Chương 658
Thiên Bôi Bất Tuý
04/02/2023
“Haha, cậu đang nói cái gì vậy?” Đại trưởng lão cười nói.
Lâm Thiên lấy ra sáu viên thuốc trung gian, đây là sáu viên thuốc mà Lâm Thiên luyện chế cho Bạch Vân phái.
Lâm Thiên đưa thuốc cho đại trưởng lão.
Đại trưởng lão nhận lấy thuốc, sau đó cười nói: "Lâm Thiên, cậu đem Nhiếp Hồn Châu trả lại là một việc làm sáng suốt."
Đại trưởng lão đương nhiên biết chuyện này, sau khi nghe được rất vui mừng, đối với ông ta, Lâm Thiên là người thông minh, biết lựa chọn.
“Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa.” Đại trưởng lão đứng lên.
“Đại trưởng lão, sau khi luyện xong những viên thuốc này, tôi chuẩn bị xuống núi trở về thành phố.” Lâm Thiên nói.
Nói mới nhớ, Lâm Thiên đã đến Bạch Vân phái được khoảng mười ngày.
“Tuy rằng hiện tại linh khí của Bạch Vân phái đã yếu đi, nhưng rốt cuộc so với Hà Nội cũng mạnh hơn, cậu thật sự không muốn ở trên núi tu luyện sao? Linh khí trong thành phố mỏng manh, tốc độ tu luyện sẽ rất chậm.”Đại trưởng lão nghiêm túc nói.
Lâm Thiên biết khi đại trưởng lão nói như vậy là đang nghĩ cho anh.
Tại sao hầu như không có tu sĩ nào trong thành phố, đó là bởi vì linh khí trong thành phố quá mỏng manh, không thích hợp để tu luyện chút nào cả.
“Đại trưởng lão đừng lo lắng, về phương diện này, tôi đã có cách.” Lâm Thiên cười nói.
Ngọc bội của Lâm Thiên có thể chứa rất nhiều thiên địa linh khí.
Chỉ cần Lâm Thiên mang theo ngọc bội bên người và dùng nó để tu luyện, giống như là có một nơi tu luyện.
Bởi vậy,đối với Lâm Thiên bây giờ mà nói, việc tu luyện trong thành phố mất nhiều thời gianhoàn toàn không phải vấn đề!
“Nếu cậu đã nói như vậy thì được rồi, nếu trong môn phái có chuyện gì quan trọng, tôi sẽ liên lạc qua điện thoại.” Đại trưởng lão nói.
“Được.” Lâm Thiên gật đầu.
Sau khi đại trưởng lão rời đi, Lâm Thiên lấy dược liệu tiếp tục luyện chế thuốc.
Qua một ngày, Lâm Thiên luyện chế ra tổng cộng bốn viên thuốc trung gian.
Sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Thiên lặng lẽ rời khỏi Bạch Vân phái trở về thành phố.
Từ Bạch Vân phái không có đường đi xuống chân núi, chỉ có một con đường mòn nên chỉ có thể đi bộ, đây cũng là đoạn đường mất nhiều thời gian nhất.
Với tốc độ của Lâm Thiênđi từ núi Bạch Vân xuốngcũng phải mất khoảng 3 giờ đồng hồ, với người bình thường ít nhất cũng phải đi bộ một ngày một đêm.
Sau khi xuống núi, gần đó có một thị trấn nhỏcó xe buýt trực tiếp đi đến Hà Nội.
Khi Lâm Thiên đi tới Bạch Vân phái, anh đi theo Đại trưởng lão ngồi xe, lúc trở về cũng vẫn chọn ngồi xe.
Trên xe buýt.
Ngay khi Lâm Thiên vừa ngồi xuống, một đôi nam nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng bước lên.
Vé của người phụ nữ, chỗ ngồi tình cờ ở bên cạnh Lâm Thiên.
“Hôi quá, thật là lôi thôi.” Người phụ nữ kiavừa ngồi xuống, liền bịt chặt mũi than thở.
Lâm Thiên nghe xong lời này chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Mấy ngày ở trên núi luyện thuốc, anh xác thực không có tắm, hơn nữa còn thường xuyên đổ mồ hôi trong lúc luyện.
