Chương 207: Cậu Lâm trong truyền thuyết
Thiên Bôi Bất Tuý
11/10/2021
"Mẹ kiếp tóc vàng, mày đụng vào người nào thế hả?" Sắc mặt của anh Cơ
cũng trở nên khó coi. Đến cả An Tiểu Mai cũng bị sự đông đảo của phía
bên kia dọa sợ không dám lên tiếng.
Sự chênh lệch số lượng của hai bên quá lớn. "Tóc vàng, chuyện này anh không giúp được mày đâu, mày tự mình giải quyết đi." Anh Cơ nói.
Dĩ nhiên anh Cơ cũng hiểu mười mấy người bọn họ không thể nào ăn được đối phương rồi. Sau khi nói xong, anh Cơ phất phất tay, sau đó xoay người ngồi lên con mô tô Quỷ Hỏa của hắn, mười mấy kẻ hắn đưa đến cũng vội vàng lên xe. "Anh Cơ! Anh Cơ đừng đi mà!"
Tóc vàng vội vàng ngăn cản.
Nhưng anh Cơ cũng chẳng thèm nghe lời thỉnh cầu của cậu ta. "Brum brum!"
Tiếng động cơ của mô tô rú lần, nhóm người anh Cơ cũng lập tức lái xe rời khỏi đó. "Anh... Anh yêu, làm sao vậy! Sao đại ca anh lại đi mất rồi?" An Tiểu Mai cũng bối rối hỏi.
Mặc dù An Tiểu Mai rất mong chờ đánh nhau, song đó là nếu bọn họ sẽ thắng chứ không phải là bọn họ thành kẻ bị đánh đâu. "Anh... Anh... Tóc vàng cũng trở nên bối rối. lên. "Các anh em, bao vây nó lại cho tao!" Gã tóc đỏ gào
Trong nháy mắt, hơn bốn mươi người bên đó đã lao thẳng đến, bao vây nhóm ba người Lâm Thiên. Thanh niên tóc đỏ đó bước đến trước. "Tóc vàng! Kẻ mày gọi tới đều bị dọa chạy cả rồi, mày còn đánh tiếp với tao như nào đây?" Gã thanh niên tóc đỏ đắc ý nói. "Anh, trước đó là hiểu lầm hết ạ! Hiểu lầm ạ!" Tóc vàng gượng gạo cười đáp lại. "Hiểu cái con mẹ mày lầm ấy!"
Gã thanh niên tóc đỏ quát lên, đồng thời nắm tóc tên tóc vàng kéo xuống, tát bôm bốp vào mặt cậu ta. "Quỳ xuống cho tao! Dập đầu nhận lỗi!" Gã tóc đỏ phách lối nói.
Tóc vàng nhìn hơn bốn mươi người bên đối phương, cậu ta chỉ có thể gật đầu. "Em quỳ! Em quỳ!"
Ngay sau đó, tóc vàng quỳ xuống đất, dập đầu nhận lỗi.
Đối phương có hơn bốn mươi người mà cậu ta chỉ có một mình, cậu ta chỉ có thể chọn củi mình thôi! "Tóc vàng, anh... sao anh lại sợ như thế hả? Anh đã nổ với tôi là anh giỏi giang lắm cơ mà! Không ngờ anh lại quỳ xuống dập đầu đấy!"
An Tiểu Mai thấy tóc vàng lại quỳ xuống dập đầu, cô ta tức tối quát lên, thậm chí cô ta còn chẳng gọi là anh yêu nữa mà gọi luôn là tóc vàng.
Thấy tóc vàng quỳ xuống, Lâm Thiên cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào.
Bởi lẽ Lâm Thiên vẫn luôn cảm thấy cái tên tóc vàng này thật ra chẳng có bản lĩnh gì, để lộ nguyên hình cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tóc vàng cũng chẳng để ý đến An Tiểu Mai mà vẫn tiếp tục van cầu tha thứ từ gã thanh niên tóc đỏ kia. "Anh, mong anh tha cho em ạ." "Được thôi, mày đưa cô bạn gái nhỏ kia cho anh mày sung sướng chút đỉnh rồi tao sẽ tha cho mày" Gã thanh niên tóc đỏ cười nói. "Anh cứ tự nhiên ạ!" Tóc vàng gượng cười đáp. "Xem như mày biết điều!"
Gã thanh niên tóc đỏ đạp tóc vàng ngã lăn ra đất sau đó đi về phía An Tiểu Mai. "Tóc vàng! Anh là thằng khốn!"
