Chương 641
Thiên Bôi Bất Tuý
01/02/2023
“Tô Bảo Nhi, cảm ơn cô.” Lâm Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo nụ cười của Tô Bảo Nhi, trong lòng rất cảm động.
Tô Bảo Nhi che miệng cười khẽ, dịu dàng nói: “Cảm ơn tôi cái gì chứ? Phải là tôi cảm ơn anh mới đúng đấy. Cơn sóng gió lần này lại là anh giúp tôi dọn dẹp mà.”
Lâm Thiên nhếch miệng cười, trêu ghẹo cô ấy: “Vậy thì dùng hành động thực tế để cảm ơn tôi đi.”
Nghe anh nói vậy, khuôn mặt của Tô Bảo Nhi thoáng cái đã đỏ lên rồi, ngượng ngùng nói: “Bây giờ vẫn còn là ban ngày ban mặt đấy.”
“Kéo rèm cửa sổ lại chẳng phải là thành buổi tối rồi sao?” Lâm Thiên cười nói.
Lâm Thiên vừa nói, vừa đứng dậy đi đến trước mặt Tô Bảo Nhi, trực tiếp ôm lấy Tô Bảo Nhi, đi thẳng lên tầng.
“Anh... xấu xa!” Lúc này, mặt Tô Bảo Nhi đã trở nên phiếm hồng, hờn dỗi một tiếng.
….
Năm giờ chiều, Lâm Thiên nhận được điện thoại của Lưu Thân gọi đến.
Lưu Thân gửi địa chỉ cụ thể của Trịnh Lưu Khải ở Kim Vân cho Lâm Thiên.
Sau khi Lâm Thiên lấy được địa chỉ, lập tức rời khỏi nhà của Tô Bảo Nhi, đi thẳng đến sân bay, ngồi máy bay đi đến Kim Vân.
Mục đích chuyến đi này của Lâm Thiên rất đơn giản, đó là tính sổ với Trịnh Lưu Khải.
Nếu như Trịnh Lưu Khải chỉ đắc tội với Lâm Thiên, Lâm Thiên làm cho anh ta thân bại danh liệt, thì cũng thôi đi.
Nhưng anh ta lại tìm đường chết chấm mút người phụ nữ của Lâm Thiên, vậy thì ngại quá, anh ta nhất định phải chết.
….
Kim Vân.
Trong căn biệt thự của Trịnh Lưu Khải.
Trợ lý của Trịnh Lưu Khải đã rời đi rồi. Bây giờ anh ta đang ngồi một mình ở trên ghế sô pha, nâng ly rượu rót từng ngụm từng ngụm xuống cổ họng.
Lúc ngày, cả người Trịnh Lưu Khải nồng nặc mùi rượu, mặt cũng đỏ đến tận cổ rồi. Rõ ràng anh ta đã uống không ít rượu.
Trịnh Lưu Khải lại ‘ừng ực’ mấy ngụm rượu, sau đó anh ta nện chai rượu xuống đất ‘choang’ một cái.
“Lâm Thiên, anh là tên khốn kiếp! Đều tại anh, con mẹ nó hại tôi. Anh đã chặt đứt tương lai của tôi, Trịnh Lưu Khải tôi sẽ không để anh sống dễ chịu đâu. Anh đợi mà xem, ông đây sẽ thuê sát thủ giết chết anh.” Trịnh Lưu Khải phẫn nộ rống lên.
Trịnh Lưu Khải không cam tâm bị đánh bại như vậy. Trong lòng anh ta đã hạ quyết tâm rồi, muốn bỏ ra số tiền lớn thuê sát thủ đến giết chết Lâm Thiên.
Mặc dù bây giờ anh ta đã thân bại danh liệt, đã bị cấm trở lại showbiz, nhưng anh ta đã lăn lộn tám năm ở trong giới này, tích góp được không ít của cải. Tiền thuê sát thủ anh ta vẫn có thể mặc sức lấy ra được.
“Ồ? Anh muốn thuê sát thủ giết chết tôi sao?” Một âm thanh lạnh băng đột nhiên vang lên.
