Quyển 1 - Chương 164: Xem thường.
Phong Cuồng
25/03/2015
Thấy người đi vào là Tư Đồ Hạo Thiên, 3 người Tư Đồ Thần, Phí Tứ cùng Lưu Thiên Quân liền biến sắc.
Mà đám người Tề Thất lại là âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, nếu như không phải đã biết ở thời khắc quyết định Tư Đồ Hạo Thiên sẽ xuất hiện, bọn hắn nào dám gọi nhịp cùng Tư Đồ Thần?
Sau đó, đám người Tề Thất dường như nhìn ra đại cục đã định, liền cười to.
- Con mje nó, bọn mày muốn liên hợp với con thỏ nhỏ Tư Đồ Hạo Thiên chết tiệt kia tạo phản sao?
Lưu Thiên Quân đứng lên, quát lớn:
- Tao xem bọn mày chán sống cm nr.
- Lưu Thiên Quân, chỉ bằng ông sao?
Tư Đồ Hạo Thiên quay đầu, lạnh lùng ngó chằm chằm Lưu Thiên Quân, giống như nhìn một người chết.
Nhận thấy ánh mắt lạnh như băng của Tư Đồ Hạo Thiên, Lưu Thiên Quân cảm thấy cả người mình như lọt vào hầm băng, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.
Hả?
Cùng lúc đó, 2 người Tư Đồ Thần và Phí Tứ cảm nhận được khí tức cường đại trên người Tư Đồ Hạo Thiên thì khuôn mặt tỏ ra sợ hãi.
- Con thỏ nhỏ chết kia, mày nói gì?
Ngắn ngủi sợ hãi qua đi, Lưu Thiên Quân bừng tỉnh, quát lớn một tiếng.
“Vù”
không trả lời, Tư Đồ Hạo Thiên ngay tại chỗ bắn ra, giống như quỷ mị, lướt về phía Lưu Thiên Quân.
- Cẩn thận.
Cùng một lúc, 2 người Tư Đồ Thần và Phí Tứ mở miệng nhắc nhở.
Nhưng mà.
2 người vừa nhắc nhở xong, đã thấy Tư Đồ Hạo Thiên xuất hiện trước người Lưu Thiên Quân, tay phải của hắn vung lên chụp vào cổ Lưu Thiên Quân.
Không đợi Lưu Thiên Quân làm ra động tác tránh né gì, tay phải của Tư Đồ Hạo Thiên giống như kiềm sắt kẹp vào cổ Lưu Thiên Quân giống như là xách một con gà vậy.
Cổ bị kẹp lấy, hô hấp Lưu Thiên Quân không thông, gương mặt trở nên đỏ bừng, hắn cố gắng giãy dụa nhưng cảm thấy khí lực toàn thân dường như đã mất đi, căn bản không thể động đậy.
- Thả Thiên Quân xuống.
Thấy vậy, Tư Đồ Thần biến sắc, lập tức đứng lên, trợn mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ Hạo Thiên.
- Tư Đồ tiên sinh. Chẳng lẽ ông quên ta đã thoát khỏi Đông Hải bang rồi sao?
Tư Đồ Hạo Thiên tàn bạo nhìn Tư Đồ Thần, nói:
- Tại sao ta phải nghe lời của ông?
- Hạo Thiên, ngươi đã sai một lần, không thể sai thêm lần nữa.
Sắc mặt Tư Đồ Thần có chút khó coi mà nói.
- Hạo Thiên?
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Tư Đồ Thần, dường như ta không có bất kỳ quan hệ gì với ông, không cần làm như ông rất quen ta vậy.
- Ngươi…
Tư Đồ Thần giận đến cả người run lên, sau đó hít sâu một hơi, ngó chằm chằm vào Tư Đồ Hạo Thiên:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ông nói đi?
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh, sau đó khẽ tăng thêm lực làm cho 2 mắt Lưu Thiên Quân lồi ra, đầu lưỡi vươn ra ngoài.
