Chương 676
Thiên Bôi Bất Tuý
05/02/2023
Trên đường đến nhà họ Giang, Lâm Thiên nhận được điện thoại của Lưu Thân từ Hà Nội.
Lưu Thân nói rằng những người trong gia đình Kurokawa đã tìm đến đại sứ quán để đàm phán việc này và đại sứ quán hy vọng rằng Tập đoàn Vân Thiên có thể dừng việc xây dựng bên ngoài nhà họ Kurokawa, chỉ cần cách một con đường thôi cũng được.
Lưu Thân hơi không nắm chắc nên đặc biệt gọi điện thoại cho Lâm Thiên để xin chỉ thị.
Trên điện thoại.
"Lưu Thân, anh không cần để ý. Dù sao chúng ta cũng đã mua rồi. Chúng ta xây dựng cô nhi viện, việc xây dựng tuân thủ pháp luật và quy định, không cần lo lắng nhiều như vậy, ai thuyết phục cũng không được đồng ý.”Lâm Thiên nói.
“Được, anh Thiên, tôi hiểu rồi!” Lưu Thân đáp.
Xe đi một đường thẳng về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến nhà ông cụ Giang.
Căn biệt thự của ông cụ Giang ở ngoại ô Kim Vân được xây dựng rất có phong thái.
Sau khi xe vào cổng biệt thự, phải hơn mười phút sau, tòa nhà chính mới xuất hiện trong tầm mắt.
Đã có không ít ô tô đậu trong bãi xe.
Hôm nay chỉ là yến tiệc riêng của nhà họ Giang, nên tất cả những người đến đều là nhà họ Giang, có cả chi thứ và trực hệ, chỉ cần có họ với nhà họ Giang đều đến.
Bởi vậy, bãi đỗ xe có hàng trăm chiếc xe sang trọng vài tỉ, vài chục tỉ..
Đây được gọi là hạn thì hạn đến chết, lụt thì lụt đến chết.
Lại nói, cha của Giang Minh Tú nhất định là người trực hệ, đồng thời cũng là con trai ruột của ông cụ Giang.
Chỉ tiếc ông ấy là con riêng và bị đánh bại trong cuộc chiến giành quyền thừa kế, dẫn đến tất cả đều bị tước đoạt, chiếc xe mà ông ấy lái bây giờ chỉ là một chiếc Audi A4 đời cũ, đừng nói so sánh với chiếc ô tô hàng chục tỉ của anh cả ông ấy, ngay cả xe của chi thứ cũng không bằng.
Lâm Thiên đương nhiên đi cùng xe của cha Giang.
Sau khi xuống xe.
“Nhắc mới nhớ, tôi đã không ở đây năm năm rồi.” Cha Giang đầy xúc động nhìn cảnh vật xung quanh.
Nếu không phải lần này là sinh nhật lần thứ 70 của ông cụ Giang lần này, ông ấy chắc vẫn không có cơ hội đến đây.
“Cha, cha đừng buồn, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Giang Minh Tú an ủi.
Lâm Thiên cũng an ủi: "Mọi chuyện với chú sẽ ổn thôi."
Cha Giang cười khổ: "Cảm ơn các con, nhưng cha biết cả đời này không còn cơ hội xoay người nữa rồi. Cha chỉ mong sau này con có thể nổi bật .”
“Chú à, hôm qua cháu đã nói rồi, cháu sẽ giúp chú lấy lại tất cả những gì đã mất.” Lâm Thiên cười.
“Lâm Thiên, cháu nghe lời ta, đừng làm như vậy, ta không muốn liên lụy đến cháu, ở Kim Vân này cháu không thể đấu lại nhà họ Giang đâu.” Ba Giang nghiêm túc nhìn Lâm Thiên.
“Được rồi chú.” Lâm Thiên chỉ cười, cũng không nói nhiều.
"Được rồi, chúng ta vào thôi."
Cha Giang nói xong liền đưa Lâm Thiên, Giang Minh Tú và mẹ Giang đi vào biệt thự.
