Quyển 1 - Chương 62: Nói ra tiếng lòng, bệnh tình phát tác
Phong Cuồng
20/05/2014
Dù Diệp Phàm có lực ý chí khinh người nhưng mà dù sao hắn vẫn còn là xử nam, đối mặt với một nữ nhân gợi cảm như Tô Vũ Hinh, tiểu JJ của hắn liền trực tiếp dựng lên.
“Hô”
Diệp Phàm hít sau một hơi, ngăn chặn dục hỏa trong người, đang muốn nói với Tô Vũ Hinh cái gì thì đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Vì thế, hắn liền lui ra sau:
- Tô tổng, cô uống nhiều rồi, uống ít một chút thôi.
Hả?
Mắt thấy Diệp Phàm gọi mình là Tô tổng, hơn nữa còn lùi ra sau, Tô Vũ Hinh không khỏi ngẩn ra, sau đó liền đoán ra cái gì, ngẩng đầu lại thì thấy Lâm Chí Bình đi vào.
Từ sau khi buổi tiệc bắt đầu, Lâm Chí Bình luôn chú ý đến Tô Vũ Hinh, lúc này hắn thấy khuôn mặt Tô Vũ Hinh đi vào WC, hắn vốn định đuổi theo nhưng mà bởi vì Tô Hồng Viễn mời rượu, nên hắn đành thôi.
Nhưng mà.
Sau khi Tô Hồng Viễn mời rượu xong, Lâm Chí Bình đã thấy Tô Vũ Hinh đi vào WC, hơn nữa Diệp Phàm còn bước vào theo.
Phát hiện này làm cho Lâm Chí Bình không ngồi yên được.
Hắn cảm thấy Diệp Phàm muốn nhân cơ hội này để chiếm tiện nghi của Tô Vũ Hinh.
Suy nghĩ như thế, Lâm Chí Bình liền đi vào WC.
- Diệp Phàm, cậu đã làm gì Vũ Hinh?
Đi vào WC, Lâm Chí Bình thấy Diệp Phàm đối mặt với Tô Vũ Hinh, hơn nữa thân thể 2 người còn sát nhau, vì thế hắn liền giang tay che giữa 2 người, vô cùng khó chịu nhìn Diệp Phàm, cảm giác kia giống như chỉ cần Diệp Phàm nhận mình có mưu đồ với Tô Vũ Hinh thì Lâm Chí Bình sẽ lên PK với Diệp Phàm liền.
Diệp Phàm nghe vậy cũng không thèm để ý đến Lâm Chí Bình¸xoay người đi ra.
- Diệp Phàm, tôi cho cậu biết, đừng tưởng rằng Vũ Hinh uống nhiều, cậu muốn nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của Vũ HInh…
- Lâm Chí Bình, anh có bị bệnh không?
Lúc này, không đợi Lâm Chí Bình nói xong, Tô Vũ Hinh liền lạnh giọng lên tiếng, Lâm Chí Bình cũng không phải là gì của nàng, dựa vào cái gì mà quản chuyện của nàng?
Huống chi, Lâm Chí Bình còn hôi lông, dám giáo huấn Diệp Phàm, điều này làm cho Tô Vũ Hinh phát hỏa.
- Vũ Hinh, em…
- Lâm Chí Bình, lần trước anh tung tin bịa đặt Diệp tổng, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, nếu anh còn dám nói tầm bậy tầm bạ, cho dù chú Lâm ra mặt, tôi cũng sẽ đuổi anh cút khỏi tập đoàn.
“…”
Lâm Chí Bìnhhá to mồm, không phản bác được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Phàm rời đi.
Tô Vũ Hinh lạnh lùng liếc Lâm Chí Bình một cái, rồi đi ra.
- Phất.
Mắt thấy 2 người rời đi, Lâm Chí Bình tức giận, mắng chửi.
Nhưng mà.
Chửi thì chửi, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, bây giờ Diệp Phàm đã là phó giám độc, cũng không thể đắc tội được.