Đương nhiên, Lâm Thiên có thể cam đoan trên người mình chỉ hơi có mùi, không khoa trương như lời cô ta nói.
“Anh là kẻ ăn mày à?” Người phụ nữ kia liếc mắt nhìn Lâm Thiên.
“Cô nói sao thì là vậy.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
Sau đó, Lâm Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không để ý tới ánh mắt kỳ thị của cô ta.
Thấy Lâm Thiên phớt lờ mình, người phụ nữ lớn tiếng nói lên phía trước:
"Bác tài, sao ông lại để một tên ăn mày lên xe vậy! Ông không sợ bẩn xe sao? Mau đuổi anh tađi đi. Ai mà ngửi được cái mùi kia cơ chứ!"
Giọng người phụ nữ đanh đá bén nhọn.
Cô ta vừa dứt lời, mọi người trong xe đều đổ dồn ánh mắt vào nhìn.
“Người đẹp, anh ấy đã mua vé rồi, cô chịu khó chút đi.” Người lái xe đáp.
“Cái gì thế không biết!” Cô ta bất mãn than thở.
Sau đó, cô ta kéo bạn trai đang ngồi trước mặt.
“Anh ơi, tên ăn mày này hôi quá, em chịu không nổi!” Cô ta làm nũng.
“Được rồi, anh đổi chỗ cho em!” Người đàn ông đứng lên đổi chỗ cho cô ta.
Sự việc này miễn cưỡng coi như xong.
Đổi chỗ xong, người đàn ông ngồi bên cạnh Lâm Thiên nhìn chằm chằm anh lắc đầu nói:
“Trông anh cũng đủ tay đủ chân, vậy mà lại đi làm ăn mày, thật là phế vật.”
Lâm Thiên vẫn mặc kệ hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc, xe xuất phát chạy vềHà Nội.
Lâm Thiên mấy ngày trước phải luyện thuốc thực sự rất mệt mỏi, nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.
Chẳng biết qua bao lâu, Lâm Thiên bị tiếng ồn trên xe đánh thức.
Lâm Thiên tỉnh dậy, anh nghe thấy mọi người đang bàn tán.
Lâm Thiên cẩn thận lắng nghe. Họ dường như đang thảo luận về tòa nhà Vân Thiên, tòa nhà cao nhất Hoa Quốc?
Vì vậy, Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra mở lên, ngay sau đó nhận được tin tức, tòa nhà cao nhất Hoa Quốc, tòa nhà Vân Thiên, đã hoàn thành, và đưa vào sử dụng từ ngày hôm qua.
Tòa nhà Vân Thiênlập kỷ lục mới về tốc độ xây dựng của các tòa nhà ở Hoa Quốc
Hai tin tức này hiện đã trở thành tin tức hàng đầu!
Lâm Thiên không ngờ tốc độ xây dựng lại nhanh như vậy!
Trên xe, các cuộc thảo luận về vấn đề này cũng tiếp tục.
"Chỉ mới hai tháng, xây dựng một tòa nhà cao như vậy, thật lợi hại!"
"Nhanh như vậy chắc là đổ vào tiền bạc chất đống rồi! Nghe nói xây tòa nhà này tốn hơn một trăm nghìn tỷ!"
"Trời ạ, hơn một trăm nghìn tỷ, tập đoàn Vân Thiên này thực sự quá giàu có!"
"Bớt nói đùa, nghe nói tài sản của chủ tịch Lâm của tập đoàn Vân Thiên đã lên đến hàng trăm triệu tỷ! Nghe nói gia tộc Công Tôn xúc phạm anh ta đã bị xóa sổ chỉ trong một đêm!"
“Loại người như này có lẽ cả đời chúng ta cũng không nhìn thấy mặt một lần.”
...
Mọi người đều không biết rằng chủ tịch Lâm mà họ nói đến đang ngồi ngay trên xe vào lúc này.
Lâm Thiên cũng có vẻ rất xúc động khi nghe mọi người bàn luận, ngày xưa anh cũng chỉ là người ở tầng lớp thấp.
Mà bây giờ, Lâm Thiên đã trở thành một đại nhân vật trong miệng của mọi người.
Ngay sau đó, Lâm Thiên gửi một tin nhắn cho Lưu Thân, nói với anh ta là anh sẽ sớm đến Hà Nội, kêu anh ta cho xe đến trạm xe đón.