Bên trong biệt thự đang phi thường náo nhiệt.
Lâm Thiên liếc mắt nhìn, ít nhất có gần trăm người, đều là người nhà họ Giang và người nhà của bọn họ.
Những người này tụ tập lại với nhau để trò chuyện và khoe khoang.
“Anh họ, anh năm nay phát triển thật tốt, nhà hàng mới kinh doanh rất tốt đúng không?”
“Không tồi phải không, năm nay kiếm được có mấy tỉ, không so với dòng chính nhà họ Giang được.”
“Anh là dòng thứ mà có thể phát triển đến trình độ hiện tại mà không cần sử dụng nhiều đến tài nguyên của nhà họ Giang. Rất khá đấy.”
"Em trai, nghe nói cậu năm nay cũng tốt."
"So với anh họ còn kém xa."
...
Những người làm ăn tốt kia nghiễm nhiên thành đối tượng để cùng bàn luận, những người làm ăn không tốt chỉ có thể tránh sang một bên.
Tất nhiên, mọi người tụ tập trong vòng luẩn quẩn này đều được phân định rõ ràng. Dòng chính tụ tập cùng dòng chính, dòng thứ tụ tập cùng dòng thứ.
Các dòng thứ xa xôi trong nhà, căn bản không có tư cách để cùng với dòng chính, bọn họ thường thậm chí không được hưởng tài nguyên của gia tộc, nhiều nhất là dùng danh nghĩa nhà họ Giang để răn đe người khác mà thôi.
Sau khi bốn người Lâm Thiên bước vào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Nhìn xem, là Giang Viễn Lương!”
“Giang Viễn Lương đến thật sao? Nói mới nhớ, đã năm năm không gặp rồi nhỉ?”
Giang Viễn Lương là tên cha Giang.
"Đúng vậy, nhà họ Giang không mời ông ta đến họp mặt hàng năm, nhưng lần này là sinh nhật lần thứ 70 của ông cụ. Là con trai của ông cụ, ông ta nhất định không thể vắng mặt."
“Đến thì sao, cũng chỉ gây khó chịu.”
"Còn Giang Minh Tú kia cũng trở về rồi hả? Lá gan cũng lớn quá đi? Không trốn ở Tây Xuyên đi, còn dám quay về Kim Vân?
Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên khi Giang Minh Tú xuất hiện.
"Nói đến thì Giang Viễn Lương cũng thảm đấy, năng lực kinh doanh cũng không thua kém, chỉ tiếc anh ta là con riêng, hơn nữa khi tham gia quản lý nhà họ Giang, anh ta đã quá ngay thẳng và đắc tội một số người trong dòng chính nhà họ Giang, vậy nên anh ta không nhận được ủng hộ. "
“Nói nhỏ chút, anh chán sống rồi à! Chuyện này mà Giang Minh Thành hoặc cha anh ta Giang Hải Minh nghe được, anh biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không? Những người lúc đầu ủng hộ Giang Viễn Lương có ai có kết cục tốt đâu?”
...
Sau khi bốn người Lâm Thiên bước vào, mọi người trong sân đều e ngại né tránh, không có ai tiến lên chào hỏi cha Giang.
“Cha, trước đây khi cha còn tham gia quản lý tập đoàn nhà họ Giang, người nhà họ Giang đều nịnh bợ người, thế mà hiện tại nhìn thấy cha lại là như thế này.” Giang Minh Tú phẫn nộ nói.
“Cũng chỉ là mấy người thích xu nịnh thôi mà.” Cha Giang lắc đầu.
Mẹ Giang không khỏi thở dài, “Ài, bây giờ chúng ta ở nhà họ Giang cũng không có người đến chào hỏi.”
Hai người tiến vào trong sân, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Vẫn còn rất nhiều người nhìn chăm chú về phía cả nhà Giang Minh Tú.
"Thằng nhóc kia là ai? Hình như không phải người nhà họ Giang? Tôi chưa từng thấy qua."
"Xem ra thằng nhóc đó rất thân thiết với Giang Minh Tú, không phải là bạn trai của Giang Minh Tú đấy chứ?"
