Chương 474: Mày không thể giết tao
Mèo Yêu Thành Tinh
26/03/2024
Giọng nói lạnh lùng của Lý Quân vang lên.
“Ầm!”
Lòng bàn tay hạ xuống, trực tiếp ấn vào trán Điền Thịnh.
Nhìn bàn tay hạ xuống, cuối cùng trên mặt Điền Thịnh cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
“Mày không thể giết tao...”
Còn chưa dứt lời
“Rắc rắc.”
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, như sấm sét nổ tung trong đầu mọi người.
Điền Thịnh mặt mũi đầy máu ngã gục xuống đất, thậm chí không kịp kêu lên một tiếng.
Tuy đã biết quyết định của Lý Quân, nhưng Đường “Trúc nhìn thấy cảnh này, sắc mặt vẫn trở nên tái nhợt.
Nhà họ Vạn càng thêm tuyệt vọng, Lý Quân ngay cả người của Chiến Bộ còn dám giết, huống hồ là họ.
Còn những người trong các gia tộc khác thì cứng đờ như tượng gỗ.
Trong đám đông, nhóm công tử bột Trương Dương từng bị Lý Quân trừng phạt trước đây thì cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ớn lạnh khắp người.
Nhớ lại lúc ở Sở Châu, Lý Quân chỉ trừng trị bọn họ một trận, lúc đó bọn họ hận Lý Quân đến tận xương tủy, tức giận không thôi, giờ nhìn thấy sự tàn nhẫn của Lý Quân mới biết mình may mắn. Ngẫm lại lúc đó bọn họ có thể giữ được một mạng, quả thực không chỉ là tổ tiên phù hộ, mà là mộ tổ tiên bốc khói xanh mới đúng!
Giết chết Điền Thịnh, Lý Quân nhìn về phía đám người nhà họ Vạn.
Lúc này, tất cả người trong nhà họ Vạn đều cảm thấy lạnh gáy.
“Tao liều mạng với mày!”
Trong đám đông, Vạn Tử Vinh hét lên một tiếng, đột nhiên lao về phía Lý Quân.
Lúc này, rõ ràng là Lý Quân sẽ không tha cho họ, thà liều mạng một phen.
Dù sao gã cũng là gia chủ nhà họ Vạn, dù Lý Quân không giết người khác, chắc chắn cũng sẽ giết gã
Nhưng chưa kịp đánh trúng Lý Quân đã bị Lý Quân chụp một chưởng, trực tiếp quỳ xuống đất.
Chỉ một chiêu mà thôi, Tông Sư cũng chỉ cần một chiêu.
Lý Quân không đánh chết Vạn Tử Vinh ngay mà nhìn về phía Tống Chân đang đứng đó.
“Tống Chân, mạng của Vạn Tử Vinh tôi để cho cô.”
Tống Chân gật đầu, từng bước đi đến gần.
Mặt cô lạnh như sương, trong mắt lấp lánh sự hận thù, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vạn Tử Vinh, mày có biết tao là ai không?”
Lúc này mặt Vạn Tử Vinh đầy vẻ hoang mang.
“Nhà họ Tống ở Sở Châu, tay sai của mày đã diệt toàn bộ gia tộc của tao.”
“Hóa ra là mày, vậy người mà tao phái đến Sở Châu cũng chết trong tay tụi mày?”
Lúc này Vạn Tử Vinh mới nhớ ra.
“Lọ thuốc kia...”
Gã đang định nói ra chuyện lọ thuốc, thì Lý Quân ra tay như chớp, bẻ gãy cắm gã, khiến gã không thể phát ra tiếng nữa.
Lúc này, Tống Chân từ trong túi móc ra một con dao găm, hung hãng đâm vào ngực Vạn Tử Vinh.
“Cha, nhát dao này là con đâm thay cho cha!”
“Mẹ, nhát dao thứ hai là con đâm thay cho mẹ”
“Em gái, nhát dao thứ ba là chị đâm thay cho em”
...
Mỗi lần đâm một nhát, Tống Chân lại nói ra một cái tên.
Cứ như vậy, ngực Vạn Tử Vinh bị đâm ba mươi bảy nhát.
Đến khi nhát dao cuối cùng đâm xong, con dao găm trong tay Tống Chân “bịch” một tiếng rơi xuống đất.
“Cha, mẹ, mọi người, con đã báo thù cho mọi người!”
Nói xong, Tống Chân quỳ xuống đất, hướng về phía Sở Châu dập đầu bốn cái vang dội.
