Chương 49: Chụp ảnh
Thiên Bôi Bất Tuý
05/08/2021
Mặc dù giọng nói của Lâm Thiên không lớn, nhưng lại có khí thế khiến người khác không thể từ chối.
Sau khi Vương Mãn Linh bị Lâm Thiên ôm vào trong lòng, thân thể cô run lên, sắc mặt đỏ bừng. Đối với Vương Mãn Linh, chưa có người đàn ông nào ôm lấy cô như thế này trước đây.
Nhưng Vương Mãn Linh không vùng vẫy mà để Lâm
Thiên giữ như thế này, cô ấy cũng biết Lâm Thiên làm vậy để vở kịch trở nên thật hơn.
Thiệu Ngọc Minh nhìn người phụ nữ mà anh ta vẫn thầm thương trộm nhớ lại bị người khác ôm khiến anh ta cảm thấy ghen tị, đố kỵ và hận thù, đây là điều anh ta nằm mơ cũng muốn!
Tuy nhiên, anh ta bất lực. “Anh đã nghe rõ lời tôi vừa nói chưa? Trả lời tôi!” Lâm Thiên tiếp tục chất vấn Thiệu Ngọc Minh với giọng lạnh lùng. “Tôi...tôi biết rồi, cậu chủ Lâm.” Thiệu Ngọc Minh nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
Dù sao thế lực và tài lực của Lâm Thiên hơn anh ta rất nhiều, anh ta dám cướp một người phụ nữ từ cháu trai của người giàu có nhất sao? Tuyệt đối không “Coi như anh biết điều, nếu anh dám từ chối, tôi cam đoạn có thể khiến công ty của anh không thể tồn tại ở thành phố Bảo Thạnh được nữa." Lâm Thiên lạnh lùng nói. “Đúng, đúng, đúng! Cậu chủ Lâm nói đúng lắm!” Thiệu Ngọc Minh liên tục gật đầu, đồng thời lau mồi hôi lạnh trên trán, anh ta biết với thân phận cháu trai của người giàu nhất của Lâm Thiên thì chắc chắn có thể làm được. “Vậy, cậu chủ Lâm và Vương Mãn Linh, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có việc phải làm, nên đi trước một bước.
Chúc hai người trăm năm tốt đẹp.
Thiệu Ngọc Minh nói rồi đứng lên.
Thiệu Ngọc Minh bây giờ mồ hôi lạnh đầy mình, anh ta không muốn ở lại đây một giây nào nữa, anh ta chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. “Chờ một chút!”
Lâm Thiên mở miệng gọi lại. "Cậu...cậu chủ Lâm, cậu còn chuyện gì nữa không?”
Thiệu Ngọc Minh quay đầu lại nhìn Lâm Thiên, anh ta trông rất lo lắng vì sợ Lâm Thiên còn kiếm chuyện với anh ta. “Tôi chỉ nói với anh rằng anh có thể về sớm, nhưng đừng quên, bữa cơm này là của anh, đừng quên thanh toán trước khi đi.” Lâm Thiên cười nói,
Cơ mặt của Thiệu Ngọc Minh co giật dữ dội, sắc mặt của anh ta càng trở nên xấu xí hơn.
Anh ta nghĩ rằng anh ta về sớm mà không ăn uống gì thì chắc chắn sẽ không phải thanh toán hóa đơn.
Và anh ta cho rằng Lâm Thiên là cháu trai của người giàu có nhất nên việc trả tiền cho một bữa ăn như vậy hắn là dễ dàng, không ngờ Lâm Thiên lại để anh ta trả tiền. “Sao vậy? Có vấn đề gì không?” Lâm Thiên lộ ra vẻ nghiêm túc. " Không ... không sao. Tôi sẽ đi thanh toán: Thiệu Ngọc Minh nở một nụ cười khô khốc.
Làm sao Thiệu Ngọc Minh dám nói có vấn đề?
Chỉ là trong lòng anh ta đang rỉ máu, tài sản của anh chỉ có hơn ba tỷ, riêng bữa này đã ăn hết mấy trăm triệu! Nhưng lại còn là trả tiền cho người khác ăn! Nhưng anh ta không dám từ chối
Vương Mãn Linh thấy Thiệu Ngọc Minh đã bị tổn thất nặng nề, không dám nói nhưng cô không nhịn được mà che miệng cười.
Sau khi Thiệu Ngọc Minh rời đi. “Ừm... bây giờ anh có thể buông tôi ra được rồi.
Vương Mãn Linh ngại ngùng nói, bởi vì Lâm Thiên vẫn đang ôm cô. “Ừ, tất nhiên rồi.”
Lâm Thiên ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó nhanh chóng buông Vương Mãn Linh ra.
Tuy nhiên, mùi thơm của cơ thể Vương Mãn Linh vẫn còn vương vấn trên chóp mũi Lâm Thiên. “Tôi chỉ muốn diễn kịch thật hơn một chút mà ôm cô, cô sẽ không để ý chứ?" Lâm Thiên sở mũi, “Đương nhiên sẽ không để ý, anh đang giúp tôi mà." Vương Mãn Linh ngại ngùng nói.