Trịnh Lưu Khải nghe được giọng nói này lập tức ngẩng đầu lên, chiếu vào mắt của anh ta chính là bóng hình của Lâm Thiên.
Giờ này phút này, Lâm Thiên đang bình yên đứng ở trước mặt Trịnh Lưu Khải.
“Lâm… Lâm Thiên!”
Sau khi Trịnh Lưu Khải nhìn thấy Lâm Thiên giống như ma quỷ xuất hiện, anh ta vô cùng giật mình sợ hãi.
“Anh… Sao anh có thể ở chỗ này? Sao anh lại vào được đây?”
Trịnh Lưu Khải thậm chí còn dụi dụi hai mắt mấy cái, cho rằng bản thân mình nhìn lầm rồi chứ. Nhưng anh ta xác nhận hết lần này đến lần khác, mình quả thực không bị hoa mắt.
“Đương nhiên là đến tìm anh tính sổ rồi. Về việc tôi vào đây bằng cách nào ư? Ổ khóa và cửa sổ của nhà anh chẳng thể ngăn được tôi đâu.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Ngay sau đó, hai mắt Lâm Thiên híp lại, lạnh lùng nói tiếp: “Anh muốn thông qua internet bêu xấu tôi, tôi có thể nhịn. Nhưng anh muốn thông qua internet gây ra tai tiếng cho người phụ nữ của tôi, vậy thì xin lỗi nhé, tôi nhịn không được.”
Lúc Lâm Thiên nói lời này, trong con ngươi đã lóe lên một tia lạnh lẽo kinh người.
Trịnh Lưu Khải lập tức đứng phắt dậy, chỉ vào Lâm Thiên hét lên: “Anh vẫn còn ngông cuồng được sao? Anh cho rằng chỗ này là tỉnh Tây Xuyên à? Anh cho rằng nơi này là địa bàn của anh chắc? Nơi này là Kim Vân, là địa bàn của ông đây. Anh chẳng thể có chút xíu năng lực gì ở đây cả. Anh đã dám đặt chân đến Kim Vân, vậy thì anh đợi đi đời nhà ma đi.”
Lúc Trịnh Lưu Khải nói xong lời cuối cùng, trên mặt anh ta đã lộ ra nụ cười dữ tợn.
Trịnh Lưu Khải biết thế lực của Lâm Thiên ở Tây Xuyên và Hà Nội, ở Kim Vân hoàn toàn không có bất kỳ năng lực gì đáng nói. Anh ta muốn đối phó với Lâm Thiên ở Kim Vân, đúng là vô cùng dễ dàng rồi.
Ngay sau đó, Trịnh Lưu Khải lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại tìm người đến giải quyết Lâm Thiên.
Khóe miệng Lâm Thiên hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo: “Anh nói không sai. Tôi ở Kim Vân quả thực không có bất kỳ năng lực, bối cảnh gì đáng nói. Nhưng anh đã quên một điều, đó là sức mạnh của bản thân tôi.”
Vừa nói dứt lời, Lâm Thiên chậm rãi đi về phía Trịnh Lưu Khải.
“Anh muốn ra tay ư? Trịnh Lưu Khải tôi còn sợ anh chắc?”
Trịnh Lưu Khải vừa nói vừa nắm lấy con dao gọt hoa quả ở trên bàn, nhắm thẳng vào Lâm Thiên.
Trịnh Lưu Khải chỉ biết Lâm Thiên có tiền có thế, nhưng chuyện Lâm Thiên có võ công cao cường, anh ta lại không biết.
“Muốn đâm tôi à? Anh có thể mạnh dạn thử xem.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Sau đó, Lâm Thiên vừa nói vừa tiếp tục đi tới chỗ Trịnh Lưu Khải.
Lúc này khóe mắt Trịnh Lưu Khải hơi co rút, anh ta không nghĩ tới lá gan của Lâm Thiên lại lớn như vậy, thật sự dám tiến lên phía trước.
“Anh đã không sợ chết như thế, vậy thì tôi tiễn anh đi chết nhé.”