Trở lại buổi tiệc, Tô Vũ Hinh vốn là nhút nhát mà nhìn Diệp Phàm một cái, như mà xin ý kiến, càng giống như là xin lỗi, không đợi Diệp Phàm tỏ thái độ, nàng liền cầm cốc, tiếp tục mời rượu.
Thấy vậy, Diệp Phàm cũng không nói gì nhưng mà hắn cũng thông cảm cho nỗi khổ tâm của Tô Vũ Hinh.
Sau khi uống vài ly với các vị đại lão trong tập đoàn, Tô Vũ Hinh cũng không dám nhìn thẳng vào Diệp Phàm, mà là trực tiếp về chỗ ngồi của mình.
Lát sau, đối mặt với vài lời mời rượu của các nhân viên, Tô Vũ Hinh lấy lý do thân thể không khỏe, nên dùng nước trái cây để thay thế.
Sau khi làm thế, nàng mới lấy hết dũng khí nhìn trộm Diệp Phàm, vừa thấy Diệp Phàm cũng đang nhìn mình, nàng liền mở to 2 mắt, cảm giác giống như đang nói: TÔi không uống rượu.
Diệp Phàm mỉm cười.
9h tối, đoàn người Tô Vũ Hinh rời đi trước, buổi tiệc sắp kết thúc, các nhân viên muốn đi KTV.
Bởi vì tính khí lạnh lùng của Tô Vũ Hinh nên không ai dám đi mời Tô Vũ Hinh, một vài người lên mời Diệp Phàm nhưng lại bị Diệp Phàm từ chối.
Một mặt là hắn không quen thuộc với các nhân viên kia, đi chơi cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa hắn còn có việc quan trọng phải làm đó là đưa Tô Vũ Hinh về nhà.
Mặc dù là uống rượu đỏ nhưng tối nay Tô Vũ Hinh uống không ít, đã có vài phần ngà ngà say, sau khi đi xuống lầu, dường như là dựa vào người Diệp Phàm.
Cũng may lúc 2 người rời đi cũng không có ai thấy.
Có lẽ là uống quá nhiều nên lên xe, Tô Vũ Hinh đã tháo giày cao gót ra, nói hàm hồ không rõ:
- Diệp... Diệp thần y, thật sự thật xin lỗi, tôi phải uống 2 chén cuối kia.
- Tôi biết rồi, cô nằm xuống nghỉ một chút đi.
Khi nói chuyện, Diệp Phàm đỡ Tô Vũ Hinh ra ghế đằng sau xe, rồi hắn trở lại vị trí lái xe, rõ ràng thấy được đôi chân trắng nõn của Tô Vũ Hinh lộ ra ngoài, trong lòng thầm cười.
Sau đó, Diệp Phàm liền khởi động xe, rồi lái đi.
- Diệp thần y, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?
Trên xe, vẻ mặt Tô Vũ Hinh ửng đỏ hỏi Diệp Phàm.
- Đương nhiên là có thể.
- Hôm nay lúc tôi nói chuyện trền đài, vì sao anh lại cười? Chẳng lẽ tôi nói sai chỗ nào sao?
Tục ngữ nói uống rượu sẽ có thêm can đảm, lúc này Tô Vũ Hinh đã ngà ngà sau, nên nói thẳng ra vấn đề mà mình đã nghĩ nãy giờ.
Ách..
Nghe Tô Vũ Hinh hỏi thế, Diệp Phàm không biết nên trả lời như thế nào, dù sao hắn cũng không thể nói chuyện để nhân viên của tập đoàn Lục Hồ thấy được bộ dạng xấu hổ của Tô Vũ Hinh a.
- Diệp…Diệp thần y, anh hãy nói thật đi, tôi sẽ không để ý đâu.
Thấy Diệp Phàm không lên tiếng, Tô Vũ Hinh càng thêm hiếu kỳ, thế cho nên nàng hơi ngồi dậy, kết quả bởi vì cánh tay không cẩn thận nên đè trúng bộ lễ phục, khiến cho bộ lễ phục bị kéo xuống, bộ ngực mơ hồ lộ ra, ngay cả áo chip màu đen bên trong cũng lộ ra một góc.