Lúc nghe thấy câu nói "Anh cứ tự nhiên" của tóc vàng, An Tiểu Mai đã tức đến xì khói.
Lúc này, gã thanh niên tóc đỏ đã đến trước mặt An Tiểu Mai. "Cô em, bạn trai em đã không bảo vệ được em rồi thì đi với anh được không? Đêm nay anh sẽ làm em được sung sướng nhé"
Gã thanh niên tóc đỏ vừa nói vừa dùng ngón tay nâng cằm An Tiểu Mai lên. "Cút đi!"
An Tiểu Mai thở dốc gật tay gã ra.
Gã thanh niên tóc đỏ lập tức nổi giận. "Mẹ kiếp, rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt à?"
Sau khi gã thanh niên tóc đỏ nói xong, gã lập tức giơ tay muốn tát vào mặt An Tiểu Mai. "Bụp!"
Lúc tay gã sắp sửa chạm đến mặt An Tiểu Mai thì cổ tay đã bị nằm chặt.
Người tóm lấy cổ tay gã là Lâm Thiên. "Người anh em, đánh phụ nữ thì không hay đầu" Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Dù gì An Tiểu Mai cũng là em gái của An Tiểu Ngọc,
Lâm Thiên đã đồng ý với An Tiểu Ngọc phải giúp cô ta nên không thể đứng nhìn An Tiểu Mai bị đánh được. "Mẹ mày, mày là thằng nào? Bạn trai cô ta cũng chẳng quản mà mày lại ở đây nhiều chuyện à, không muốn bị đánh thì cút sang một bên" Gã thanh niên tóc đỏ hung dữ trợn mắt nhìn Lâm Thiên. "Chú kia, nhanh cứu tôi! Đừng có bỏ tôi lại!" An Tiểu Mai nắm cánh tay Lâm Thiên.
Lúc này An Tiểu Mai đã bị dọa sợ, bây giờ người duy nhất quanh đây cô ta có thể cầu cứu cũng chỉ có mình Lâm Thiên thôi.
Lâm Thiên nhìn An Tiểu Mai lắc đầu nói: "Giờ em biết loại chuyện mà em mong này không dễ chơi rồi chứ?"
Ngay sau đó, Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn gã thanh niên tóc đỏ kia. "Cho các cậu cơ hội sống, đừng đứng đấy tỏ vẻ trều ghẹo người khác nữa, đến từ đâu thì quay về đó đi. Người trên giang hồ thật chẳng chơi như các cậu đâu." Lâm Thiên bình tĩnh đáp. "Mày đứng đây giả bộ cái mẹ gì? Có bản lĩnh thì gọi người giang hồ đến xem nào!" Gã thanh niên tóc đỏ cười lạnh nói. "Ầy... Được rồi, vậy tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cậu. Hôm nay tôi sẽ cho các cậu xem thử xem người giang hồ thực sự thế nào." Lâm Thiên bình thản nói.
Lâm Thiên biết mấy gã thanh niên này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, anh cảnh cáo suông cũng vô dụng, phải làm thật mới chế ngự được chúng nó.
Ngay sau đó, Lâm Thiên lấy điện thoại ra gọi đi.
Sau khi dặn dò mấy câu ngắn gọn, Lâm Thiên liền cúp điện thoại. "Nhóc gọi người phải không? Được thôi, anh chờ!" Gã thanh niên tóc đỏ ngạo mạn nói.
Lâm Thiên quay sang nhìn An Tiểu Mai.
An Tiểu Mai đã không còn giễu cợt Lâm Thiên như trước nữa, bởi vì lúc gã tóc đỏ kia muốn bắt nạt cô ta, Lâm Thiên lại đứng ra giúp cô đỡ lấy một cái bạt tai.
Chuyện này nhất thời khiến An Tiểu Mai có phần động lòng, cũng có chút cảm động. "Ông chú, lúc trước tôi đúng là đã trách lầm chú rồi, chú không phải kẻ nhát gan!" An Tiểu Mai nói.
Chỉ riêng việc Lâm Thiên dám một mình đứng ra nói chuyện với bọn chúng đã khiến An Tiểu Mai cảm thấy Lâm Thiên không phải kẻ hèn nhát rồi.
