Quyển 1 - Chương 143: Lưu Ly, Nhược Thủy
Phong Cuồng
20/10/2014
Giữa trưa, cả sân trường ĐH trở nên náo nhiệt, thân là
trạng nguyên của ĐH Đông Hải, Tô Lưu Ly nổi giận đùng đùng rời khỏi ktx, trực tiếp lái chiếc Land Rover màu đỏ ra ngoài.
Trong xe, bộ dạng Tô Lưu Ly nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
Tức giận là bởi vì nàng vừa nhận được điện thoại của Tô Vũ Hinh, biết Tô Vũ Hinh sẽ tới Đông Hải, đồng thời còn biết được chuyện đã xảy ra ở Tô gia trong mấy ngày qua.
Nghe được mẹ mình là Tô Cầm cùng với Tô Hồng Viễn, Tô Minh, 3 người cá mè một lứa, đem Tô Vũ Hinh trở thành lợi ích để gả cho Lâm Ngạo Phong, thậm chí thiếu chút nữa làm Diệp Phàm bỏ mạng. Sau khi nghe xong, Tô Lưu Ly giống như là thùng thuốc súng nổ tung, trực tiếp đến tìm Tô Cầm để nói chuyện.
Ước chừng nửa giờ sau, Tô Lưu Ly đã lái xe tới trước tòa nhà làm việc của thành phố, nhưng nàng lại bị vũ cảnh ngăn lại.
- Tôi muốn tìm tc.
Mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng tll cũng không có lái xe ào, mà là dừng xe, giải thích với vũ cảnh.
Tên vũ cảnh ngẩn ra.
- Anh có thể gọi điện cho bà ấy, nói tôi là tll, con gái của bà ấy.
Thấy vẻ mặt kinh nghi của tên vũ cảnh kia, tll bổ sung.
- Xin chờ một chút.
Vũ cảnh nghe vậy liền xoay người gọi điện thoại.
- Phòng làm việc của Tô chủ nhiệm ở tầng 8, mời vào.
30s sau, vũ cảnh bước ra nói.
- Cảm ơn.
Tô Lưu Ly vô cùng có lễ phép nói cảm ơn, sau đó lái xe vào.
Trong phòng làm việc tại tầng 8, Tô Cầm đứng trước cửa sổ, thấy một màn như vậy, nàng không khỏi nhíu mày, dường như nàng khá bất mãn hành động này của Tô Lưu Ly.
Bất mãn rất nhiều, trong lòng nàng vừa động, mơ hồ đoán được cái gì, bất động thanh sắc ngồi trước bàn làm việc, đợi Tô Lưu Ly đến.
“Két”
5’ sau, Tô Lưu Ly đã đến trước phòng làm việc của Tô Cầm, nàng liền mở cửa đi vào, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào Tô Cầm:
- Mẹ có ý gì?
- Có chuyện gì?
Tô Cầm cau mày nhìn Tô Lưu Ly, giả vờ ngây ngốc hỏi.
- Mẹ còn nói có chuyện gì sao?
Chẳng biết tại sao, nghe Tô Cầm hỏi ngược lại, trong lòng Tô Lưu Ly càng tức giận hơn.
- Lưu Ly, con là một đứa con gái, cần phải văn nhã, chứ không nên giống người không có văn hóa như vậy, huống chi con đã trưởng thành rồi.
Tô Cầm không trả lời, mà lấy thân phân làm mẹ dạy dỗ Tô Lưu Ly.
- Hiện tại mẹ mới quan tâm đến tôi, không cảm thấy là quá muộn sao?
Tô Lưu Ly giận quá thành cười, từ nhỏ nàng đã được một tay Tô mẫu nuôi lớn, trong lòng nàng Tô mẫu càng giống một người mẹ hơn. Mà Tô Cầm chỉ mang tiếng là mẹ nhưng chưa bao giờ quan tâm hắn chăm sóc cho nàng.
Tô Cầm không phản bác được.
Năm đó nàng lựa chọn sinh Tô Lưu Ly ra, chẳng qua là không muốn bị Bạch Quốc Đào vứt bỏ, cố gắng dùng đứa con để buộc Bạch Quốc Đào lại.