Ngay sau đó, Vương Mãn Linh quay lại, che miệng cười. “Tuy nhiên, thật buồn cười khi nhìn thấy Thiệu Ngọc Minh tức giận tới mức bốc khói nhưng không dám nói gì.
Lâm Thiên cũng nở nụ cười: “Đây là anh ta tự chuốc lấy, ta nghĩ sau này anh ta sẽ không dám có ý đồ với cô nữa. “Lâm Thiên, cảm ơn anh rất nhiều. Không có anh, không biết Thiệu Ngọc Minh sẽ còn quấy rầy tôi đến bao giờ, anh vừa ra mặt đã giải quyết cho tôi một vấn đề lớn như thế” Vương Mãn Linh mỉm cười. “Lần sau gặp phải chuyện như thế này, cứ gọi điện thoại cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có mặt. Ở thành phố Bảo Thạnh, tôi không nghĩ có con cái nhà giàu có nào mà tôi không thể giải quyết.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
Đối với Lâm Thiên, đây thực sự chỉ là chuyện nhỏ. “Được rồi, đây là những gì anh đã nói, anh thật tốt bụng.Vương Mãn Linh trông rất vui vẻ.
Phải nói là nụ cười của cô khiến lòng người không khỏi gợn sóng. Thảo nào có rất nhiều người muốn theo đuổi cô đến vậy. Lúc này, Lâm Thiên mới nhìn lên và nói đùa: “Vương Mãn Linh, hiện tại cô vẫn đang độc thân. Vì có rất nhiều người theo đuổi cô, tại sao cô không chọn một người. Đến một lúc nào đó, muốn có một người theo đuổi mình cũng không có nữa đâu.
Vương Mãn Linh cười trộm, và sau đó trả lời: “Những người này chỉ chăm chăm vào ngoại hình của tôi. Họ không thể là bạn đồng hành cả đời được. Đối với nửa kia, tôi không quan tâm gia đình anh ấy có tiền bạc hay không. Tôi chỉ quan tâm xem anh ấy là người như thế nào. Nếu gặp được người phù hợp, đương nhiên tôi sẽ xem xét.
Hồ ? Không biết trong mắt cô, người thế nào mới thích hợp?” Lâm Thiên tò mò hỏi."Ví dụ như anh." Vương Mãn Linh cười nói.
Lâm Thiên đột nhiên có chút ngượng ngùng, thế nào mà lại cảm thấy có chút mập mờ...
Lúc này, người phục vụ bắt đầu phục vụ bữa ăn. Lâm Thiên ăn cùng Vương Mãn Linh, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện trong hơn một tiếng đồng hồ.
Ban đầu, bữa trưa này là của Thiệu Ngọc Minh với Vương Mãn Linh, nhưng nó đã trở thành bữa trưa của Lâm Thiên và Vương Mãn Linh.
Tất nhiên, cả hai chủ yếu nói về một số vấn đề của công ty, và họ ít nói về những vấn đề riêng tư.
Sau bữa tối, Lâm Thiên ban đầu đề nghị chở Vương Mãn Linh về, nhưng Vương Mãn Linh lại lái xe đến đây. Vì vậy, Lâm Thiên đi cùng với Vương Mãn Linh đến bãi đậu xe dưới lòng đất.
Trước chiếc xe Audi của Vương Mãn Linh. “Mãn Linh, đi đường cẩn thận. Nếu lần sau gặp khó khăn gì, nhớ gọi cho tôi.” Lâm Thiên nói với Vương Mãn Linh trên xe.
Vương Mãn Linh gật đầu và mỉm cười với Lâm Thiên, sau đó lái xe đi.
Sau khi nhìn xe của Vương Mãn Linh rời đi, Lâm Thiên không nhịn được mà lắc đầu cười.
Ngay sau đó, Lâm Thiên chạy thẳng đến xe của mình. "Ha?"
Khi Lâm Thiên quay lại chiếc Lamborghini của mình, anh nhìn thấy hai thanh niên, một nam một nữ đang ngồi trên mui chiếc Lamborghini của mình để chụp ảnh tự sướng.
Người đàn ông khá cao khoảng một mét tám mươi năm, người phụ nữ trang điểm rất dày và ăn mặc hở hang.
Hai người họ đang chụp ảnh. Lâm Thiên lắc đầu cười cười, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt bọn họ. “Hai người, hai người đang ngồi trên động cơ xe của người khác và chụp ảnh, hình như có chút hơi bất lịch sự đúng không?” Lâm Thiên cười nói với cả hai.
Ngay khi Lâm Thiên nói lời này, người đàn ông dừng lại, nhìn Lâm Thiên.
Người đàn ông cao lớn nhìn Lâm Thiên từ trên xuống dưới. Sau đó anh ta nói với giọng điệu không vui. “Tao làm gì thì liên quan đếch gì đến mày!”
