Quyển 1 - Chương 93: Củi khô gặp lửa
Phong Cuồng
30/06/2014
Thăn bò nướng với gan ngỗng, lươn chiên giòn, pizza hải sản, các món ăn chính tông của Ý...
Tô Lưu Ly thường xuyên tới nhà ăn Barbie nên trong lòng nhớ kỹ một ít món ăn ngon. Cô còn đặc biệt gọi thêm một chai Laffey, bữa tối có thể nói là cực kỳ phong phú.
Bởi vì hai năm vừa rồi, Diệp Phàm nhiều lần bị Chử Huyển Cơ phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, có liên lạc với một vài liên minh lớn. Hắn không hề xa lạ gì món cơm Tây, tư thế dùng cơm tuy không tao nhã nhưng có thể nói là đạt tiêu chuẩn.
- Ý, Diệp Phàm, không phải anh nói anh từ nhỏ sống trong núi, đây là lần đầu tiên tới thành phố sao. Tôi thấy anh dùng dao nĩa rất quen đấy!
Nhìn động tác dùng cơm tiêu chuẩn của Diệp Phàm, Tô Lưu Ly nhấp nháy mát, giọng nói tràn đầy tò mò.
Diệp Phàm bĩu môi:
- Mặc dù tôi chưa ăn thịt heo nhưng cũng không phải tôi chưa nhìn thấy heo chạy!
- Anh...
Bị Diệp Phàm làm cho nghẹn họng, Tô Lưu Ly tức giận suýt nữa thì phun cả gan ngỗng ra ngoài. Cô trừng mắt, tức giận nói với Diệp Phàm:
- Đây là nhà hàng Tây cao cấp, anh ăn nói có văn hóa một chút được không?
- Tuy người Âu Mỹ ăn thịt heo không nhiều nhưng không có nghĩa là họ kiêng nó, tôi nói thịt heo sao lại không văn minh?
Diệp Phàm cảm thấy nên để Tô Lưu Ly biết điều chút, nếu không con nhóc con này suốt ngày chỉ biết bắt nạt hắn.
- ...
Tô Lưu Ly cứng họng. Giống như Diệp Phàm nói, cơm Tây mặc dù ít thịt heo nhưng không có nghĩa là không có.
- Diệp đại ca uy vũ khí phách.
Cho tới giờ, Tô Đế Cẩm vẫn không phải đối thủ đấu võ mồm với Tô Lưu Ly. Lúc này thấy Tô Lưu Ly không nói được một tiếng, cô lập tức quơ dao nĩa trợ uy cho Diệp Phàm.
- Được rồi, ăn cơm đi!
Tô Vũ Hinh dở khóc dở cười nhưng trong lòng cũng hiểu, Diệp Phàm tuy là người vô cùng kiêu ngạo nhưng chỉ cần công nhận hắn, hắn đều để lộ mặt bình dị gần gũi của mình ra.
Lần đầu tiên cãi nhau thất bại, Tô Lưu Ly tức giận không nhỏ, bực một nỗi cô không tìm được chỗ phản bác, chỉ có thể hóa tức giận thành sức mạnh. Tô Lưu Ly hóa thân làm quỷ đói, điên cuồng tiêu diệt thức ăn trên bàn, một người gần như ăn hết một nửa.
Thấy một màn như vậy, Diệp Phàm càng thêm cảm thấy tên Nam Tàng kia đúng là mắt mù mới muốn thu Tô Lưu Ly làm đồ đệ. Từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, trông Tô Lưu Ly có chút dáng dấp nào của đệ tử cửa Phật đâu!
Barbie là nhà hàng Tây tốt nhất Hàng Hồ, vô cùng đắt khách. Trời vừa tối, nhà hàng gần như không còn chỗ ngồi. Tạ Ân cũng tới đây ăn tối với một gã da trắng. Tên da trắng bị sắc đẹp Tạ Ân mê hoặc thần hồn điên đảo, ánh mắt nhìn về phía cô tràn ngập dục vọng, cảm giác kia như hận không thể nuốt ngay cô vào trong bụng.
