Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 86: Bị dọa đến mức đột tử

Thiên Bôi Bất Tuý

07/10/2021

Sau khi ông ta xem xong. "Cop!"

Tay anh Long không khỏi khẽ run rẩy, tư liệu trên tay đều lập tức rơi xuống đất.

Lúc anh Long ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên, trong mắt ông ta đã tràn ngập kính sợ. “Anh Long, anh... Anh sao thế?”

Người đàn ông xăm hình hoa trên tay vô cùng nghi ngờ hỏi.

Bởi vì tư liệu vừa vặn rơi xuống trước mặt người đàn ông xăm hình hoa trên tay, anh ta vội vàng kh lưng nhặt lên, muốn xem anh Long đã nhìn thấy gì, mà có phản ứng lớn tới vậy. “Chuyện này chuyện này...

Sau khi người đàn ông xăm hình hoa trên tay thấy từ liệu, anh ta cũng bị kinh hãi trợn to mắt, gương mặt trắng bech. “Trời ạ, cháu ngoại của Lê Chí Thành"

Lúc người đàn ông xăm hình hoa trên tay thấy thông tin này, anh ta không nhịn được kinh ngạc kêu lên, giọng nói đều vì kinh hãi mà trở nên sắc bén dị thường.

Ngay sau đó, người đàn ông xăm hình hoa trên cánh tay chịu kích thích, vậy mà đột nhiên ngã ra sau, dán sát vào xe lăn, sau đó co giật kịch liệt, miệng đều sùi bọt trắng.

Con mẹ nó là bị dọa đến mức đột tử rồi. “Anh Hùng! Anh Hùng!”.

Mấy đàn em phía sau người đàn ông xăm hình hoa trên tay vội vàng tiến lên véo tay anh ta, cùng với lay anh ta nữa. “Chuyện này... Rốt cuộc chuyện này là sao thế?”

Trần Hạo thấy chị Hoa, anh Long, cùng với người đàn ông xăm hình hoa trên tay có phản ứng kịch liệt như vậy, thì vô cùng nghi ngờ, anh ta không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là đảm anh Long đã thấy gì.

Ngay cả Trần Ánh Tuyết cũng không nhịn được nói: “Rốt cuộc là bọn họ thấy gì khủng bố, mà ngay cả tên xấu xa kia cũng bị dọa sùi bọt mép rồi.”

Lâm Thiên chỉ cười, sau đó nhìn về phía anh Long. "Anh Long, bây giờ tin rồi chứ?” “Tôi... Đương nhiên là tôi tin. Cậu chủ Lâm, cậu gọi tôi là Hoàng Long được rồi, cậu đừng gọi tôi là anh Long!” Anh Long cười khan nói, thái độ cũng trở nên cung kính dị thường.

Nói đùa, người này không chỉ là chủ tịch công ty chỉ nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh. khiến anh Long kiêng kị chính là, người này còn là cháu ngoại của Lê Chí Thành.

Đây là cháu ngoại của người giàu nhất Tây Nam. Đừng nói là thành phố Bảo Thạnh, phóng tầm mắt ra ba tỉnh Thay Nam, đều là đời thứ ba giàu có nhất, rất trâu bò.

Mà anh Long này thì sao? Chẳng qua chỉ là thủ lĩnh của đám lưu manh trong một khu vực nhỏ, khu phố ở thành phố Bảo Thạnh, cấp bậc thân phận địa vị này, tuyệt đối kém xa vạn dặm.

Một người nhà giàu số một, muốn bóp chết tên thủ lĩnh đám lưu manh ở khu vực nhỏ như anh Long, có thể nói là rất dễ dàng.

Mà anh ta, dám động vào Lâm Thiên sao?



Tuyệt đối không dám, cho dù bây giờ anh ta có thể giết Lâm Thiên, nhưng anh ta có thể nhận nổi việc bị ông cụ Lê trả thù sao? Tuyệt đối không nhận nổi,

Nếu không đắc tội nổi, ông ta chỉ có thể cúi đầu. “Chuyện này... Chuyện này...

Trần Hạo thấy anh Long củi đầu với Lâm Thiên, thậm chỉ gọi Làm Thiên là cậu chủ Lâm, trong lòng anh ta đã đẩy lên sóng to gió lớn,

Trong đầu Trần Hạo xuất hiện một ý nghĩ kinh hãi, chẳng lẽ Lâm Thiên thật sự là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh

Xuyên... “Cậu chủ Lâm, chuyện hôm nay, hoàn toàn chỉ là hiểu lầm, quấy rầy nhã hứng của cậu chủ Lâm, tôi thật sự xin lỗi cậu, tôi sẽ lập tức dẫn người rời đi.” Anh Long liên tục nói.

