Quyển 1 - Chương 155: Ngàn vàng khó mua được một lời hứa
Phong Cuồng
02/01/2015
11h đêm, trước cổng ĐH Đông Hải.
3 người Diệp Phàm từ từ bước ra khỏi ĐH Đông Hải, đột nhiên Diệp Phàm cảm nhận được có một đại hán đi về phía mình.
- Tiểu thư, Lưu Ly tiểu thư.
Rất nhanh, tên đại hán đó đã đến trước người Diệp Phàm, sau đó hành lễ chào hỏi Tư Đồ Nhược Thủy cùng Tô Lưu Ly, vẻ mặt tò mò nhìn Diệp Phàm.
- Tôi cùng chị Lưu Ly và đại ca ca muốn tới Miếu Thành Hoàng ăn vật, anh hãy để xe lại, tự mình thuê xe trở về đi.
Tư Đồ Nhược Thủy cười nói.
- Tiểu thư, chuyện này....
- Yên tâm đi, có đại ca ca ở đây, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tư Đồ Nhược Thủy giải thích.
Vẻ mặt tên đại hán kia tỏ ra nghi hoặc nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy thế, mỉm cười vươn tay:
- Chào anh, tôi là Diệp Phàm.
- Chào cậu.
Đại hán nghe vậy, trước tiên là bắt tay với Diệp Phàm, sau đó đưa chìa khóa xe cho Tư Đồ Nhược Thủy, nói:
- Tiểu thư, tôi về trước đây.
Tư Đồ Nhược Thủy cầm lấy chìa khói, nói:
- Đại ca ca, anh lái xe chở em và chị Lưu Ly nha.
- Được.
Diệp Phàm cầm lấy chìa khóa, mang theo Tư Đồ Nhược Thủy và Tô Lưu Ly đi về chiếc BWM màu trắng kia, mà tên đại hán kia lại lấy điện thoại ra gọi cho Phí Tứ, cận vệ của Tư Đồ Thần.
- Anh Tứ, tiểu thư nói muốn cùng một người thanh niên tên là Diệp Phàm đi ăn vặt ở Miếu Thành Hoàng, để cho em về trước.
Điện thoại được chuyển, đại hán liền hối báo.
- Biết rồi, cậu về đi.
Phí Tứ nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó làm ra chỉ thị nhưng trong lòng lại tò mò tại sao Diệp Phàm lại đến Đông Hải? Sau đó hắn liền đi vào thư phòng của Tư Đồ Thần.
- Anh Thần, mới vừa nghe Tiểu Hổ gọi điện đến nói Nhược Thủy cùng với Diệp Phàm đi đến Miếu Thần Hoàng ăn vặt rồi.
1' sau, Phí Tứ đi vào thư phòng của Tư Đồ Thần rồi hồi báo.
Nghe Phí Tứ nói thế, Tư Đồ Thần liền thả tập tài liệu trong tay xuống, có chút kinh ngạc sau đó cầm điện thoại trên bàn gọi đến số của Diệp Phàm.
- Chú Tư Đồ.
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Phàm mới vừa khởi động xe, thấy Tư Đồ Thần gọi điện đến liền nghe máy.
- Tiểu Phàm, tại sao cậu đến Đông Hải lại không nói cho ta một tiếng?
Tư Đồ Thần hỏi:
- Đến khi nào đó?
- Chú Tư Đồ, chiều này cháu mới đến đây.
Cảm nhận được sự nhiệt tình của Tư Đồ Thần, Diệp Phàm nói chi tiết:
- Chỉ lo xem biểu diễn của Nhược Thủy, còn chưa kịp đến chào hỏi ngài.
- Cái gì mà chào hỏi, cậu cứ coi nơi này là nhà của mình là được rồi.
Tư Đồ Thần mỉm cười:
- Như vậy đi, hôm nay đã muộn rồi, bây giờ cậu cứ đi với Nhược Thủy đi, ngày mai tới chỗ của chú đây mà ăn cơm.