Tại thời điểm này, đã nhìn thấy được loáng thoáng bóng dáng Hà Nội.
“Cảm giác được trở lại thành phố thật tốt.”
Lâm Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngắm cảnh vật của thành phố, trên mặt lộ ra nụ cười.
Thực lòng Lâm Thiên cũng cảm thấy không thoải mái khi ngày nào cũng phải ở trong rừng sâu núi thẳm.
Ngay sau đó, Lâm Thiên tiếp tục nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Bùm!"
Ngay khi Lâm Thiên nhắm mắt lại, liền cảm thấy trán bị thứ gì đó đập vào.
Lâm Thiên mở mắt ra nhìn, hóa ra là chỗ phía trước đem ghế ngồi hạ xuống, làm cho lưng ghếđụng vào đầu Lâm Thiên, hoàn toàn chèn ép chỗ ngồi của Lâm Thiên!
Người ngồi trước mặt Lâm Thiên là người phụ nữ trẻ ngồi cạnh Lâm Thiên lúc trước, sau khi đổi vị trí thì ngồi trước mặt Lâm Thiên.
"Này, cô quá đáng rồi đấy!"
Lâm Thiên cau mày nói với cô ta.
“Tôi cứ nằm thoải mái thế đấy, liên quan gì đến anh!” Cô ta phản bác.
“Cô lấn chiếm không gian của tôi, đương nhiên là chuyện của tôi.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Lúc trước cô ta chế nhạo Lâm Thiên, Lâm Thiêncó thể không thèm để ý coi như cô ta không biết gì, nhưng bây giờ cô ta đã cố tình gây sự vớiLâm Thiên đến cùng.
"Tôi chiếm đấy, anh đuổi được tôi chắc! Có giỏi thì anh đánh tôi đi!" Giọng điệu của cô ta bén nhọn, không có lý lẽ.
“Xem ra mẹ cô không có dạy dỗ cô đàng hoàng, thật đúng là đồ đê tiện không biết lý lẽ.” Lâm Thiên lắc đầu.
Loại người vô lý này là người khó chơi nhất, bởi vì cô ta không thấy xấu hổ, mà còn tự hào.
“Chồng ơi, anh ta… anh ta mắng em là đồ đê tiện!” Cô ta vội vàng làm nũng với bạn trai.
Mà bạn trai của cô ta đang ngồi cạnh Lâm Thiên.
"Thằng nhãi này, màydám chửi bạn gái tao là đồ đê tiện? Mày xem tao là không khí à?" Người đàn ông nói xong túm lấy cổ áo Lâm Thiên.
“Buông ra.” Lâm Thiên lạnh lùng nhìn hắn.
"Buông ra? Mày nằm mơ! Dám mắng bạn gái tao. Tao không những không buông, tao còn phải đánh mày!"
Người đàn ông vừa nói vừa giơ tay còn lại lên siết chặt nắm đấm.
"Thằng nhãi, tao không ngại nói cho mày biết, lão tử tao đây có quan hệ, tao có đánh mày tao cũng không sợ!"
Người đàn ông nói xong, trực tiếp siết chặt nắm đấm, vung về phía Lâm Thiên.
"Bùm!"
Lâm Thiên một phát bắt được cổ tay của hắn.
“Anh chắc chứ?” Lâm Thiên hơi nheo mắt, đồng thời dùng lực.
"Ái đau đau!"
Người đàn ông đau đớn hét lên.
Lúc này, chiếc xe buýt đã bị tài xế dừng lại bên đường, tài xế vội vàng chạy tới.
“Hai người, hòa thuận sinh tài, đừng đánh nhau, tôi sẽ gọi báo lên tổng đài đấy.” tài xế xe buýt nói.
Lâm Thiên thấy tài xế đi tới liền buông tay.
Khuôn mặt người đàn ông vì đau đớn mà trở nên tím tái.
“Thằng nhãi, nếu không phải nể mặt tài xế, tao nhất định sẽ đánh chết mày, mày cứ đợi đấy, xuống xe tao sẽ tính sổ với mày!” Người đàn ông hét lên với Lâm Thiên.
"Tùy anh thôi!"
Lâm Thiên nói xong liền nhắm mắt lại.