Trịnh Lưu Khải nghiến răng nghiến lợi hét lớn một tiếng, sau đó trực tiếp vung con dao gọt hoa quả lên, đâm tới chỗ Lâm Thiên.
Trịnh Lưu Khải vốn dĩ đang một bụng tức giận, lại thêm uống không biết bao nhiêu rượu, lúc này rượu vào làm người cũng can đảm hơn, vì vậy lời nói ra chẳng phải là nói chơi.
“Anh tự tìm đường chết rồi.” Lâm Thiên cười khẩy lắc đầu.
Khi con dao đâm đến trước mặt Lâm Thiên, Lâm Thiên ngay lập tức bắt được cổ tay của Trịnh Lưu Khải, sau đó dùng sức bóp một cái.
Trong nháy mắt Trịnh Lưu Khải đã cảm nhận được một cơn đau từ cổ tay truyền đến, con dao trong tay lập tức rơi xuống đất.
Lâm Thiên dùng tay còn lại nhân tiện kẹp chặt cổ của Trịnh Lưu Khải.
Mặc cho Trịnh Lưu Khải vùng vẫy giãy dụa như thế nào, anh ta phát hiện mình chẳng thể nhúc nhích được gì.
“Trịnh Lưu Khải, vốn dĩ anh vẫn còn một con đường sống. Đáng tiếc, anh lại ngu dốt lựa chọn chấm mút người phụ nữ của tôi. Điều này đã định trước là con đường chết của anh rồi.” Trong con ngươi của Lâm Thiên lóe lên tia sát ý nồng đậm.
Sau khi Trịnh Lưu Khải cảm nhận được tia nguy hiểm trong mắt của Lâm Thiên, anh ta sợ đến rùng mình một cái, cơn say trong nháy mắt đã tan đi hết.
“Lâm… Lâm Thiên, đừng giết tôi! Tôi đưa tất cả tiền của tôi cho anh.” Trịnh Lưu Khải hoảng sợ bắt đầu lắp bắp mở miệng cầu xin Lâm Thiên.
“Xin lỗi nhé, chút tiền đó của anh, tôi còn xem thường đấy.” Lâm Thiên híp mắt lại, rồi nói.
Lời nói vừa thốt ra, Lâm Thiên lại dùng thêm lực một chút.
“Răng rắc!”
Cổ của Trịnh Lưu Khải dễ dàng bị Lâm Thiên bóp nát.
Trịnh Lưu Khải trực tiếp trượt người nằm xuống nền nhà, chỉ có hai mắt của anh ta vẫn còn trừng lớn, giống như đang nói không cam lòng trước khi chết.
Từ thành phố Bảo Thạnh một mạch đi đến bây giờ, Lâm Thiên sớm đã vứt bỏ lòng nhân từ đối với kẻ địch rồi.
Nhân từ, chỉ dành cho bạn bè, người thân, người yêu, chứ không phải cho kẻ địch.
Người muốn làm việc lớn, lúc đánh giết phải quyết đoán.
Bằng không chỉ có thể lưu lại tai họa về sau.
Nếu như hôm nay Lâm Thiên không giết Trịnh Lưu Khải, anh ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Giống như anh ta đã nói, anh ta sẽ thuê sát thủ ra tay với Lâm Thiên. Nếu sát thủ bị thất bại, anh ta có thể lại sẽ tìm sát thủ xuống tay với Tô Bảo Nhi. Đây chính là tai họa về sau.
Lâm Thiên lấy ra một viên hóa thi hoàn sớm đã chuẩn bị sẵn.
Hóa thi hoàn này là viên thuốc sơ cấp. Mặc dù trước kia dùng hết rồi, nhưng lúc trước Lâm Thiên đã luyện ra được một ít.
Dưới tác dụng của hóa thi hoàn, thi thể của Trịnh Lưu Khải rất nhanh đã tan ra, ngay cả bột phấn cũng không thừa lại chút xíu nào. Làm như vậy cũng là để tránh mang lại nhiều phiền toái.
