Quyển 1 - Chương 109: Giết !!
Phong Cuồng
05/08/2014
- Chẳng trách Diệp Văn Hạo lại lưu ý đến tên tiểu tử Diệp Phàm kia, thì ra hắn là đệ tử cuối cùng của Chử Huyền Cơ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi điện với Chu Cương, Giang Niên là người phụ trách công việc của tổ chức Viêm Hoàng tại Giang Nam thầm nói một câu, sau đó dứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
30’ sau, Giang Niên lái xe đến đại viện chính phủ Giang Nam, đi vào phòng làm việc của Diệp Văn Hạo.
- Diệp tỉnh trưởng.
Nhìn thấy Diệp Văn Hạo, Giang Niên lộ ra vẻ tôn kính.
- Giang chủ nhiệm mời ngồi.
Diệp Văn Hạo nhẹ nhàng nói.
- Tối hôm qua, sau khi chuyện ở Vân Sơn kết thúc, tôi đã dựa theo lời nói của ngài, phái người theo dõi Lâm Ngạo Phong 24/24h.
Giang Niên ngồi ở trên ghế sa lon, nói :
- Dựa tin tức mà chúng tôi thu được, Lâm Ngạo Phong vẫn chưa trực tiếp trả thù người tên là Diệp Phàm kia, mà hắn để cho Dương Thanh hạ chiến thư với Diệp Phàm.
- Chiến thư?
Đồng tử của Diệp Văn Hạo hơi co rút lại.
- Vâng, 2 bên hẹn nhau vào lúc 6h tối ngày kia sẽ diễn ra sinh tử đấu tại hội sở Tây Hồ.
Giang Niên gật gật đầu, diễn cảm hơi có vẻ ngưng trọng nói:
- Hiện tại chuyện này đã truyền khắp thế giới ngầm ở Hàng Hồ rồi.
Diệp Văn Hạo trầm mặc không nói.
- Diệp tỉnh trưởng, dựa theo quy tắc giang hồ, đây là ân oán giữa các võ giã, tổ chức Viêm Hoàng sẽ không tham dự vào, ngài nói chúng ta nên xử lý như thế nào?
Mắt thấy Diệp Văn Hạo trầm mặc, Giang Nam lại hỏi.
- Dương Thanh kia có thực lực như thế nào?
Diệp Văn Hạo hỏi một đường, trả lời một nẻo.
- Dựa vào tin tức chúng tôi thu được, 1 năm trước Dương Thanh đã bước vào “ Bán Bộ Tiên Thiên” hơn nữa lúc nào cũng có thể bước vào cánh cửa “ Tiên Thiên Nhập môn”
Giang Niên trả lời một cách chi tiết.
Nghe Giang Niên nói thế, chân mày Diệp Văn Hạo nhíu lại.
- Diệp tỉnh trưởng, dựa vào tin tức chúng tôi thu thập được, Diệp Phàm kia cũng rất có thể cũng đã bước vào “ Bán Bộ Tiên Thiên”, hơn nữa lại là đệ tử cuối cùng của Tà Hoàng Chử Huyền Cơ, Dương Thanh kia chắc không phải là đối thủ của hắn.
Giang Niên thấy thế, biết rõ Diệp Văn Hạo đang lo lắng cái gì, vội vàng bổ sung.
Bá!
Sắc mặt Diệp Văn Hạo liền biến đổi.
- Làm sao ông biết hắn là đệ tử của Chử Huyền Cơ?
Khuôn mặt Diệp Văn Hạo lộ ra vẻ kích động.
- Diệp tỉnh trưởng, là như vậy….
Giang Niên liền đem mọi chuyện mà Chu Cương nói trong điện thoại, kể lại cho Diệp Văn Hạo nghe.
- Thì ra là thế.
Nghe xong Giang Niên kể lại, Diệp Văn Hạo tỉnh ngộ, sau đó kích động đứng lên, đi qua đi lại:
- Ta đoán không sai, ta đoán không sai mà.