Lâm Thiên lấy ra sáu viên thuốc trung gian, đây là sáu viên thuốc mà Lâm Thiên luyện chế cho Bạch Vân phái.
Lâm Thiên đưa thuốc cho đại trưởng lão.
Đại trưởng lão nhận lấy thuốc, sau đó cười nói: "Lâm Thiên, cậu đem Nhiếp Hồn Châu trả lại là một việc làm sáng suốt."
Đại trưởng lão đương nhiên biết chuyện này, sau khi nghe được rất vui mừng, đối với ông ta, Lâm Thiên là người thông minh, biết lựa chọn.
“Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa.” Đại trưởng lão đứng lên.
“Đại trưởng lão, sau khi luyện xong những viên thuốc này, tôi chuẩn bị xuống núi trở về thành phố.” Lâm Thiên nói.
Nói mới nhớ, Lâm Thiên đã đến Bạch Vân phái được khoảng mười ngày.
“Tuy rằng hiện tại linh khí của Bạch Vân phái đã yếu đi, nhưng rốt cuộc so với Hà Nội cũng mạnh hơn, cậu thật sự không muốn ở trên núi tu luyện sao? Linh khí trong thành phố mỏng manh, tốc độ tu luyện sẽ rất chậm.”Đại trưởng lão nghiêm túc nói.
Lâm Thiên biết khi đại trưởng lão nói như vậy là đang nghĩ cho anh.
Tại sao hầu như không có tu sĩ nào trong thành phố, đó là bởi vì linh khí trong thành phố quá mỏng manh, không thích hợp để tu luyện chút nào cả.
“Đại trưởng lão đừng lo lắng, về phương diện này, tôi đã có cách.” Lâm Thiên cười nói.
Ngọc bội của Lâm Thiên có thể chứa rất nhiều thiên địa linh khí.
Chỉ cần Lâm Thiên mang theo ngọc bội bên người và dùng nó để tu luyện, giống như là có một nơi tu luyện.
Bởi vậy,đối với Lâm Thiên bây giờ mà nói, việc tu luyện trong thành phố mất nhiều thời gianhoàn toàn không phải vấn đề!
“Nếu cậu đã nói như vậy thì được rồi, nếu trong môn phái có chuyện gì quan trọng, tôi sẽ liên lạc qua điện thoại.” Đại trưởng lão nói.
“Được.” Lâm Thiên gật đầu.
Sau khi đại trưởng lão rời đi, Lâm Thiên lấy dược liệu tiếp tục luyện chế thuốc.
Qua một ngày, Lâm Thiên luyện chế ra tổng cộng bốn viên thuốc trung gian.
Sáng sớm ngày thứ ba, Lâm Thiên lặng lẽ rời khỏi Bạch Vân phái trở về thành phố.
Từ Bạch Vân phái không có đường đi xuống chân núi, chỉ có một con đường mòn nên chỉ có thể đi bộ, đây cũng là đoạn đường mất nhiều thời gian nhất.
Với tốc độ của Lâm Thiênđi từ núi Bạch Vân xuốngcũng phải mất khoảng 3 giờ đồng hồ, với người bình thường ít nhất cũng phải đi bộ một ngày một đêm.
Sau khi xuống núi, gần đó có một thị trấn nhỏcó xe buýt trực tiếp đi đến Hà Nội.
Khi Lâm Thiên đi tới Bạch Vân phái, anh đi theo Đại trưởng lão ngồi xe, lúc trở về cũng vẫn chọn ngồi xe.
Trên xe buýt.
Ngay khi Lâm Thiên vừa ngồi xuống, một đôi nam nữ trẻ tuổi ăn mặc thời thượng bước lên.
Vé của người phụ nữ, chỗ ngồi tình cờ ở bên cạnh Lâm Thiên.
“Hôi quá, thật là lôi thôi.” Người phụ nữ kiavừa ngồi xuống, liền bịt chặt mũi than thở.
Lâm Thiên nghe xong lời này chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.
Mấy ngày ở trên núi luyện thuốc, anh xác thực không có tắm, hơn nữa còn thường xuyên đổ mồ hôi trong lúc luyện.
Đương nhiên, Lâm Thiên có thể cam đoan trên người mình chỉ hơi có mùi, không khoa trương như lời cô ta nói.