Tô Lưu Ly chỉ là công cụ để nàng thỏa mãn dục vọng của mình mà thôi.
20 năm qua, nàng không có lo lắng cho Tô Lưu Ly, tình cảm giữa nàng và Tô Lưu Ly không khác gì là người dưng.
Trong đầu hiện lên hết thảy, trên mặt Tô Cầm lộ ra phần tự trách cùng đau lòng.
- Mẹ không cần giả mù sa mưa tự trách nữa.
Tô Lưu Ly thấy thế, trong đôi mắt hiện lên vẻ ủy khuất, sau đó lạnh lùng:
- Tôi hôm nay đến tìm mẹ, cũng không phải chất vấn tại sao mẹ lại không làm tốt một bổn phận của người mẹ.
- Vậy là cái gì ?
Tô Cầm khẽ thở dài.
- Tao sao mẹ lại muốn chị Vũ Hinh gả cho tên súc sinh Lâm Ngạo Phong kia?
Tô Lưu Ly đi tới trước bàn làm việc, 2 tay chống vào bàn, căm tức nhìn Tô Cầm, hỏi:
- Không những thế, các người thiếu chút nữa đã hại chết ân nhân cứu mạng chị Vũ Hinh, chẳng lẽ lương tâm của mấy người đã bị chó ăn rồi sao?
- Con…
Mắt thấy Tô Lưu Ly nói lời khó nghe, Tô Cầm có chút tức giận nhưng cuối cùng bởi vì đuối lý không có nổi giận, mà là cau mày nói:
- Chuyện này do ông nội con làm chủ, mẹ chỉ đồng ý ý kiến của ông nội con mà thôi, con không đáng để nổi giận với mẹ như vậy.
- Không đáng à?
Tô Lưu Ly nghe vậy, giận đến cả người run lên:
- Các người lấy oán báo tơn, thiếu chút nữa làm mất hạnh phúc của chị Vũ Hinh, đẩy chị ấy vào vực sâu, chẳng lẽ các người không có chút đau lòng nào sao?
- Chẳng lẽ con cho rằng nó lấy tên Diệp Phàm kia là có thể hạnh phúc sao?
Nghe Tô Lưu Ly nói thế, Tô Cầm khinh thường:
- Tên tiểu tử kia liên tiếp đắc tội nhiều người, ngày sau chết như thế nào cũng không biết, nếu Vũ Hinh ở chung một chỗ với hắn, nhất định sẽ thủ tiết.
- Trong mắt của tôi, có thể ở với người mình thích, dù chỉ là 1s cũng tốt hơn ở chung cả đời với tên súc sinh kia.
Tô Lưu Ly nghĩ tới cái gì, lòng đầy cảm xúc nói. Trong đôi mắt tràn đầy khát vọng, rất nhanh phần khát vọng đó đã biến mất, nàng cười lạnh nhìn Tô Cầm:
- Huống chi, kẻ chết hôm nay chính là tên cặn bã Lâm Ngạo Phong kia, hối hận cũng là Tô Hồng Viễn và Tô Minh. Nếu Diệp Phàm có thể làm được điểm này. Người nào còn dám nói hắn nhất định bị thế lực sau lưng tên cặn bã Lâm Ngạo Phong kia làm cho cực khổ chết?
- Thôi, mẹ nói rồi, có tin hay không thì tùy con.
Tô Cầm không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, nói:
- Nếu như con đến tìm mẹ chỉ vì vấn đề này, thì con có thể trở về rồi.
- Tôi vốn nghĩ mẹ sẽ cảm thấy hơi đau lòng và hối hận, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.
Mắt Tô Lưu Ly đỏ lên, mang theo vài phần ủy khuất, mấy phần hận ý nhìn Tô Cầm, gằn từng chữ:
- Mẹ yên tâm, tôi chẳng những đi, hơn nữa từ nay về sau toi sẽ không bước vào đây nửa bước.
- Con…
Tô Cầm giận đến đứng lên.