Sau khi tiêu hủy chứng cứ xong, lúc này Lâm Thiên mới lặng lẽ rời khỏi biệt thự.
Lâm Thiên nhìn đồng hồ thấy thời gian vẫn chưa coi là quá muộn, anh lại chạy về sân bay, sau đó suốt đêm trở về Hà Nội.
Lúc Lâm Thiên trở lại Hà Nội, đã quá nửa đêm rồi, anh cũng không muốn đi quấy rầy Tô Bảo Nhi nghỉ ngơi nữa. Dù sao hôm qua Tô Bảo Nhi cũng không ngủ được mấy tiếng đồng hồ.
Sau khi trở lại biệt thự của mình, Lâm Thiên lại gấp rút luyện thuốc.
Trong khoảng thời gian này luyện thuốc vẫn luôn gặp trở ngại, khiến cho sản phẩm dung dịch nước thần tiên dạng uống không đủ bán, ngay cả hội viên cũng khó mua được.
Mà bên chỗ Thạch Hàn mới học cách luyện thuốc, số lượng điều chế lúc đầu tất nhiên rất ít. Đêm nay Lâm Thiên muốn điều chế nhiều hơn một chút, bổ sung tốt một lượng dung dịch nước thần tiên dạng uống.
Trong quá trình luyện thuốc phải hoạt động công pháp, thúc đẩy nội lực, cho nên đây cũng là một quá trình của tu luyện.
Một đêm luyện thuốc, bình thường Lâm Thiên một lần điều chế được bốn viên, trong một đêm luyện được hai trăm bốn mươi viên Vô cập đan, đủ để tạo ra bốn nghìn tám trăm ống dung dịch nước thần tiên dạng uống.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời đã sáng rõ rồi.
Lâm Thiên lúc này đã dừng luyện thuốc, xoay người ngồi xuống xếp bằng lại.
Chỗ đan điền của Lâm Thiên đang sinh ra thay đổi chất, nội công cũng điên cuồng khởi động.
Đột phá!
Giờ phút này Lâm Thiên đang đột phá đến thực đan cảnh.
Sau khi ngồi chừng nửa giờ đồng hồ, Lâm Thiên từ từ mở hai mắt ra, sau đó đứng dậy.
Lúc này, Lâm Thiên chỉ cảm thấy sinh lực dồi dào, cả người tràn đầy năng lượng, giống như dùng liên tục không hết.
“Thực đan cảnh, cuối cùng cũng đến rồi.”
Lâm Thiên nắm chặt nắm tay, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Lần trước sau khi uống viên linh dược cao giai kia, Lâm Thiên chỉ còn cách thực đan một bước. Cả đêm hôm qua luyện thuốc tu luyện, trực tiếp bổ sung bước cuối cùng này rồi.
“Thử xem hiệu quả.”
Ngay sau đó, Lâm Thiên tiện tay đánh một quyền vào bức tường bên cạnh.
“Ầm!”
Bức tường ngay lập tức bị anh đánh ra một cái lỗ. Toàn bộ bức tường trong nháy mắt đã bắt đầu xuất hiện các vết nứt giống như mạng nhện.
Lâm Thiên chỉ cảm thấy sức lực trên nắm tay của mình lớn hơn so với trước kia một ít.
Các phương diện như sức mạnh, tốc độ, lực phản ứng… đều tăng lên rõ rệt.
Ngoại trừ những cái này ra, lực phòng ngự của cơ thể Lâm Thiên cũng đang tăng lên.
Lúc trước súng ngắn còn có thể tạo ra một chút tổn thương bên ngoài cho Lâm Thiên, bây giờ e rằng cũng chẳng thể làm Lâm Thiên bị tổn thương tí ti gì nữa rồi. Về phần súng trường, trong khoảng cách gần có thể sẽ làm bị thương đến Lâm Thiên, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có một chút thương tổn bên ngoài, không thể tạo thành vết thương trí mạng nguy hiểm cho Lâm Thiên được.