“Anh là kẻ ăn mày à?” Người phụ nữ kia liếc mắt nhìn Lâm Thiên.
“Cô nói sao thì là vậy.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
Sau đó, Lâm Thiên nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không để ý tới ánh mắt kỳ thị của cô ta.
Thấy Lâm Thiên phớt lờ mình, người phụ nữ lớn tiếng nói lên phía trước:
"Bác tài, sao ông lại để một tên ăn mày lên xe vậy! Ông không sợ bẩn xe sao? Mau đuổi anh tađi đi. Ai mà ngửi được cái mùi kia cơ chứ!"
Giọng người phụ nữ đanh đá bén nhọn.
Cô ta vừa dứt lời, mọi người trong xe đều đổ dồn ánh mắt vào nhìn.
“Người đẹp, anh ấy đã mua vé rồi, cô chịu khó chút đi.” Người lái xe đáp.
“Cái gì thế không biết!” Cô ta bất mãn than thở.
Sau đó, cô ta kéo bạn trai đang ngồi trước mặt.
“Anh ơi, tên ăn mày này hôi quá, em chịu không nổi!” Cô ta làm nũng.
“Được rồi, anh đổi chỗ cho em!” Người đàn ông đứng lên đổi chỗ cho cô ta.
Sự việc này miễn cưỡng coi như xong.
Đổi chỗ xong, người đàn ông ngồi bên cạnh Lâm Thiên nhìn chằm chằm anh lắc đầu nói:
“Trông anh cũng đủ tay đủ chân, vậy mà lại đi làm ăn mày, thật là phế vật.”
Lâm Thiên vẫn mặc kệ hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chẳng mấy chốc, xe xuất phát chạy vềHà Nội.
Lâm Thiên mấy ngày trước phải luyện thuốc thực sự rất mệt mỏi, nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.
Chẳng biết qua bao lâu, Lâm Thiên bị tiếng ồn trên xe đánh thức.
Lâm Thiên tỉnh dậy, anh nghe thấy mọi người đang bàn tán.
Lâm Thiên cẩn thận lắng nghe. Họ dường như đang thảo luận về tòa nhà Vân Thiên, tòa nhà cao nhất Hoa Quốc?
Vì vậy, Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra mở lên, ngay sau đó nhận được tin tức, tòa nhà cao nhất Hoa Quốc, tòa nhà Vân Thiên, đã hoàn thành, và đưa vào sử dụng từ ngày hôm qua.
Tòa nhà Vân Thiênlập kỷ lục mới về tốc độ xây dựng của các tòa nhà ở Hoa Quốc
Hai tin tức này hiện đã trở thành tin tức hàng đầu!
Lâm Thiên không ngờ tốc độ xây dựng lại nhanh như vậy!
Trên xe, các cuộc thảo luận về vấn đề này cũng tiếp tục.
"Chỉ mới hai tháng, xây dựng một tòa nhà cao như vậy, thật lợi hại!"
"Nhanh như vậy chắc là đổ vào tiền bạc chất đống rồi! Nghe nói xây tòa nhà này tốn hơn một trăm nghìn tỷ!"
"Trời ạ, hơn một trăm nghìn tỷ, tập đoàn Vân Thiên này thực sự quá giàu có!"
"Bớt nói đùa, nghe nói tài sản của chủ tịch Lâm của tập đoàn Vân Thiên đã lên đến hàng trăm triệu tỷ! Nghe nói gia tộc Công Tôn xúc phạm anh ta đã bị xóa sổ chỉ trong một đêm!"
“Loại người như này có lẽ cả đời chúng ta cũng không nhìn thấy mặt một lần.”
...
Mọi người đều không biết rằng chủ tịch Lâm mà họ nói đến đang ngồi ngay trên xe vào lúc này.
Lâm Thiên cũng có vẻ rất xúc động khi nghe mọi người bàn luận, ngày xưa anh cũng chỉ là người ở tầng lớp thấp.
Mà bây giờ, Lâm Thiên đã trở thành một đại nhân vật trong miệng của mọi người.
Ngay sau đó, Lâm Thiên gửi một tin nhắn cho Lưu Thân, nói với anh ta là anh sẽ sớm đến Hà Nội, kêu anh ta cho xe đến trạm xe đón.