- Đừng…
Tư Đồ Thần cố gắng tiến lên, lại bị Phí Tứ kéo lại.
- Tư Đồ Hạo Thiên, mặc dù ta không biết là ai Quán đính cho ngươi, để cho thực lực của ngươi tang mạnh hư thế nhưng mà ngươi cho rằng ngươi muốn làm gì thì làm sao?
Phí Tứ giống như một pho tượng Chiến thần che trước người Tư Đồ Thần, sát khí từ thân thể hắn xuất hiện.
“Lộp bộp”
Cảm nhạn được sát khí cuồng bạo trên người Phí Tứ, đám người Tề Thất chấn động, sau đó rối rít nhìn Tư Đồ Hạo Thiên, dường như muốn nhìn Tư Đồ Hạo Thiên sẽ phản ứng như thế nào.
- Ha ha, ngươi đang uy hiếp ta sao?
Tư Đồ Hạo Thiên khinh thường, đột nhiên tay phải phát kình.
“Rắc”
Kình lực phát ra, tiếng xương gãy vang lên, cổ họng của Lưu Thiên Quân đã bị bóp nát, đầu nghiêng qua một bên, chết ngay tại chỗ.
Thấy một màn như vậy, theo bản năng Tư Đồ Thần há miệng ra, muốn nói cái gì nhưng lại cảm thấy đầu óc trống rỗng, vẻ mặt kinh hãi không thôi.
Không riêng gì hắn, ngay cả đám người Tề Thất cũng là như thế!
“Vù”
Đột nhiên tiếng xé gió vang lên, Phí Tứ nhảy lên, tay hóa thành thủ đao chém về phía Tư Đồ Hạo Thiên.
Tư Đồ Hạo Thiên tâm thần vừa động, cười lạnh một tiếng, một tay quăng khi thế Lưu Thiên Quân ra.
Sắc mặt Phí Tứ hơi đổi, vội vàng hóa thủ thành đao, một phát chụp lấy thi thể của Lưu Thiên Quân, tốc độ chậm lại, muốn lui ra sau.
- Chạy đi đâu?
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, thân hình thoáng một cái, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Phí Tứ, thủ đao xuất ra, toàn lực chém về phía đầu của Phí Tứ.
Trong lòng Phí Tứ chấn động, vội vàng lui ra sau 1 bước, giơ tay trái lên, muốn đỡ lấy thủ đao của Tư Đồ Hạo Thiên.
“Bốp”
“Rắc”
Thủ đao chém trúng, cánh tay của Phí Tứ không cách nào thừa nhạn được Kình lực kinh khủng, tiếng xương gãy vang lên, khí huyết trong cơ thể quay cuồng.
Một kích đắc thủ, Tư Đồ Hạo Thiên không ngừng lại, chân phải quét vào mắt cá chân của Phí Tứ.
Cánh tay của Phí Tứ bị phế, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, năng lực phản ứng đã trở nên chậm lại, đối mặt với đòn công kích mãnh liệt của Tư Đồ Hạo Thiên, hắn không có tránh né, liền bị đá trúng.
“Rắc”
Tiếng xương gãy lại vang lên, mắt cá chân trái của Phí Tứ đã vỡ vụn, mất đi trọng tâm, liền cùng với thi thể của Lưu Thiên Quân ngã xuống đất.
Xảy ra cảnh tượng như vậy làm cho Tư Đồ Thần cả kinh trợn mắt há hốc mồm, mặc dù hắn đã nghe qua Quán đính thần kỳ, lại không thể tin nổi chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi mà Tư Đồ Hạo Thiên đã trở nên mạnh mẽ như thế.
Không riêng gì hắn, ngay cả đám người Tề Thất cũng cả kinh không nhẹ.