"Thực sự có thể, nhưng trông hắn cũng người bình thường, và rất lạ mặt, chắc không phải lợi hại gì.”
"Trông thực sự rất bình thường, không có gì lạ, Giang Minh Tú cũng coi như là một đại mỹ nhân. Tìm một người bạn trai bình thường như vậy thôi sao?"
...
Nhiều người con của nhà họ Giang đang nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên mà nghị luận.
Lâm Thiên cảm nhận được ánh mắt của họ, nhưng không để tâm.
Nghị luận vài phút, những người này lại thu hồi ánh mắt và tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó.
"Chiều nay, Kim Vân có một triển lãm ô tô quy mô lớn, người ta nói rằng có một chiếc xe thể thao chưa được đem bán sẽ được bán đấu giá."
"Tôi nghe nói đó là mẫu xe thể thao bản kỷ niệm giới hạn của Lamborghini. Cả thế giới chỉ có ba chiếc, và đây là chiếc duy nhất ở Hoa Quốc. Lần này chủ nhân đem nó ra đấu giá, ước tính giá sẽ là hàng trăm triệu đô la! "
"Không biết rốt cuộc ai sẽ mua chiếc xe thể thao này đây!"
"Tôi nghe nói rằng một số cậu ấm đã sẵn sàng ra tay, thậm chí có rất nhiều phú nhị đại từ nơi khác chạy tới để tranh giành chiếc Lamborghini hàng độc này. Anh có thể tưởng tượng cuộc cạnh tranh sẽ khốc liệt như thế nào!"
"Chậc chậc chậc, đây là một cuộc chiến tiền tài, cái này phụ thuộc vào việc ai có nhiều tài lực hơn.”
“Chỉ tiếc chiều nay là tụ họp gia đình, chúng ta không thể tới đó."
...
Chỉ vài phút sau, Giang Minh Thành và cha anh ta Giang Hải Minh hăng hái sải bước tiến vào.
Những người nhà họ Giang có mặt đều mỉm cười chào hỏi Giang Minh Thành và Giang Hải Minh.
Cách đối xử với cha Giang Minh Tú và Giang Hải Minh khi bước vào là hoàn toàn khác nhau.
Xét cho cùng, Giang Hải Minh là người kiểm soát nhà họ Giang hiện tại.
Giang Hải Minh chỉ là khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt rơi vào bên người Lâm Thiên.
“Chà, em trai cũng đến sao!"
Giang Hải Minh tươi cười trực tiếp đi tới trước mặt bốn người Lâm Thiên.
Cha Giang, mẹ Giang và Giang Minh Tú đều trông mất tự nhiên sau khi nhìn thấy Giang Hải Minh và con trai ông ta.
“Em trai, đã năm năm không gặp rồi. Nghe nói gần đây em sống không được tốt lắm. Có cần anh giúp đỡ không?"
“Không cần.” Cha Giang sắc mặt u ám xua tay.
"Đã năm năm rồi mà tính tình vẫn xấu như vậy. Em như thế sẽ không bao giờ có thể làm ra được thành tựu gì." Giang Hải Minh cười nói.
Ngay sau đó, Giang Hải Minh nhìn Giang Minh Tú.
"Cháu gái Minh Tú, bác nghe con trai nói rằng bây giờ cháu trở về Kim Vân rồi. Bác còn không tin. Không ngờ cháu sẽ trở về thật. Cháu về là muốn tranh giành quyền thừa kế nhà họ Giang với con trai bác sao? ”Giang Hải Minh cười xấu xa.
“Tôi về để gặp cha tôi và dự tiệc sinh nhật của ông nội, không được sao?” Giang Minh Tú lạnh lùng nói.
Năm năm trước, chính cha con Giang Hải Minh đã lấy hết mọi thứ của cha mẹ cô, bắt cô phải trốn khỏi Kim Vân và đi thật xa đến tỉnh Tây Xuyên, làm sao cô có thể không tức giận khi nhìn thấy cha con Giang Hải Minh?
