về phía Lâm Vũ Thu.
“Rầm!”
Chén trà đập vào đầu Lâm Vũ Thu, máu tươi trên trán lập tức chảy ra
Lâm Vũ Thu đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích, thậm chí muốn giơ tay lên đỡ cũng rụt lại.
Cô biết rõ vị sứ giả Tu La này tàn nhẫn cỡ nào.
Lâm Vũ Thu, nếu không phải vì nhà họ Lâm cống hiến nhiều cho Tu La, chỉ với câu nói vừa nãy của cô! Tôi đã muốn bẻ gảy cỗ cô rồi!”
Nối xong, tức giận thở phì phò nằm nghiêng trên ghế sofa.
Thôi Ngạn bên cạnh vội vàng quay người rời đi.
Chiều hôm đó.
Lý Quân vừa xử lý xong công việc của Chiến Long Điện, định về phòng nghỉ ngơi
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo vang.
Là Thống đốc Sở Châu Vũ Tạ Hoa gọi đến.
“Thống đốc Vũ, người bận rộn như ông, sao lại nhớ gọi điện cho tôi?”
Vừa bắt máy, Lý Quân hỏi một cách thoải mái, Vũ Tạ Hoa cũng coi như là bạn cũ của anh.
Ai ngờ đầu dây bên kia Vũ Tạ Hoa lại vô cùng lo lắng.
“Lý Quân, xảy ra chuyện rồi, thiếu gia nhà họ Thôi - Thôi Ngạn dẫn theo cao thủ Tu La xông vào tập đoàn Quân Lâm, bắt Cố Nghiên đi, Loan Thục Ninh, Nam Cung Tuyết, và cả gia định dì của anh - Lý Mộng Vân cũng bị Thôi Ngạn bắt đi, vài phút trước, bọn chúng tung tin, yêu cầu cậu trong vòng ba ngày đến chuộc người, nếu không sẽ giết chết tất cả bọn họ.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, trong mắt Lý Quân bỗng chốc trở nên lạnh buốt
Cả căn phòng như chìm trong hơi lạnh, tựa như một cơn bão tố kinh hoàng đang nổi lên!
Thôi Ngạn và người của Tu La dám động đến người thân của anh, chết tiêt!
Lý Quân chính thức kế thừa vị trí Điện chủ Chiến Long Điện.
Lần này không còn bất kỳ sóng gió nào, tất cả mọi người đối với Lý Quân đều tâm phục khẩu phục.
Lý Quân cũng biết được rắng dưới trướng Chiến Long Điện tổng cộng có mấy chục xí nghiệp.
Nhiều doanh nghiệp trong số đó là những công ty, tập đoàn đầu ngành ở địa phương, tiềm lực tài chính vô cùng kinh khủng.
Trong đó, tập đoàn lớn nhất mà bên ngoài biết đến chính là Tập đoàn Chiến Long, có trụ sở tại tỉnh Giang Nam. Tống giám đốc Tập đoàn Chiến Long không phải là nhân viên nội bộ Chiến Long Điện, mà là một thanh niên trẻ tuổi tài năng được tuyển dụng với mức lương cao.
Vì vậy, lần này Lý Quân kế thừa vị trí Điện chủ xong cũng không trở về Sở Châu mà phải đi Giang Nam một chuyến.
Tỉnh Giang Nam là tỉnh lớn nhất Long Quốc, tuy thủ đô là trung tâm của Long Quốc, nhưng Giang Nam mới thực sự là vùng dất bồi dưỡng nhân tài, có bề dày lịch sử hàng nghìn năm.
Lý Quân định xử lý xong công việc của Chiến Long Điện rồi mới đi.
Anh ra lệnh cho Cửu trưởng lão và Tứ trưởng lão hỗ trợ các Đường chủ và người quản lý các khu vực tiếp nhận các công việc do người tiền nhiệm để lại Người quản lý các khu vực đã kinh doanh tại địa phương của mình trong nhiều năm, bây giờ đột nhiên đổi chủ, chắc chẵn sẽ có không ít người dưới trướng họ phản kháng, cần phải từng bước xử lý.
