Quyển 1 - Chương 8: Thần y đến rồi
Phong Cuồng
27/03/2014
Chạng vạng tối ngày thứ 3 kể từ khi Tô Vũ Hinh trở lại biệt thự, đây là lần đầu tiên nàng xuống giường.
Bởi vì Âm khí trong cơ thể đã bạo phát nên trong 3 ngày qua Tô Vũ Hinh cũng không ăn được gì, chỉ có uống nước, khí sắc vô cùng kém, thể chất cũng rất suy nhược, sau khi xuống căn bản là không thể đứng vững.
Tô Lưu Ly cùng Tô mẫu dìu ở 2 bên Tô Vũ Hinh, đưa nàng đi xuống phòng khách.
"Hô... Hô..."
Từ lầu 2 đi xuống phòng khách ở tầng trệt, đối với Tô Vũ Hinh mà nói thì đây quả thật là việc vô cùng gian nan, đợi khi ngồi xuống ghế thì nàng liền thở hồng hộc, cả người không còn một tia khí lực nào, vô lực mà dựa vào trên ghế.
Tô mẫu thấy thế, 2 mắt đỏ lên, nhẹ nhàng mà vỗ sau lưng Tô Vũ Hinh, mà Tô Lưu Ly thì vô cùng đau lòng, lại không biết an ủi Tô Vũ Hinh như thế nào, chỉ có thể đem hy vọng gởi trên người thần y sắp đến.
Sau đó, một lão giả mặc trang phục tơ lụa cùng với Phúc bá đi vào.
- Cha.
- Ông nội.
Nhìn thấy người cầm quyền của Tô gia là Tô Hồng Viễn thì 2 người Tô mẫu cùng Tô Lưu Ly liền đứng dậy chào hỏi.
- Ông...Ông nội.
Tô Vũ Hinh cũng muốn đứng dậy chào hỏi Tô Hồng Viễn nhưng mà thân thể đã quá suy nhược nên căn bản không thể đứng dậy được.
- Vũ Hinh, cháu không cần.
Tô Hồng Viễn vội vàng ngăn Tô Vũ Hinh lại.
- Cảm…. Cảm ơn ông nội đã quan tâm Vũ Hinh.
Tô Vũ Hinh nghe vậy thì liền nói.
- Nha đầu ngốc, cháu đã bỏ ra nhiều công sức cho tô gia, ông nội đến thăm cháu thì tính là cái gì.
Tô lão gia tử thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn vào Tô Vũ Hinh, sau đó hắn nói:
- Khi nào thì bác sỹ đến?
- 1 tiếng trước Sở tiểu thư đã gọi điện đến nói rằng trước 6h bác sĩ sẽ đến.
Tô Vũ Hinh thành thật trả lời.
Tô Vũ Hinh nói xong thì bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô.
Tất cả mọi người đều nghĩ là thần y đến nên sắc mặt tỏ ra vui vẻ, nhìn về phía cửa phòng khách.
Người tới không phải là thần y mà là Tô Phi Vũ.
Nương theo ánh trời chiều, có thể thấy được khóe miệng của Tô Phi Vũ hơi nhếch lên, cảm giác kia giống như hắn đến đây là để chia gia tài.
Tô Phi Vũ?
Thấy được Tô Phi Vũ thì mọi người đều ngẩn ra.
- Ông nội.
So sánh với mọi người mà nói trong lòng Tô Phi Vũ càng kinh ngạc, hắn vội vàng chào hỏi Tô Hồng Viễn, sau đó vàng giả mù sa mưa quan tâm hỏi Tô Vũ Hinh:
- Chị Vũ HInh, thân thể chị sao rồi?
- Cảm ơn em họ Phi Vũ quan tâm, thân thể chị tốt nhiều rồi
Tuy rằng biết Tô Phi Vũ diễn trò nhưng Tô Vũ Hinh cũng không có vạch trần.
- Chị Vũ Hinh, em nghe nói có thần y đến chữa cho trị, nói vậy khẳng định có thể chữa khỏi bệnh của chị.
Tô Phi Vũ tiếp tục diễn trò.
"Hừ!"
Cho đến nay ấn tượng của Tô Lưu Ly đối với Tô Phi Vũ là không tốt, vừa rồi thấy bộ dạng hưng phấn của Tô Phi Vũ, lúc này thấy Phi Vũ giả mù sa mưa diễn trò, tức giận đến không nhẹ, nhưng bởi vì Tô Hoành Viễn ở đây nên nàng không dám phát tác, chỉ là hừ lạnh một tiếng.