Sau khi lạy xong, nước mắt đã giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Ầm!”
Lòng bàn tay hạ xuống, trực tiếp ấn vào trán Điền Thịnh.
Nhìn bàn tay hạ xuống, cuối cùng trên mặt Điền Thịnh cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
“Mày không thể giết tao...”
Còn chưa dứt lời
“Rắc rắc.”
Tiếng xương gãy giòn tan vang lên, như sấm sét nổ tung trong đầu mọi người.
Điền Thịnh mặt mũi đầy máu ngã gục xuống đất, thậm chí không kịp kêu lên một tiếng.
Tuy đã biết quyết định của Lý Quân, nhưng Đường “Trúc nhìn thấy cảnh này, sắc mặt vẫn trở nên tái nhợt.
Nhà họ Vạn càng thêm tuyệt vọng, Lý Quân ngay cả người của Chiến Bộ còn dám giết, huống hồ là họ.
Còn những người trong các gia tộc khác thì cứng đờ như tượng gỗ.
Trong đám đông, nhóm công tử bột Trương Dương từng bị Lý Quân trừng phạt trước đây thì cảm thấy miệng khô lưỡi khô, ớn lạnh khắp người.
Nhớ lại lúc ở Sở Châu, Lý Quân chỉ trừng trị bọn họ một trận, lúc đó bọn họ hận Lý Quân đến tận xương tủy, tức giận không thôi, giờ nhìn thấy sự tàn nhẫn của Lý Quân mới biết mình may mắn. Ngẫm lại lúc đó bọn họ có thể giữ được một mạng, quả thực không chỉ là tổ tiên phù hộ, mà là mộ tổ tiên bốc khói xanh mới đúng!
Giết chết Điền Thịnh, Lý Quân nhìn về phía đám người nhà họ Vạn.
Lúc này, tất cả người trong nhà họ Vạn đều cảm thấy lạnh gáy.
“Tao liều mạng với mày!”
Trong đám đông, Vạn Tử Vinh hét lên một tiếng, đột nhiên lao về phía Lý Quân.
Lúc này, rõ ràng là Lý Quân sẽ không tha cho họ, thà liều mạng một phen.
Dù sao gã cũng là gia chủ nhà họ Vạn, dù Lý Quân không giết người khác, chắc chắn cũng sẽ giết gã
Nhưng chưa kịp đánh trúng Lý Quân đã bị Lý Quân chụp một chưởng, trực tiếp quỳ xuống đất.
Chỉ một chiêu mà thôi, Tông Sư cũng chỉ cần một chiêu.
Lý Quân không đánh chết Vạn Tử Vinh ngay mà nhìn về phía Tống Chân đang đứng đó.
“Tống Chân, mạng của Vạn Tử Vinh tôi để cho cô.”
Tống Chân gật đầu, từng bước đi đến gần.
Mặt cô lạnh như sương, trong mắt lấp lánh sự hận thù, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vạn Tử Vinh, mày có biết tao là ai không?”
Lúc này mặt Vạn Tử Vinh đầy vẻ hoang mang.
“Nhà họ Tống ở Sở Châu, tay sai của mày đã diệt toàn bộ gia tộc của tao.”
“Hóa ra là mày, vậy người mà tao phái đến Sở Châu cũng chết trong tay tụi mày?”
Lúc này Vạn Tử Vinh mới nhớ ra.
“Lọ thuốc kia...”
Gã đang định nói ra chuyện lọ thuốc, thì Lý Quân ra tay như chớp, bẻ gãy cắm gã, khiến gã không thể phát ra tiếng nữa.
Lúc này, Tống Chân từ trong túi móc ra một con dao găm, hung hãng đâm vào ngực Vạn Tử Vinh.
“Cha, nhát dao này là con đâm thay cho cha!”
“Mẹ, nhát dao thứ hai là con đâm thay cho mẹ”
“Em gái, nhát dao thứ ba là chị đâm thay cho em”
...
Mỗi lần đâm một nhát, Tống Chân lại nói ra một cái tên.
Cứ như vậy, ngực Vạn Tử Vinh bị đâm ba mươi bảy nhát.
Đến khi nhát dao cuối cùng đâm xong, con dao găm trong tay Tống Chân “bịch” một tiếng rơi xuống đất.
“Cha, mẹ, mọi người, con đã báo thù cho mọi người!”
Nói xong, Tống Chân quỳ xuống đất, hướng về phía Sở Châu dập đầu bốn cái vang dội.
Sau khi lạy xong, nước mắt đã giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.