Tại thời điểm này, đã nhìn thấy được loáng thoáng bóng dáng Hà Nội.
“Cảm giác được trở lại thành phố thật tốt.”
Lâm Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngắm cảnh vật của thành phố, trên mặt lộ ra nụ cười.
Thực lòng Lâm Thiên cũng cảm thấy không thoải mái khi ngày nào cũng phải ở trong rừng sâu núi thẳm.
Ngay sau đó, Lâm Thiên tiếp tục nhắm mắt lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.
"Bùm!"
Ngay khi Lâm Thiên nhắm mắt lại, liền cảm thấy trán bị thứ gì đó đập vào.
Lâm Thiên mở mắt ra nhìn, hóa ra là chỗ phía trước đem ghế ngồi hạ xuống, làm cho lưng ghếđụng vào đầu Lâm Thiên, hoàn toàn chèn ép chỗ ngồi của Lâm Thiên!
Người ngồi trước mặt Lâm Thiên là người phụ nữ trẻ ngồi cạnh Lâm Thiên lúc trước, sau khi đổi vị trí thì ngồi trước mặt Lâm Thiên.
"Này, cô quá đáng rồi đấy!"
Lâm Thiên cau mày nói với cô ta.
“Tôi cứ nằm thoải mái thế đấy, liên quan gì đến anh!” Cô ta phản bác.
“Cô lấn chiếm không gian của tôi, đương nhiên là chuyện của tôi.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Lúc trước cô ta chế nhạo Lâm Thiên, Lâm Thiêncó thể không thèm để ý coi như cô ta không biết gì, nhưng bây giờ cô ta đã cố tình gây sự vớiLâm Thiên đến cùng.
"Tôi chiếm đấy, anh đuổi được tôi chắc! Có giỏi thì anh đánh tôi đi!" Giọng điệu của cô ta bén nhọn, không có lý lẽ.
“Xem ra mẹ cô không có dạy dỗ cô đàng hoàng, thật đúng là đồ đê tiện không biết lý lẽ.” Lâm Thiên lắc đầu.
Loại người vô lý này là người khó chơi nhất, bởi vì cô ta không thấy xấu hổ, mà còn tự hào.
“Chồng ơi, anh ta… anh ta mắng em là đồ đê tiện!” Cô ta vội vàng làm nũng với bạn trai.
Mà bạn trai của cô ta đang ngồi cạnh Lâm Thiên.
"Thằng nhãi này, màydám chửi bạn gái tao là đồ đê tiện? Mày xem tao là không khí à?" Người đàn ông nói xong túm lấy cổ áo Lâm Thiên.
“Buông ra.” Lâm Thiên lạnh lùng nhìn hắn.
"Buông ra? Mày nằm mơ! Dám mắng bạn gái tao. Tao không những không buông, tao còn phải đánh mày!"
Người đàn ông vừa nói vừa giơ tay còn lại lên siết chặt nắm đấm.
"Thằng nhãi, tao không ngại nói cho mày biết, lão tử tao đây có quan hệ, tao có đánh mày tao cũng không sợ!"
Người đàn ông nói xong, trực tiếp siết chặt nắm đấm, vung về phía Lâm Thiên.
"Bùm!"
Lâm Thiên một phát bắt được cổ tay của hắn.
“Anh chắc chứ?” Lâm Thiên hơi nheo mắt, đồng thời dùng lực.
"Ái đau đau!"
Người đàn ông đau đớn hét lên.
Lúc này, chiếc xe buýt đã bị tài xế dừng lại bên đường, tài xế vội vàng chạy tới.
“Hai người, hòa thuận sinh tài, đừng đánh nhau, tôi sẽ gọi báo lên tổng đài đấy.” tài xế xe buýt nói.
Lâm Thiên thấy tài xế đi tới liền buông tay.
Khuôn mặt người đàn ông vì đau đớn mà trở nên tím tái.
“Thằng nhãi, nếu không phải nể mặt tài xế, tao nhất định sẽ đánh chết mày, mày cứ đợi đấy, xuống xe tao sẽ tính sổ với mày!” Người đàn ông hét lên với Lâm Thiên.
"Tùy anh thôi!"
Lâm Thiên nói xong liền nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.