Thông qua kính chiếu hậu, thấy vậy trong lòng Diệp Phàm không khỏi nhảy dựng lên, sau đó dời mắt sang chỗ khác, điều chỉnh cảm xúc, nói:
- Lúc đó tôi đang nghĩ, bộ dạng của cô ở trên đài cũng bá đạo hơn lúc bình thường.
- Như vậy a…
Tô Vũ Hinh nghe vậy, tỉnh ngộ, về sau như là nhớ ra cái gì đó, khe khẽ thở dài, mang theo vài phần ưu thương, nói:
- Chỉ là một tấm mặt nạ mà thôi, tuy rằng tôi không thích như thế nhưng mà vì muốn tạo uy tín và đề phòng một số chuyện không cần thiết, tôi chỉ có thể đeo nó.
- Tôi cảm thấy nữ nhân không cần phải liều mạng như thế.
Diệp Phàm nhịn không được nhắc nhở lấy.
- Diệp thần y, anh có chỗ không biết, trước đây khi cha của tôi con sống, bởi vì em trai tôi dốt nát nên bị chú tôi áp chết, bị ông nội răn dạy và quở mắng, quả thật là không vui. Vì muốn để cha vui nên bắt đầu từ đó, tôi liền âm thầm quyết định phải học thật giỏi, đợi sau khi tốt nghiệp sẽ ra giúp người.
Tô Vũ Hinh như là lâm vào trong hồi ức, nhẹ giọng nói ra:
- Sau đó, tôi rất vất vả mới tốt nghiệp, kết quả là cha tôi đã xảy ra tai nạn xe cộ, rời xa mẹ con chúng tôi. Sau khi cha tôi mất đi, tôi cùng mẹ và em trai của mình càng không có địa vị trong ngôi nhà này, luôn bị chú của mình khi dễ. Vì không cho mẹ và em trai của mình bị khi dễ nên tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để làm việc cho gia tộc, để có thể được ông nội khẳng định…
Nghe được Tô Vũ Hinh nói thế, Diệp Phàm thở dài, hắn biết Tô Vũ Hinh không phải là không muốn dùng bộ mặt thật để nói chuyện với mọi người, mà là nàng không thể.
- Diệp thần y, cảm ơn anh.
Tô Vũ Hinh lại mở miệng, vô cùng cảm kích, thâm tình nhìn Diệp Phàm, nhẹ giọng nói:
- Nếu không có anh, có lẽ tôi đã không còn trên đời này nữa rồi, chứ không phải giống như bây giờ được ông nội coi trọng, em trai của tôi lại càng không có cơ hội để có thể cạnh tranh vị trí người thừa kế gia tộc với Tô Phi Vũ.
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Không cần nói cảm ơn đâu.
Diệp Phàm cười khổ.
- Diệp thần y, có chỗ anh không biết, bởi vì sau khi đi vào xã hội tôi đã xảy ra một số chuyện, tôi cho rằng nữ nhân chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
2 mắt Tô Vũ Hinh mông lung nhìn Diệp Phàm, lẩm bẩm:
- Nhưng mà sự xuất hiện của anh đã làm tôi thay đổi cách nhìn, có đôi khi tôi còn suy nghĩ, có phải là ông trời đã ban cho tôi một thiên thần không?
- Nếu không phải là như thế thì anh không có khả năng xuất hiện trong những lúc tôi tuyệt vọng, bất lực. Cũng sẽ không không một lần lại một lần ra tay giúp tôi.
- Diệp thần y, tôi thật sự thiếu anh quá nhiều, nhiều đến nỗi tôi không biết nên báo đáp cho anh như thế nào?
- Diệp…Diệp thần y.
Tô Vũ Hinh nằm trên ghế, tự lẩm nhẩm, thẳng cho đến khi Diệp Phàm lái xe vào đường đi vào Cửu Khê Mân Côi viên thì nàng mới dừng lại.
Bỗng nhiên lúc này, sắc mặt của nàng trắng bệch, cảm giác giống như là rơi vào hầm băng, cả người rét tun, nhịp tim đập nhanh hơn, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
Bá!