Ngược lại tên tóc vàng mà cô vẫn luôn cho là rất tài giỏi mới này đã biến thành một gã hèn nhát quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Lâm Thiên cười đáp: “Lúc trước khi em nói anh là thang hèn nhát anh cũng đã nói rồi, anh với bạn trai em, ai mới là thang hèn thì chưa biết đâu. “Có điều ông chủ, chủ... chú thực sự có thể gọi người đến sao?" An Tiểu Mai yếu ớt hỏi.
Hiện tại, An Tiểu Mai đang vô cùng lo lắng. “Không phải anh đã nói với em rồi sao, ngay cả trận chiến nghìn người anh cũng từng lãnh đạo rồi mà em còn nghĩ anh không thể gọi người đến đây à?" Lâm Thiên cười đáp. "Ông chủ, đã là lúc nào rồi, chú đừng có đùa nữa được không?" An Tiểu Mai liếc mắt nhìn Lâm Thiên. "Vậy em nghĩ anh có thể gọi người đến hay không?" Lâm Thiên nở nụ cười đầy suy tư. "Dĩ nhiên là không rồi"An Tiểu Mai lắc đầu nói. "Được. Đợi lúc nữa em sẽ biết!" Lâm Thiên không nói thêm gì nữa.
Mà An Tiểu Mai cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, một chiếc Mercedes Benz dẫn đầu, mười mấy chiếc xe thương vụ đen chạy theo sau, tất cả đều mở đèn chớp, chầm chậm lái qua đây.
Biển xe của chiếc xe đen này là 3333. "Mẹ nó, người đến khủng cỡ nào mà đi cả hàng dài như vậy chứ!”
Mấy thanh niên quanh đó đều bị cảnh tượng đó dọa sơ hết hồn. "Biển xe 3333, đây... đây không phải là biển xe của anh Long sao?" Gã thanh niên tóc đỏ hét lên kinh ngạc. "Gì cơ? Anh Long!"
Mấy thanh niên quanh đó đều kinh ngạc hét lên.
Những thanh niên xã hội này đương nhiên biết anh
Long là ai, chính là một anh lớn! "Sao anh Long lại đột ngột đến đây? Chẳng lẽ là đến quán bar uống rượu sao?" Gã thanh niên tóc đỏ nói.
Sau khi nghe được những lời này, An Tiểu Mai cũng bị chấn động. "Uầy, đây là xe của anh Long sao? Trước đó tôi còn nói bao giờ mới có cơ hội được gặp những nhân vật lớn như vậy chứ. Không ngờ lại gặp được liền luôn!" An Tiểu Manh kích động nói.
Một gã đàn ông trung niên mạnh mẽ bước xuống từ chiếc xe Mercedes, anh ta chính là anh Long.
Tổng cộng có bảy mươi người bước xuống từ những chiếc xe thương vụ đen phía sau.
Bảy mươi người này đều mặc âu phục đen, đeo kính râm, vóc dáng vạm vỡ, khí thế lấn át. Thậm chí còn có rất nhiều người trong số đó còn có vết sẹo dữ tợn trên mặt
Dưới sự hướng dẫn của anh Long, cả bảy mươi người đồng loạt đi qua bên này. Khí thể không biết mạnh mẽ gấp bao lần nhóm thanh niên đứng quanh đó.
Những gã thanh niên trẻ tuổi vội vàng lùi bước, không dám cản đường họ.
Trò gì đây, đây là anh Long đó! Đám người đó nhanh chóng bước đến trước mặt Lâm
Thiên. "Cậu Lâm, Tiểu Long đến báo cáo!" Anh Long cũi người trước Lâm Thiên. "Cậu Lâm!"
Bảy mươi tên áo đen phía sau đều đồng loạt cúi người chào Lâm Thiên, khí thế mạnh mẽ!
Trong nháy mắt, xung quanh đều trở nên tĩnh lặng.
An Tiểu Mai che miệng, hoang mang vô cùng.
Đến nằm mơ An Tiểu Mai cũng không dám nghĩ Lâm Thiên thực sự có thể gọi người đến hơn nữa còn lợi hại đến như thế!
Đám người của gã thanh niên tóc đỏ kia càng thêm sợ hãi!
Ngay cả tên tóc vàng vẫn đang quỳ trên đất kia cũng sợ đến ngây người.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được, anh Long nổi danh khắp cái thành phố Bảo Thạnh này lại là người mà Lâm Thiên sẽ gọi đến chứ!
Lâm Thiên quay sang nhìn gã thanh niên tóc đỏ. "Nhóc con, người mà tôi gọi đến có tính là giang hồ không? Cậu đã vừa ý chưa?" Lâm Thiên lạnh nhạt hỏi. "Anh... Anh chính là cậu Lâm trong truyền thuyết đó sao?" Gã thanh niên tóc đỏ sợ hãi nhìn Lâm Thiên.