Ở bọn hắn xem ra, mặc dù Tư Đồ Hạo Thiên trở nên mạnh mẽ nhưng muốn đánh bại Phí Tứ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Mà lúc này, chỉ trong mấy chiêu Tư Đồ Hạo Thiên đã phế đi 1 tay, 1 chân của Phí Tứ, làm cho Phí Tứ mất đi lực chiến đấu.
Điều này làm cho bọn hắn vô cùng giật mình.
- Vừa rồi ngươi dùng đúng là Hồng quyền.
Đúng lúc này Phí Tứ ngó chằm chằm vào Tư Đồ Hạo Thiên:
- Ngươi đã đầu phục vào Hồng Vũ môn?
- Chú Tứ quả nhiên kiến thức rộng rãi, chỉ mới giao thủ đã biết lai lịch công phu của ta.
Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy, cười cười, trọng nụ cười tràn đầy ý châm chọc.
- Ngươi…Tại sao ngươi lại đầu nhập vào Hồng Vũ môn?
Tư Đồ Thần tức giận nhìn vào Tư Đồ Hạo Thiên, khàn giọng quát.
- Tại sao ư?
Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy, liền cười phá lên:
- Lão tạp mao Tư Đồ, ông còn hỏi ta tại sao ư? Ông vô tình thì đứng trách ta vô nghĩa, khi ông đuổi ta ra Đông Hải bang thì ông có nghĩ đến ngày hôm nay không?
- Những năm nay, ta luôn xem ngươi như con ruột, thậm chí tính toán đem giang sơn giao lại cho ngươi.
Tư Đồ Thần giận đến cả người run lên:
- Cho dù bởi vì chuyện Hàng Hồ mà ta đoạn tuyệt với ngươi, đuổi ngươi ra Đông Hải bang nhưng mà ta cũng không lấy lại tài sản bên ngoài của ngươi….
- Đủ rồi.
Tư Đồ Hạo Thiên đột nhiên quát lên một tiếng lớn:
- Tư Đồ Thần, trên đời này không có bán thuốc hối hận, bây giờ ông nói những lời đấy đã trở thành vô dụng rồi.
- Ngươi….
Tư Đồ Thần bị chọc tức đến sắc mặt tím lại, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
- Tư Đồ Hạo Thiên, anh Thần giao Đông Hải bang lại cho ngươi, ngươi hãy để cho anh Thần một con đường sống.
Phí Tứ chen miệng nói.
- Cho ta?
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh:
- Con mẹ nó là cho ta sao? Đây không phải là cho, mà là ta đoạt lại những thứ vốn là của ta.
- Chẳng…Chẳng lẽ ngươi ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Trong lòng Phí Tứ cả kinh, nhưng lại tỏ ra trấn định, nói:
- Nếu ngươi làm như vậy, tương đương vi phạm quy định của tổ chức Viêm Hoàng, tổ chức Viêm Hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Tổ chức Viêm Hoàng sao? Chú Tứ, chú Tứ của ta, ngươi cảm thấy hiện tại Lữ Thương Hải sẽ giúp các ngươi sao?
Tư Đồ Hạo Thiên nở nụ cười châm chọc.
- Không sai, Lữ Thương Hải sẽ không làm như vậy!
Mắt thấy Tư Đồ Hạo Thiên chẳng những muốn đoạt quyền, còn muốn đem mình cùng Phí Tứ đuổi tận giết tuyệt, Tư Đồ Thần từ trong tức giận thanh tỉnh trở lại, chỉ thấy hắn lạnh lùng ngó Tư Đồ Hạo Thiên, gằn từng chữ:
- Nhưng mà ngươi cho rằng ta có thể đứng vững gót chân ở vùng tam giác Trường Giang này là dựa vào một mình Lữ Thương Hải sao?
- Cha nuôi tốt của ta, ngươi đây là uy hiếp ta sao?
Tư Đồ Hạo Thiên cười:
- Ta sợ a.
- Vậy thì ngươi thử đi.