- Chú Tư Đồ, có chuyện cháu vốn muốn để ngày mai nói cho ngài nhưng mà suy nghĩ một chút, vẫn là nói cho ngài luôn.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện gì?
Tư Đồ Thần có chút ngạc nhiên.
- Chú hẳn là biết Lữ Thương Hải người phụ trách tổ chức Viêm Hoàng tại Đông Hải chứ?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Biết, có chuyện gì?
Tư Đồ Thần ngẩn ra.
- Mới vừa rồi cháu vừa xảy ra xung đột với con trai của hắn, con trai của hắn đã bị cháu phá hủy Đan Điền, công phu bị phế bỏ.
Phàm cân nhắc một chút, vẫn là đi thẳng vào vấn đề.
- Cái...Cái gì?
Tư Đồ Thần nghe vậy liền nhảy dựng lên, vẻ mặt khiếp sợ.
- Chú Tư Đồ, nếu cháu đoán không sai, quan hệ giữa chú và Lữ Thương Hải hẳn là vô cùng mật thiết.
Dường như đã đoán được phản ứng của Tư Đồ Thần, Diệp Phàm cũng không có kinh ngạc mà nghiêm mặt:
- Thật xin lỗi, gây thêm phiền toái cho chú rồi.
- Tiểu Phàm, cậu hãy kể rõ chuyện này cho ta biết.
Lại nghe Diệp Phàm nói thế, Tư Đồ Thần từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, chân mày nhíu lại, giọng nói ngưng trọng.
- Là như vậy...
Diệp Phàm nghe vậy, liền đem mọi chuyện kể ra.
- Tiểu Phàm, chuyện này cũng không trách cậu, là tên Lữ Văn kia không có mặt, chọc người nào không chọc lại chọc phải cậu.
Tư Đồ Thần thở dài.
- Chú Tư Đồ, chuyện này chú cũng không cần phải nhúng tay vào, tránh để chú phải khó xử vì đứng giữa.
Diệp Phàm mở miệng, hắn biết rõ Tư Đồ Thần có thể đứng vững ở vùng tam giác Trường Giang này cũng là có một phần công lao của Lữ Thương Hải, người đứng sau màn ủng hộ. Nếu như không có Lữ Thương Hải ủng hộ cùng uy hiếp, Nam Thanh Hồng sớm đã áp dụng hành động trảm thủ Tư Đồ Thần rồi.
- Tiểu Phàm, việc đến nước này, ta không muốn nhúng tay vào cũng khó a.
Tư Đồ Thần cười khổi một tiếng:
- Lữ Thương Hải chỉ có một đứa con trai này, hôm nay đã bị cậu phế đi võ công, nhất định sẽ tức giận. Như vậy đi, nếu Lữ Thương Hải hỏi ta, ta sẽ đem mọi chuyện xảy ra kể lại cho hắn biết, cố gắng biến chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.
- Chú Tư Đồ, không cần, cháu có thể ứng phó.
Diệp Phàm nghe vậy, tâm như gương sáng, nếu vì chuyện này mà Tư Đồ Thần đứng ở phía mình, điều này sẽ làm cho quan hệ giữa Lữ Thương Hải và Tư Đồ Thần xấu đi, đây là đòn trí mạng đối với Tư Đồ Thần và Đông Hải bang.
- Tiểu Phàm, ta từng nói với cậu: Ngày sau chỉ cần cậu có chuyện muốn dùng đến Tư Đồ Thần này, cứ mở miệng, nếu làm được ta sẽ toàn lực mà làm, làm không được ta cũng sẽ dốc hết sức.
Vẻ mặt Tư Đồ Thần kiên định:
Mặc dù ta biết nếu ta vì cậu chuyện này, sẽ làm cho Lữ Thương Hải khó chịu, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa ta và hắn nhưng mà Tư Đồ Thần ta là một người nói được là làm được.
Cảm nhận được vẻ chân thật và quyết tâm của tht, Diệp Phàm không khỏi nhớ lại người của Tô gia, trong lòng thổn thức không dứt.