Không để ý đến, vẻ mặt Tô Lưu Ly kiên quyết xoay người, rời khỏi đây.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Tô Cầm không khỏi chấn động.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy, thân là nữ nhân, cả đời này nàng sống quá thất bại, không thể nào trở thành một người vợ hợp cách, vừa rồi nàng đã không thể nào trở thành một người mẹ hợp cách đối với đứa con của mình.
Hàng Hồ, Cửu Khê Mân Côi Viên.
Diệp Phàm đi ra rừng cây, kết thúc luyện công buổi sáng.
- Tu luyện xong rồi à?
Biệt thự số 2 Tô gia, tvh thấy dp trở về, mỉm cười nói :
- Tắm rửa trước rồi chúng ta đi thôi.
- Được.
Diệp Phàm gật đầu, bước lên lầu.
- Đúng rồi, em mới gọi điện cho Lưu Ly, vốn định nói nó tối nay rủ Nhược Thủy đi ăn cơm, kết quả nói được một nửa thì nó đã cúp máy, cũng không gọi được nữa.
Lúc Diệp Phàm sắp lên lầu, Tô Vũ Hinh lại nói:
- Em không có số điện thoại của Nhược Thủy, anh tắm xong rồi gọi điện cho Nhược Thủy đi. Nó cùng ở chung một chỗ với Lưu Ly, buổi tối chúng ta cùng nhau dùng cơm.
- Ừh.
Diệp Phàm gật đầu.
Đi vào phòng, Diệp Phàm cũng không đi tắm rửa, mà lấy điện thoại gọi cho Tư Đồ Nhược Thủy.
- Đại ca ca.
Điện thoại được chuyển, giọng nói hưng phấn của Tư Đồ Nhược Thủy đã vang lên, đây là lần đầu tiên Diệp Phàm chủ động gọi điện thoại cho nàng.
- Nhược Thủy, là anh. Tối nay anh và chị Vũ HInh sẽ tới Đông Hải, em và Lưu Ly chờ điện thoại của bọn anh, tối nay chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn cơm.
Diệp Phàm mỉm cười mà nói.
- Được a.
Vẻ mặt Tư Đồ Nhược Thủy vui mừng, sau đó nàng nhớ ra cái gì, vội vàng nói:
- Đại…Đại ca ca, có thể đổi vào ngày mai không?
- Tối nay em có việc sao?
- Hôm nay trường học sẽ tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ mừng SV mới vào trường, em có tiếp mục mà chị Lưu Ly cũng là MC của chương trình rồi.
Tư Đồ Nhược Thủy vừa nói, lại sợ Diệp Phàm không có thời gian, cắn răng nói:
- Nếu đại ca ca bận thì không thì em và chị Lưu Ly thương lượng một chút, sẽ không tham gia buổi biểu diễn tối nay.
- Như vậy sao được.
Diệp Phàm ngẩn ra, cười khổ:
- Như vậy đi, tối nay 2 đứa cứ tham gia, ngày mai chúng ta lại cùng nhau dùng cơm cũng được.
- Đại…Đại ca ca, anh ở lại Đông Hải vài ngày phải không?
Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, vô cùng kích động.
- Ừh, ở đây một thời gian.
Nghĩ trong một thời gian ngắn lão gia tử sẽ không xuất hiện, Diệp Phàm trả lời.
- Như vậy thì tốt quá. Đại ca ca, nếu anh ở lại Đông Hải lâu như thế thì tối nay có thể đến xem tụi em biểu diễn không?
Tư Đồ Nhược Thủy tràn đầy mong đợi mà hỏi.
- Có thể.
Diệp Phàm liền đáp ứng.
- Đại ca ca, xế chiều nay em và chị Lưu Ly phải đi chuẩn bị, sợ rằng sẽ không đón dược anh. Anh hãy đến lễ đường cửa trường, buổi biểu diễn sẽ được diễn ra tại đó.
Tư Đồ Nhược Thủy hưng phấn đến nổi khuôn mặt hồng lên:
- Anh nhất định phải đến nha.
- Nhất định.
Diệp Phàm cười cười.
- Tốt lắm, Nhược Thủy, không nói nữa, anh đi thu thập một chút.
- Vâng.