Tư Đồ Thần quát lạnh một tiếng, khôi phục mấy phần ngạo thế của một bá chủ của thế giới ngầm trong vùng tam giác Trường Giang.
- Ta nói ta sợ, làm sao dám thử đây?
Tuy nói là vậy nhưng mà trên mặt Tư Đồ Hạo Thiên vẫn không tỏ ra sợ hãi, ngược lại mang theo vài phần châm chọc:
- Dĩ nhiên ta sẽ tìm một người thích hợp để chịu trách nhiệm, ví dụ như thế tiểu tử Diệp Phàm kia.
“Hắc”
Lần này, Tư Đồ Thần không có nói cái gì nữa, chỉ là cười lạnh, hắn không tin Tư Đồ Hạo Thiên có thể đem chuyện hôm nay gài tang vậy cho Diệp Phàm.
- Cha nuôi tốt của ta, nếu như ngươi gọi điện thoại cho Diệp Phàm, để hắn tới nơi này, ta sẽ bỏ qua cho ngươi và chú Tứ, như thế nào?
Tư Đồ Hạo Thiên mỉm cười hỏi.
Hả?
Nghe Tư Đồ Hạo Thiên nói thế, sắc mặt Tư Đồ Thần biến đổi:
- Người của Hồng Vũ môn cũng ở đây?
- Thông minh, nếu như không có Hồng Vũ môn làm hậu thuẫn, làm sao ta dám để tên tiểu tử Diệp Phàm kia đến đây? Ta không đánh lại hắn a.
Tư Đồ Hạo Thiên cười cười..
- Ngươi…Ngươi năm mờ.
Tư Đồ Hạo Thiên tức giận.
- Lão tạp mao Tư Đồ, ngươi có thể lựa chọn từ chối.
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh, đi đến trước người Phí Tứ, giẫm lên mặt Phí Tứ:
- Nhưng mà ta đảm bảo, đầu của Phí Tứ sẽ bị ta giẫm nát.
Mà đám người Tề Thất lại là âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, nếu như không phải đã biết ở thời khắc quyết định Tư Đồ Hạo Thiên sẽ xuất hiện, bọn hắn nào dám gọi nhịp cùng Tư Đồ Thần?
Sau đó, đám người Tề Thất dường như nhìn ra đại cục đã định, liền cười to.
- Con mje nó, bọn mày muốn liên hợp với con thỏ nhỏ Tư Đồ Hạo Thiên chết tiệt kia tạo phản sao?
Lưu Thiên Quân đứng lên, quát lớn:
- Tao xem bọn mày chán sống cm nr.
- Lưu Thiên Quân, chỉ bằng ông sao?
Tư Đồ Hạo Thiên quay đầu, lạnh lùng ngó chằm chằm Lưu Thiên Quân, giống như nhìn một người chết.
Nhận thấy ánh mắt lạnh như băng của Tư Đồ Hạo Thiên, Lưu Thiên Quân cảm thấy cả người mình như lọt vào hầm băng, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.
Hả?
Cùng lúc đó, 2 người Tư Đồ Thần và Phí Tứ cảm nhận được khí tức cường đại trên người Tư Đồ Hạo Thiên thì khuôn mặt tỏ ra sợ hãi.
- Con thỏ nhỏ chết kia, mày nói gì?
Ngắn ngủi sợ hãi qua đi, Lưu Thiên Quân bừng tỉnh, quát lớn một tiếng.
“Vù”
không trả lời, Tư Đồ Hạo Thiên ngay tại chỗ bắn ra, giống như quỷ mị, lướt về phía Lưu Thiên Quân.
- Cẩn thận.
Cùng một lúc, 2 người Tư Đồ Thần và Phí Tứ mở miệng nhắc nhở.
Nhưng mà.