Thổn thức rất nhiều, Diệp Phàm không hề nữa khách sáo, mà là đón nhận ý tốt của Tư Đồ Thần:
- Chú Tư Đồ, nếu chú đã nói vậy, cháu cũng không có từ chối nữa. Nếu như chú không thể nào xử lý được chuyện này, mà Lữ Thương Hải muốn dùng pháp luật để trị cháu, xin chú hãy nói cho cháu một tiếng.
- Được.
Theo bản năng Tư Đồ Thần đáp lại, nhưng trong lòng thì hiểu được lấy tính tình của Diệp Phàm, Lữ Thương Hải cố ý muốn trả thù, song phương tuyệt đối sẽ chết dập đầu.
"Reng...Reng"
Đột nhiên lúc này, điện thoại di động của hắn lại vang lên.
- Tiểu Phàm, là Lữ Thương Hải gọi đến, ta cúp máy đây, xem hắn nói như thế nào.
Tư Đồ Thần nhìn thấy số gọi điện, nói với Diệp Phàm một câu rồi cúp máy.
- Tiểu Thần, Tiểu Văn đã bị phá hủy Đan Điền, chuyện này ông biết chưa?
ĐIện thoại được chuyển, giọng nói trầm thấp của Lữ Thương Hải vang lên.
Tư Đồ thần nghe vậy, cơ bản có thể khẳng định Lữ Thương Hải sẽ không từ bỏ ý đồ, thở dài nói:
- Mới vừa nghe nói.
- Dựa theo lời của Tiêu Văn, tên kia đang cùng ở chung một chỗ với Nhược Thủy, hơn nữa ông cũng biết lai lịch của người kia.
Lữ Thương Hải lạnh giọng hỏi:
- Rốt cuộc tên kia có địa vị gì? Bây giờ đang ở đâu?
- Lữ sư huynh, ta biết chuyện đã xảy ra, chuyện này người sai là Tiểu Văn, là nó động thủ trước.
- Tư Đồ Thần, ông có ý gì?
Lữ Thương Hải lạnh lùng cắt ngang, giọng nói không còn khách khí nữa:
- Ta nghe Tiểu Văn nói, tên tiểu tử kia từng cứu mạng Nhưojc Thủy, chẳng lẽ ông muốn ra mẳt giúp nó.
- Lữ sư huynh, người này huynh không thể động vào được.
Tư Đồ thần đáp một nẻo.
"Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha..."
Lữ Thương Hải nghe vậy liền cười to:
- Tư Đồ Thần, tên súc sinh kia đã phá hủy Đan ĐIền của con ta, phế bỏ đi một thân công phu của nó, hơn nữa lại làm Lữ gia tuyệt hậu. Ông nói cho ta biết, tại sao ta lại không thể động vào hắn?
Tư Đồ Thần cũng không biết chuyện Lữ Văn biến thành thái giám, nghe Lữ Thương Hải nói thế, đầu tiên là cả kinh, sau đó suy nghĩ một chút, nói:
- Lữ sư huynh, dựa theo quy tắc của tổ chức Viêm Hoàng, nếu như một võ giả xuất thủ với một võ giả khác, người sau lại vì phòng vệ mà ra tay, vô luận là thương hay là đánh chết đối phương, đều không cần chịu trách nhiệm.
- Tư Đồ Thần, so với ông thì ta còn hiểu rõ cái quy tắc này hơn.
Lữ Thương Hải lạnh giọng:
- Ông chỉ cần nói cho ta biết, tên tiểu súc sinh kia đang ở đâu là được.
Chưa trả lời, Tư Đồ Thần trầm mặc, hắn nhìn ra được, Lữ Thương Hải sẽ hạ thủ với Diệp Phàm.
- Dĩ nhiên là ông có thể lựa chọn không nói ra, thậm chí ông còn có thể giúp tên súc sinh kia trốn khỏi Đông Hải.
Thấy Tư Đồ thần trầm mặc, Lữ Thương Hải mơ hồ đoán được cái gì, nộ khí trùng thiên nói:
- Ta cần phải nhắc cho ông, nếu như ông làm như vậy, từ này về sau chúng ta sẽ trở thành người xa lạ.