Sự chênh lệch số lượng của hai bên quá lớn. "Tóc vàng, chuyện này anh không giúp được mày đâu, mày tự mình giải quyết đi." Anh Cơ nói.
Dĩ nhiên anh Cơ cũng hiểu mười mấy người bọn họ không thể nào ăn được đối phương rồi. Sau khi nói xong, anh Cơ phất phất tay, sau đó xoay người ngồi lên con mô tô Quỷ Hỏa của hắn, mười mấy kẻ hắn đưa đến cũng vội vàng lên xe. "Anh Cơ! Anh Cơ đừng đi mà!"
Tóc vàng vội vàng ngăn cản.
Nhưng anh Cơ cũng chẳng thèm nghe lời thỉnh cầu của cậu ta. "Brum brum!"
Tiếng động cơ của mô tô rú lần, nhóm người anh Cơ cũng lập tức lái xe rời khỏi đó. "Anh... Anh yêu, làm sao vậy! Sao đại ca anh lại đi mất rồi?" An Tiểu Mai cũng bối rối hỏi.
Mặc dù An Tiểu Mai rất mong chờ đánh nhau, song đó là nếu bọn họ sẽ thắng chứ không phải là bọn họ thành kẻ bị đánh đâu. "Anh... Anh... Tóc vàng cũng trở nên bối rối. lên. "Các anh em, bao vây nó lại cho tao!" Gã tóc đỏ gào
Trong nháy mắt, hơn bốn mươi người bên đó đã lao thẳng đến, bao vây nhóm ba người Lâm Thiên. Thanh niên tóc đỏ đó bước đến trước. "Tóc vàng! Kẻ mày gọi tới đều bị dọa chạy cả rồi, mày còn đánh tiếp với tao như nào đây?" Gã thanh niên tóc đỏ đắc ý nói. "Anh, trước đó là hiểu lầm hết ạ! Hiểu lầm ạ!" Tóc vàng gượng gạo cười đáp lại. "Hiểu cái con mẹ mày lầm ấy!"
Gã thanh niên tóc đỏ quát lên, đồng thời nắm tóc tên tóc vàng kéo xuống, tát bôm bốp vào mặt cậu ta. "Quỳ xuống cho tao! Dập đầu nhận lỗi!" Gã tóc đỏ phách lối nói.
Tóc vàng nhìn hơn bốn mươi người bên đối phương, cậu ta chỉ có thể gật đầu. "Em quỳ! Em quỳ!"
Ngay sau đó, tóc vàng quỳ xuống đất, dập đầu nhận lỗi.
Đối phương có hơn bốn mươi người mà cậu ta chỉ có một mình, cậu ta chỉ có thể chọn củi mình thôi! "Tóc vàng, anh... sao anh lại sợ như thế hả? Anh đã nổ với tôi là anh giỏi giang lắm cơ mà! Không ngờ anh lại quỳ xuống dập đầu đấy!"
An Tiểu Mai thấy tóc vàng lại quỳ xuống dập đầu, cô ta tức tối quát lên, thậm chí cô ta còn chẳng gọi là anh yêu nữa mà gọi luôn là tóc vàng.
Thấy tóc vàng quỳ xuống, Lâm Thiên cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên chút nào.
Bởi lẽ Lâm Thiên vẫn luôn cảm thấy cái tên tóc vàng này thật ra chẳng có bản lĩnh gì, để lộ nguyên hình cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tóc vàng cũng chẳng để ý đến An Tiểu Mai mà vẫn tiếp tục van cầu tha thứ từ gã thanh niên tóc đỏ kia. "Anh, mong anh tha cho em ạ." "Được thôi, mày đưa cô bạn gái nhỏ kia cho anh mày sung sướng chút đỉnh rồi tao sẽ tha cho mày" Gã thanh niên tóc đỏ cười nói. "Anh cứ tự nhiên ạ!" Tóc vàng gượng cười đáp. "Xem như mày biết điều!"
Gã thanh niên tóc đỏ đạp tóc vàng ngã lăn ra đất sau đó đi về phía An Tiểu Mai. "Tóc vàng! Anh là thằng khốn!"
Lúc nghe thấy câu nói "Anh cứ tự nhiên" của tóc vàng, An Tiểu Mai đã tức đến xì khói.