Lâm Thiên nâng ly rượu trên bàn lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó nhẹ nhàng bằng quơ nói: “Hiểu làm sao? Đây không phải là hiểu lầm, nếu không có tôi ở đây, hôm nay người anh em của tôi đã bị người của ông giết chết, trước khi đi, ông không cho tôi một công đạo à?" “Chuyện này. Không biết cậu chủ Lâm muốn công đạo thế nào?" Anh Long lau mồ hỏi trên trần, hơi khẩn trường nói,

Lúc này, người đàn ông xăm hình hoa trên tay bị dọa thiếu chút nữa đột tử, đã được mấy đàn em gọi tỉnh lại, đang thở hổn hển từng hơi, nhưng gương mặt hơi trắng xanh. “Ví dụ như, lấy mạng của anh ta, cho tôi công đạo" Làm Thiên chỉ người đàn ông xăm hình hoa trên tay. "Cái gì?”

Người đàn ông xăm hình hoa trên tay mới tỉnh lại, nghe thấy những lời này của Lâm Thiên, lại bị dọa tới mức toàn thân run lên, sau đó ngã ngửa ra, lại một lần nữa miệng sùi bọt mép. “Mấy người các cậu, đừng động vào cậu ta nữa. Cậu ta đắc tội cậu chủ Lâm, là cậu ta xứng đáng.

Anh Long vẫy tay với mấy đàn em đang định cứu người đàn ông xăm hình hoa trên tay. Rõ ràng là anh Long làm vậy có mục đích, là thuận theo ý của Lâm Thiên.

Mấy đàn em nghe thấy vậy, đều ngoan ngoãn lùi trở về, không cứu người đàn ông xăm hình hoa trên tay nữa.

Tình hình của người đàn ông xăm hình hoa trên tay hiện giờ càng nghiêm trọng hơn, trong tình huống không có ai cứu chữa, anh ta giật giật mấy cái rồi tắt thở. Anh Long thấy thế, vội nói với Lâm Thiên: “Cậu chủ

Lâm, mạng của cậu ta, đã không còn nữa.

Mạng của người đàn ông xăm hình hoa trên tay, là công đạo của anh Long cho Lâm Thiên.

Lâm Thiên gật đầu, nghĩ thầm anh Long này rất thẳng tính. "Hoàng Long, ngồi đi.

Lâm Thiên nhẹ nhàng bằng quơ vây tay với anh Long, ý bảo anh ta ngồi đối diện mình. “Cậu chủ Lâm, tôi... Tôi đứng là được rồi.” Anh Long cười nói.

Lâm Thiên khẽ cau mày: “Tôi đã bảo ông ngồi, ông cứ ngồi đi. “Chuyện này... Nếu cậu chủ Lâm đã nói như vậy. Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh. Sau khi anh Long nói xong, trên gương mặt xuất hiện tươi cười ngồi xuống. Sau khi ngồi xuống. “Nếu người kia đã chết, vậy sổ sách ngày hôm nay, xóa bỏ.” Lâm Thiên lạnh nhạt nói.

Anh Long nghe Lâm Thiên nói như vậy, trong lòng ông ta mới thở phào nhẹ nhõm. “Lâm Thiên, anh... Anh thật sự là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở thành phố Bảo Thạnh sao?” Trần Hạo ở bên cạnh, không nhịn được khiếp sợ hỏi.

Không đợi Lâm Thiên mở miệng, anh Long đã nói: “Cậu ấy chẳng những là chủ tịch công ty chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạnh, còn là cháu ngoại của Lê Chí Thành, Trần Hạo, vận may của cậu tốt thật, vậy mà có bạn trâu bò như thế.” “Cái... Cái gì? Cháu... Cháu ngoại của ông Lê sao?” Trần Hạo bị tin tức này dọa sợ trợn to mắt.



Tuy Trần Hạo không dám tin, nhưng anh ta biết, tình báo ở chỗ chị Hoa, tuyệt đối không có khả năng sai được.

Đến bây giờ, cuối cùng Trần Hạo cũng biết, vì sao Lâm Thiên tràn ngập tự tin nói, anh có thể giải quyết mọi chuyện, bảo mình không cần lo lắng.