Hả?
Thấy Diệp Văn Hạo kích động, 2 tay cũng run lên thì Giang Niên không khỏi ngẩn ra.
Chẳng…Chẳng lẽ Diệp Văn Hạo không biết thân phận của Diệp Phàm sao?
Kinh ngạc rất nhiều, trong lòng Giang Niên liền có một ý nghĩ.
Không có khả năng.
Theo bản năng, Giang Niên liền bác bỏ.
Ở hắn xem ra, nếu Diệp Văn Hạo không biết thân phận của Diệp Phàm thì sẽ không chú ý đến Diệp Phàm.
Nhưng mà.
Nói đi nói lại thì, nếu Diệp Văn Hạo biết thân phận của Diệp Phàm, thì tại sao nghe mình nói, Diệp Văn Hạo lại kích động như thế?
Giang Niên âm thầm suy đoán, kết quả là cho dù vắt hết óc cũng không nghĩ ra nguyên nhân trong đó, do dự một chút, nhắc nhở nói:
- Diệp tỉnh trưởng…
- Giang chủ nhiệm, khi trận chiến sinh tử giữa Dương Thanh và Diệp Phàm diễn ra, ông nhất định phải tự mình đi đến đó.
Không đợi Giang Niên nói hết lời, Diệp Văn Hạo liền dùng một giọng điệu không thể nghi ngờ:
- Một khi ở trong trận đấu, Diệp Phàm gặp nguy hiểm đến tính mạng thì ông phải ra tay ngăn lại.
Giang Niên có chút ngây người.
Nhưng mà.
Không đợi Giang Niên lấy lại tinh thần, câu nói tiếp theo của Diệp Văn Hạo đã làm cho Giang Niên hoàn toàn sững sờ:
- Không được, hay là bản thân ta sẽ tự mình đến đó.
- Hả?
Giang Niên cả kinh khẽ nhếch miệng, sửng sốt vài giây, sau đó mở miệng:
- Diệp tỉnh trưởng, dựa theo quy tắc giang hồ, những chuyện sinh tử chiến như thế này , tổ chức Viêm Hoàng chúng ta không thể nhúng tay…
- Tôi không quan tâm cái quy tắc giang hồ kia, tôi phải bảo vệ an toàn cho nó.
Giọng nói của Diệp Văn Hạo không thể nghi ngờ, cảm giác kia giống như nếu Diệp Phàm xảy ra diều không hay tại trận luận võ kia thì Diệp Văn Hạo liền đích thân ra tay chém giết Dương Thanh.
Nhận thấy thái độ kiên quyết của Diệp Văn Hạo, trong lòng Giang Niên nghi hoặc không thôi.
Ở trong mắt hắn xem ra, cho dù Diệp Văn Hạo có quan hệ sâu ã với Chử Huyền Cơ, cũng không vì một đệ tử của Chử Huyền Cơ mà phá hư quy tắc giang hồ.
Chẳng…Chẳng lẽ?
Trong lòng Giang Niên hơi động, đoán được một chuyện gì.
…
Yên Kinh.
Sở Cở lái một chiếc Maybach đi vào một khu tứ hợp viện.
Trong tứ hợp viện, Tà Hoàng Chử Huyền Cơ đang ngồi trước bàn, tay cầm một quyển sách, 2 mắt nhìn chăm chăm vào đó.
- Sư phụ.
Bước vào phòng, Sở Cơ liền thu lại bộ dạng phong tao, vẻ mặt kính sợ, nói.
Không trả lời, Chử Huyền Cơ vẫn đọc sách.
- Sư phụ, con vừa mới nghe được đệ tử bảo bối kia của ngài đã bắt đầu biểu diễn, vội vàng chạy đến đây…
Khi nói chuyện, Sở Cơ thở dài:
- Nếu lão nhân gia ngài không có hứng thú thì con đi đây.
Sở Cơ vừa nói xong, Chử Huyền Cơ liền bỏ quyển sách xuống, hỏi:
- Nó làm sao?
- Sư phụ, cho dù con không phải là con ruột của ngài nhưng dầu gì cũng được ngài nuôi lớn từ nhỏ đến lớn, ngài cũng không thể bất công như vậy a?
Sở Cơ tỏ ra bi thương.
Chân mày Chử Huyền Cơ nhíu lại.
- Được, được rồi, ngài đừng giận, con nói.
Mắt thấy Chử Huyền Cơ nhíu mày, Sở Cơ đành phải thu liễm tươi cười, nghiêm túc nói:
- Tối qua hắn đã xảy ra xung đột với con trai của Lâm Thiên Ý là Lâm Ngạo Phong, phế đi Vương Động, một trong Bát Đại Kim Cương dưới tay Lâm Thiên Ý.
- Bất quá là lúc ấy hắn không có động thủ với Lâm Ngạo Phong.
Nói tới đây, Sở Cơ không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, nàng hiểu rất rõ về Diệp Phàm, biết rõ Diệp Phàm đã được Chử Huyền Cơ tu luyện sát phạt quyết đoạn, không có đạo lý buông tha cho Lâm Ngạo Phong a.
Không riêng gì nàng, ngay cả Chử Huyền Cơ cũng cảm thấy hơi nghi hoặc.
- Sau khi chuyện đó xảy ra, cao thủ trẻ tuổi của Hồng Vũ môn là Dương Thanh đã hạ chiến thư với tiểu Phàm, hẹn sinh tử chiến vào lúc 6h tối tại một clb tư nhân.
Sở Cơ bổ sung.
Chử Huyền Cơ thấy Sở Cơ nói xong, lại cầm lấy quyển sách kia lên, vẻ mặt thờ ơ, cảm giác giống như Diệp Phàm muốn tiền hành sinh tử chiến cũng không có quan hệ gì đến hắn.
Sở Cơ thấy thế, cười khổ không thôi.
Nàng biết, không phải là Chử Huyền Cơ không không quan, mà Chử Huyền Cơ tin chắc Diệp Phàm có thể dễ dàng xử lý tên Dương Thanh kia.
Sau khi kết thúc cuộc gọi điện với Chu Cương, Giang Niên là người phụ trách công việc của tổ chức Viêm Hoàng tại Giang Nam thầm nói một câu, sau đó dứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
30’ sau, Giang Niên lái xe đến đại viện chính phủ Giang Nam, đi vào phòng làm việc của Diệp Văn Hạo.
- Diệp tỉnh trưởng.
Nhìn thấy Diệp Văn Hạo, Giang Niên lộ ra vẻ tôn kính.
- Giang chủ nhiệm mời ngồi.
Diệp Văn Hạo nhẹ nhàng nói.
- Tối hôm qua, sau khi chuyện ở Vân Sơn kết thúc, tôi đã dựa theo lời nói của ngài, phái người theo dõi Lâm Ngạo Phong 24/24h.
Giang Niên ngồi ở trên ghế sa lon, nói :
- Dựa tin tức mà chúng tôi thu được, Lâm Ngạo Phong vẫn chưa trực tiếp trả thù người tên là Diệp Phàm kia, mà hắn để cho Dương Thanh hạ chiến thư với Diệp Phàm.
- Chiến thư?
Đồng tử của Diệp Văn Hạo hơi co rút lại.
- Vâng, 2 bên hẹn nhau vào lúc 6h tối ngày kia sẽ diễn ra sinh tử đấu tại hội sở Tây Hồ.
Giang Niên gật gật đầu, diễn cảm hơi có vẻ ngưng trọng nói:
- Hiện tại chuyện này đã truyền khắp thế giới ngầm ở Hàng Hồ rồi.
Diệp Văn Hạo trầm mặc không nói.
- Diệp tỉnh trưởng, dựa theo quy tắc giang hồ, đây là ân oán giữa các võ giã, tổ chức Viêm Hoàng sẽ không tham dự vào, ngài nói chúng ta nên xử lý như thế nào?