Lúc này, gã thanh niên tóc đỏ đã đến trước mặt An Tiểu Mai. "Cô em, bạn trai em đã không bảo vệ được em rồi thì đi với anh được không? Đêm nay anh sẽ làm em được sung sướng nhé"
Gã thanh niên tóc đỏ vừa nói vừa dùng ngón tay nâng cằm An Tiểu Mai lên. "Cút đi!"
An Tiểu Mai thở dốc gật tay gã ra.
Gã thanh niên tóc đỏ lập tức nổi giận. "Mẹ kiếp, rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt à?"
Sau khi gã thanh niên tóc đỏ nói xong, gã lập tức giơ tay muốn tát vào mặt An Tiểu Mai. "Bụp!"
Lúc tay gã sắp sửa chạm đến mặt An Tiểu Mai thì cổ tay đã bị nằm chặt.
Người tóm lấy cổ tay gã là Lâm Thiên. "Người anh em, đánh phụ nữ thì không hay đầu" Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Dù gì An Tiểu Mai cũng là em gái của An Tiểu Ngọc,
Lâm Thiên đã đồng ý với An Tiểu Ngọc phải giúp cô ta nên không thể đứng nhìn An Tiểu Mai bị đánh được. "Mẹ mày, mày là thằng nào? Bạn trai cô ta cũng chẳng quản mà mày lại ở đây nhiều chuyện à, không muốn bị đánh thì cút sang một bên" Gã thanh niên tóc đỏ hung dữ trợn mắt nhìn Lâm Thiên. "Chú kia, nhanh cứu tôi! Đừng có bỏ tôi lại!" An Tiểu Mai nắm cánh tay Lâm Thiên.
Lúc này An Tiểu Mai đã bị dọa sợ, bây giờ người duy nhất quanh đây cô ta có thể cầu cứu cũng chỉ có mình Lâm Thiên thôi.
Lâm Thiên nhìn An Tiểu Mai lắc đầu nói: "Giờ em biết loại chuyện mà em mong này không dễ chơi rồi chứ?"
Ngay sau đó, Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn gã thanh niên tóc đỏ kia. "Cho các cậu cơ hội sống, đừng đứng đấy tỏ vẻ trều ghẹo người khác nữa, đến từ đâu thì quay về đó đi. Người trên giang hồ thật chẳng chơi như các cậu đâu." Lâm Thiên bình tĩnh đáp. "Mày đứng đây giả bộ cái mẹ gì? Có bản lĩnh thì gọi người giang hồ đến xem nào!" Gã thanh niên tóc đỏ cười lạnh nói. "Ầy... Được rồi, vậy tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cậu. Hôm nay tôi sẽ cho các cậu xem thử xem người giang hồ thực sự thế nào." Lâm Thiên bình thản nói.
Lâm Thiên biết mấy gã thanh niên này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, anh cảnh cáo suông cũng vô dụng, phải làm thật mới chế ngự được chúng nó.
Ngay sau đó, Lâm Thiên lấy điện thoại ra gọi đi.
Sau khi dặn dò mấy câu ngắn gọn, Lâm Thiên liền cúp điện thoại. "Nhóc gọi người phải không? Được thôi, anh chờ!" Gã thanh niên tóc đỏ ngạo mạn nói.
Lâm Thiên quay sang nhìn An Tiểu Mai.
An Tiểu Mai đã không còn giễu cợt Lâm Thiên như trước nữa, bởi vì lúc gã tóc đỏ kia muốn bắt nạt cô ta, Lâm Thiên lại đứng ra giúp cô đỡ lấy một cái bạt tai.
Chuyện này nhất thời khiến An Tiểu Mai có phần động lòng, cũng có chút cảm động. "Ông chú, lúc trước tôi đúng là đã trách lầm chú rồi, chú không phải kẻ nhát gan!" An Tiểu Mai nói.
Chỉ riêng việc Lâm Thiên dám một mình đứng ra nói chuyện với bọn chúng đã khiến An Tiểu Mai cảm thấy Lâm Thiên không phải kẻ hèn nhát rồi.
Ngược lại tên tóc vàng mà cô vẫn luôn cho là rất tài giỏi mới này đã biến thành một gã hèn nhát quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Lâm Thiên cười đáp: “Lúc trước khi em nói anh là thang hèn nhát anh cũng đã nói rồi, anh với bạn trai em, ai mới là thang hèn thì chưa biết đâu. “Có điều ông chủ, chủ... chú thực sự có thể gọi người đến sao?" An Tiểu Mai yếu ớt hỏi.