Lưu Thân nói rằng những người trong gia đình Kurokawa đã tìm đến đại sứ quán để đàm phán việc này và đại sứ quán hy vọng rằng Tập đoàn Vân Thiên có thể dừng việc xây dựng bên ngoài nhà họ Kurokawa, chỉ cần cách một con đường thôi cũng được.
Lưu Thân hơi không nắm chắc nên đặc biệt gọi điện thoại cho Lâm Thiên để xin chỉ thị.
Trên điện thoại.
"Lưu Thân, anh không cần để ý. Dù sao chúng ta cũng đã mua rồi. Chúng ta xây dựng cô nhi viện, việc xây dựng tuân thủ pháp luật và quy định, không cần lo lắng nhiều như vậy, ai thuyết phục cũng không được đồng ý.”Lâm Thiên nói.
“Được, anh Thiên, tôi hiểu rồi!” Lưu Thân đáp.
Xe đi một đường thẳng về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến nhà ông cụ Giang.
Căn biệt thự của ông cụ Giang ở ngoại ô Kim Vân được xây dựng rất có phong thái.
Sau khi xe vào cổng biệt thự, phải hơn mười phút sau, tòa nhà chính mới xuất hiện trong tầm mắt.
Đã có không ít ô tô đậu trong bãi xe.
Hôm nay chỉ là yến tiệc riêng của nhà họ Giang, nên tất cả những người đến đều là nhà họ Giang, có cả chi thứ và trực hệ, chỉ cần có họ với nhà họ Giang đều đến.
Bởi vậy, bãi đỗ xe có hàng trăm chiếc xe sang trọng vài tỉ, vài chục tỉ..
Đây được gọi là hạn thì hạn đến chết, lụt thì lụt đến chết.
Lại nói, cha của Giang Minh Tú nhất định là người trực hệ, đồng thời cũng là con trai ruột của ông cụ Giang.
Chỉ tiếc ông ấy là con riêng và bị đánh bại trong cuộc chiến giành quyền thừa kế, dẫn đến tất cả đều bị tước đoạt, chiếc xe mà ông ấy lái bây giờ chỉ là một chiếc Audi A4 đời cũ, đừng nói so sánh với chiếc ô tô hàng chục tỉ của anh cả ông ấy, ngay cả xe của chi thứ cũng không bằng.
Lâm Thiên đương nhiên đi cùng xe của cha Giang.
Sau khi xuống xe.
“Nhắc mới nhớ, tôi đã không ở đây năm năm rồi.” Cha Giang đầy xúc động nhìn cảnh vật xung quanh.
Nếu không phải lần này là sinh nhật lần thứ 70 của ông cụ Giang lần này, ông ấy chắc vẫn không có cơ hội đến đây.
“Cha, cha đừng buồn, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Giang Minh Tú an ủi.
Lâm Thiên cũng an ủi: "Mọi chuyện với chú sẽ ổn thôi."
Cha Giang cười khổ: "Cảm ơn các con, nhưng cha biết cả đời này không còn cơ hội xoay người nữa rồi. Cha chỉ mong sau này con có thể nổi bật .”
“Chú à, hôm qua cháu đã nói rồi, cháu sẽ giúp chú lấy lại tất cả những gì đã mất.” Lâm Thiên cười.
“Lâm Thiên, cháu nghe lời ta, đừng làm như vậy, ta không muốn liên lụy đến cháu, ở Kim Vân này cháu không thể đấu lại nhà họ Giang đâu.” Ba Giang nghiêm túc nhìn Lâm Thiên.
“Được rồi chú.” Lâm Thiên chỉ cười, cũng không nói nhiều.
"Được rồi, chúng ta vào thôi."
Cha Giang nói xong liền đưa Lâm Thiên, Giang Minh Tú và mẹ Giang đi vào biệt thự.
Bên trong biệt thự đang phi thường náo nhiệt.
Lâm Thiên liếc mắt nhìn, ít nhất có gần trăm người, đều là người nhà họ Giang và người nhà của bọn họ.