Đương nhiên, loại súng bắn tỉa sức mạnh cực lớn đó hoàn toàn vẫn có thể đe dọa đến tính mạng của Lâm Thiên.
Tô Bảo Nhi che miệng cười khẽ, dịu dàng nói: “Cảm ơn tôi cái gì chứ? Phải là tôi cảm ơn anh mới đúng đấy. Cơn sóng gió lần này lại là anh giúp tôi dọn dẹp mà.”
Lâm Thiên nhếch miệng cười, trêu ghẹo cô ấy: “Vậy thì dùng hành động thực tế để cảm ơn tôi đi.”
Nghe anh nói vậy, khuôn mặt của Tô Bảo Nhi thoáng cái đã đỏ lên rồi, ngượng ngùng nói: “Bây giờ vẫn còn là ban ngày ban mặt đấy.”
“Kéo rèm cửa sổ lại chẳng phải là thành buổi tối rồi sao?” Lâm Thiên cười nói.
Lâm Thiên vừa nói, vừa đứng dậy đi đến trước mặt Tô Bảo Nhi, trực tiếp ôm lấy Tô Bảo Nhi, đi thẳng lên tầng.
“Anh... xấu xa!” Lúc này, mặt Tô Bảo Nhi đã trở nên phiếm hồng, hờn dỗi một tiếng.
….
Năm giờ chiều, Lâm Thiên nhận được điện thoại của Lưu Thân gọi đến.
Lưu Thân gửi địa chỉ cụ thể của Trịnh Lưu Khải ở Kim Vân cho Lâm Thiên.
Sau khi Lâm Thiên lấy được địa chỉ, lập tức rời khỏi nhà của Tô Bảo Nhi, đi thẳng đến sân bay, ngồi máy bay đi đến Kim Vân.
Mục đích chuyến đi này của Lâm Thiên rất đơn giản, đó là tính sổ với Trịnh Lưu Khải.
Nếu như Trịnh Lưu Khải chỉ đắc tội với Lâm Thiên, Lâm Thiên làm cho anh ta thân bại danh liệt, thì cũng thôi đi.
Nhưng anh ta lại tìm đường chết chấm mút người phụ nữ của Lâm Thiên, vậy thì ngại quá, anh ta nhất định phải chết.
….
Kim Vân.
Trong căn biệt thự của Trịnh Lưu Khải.
Trợ lý của Trịnh Lưu Khải đã rời đi rồi. Bây giờ anh ta đang ngồi một mình ở trên ghế sô pha, nâng ly rượu rót từng ngụm từng ngụm xuống cổ họng.
Lúc ngày, cả người Trịnh Lưu Khải nồng nặc mùi rượu, mặt cũng đỏ đến tận cổ rồi. Rõ ràng anh ta đã uống không ít rượu.
Trịnh Lưu Khải lại ‘ừng ực’ mấy ngụm rượu, sau đó anh ta nện chai rượu xuống đất ‘choang’ một cái.
“Lâm Thiên, anh là tên khốn kiếp! Đều tại anh, con mẹ nó hại tôi. Anh đã chặt đứt tương lai của tôi, Trịnh Lưu Khải tôi sẽ không để anh sống dễ chịu đâu. Anh đợi mà xem, ông đây sẽ thuê sát thủ giết chết anh.” Trịnh Lưu Khải phẫn nộ rống lên.
Trịnh Lưu Khải không cam tâm bị đánh bại như vậy. Trong lòng anh ta đã hạ quyết tâm rồi, muốn bỏ ra số tiền lớn thuê sát thủ đến giết chết Lâm Thiên.
Mặc dù bây giờ anh ta đã thân bại danh liệt, đã bị cấm trở lại showbiz, nhưng anh ta đã lăn lộn tám năm ở trong giới này, tích góp được không ít của cải. Tiền thuê sát thủ anh ta vẫn có thể mặc sức lấy ra được.
“Ồ? Anh muốn thuê sát thủ giết chết tôi sao?” Một âm thanh lạnh băng đột nhiên vang lên.