Hiện tại, An Tiểu Mai đang vô cùng lo lắng. “Không phải anh đã nói với em rồi sao, ngay cả trận chiến nghìn người anh cũng từng lãnh đạo rồi mà em còn nghĩ anh không thể gọi người đến đây à?" Lâm Thiên cười đáp. "Ông chủ, đã là lúc nào rồi, chú đừng có đùa nữa được không?" An Tiểu Mai liếc mắt nhìn Lâm Thiên. "Vậy em nghĩ anh có thể gọi người đến hay không?" Lâm Thiên nở nụ cười đầy suy tư. "Dĩ nhiên là không rồi"An Tiểu Mai lắc đầu nói. "Được. Đợi lúc nữa em sẽ biết!" Lâm Thiên không nói thêm gì nữa.
Mà An Tiểu Mai cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, một chiếc Mercedes Benz dẫn đầu, mười mấy chiếc xe thương vụ đen chạy theo sau, tất cả đều mở đèn chớp, chầm chậm lái qua đây.
Biển xe của chiếc xe đen này là 3333. "Mẹ nó, người đến khủng cỡ nào mà đi cả hàng dài như vậy chứ!”
Mấy thanh niên quanh đó đều bị cảnh tượng đó dọa sơ hết hồn. "Biển xe 3333, đây... đây không phải là biển xe của anh Long sao?" Gã thanh niên tóc đỏ hét lên kinh ngạc. "Gì cơ? Anh Long!"
Mấy thanh niên quanh đó đều kinh ngạc hét lên.
Những thanh niên xã hội này đương nhiên biết anh
Long là ai, chính là một anh lớn! "Sao anh Long lại đột ngột đến đây? Chẳng lẽ là đến quán bar uống rượu sao?" Gã thanh niên tóc đỏ nói.
Sau khi nghe được những lời này, An Tiểu Mai cũng bị chấn động. "Uầy, đây là xe của anh Long sao? Trước đó tôi còn nói bao giờ mới có cơ hội được gặp những nhân vật lớn như vậy chứ. Không ngờ lại gặp được liền luôn!" An Tiểu Manh kích động nói.
Một gã đàn ông trung niên mạnh mẽ bước xuống từ chiếc xe Mercedes, anh ta chính là anh Long.
Tổng cộng có bảy mươi người bước xuống từ những chiếc xe thương vụ đen phía sau.
Bảy mươi người này đều mặc âu phục đen, đeo kính râm, vóc dáng vạm vỡ, khí thế lấn át. Thậm chí còn có rất nhiều người trong số đó còn có vết sẹo dữ tợn trên mặt
Dưới sự hướng dẫn của anh Long, cả bảy mươi người đồng loạt đi qua bên này. Khí thể không biết mạnh mẽ gấp bao lần nhóm thanh niên đứng quanh đó.
Những gã thanh niên trẻ tuổi vội vàng lùi bước, không dám cản đường họ.
Trò gì đây, đây là anh Long đó! Đám người đó nhanh chóng bước đến trước mặt Lâm
Thiên. "Cậu Lâm, Tiểu Long đến báo cáo!" Anh Long cũi người trước Lâm Thiên. "Cậu Lâm!"
Bảy mươi tên áo đen phía sau đều đồng loạt cúi người chào Lâm Thiên, khí thế mạnh mẽ!
Trong nháy mắt, xung quanh đều trở nên tĩnh lặng.
An Tiểu Mai che miệng, hoang mang vô cùng.
Đến nằm mơ An Tiểu Mai cũng không dám nghĩ Lâm Thiên thực sự có thể gọi người đến hơn nữa còn lợi hại đến như thế!
Đám người của gã thanh niên tóc đỏ kia càng thêm sợ hãi!
Ngay cả tên tóc vàng vẫn đang quỳ trên đất kia cũng sợ đến ngây người.
Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được, anh Long nổi danh khắp cái thành phố Bảo Thạnh này lại là người mà Lâm Thiên sẽ gọi đến chứ!
Lâm Thiên quay sang nhìn gã thanh niên tóc đỏ. "Nhóc con, người mà tôi gọi đến có tính là giang hồ không? Cậu đã vừa ý chưa?" Lâm Thiên lạnh nhạt hỏi. "Anh... Anh chính là cậu Lâm trong truyền thuyết đó sao?" Gã thanh niên tóc đỏ sợ hãi nhìn Lâm Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.