Những người này tụ tập lại với nhau để trò chuyện và khoe khoang.
“Anh họ, anh năm nay phát triển thật tốt, nhà hàng mới kinh doanh rất tốt đúng không?”
“Không tồi phải không, năm nay kiếm được có mấy tỉ, không so với dòng chính nhà họ Giang được.”
“Anh là dòng thứ mà có thể phát triển đến trình độ hiện tại mà không cần sử dụng nhiều đến tài nguyên của nhà họ Giang. Rất khá đấy.”
"Em trai, nghe nói cậu năm nay cũng tốt."
"So với anh họ còn kém xa."
...
Những người làm ăn tốt kia nghiễm nhiên thành đối tượng để cùng bàn luận, những người làm ăn không tốt chỉ có thể tránh sang một bên.
Tất nhiên, mọi người tụ tập trong vòng luẩn quẩn này đều được phân định rõ ràng. Dòng chính tụ tập cùng dòng chính, dòng thứ tụ tập cùng dòng thứ.
Các dòng thứ xa xôi trong nhà, căn bản không có tư cách để cùng với dòng chính, bọn họ thường thậm chí không được hưởng tài nguyên của gia tộc, nhiều nhất là dùng danh nghĩa nhà họ Giang để răn đe người khác mà thôi.
Sau khi bốn người Lâm Thiên bước vào đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Nhìn xem, là Giang Viễn Lương!”
“Giang Viễn Lương đến thật sao? Nói mới nhớ, đã năm năm không gặp rồi nhỉ?”
Giang Viễn Lương là tên cha Giang.
"Đúng vậy, nhà họ Giang không mời ông ta đến họp mặt hàng năm, nhưng lần này là sinh nhật lần thứ 70 của ông cụ. Là con trai của ông cụ, ông ta nhất định không thể vắng mặt."
“Đến thì sao, cũng chỉ gây khó chịu.”
"Còn Giang Minh Tú kia cũng trở về rồi hả? Lá gan cũng lớn quá đi? Không trốn ở Tây Xuyên đi, còn dám quay về Kim Vân?
Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên khi Giang Minh Tú xuất hiện.
"Nói đến thì Giang Viễn Lương cũng thảm đấy, năng lực kinh doanh cũng không thua kém, chỉ tiếc anh ta là con riêng, hơn nữa khi tham gia quản lý nhà họ Giang, anh ta đã quá ngay thẳng và đắc tội một số người trong dòng chính nhà họ Giang, vậy nên anh ta không nhận được ủng hộ. "
“Nói nhỏ chút, anh chán sống rồi à! Chuyện này mà Giang Minh Thành hoặc cha anh ta Giang Hải Minh nghe được, anh biết hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không? Những người lúc đầu ủng hộ Giang Viễn Lương có ai có kết cục tốt đâu?”
...
Sau khi bốn người Lâm Thiên bước vào, mọi người trong sân đều e ngại né tránh, không có ai tiến lên chào hỏi cha Giang.
“Cha, trước đây khi cha còn tham gia quản lý tập đoàn nhà họ Giang, người nhà họ Giang đều nịnh bợ người, thế mà hiện tại nhìn thấy cha lại là như thế này.” Giang Minh Tú phẫn nộ nói.
“Cũng chỉ là mấy người thích xu nịnh thôi mà.” Cha Giang lắc đầu.
Mẹ Giang không khỏi thở dài, “Ài, bây giờ chúng ta ở nhà họ Giang cũng không có người đến chào hỏi.”
Hai người tiến vào trong sân, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Vẫn còn rất nhiều người nhìn chăm chú về phía cả nhà Giang Minh Tú.
"Thằng nhóc kia là ai? Hình như không phải người nhà họ Giang? Tôi chưa từng thấy qua."
"Xem ra thằng nhóc đó rất thân thiết với Giang Minh Tú, không phải là bạn trai của Giang Minh Tú đấy chứ?"
"Thực sự có thể, nhưng trông hắn cũng người bình thường, và rất lạ mặt, chắc không phải lợi hại gì.”