Lúc ấy, Trần Hạo vẫn luôn không nghĩ ra, không nghĩ ra sao Lâm Thiên lại tràn đầy tự tin như vậy, cuối cùng bây giờ anh ta cũng hiểu rõ rồi.

Cuối cùng Trần Hạo cũng hiểu rõ, đảm chị Hoa, anh Long, người đàn ông xăm hình hoa trên tay, vì sao bị dọa thành như vậy.

Ngay cả Trần Ánh Tuyết, sau khi nghe thấy lời anh Long, cũng vô cùng kinh hãi che miệng, vẻ mặt khó mà tin. Tuy Trần Ánh Tuyết có vẻ đơn thuần, nhưng cô ấy cũng từng nghe nói tới tên Lê Chí Thành, cô ấy cũng biết

Lê Chí Thành là người giàu nhất Tây Nam. “Trần Hạo, tôi biết bây giờ cậu chắc chắn rất khiếp sợ, chuyện này lát nữa lại nói.” Lâm Thiên nói. Trần Hạo gật đầu.

Lâm Thiên lại quay đầu nhìn về phía anh Long. “Hoàng Long, tôi nghe nói con phố này do ông bảo kê, đúng không?" Lâm Thiên mở miệng hỏi. “Đúng thế, nhưng tôi chỉ làm ăn nhỏ, so với Tỉnh Xuyên, chỉ như cháu và ông nội.” Anh Long cười gượng nói. “Vậy ông có muốn kiêu ngạo hay không?” Lâm Thiên mở miệng hỏi. “Đương nhiên là muốn, nhưng mà, mỗi một nơi ở thành phố Bảo Thạnh, đã sớm bị chia cắt, tôi có thể chiếm lấy mấy mảnh đất, đã không dễ dàng, muốn kiêu ngạo, khó như lên trời.” Anh Long nói. "Nếu có Tỉnh Xuyên tôi giúp thì sao?” Lâm Thiên cười “Tỉnh Xuyên giúp sao?” Anh Long ngẩn ra. “Cậu... Cậu chủ Lâm, tôi không hiểu ý của cậu." Anh Long không rõ lắm. “ỷ rất đơn giản, sau này ông đi theo tôi, ông là người của tôi, đương nhiên là tôi sẽ giúp ông kiêu ngạo." Lâm Thiên thản nhiên nói.

Im lặng một lát, Lâm Thiên tiếp tục nói: “Thế nào?” “Chuyện này... Chuyện này có thể chứ?" Anh Long rất kinh ngạc vui mừng hỏi.

Anh Long biết rất rõ, nếu không chiếm được trợ giúp, với năng lực hiện giờ của ông ta, cùng làm là chỉ lăn lộn ở mấy con phố, căn bản không làm lớn được.

Nếu Tỉnh Xuyên nguyện ý giúp ông ta, như vậy ông ta có vốn để kiêu ngạo. “Ông cảm thấy tôi nói đùa sao?” Lâm Thiên giang tay nói.

Lúc trước Lâm Thiên đấu với Khương Hùng Dũng, Lâm Thiên đã có ý nghĩ xây dựng thế lực xã hội đen, nhưng mà vẫn chưa tìm được cơ hội.

Mà hiện giờ, Lâm Thiên cảm thấy thời cơ tới rồi. “Được! Tôi nguyện ý! Tôi nguyện ý đi theo cậu chủ

Lâm” Anh Long trực tiếp đồng ý,

Chỉ dựa vào điểm Lâm Thiên là cháu ngoại của Lê Chí Thành, anh Long đã cảm thấy, ông ta đi theo Lâm Thiên không mất mặt, thậm chí còn rất vinh quang,

Phải biết rằng, nếu không có cơ hội ngày hôm nay, một tên thủ lĩnh đảm lưu manh như anh Long, có khả năng cả đời này cũng không trèo được tới chỗ nhân vật lớn là cháu ngoại của Lê Chí Thành. "Được, vậy Hoàng Long, sau này ông sẽ là người của

Lâm Thiên tôi.” Lâm Thiên nói. "Vàng vàng vàng. Tôi kính rượu cho cậu chủ Làm"

Anh Long vội vàng nâng ly rượu lên, sau đó ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

Sau khi bỏ ly xuống, Làm Thiên tiếp tục nói "Tập đoàn Tình Xuyên tôi là tử địch với tập đoàn Hùng Dũng, mục tiêu của tôi rất đơn giản, tương lai sẽ đánh Khương Hùng Dũng, thống nhất thế lực xã hội đen ở thành phố Bảo Thạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Đại Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook