Chương 401: Ông nội
Mèo Yêu Thành Tinh
19/03/2024
Đương nhiên, ông nội của Hùng Bi, người có thể dạy dỗ ra một đứa cháu như: Hùng Bi, cũng là một cao thủ.
Khóe miệng Lý Quân khẽ nhếch lên một nụ cười, sau đó anh giả vờ như không hay biết gì, ung dung đi vào trong.
Trong sân. Dưới gốc cây du già. Một ông lão đang ngồi chồm hổm ở đó, miệng phì phèo điếu thuốc lào.
Ngay khi Lý Quân bước vào, anh cảm thấy cả người mình bị ai đó quét từ trên xuống dưới liên tục mấy vòng.
Còn Hùng Bi thì vô cùng phấn khích, hắn chạy đến gần ông mình, “phịch” một tiếng quỳ xuống.
“Ông nội, con về rồi.”
Lúc này, Lý Quân mới cảm thấy ánh mắt soi mói trên người anh đã biến mất. Ông lão xoa đầu Hùng Bi, cười hắc hắc, lộ ra hai cái răng vàng.
“Đột phá đến Ám Kình rồi, không hổ là cháu trai ông, lợi hại lắm!”
Hùng Bi dập đầu ba cái trước ông nội rồi mới đứng dậy.
Lúc này, ánh mắt của ông lão lại dừng trên người Lý Quân, lông mày khẽ nhíu lại.
Ông ấy không thể nhìn thấu người thanh niên trước mắt. “Hùng Bi, sao con không giới thiệu khách đi?” Ông lão hỏi.
“Đây là lão đại của con, Lý Quân. Ông nội, không phải ông nói sau khi con xuống núi thì hãy tìm một người để đi theo sao...”
Hùng Bi trả lời một cách trung thực. “Thì ra cậu là lão đại của Hùng Bi.” Lưng gù của ông lão từ từ thẳng lên, ông ấy từ từ đứng dậy.
Ngay khoảnh khắc ông ấy hoàn toàn đứng thẳng lưng, một luồng khí mạnh mế như núi non hùng vĩ ập xuống, cuồn cuộn như sóng thần.
Lúc này, trước mặt Lý Quân như xuất hiện một ngọn núi cao, hùng vĩ tráng lệ, khiến người ta phải ngước nhìn.
“Quyền Ý!” Hai từ này bỗng nhiên hiện lên trong đầu Lý Quân.
Khi thường xuyên tưởng tượng một thứ gì đó trong đầu, cuối cùng nó sẽ ngưng tụ thành Quyền Ý.
Khi Quyền Ý xuất hiện, người ta có thể dễ dàng trấn áp tinh thần của một người, đây là thủ đoạn mà chỉ có Tông Sư mới làm được.
Nói cách khác, ông lão gầy gò trước mặt Lý Quân, chính là cao thủ cảnh giới Tông Sư.
“Tôi không biết cậu dùng cách gì để thu phục cháu tôi, nhưng tôi phải xem xem cậu có xứng đáng hay không.”
Giọng nói của ông lão vang lên như tiếng chuông lớn, đánh thẳng vào lòng người.
Sát ý cuồn cuộn như sóng thần, người thường chỉ nghe thôi cũng run sợ, có khi còn hộc máu.
Ngay cả cao thủ Hóa Kình cũng khó lòng chịu đựng được khí thế này. Nhưng Lý Quân chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng bước lên một bước.
Bước tiến ấy như bước chân của thần linh giáng thế.
Trong tai ông lão vang lên tiếng ầm ầm.
Ngọn núi hùng vĩ do Ý Quyền của ông tạo ra bắt đầu rung chuyển dữ dội, xuất hiện từng vết nứt.
“Cái gì?”
Ông lão trợn tròn mắt.
Lúc nãy khi Lý Quân bước vào, anh không hề để lộ thực lực, hơn nữa theo quan sát của ông lão, trên người Lý Quân không có khí tức đặc thù của cao thủ cảnh giới Tông Sư.
Bây giờ đột nhiên bùng nổ, suýt chút nữa phá vỡ Ý Quyền của ông ấy!
Sự coi thường đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự phấn khích: '' lắm!”
Ngay lập tức, ông lão bật người nhảy lên, như một con hổ dữ lao tới.
Nắm đấm của ông trong nháy mắt bao trùm lấy Lý Quân.