Tô Phi Vũ giả vờ không nghe thấy tiếng hừ lạnh của Tô Lưu Ly, mà là hắn trộm nhìn Tô Hồng Viễn, thấy sắc mặt thấy Tô Hồng Viễn không chút thay đổi, do dự một chút, tiếp tục diễn trò nói:
- Ông nôi, không biết khi nào thì vị thần y kia đến?
- Phi Vũ thiếu gia, thần y lập tức tới ngay.
Phúc bá thấy không khí có chút quỷ dị, vội vàng nói nhưng trong lòng hiểu được, tuy rằng Tô Phi Vũ đã che dấu nhưng không thể gạt được Tô Hồng Viễn.
Trong lòng Phúc bá thở dài, ở trong mắt hắn xem ra nếu Tô Vũ Hinh không có bệnh trong người hơn nữa không phải là thân nữ nhi thì vị trí gia chủ Tô gia cũng sẽ không tới phiên Tô Phi Vũ.
Nhưng mà... Trên thế giới này không có nếu.
Ở trong mắt hắn xem ra, Tô Vũ Hinh có thể giữ được tính mạng là đã cảm ơn trời đất rồi.
Giống như phán đoán của Phúc bá, sau khi thấy Tô Phi Vũ diễn trò thì sắc mặt Tô Hồng Viễn trở nên khó coi, ánh mắt sắc bén nhìn vào Tô Phi Vũ.
Bởi vì trong lòng có quỷ, đối mặt với ánh mắt sắc bén của Tô Hồng Viễn, Tô Phi Vũ liền sợ hãi, không dám nói thêm, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.
Tất cả chuyện này khiến cho trong lòng hắn càng thêm oán hận, trong lòng cười lạnh: Lão gia tử thoạt nhìn có vẻ quan tâm đến sống chết Tô Vũ Hinh. Thế nhưng như thế thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ có thể cứu được mạng sống của con quỷ cái này sao?
Cùng lúc đó.
Diệp Phàm mang theo túi vải buồm màu đen, đang đi trên con đường vào biệt thư ở Cửu Khê Mân Côi viên.
Dưới ánh trời chiều, cách ăn mặc của hắn khác người, trong tay lại mang theo túi vải buồm, thế cho nên từ xa thấy được Diệp Phàm thì trong lòng đám bảo vệ tỏ ra nghi hoặc.
Diệp Phàm cũng không để ý đến ánh mắt của bọn hắn, đi thẳng vào biệt thự số 2 của Tô gia.
17h55’, Diệp Phàm đã đi đến biệt thự.
- Xin chào, đây là biệt thự tư nhân, xin hỏi cậu muốn tìm ai?
Cửa biệt thự, một gã bảo tiêu ngăn cản Diệp Phàm, giọng nói tuy rằng khách khí nhưng ánh mắt lại tỏ ra khinh thường.
Tuy rằng hắn biết xế chiều này sẽ có thần ý đến trị bệnh cho Đại tiểu thư nhưng mà hắn không tin tên tiểu tử trước mắt là thần y.
Tuổi của Diệp Phàm lại quá trẻ.
Trong bệnh viện, người giống như Diệp Phàm chỉ sợ là cũng chưa thoát khỏi 3 chữ thực tập sinh.
- Xin chào, tôi là Diệp Phàm, nhận lời nhờ vả của người khác đến đây để chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh tiểu thư.
Diệp Phàm cũng không để ý đến đối phương, thản nhiên mà trả lời.
- Cậu…Cậu đến chữa bệnh cho Đại tiểu thư sao?
Nghe được Diệp Phàm nói thế thì tên bảo tiêu liền khiếp sợ, sau đó hắn đột nhiên nhớ lại người đến chữa bệnh cho Đại tiêu thử là họ Diệp vì thế hắn liền sợ hãi cho nên ăn nói cũng lộn xộn:
- Thật…Thật xin lỗi Diệp thần y, là tôi có mắt không thấy Thái sơn, mong cậu bỏ qua cho.
Nói xong, tên bảo tiêu len lén nhìn Diệp Phàm, thấy Diệp Phàm không tức giận thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra rồi cung kính cúi đầu, nói:
- Diệp thần y, lão gia nhà tôi cùng tiểu thư đều ở bên trong chờ ngài, mời.
- Được.