Mắt thấy Diệp Văn Hạo trầm mặc, Giang Nam lại hỏi.
- Dương Thanh kia có thực lực như thế nào?
Diệp Văn Hạo hỏi một đường, trả lời một nẻo.
- Dựa vào tin tức chúng tôi thu được, 1 năm trước Dương Thanh đã bước vào “ Bán Bộ Tiên Thiên” hơn nữa lúc nào cũng có thể bước vào cánh cửa “ Tiên Thiên Nhập môn”
Giang Niên trả lời một cách chi tiết.
Nghe Giang Niên nói thế, chân mày Diệp Văn Hạo nhíu lại.
- Diệp tỉnh trưởng, dựa vào tin tức chúng tôi thu thập được, Diệp Phàm kia cũng rất có thể cũng đã bước vào “ Bán Bộ Tiên Thiên”, hơn nữa lại là đệ tử cuối cùng của Tà Hoàng Chử Huyền Cơ, Dương Thanh kia chắc không phải là đối thủ của hắn.
Giang Niên thấy thế, biết rõ Diệp Văn Hạo đang lo lắng cái gì, vội vàng bổ sung.
Bá!
Sắc mặt Diệp Văn Hạo liền biến đổi.
- Làm sao ông biết hắn là đệ tử của Chử Huyền Cơ?
Khuôn mặt Diệp Văn Hạo lộ ra vẻ kích động.
- Diệp tỉnh trưởng, là như vậy….
Giang Niên liền đem mọi chuyện mà Chu Cương nói trong điện thoại, kể lại cho Diệp Văn Hạo nghe.
- Thì ra là thế.
Nghe xong Giang Niên kể lại, Diệp Văn Hạo tỉnh ngộ, sau đó kích động đứng lên, đi qua đi lại:
- Ta đoán không sai, ta đoán không sai mà.
Hả?
Thấy Diệp Văn Hạo kích động, 2 tay cũng run lên thì Giang Niên không khỏi ngẩn ra.
Chẳng…Chẳng lẽ Diệp Văn Hạo không biết thân phận của Diệp Phàm sao?
Kinh ngạc rất nhiều, trong lòng Giang Niên liền có một ý nghĩ.
Không có khả năng.
Theo bản năng, Giang Niên liền bác bỏ.
Ở hắn xem ra, nếu Diệp Văn Hạo không biết thân phận của Diệp Phàm thì sẽ không chú ý đến Diệp Phàm.
Nhưng mà.
Nói đi nói lại thì, nếu Diệp Văn Hạo biết thân phận của Diệp Phàm, thì tại sao nghe mình nói, Diệp Văn Hạo lại kích động như thế?
Giang Niên âm thầm suy đoán, kết quả là cho dù vắt hết óc cũng không nghĩ ra nguyên nhân trong đó, do dự một chút, nhắc nhở nói:
- Diệp tỉnh trưởng…
- Giang chủ nhiệm, khi trận chiến sinh tử giữa Dương Thanh và Diệp Phàm diễn ra, ông nhất định phải tự mình đi đến đó.
Không đợi Giang Niên nói hết lời, Diệp Văn Hạo liền dùng một giọng điệu không thể nghi ngờ:
- Một khi ở trong trận đấu, Diệp Phàm gặp nguy hiểm đến tính mạng thì ông phải ra tay ngăn lại.
Giang Niên có chút ngây người.
Nhưng mà.
Không đợi Giang Niên lấy lại tinh thần, câu nói tiếp theo của Diệp Văn Hạo đã làm cho Giang Niên hoàn toàn sững sờ:
- Không được, hay là bản thân ta sẽ tự mình đến đó.
- Hả?
Giang Niên cả kinh khẽ nhếch miệng, sửng sốt vài giây, sau đó mở miệng:
- Diệp tỉnh trưởng, dựa theo quy tắc giang hồ, những chuyện sinh tử chiến như thế này , tổ chức Viêm Hoàng chúng ta không thể nhúng tay…
- Tôi không quan tâm cái quy tắc giang hồ kia, tôi phải bảo vệ an toàn cho nó.