- Lữ sư huynh, hắn là cháu ngoại trai của Ma Hậu Sở Cơ.
Tư Đồ Thần nói ra thân phận của Diệp Phàm:
- Nếu như huynh ra tay với hắn, cho dù Sở Cơ không ra tay đối phó huynh, cũng sẽ đem chuyện này thọc lên thượng tầng tổ chức Viêm Hoàng.
- Ta nói làm sao hắn dám động vào con ta, thì ra hắn là cháu ngoại trai của Sở Cơ.
Lữ Thương Hải nghe vậy, con ngươi đột nhiên co rút lại, sau đó trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, nói:
- Tiểu Phần, ông đã băn khoăn điểm này, vậy chuyện mới vừa rồi ta coi như không có xảy ra. Hiện tại, ông hãy lập tức để cho con gái của ông tạo ra khẩu cung giả, nói tên tiểu súc sinh kia động thủ với con trai ta trước, đánh con trai ta tàn phế. Ta tự mình mình bắt lấy hắn, sau đó sẽ báo lại với mặt trên rằng tên tiểu súc sinh kia chẳng những muốn chạy trốn mà còn xuất thủ với ta, kết quả bị ta bắn chết. Như vậy, mặc dù Sở Cơ làm ầm ĩ, ta cũng không sợ.
- Lữ sư huynh, theo ta được biết, lúc ấy có rất nhiều người...
- Những kẻ đó toàn là sinh viên, căn bản không thấy được quá trình giao thủ giữa con ta và hắn, mà hộ vệ của con gái ông là võ giả, có thể thấy.
Lữ Thương Hải có chút căm tức.
- Xin lỗi Lữ sư huynh, ta không làm được.
Mắt thấy Lữ Thương Hải quyết tâm muốn giết Diệp Phàm, Tư Đồ thần hít sâu một hơi, gằn từng chữ:
- Bởi vì ta không thể làm trái lời hứa hẹn ban đầu với hắn, càng không thể vong ân bội nghĩa.
3 người Diệp Phàm từ từ bước ra khỏi ĐH Đông Hải, đột nhiên Diệp Phàm cảm nhận được có một đại hán đi về phía mình.
- Tiểu thư, Lưu Ly tiểu thư.
Rất nhanh, tên đại hán đó đã đến trước người Diệp Phàm, sau đó hành lễ chào hỏi Tư Đồ Nhược Thủy cùng Tô Lưu Ly, vẻ mặt tò mò nhìn Diệp Phàm.
- Tôi cùng chị Lưu Ly và đại ca ca muốn tới Miếu Thành Hoàng ăn vật, anh hãy để xe lại, tự mình thuê xe trở về đi.
Tư Đồ Nhược Thủy cười nói.
- Tiểu thư, chuyện này....
- Yên tâm đi, có đại ca ca ở đây, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tư Đồ Nhược Thủy giải thích.
Vẻ mặt tên đại hán kia tỏ ra nghi hoặc nhìn Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy thế, mỉm cười vươn tay:
- Chào anh, tôi là Diệp Phàm.
- Chào cậu.
Đại hán nghe vậy, trước tiên là bắt tay với Diệp Phàm, sau đó đưa chìa khóa xe cho Tư Đồ Nhược Thủy, nói:
- Tiểu thư, tôi về trước đây.
Tư Đồ Nhược Thủy cầm lấy chìa khói, nói:
- Đại ca ca, anh lái xe chở em và chị Lưu Ly nha.
- Được.
Diệp Phàm cầm lấy chìa khóa, mang theo Tư Đồ Nhược Thủy và Tô Lưu Ly đi về chiếc BWM màu trắng kia, mà tên đại hán kia lại lấy điện thoại ra gọi cho Phí Tứ, cận vệ của Tư Đồ Thần.
- Anh Tứ, tiểu thư nói muốn cùng một người thanh niên tên là Diệp Phàm đi ăn vặt ở Miếu Thành Hoàng, để cho em về trước.