Diệp Phàm khẽ vuốt càm, đi theo tên bảo tiêu Tô gia vào biệt thự.
Bởi vì Âm khí trong cơ thể đã bạo phát nên trong 3 ngày qua Tô Vũ Hinh cũng không ăn được gì, chỉ có uống nước, khí sắc vô cùng kém, thể chất cũng rất suy nhược, sau khi xuống căn bản là không thể đứng vững.
Tô Lưu Ly cùng Tô mẫu dìu ở 2 bên Tô Vũ Hinh, đưa nàng đi xuống phòng khách.
"Hô... Hô..."
Từ lầu 2 đi xuống phòng khách ở tầng trệt, đối với Tô Vũ Hinh mà nói thì đây quả thật là việc vô cùng gian nan, đợi khi ngồi xuống ghế thì nàng liền thở hồng hộc, cả người không còn một tia khí lực nào, vô lực mà dựa vào trên ghế.
Tô mẫu thấy thế, 2 mắt đỏ lên, nhẹ nhàng mà vỗ sau lưng Tô Vũ Hinh, mà Tô Lưu Ly thì vô cùng đau lòng, lại không biết an ủi Tô Vũ Hinh như thế nào, chỉ có thể đem hy vọng gởi trên người thần y sắp đến.
Sau đó, một lão giả mặc trang phục tơ lụa cùng với Phúc bá đi vào.
- Cha.
- Ông nội.
Nhìn thấy người cầm quyền của Tô gia là Tô Hồng Viễn thì 2 người Tô mẫu cùng Tô Lưu Ly liền đứng dậy chào hỏi.
- Ông...Ông nội.
Tô Vũ Hinh cũng muốn đứng dậy chào hỏi Tô Hồng Viễn nhưng mà thân thể đã quá suy nhược nên căn bản không thể đứng dậy được.
- Vũ Hinh, cháu không cần.
Tô Hồng Viễn vội vàng ngăn Tô Vũ Hinh lại.
- Cảm…. Cảm ơn ông nội đã quan tâm Vũ Hinh.
Tô Vũ Hinh nghe vậy thì liền nói.
- Nha đầu ngốc, cháu đã bỏ ra nhiều công sức cho tô gia, ông nội đến thăm cháu thì tính là cái gì.
Tô lão gia tử thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn vào Tô Vũ Hinh, sau đó hắn nói:
- Khi nào thì bác sỹ đến?
- 1 tiếng trước Sở tiểu thư đã gọi điện đến nói rằng trước 6h bác sĩ sẽ đến.
Tô Vũ Hinh thành thật trả lời.
Tô Vũ Hinh nói xong thì bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô.
Tất cả mọi người đều nghĩ là thần y đến nên sắc mặt tỏ ra vui vẻ, nhìn về phía cửa phòng khách.
Người tới không phải là thần y mà là Tô Phi Vũ.
Nương theo ánh trời chiều, có thể thấy được khóe miệng của Tô Phi Vũ hơi nhếch lên, cảm giác kia giống như hắn đến đây là để chia gia tài.
Tô Phi Vũ?
Thấy được Tô Phi Vũ thì mọi người đều ngẩn ra.
- Ông nội.
So sánh với mọi người mà nói trong lòng Tô Phi Vũ càng kinh ngạc, hắn vội vàng chào hỏi Tô Hồng Viễn, sau đó vàng giả mù sa mưa quan tâm hỏi Tô Vũ Hinh:
- Chị Vũ HInh, thân thể chị sao rồi?
- Cảm ơn em họ Phi Vũ quan tâm, thân thể chị tốt nhiều rồi
Tuy rằng biết Tô Phi Vũ diễn trò nhưng Tô Vũ Hinh cũng không có vạch trần.
- Chị Vũ Hinh, em nghe nói có thần y đến chữa cho trị, nói vậy khẳng định có thể chữa khỏi bệnh của chị.
Tô Phi Vũ tiếp tục diễn trò.
"Hừ!"
Cho đến nay ấn tượng của Tô Lưu Ly đối với Tô Phi Vũ là không tốt, vừa rồi thấy bộ dạng hưng phấn của Tô Phi Vũ, lúc này thấy Phi Vũ giả mù sa mưa diễn trò, tức giận đến không nhẹ, nhưng bởi vì Tô Hoành Viễn ở đây nên nàng không dám phát tác, chỉ là hừ lạnh một tiếng.
