Chương 89
Công Tử Vô Song
17/05/2016
An Nhạc đảo mắt nhìn xung quanh liền thấy một nam hài chảy nước mũi đeo hồ lô, hiện giờ cô đang dùng một nhân vật loli, coi như cùng kiểu dáng,
đều nho nhỏ, khác ở chỗ một người thì chảy nước mũi, một người lúc nào
cũng ngước mặt lên trời.
[Phụ cận] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Ta sắp xong rồi!
[Phụ cận] Cùng nhau chơi trốn tìm: Giúp ta một chút có được không?
Mọi người nói xem, một tiểu chính thái thỉnh cầu ngươi, có thể cự tuyệt sao? An Nhạc tổ đội hắn, giúp hắn tiêu diệt quái mà nhiệm vụ yêu cầu.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Đi, giao nhiệm vụ.
Nhưng An Nhạc chạy một hồi cũng không thấy nam hài chảy nước mũi chạy theo, cô quay đầu lại nhìn liền thấy hắn bị một đám quái công kích, An Nhạc muốn ra tay giúp đỡ lại không kịp, trơ mắt nhìn tiểu chính thái bị quái đạp chết.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Sao ngươi lại dẫn nhiều quái như vậy?
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Không biết, ta chạy theo ngươi, đám quái kia cũng chạy theo.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: ……..
An Nhạc im lặng, cô sợ nhất gặp phải tân thủ tiểu bạch.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: điểm sống lại, trở về miếu Sơn Thần.
Vì vậy, tiểu chính thái biến mất.
An Nhạc chạy về Ninh Dương Quan giao nhiệm vụ, một lúc sau lại thấy tiểu chính thái nói trên kênh [Đội ngũ].
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Sao ta chạy không được vậy?
An Nhạc mở bản đồ ra nhìn, chỉ thấy cái điểm tròn màu xanh dùng tốc độ vô cùng chậm di chuyển trên bản đồ, tựa như một con ốc sên vậy.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Có phải ngươi vẫn chưa trị thương?
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Cái gì thương?
An Nhạc càng thêm xác nhận suy đoán của mình.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: nếu chết sẽ bị thương, bị thương thì cả người sẽ biến thành màu vàng, thuộc tính giảm xuống ngươi sẽ không di chuyển được.
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: A! đúng thật là màu vàng.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: *gặp trở ngại* cho nên lúc sống lại phải nhờ Sơn Thần ở đó trị thương.
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Được, ta biết rồi, cảm ơn.
An Nhạc lại làm thêm một cái nhiệm vụ, thấy tiểu chính thái trên bản đồ vẫn chậm chạp như cũ, di chuyển về hướng huyện thành, cô liền thấy kỳ quái.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Ngươi đang làm cái gì vậy?
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Trở về thành bán đồ, không đủ tiền trị thương.
An Nhạc thật sự gặp khó rồi, một thân màu vàng như vậy chạy về thành, hắn không biết còn có thứ đồ gọi là truyền tống phù sao? Cái tên này muốn chạy đến ngày nào tháng nào đây? Hắn mới 15 cấp, trị thương lúc này cũng chỉ tốn vài lượng bạc mà thôi.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Có một thứ gọi là truyền tống phù, có thể trong nháy mắt trở về thành.
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Không có.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Ngươi xem kỹ một chút, trong mỗi cái túi của tân thủ đều có.
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: A, tìm được rồi.
Lại một lúc sau, An Nhạc nhìn thấy hắn đã ra khỏi thành, nhưng vẫn chỉ đi dạo ở xung quanh.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Lại làm sao nữa?
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: *mỉm cười* đánh quái kiếm tiền, vừa rồi đem hết đồ trong túi đi bán cũng không đủ tiền trị thương.
Còn đang bị thương mà dám ở ngoại thành đánh quái kiếm tiền? Tên này đầu óc có bệnh phải không? Còn nữa, từ lúc nào có người ở trong trò chơi kiếm được tiền nhờ đánh quái vậy?
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Còn thiếu bao nhiêu?
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Cái gì?
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Ta hỏi ngươi còn thiếu bao nhiêu tiền mới đủ trị thương?
An Nhạc phát điên rồi, nhưng mà cũng may vẫn chưa đạt tới trạng thái bạo phát.
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: 3 bạc 90 đồng.
Số học cũng không tệ lắm, chính xác đến từng đồng.
An Nhạc trở về thành, cưỡi con lừa lông ngắn rất nhanh tìm được hắn, sau đó gửi yêu cầu giao dịch, đưa cho hắn 2 vàng.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Cảm ơn, ngươi thật là tốt.
An Nhạc thấy hai chữ cảm ơn này tâm tình tốt lên một chút, cô cưỡi lừa dẫn hắn đến miếu Sơn Thần, lần này cuối cùng cũng có thể trị thương, tiểu chính thái tẩy hết màu vàng trên người, rất vui vẻ chạy đến gửi yêu cầu giao dịch với An Nhạc.