Tính ra thì Tạ Ân chẳng ưa gì mấy thằng đàn ông da trắng cao lớn thế này, ánh mắt của cô vô tình nhìn thấy Diệp Phàm.
Lúc tám giờ, Tạ Ân đột nhiên thấy Diệp Phàm đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Trong lòng nảy ra một ý, cô trực tiếp đi theo, chẳng thèm nói một câu nào với gã da trắng kia.
Diệp Phàm nhìn thấy hành động của Tạ Ân nhưng cũng không để ý.
Rất nhanh, Diệp Phàm đã đi tới bồn rửa tay, vừa vặn ngửi thấy một mùi hương bay tới từ bên cạnh. Tạ Ân làm bộ tức giận, lắc mông đi tới bên cạnh hắn.
- Diệp tiên sinh, anh cảm thấy nhà hàng ăn này thế nào?
Tạ Ân tựa vào bồn rửa tay, chiếc áo dạ hội trễ cổ căn bản không thể che nổi bộ ngực ngạo nhân của cô. Diệp Phàm chẳng những có thể trông thấy chiến hào sâu thẳm kia mà còn có thể nhìn thấy viền ren màu đen che lấp đỉnh núi nữa.
Khi cô nói chuyện, đôi mắt lóng lánh như lưu ly, đôi môi đỏ mọng hơi rung động, vẻ mặt muốn quyến rũ bao nhiêu thì quyến rũ bấy nhiêu. Hơn nữa thanh âm của cô chẳng biết làm sao lại như có ma lực, khiến cơ thể Diệp Phàm xuất hiện một tia dị thường.
Nhận thấy điểm này, Diệp Phàm cơ bản khẳng định phán đoán trong lòng:
- Tuy tôi không biết vì sao cô tiếp cận tôi nhưng câu hồn thuận của Lan Hoa môn vô dụng với tôi, hơn nữa cô mới chỉ luyện được chút da lông bên ngoài.
- Ặc...
Ngạc nhiên khi nghe lời Diệp Phàm nói, nụ cười quyến rũ trên mặt lập tức cứng lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm tràn ngập khiếp sợ.
Diệp Phàm thấy thế không để ý đến cô nữa, xoay người rời đi.
- Diệp tiên sinh, đợi chút đã.
Tả Ân lấy lại tinh thần, lên tiếng giữ hắn lại.
Diệp Phàm ngừng bước, hỏi:
- Có việc gì sao?
- Xem ra Diệp tiên sinh đúng như tôi đoán, không phải người bình thường!
Tạ Ân cân nhắc từ ngữ rồi mới nói:
- Theo tôi được biết, trước kia Tô Vũ Hinh bị âm khí xâm nhập, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Hiện giờ, sắc mặt của cô ấy lại hồng nhuận, chẳng có chút bệnh trạng nào, chắc hẳn đều nhờ Diệp tiên sinh xuất thủ cứu giúp.
- Nếu Diệp tiên sinh đã nhìn ra tôi là người của Lan Hoa môn, vậy thì tôi cũng không tiếp tục che dấu nữa.
Dường như sợ Diệp Phàm rời đi mất, Tả Ân chưa đợi hắn mở miệng đã tiếp tục nói:
- Bởi vì vài năm trước, ta nhiều lần sử dụng "câu hồn thuật" của Lan Hoan môn, hơn nữa còn thải âm bổ dương, làm cho âm dương trong cơ thể mất cân đối. Thể chất của tôi dần chuyển sang âm, âm khí cũng bắt đầu tạo thành nguy hại với cơ thể tôi. Tôi muốn mời Diệp tiên sinh tới chữa bệnh cho mình, về phần thù lao xin Diệp tiên sinh cứ việc nói.
- Xin lỗi, y thuật của tôi giá không rẻ.
Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn Tạ Ân một cái, xoay người rời đi.
Tạ Ân mở đôi môi hồng, định gọi Diệp Phàm lại nhưng nghĩ tới thái độ lạnh lùng như băng giá vừa rồi của hắn, cô lại nuốt lời vào bụng. Lý trí nói cho cô biết, dù cô có nói toạc cả mép, Diệp Phàm cũng không chữa cho cô.
- Lên giường thì cứ nói là lên giường, cái gì mà y thuật mới không y thuật! Thật đúng là xem bản thân thành thần y sao?
Thấy Diệp Phàm đi khuất tầm mắt, vẻ mặt Tạ Ân trở nên lạnh lùng, đôi mắt đầy vẻ tức giận và châm chọc.
Thứ nhất, cô không ngờ "câu hồn thuật" cô vẫn lấy làm tự hào lại bị Diệp Phàm coi thường như thề. Về mặt khác, cô mơ hồ có thể cảm thấy Diệp Phàm có thể chất dương tính, chủ quan cho rằng Diệp Phàm lên giường với Tô Vũ Hinh cho nên mới giúp Tô Vũ Hình áp chế được âm khí trong cơ thể.
Sở dĩ hai lần cô ta quyến rũ Diệp Phàm trên thực tế là để có thể lừa hắn lên giường rồi dùng phương pháp cấm thuật "thái dương bổ âm" trong câu hồn thuật, đoạt lấy dương khí trong cơ thể Diệp Phàm. Nhờ dương khí đó tới áp chế âm khí trong cơ thể, đạt tới mục đích âm dương cân bằng.
Có lẽ vì bị Diệp Phàm đả kích cho nên Tạ Ân mất hết hứng thú ăn cơm mới cả làm tình với gã da trắng kia. Cô ả lặng yên rời khỏi nhà ăn, lên ô tô trở về biệt thự.
Giống như lời Tô Cẩm Đế từng nói, Tạ Ân lợi dụng phương pháp "thải dương bổ âm" để trước hết giết chết chồng, sau đó giết chết bố chồng, thuận lợi thu gom hết gia sản nhà chồng, trở thành một người giàu có trong khu hoa viên Tử Quế thuộc thành Tây.
So sánh giữa Cửu Khê Mân Côi viên và Tử Kim Hoa viên, hoa viên Tử Quế đúng là khu nhà giàu mới khai thác nhưng vào ở đây cũng không tệ, mật độ dân cư lớn, náo nhiệt hơn nhiều.
- Cô em kia trông ngon thật!
Ở cửa hoa viên Tử Quế, một gã bảo vệ trị an mới thấy Tạ Ân lái con Maserati vào trong khu nhà, nhịn không nổi liền cất tiếng nói, đôi mắt lóe ra dâm quang.
- Ngon cũng không đến lượt này nếm, mày có đủ tuổi thọ để nếm không hả. Cô gái kia tên là Tạ Ân, được xưng là hồ ly tinh của Hàng Hồ, trên giường vô địch thủ.
Một gã bảo vệ trị an khác tức giận đập thằng bạn một cái.
Tên bảo vệ mới cười một cách đáng khinh:
- Được nếm cô ta một lần, cho dù giảm thọ mười năm cũng đáng!
- Trong vòng hai năm, chồng và cha chồng của cô ta đều bị hút khô quắt, phải đi gặp Diêm Vương đàm luận chuyện đời. Cậu chắc là cậu muốn nếm thử cô ta chứ?
Ông bảo vệ trị an cười hỏi.
Tên bảo vệ kia sợ tới mức run rẩy, dục hỏa trong cơ thể biến mất không còn bóng dáng.
Tạ Ân không hề biết tất cả chuyện đó, oán khí trong lòng cô ả lúc này rất nặng. Cô ta đạp chân ga, chiếc xe thể thao rít gào như một con quái thú phóng vào trong biệt thự.
Mấy phút sau, Tạ Ân dừng xe trong viện, tiến vào trong nhà chính. Cô vừa mới bật đèn lên liền thấy một người đàn ông mặc áo đen, bưng một ly rượu đỏ, bắt chéo hai chân ngồi trên ghế salon. Vẻ mặt hắn vô cùng tà mị, đang tươi cười nhìn cô.
Cộp!
Hình ảnh quỷ dị khiến Tạ Ân sợ hãi lùi về sau một bước. Cô ta cất tiếng hỏi theo bản năng:
- Ai... ai đó? Anh vào đây bằng cách nào?
- Muốn vào thì cứ tiến vào thôi!
Lâm Ngạo Phong uống cạn sạch rượu đỏ trong ly. Hắn đưa ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm vào Tạ Ân:
- Nghe nói cô là hồ ly tinh Hàng Hồn, có mấy người đàn ông đã chết dưới gấu quần cô. Hiện giờ đàn ông giới thượng lưu Hàng Hồ thậm chí chỉ dám đứng nhìn cô từ xa, không dám lên giường cùng, có đúng không?
- Anh muốn thử sao?
Chẳng biết tại sao, vừa nghe Lâm Ngạo Phong nói như thế, Tạ Ân ngược lại không sợ mà còn ngẩng cao đầu, giống như một con công kiêu ngạo.
Vèo...
Không có tiếng trả lời, một tiếng gió vút vang lên, Lâm Ngạo Phong xuất hiện trước người Tạ Ân như quỷ mị. Hắn đưa tay nâng cằm Tạ Ân, dưới cái nhìn kinh ngạc của cô ả, cúi đầu hôn xuống. Đồng thời, bàn tay của hắn cũng vén cái váy lễ phục của Tả Ân lên, sờ về phía giữa hai đùi.
Hai đôi môi đụng vào nhau, Tạ Ân lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, chẳng những nhiệt liệt đáp lại mà còn to gan chạm tay vào chim lớn dưới thân Lâm Ngạo Phong.
Củi khô gặp lửa, chính là như thế.
Tô Lưu Ly thường xuyên tới nhà ăn Barbie nên trong lòng nhớ kỹ một ít món ăn ngon. Cô còn đặc biệt gọi thêm một chai Laffey, bữa tối có thể nói là cực kỳ phong phú.
Bởi vì hai năm vừa rồi, Diệp Phàm nhiều lần bị Chử Huyển Cơ phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, có liên lạc với một vài liên minh lớn. Hắn không hề xa lạ gì món cơm Tây, tư thế dùng cơm tuy không tao nhã nhưng có thể nói là đạt tiêu chuẩn.
- Ý, Diệp Phàm, không phải anh nói anh từ nhỏ sống trong núi, đây là lần đầu tiên tới thành phố sao. Tôi thấy anh dùng dao nĩa rất quen đấy!
Nhìn động tác dùng cơm tiêu chuẩn của Diệp Phàm, Tô Lưu Ly nhấp nháy mát, giọng nói tràn đầy tò mò.
Diệp Phàm bĩu môi:
- Mặc dù tôi chưa ăn thịt heo nhưng cũng không phải tôi chưa nhìn thấy heo chạy!
- Anh...
Bị Diệp Phàm làm cho nghẹn họng, Tô Lưu Ly tức giận suýt nữa thì phun cả gan ngỗng ra ngoài. Cô trừng mắt, tức giận nói với Diệp Phàm:
- Đây là nhà hàng Tây cao cấp, anh ăn nói có văn hóa một chút được không?
- Tuy người Âu Mỹ ăn thịt heo không nhiều nhưng không có nghĩa là họ kiêng nó, tôi nói thịt heo sao lại không văn minh?
Diệp Phàm cảm thấy nên để Tô Lưu Ly biết điều chút, nếu không con nhóc con này suốt ngày chỉ biết bắt nạt hắn.
- ...