2 người vừa nhắc nhở xong, đã thấy Tư Đồ Hạo Thiên xuất hiện trước người Lưu Thiên Quân, tay phải của hắn vung lên chụp vào cổ Lưu Thiên Quân.
Không đợi Lưu Thiên Quân làm ra động tác tránh né gì, tay phải của Tư Đồ Hạo Thiên giống như kiềm sắt kẹp vào cổ Lưu Thiên Quân giống như là xách một con gà vậy.
Cổ bị kẹp lấy, hô hấp Lưu Thiên Quân không thông, gương mặt trở nên đỏ bừng, hắn cố gắng giãy dụa nhưng cảm thấy khí lực toàn thân dường như đã mất đi, căn bản không thể động đậy.
- Thả Thiên Quân xuống.
Thấy vậy, Tư Đồ Thần biến sắc, lập tức đứng lên, trợn mắt nhìn chằm chằm Tư Đồ Hạo Thiên.
- Tư Đồ tiên sinh. Chẳng lẽ ông quên ta đã thoát khỏi Đông Hải bang rồi sao?
Tư Đồ Hạo Thiên tàn bạo nhìn Tư Đồ Thần, nói:
- Tại sao ta phải nghe lời của ông?
- Hạo Thiên, ngươi đã sai một lần, không thể sai thêm lần nữa.
Sắc mặt Tư Đồ Thần có chút khó coi mà nói.
- Hạo Thiên?
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Tư Đồ Thần, dường như ta không có bất kỳ quan hệ gì với ông, không cần làm như ông rất quen ta vậy.
- Ngươi…
Tư Đồ Thần giận đến cả người run lên, sau đó hít sâu một hơi, ngó chằm chằm vào Tư Đồ Hạo Thiên:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ông nói đi?
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh, sau đó khẽ tăng thêm lực làm cho 2 mắt Lưu Thiên Quân lồi ra, đầu lưỡi vươn ra ngoài.
- Đừng…
Tư Đồ Thần cố gắng tiến lên, lại bị Phí Tứ kéo lại.
- Tư Đồ Hạo Thiên, mặc dù ta không biết là ai Quán đính cho ngươi, để cho thực lực của ngươi tang mạnh hư thế nhưng mà ngươi cho rằng ngươi muốn làm gì thì làm sao?
Phí Tứ giống như một pho tượng Chiến thần che trước người Tư Đồ Thần, sát khí từ thân thể hắn xuất hiện.
“Lộp bộp”
Cảm nhạn được sát khí cuồng bạo trên người Phí Tứ, đám người Tề Thất chấn động, sau đó rối rít nhìn Tư Đồ Hạo Thiên, dường như muốn nhìn Tư Đồ Hạo Thiên sẽ phản ứng như thế nào.
- Ha ha, ngươi đang uy hiếp ta sao?
Tư Đồ Hạo Thiên khinh thường, đột nhiên tay phải phát kình.
“Rắc”
Kình lực phát ra, tiếng xương gãy vang lên, cổ họng của Lưu Thiên Quân đã bị bóp nát, đầu nghiêng qua một bên, chết ngay tại chỗ.
Thấy một màn như vậy, theo bản năng Tư Đồ Thần há miệng ra, muốn nói cái gì nhưng lại cảm thấy đầu óc trống rỗng, vẻ mặt kinh hãi không thôi.
Không riêng gì hắn, ngay cả đám người Tề Thất cũng là như thế!
“Vù”
Đột nhiên tiếng xé gió vang lên, Phí Tứ nhảy lên, tay hóa thành thủ đao chém về phía Tư Đồ Hạo Thiên.
Tư Đồ Hạo Thiên tâm thần vừa động, cười lạnh một tiếng, một tay quăng khi thế Lưu Thiên Quân ra.
Sắc mặt Phí Tứ hơi đổi, vội vàng hóa thủ thành đao, một phát chụp lấy thi thể của Lưu Thiên Quân, tốc độ chậm lại, muốn lui ra sau.