Tư Đồ Nhược Thủy đáp ứng nhưng không có cúp điện thoại, đợi Diệp Phàm cúp điện thoại thì nàng mới lưu luyến để điện thoại xuống.
Trong xe, bộ dạng Tô Lưu Ly nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
Tức giận là bởi vì nàng vừa nhận được điện thoại của Tô Vũ Hinh, biết Tô Vũ Hinh sẽ tới Đông Hải, đồng thời còn biết được chuyện đã xảy ra ở Tô gia trong mấy ngày qua.
Nghe được mẹ mình là Tô Cầm cùng với Tô Hồng Viễn, Tô Minh, 3 người cá mè một lứa, đem Tô Vũ Hinh trở thành lợi ích để gả cho Lâm Ngạo Phong, thậm chí thiếu chút nữa làm Diệp Phàm bỏ mạng. Sau khi nghe xong, Tô Lưu Ly giống như là thùng thuốc súng nổ tung, trực tiếp đến tìm Tô Cầm để nói chuyện.
Ước chừng nửa giờ sau, Tô Lưu Ly đã lái xe tới trước tòa nhà làm việc của thành phố, nhưng nàng lại bị vũ cảnh ngăn lại.
- Tôi muốn tìm tc.
Mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng tll cũng không có lái xe ào, mà là dừng xe, giải thích với vũ cảnh.
Tên vũ cảnh ngẩn ra.
- Anh có thể gọi điện cho bà ấy, nói tôi là tll, con gái của bà ấy.
Thấy vẻ mặt kinh nghi của tên vũ cảnh kia, tll bổ sung.
- Xin chờ một chút.
Vũ cảnh nghe vậy liền xoay người gọi điện thoại.
- Phòng làm việc của Tô chủ nhiệm ở tầng 8, mời vào.
30s sau, vũ cảnh bước ra nói.
- Cảm ơn.
Tô Lưu Ly vô cùng có lễ phép nói cảm ơn, sau đó lái xe vào.
Trong phòng làm việc tại tầng 8, Tô Cầm đứng trước cửa sổ, thấy một màn như vậy, nàng không khỏi nhíu mày, dường như nàng khá bất mãn hành động này của Tô Lưu Ly.
Bất mãn rất nhiều, trong lòng nàng vừa động, mơ hồ đoán được cái gì, bất động thanh sắc ngồi trước bàn làm việc, đợi Tô Lưu Ly đến.
“Két”
5’ sau, Tô Lưu Ly đã đến trước phòng làm việc của Tô Cầm, nàng liền mở cửa đi vào, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào Tô Cầm:
- Mẹ có ý gì?
- Có chuyện gì?
Tô Cầm cau mày nhìn Tô Lưu Ly, giả vờ ngây ngốc hỏi.
- Mẹ còn nói có chuyện gì sao?
Chẳng biết tại sao, nghe Tô Cầm hỏi ngược lại, trong lòng Tô Lưu Ly càng tức giận hơn.
- Lưu Ly, con là một đứa con gái, cần phải văn nhã, chứ không nên giống người không có văn hóa như vậy, huống chi con đã trưởng thành rồi.
Tô Cầm không trả lời, mà lấy thân phân làm mẹ dạy dỗ Tô Lưu Ly.
- Hiện tại mẹ mới quan tâm đến tôi, không cảm thấy là quá muộn sao?
Tô Lưu Ly giận quá thành cười, từ nhỏ nàng đã được một tay Tô mẫu nuôi lớn, trong lòng nàng Tô mẫu càng giống một người mẹ hơn. Mà Tô Cầm chỉ mang tiếng là mẹ nhưng chưa bao giờ quan tâm hắn chăm sóc cho nàng.
Tô Cầm không phản bác được.
Năm đó nàng lựa chọn sinh Tô Lưu Ly ra, chẳng qua là không muốn bị Bạch Quốc Đào vứt bỏ, cố gắng dùng đứa con để buộc Bạch Quốc Đào lại.
Tô Lưu Ly chỉ là công cụ để nàng thỏa mãn dục vọng của mình mà thôi.