Điện thoại được chuyển, đại hán liền hối báo.
- Biết rồi, cậu về đi.
Phí Tứ nghe vậy, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó làm ra chỉ thị nhưng trong lòng lại tò mò tại sao Diệp Phàm lại đến Đông Hải? Sau đó hắn liền đi vào thư phòng của Tư Đồ Thần.
- Anh Thần, mới vừa nghe Tiểu Hổ gọi điện đến nói Nhược Thủy cùng với Diệp Phàm đi đến Miếu Thần Hoàng ăn vặt rồi.
1' sau, Phí Tứ đi vào thư phòng của Tư Đồ Thần rồi hồi báo.
Nghe Phí Tứ nói thế, Tư Đồ Thần liền thả tập tài liệu trong tay xuống, có chút kinh ngạc sau đó cầm điện thoại trên bàn gọi đến số của Diệp Phàm.
- Chú Tư Đồ.
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Phàm mới vừa khởi động xe, thấy Tư Đồ Thần gọi điện đến liền nghe máy.
- Tiểu Phàm, tại sao cậu đến Đông Hải lại không nói cho ta một tiếng?
Tư Đồ Thần hỏi:
- Đến khi nào đó?
- Chú Tư Đồ, chiều này cháu mới đến đây.
Cảm nhận được sự nhiệt tình của Tư Đồ Thần, Diệp Phàm nói chi tiết:
- Chỉ lo xem biểu diễn của Nhược Thủy, còn chưa kịp đến chào hỏi ngài.
- Cái gì mà chào hỏi, cậu cứ coi nơi này là nhà của mình là được rồi.
Tư Đồ Thần mỉm cười:
- Như vậy đi, hôm nay đã muộn rồi, bây giờ cậu cứ đi với Nhược Thủy đi, ngày mai tới chỗ của chú đây mà ăn cơm.
- Chú Tư Đồ, có chuyện cháu vốn muốn để ngày mai nói cho ngài nhưng mà suy nghĩ một chút, vẫn là nói cho ngài luôn.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện gì?
Tư Đồ Thần có chút ngạc nhiên.
- Chú hẳn là biết Lữ Thương Hải người phụ trách tổ chức Viêm Hoàng tại Đông Hải chứ?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
- Biết, có chuyện gì?
Tư Đồ Thần ngẩn ra.
- Mới vừa rồi cháu vừa xảy ra xung đột với con trai của hắn, con trai của hắn đã bị cháu phá hủy Đan Điền, công phu bị phế bỏ.
Phàm cân nhắc một chút, vẫn là đi thẳng vào vấn đề.
- Cái...Cái gì?
Tư Đồ Thần nghe vậy liền nhảy dựng lên, vẻ mặt khiếp sợ.
- Chú Tư Đồ, nếu cháu đoán không sai, quan hệ giữa chú và Lữ Thương Hải hẳn là vô cùng mật thiết.
Dường như đã đoán được phản ứng của Tư Đồ Thần, Diệp Phàm cũng không có kinh ngạc mà nghiêm mặt:
- Thật xin lỗi, gây thêm phiền toái cho chú rồi.
- Tiểu Phàm, cậu hãy kể rõ chuyện này cho ta biết.
Lại nghe Diệp Phàm nói thế, Tư Đồ Thần từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, chân mày nhíu lại, giọng nói ngưng trọng.
- Là như vậy...
Diệp Phàm nghe vậy, liền đem mọi chuyện kể ra.
- Tiểu Phàm, chuyện này cũng không trách cậu, là tên Lữ Văn kia không có mặt, chọc người nào không chọc lại chọc phải cậu.
Tư Đồ Thần thở dài.
- Chú Tư Đồ, chuyện này chú cũng không cần phải nhúng tay vào, tránh để chú phải khó xử vì đứng giữa.