- Chạy đi đâu?
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, thân hình thoáng một cái, trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Phí Tứ, thủ đao xuất ra, toàn lực chém về phía đầu của Phí Tứ.
Trong lòng Phí Tứ chấn động, vội vàng lui ra sau 1 bước, giơ tay trái lên, muốn đỡ lấy thủ đao của Tư Đồ Hạo Thiên.
“Bốp”
“Rắc”
Thủ đao chém trúng, cánh tay của Phí Tứ không cách nào thừa nhạn được Kình lực kinh khủng, tiếng xương gãy vang lên, khí huyết trong cơ thể quay cuồng.
Một kích đắc thủ, Tư Đồ Hạo Thiên không ngừng lại, chân phải quét vào mắt cá chân của Phí Tứ.
Cánh tay của Phí Tứ bị phế, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, năng lực phản ứng đã trở nên chậm lại, đối mặt với đòn công kích mãnh liệt của Tư Đồ Hạo Thiên, hắn không có tránh né, liền bị đá trúng.
“Rắc”
Tiếng xương gãy lại vang lên, mắt cá chân trái của Phí Tứ đã vỡ vụn, mất đi trọng tâm, liền cùng với thi thể của Lưu Thiên Quân ngã xuống đất.
Xảy ra cảnh tượng như vậy làm cho Tư Đồ Thần cả kinh trợn mắt há hốc mồm, mặc dù hắn đã nghe qua Quán đính thần kỳ, lại không thể tin nổi chỉ trong thời gian vài ngày ngắn ngủi mà Tư Đồ Hạo Thiên đã trở nên mạnh mẽ như thế.
Không riêng gì hắn, ngay cả đám người Tề Thất cũng cả kinh không nhẹ.
Ở bọn hắn xem ra, mặc dù Tư Đồ Hạo Thiên trở nên mạnh mẽ nhưng muốn đánh bại Phí Tứ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Mà lúc này, chỉ trong mấy chiêu Tư Đồ Hạo Thiên đã phế đi 1 tay, 1 chân của Phí Tứ, làm cho Phí Tứ mất đi lực chiến đấu.
Điều này làm cho bọn hắn vô cùng giật mình.
- Vừa rồi ngươi dùng đúng là Hồng quyền.
Đúng lúc này Phí Tứ ngó chằm chằm vào Tư Đồ Hạo Thiên:
- Ngươi đã đầu phục vào Hồng Vũ môn?
- Chú Tứ quả nhiên kiến thức rộng rãi, chỉ mới giao thủ đã biết lai lịch công phu của ta.
Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy, cười cười, trọng nụ cười tràn đầy ý châm chọc.
- Ngươi…Tại sao ngươi lại đầu nhập vào Hồng Vũ môn?
Tư Đồ Thần tức giận nhìn vào Tư Đồ Hạo Thiên, khàn giọng quát.
- Tại sao ư?
Tư Đồ Hạo Thiên nghe vậy, liền cười phá lên:
- Lão tạp mao Tư Đồ, ông còn hỏi ta tại sao ư? Ông vô tình thì đứng trách ta vô nghĩa, khi ông đuổi ta ra Đông Hải bang thì ông có nghĩ đến ngày hôm nay không?
- Những năm nay, ta luôn xem ngươi như con ruột, thậm chí tính toán đem giang sơn giao lại cho ngươi.
Tư Đồ Thần giận đến cả người run lên:
- Cho dù bởi vì chuyện Hàng Hồ mà ta đoạn tuyệt với ngươi, đuổi ngươi ra Đông Hải bang nhưng mà ta cũng không lấy lại tài sản bên ngoài của ngươi….
- Đủ rồi.
Tư Đồ Hạo Thiên đột nhiên quát lên một tiếng lớn:
- Tư Đồ Thần, trên đời này không có bán thuốc hối hận, bây giờ ông nói những lời đấy đã trở thành vô dụng rồi.
