Chương 72: Tôn sư phụ thật là quá lợi hại
Mèo Yêu Thành Tinh
18/01/2024
Người thợ cắt đá lấy viên đá từ tay Tôn sư phụ, bắt đầu đánh bóng nó một cách cẩn thận.
Mấy phút sau, động tác hắn đột nhiên dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Quách Phong Xuân ở bên cạnh hỏi: “Có ngọc phải không?”
Người thợ đó gật đầu: “Đúng vậy, ông chủ nhìn ra ngọc bích rồi. Tôn sư phụ thật là quá lợi hại”
Quách Phong Xuân cầm viên đá lên xem, nhìn vào, bên trong có một mảnh màu xanh lục.
Ngay cả những người không hiểu ngọc, cũng có thể thấy màu sắc rất đẹp, rất mịn.
Quách Phong Xuân cũng không khỏi có chút tự hào nói: “Chủ tịch Chu đã nhìn thấy chưa? Đây là chuyên gia giám định đá quý.”
Nói xong, ông ấy trầm ngâm nhìn Lý Quân một cái.
Lý Quân không lên tiếng, chỉ nhìn đống nguyên thạch, không ngừng kiểm chứng kiến thức mình đã học được.
Lúc này, Tôn sư phụ lại từ trong đó chọn ra thêm mười viên nguyên thạch, sau đó so sánh từng nguyên thạch một, loại bỏ những nguyên thạch mà ông không để vào mắt.
“Chờ một chút, trong mớ nguyên thạch mà ông vứt đi nhất định có một viên không tồi.”
Lý Quân nhìn thấy viên nguyên thạch bị Tôn sư phụ ném sang một bên, nhịn không khỏi thốt lên.
“Mặc dù viên nguyên thạch này chỉ lớn bãng lòng bàn tay, nhưng bên trong nhất định có ngọc bích, thậm chí có thể là loại chất lượng cao.”
Giọng nói của Lý Quân vang lên khiến Tôn sư phụ phải dừng lại động tác.
Ông ta quay đầu lại, nhìn Lý Quân bất mãn nói: “Theo quy định của đổ thạch, khi người khác đang nhìn đá, người bên cạnh không được phép xen vào, cậu thậm chí còn không hiểu quy tắc của đổ thạch? Là người ngoài ngành à?”
Quách Phong Xuân cũng lắc đầu. Đây quả thực là quy tắc ở giới đổ thạch.
“Ông chủ Lý, cậu không phải thật sự không hiểu đổ thạch chứ? Lần này chủ tịch Chu muốn cùng Diệp Tiêu trao đổi một viên đá trị giá mấy trăm triệu.”
“Nếu cậu không hiểu thì đừng cố, nếu không sẽ khiến chủ tịch Chu mất sạch tiền đó.”
Ngay cả Chu Bỉnh Khôn cũng không khỏi cau mày lại.
Thành thật mà nói, ngay cả ông cũng biết quy tắc của đổ thạch, nhưng Lý Quân lại không hiểu, điều này khiến ông ta có chút nghi ngờ.
“Ông chủ Lý, cậu nói thật đi, cậu có nghiên cứu về ngọc không?”
“Nếu ông chủ Lý chỉ là nói đùa với tôi cũng không sao, coi như lần này tôi trả tiền mời ông chủ Lý để đến đất phía nam du ngoạn đi.”
“Việc trước mắt cứ để Tôn sư phụ giúp giải quyết thay vậy:
Chu Bỉnh Khôn nói chuyện có phần khéo léo hơn, nhưng rõ ràng ông ta đã bät đầu hoài nghi Lý Quân.
Với nghi ngờ của Chu Bỉnh Khôn, Lý Quân cũng có thể hiểu được.
Dù sao thì bản thân anh đã phạm phải một sai lầm thường thức trong đổ thạch.
Mấy phút sau, động tác hắn đột nhiên dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Quách Phong Xuân ở bên cạnh hỏi: “Có ngọc phải không?”
Người thợ đó gật đầu: “Đúng vậy, ông chủ nhìn ra ngọc bích rồi. Tôn sư phụ thật là quá lợi hại”
Quách Phong Xuân cầm viên đá lên xem, nhìn vào, bên trong có một mảnh màu xanh lục.
Ngay cả những người không hiểu ngọc, cũng có thể thấy màu sắc rất đẹp, rất mịn.
Quách Phong Xuân cũng không khỏi có chút tự hào nói: “Chủ tịch Chu đã nhìn thấy chưa? Đây là chuyên gia giám định đá quý.”
Nói xong, ông ấy trầm ngâm nhìn Lý Quân một cái.
Lý Quân không lên tiếng, chỉ nhìn đống nguyên thạch, không ngừng kiểm chứng kiến thức mình đã học được.
Lúc này, Tôn sư phụ lại từ trong đó chọn ra thêm mười viên nguyên thạch, sau đó so sánh từng nguyên thạch một, loại bỏ những nguyên thạch mà ông không để vào mắt.
“Chờ một chút, trong mớ nguyên thạch mà ông vứt đi nhất định có một viên không tồi.”
Lý Quân nhìn thấy viên nguyên thạch bị Tôn sư phụ ném sang một bên, nhịn không khỏi thốt lên.
“Mặc dù viên nguyên thạch này chỉ lớn bãng lòng bàn tay, nhưng bên trong nhất định có ngọc bích, thậm chí có thể là loại chất lượng cao.”
Giọng nói của Lý Quân vang lên khiến Tôn sư phụ phải dừng lại động tác.
Ông ta quay đầu lại, nhìn Lý Quân bất mãn nói: “Theo quy định của đổ thạch, khi người khác đang nhìn đá, người bên cạnh không được phép xen vào, cậu thậm chí còn không hiểu quy tắc của đổ thạch? Là người ngoài ngành à?”
Quách Phong Xuân cũng lắc đầu. Đây quả thực là quy tắc ở giới đổ thạch.
“Ông chủ Lý, cậu không phải thật sự không hiểu đổ thạch chứ? Lần này chủ tịch Chu muốn cùng Diệp Tiêu trao đổi một viên đá trị giá mấy trăm triệu.”
“Nếu cậu không hiểu thì đừng cố, nếu không sẽ khiến chủ tịch Chu mất sạch tiền đó.”
Ngay cả Chu Bỉnh Khôn cũng không khỏi cau mày lại.
Thành thật mà nói, ngay cả ông cũng biết quy tắc của đổ thạch, nhưng Lý Quân lại không hiểu, điều này khiến ông ta có chút nghi ngờ.
“Ông chủ Lý, cậu nói thật đi, cậu có nghiên cứu về ngọc không?”
“Nếu ông chủ Lý chỉ là nói đùa với tôi cũng không sao, coi như lần này tôi trả tiền mời ông chủ Lý để đến đất phía nam du ngoạn đi.”
“Việc trước mắt cứ để Tôn sư phụ giúp giải quyết thay vậy:
Chu Bỉnh Khôn nói chuyện có phần khéo léo hơn, nhưng rõ ràng ông ta đã bät đầu hoài nghi Lý Quân.
Với nghi ngờ của Chu Bỉnh Khôn, Lý Quân cũng có thể hiểu được.
Dù sao thì bản thân anh đã phạm phải một sai lầm thường thức trong đổ thạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.