20 năm qua, nàng không có lo lắng cho Tô Lưu Ly, tình cảm giữa nàng và Tô Lưu Ly không khác gì là người dưng.
Trong đầu hiện lên hết thảy, trên mặt Tô Cầm lộ ra phần tự trách cùng đau lòng.
- Mẹ không cần giả mù sa mưa tự trách nữa.
Tô Lưu Ly thấy thế, trong đôi mắt hiện lên vẻ ủy khuất, sau đó lạnh lùng:
- Tôi hôm nay đến tìm mẹ, cũng không phải chất vấn tại sao mẹ lại không làm tốt một bổn phận của người mẹ.
- Vậy là cái gì ?
Tô Cầm khẽ thở dài.
- Tao sao mẹ lại muốn chị Vũ Hinh gả cho tên súc sinh Lâm Ngạo Phong kia?
Tô Lưu Ly đi tới trước bàn làm việc, 2 tay chống vào bàn, căm tức nhìn Tô Cầm, hỏi:
- Không những thế, các người thiếu chút nữa đã hại chết ân nhân cứu mạng chị Vũ Hinh, chẳng lẽ lương tâm của mấy người đã bị chó ăn rồi sao?
- Con…
Mắt thấy Tô Lưu Ly nói lời khó nghe, Tô Cầm có chút tức giận nhưng cuối cùng bởi vì đuối lý không có nổi giận, mà là cau mày nói:
- Chuyện này do ông nội con làm chủ, mẹ chỉ đồng ý ý kiến của ông nội con mà thôi, con không đáng để nổi giận với mẹ như vậy.
- Không đáng à?
Tô Lưu Ly nghe vậy, giận đến cả người run lên:
- Các người lấy oán báo tơn, thiếu chút nữa làm mất hạnh phúc của chị Vũ Hinh, đẩy chị ấy vào vực sâu, chẳng lẽ các người không có chút đau lòng nào sao?
- Chẳng lẽ con cho rằng nó lấy tên Diệp Phàm kia là có thể hạnh phúc sao?
Nghe Tô Lưu Ly nói thế, Tô Cầm khinh thường:
- Tên tiểu tử kia liên tiếp đắc tội nhiều người, ngày sau chết như thế nào cũng không biết, nếu Vũ Hinh ở chung một chỗ với hắn, nhất định sẽ thủ tiết.
- Trong mắt của tôi, có thể ở với người mình thích, dù chỉ là 1s cũng tốt hơn ở chung cả đời với tên súc sinh kia.
Tô Lưu Ly nghĩ tới cái gì, lòng đầy cảm xúc nói. Trong đôi mắt tràn đầy khát vọng, rất nhanh phần khát vọng đó đã biến mất, nàng cười lạnh nhìn Tô Cầm:
- Huống chi, kẻ chết hôm nay chính là tên cặn bã Lâm Ngạo Phong kia, hối hận cũng là Tô Hồng Viễn và Tô Minh. Nếu Diệp Phàm có thể làm được điểm này. Người nào còn dám nói hắn nhất định bị thế lực sau lưng tên cặn bã Lâm Ngạo Phong kia làm cho cực khổ chết?
- Thôi, mẹ nói rồi, có tin hay không thì tùy con.
Tô Cầm không muốn tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, nói:
- Nếu như con đến tìm mẹ chỉ vì vấn đề này, thì con có thể trở về rồi.
- Tôi vốn nghĩ mẹ sẽ cảm thấy hơi đau lòng và hối hận, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.
Mắt Tô Lưu Ly đỏ lên, mang theo vài phần ủy khuất, mấy phần hận ý nhìn Tô Cầm, gằn từng chữ:
- Mẹ yên tâm, tôi chẳng những đi, hơn nữa từ nay về sau toi sẽ không bước vào đây nửa bước.
- Con…
Tô Cầm giận đến đứng lên.
Không để ý đến, vẻ mặt Tô Lưu Ly kiên quyết xoay người, rời khỏi đây.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Tô Cầm không khỏi chấn động.
Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy, thân là nữ nhân, cả đời này nàng sống quá thất bại, không thể nào trở thành một người vợ hợp cách, vừa rồi nàng đã không thể nào trở thành một người mẹ hợp cách đối với đứa con của mình.
