Chương 7
Mèo Yêu Thành Tinh
18/01/2024
Hai má Bạch Vi không khỏi hơi đỏ lên, nhưng cô ấy cũng không từ chối.
Một ly rượu uống cạn.
Trương Siêu vội vàng rót thêm một ly cho Bạch Vi.
Một lúc sau, cả người Bạch Vi đều choáng váng.
Lúc này, quán bar đã dần trở nên đông đúc hơn.
Một thanh niên đã uống nhiều lảo đảo đi tới, không cẩn thận đụng phải Trương Siêu đang đứng dậy nâng ly lên khiến
rượu trực tiếp đổ đầy người anh ta.
Trương Siêu giận tím mặt, mắng to: “Con mẹ nó, mày không có mắt hả?”
Người thanh niên kia cũng không phải là người hiền lành. gì, gã ta trực tiếp mở miệng mảng lại. Thậm chí còn ân cần chào hỏi mười tám đời tổ tông của Trương Siêu một lần.
Trương Siêu đã uống chút rượu, lúc này trước mặt nhiều cô gái như vậy, đương nhiên là anh ta không thể nhận thua.
Vì thế, máu nóng liền dâng lên, anh ta đá một cú khiến người thanh niên bay ra cách đó hơn hai mét.
Dù sao Trương Siêu cũng đã luyện qua tán thủ, bình thường hai ba người đàn ông cường tráng cũng không thể tới gần anh ta.
Người thanh niên kia bị đạp bay ngã xuống đất, đau đớn mà gào thét, phải mất vài phút mới khập khiễng đứng lên từ trên mặt đất, hét lên: “Mày cứ đợi đấy”
Nói xong, gã ta liền chạy ra khỏi ngoài quán bar.
Trương Siêu không thèm quan tâm, lại cầm chai bia lên lắc lắc mấy vòng.
Chỉ là ở trên lầu hai, ánh mắt của chủ quán bar lại có vài phần lo lăng.
“Tiếp tục uống, chơi tiếp đi”Trương Siêu cười ha ha nói.
Một tên côn đồ mà thôi, anh ta hoàn toàn không để vào mắt.
Không lâu sau, chợt nghe thấy “rầm” một tiếng, một đám đàn ông cường tráng cao một mét bảy tám vọt vào cửa quán bar.
Sau khi bọn họ đi vào, lập tức bảo nhân viên phục vụ tắt nhạc, khiến cho quán bar rơi vào yên tĩnh.
Một số nhân viên công tác trong quán bar muốn tiến lên hỏi chuyện nhưng bị chủ quán bar ngăn lại.
Tiếp sau đó, những người đó lập tức đi tới vị trí của Trương Siêu.
Mấy người Trương Siêu đã uống say khướt, còn chưa kịp phản ứng gì.
Đợi đến khi đối phương đi tới trước mặt, anh ta mới nhận ra người này là tên thanh niên tóc vàng bị anh ta đánh trước đó.
Nhưng anh ta cũng không sợ hãi, đứng dậy ngang ngược nói: “Con mẹ nó, mày là ai? Muốn làm gì? Tao chính là á quân tán thủ”
Nói xong, anh ta diễu võ dương oai vung nằm đấm.
Mấy thanh niên bên cạnh cũng đều đứng dậy.
Phần lớn trong số họ cũng đều người học tán thủ, đều là phần tử hiếu chiến.
Sau một khäc, chỉ nghe “bốp” một tiếng, một cái tát trực. tiếp giáng lên mặt Trương Siêu.
Mấy người anh em của Trương Siêu bên cạnh vừa thấy vậy liền cầm lấy chai rượu trên bàn muốn xông lên.
Tên cầm đầu cười lạnh nói: “Tao không quan tâm chúng mày là ai, học cái gì. Nhưng ngay cả em trai anh Đông chúng †ao mà cũng dám đánh. Tao thấy chúng mày chán sống rồi đấy.
“Anh Đông? Anh Đông nào?” Trương Siêu vô thức hỏi lại.
Người đàn ông phun ra từng chữ một: “Hoắc Đông của phố An Khê!”