Diệp Phàm mở miệng, hắn biết rõ Tư Đồ Thần có thể đứng vững ở vùng tam giác Trường Giang này cũng là có một phần công lao của Lữ Thương Hải, người đứng sau màn ủng hộ. Nếu như không có Lữ Thương Hải ủng hộ cùng uy hiếp, Nam Thanh Hồng sớm đã áp dụng hành động trảm thủ Tư Đồ Thần rồi.
- Tiểu Phàm, việc đến nước này, ta không muốn nhúng tay vào cũng khó a.
Tư Đồ Thần cười khổi một tiếng:
- Lữ Thương Hải chỉ có một đứa con trai này, hôm nay đã bị cậu phế đi võ công, nhất định sẽ tức giận. Như vậy đi, nếu Lữ Thương Hải hỏi ta, ta sẽ đem mọi chuyện xảy ra kể lại cho hắn biết, cố gắng biến chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ.
- Chú Tư Đồ, không cần, cháu có thể ứng phó.
Diệp Phàm nghe vậy, tâm như gương sáng, nếu vì chuyện này mà Tư Đồ Thần đứng ở phía mình, điều này sẽ làm cho quan hệ giữa Lữ Thương Hải và Tư Đồ Thần xấu đi, đây là đòn trí mạng đối với Tư Đồ Thần và Đông Hải bang.
- Tiểu Phàm, ta từng nói với cậu: Ngày sau chỉ cần cậu có chuyện muốn dùng đến Tư Đồ Thần này, cứ mở miệng, nếu làm được ta sẽ toàn lực mà làm, làm không được ta cũng sẽ dốc hết sức.
Vẻ mặt Tư Đồ Thần kiên định:
Mặc dù ta biết nếu ta vì cậu chuyện này, sẽ làm cho Lữ Thương Hải khó chịu, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa ta và hắn nhưng mà Tư Đồ Thần ta là một người nói được là làm được.
Cảm nhận được vẻ chân thật và quyết tâm của tht, Diệp Phàm không khỏi nhớ lại người của Tô gia, trong lòng thổn thức không dứt.
Thổn thức rất nhiều, Diệp Phàm không hề nữa khách sáo, mà là đón nhận ý tốt của Tư Đồ Thần:
- Chú Tư Đồ, nếu chú đã nói vậy, cháu cũng không có từ chối nữa. Nếu như chú không thể nào xử lý được chuyện này, mà Lữ Thương Hải muốn dùng pháp luật để trị cháu, xin chú hãy nói cho cháu một tiếng.
- Được.
Theo bản năng Tư Đồ Thần đáp lại, nhưng trong lòng thì hiểu được lấy tính tình của Diệp Phàm, Lữ Thương Hải cố ý muốn trả thù, song phương tuyệt đối sẽ chết dập đầu.
"Reng...Reng"
Đột nhiên lúc này, điện thoại di động của hắn lại vang lên.
- Tiểu Phàm, là Lữ Thương Hải gọi đến, ta cúp máy đây, xem hắn nói như thế nào.
Tư Đồ Thần nhìn thấy số gọi điện, nói với Diệp Phàm một câu rồi cúp máy.
- Tiểu Thần, Tiểu Văn đã bị phá hủy Đan Điền, chuyện này ông biết chưa?
ĐIện thoại được chuyển, giọng nói trầm thấp của Lữ Thương Hải vang lên.
Tư Đồ thần nghe vậy, cơ bản có thể khẳng định Lữ Thương Hải sẽ không từ bỏ ý đồ, thở dài nói:
- Mới vừa nghe nói.
- Dựa theo lời của Tiêu Văn, tên kia đang cùng ở chung một chỗ với Nhược Thủy, hơn nữa ông cũng biết lai lịch của người kia.
Lữ Thương Hải lạnh giọng hỏi:
- Rốt cuộc tên kia có địa vị gì? Bây giờ đang ở đâu?
- Lữ sư huynh, ta biết chuyện đã xảy ra, chuyện này người sai là Tiểu Văn, là nó động thủ trước.
- Tư Đồ Thần, ông có ý gì?