Mà ngay lúc Lý Quân bận rộn xử lý công việc của Chiến Long Điện, thì tại một biệt thự ở Tô Châu, Trần Nguyên Tinh mặc áo choàng trằng đang ngồi trên ghế sofa.
Trước mặt gã, có vài bóng người cung kính đứng.
Trong đó có Lâm Vũ Thu đến từ nhà họ Lâm ở. biên giới phía Nam, và một người bạn cũ của Lý Quân, thiếu gia nhà họ Thôi - Thôi Ngạn, cùng một số cao thủ Tu La.
Trần Nguyên Tỉnh là một trong hai mươi tám Câu Hồn Sứ của Tu La, địa vị cao quý, lần này đi theo gã có ba vị Đường chủ.
Mà nhà họ Thôi hiện nay đã trở thành một trong những Phân đường của Tụ La.
Gia chủ nhà họ Thôi vì có việc nên không thể đến Tô Châu, bèn cử con trai Thôi Ngạn đến để nghe theo sự sai bảo của Trần Nguyên Tỉnh.
“Tên Lý Quân này rốt cuộc đi đâu rồi? Vài ngày nay không thể tìm thấy tung tích của cậu ta, không lẽ nghe tin tức mà bỏ trốn ư?”
Trần Nguyên Tinh cau mày, trên mặt toát lên một lưồng sát khí.
Sau khi biết được Huyết Ngọc Châu ở trong tay Lý Quân, gã liền nghĩ đến việc giết Lý Quân để đoạt lấy Huyết Ngọc Châu.
Huyết Ngọc Châu là thứ mà vị đại nhân vật của Tu La đích thân yêu cầu, giết Lý Quân báo thù cho Độc Hạt, sau đó đoạt lại Huyết Ngọc Châu, coi như là hai công lao cùng lúc.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Lý Quân như bốc hơi khỏi nhân gian, gã liên tục truy tìm nhiều ngày, vẫn không thể tìm ra tung tích của Lý Quân.
Trần Nguyên Tinh đã mất kiên nhẫn, hai ngày nay tính tình càng thêm hung bạo.
Thôi Ngạn, Lâm Vũ Thu và những người khác đứng trước mặt gã đều run rẩy, không dám thở mạnh sợ quấy rầy đến gã.
“Lập tức đi tìm tung tích của Lý Quân cho tôi, ba ngày, trong vòng ba ngày tôi nhất định phải tìm được hắn, mấy người đúng là một đám phế vật”
Trần Nguyên Tinh nổi trận lôi đình.
Lúc này, Thôi Ngạn do dự một lúc, mở lời nói: “Sứ giả Trần, hiện tại chúng ta không ai biết Lý Quân đi đâu, trong phạm vi mênh mông của Sở Châu, cứ tìm mà không có manh mối thì chẳng khác nào mò kim đáy bể, muốn tìm được cậu ta không dễ dàng”
“Cậu muốn nói gì?”
Trần Nguyên Tỉnh lạnh lùng nhìn chãm châm Thôi Ngạn, ánh mắt vô cùng hung ác.
Thôi Ngạn tiếp xúc với ánh mắt của Trần Nguyên Tính, không khỏi rùng mình, vội vàng nói:“Ý tôi là. Nếu không tìm được Lý Quân, vậy hãy ép cậu ta ra”
“Theo tôi biết, ở Sở Châu, Lý Quân có một số người thân và bạn bè, chỉ cần bắt giữ họ, sau đó tung tin ra, Lý Quân sẽ phải ngoan ngoãn xuất hiện.”
Nghe vậy, Trần Nguyên Tinh bỗng nhiên sáng mắt: “Mấy ngày nay chỉ lo tìm kiếm Lý Quân, lại quên mất chiêu này, cậu nói tiếp đi”
“Tôi đã điều tra, ở Sở Châu, Lý Quân có một người dì tên là Lý Mộng Vân, và một người em họ tên là Bạch Ví, là người thân duy nhất của Lý Quân, cậu ta ắt hắn rất quan tâm, cứ bắt giữ họ, không lo Lý Quân không xuất hiện.”