Ngay khi cái tên này vừa xuất hiện, đám người Trương Siêu còn đang giận dữ liền lập tức bị dội một chậu nước lạnh, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Hoäc Đông ở phố An Khê, đó cũng được coi như là một nhân vật làm mưa làm gió của Sở Châu.
Hắn từng làm vận chuyển hàng hoá, lái xe trên chiến trường, bây giờ thì đang làm trong ngành bất động sản.
Con đường quật khởi của hẳn thế nhưng lại tràn ngập máu tanh, khiêu khích hản rồi bị hắn giết chết đều là chuyện rất bình thường.
“Đi thôi, anh Đông của chúng tao đang chờ tụi mày. Anh Đông tính tình không tốt, đừng để anh ấy đợi lâu.”
Tên to con đứng đầu lạnh lùng nói. Đám người Trương Siêu vừa rồi rất kiêu ngạo nhưng lúc này đều ngoan ngoãn buông chai rượu xuống, giống như phạm nhân mà từng người một xếp hàng đi ra khỏi quán bar.
Nọn họ vừa ra khỏi cửa đã bị nhét một một chiếc xe thương vụ chở đi đến một câu lạc bộ ở phố An Khê.
“Làm sao bây giờ?” Bạch Vi đã bị dọa sợ, giọng nói run rẩy. hỏi.
Sắc mặt Trương Siêu lúc này cũng trắng bệch: “Yên tâm, chờ chút nữa, tôi sẽ nhắc đến tên của cha tôi, chắc là sẽ có tác dụng.”
Rất nhanh sau đó, anh ta được đưa vào phòng riêng.
Mười mấy người đứng chỉnh tề thành một hàng, mà ở trên chiếc ghế sô pha có một người đàn ông trung niên đang uống trà.
“Đông... anh Đông, cha em là Trương Hữu Đức, giữa chúng †a chắc là có hiểu lầm gì đó thôi...” Trương Siêu lắp bắp nói.
“Bộp!” Anh Đông đang nhấm nháp trà, một tay ấn đầu Trương Siêu lên bàn, sau đó lấy một ấm trà thủy tinh từ bên cạnh đập xuống đầu hắn ta. “Răng rắc.”
Những mảnh thuỷ tinh của ấm trà văng tung tóe khắp nơi.
“Ông đây mặc kệ mày là ai, đánh em trai tao thì phải trả giá thật lớn. Ngay cả cha mày ở đây tao cũng đánh”
Nói xong, hắn nhận lấy khăn giấy do tiểu đệ bên cạnh đưa cho rồi lau tay.
Rồi lại ngồi xuống ghế sô pha, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống hết cho ông đây.”
Nhìn thấy Trương Siêu bị đánh thành như vậy, những người khác nào còn dám có ý phản kháng gì, tất cả đều ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất.
Bạch Vi sợ đến mức kéo ống tay áo Chu Vũ Hân bên cạnh nói: “Phải làm sao bây giờ?”
Chu Vũ Hân cũng luống cuống, khóc nức nở nói: “Tôi cũng không biết...”
Ở bên này, Lý Quân đang thưởng thức bức tranh hôm nay thì điện thoại trong túi chợt vang lên, là em gái Bạch Vĩ gọi tới.
Vừa mới nhấc máy, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở của Bạch Vi.
“Anh ơi, mau đến cứu em, em đang ở trong câu lạc bộ Vân Đăng phố An Khê, Hoäc Đông muốn em ngủ với hẳn ta, bọn họ còn có rất nhiều ngư:
“Xảy ra chuyện gì?” Chân mày của Lý Quân lập tức nhíu lại.
“Mẹ nó, còn dám gọi điện thoại, muốn chết... “Đúng lúc này truyền đến tiếng điện thoại rơi xuống đất cùng với tiếng bạt tai bôm bốp.
Sắc mặt Lý Quân lập tức trầm xuống.
Cho dù em gái của anh không đúng, cũng không đến lượt người khác tới đánh.
Anh đứng dậy bấm số điện thoại của Lương Dũng.
“Lập tức đưa người đến phố An Khê, em gái tôi bị người ta đánh”
“Vâng!” Lương Dũng ở đầu dây bên kia điện thoại dứt khoát nói. Ông nghe ra được thiếu gia của mình đang tức giận.