Xuyên qua kiếng chiếu hậu thấy như vậy, sắc mặt Diệp Phàm không khỏi biến đổi.
Đột nhiên, bệnh tình của Tô Vũ Hinh phát tác.
“Hô”
Diệp Phàm hít sau một hơi, ngăn chặn dục hỏa trong người, đang muốn nói với Tô Vũ Hinh cái gì thì đột nhiên nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Vì thế, hắn liền lui ra sau:
- Tô tổng, cô uống nhiều rồi, uống ít một chút thôi.
Hả?
Mắt thấy Diệp Phàm gọi mình là Tô tổng, hơn nữa còn lùi ra sau, Tô Vũ Hinh không khỏi ngẩn ra, sau đó liền đoán ra cái gì, ngẩng đầu lại thì thấy Lâm Chí Bình đi vào.
Từ sau khi buổi tiệc bắt đầu, Lâm Chí Bình luôn chú ý đến Tô Vũ Hinh, lúc này hắn thấy khuôn mặt Tô Vũ Hinh đi vào WC, hắn vốn định đuổi theo nhưng mà bởi vì Tô Hồng Viễn mời rượu, nên hắn đành thôi.
Nhưng mà.
Sau khi Tô Hồng Viễn mời rượu xong, Lâm Chí Bình đã thấy Tô Vũ Hinh đi vào WC, hơn nữa Diệp Phàm còn bước vào theo.
Phát hiện này làm cho Lâm Chí Bình không ngồi yên được.
Hắn cảm thấy Diệp Phàm muốn nhân cơ hội này để chiếm tiện nghi của Tô Vũ Hinh.
Suy nghĩ như thế, Lâm Chí Bình liền đi vào WC.
- Diệp Phàm, cậu đã làm gì Vũ Hinh?
Đi vào WC, Lâm Chí Bình thấy Diệp Phàm đối mặt với Tô Vũ Hinh, hơn nữa thân thể 2 người còn sát nhau, vì thế hắn liền giang tay che giữa 2 người, vô cùng khó chịu nhìn Diệp Phàm, cảm giác kia giống như chỉ cần Diệp Phàm nhận mình có mưu đồ với Tô Vũ Hinh thì Lâm Chí Bình sẽ lên PK với Diệp Phàm liền.
Diệp Phàm nghe vậy cũng không thèm để ý đến Lâm Chí Bình¸xoay người đi ra.
- Diệp Phàm, tôi cho cậu biết, đừng tưởng rằng Vũ Hinh uống nhiều, cậu muốn nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của Vũ HInh…
- Lâm Chí Bình, anh có bị bệnh không?
Lúc này, không đợi Lâm Chí Bình nói xong, Tô Vũ Hinh liền lạnh giọng lên tiếng, Lâm Chí Bình cũng không phải là gì của nàng, dựa vào cái gì mà quản chuyện của nàng?
Huống chi, Lâm Chí Bình còn hôi lông, dám giáo huấn Diệp Phàm, điều này làm cho Tô Vũ Hinh phát hỏa.
- Vũ Hinh, em…
- Lâm Chí Bình, lần trước anh tung tin bịa đặt Diệp tổng, tôi còn chưa tìm anh tính sổ, nếu anh còn dám nói tầm bậy tầm bạ, cho dù chú Lâm ra mặt, tôi cũng sẽ đuổi anh cút khỏi tập đoàn.
“…”
Lâm Chí Bìnhhá to mồm, không phản bác được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Phàm rời đi.
Tô Vũ Hinh lạnh lùng liếc Lâm Chí Bình một cái, rồi đi ra.
- Phất.
Mắt thấy 2 người rời đi, Lâm Chí Bình tức giận, mắng chửi.
Nhưng mà.
Chửi thì chửi, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu, bây giờ Diệp Phàm đã là phó giám độc, cũng không thể đắc tội được.
Trở lại buổi tiệc, Tô Vũ Hinh vốn là nhút nhát mà nhìn Diệp Phàm một cái, như mà xin ý kiến, càng giống như là xin lỗi, không đợi Diệp Phàm tỏ thái độ, nàng liền cầm cốc, tiếp tục mời rượu.