"Trông thực sự rất bình thường, không có gì lạ, Giang Minh Tú cũng coi như là một đại mỹ nhân. Tìm một người bạn trai bình thường như vậy thôi sao?"
...
Nhiều người con của nhà họ Giang đang nhìn chằm chằm vào Lâm Thiên mà nghị luận.
Lâm Thiên cảm nhận được ánh mắt của họ, nhưng không để tâm.
Nghị luận vài phút, những người này lại thu hồi ánh mắt và tiếp tục cuộc trò chuyện trước đó.
"Chiều nay, Kim Vân có một triển lãm ô tô quy mô lớn, người ta nói rằng có một chiếc xe thể thao chưa được đem bán sẽ được bán đấu giá."
"Tôi nghe nói đó là mẫu xe thể thao bản kỷ niệm giới hạn của Lamborghini. Cả thế giới chỉ có ba chiếc, và đây là chiếc duy nhất ở Hoa Quốc. Lần này chủ nhân đem nó ra đấu giá, ước tính giá sẽ là hàng trăm triệu đô la! "
"Không biết rốt cuộc ai sẽ mua chiếc xe thể thao này đây!"
"Tôi nghe nói rằng một số cậu ấm đã sẵn sàng ra tay, thậm chí có rất nhiều phú nhị đại từ nơi khác chạy tới để tranh giành chiếc Lamborghini hàng độc này. Anh có thể tưởng tượng cuộc cạnh tranh sẽ khốc liệt như thế nào!"
"Chậc chậc chậc, đây là một cuộc chiến tiền tài, cái này phụ thuộc vào việc ai có nhiều tài lực hơn.”
“Chỉ tiếc chiều nay là tụ họp gia đình, chúng ta không thể tới đó."
...
Chỉ vài phút sau, Giang Minh Thành và cha anh ta Giang Hải Minh hăng hái sải bước tiến vào.
Những người nhà họ Giang có mặt đều mỉm cười chào hỏi Giang Minh Thành và Giang Hải Minh.
Cách đối xử với cha Giang Minh Tú và Giang Hải Minh khi bước vào là hoàn toàn khác nhau.
Xét cho cùng, Giang Hải Minh là người kiểm soát nhà họ Giang hiện tại.
Giang Hải Minh chỉ là khẽ gật đầu, tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt rơi vào bên người Lâm Thiên.
“Chà, em trai cũng đến sao!"
Giang Hải Minh tươi cười trực tiếp đi tới trước mặt bốn người Lâm Thiên.
Cha Giang, mẹ Giang và Giang Minh Tú đều trông mất tự nhiên sau khi nhìn thấy Giang Hải Minh và con trai ông ta.
“Em trai, đã năm năm không gặp rồi. Nghe nói gần đây em sống không được tốt lắm. Có cần anh giúp đỡ không?"
“Không cần.” Cha Giang sắc mặt u ám xua tay.
"Đã năm năm rồi mà tính tình vẫn xấu như vậy. Em như thế sẽ không bao giờ có thể làm ra được thành tựu gì." Giang Hải Minh cười nói.
Ngay sau đó, Giang Hải Minh nhìn Giang Minh Tú.
"Cháu gái Minh Tú, bác nghe con trai nói rằng bây giờ cháu trở về Kim Vân rồi. Bác còn không tin. Không ngờ cháu sẽ trở về thật. Cháu về là muốn tranh giành quyền thừa kế nhà họ Giang với con trai bác sao? ”Giang Hải Minh cười xấu xa.
“Tôi về để gặp cha tôi và dự tiệc sinh nhật của ông nội, không được sao?” Giang Minh Tú lạnh lùng nói.
Năm năm trước, chính cha con Giang Hải Minh đã lấy hết mọi thứ của cha mẹ cô, bắt cô phải trốn khỏi Kim Vân và đi thật xa đến tỉnh Tây Xuyên, làm sao cô có thể không tức giận khi nhìn thấy cha con Giang Hải Minh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.