Hàng Hồ, Cửu Khê Mân Côi Viên.
Diệp Phàm đi ra rừng cây, kết thúc luyện công buổi sáng.
- Tu luyện xong rồi à?
Biệt thự số 2 Tô gia, tvh thấy dp trở về, mỉm cười nói :
- Tắm rửa trước rồi chúng ta đi thôi.
- Được.
Diệp Phàm gật đầu, bước lên lầu.
- Đúng rồi, em mới gọi điện cho Lưu Ly, vốn định nói nó tối nay rủ Nhược Thủy đi ăn cơm, kết quả nói được một nửa thì nó đã cúp máy, cũng không gọi được nữa.
Lúc Diệp Phàm sắp lên lầu, Tô Vũ Hinh lại nói:
- Em không có số điện thoại của Nhược Thủy, anh tắm xong rồi gọi điện cho Nhược Thủy đi. Nó cùng ở chung một chỗ với Lưu Ly, buổi tối chúng ta cùng nhau dùng cơm.
- Ừh.
Diệp Phàm gật đầu.
Đi vào phòng, Diệp Phàm cũng không đi tắm rửa, mà lấy điện thoại gọi cho Tư Đồ Nhược Thủy.
- Đại ca ca.
Điện thoại được chuyển, giọng nói hưng phấn của Tư Đồ Nhược Thủy đã vang lên, đây là lần đầu tiên Diệp Phàm chủ động gọi điện thoại cho nàng.
- Nhược Thủy, là anh. Tối nay anh và chị Vũ HInh sẽ tới Đông Hải, em và Lưu Ly chờ điện thoại của bọn anh, tối nay chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn cơm.
Diệp Phàm mỉm cười mà nói.
- Được a.
Vẻ mặt Tư Đồ Nhược Thủy vui mừng, sau đó nàng nhớ ra cái gì, vội vàng nói:
- Đại…Đại ca ca, có thể đổi vào ngày mai không?
- Tối nay em có việc sao?
- Hôm nay trường học sẽ tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ mừng SV mới vào trường, em có tiếp mục mà chị Lưu Ly cũng là MC của chương trình rồi.
Tư Đồ Nhược Thủy vừa nói, lại sợ Diệp Phàm không có thời gian, cắn răng nói:
- Nếu đại ca ca bận thì không thì em và chị Lưu Ly thương lượng một chút, sẽ không tham gia buổi biểu diễn tối nay.
- Như vậy sao được.
Diệp Phàm ngẩn ra, cười khổ:
- Như vậy đi, tối nay 2 đứa cứ tham gia, ngày mai chúng ta lại cùng nhau dùng cơm cũng được.
- Đại…Đại ca ca, anh ở lại Đông Hải vài ngày phải không?
Tư Đồ Nhược Thủy nghe vậy, vô cùng kích động.
- Ừh, ở đây một thời gian.
Nghĩ trong một thời gian ngắn lão gia tử sẽ không xuất hiện, Diệp Phàm trả lời.
- Như vậy thì tốt quá. Đại ca ca, nếu anh ở lại Đông Hải lâu như thế thì tối nay có thể đến xem tụi em biểu diễn không?
Tư Đồ Nhược Thủy tràn đầy mong đợi mà hỏi.
- Có thể.
Diệp Phàm liền đáp ứng.
- Đại ca ca, xế chiều nay em và chị Lưu Ly phải đi chuẩn bị, sợ rằng sẽ không đón dược anh. Anh hãy đến lễ đường cửa trường, buổi biểu diễn sẽ được diễn ra tại đó.
Tư Đồ Nhược Thủy hưng phấn đến nổi khuôn mặt hồng lên:
- Anh nhất định phải đến nha.
- Nhất định.
Diệp Phàm cười cười.
- Tốt lắm, Nhược Thủy, không nói nữa, anh đi thu thập một chút.
- Vâng.
Tư Đồ Nhược Thủy đáp ứng nhưng không có cúp điện thoại, đợi Diệp Phàm cúp điện thoại thì nàng mới lưu luyến để điện thoại xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.