- Ngươi….
Tư Đồ Thần bị chọc tức đến sắc mặt tím lại, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
- Tư Đồ Hạo Thiên, anh Thần giao Đông Hải bang lại cho ngươi, ngươi hãy để cho anh Thần một con đường sống.
Phí Tứ chen miệng nói.
- Cho ta?
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh:
- Con mẹ nó là cho ta sao? Đây không phải là cho, mà là ta đoạt lại những thứ vốn là của ta.
- Chẳng…Chẳng lẽ ngươi ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
Trong lòng Phí Tứ cả kinh, nhưng lại tỏ ra trấn định, nói:
- Nếu ngươi làm như vậy, tương đương vi phạm quy định của tổ chức Viêm Hoàng, tổ chức Viêm Hoàng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Tổ chức Viêm Hoàng sao? Chú Tứ, chú Tứ của ta, ngươi cảm thấy hiện tại Lữ Thương Hải sẽ giúp các ngươi sao?
Tư Đồ Hạo Thiên nở nụ cười châm chọc.
- Không sai, Lữ Thương Hải sẽ không làm như vậy!
Mắt thấy Tư Đồ Hạo Thiên chẳng những muốn đoạt quyền, còn muốn đem mình cùng Phí Tứ đuổi tận giết tuyệt, Tư Đồ Thần từ trong tức giận thanh tỉnh trở lại, chỉ thấy hắn lạnh lùng ngó Tư Đồ Hạo Thiên, gằn từng chữ:
- Nhưng mà ngươi cho rằng ta có thể đứng vững gót chân ở vùng tam giác Trường Giang này là dựa vào một mình Lữ Thương Hải sao?
- Cha nuôi tốt của ta, ngươi đây là uy hiếp ta sao?
Tư Đồ Hạo Thiên cười:
- Ta sợ a.
- Vậy thì ngươi thử đi.
Tư Đồ Thần quát lạnh một tiếng, khôi phục mấy phần ngạo thế của một bá chủ của thế giới ngầm trong vùng tam giác Trường Giang.
- Ta nói ta sợ, làm sao dám thử đây?
Tuy nói là vậy nhưng mà trên mặt Tư Đồ Hạo Thiên vẫn không tỏ ra sợ hãi, ngược lại mang theo vài phần châm chọc:
- Dĩ nhiên ta sẽ tìm một người thích hợp để chịu trách nhiệm, ví dụ như thế tiểu tử Diệp Phàm kia.
“Hắc”
Lần này, Tư Đồ Thần không có nói cái gì nữa, chỉ là cười lạnh, hắn không tin Tư Đồ Hạo Thiên có thể đem chuyện hôm nay gài tang vậy cho Diệp Phàm.
- Cha nuôi tốt của ta, nếu như ngươi gọi điện thoại cho Diệp Phàm, để hắn tới nơi này, ta sẽ bỏ qua cho ngươi và chú Tứ, như thế nào?
Tư Đồ Hạo Thiên mỉm cười hỏi.
Hả?
Nghe Tư Đồ Hạo Thiên nói thế, sắc mặt Tư Đồ Thần biến đổi:
- Người của Hồng Vũ môn cũng ở đây?
- Thông minh, nếu như không có Hồng Vũ môn làm hậu thuẫn, làm sao ta dám để tên tiểu tử Diệp Phàm kia đến đây? Ta không đánh lại hắn a.
Tư Đồ Hạo Thiên cười cười..
- Ngươi…Ngươi năm mờ.
Tư Đồ Hạo Thiên tức giận.
- Lão tạp mao Tư Đồ, ngươi có thể lựa chọn từ chối.
Tư Đồ Hạo Thiên cười lạnh, đi đến trước người Phí Tứ, giẫm lên mặt Phí Tứ:
- Nhưng mà ta đảm bảo, đầu của Phí Tứ sẽ bị ta giẫm nát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.