Trịnh Lưu Khải nghe được giọng nói này lập tức ngẩng đầu lên, chiếu vào mắt của anh ta chính là bóng hình của Lâm Thiên.
Giờ này phút này, Lâm Thiên đang bình yên đứng ở trước mặt Trịnh Lưu Khải.
“Lâm… Lâm Thiên!”
Sau khi Trịnh Lưu Khải nhìn thấy Lâm Thiên giống như ma quỷ xuất hiện, anh ta vô cùng giật mình sợ hãi.
“Anh… Sao anh có thể ở chỗ này? Sao anh lại vào được đây?”
Trịnh Lưu Khải thậm chí còn dụi dụi hai mắt mấy cái, cho rằng bản thân mình nhìn lầm rồi chứ. Nhưng anh ta xác nhận hết lần này đến lần khác, mình quả thực không bị hoa mắt.
“Đương nhiên là đến tìm anh tính sổ rồi. Về việc tôi vào đây bằng cách nào ư? Ổ khóa và cửa sổ của nhà anh chẳng thể ngăn được tôi đâu.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Ngay sau đó, hai mắt Lâm Thiên híp lại, lạnh lùng nói tiếp: “Anh muốn thông qua internet bêu xấu tôi, tôi có thể nhịn. Nhưng anh muốn thông qua internet gây ra tai tiếng cho người phụ nữ của tôi, vậy thì xin lỗi nhé, tôi nhịn không được.”
Lúc Lâm Thiên nói lời này, trong con ngươi đã lóe lên một tia lạnh lẽo kinh người.
Trịnh Lưu Khải lập tức đứng phắt dậy, chỉ vào Lâm Thiên hét lên: “Anh vẫn còn ngông cuồng được sao? Anh cho rằng chỗ này là tỉnh Tây Xuyên à? Anh cho rằng nơi này là địa bàn của anh chắc? Nơi này là Kim Vân, là địa bàn của ông đây. Anh chẳng thể có chút xíu năng lực gì ở đây cả. Anh đã dám đặt chân đến Kim Vân, vậy thì anh đợi đi đời nhà ma đi.”
Lúc Trịnh Lưu Khải nói xong lời cuối cùng, trên mặt anh ta đã lộ ra nụ cười dữ tợn.
Trịnh Lưu Khải biết thế lực của Lâm Thiên ở Tây Xuyên và Hà Nội, ở Kim Vân hoàn toàn không có bất kỳ năng lực gì đáng nói. Anh ta muốn đối phó với Lâm Thiên ở Kim Vân, đúng là vô cùng dễ dàng rồi.
Ngay sau đó, Trịnh Lưu Khải lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại tìm người đến giải quyết Lâm Thiên.
Khóe miệng Lâm Thiên hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo: “Anh nói không sai. Tôi ở Kim Vân quả thực không có bất kỳ năng lực, bối cảnh gì đáng nói. Nhưng anh đã quên một điều, đó là sức mạnh của bản thân tôi.”
Vừa nói dứt lời, Lâm Thiên chậm rãi đi về phía Trịnh Lưu Khải.
“Anh muốn ra tay ư? Trịnh Lưu Khải tôi còn sợ anh chắc?”
Trịnh Lưu Khải vừa nói vừa nắm lấy con dao gọt hoa quả ở trên bàn, nhắm thẳng vào Lâm Thiên.
Trịnh Lưu Khải chỉ biết Lâm Thiên có tiền có thế, nhưng chuyện Lâm Thiên có võ công cao cường, anh ta lại không biết.
“Muốn đâm tôi à? Anh có thể mạnh dạn thử xem.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Sau đó, Lâm Thiên vừa nói vừa tiếp tục đi tới chỗ Trịnh Lưu Khải.
Lúc này khóe mắt Trịnh Lưu Khải hơi co rút, anh ta không nghĩ tới lá gan của Lâm Thiên lại lớn như vậy, thật sự dám tiến lên phía trước.
“Anh đã không sợ chết như thế, vậy thì tôi tiễn anh đi chết nhé.”