Lữ Thương Hải lạnh lùng cắt ngang, giọng nói không còn khách khí nữa:
- Ta nghe Tiểu Văn nói, tên tiểu tử kia từng cứu mạng Nhưojc Thủy, chẳng lẽ ông muốn ra mẳt giúp nó.
- Lữ sư huynh, người này huynh không thể động vào được.
Tư Đồ thần đáp một nẻo.
"Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha..."
Lữ Thương Hải nghe vậy liền cười to:
- Tư Đồ Thần, tên súc sinh kia đã phá hủy Đan ĐIền của con ta, phế bỏ đi một thân công phu của nó, hơn nữa lại làm Lữ gia tuyệt hậu. Ông nói cho ta biết, tại sao ta lại không thể động vào hắn?
Tư Đồ Thần cũng không biết chuyện Lữ Văn biến thành thái giám, nghe Lữ Thương Hải nói thế, đầu tiên là cả kinh, sau đó suy nghĩ một chút, nói:
- Lữ sư huynh, dựa theo quy tắc của tổ chức Viêm Hoàng, nếu như một võ giả xuất thủ với một võ giả khác, người sau lại vì phòng vệ mà ra tay, vô luận là thương hay là đánh chết đối phương, đều không cần chịu trách nhiệm.
- Tư Đồ Thần, so với ông thì ta còn hiểu rõ cái quy tắc này hơn.
Lữ Thương Hải lạnh giọng:
- Ông chỉ cần nói cho ta biết, tên tiểu súc sinh kia đang ở đâu là được.
Chưa trả lời, Tư Đồ Thần trầm mặc, hắn nhìn ra được, Lữ Thương Hải sẽ hạ thủ với Diệp Phàm.
- Dĩ nhiên là ông có thể lựa chọn không nói ra, thậm chí ông còn có thể giúp tên súc sinh kia trốn khỏi Đông Hải.
Thấy Tư Đồ thần trầm mặc, Lữ Thương Hải mơ hồ đoán được cái gì, nộ khí trùng thiên nói:
- Ta cần phải nhắc cho ông, nếu như ông làm như vậy, từ này về sau chúng ta sẽ trở thành người xa lạ.
- Lữ sư huynh, hắn là cháu ngoại trai của Ma Hậu Sở Cơ.
Tư Đồ Thần nói ra thân phận của Diệp Phàm:
- Nếu như huynh ra tay với hắn, cho dù Sở Cơ không ra tay đối phó huynh, cũng sẽ đem chuyện này thọc lên thượng tầng tổ chức Viêm Hoàng.
- Ta nói làm sao hắn dám động vào con ta, thì ra hắn là cháu ngoại trai của Sở Cơ.
Lữ Thương Hải nghe vậy, con ngươi đột nhiên co rút lại, sau đó trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, nói:
- Tiểu Phần, ông đã băn khoăn điểm này, vậy chuyện mới vừa rồi ta coi như không có xảy ra. Hiện tại, ông hãy lập tức để cho con gái của ông tạo ra khẩu cung giả, nói tên tiểu súc sinh kia động thủ với con trai ta trước, đánh con trai ta tàn phế. Ta tự mình mình bắt lấy hắn, sau đó sẽ báo lại với mặt trên rằng tên tiểu súc sinh kia chẳng những muốn chạy trốn mà còn xuất thủ với ta, kết quả bị ta bắn chết. Như vậy, mặc dù Sở Cơ làm ầm ĩ, ta cũng không sợ.
- Lữ sư huynh, theo ta được biết, lúc ấy có rất nhiều người...
- Những kẻ đó toàn là sinh viên, căn bản không thấy được quá trình giao thủ giữa con ta và hắn, mà hộ vệ của con gái ông là võ giả, có thể thấy.
Lữ Thương Hải có chút căm tức.
- Xin lỗi Lữ sư huynh, ta không làm được.
Mắt thấy Lữ Thương Hải quyết tâm muốn giết Diệp Phàm, Tư Đồ thần hít sâu một hơi, gằn từng chữ:
- Bởi vì ta không thể làm trái lời hứa hẹn ban đầu với hắn, càng không thể vong ân bội nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.