Tô Lưu Ly cứng họng. Giống như Diệp Phàm nói, cơm Tây mặc dù ít thịt heo nhưng không có nghĩa là không có.
- Diệp đại ca uy vũ khí phách.
Cho tới giờ, Tô Đế Cẩm vẫn không phải đối thủ đấu võ mồm với Tô Lưu Ly. Lúc này thấy Tô Lưu Ly không nói được một tiếng, cô lập tức quơ dao nĩa trợ uy cho Diệp Phàm.
- Được rồi, ăn cơm đi!
Tô Vũ Hinh dở khóc dở cười nhưng trong lòng cũng hiểu, Diệp Phàm tuy là người vô cùng kiêu ngạo nhưng chỉ cần công nhận hắn, hắn đều để lộ mặt bình dị gần gũi của mình ra.
Lần đầu tiên cãi nhau thất bại, Tô Lưu Ly tức giận không nhỏ, bực một nỗi cô không tìm được chỗ phản bác, chỉ có thể hóa tức giận thành sức mạnh. Tô Lưu Ly hóa thân làm quỷ đói, điên cuồng tiêu diệt thức ăn trên bàn, một người gần như ăn hết một nửa.
Thấy một màn như vậy, Diệp Phàm càng thêm cảm thấy tên Nam Tàng kia đúng là mắt mù mới muốn thu Tô Lưu Ly làm đồ đệ. Từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, trông Tô Lưu Ly có chút dáng dấp nào của đệ tử cửa Phật đâu!
Barbie là nhà hàng Tây tốt nhất Hàng Hồ, vô cùng đắt khách. Trời vừa tối, nhà hàng gần như không còn chỗ ngồi. Tạ Ân cũng tới đây ăn tối với một gã da trắng. Tên da trắng bị sắc đẹp Tạ Ân mê hoặc thần hồn điên đảo, ánh mắt nhìn về phía cô tràn ngập dục vọng, cảm giác kia như hận không thể nuốt ngay cô vào trong bụng.
Tính ra thì Tạ Ân chẳng ưa gì mấy thằng đàn ông da trắng cao lớn thế này, ánh mắt của cô vô tình nhìn thấy Diệp Phàm.
Lúc tám giờ, Tạ Ân đột nhiên thấy Diệp Phàm đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Trong lòng nảy ra một ý, cô trực tiếp đi theo, chẳng thèm nói một câu nào với gã da trắng kia.
Diệp Phàm nhìn thấy hành động của Tạ Ân nhưng cũng không để ý.
Rất nhanh, Diệp Phàm đã đi tới bồn rửa tay, vừa vặn ngửi thấy một mùi hương bay tới từ bên cạnh. Tạ Ân làm bộ tức giận, lắc mông đi tới bên cạnh hắn.
- Diệp tiên sinh, anh cảm thấy nhà hàng ăn này thế nào?
Tạ Ân tựa vào bồn rửa tay, chiếc áo dạ hội trễ cổ căn bản không thể che nổi bộ ngực ngạo nhân của cô. Diệp Phàm chẳng những có thể trông thấy chiến hào sâu thẳm kia mà còn có thể nhìn thấy viền ren màu đen che lấp đỉnh núi nữa.
Khi cô nói chuyện, đôi mắt lóng lánh như lưu ly, đôi môi đỏ mọng hơi rung động, vẻ mặt muốn quyến rũ bao nhiêu thì quyến rũ bấy nhiêu. Hơn nữa thanh âm của cô chẳng biết làm sao lại như có ma lực, khiến cơ thể Diệp Phàm xuất hiện một tia dị thường.
Nhận thấy điểm này, Diệp Phàm cơ bản khẳng định phán đoán trong lòng:
- Tuy tôi không biết vì sao cô tiếp cận tôi nhưng câu hồn thuận của Lan Hoa môn vô dụng với tôi, hơn nữa cô mới chỉ luyện được chút da lông bên ngoài.
- Ặc...