Tô Phi Vũ giả vờ không nghe thấy tiếng hừ lạnh của Tô Lưu Ly, mà là hắn trộm nhìn Tô Hồng Viễn, thấy sắc mặt thấy Tô Hồng Viễn không chút thay đổi, do dự một chút, tiếp tục diễn trò nói:
- Ông nôi, không biết khi nào thì vị thần y kia đến?
- Phi Vũ thiếu gia, thần y lập tức tới ngay.
Phúc bá thấy không khí có chút quỷ dị, vội vàng nói nhưng trong lòng hiểu được, tuy rằng Tô Phi Vũ đã che dấu nhưng không thể gạt được Tô Hồng Viễn.
Trong lòng Phúc bá thở dài, ở trong mắt hắn xem ra nếu Tô Vũ Hinh không có bệnh trong người hơn nữa không phải là thân nữ nhi thì vị trí gia chủ Tô gia cũng sẽ không tới phiên Tô Phi Vũ.
Nhưng mà... Trên thế giới này không có nếu.
Ở trong mắt hắn xem ra, Tô Vũ Hinh có thể giữ được tính mạng là đã cảm ơn trời đất rồi.
Giống như phán đoán của Phúc bá, sau khi thấy Tô Phi Vũ diễn trò thì sắc mặt Tô Hồng Viễn trở nên khó coi, ánh mắt sắc bén nhìn vào Tô Phi Vũ.
Bởi vì trong lòng có quỷ, đối mặt với ánh mắt sắc bén của Tô Hồng Viễn, Tô Phi Vũ liền sợ hãi, không dám nói thêm, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.
Tất cả chuyện này khiến cho trong lòng hắn càng thêm oán hận, trong lòng cười lạnh: Lão gia tử thoạt nhìn có vẻ quan tâm đến sống chết Tô Vũ Hinh. Thế nhưng như thế thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ có thể cứu được mạng sống của con quỷ cái này sao?
Cùng lúc đó.
Diệp Phàm mang theo túi vải buồm màu đen, đang đi trên con đường vào biệt thư ở Cửu Khê Mân Côi viên.
Dưới ánh trời chiều, cách ăn mặc của hắn khác người, trong tay lại mang theo túi vải buồm, thế cho nên từ xa thấy được Diệp Phàm thì trong lòng đám bảo vệ tỏ ra nghi hoặc.
Diệp Phàm cũng không để ý đến ánh mắt của bọn hắn, đi thẳng vào biệt thự số 2 của Tô gia.
17h55’, Diệp Phàm đã đi đến biệt thự.
- Xin chào, đây là biệt thự tư nhân, xin hỏi cậu muốn tìm ai?
Cửa biệt thự, một gã bảo tiêu ngăn cản Diệp Phàm, giọng nói tuy rằng khách khí nhưng ánh mắt lại tỏ ra khinh thường.
Tuy rằng hắn biết xế chiều này sẽ có thần ý đến trị bệnh cho Đại tiểu thư nhưng mà hắn không tin tên tiểu tử trước mắt là thần y.
Tuổi của Diệp Phàm lại quá trẻ.
Trong bệnh viện, người giống như Diệp Phàm chỉ sợ là cũng chưa thoát khỏi 3 chữ thực tập sinh.
- Xin chào, tôi là Diệp Phàm, nhận lời nhờ vả của người khác đến đây để chữa bệnh cho Tô Vũ Hinh tiểu thư.
Diệp Phàm cũng không để ý đến đối phương, thản nhiên mà trả lời.
- Cậu…Cậu đến chữa bệnh cho Đại tiểu thư sao?
Nghe được Diệp Phàm nói thế thì tên bảo tiêu liền khiếp sợ, sau đó hắn đột nhiên nhớ lại người đến chữa bệnh cho Đại tiêu thử là họ Diệp vì thế hắn liền sợ hãi cho nên ăn nói cũng lộn xộn:
- Thật…Thật xin lỗi Diệp thần y, là tôi có mắt không thấy Thái sơn, mong cậu bỏ qua cho.
Nói xong, tên bảo tiêu len lén nhìn Diệp Phàm, thấy Diệp Phàm không tức giận thì âm thầm nhẹ nhàng thở ra rồi cung kính cúi đầu, nói:
- Diệp thần y, lão gia nhà tôi cùng tiểu thư đều ở bên trong chờ ngài, mời.
- Được.
Diệp Phàm khẽ vuốt càm, đi theo tên bảo tiêu Tô gia vào biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.