Trịnh Lưu Khải nghiến răng nghiến lợi hét lớn một tiếng, sau đó trực tiếp vung con dao gọt hoa quả lên, đâm tới chỗ Lâm Thiên.
Trịnh Lưu Khải vốn dĩ đang một bụng tức giận, lại thêm uống không biết bao nhiêu rượu, lúc này rượu vào làm người cũng can đảm hơn, vì vậy lời nói ra chẳng phải là nói chơi.
“Anh tự tìm đường chết rồi.” Lâm Thiên cười khẩy lắc đầu.
Khi con dao đâm đến trước mặt Lâm Thiên, Lâm Thiên ngay lập tức bắt được cổ tay của Trịnh Lưu Khải, sau đó dùng sức bóp một cái.
Trong nháy mắt Trịnh Lưu Khải đã cảm nhận được một cơn đau từ cổ tay truyền đến, con dao trong tay lập tức rơi xuống đất.
Lâm Thiên dùng tay còn lại nhân tiện kẹp chặt cổ của Trịnh Lưu Khải.
Mặc cho Trịnh Lưu Khải vùng vẫy giãy dụa như thế nào, anh ta phát hiện mình chẳng thể nhúc nhích được gì.
“Trịnh Lưu Khải, vốn dĩ anh vẫn còn một con đường sống. Đáng tiếc, anh lại ngu dốt lựa chọn chấm mút người phụ nữ của tôi. Điều này đã định trước là con đường chết của anh rồi.” Trong con ngươi của Lâm Thiên lóe lên tia sát ý nồng đậm.
Sau khi Trịnh Lưu Khải cảm nhận được tia nguy hiểm trong mắt của Lâm Thiên, anh ta sợ đến rùng mình một cái, cơn say trong nháy mắt đã tan đi hết.
“Lâm… Lâm Thiên, đừng giết tôi! Tôi đưa tất cả tiền của tôi cho anh.” Trịnh Lưu Khải hoảng sợ bắt đầu lắp bắp mở miệng cầu xin Lâm Thiên.
“Xin lỗi nhé, chút tiền đó của anh, tôi còn xem thường đấy.” Lâm Thiên híp mắt lại, rồi nói.
Lời nói vừa thốt ra, Lâm Thiên lại dùng thêm lực một chút.
“Răng rắc!”
Cổ của Trịnh Lưu Khải dễ dàng bị Lâm Thiên bóp nát.
Trịnh Lưu Khải trực tiếp trượt người nằm xuống nền nhà, chỉ có hai mắt của anh ta vẫn còn trừng lớn, giống như đang nói không cam lòng trước khi chết.
Từ thành phố Bảo Thạnh một mạch đi đến bây giờ, Lâm Thiên sớm đã vứt bỏ lòng nhân từ đối với kẻ địch rồi.
Nhân từ, chỉ dành cho bạn bè, người thân, người yêu, chứ không phải cho kẻ địch.
Người muốn làm việc lớn, lúc đánh giết phải quyết đoán.
Bằng không chỉ có thể lưu lại tai họa về sau.
Nếu như hôm nay Lâm Thiên không giết Trịnh Lưu Khải, anh ta chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Giống như anh ta đã nói, anh ta sẽ thuê sát thủ ra tay với Lâm Thiên. Nếu sát thủ bị thất bại, anh ta có thể lại sẽ tìm sát thủ xuống tay với Tô Bảo Nhi. Đây chính là tai họa về sau.
Lâm Thiên lấy ra một viên hóa thi hoàn sớm đã chuẩn bị sẵn.
Hóa thi hoàn này là viên thuốc sơ cấp. Mặc dù trước kia dùng hết rồi, nhưng lúc trước Lâm Thiên đã luyện ra được một ít.
Dưới tác dụng của hóa thi hoàn, thi thể của Trịnh Lưu Khải rất nhanh đã tan ra, ngay cả bột phấn cũng không thừa lại chút xíu nào. Làm như vậy cũng là để tránh mang lại nhiều phiền toái.
Sau khi tiêu hủy chứng cứ xong, lúc này Lâm Thiên mới lặng lẽ rời khỏi biệt thự.