Ngạc nhiên khi nghe lời Diệp Phàm nói, nụ cười quyến rũ trên mặt lập tức cứng lại, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phàm tràn ngập khiếp sợ.
Diệp Phàm thấy thế không để ý đến cô nữa, xoay người rời đi.
- Diệp tiên sinh, đợi chút đã.
Tả Ân lấy lại tinh thần, lên tiếng giữ hắn lại.
Diệp Phàm ngừng bước, hỏi:
- Có việc gì sao?
- Xem ra Diệp tiên sinh đúng như tôi đoán, không phải người bình thường!
Tạ Ân cân nhắc từ ngữ rồi mới nói:
- Theo tôi được biết, trước kia Tô Vũ Hinh bị âm khí xâm nhập, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Hiện giờ, sắc mặt của cô ấy lại hồng nhuận, chẳng có chút bệnh trạng nào, chắc hẳn đều nhờ Diệp tiên sinh xuất thủ cứu giúp.
- Nếu Diệp tiên sinh đã nhìn ra tôi là người của Lan Hoa môn, vậy thì tôi cũng không tiếp tục che dấu nữa.
Dường như sợ Diệp Phàm rời đi mất, Tả Ân chưa đợi hắn mở miệng đã tiếp tục nói:
- Bởi vì vài năm trước, ta nhiều lần sử dụng "câu hồn thuật" của Lan Hoan môn, hơn nữa còn thải âm bổ dương, làm cho âm dương trong cơ thể mất cân đối. Thể chất của tôi dần chuyển sang âm, âm khí cũng bắt đầu tạo thành nguy hại với cơ thể tôi. Tôi muốn mời Diệp tiên sinh tới chữa bệnh cho mình, về phần thù lao xin Diệp tiên sinh cứ việc nói.
- Xin lỗi, y thuật của tôi giá không rẻ.
Diệp Phàm lạnh lùng liếc nhìn Tạ Ân một cái, xoay người rời đi.
Tạ Ân mở đôi môi hồng, định gọi Diệp Phàm lại nhưng nghĩ tới thái độ lạnh lùng như băng giá vừa rồi của hắn, cô lại nuốt lời vào bụng. Lý trí nói cho cô biết, dù cô có nói toạc cả mép, Diệp Phàm cũng không chữa cho cô.
- Lên giường thì cứ nói là lên giường, cái gì mà y thuật mới không y thuật! Thật đúng là xem bản thân thành thần y sao?
Thấy Diệp Phàm đi khuất tầm mắt, vẻ mặt Tạ Ân trở nên lạnh lùng, đôi mắt đầy vẻ tức giận và châm chọc.
Thứ nhất, cô không ngờ "câu hồn thuật" cô vẫn lấy làm tự hào lại bị Diệp Phàm coi thường như thề. Về mặt khác, cô mơ hồ có thể cảm thấy Diệp Phàm có thể chất dương tính, chủ quan cho rằng Diệp Phàm lên giường với Tô Vũ Hinh cho nên mới giúp Tô Vũ Hình áp chế được âm khí trong cơ thể.
Sở dĩ hai lần cô ta quyến rũ Diệp Phàm trên thực tế là để có thể lừa hắn lên giường rồi dùng phương pháp cấm thuật "thái dương bổ âm" trong câu hồn thuật, đoạt lấy dương khí trong cơ thể Diệp Phàm. Nhờ dương khí đó tới áp chế âm khí trong cơ thể, đạt tới mục đích âm dương cân bằng.
Có lẽ vì bị Diệp Phàm đả kích cho nên Tạ Ân mất hết hứng thú ăn cơm mới cả làm tình với gã da trắng kia. Cô ả lặng yên rời khỏi nhà ăn, lên ô tô trở về biệt thự.