Thấy vậy, Diệp Phàm cũng không nói gì nhưng mà hắn cũng thông cảm cho nỗi khổ tâm của Tô Vũ Hinh.
Sau khi uống vài ly với các vị đại lão trong tập đoàn, Tô Vũ Hinh cũng không dám nhìn thẳng vào Diệp Phàm, mà là trực tiếp về chỗ ngồi của mình.
Lát sau, đối mặt với vài lời mời rượu của các nhân viên, Tô Vũ Hinh lấy lý do thân thể không khỏe, nên dùng nước trái cây để thay thế.
Sau khi làm thế, nàng mới lấy hết dũng khí nhìn trộm Diệp Phàm, vừa thấy Diệp Phàm cũng đang nhìn mình, nàng liền mở to 2 mắt, cảm giác giống như đang nói: TÔi không uống rượu.
Diệp Phàm mỉm cười.
9h tối, đoàn người Tô Vũ Hinh rời đi trước, buổi tiệc sắp kết thúc, các nhân viên muốn đi KTV.
Bởi vì tính khí lạnh lùng của Tô Vũ Hinh nên không ai dám đi mời Tô Vũ Hinh, một vài người lên mời Diệp Phàm nhưng lại bị Diệp Phàm từ chối.
Một mặt là hắn không quen thuộc với các nhân viên kia, đi chơi cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa hắn còn có việc quan trọng phải làm đó là đưa Tô Vũ Hinh về nhà.
Mặc dù là uống rượu đỏ nhưng tối nay Tô Vũ Hinh uống không ít, đã có vài phần ngà ngà say, sau khi đi xuống lầu, dường như là dựa vào người Diệp Phàm.
Cũng may lúc 2 người rời đi cũng không có ai thấy.
Có lẽ là uống quá nhiều nên lên xe, Tô Vũ Hinh đã tháo giày cao gót ra, nói hàm hồ không rõ:
- Diệp... Diệp thần y, thật sự thật xin lỗi, tôi phải uống 2 chén cuối kia.
- Tôi biết rồi, cô nằm xuống nghỉ một chút đi.
Khi nói chuyện, Diệp Phàm đỡ Tô Vũ Hinh ra ghế đằng sau xe, rồi hắn trở lại vị trí lái xe, rõ ràng thấy được đôi chân trắng nõn của Tô Vũ Hinh lộ ra ngoài, trong lòng thầm cười.
Sau đó, Diệp Phàm liền khởi động xe, rồi lái đi.
- Diệp thần y, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?
Trên xe, vẻ mặt Tô Vũ Hinh ửng đỏ hỏi Diệp Phàm.
- Đương nhiên là có thể.
- Hôm nay lúc tôi nói chuyện trền đài, vì sao anh lại cười? Chẳng lẽ tôi nói sai chỗ nào sao?
Tục ngữ nói uống rượu sẽ có thêm can đảm, lúc này Tô Vũ Hinh đã ngà ngà sau, nên nói thẳng ra vấn đề mà mình đã nghĩ nãy giờ.
Ách..
Nghe Tô Vũ Hinh hỏi thế, Diệp Phàm không biết nên trả lời như thế nào, dù sao hắn cũng không thể nói chuyện để nhân viên của tập đoàn Lục Hồ thấy được bộ dạng xấu hổ của Tô Vũ Hinh a.
- Diệp…Diệp thần y, anh hãy nói thật đi, tôi sẽ không để ý đâu.
Thấy Diệp Phàm không lên tiếng, Tô Vũ Hinh càng thêm hiếu kỳ, thế cho nên nàng hơi ngồi dậy, kết quả bởi vì cánh tay không cẩn thận nên đè trúng bộ lễ phục, khiến cho bộ lễ phục bị kéo xuống, bộ ngực mơ hồ lộ ra, ngay cả áo chip màu đen bên trong cũng lộ ra một góc.
Thông qua kính chiếu hậu, thấy vậy trong lòng Diệp Phàm không khỏi nhảy dựng lên, sau đó dời mắt sang chỗ khác, điều chỉnh cảm xúc, nói:
- Lúc đó tôi đang nghĩ, bộ dạng của cô ở trên đài cũng bá đạo hơn lúc bình thường.