“Nếu cảm thấy như vậy chưa đủ, còn có thể bắt luôn Tổng Giám đốc tập đoàn Quân Lâm - Cố Nghiên, ngoài ra, tiểu thư nhà họ Loan = Loan Thục Ninh tiểu thư nhà họ Nam Cung - Nam Cung Tuyết, đều là hồng nhan trĩ kỷ của Lý Quân:
“Bắt giữ những người này, không tin Lý Quân không tự động đưa đến cửa!
Thôi Ngạn nói xong, trên khuôn mặt lạnh lùng của Trần Nguyên Tinh cuối cùng cũng nở nụ cười, gã cười ha ha nói: “Thiếu gia nhà họ Thôi rất có tăm nhìn, cứ theo đề nghị của cậu mà làm, cho Lưu Đường chủ đi cùng cậu, cậu đem những người này bắt về cho tôi, tôi sẽ ghi nhận cho cậu một công lớn.”
“Vâng! Thuộc hạ nhất định không phụ lòng tin của Sứ giả Trần”
Thôi Ngạn nở nụ cười mừng rỡ.
Lấy lòng Trần Nguyên Tỉnh, đối với nhà họ Thôi có lợi ích vô cùng to lớn.
Đặc biệt là sau khi Lý Quân chết, tập đoàn Quân Lâm không có ai làm chủ, Trần Nguyên Tỉnh này có gốc gác ở nước ngoài, đến lúc đó nhà họ Thôi có thể nhân cơ hội đề xuất gã giúp bọn họ nắm giữ tập đoàn Quân Lâm.
Nghe vậy, Lâm Vũ Thu bên cạnh không khỏi lo lắng, vội vàng nói: “Sứ giả Trần, làm hại người nhà là điều không nên, chúng ta làm vậy có phải hơi đê tiện hay không? Hơn nữa Lý Quân không dễ chọc, chọc giận anh ta, hậu quả khó lường.”
“Câm miệng!”
Trần Nguyên Tỉnh trong mắt lộ ra vài phần tức giận, giơ tay cầm lấy chén trà trên bàn trực tiếp ném về phía Lâm Vũ Thu.
“Rầm!”
Chén trà đập vào đầu Lâm Vũ Thu, máu tươi trên trán lập tức chảy ra
Lâm Vũ Thu đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích, thậm chí muốn giơ tay lên đỡ cũng rụt lại.
Cô biết rõ vị sứ giả Tu La này tàn nhẫn cỡ nào.
Lâm Vũ Thu, nếu không phải vì nhà họ Lâm cống hiến nhiều cho Tu La, chỉ với câu nói vừa nãy của cô! Tôi đã muốn bẻ gảy cỗ cô rồi!”
Nối xong, tức giận thở phì phò nằm nghiêng trên ghế sofa.
Thôi Ngạn bên cạnh vội vàng quay người rời đi.
Chiều hôm đó.
Lý Quân vừa xử lý xong công việc của Chiến Long Điện, định về phòng nghỉ ngơi
Bỗng nhiên chuông điện thoại reo vang.
Là Thống đốc Sở Châu Vũ Tạ Hoa gọi đến.
“Thống đốc Vũ, người bận rộn như ông, sao lại nhớ gọi điện cho tôi?”
Vừa bắt máy, Lý Quân hỏi một cách thoải mái, Vũ Tạ Hoa cũng coi như là bạn cũ của anh.
Ai ngờ đầu dây bên kia Vũ Tạ Hoa lại vô cùng lo lắng.
“Lý Quân, xảy ra chuyện rồi, thiếu gia nhà họ Thôi - Thôi Ngạn dẫn theo cao thủ Tu La xông vào tập đoàn Quân Lâm, bắt Cố Nghiên đi, Loan Thục Ninh, Nam Cung Tuyết, và cả gia định dì của anh - Lý Mộng Vân cũng bị Thôi Ngạn bắt đi, vài phút trước, bọn chúng tung tin, yêu cầu cậu trong vòng ba ngày đến chuộc người, nếu không sẽ giết chết tất cả bọn họ.”
“Cái gì?”
Nghe vậy, trong mắt Lý Quân bỗng chốc trở nên lạnh buốt
Cả căn phòng như chìm trong hơi lạnh, tựa như một cơn bão tố kinh hoàng đang nổi lên!
Thôi Ngạn và người của Tu La dám động đến người thân của anh, chết tiêt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.