Giống như lời Tô Cẩm Đế từng nói, Tạ Ân lợi dụng phương pháp "thải dương bổ âm" để trước hết giết chết chồng, sau đó giết chết bố chồng, thuận lợi thu gom hết gia sản nhà chồng, trở thành một người giàu có trong khu hoa viên Tử Quế thuộc thành Tây.
So sánh giữa Cửu Khê Mân Côi viên và Tử Kim Hoa viên, hoa viên Tử Quế đúng là khu nhà giàu mới khai thác nhưng vào ở đây cũng không tệ, mật độ dân cư lớn, náo nhiệt hơn nhiều.
- Cô em kia trông ngon thật!
Ở cửa hoa viên Tử Quế, một gã bảo vệ trị an mới thấy Tạ Ân lái con Maserati vào trong khu nhà, nhịn không nổi liền cất tiếng nói, đôi mắt lóe ra dâm quang.
- Ngon cũng không đến lượt này nếm, mày có đủ tuổi thọ để nếm không hả. Cô gái kia tên là Tạ Ân, được xưng là hồ ly tinh của Hàng Hồ, trên giường vô địch thủ.
Một gã bảo vệ trị an khác tức giận đập thằng bạn một cái.
Tên bảo vệ mới cười một cách đáng khinh:
- Được nếm cô ta một lần, cho dù giảm thọ mười năm cũng đáng!
- Trong vòng hai năm, chồng và cha chồng của cô ta đều bị hút khô quắt, phải đi gặp Diêm Vương đàm luận chuyện đời. Cậu chắc là cậu muốn nếm thử cô ta chứ?
Ông bảo vệ trị an cười hỏi.
Tên bảo vệ kia sợ tới mức run rẩy, dục hỏa trong cơ thể biến mất không còn bóng dáng.
Tạ Ân không hề biết tất cả chuyện đó, oán khí trong lòng cô ả lúc này rất nặng. Cô ta đạp chân ga, chiếc xe thể thao rít gào như một con quái thú phóng vào trong biệt thự.
Mấy phút sau, Tạ Ân dừng xe trong viện, tiến vào trong nhà chính. Cô vừa mới bật đèn lên liền thấy một người đàn ông mặc áo đen, bưng một ly rượu đỏ, bắt chéo hai chân ngồi trên ghế salon. Vẻ mặt hắn vô cùng tà mị, đang tươi cười nhìn cô.
Cộp!
Hình ảnh quỷ dị khiến Tạ Ân sợ hãi lùi về sau một bước. Cô ta cất tiếng hỏi theo bản năng:
- Ai... ai đó? Anh vào đây bằng cách nào?
- Muốn vào thì cứ tiến vào thôi!
Lâm Ngạo Phong uống cạn sạch rượu đỏ trong ly. Hắn đưa ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm vào Tạ Ân:
- Nghe nói cô là hồ ly tinh Hàng Hồn, có mấy người đàn ông đã chết dưới gấu quần cô. Hiện giờ đàn ông giới thượng lưu Hàng Hồ thậm chí chỉ dám đứng nhìn cô từ xa, không dám lên giường cùng, có đúng không?
- Anh muốn thử sao?
Chẳng biết tại sao, vừa nghe Lâm Ngạo Phong nói như thế, Tạ Ân ngược lại không sợ mà còn ngẩng cao đầu, giống như một con công kiêu ngạo.
Vèo...
Không có tiếng trả lời, một tiếng gió vút vang lên, Lâm Ngạo Phong xuất hiện trước người Tạ Ân như quỷ mị. Hắn đưa tay nâng cằm Tạ Ân, dưới cái nhìn kinh ngạc của cô ả, cúi đầu hôn xuống. Đồng thời, bàn tay của hắn cũng vén cái váy lễ phục của Tả Ân lên, sờ về phía giữa hai đùi.
Hai đôi môi đụng vào nhau, Tạ Ân lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, chẳng những nhiệt liệt đáp lại mà còn to gan chạm tay vào chim lớn dưới thân Lâm Ngạo Phong.
Củi khô gặp lửa, chính là như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.