Khuôn mặt Hùng Bi bên cạnh lập tức lộ vẻ lo lắng.
Khóe miệng Lý Quân khẽ nhếch lên một nụ cười, sau đó anh giả vờ như không hay biết gì, ung dung đi vào trong.
Trong sân. Dưới gốc cây du già. Một ông lão đang ngồi chồm hổm ở đó, miệng phì phèo điếu thuốc lào.
Ngay khi Lý Quân bước vào, anh cảm thấy cả người mình bị ai đó quét từ trên xuống dưới liên tục mấy vòng.
Còn Hùng Bi thì vô cùng phấn khích, hắn chạy đến gần ông mình, “phịch” một tiếng quỳ xuống.
“Ông nội, con về rồi.”
Lúc này, Lý Quân mới cảm thấy ánh mắt soi mói trên người anh đã biến mất. Ông lão xoa đầu Hùng Bi, cười hắc hắc, lộ ra hai cái răng vàng.
“Đột phá đến Ám Kình rồi, không hổ là cháu trai ông, lợi hại lắm!”
Hùng Bi dập đầu ba cái trước ông nội rồi mới đứng dậy.
Lúc này, ánh mắt của ông lão lại dừng trên người Lý Quân, lông mày khẽ nhíu lại.
Ông ấy không thể nhìn thấu người thanh niên trước mắt. “Hùng Bi, sao con không giới thiệu khách đi?” Ông lão hỏi.
“Đây là lão đại của con, Lý Quân. Ông nội, không phải ông nói sau khi con xuống núi thì hãy tìm một người để đi theo sao...”
Hùng Bi trả lời một cách trung thực. “Thì ra cậu là lão đại của Hùng Bi.” Lưng gù của ông lão từ từ thẳng lên, ông ấy từ từ đứng dậy.
Ngay khoảnh khắc ông ấy hoàn toàn đứng thẳng lưng, một luồng khí mạnh mế như núi non hùng vĩ ập xuống, cuồn cuộn như sóng thần.
Lúc này, trước mặt Lý Quân như xuất hiện một ngọn núi cao, hùng vĩ tráng lệ, khiến người ta phải ngước nhìn.
“Quyền Ý!” Hai từ này bỗng nhiên hiện lên trong đầu Lý Quân.
Khi thường xuyên tưởng tượng một thứ gì đó trong đầu, cuối cùng nó sẽ ngưng tụ thành Quyền Ý.
Khi Quyền Ý xuất hiện, người ta có thể dễ dàng trấn áp tinh thần của một người, đây là thủ đoạn mà chỉ có Tông Sư mới làm được.
Nói cách khác, ông lão gầy gò trước mặt Lý Quân, chính là cao thủ cảnh giới Tông Sư.
“Tôi không biết cậu dùng cách gì để thu phục cháu tôi, nhưng tôi phải xem xem cậu có xứng đáng hay không.”
Giọng nói của ông lão vang lên như tiếng chuông lớn, đánh thẳng vào lòng người.
Sát ý cuồn cuộn như sóng thần, người thường chỉ nghe thôi cũng run sợ, có khi còn hộc máu.
Ngay cả cao thủ Hóa Kình cũng khó lòng chịu đựng được khí thế này. Nhưng Lý Quân chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng bước lên một bước.
Bước tiến ấy như bước chân của thần linh giáng thế.
Trong tai ông lão vang lên tiếng ầm ầm.
Ngọn núi hùng vĩ do Ý Quyền của ông tạo ra bắt đầu rung chuyển dữ dội, xuất hiện từng vết nứt.
“Cái gì?”
Ông lão trợn tròn mắt.
Lúc nãy khi Lý Quân bước vào, anh không hề để lộ thực lực, hơn nữa theo quan sát của ông lão, trên người Lý Quân không có khí tức đặc thù của cao thủ cảnh giới Tông Sư.
Bây giờ đột nhiên bùng nổ, suýt chút nữa phá vỡ Ý Quyền của ông ấy!
Sự coi thường đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự phấn khích: '' lắm!”
Ngay lập tức, ông lão bật người nhảy lên, như một con hổ dữ lao tới.
Nắm đấm của ông trong nháy mắt bao trùm lấy Lý Quân.
Khuôn mặt Hùng Bi bên cạnh lập tức lộ vẻ lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.