Năm phút sau, hàng trăm chiếc xe màu đen chạy thẳng đến phố An Khê.
Một ly rượu uống cạn.
Trương Siêu vội vàng rót thêm một ly cho Bạch Vi.
Một lúc sau, cả người Bạch Vi đều choáng váng.
Lúc này, quán bar đã dần trở nên đông đúc hơn.
Một thanh niên đã uống nhiều lảo đảo đi tới, không cẩn thận đụng phải Trương Siêu đang đứng dậy nâng ly lên khiến
rượu trực tiếp đổ đầy người anh ta.
Trương Siêu giận tím mặt, mắng to: “Con mẹ nó, mày không có mắt hả?”
Người thanh niên kia cũng không phải là người hiền lành. gì, gã ta trực tiếp mở miệng mảng lại. Thậm chí còn ân cần chào hỏi mười tám đời tổ tông của Trương Siêu một lần.
Trương Siêu đã uống chút rượu, lúc này trước mặt nhiều cô gái như vậy, đương nhiên là anh ta không thể nhận thua.
Vì thế, máu nóng liền dâng lên, anh ta đá một cú khiến người thanh niên bay ra cách đó hơn hai mét.
Dù sao Trương Siêu cũng đã luyện qua tán thủ, bình thường hai ba người đàn ông cường tráng cũng không thể tới gần anh ta.
Người thanh niên kia bị đạp bay ngã xuống đất, đau đớn mà gào thét, phải mất vài phút mới khập khiễng đứng lên từ trên mặt đất, hét lên: “Mày cứ đợi đấy”
Nói xong, gã ta liền chạy ra khỏi ngoài quán bar.
Trương Siêu không thèm quan tâm, lại cầm chai bia lên lắc lắc mấy vòng.
Chỉ là ở trên lầu hai, ánh mắt của chủ quán bar lại có vài phần lo lăng.
“Tiếp tục uống, chơi tiếp đi”Trương Siêu cười ha ha nói.
Một tên côn đồ mà thôi, anh ta hoàn toàn không để vào mắt.
Không lâu sau, chợt nghe thấy “rầm” một tiếng, một đám đàn ông cường tráng cao một mét bảy tám vọt vào cửa quán bar.
Sau khi bọn họ đi vào, lập tức bảo nhân viên phục vụ tắt nhạc, khiến cho quán bar rơi vào yên tĩnh.
Một số nhân viên công tác trong quán bar muốn tiến lên hỏi chuyện nhưng bị chủ quán bar ngăn lại.
Tiếp sau đó, những người đó lập tức đi tới vị trí của Trương Siêu.
Mấy người Trương Siêu đã uống say khướt, còn chưa kịp phản ứng gì.
Đợi đến khi đối phương đi tới trước mặt, anh ta mới nhận ra người này là tên thanh niên tóc vàng bị anh ta đánh trước đó.
Nhưng anh ta cũng không sợ hãi, đứng dậy ngang ngược nói: “Con mẹ nó, mày là ai? Muốn làm gì? Tao chính là á quân tán thủ”
Nói xong, anh ta diễu võ dương oai vung nằm đấm.
Mấy thanh niên bên cạnh cũng đều đứng dậy.
Phần lớn trong số họ cũng đều người học tán thủ, đều là phần tử hiếu chiến.
Sau một khäc, chỉ nghe “bốp” một tiếng, một cái tát trực. tiếp giáng lên mặt Trương Siêu.
Mấy người anh em của Trương Siêu bên cạnh vừa thấy vậy liền cầm lấy chai rượu trên bàn muốn xông lên.
Tên cầm đầu cười lạnh nói: “Tao không quan tâm chúng mày là ai, học cái gì. Nhưng ngay cả em trai anh Đông chúng †ao mà cũng dám đánh. Tao thấy chúng mày chán sống rồi đấy.
“Anh Đông? Anh Đông nào?” Trương Siêu vô thức hỏi lại.
Người đàn ông phun ra từng chữ một: “Hoắc Đông của phố An Khê!”
Ngay khi cái tên này vừa xuất hiện, đám người Trương Siêu còn đang giận dữ liền lập tức bị dội một chậu nước lạnh, trong mắt hiện lên sự sợ hãi.