- Như vậy a…
Tô Vũ Hinh nghe vậy, tỉnh ngộ, về sau như là nhớ ra cái gì đó, khe khẽ thở dài, mang theo vài phần ưu thương, nói:
- Chỉ là một tấm mặt nạ mà thôi, tuy rằng tôi không thích như thế nhưng mà vì muốn tạo uy tín và đề phòng một số chuyện không cần thiết, tôi chỉ có thể đeo nó.
- Tôi cảm thấy nữ nhân không cần phải liều mạng như thế.
Diệp Phàm nhịn không được nhắc nhở lấy.
- Diệp thần y, anh có chỗ không biết, trước đây khi cha của tôi con sống, bởi vì em trai tôi dốt nát nên bị chú tôi áp chết, bị ông nội răn dạy và quở mắng, quả thật là không vui. Vì muốn để cha vui nên bắt đầu từ đó, tôi liền âm thầm quyết định phải học thật giỏi, đợi sau khi tốt nghiệp sẽ ra giúp người.
Tô Vũ Hinh như là lâm vào trong hồi ức, nhẹ giọng nói ra:
- Sau đó, tôi rất vất vả mới tốt nghiệp, kết quả là cha tôi đã xảy ra tai nạn xe cộ, rời xa mẹ con chúng tôi. Sau khi cha tôi mất đi, tôi cùng mẹ và em trai của mình càng không có địa vị trong ngôi nhà này, luôn bị chú của mình khi dễ. Vì không cho mẹ và em trai của mình bị khi dễ nên tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để làm việc cho gia tộc, để có thể được ông nội khẳng định…
Nghe được Tô Vũ Hinh nói thế, Diệp Phàm thở dài, hắn biết Tô Vũ Hinh không phải là không muốn dùng bộ mặt thật để nói chuyện với mọi người, mà là nàng không thể.
- Diệp thần y, cảm ơn anh.
Tô Vũ Hinh lại mở miệng, vô cùng cảm kích, thâm tình nhìn Diệp Phàm, nhẹ giọng nói:
- Nếu không có anh, có lẽ tôi đã không còn trên đời này nữa rồi, chứ không phải giống như bây giờ được ông nội coi trọng, em trai của tôi lại càng không có cơ hội để có thể cạnh tranh vị trí người thừa kế gia tộc với Tô Phi Vũ.
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Không cần nói cảm ơn đâu.
Diệp Phàm cười khổ.
- Diệp thần y, có chỗ anh không biết, bởi vì sau khi đi vào xã hội tôi đã xảy ra một số chuyện, tôi cho rằng nữ nhân chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
2 mắt Tô Vũ Hinh mông lung nhìn Diệp Phàm, lẩm bẩm:
- Nhưng mà sự xuất hiện của anh đã làm tôi thay đổi cách nhìn, có đôi khi tôi còn suy nghĩ, có phải là ông trời đã ban cho tôi một thiên thần không?
- Nếu không phải là như thế thì anh không có khả năng xuất hiện trong những lúc tôi tuyệt vọng, bất lực. Cũng sẽ không không một lần lại một lần ra tay giúp tôi.
- Diệp thần y, tôi thật sự thiếu anh quá nhiều, nhiều đến nỗi tôi không biết nên báo đáp cho anh như thế nào?
- Diệp…Diệp thần y.
Tô Vũ Hinh nằm trên ghế, tự lẩm nhẩm, thẳng cho đến khi Diệp Phàm lái xe vào đường đi vào Cửu Khê Mân Côi viên thì nàng mới dừng lại.
Bỗng nhiên lúc này, sắc mặt của nàng trắng bệch, cảm giác giống như là rơi vào hầm băng, cả người rét tun, nhịp tim đập nhanh hơn, ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
Bá!
Xuyên qua kiếng chiếu hậu thấy như vậy, sắc mặt Diệp Phàm không khỏi biến đổi.
Đột nhiên, bệnh tình của Tô Vũ Hinh phát tác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.