Hắn làm cái gì nữa vậy? An Nhạc từ chối, nhưng hắn cũng không chết tâm, tiếp tục gửi.
An Nhạc điểm tiếp nhận, còn tưởng rằng tiểu chính thái gửi cái gì qua, kết quả cái gì cũng không có, chẳng qua đem 1 vàng 96 bạc 10 đồng trả lại cho cô, An Nhạc nhìn số tiền trong khung giao dịch, hoa hoa lệ lệ 囧.
Lúc này, tiểu chính thái tiếp tục nói trên kênh [Đội ngũ].
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Còn thiếu ngươi 3 bạc 90 đồng, sau này kiếm được tiền sẽ trả *mỉm cười*.
An Nhạc cảm thấy vô lực, hôm nay cô logout thật sớm bởi vì không chịu nổi sự tàn phá của tiểu chính thái! Không thèm để ý tới, nhìn bộ dạng đáng thương, cô băn khoăn! Để ý tới, một vấn đề nối tiếp một vấn đề, so với làm bà vú còn cực hơn!
An Nhạc luôn không thích chơi chức nghiệp y sư là vì cô không có đủ kiên nhẫn, cho nên từ lúc bắt đầu chơi game vẫn luôn chơi pháp sư.
Mà hiện tại phải biết rằng cô rất áp lực, cô chơi trò chơi không phải chưa từng thấy qua tiểu bạch, nhưng so với mấy cái tiểu bạch kia thì chính là con quạ lớn thấy con quạ nhỏ, có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm.
An Nhạc lại không biết rằng sau khi cô logout, ở một nơi khác có người vịn trán cười tới đau bụng.
………
An Nhạc chơi tài khoản mới đến ngày thứ ba thì ở trong trường vô tình gặp được học trưởng, Tiêu Thịnh đứng ngay gốc cây mà hắn từng đứng chờ cô, ánh nắng chiều vàng óng rọi trên người hắn, thật giống như một bức tranh xinh đẹp.
An Nhạc đột nhiên ý thức được có lẽ học trưởng đang đợi mình, bởi vì hắn đang phất tay với cô.
Sau cái đêm Tiêu Thịnh gọi điện cho cô, hai người cũng không có liên lạc nữa. Trong trò chơi tuy hắn nói muốn dẫn cô, nhưng An Nhạc vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, vì vậy cũng không đi tìm hắn.
Nhưng bây giờ hắn lại xuất hiện trước mặt, nếu như nói hiện tại trong lòng không nhảy nhót thì chính là nói dối.
[Phụ cận] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Ta sắp xong rồi!
[Phụ cận] Cùng nhau chơi trốn tìm: Giúp ta một chút có được không?
Mọi người nói xem, một tiểu chính thái thỉnh cầu ngươi, có thể cự tuyệt sao? An Nhạc tổ đội hắn, giúp hắn tiêu diệt quái mà nhiệm vụ yêu cầu.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Đi, giao nhiệm vụ.
Nhưng An Nhạc chạy một hồi cũng không thấy nam hài chảy nước mũi chạy theo, cô quay đầu lại nhìn liền thấy hắn bị một đám quái công kích, An Nhạc muốn ra tay giúp đỡ lại không kịp, trơ mắt nhìn tiểu chính thái bị quái đạp chết.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Sao ngươi lại dẫn nhiều quái như vậy?
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Không biết, ta chạy theo ngươi, đám quái kia cũng chạy theo.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: ……..
An Nhạc im lặng, cô sợ nhất gặp phải tân thủ tiểu bạch.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: điểm sống lại, trở về miếu Sơn Thần.
Vì vậy, tiểu chính thái biến mất.
An Nhạc chạy về Ninh Dương Quan giao nhiệm vụ, một lúc sau lại thấy tiểu chính thái nói trên kênh [Đội ngũ].
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Sao ta chạy không được vậy?
An Nhạc mở bản đồ ra nhìn, chỉ thấy cái điểm tròn màu xanh dùng tốc độ vô cùng chậm di chuyển trên bản đồ, tựa như một con ốc sên vậy.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Có phải ngươi vẫn chưa trị thương?
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Cái gì thương?
An Nhạc càng thêm xác nhận suy đoán của mình.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: nếu chết sẽ bị thương, bị thương thì cả người sẽ biến thành màu vàng, thuộc tính giảm xuống ngươi sẽ không di chuyển được.
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: A! đúng thật là màu vàng.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: *gặp trở ngại* cho nên lúc sống lại phải nhờ Sơn Thần ở đó trị thương.
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Được, ta biết rồi, cảm ơn.
An Nhạc lại làm thêm một cái nhiệm vụ, thấy tiểu chính thái trên bản đồ vẫn chậm chạp như cũ, di chuyển về hướng huyện thành, cô liền thấy kỳ quái.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Ngươi đang làm cái gì vậy?