Hoäc Đông ở phố An Khê, đó cũng được coi như là một nhân vật làm mưa làm gió của Sở Châu.
Hắn từng làm vận chuyển hàng hoá, lái xe trên chiến trường, bây giờ thì đang làm trong ngành bất động sản.
Con đường quật khởi của hẳn thế nhưng lại tràn ngập máu tanh, khiêu khích hản rồi bị hắn giết chết đều là chuyện rất bình thường.
“Đi thôi, anh Đông của chúng tao đang chờ tụi mày. Anh Đông tính tình không tốt, đừng để anh ấy đợi lâu.”
Tên to con đứng đầu lạnh lùng nói. Đám người Trương Siêu vừa rồi rất kiêu ngạo nhưng lúc này đều ngoan ngoãn buông chai rượu xuống, giống như phạm nhân mà từng người một xếp hàng đi ra khỏi quán bar.
Nọn họ vừa ra khỏi cửa đã bị nhét một một chiếc xe thương vụ chở đi đến một câu lạc bộ ở phố An Khê.
“Làm sao bây giờ?” Bạch Vi đã bị dọa sợ, giọng nói run rẩy. hỏi.
Sắc mặt Trương Siêu lúc này cũng trắng bệch: “Yên tâm, chờ chút nữa, tôi sẽ nhắc đến tên của cha tôi, chắc là sẽ có tác dụng.”
Rất nhanh sau đó, anh ta được đưa vào phòng riêng.
Mười mấy người đứng chỉnh tề thành một hàng, mà ở trên chiếc ghế sô pha có một người đàn ông trung niên đang uống trà.
“Đông... anh Đông, cha em là Trương Hữu Đức, giữa chúng †a chắc là có hiểu lầm gì đó thôi...” Trương Siêu lắp bắp nói.
“Bộp!” Anh Đông đang nhấm nháp trà, một tay ấn đầu Trương Siêu lên bàn, sau đó lấy một ấm trà thủy tinh từ bên cạnh đập xuống đầu hắn ta. “Răng rắc.”
Những mảnh thuỷ tinh của ấm trà văng tung tóe khắp nơi.
“Ông đây mặc kệ mày là ai, đánh em trai tao thì phải trả giá thật lớn. Ngay cả cha mày ở đây tao cũng đánh”
Nói xong, hắn nhận lấy khăn giấy do tiểu đệ bên cạnh đưa cho rồi lau tay.
Rồi lại ngồi xuống ghế sô pha, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống hết cho ông đây.”
Nhìn thấy Trương Siêu bị đánh thành như vậy, những người khác nào còn dám có ý phản kháng gì, tất cả đều ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất.
Bạch Vi sợ đến mức kéo ống tay áo Chu Vũ Hân bên cạnh nói: “Phải làm sao bây giờ?”
Chu Vũ Hân cũng luống cuống, khóc nức nở nói: “Tôi cũng không biết...”
Ở bên này, Lý Quân đang thưởng thức bức tranh hôm nay thì điện thoại trong túi chợt vang lên, là em gái Bạch Vĩ gọi tới.
Vừa mới nhấc máy, đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở của Bạch Vi.
“Anh ơi, mau đến cứu em, em đang ở trong câu lạc bộ Vân Đăng phố An Khê, Hoäc Đông muốn em ngủ với hẳn ta, bọn họ còn có rất nhiều ngư:
“Xảy ra chuyện gì?” Chân mày của Lý Quân lập tức nhíu lại.
“Mẹ nó, còn dám gọi điện thoại, muốn chết... “Đúng lúc này truyền đến tiếng điện thoại rơi xuống đất cùng với tiếng bạt tai bôm bốp.
Sắc mặt Lý Quân lập tức trầm xuống.
Cho dù em gái của anh không đúng, cũng không đến lượt người khác tới đánh.
Anh đứng dậy bấm số điện thoại của Lương Dũng.
“Lập tức đưa người đến phố An Khê, em gái tôi bị người ta đánh”
“Vâng!” Lương Dũng ở đầu dây bên kia điện thoại dứt khoát nói. Ông nghe ra được thiếu gia của mình đang tức giận.
Năm phút sau, hàng trăm chiếc xe màu đen chạy thẳng đến phố An Khê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.