Giọng nói của Diệp Văn Hạo không thể nghi ngờ, cảm giác kia giống như nếu Diệp Phàm xảy ra diều không hay tại trận luận võ kia thì Diệp Văn Hạo liền đích thân ra tay chém giết Dương Thanh.
Nhận thấy thái độ kiên quyết của Diệp Văn Hạo, trong lòng Giang Niên nghi hoặc không thôi.
Ở trong mắt hắn xem ra, cho dù Diệp Văn Hạo có quan hệ sâu ã với Chử Huyền Cơ, cũng không vì một đệ tử của Chử Huyền Cơ mà phá hư quy tắc giang hồ.
Chẳng…Chẳng lẽ?
Trong lòng Giang Niên hơi động, đoán được một chuyện gì.
…
Yên Kinh.
Sở Cở lái một chiếc Maybach đi vào một khu tứ hợp viện.
Trong tứ hợp viện, Tà Hoàng Chử Huyền Cơ đang ngồi trước bàn, tay cầm một quyển sách, 2 mắt nhìn chăm chăm vào đó.
- Sư phụ.
Bước vào phòng, Sở Cơ liền thu lại bộ dạng phong tao, vẻ mặt kính sợ, nói.
Không trả lời, Chử Huyền Cơ vẫn đọc sách.
- Sư phụ, con vừa mới nghe được đệ tử bảo bối kia của ngài đã bắt đầu biểu diễn, vội vàng chạy đến đây…
Khi nói chuyện, Sở Cơ thở dài:
- Nếu lão nhân gia ngài không có hứng thú thì con đi đây.
Sở Cơ vừa nói xong, Chử Huyền Cơ liền bỏ quyển sách xuống, hỏi:
- Nó làm sao?
- Sư phụ, cho dù con không phải là con ruột của ngài nhưng dầu gì cũng được ngài nuôi lớn từ nhỏ đến lớn, ngài cũng không thể bất công như vậy a?
Sở Cơ tỏ ra bi thương.
Chân mày Chử Huyền Cơ nhíu lại.
- Được, được rồi, ngài đừng giận, con nói.
Mắt thấy Chử Huyền Cơ nhíu mày, Sở Cơ đành phải thu liễm tươi cười, nghiêm túc nói:
- Tối qua hắn đã xảy ra xung đột với con trai của Lâm Thiên Ý là Lâm Ngạo Phong, phế đi Vương Động, một trong Bát Đại Kim Cương dưới tay Lâm Thiên Ý.
- Bất quá là lúc ấy hắn không có động thủ với Lâm Ngạo Phong.
Nói tới đây, Sở Cơ không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, nàng hiểu rất rõ về Diệp Phàm, biết rõ Diệp Phàm đã được Chử Huyền Cơ tu luyện sát phạt quyết đoạn, không có đạo lý buông tha cho Lâm Ngạo Phong a.
Không riêng gì nàng, ngay cả Chử Huyền Cơ cũng cảm thấy hơi nghi hoặc.
- Sau khi chuyện đó xảy ra, cao thủ trẻ tuổi của Hồng Vũ môn là Dương Thanh đã hạ chiến thư với tiểu Phàm, hẹn sinh tử chiến vào lúc 6h tối tại một clb tư nhân.
Sở Cơ bổ sung.
Chử Huyền Cơ thấy Sở Cơ nói xong, lại cầm lấy quyển sách kia lên, vẻ mặt thờ ơ, cảm giác giống như Diệp Phàm muốn tiền hành sinh tử chiến cũng không có quan hệ gì đến hắn.
Sở Cơ thấy thế, cười khổ không thôi.
Nàng biết, không phải là Chử Huyền Cơ không không quan, mà Chử Huyền Cơ tin chắc Diệp Phàm có thể dễ dàng xử lý tên Dương Thanh kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.