Lâm Thiên nhìn đồng hồ thấy thời gian vẫn chưa coi là quá muộn, anh lại chạy về sân bay, sau đó suốt đêm trở về Hà Nội.
Lúc Lâm Thiên trở lại Hà Nội, đã quá nửa đêm rồi, anh cũng không muốn đi quấy rầy Tô Bảo Nhi nghỉ ngơi nữa. Dù sao hôm qua Tô Bảo Nhi cũng không ngủ được mấy tiếng đồng hồ.
Sau khi trở lại biệt thự của mình, Lâm Thiên lại gấp rút luyện thuốc.
Trong khoảng thời gian này luyện thuốc vẫn luôn gặp trở ngại, khiến cho sản phẩm dung dịch nước thần tiên dạng uống không đủ bán, ngay cả hội viên cũng khó mua được.
Mà bên chỗ Thạch Hàn mới học cách luyện thuốc, số lượng điều chế lúc đầu tất nhiên rất ít. Đêm nay Lâm Thiên muốn điều chế nhiều hơn một chút, bổ sung tốt một lượng dung dịch nước thần tiên dạng uống.
Trong quá trình luyện thuốc phải hoạt động công pháp, thúc đẩy nội lực, cho nên đây cũng là một quá trình của tu luyện.
Một đêm luyện thuốc, bình thường Lâm Thiên một lần điều chế được bốn viên, trong một đêm luyện được hai trăm bốn mươi viên Vô cập đan, đủ để tạo ra bốn nghìn tám trăm ống dung dịch nước thần tiên dạng uống.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời đã sáng rõ rồi.
Lâm Thiên lúc này đã dừng luyện thuốc, xoay người ngồi xuống xếp bằng lại.
Chỗ đan điền của Lâm Thiên đang sinh ra thay đổi chất, nội công cũng điên cuồng khởi động.
Đột phá!
Giờ phút này Lâm Thiên đang đột phá đến thực đan cảnh.
Sau khi ngồi chừng nửa giờ đồng hồ, Lâm Thiên từ từ mở hai mắt ra, sau đó đứng dậy.
Lúc này, Lâm Thiên chỉ cảm thấy sinh lực dồi dào, cả người tràn đầy năng lượng, giống như dùng liên tục không hết.
“Thực đan cảnh, cuối cùng cũng đến rồi.”
Lâm Thiên nắm chặt nắm tay, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Lần trước sau khi uống viên linh dược cao giai kia, Lâm Thiên chỉ còn cách thực đan một bước. Cả đêm hôm qua luyện thuốc tu luyện, trực tiếp bổ sung bước cuối cùng này rồi.
“Thử xem hiệu quả.”
Ngay sau đó, Lâm Thiên tiện tay đánh một quyền vào bức tường bên cạnh.
“Ầm!”
Bức tường ngay lập tức bị anh đánh ra một cái lỗ. Toàn bộ bức tường trong nháy mắt đã bắt đầu xuất hiện các vết nứt giống như mạng nhện.
Lâm Thiên chỉ cảm thấy sức lực trên nắm tay của mình lớn hơn so với trước kia một ít.
Các phương diện như sức mạnh, tốc độ, lực phản ứng… đều tăng lên rõ rệt.
Ngoại trừ những cái này ra, lực phòng ngự của cơ thể Lâm Thiên cũng đang tăng lên.
Lúc trước súng ngắn còn có thể tạo ra một chút tổn thương bên ngoài cho Lâm Thiên, bây giờ e rằng cũng chẳng thể làm Lâm Thiên bị tổn thương tí ti gì nữa rồi. Về phần súng trường, trong khoảng cách gần có thể sẽ làm bị thương đến Lâm Thiên, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có một chút thương tổn bên ngoài, không thể tạo thành vết thương trí mạng nguy hiểm cho Lâm Thiên được.
Đương nhiên, loại súng bắn tỉa sức mạnh cực lớn đó hoàn toàn vẫn có thể đe dọa đến tính mạng của Lâm Thiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.