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Trở về thành bán đồ, không đủ tiền trị thương.
An Nhạc thật sự gặp khó rồi, một thân màu vàng như vậy chạy về thành, hắn không biết còn có thứ đồ gọi là truyền tống phù sao? Cái tên này muốn chạy đến ngày nào tháng nào đây? Hắn mới 15 cấp, trị thương lúc này cũng chỉ tốn vài lượng bạc mà thôi.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Có một thứ gọi là truyền tống phù, có thể trong nháy mắt trở về thành.
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Không có.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Ngươi xem kỹ một chút, trong mỗi cái túi của tân thủ đều có.
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: A, tìm được rồi.
Lại một lúc sau, An Nhạc nhìn thấy hắn đã ra khỏi thành, nhưng vẫn chỉ đi dạo ở xung quanh.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Lại làm sao nữa?
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: *mỉm cười* đánh quái kiếm tiền, vừa rồi đem hết đồ trong túi đi bán cũng không đủ tiền trị thương.
Còn đang bị thương mà dám ở ngoại thành đánh quái kiếm tiền? Tên này đầu óc có bệnh phải không? Còn nữa, từ lúc nào có người ở trong trò chơi kiếm được tiền nhờ đánh quái vậy?
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Còn thiếu bao nhiêu?
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Cái gì?
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Ta hỏi ngươi còn thiếu bao nhiêu tiền mới đủ trị thương?
An Nhạc phát điên rồi, nhưng mà cũng may vẫn chưa đạt tới trạng thái bạo phát.
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: 3 bạc 90 đồng.
Số học cũng không tệ lắm, chính xác đến từng đồng.
An Nhạc trở về thành, cưỡi con lừa lông ngắn rất nhanh tìm được hắn, sau đó gửi yêu cầu giao dịch, đưa cho hắn 2 vàng.
[Đội ngũ] Tụ Bạch Tuyết – Nữ Vương: Cảm ơn, ngươi thật là tốt.
An Nhạc thấy hai chữ cảm ơn này tâm tình tốt lên một chút, cô cưỡi lừa dẫn hắn đến miếu Sơn Thần, lần này cuối cùng cũng có thể trị thương, tiểu chính thái tẩy hết màu vàng trên người, rất vui vẻ chạy đến gửi yêu cầu giao dịch với An Nhạc.
Hắn làm cái gì nữa vậy? An Nhạc từ chối, nhưng hắn cũng không chết tâm, tiếp tục gửi.
An Nhạc điểm tiếp nhận, còn tưởng rằng tiểu chính thái gửi cái gì qua, kết quả cái gì cũng không có, chẳng qua đem 1 vàng 96 bạc 10 đồng trả lại cho cô, An Nhạc nhìn số tiền trong khung giao dịch, hoa hoa lệ lệ 囧.
Lúc này, tiểu chính thái tiếp tục nói trên kênh [Đội ngũ].
[Đội ngũ] Cùng nhau chơi trốn tìm: Còn thiếu ngươi 3 bạc 90 đồng, sau này kiếm được tiền sẽ trả *mỉm cười*.
An Nhạc cảm thấy vô lực, hôm nay cô logout thật sớm bởi vì không chịu nổi sự tàn phá của tiểu chính thái! Không thèm để ý tới, nhìn bộ dạng đáng thương, cô băn khoăn! Để ý tới, một vấn đề nối tiếp một vấn đề, so với làm bà vú còn cực hơn!
An Nhạc luôn không thích chơi chức nghiệp y sư là vì cô không có đủ kiên nhẫn, cho nên từ lúc bắt đầu chơi game vẫn luôn chơi pháp sư.
Mà hiện tại phải biết rằng cô rất áp lực, cô chơi trò chơi không phải chưa từng thấy qua tiểu bạch, nhưng so với mấy cái tiểu bạch kia thì chính là con quạ lớn thấy con quạ nhỏ, có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm.
An Nhạc lại không biết rằng sau khi cô logout, ở một nơi khác có người vịn trán cười tới đau bụng.
………
An Nhạc chơi tài khoản mới đến ngày thứ ba thì ở trong trường vô tình gặp được học trưởng, Tiêu Thịnh đứng ngay gốc cây mà hắn từng đứng chờ cô, ánh nắng chiều vàng óng rọi trên người hắn, thật giống như một bức tranh xinh đẹp.
An Nhạc đột nhiên ý thức được có lẽ học trưởng đang đợi mình, bởi vì hắn đang phất tay với cô.
Sau cái đêm Tiêu Thịnh gọi điện cho cô, hai người cũng không có liên lạc nữa. Trong trò chơi tuy hắn nói muốn dẫn cô, nhưng An Nhạc vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, vì vậy cũng không đi tìm hắn.
Nhưng bây giờ hắn lại xuất hiện trước mặt, nếu như nói hiện tại trong lòng không nhảy nhót thì chính là nói dối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.