Sau khi cô gái trang điểm đậm nhìn Lâm Thiên, cô ta cũng nói một cách kiêu ngạo: “Thằng nhóc, làm sao cậu biết đây là xe của người khác? Đây là xe của tôi! Tôi đang ngồi trong xe của chính mình. Chụp ảnh với xe của chính mình có vấn đề gì không?" “Xe của cô? Ha ha.
Lâm Thiên không nhịn được cười, đây là Lamborghini của Lâm Thiên, cô ta lại nói là của cô ta?
Khi cô gái trang điểm đậm nói điều này, có lẽ cô ta không ngờ Lâm Thiên trước mặt lại là chủ nhân của chiếc xe này. “Cô nói là xe của cô đúng không, thế thì đưa chìa khóa đây cho tôi xem nào” Lâm Thiên cười như không cười.
Người đàn ông cao lớn bên cạnh nói lớn: “Mày thì là cái thá gì mà bảo chúng tạo đưa cho mày xem thì chúng tao phải đưa? Loại mày cũng xứng ư?” “Thật ngại quá, tôi thật sự xứng đấy. Bởi vì chiếc Lamborghini này là của tôi. Lâm Thiên cười nói. “Của mày? Ha ha ha!”
Người đàn ông cao lớn và cô gái trang điểm đậm lập tức phá lên cười. “Ha ha, nhóc con, mày đúng là biết chém gió đấy, với cách ăn mặc như thế này của mày mà cũng lái được Lamborghini sao?” Người đàn ông cao lớn cười lớn. “Nhóc con, chiếc xe đạp công cộng bên cạnh mới là phương tiện đi lại của cậu.”Cô gái trang điểm đậm cũng cười chế nhạo.
Sau vài tiếng cười, cô gái trang điểm đậm nói: “Nhóc con, tôi nghĩ cậu nói nhiều như vậy, không phải chỉ muốn cùng Lamborghini chụp vài tấm ảnh để khoe khoang sao? Được rồi, chúng tôi chụp xong có thời gian sẽ cho cậu chụp. “Thật sao? Thật sự có thể chụp sao?” Lâm Thiên giả bộ vui vẻ. “Tất nhiên là có thể, nhưng cậu phải xếp hàng chờ." Cô gái trang điểm đậm nói.
Nói xong, cô gái trang điểm đậm lại lấy điện thoại ra tiếp tục ngồi trên mui xe để chụp ảnh. “Người đẹp, tôi có thể chụp ảnh với cô không?” Lâm
Thiên nói với cô gái trang điểm đậm với một nụ cười vui vẻ.
Người đàn ông cao lớn bên cạnh nghe được lời này liền tức giận. "ĐM mày, mày không thấy tao đang đứng ở đây sao? Dám cướp bồ trước mặt tao, mày muốn chết à?" Người đàn ông cao lớn phát cáu, bộ dạng hung dữ.
Cô gái trang điểm đậm cũng chế giễu: "Nhóc con, chỉ với bộ dạng này của mày cũng xứng chụp với tao sao? Mày tè một bãi mà soi xem mình đang là cái dạng gì đi.
Sau khi Vương Mãn Linh bị Lâm Thiên ôm vào trong lòng, thân thể cô run lên, sắc mặt đỏ bừng. Đối với Vương Mãn Linh, chưa có người đàn ông nào ôm lấy cô như thế này trước đây.
Nhưng Vương Mãn Linh không vùng vẫy mà để Lâm
Thiên giữ như thế này, cô ấy cũng biết Lâm Thiên làm vậy để vở kịch trở nên thật hơn.
Thiệu Ngọc Minh nhìn người phụ nữ mà anh ta vẫn thầm thương trộm nhớ lại bị người khác ôm khiến anh ta cảm thấy ghen tị, đố kỵ và hận thù, đây là điều anh ta nằm mơ cũng muốn!
Tuy nhiên, anh ta bất lực. “Anh đã nghe rõ lời tôi vừa nói chưa? Trả lời tôi!” Lâm Thiên tiếp tục chất vấn Thiệu Ngọc Minh với giọng lạnh lùng. “Tôi...tôi biết rồi, cậu chủ Lâm.” Thiệu Ngọc Minh nghiến răng nghiến lợi gật đầu.
Dù sao thế lực và tài lực của Lâm Thiên hơn anh ta rất nhiều, anh ta dám cướp một người phụ nữ từ cháu trai của người giàu có nhất sao? Tuyệt đối không “Coi như anh biết điều, nếu anh dám từ chối, tôi cam đoạn có thể khiến công ty của anh không thể tồn tại ở thành phố Bảo Thạnh được nữa." Lâm Thiên lạnh lùng nói. “Đúng, đúng, đúng! Cậu chủ Lâm nói đúng lắm!” Thiệu Ngọc Minh liên tục gật đầu, đồng thời lau mồi hôi lạnh trên trán, anh ta biết với thân phận cháu trai của người giàu nhất của Lâm Thiên thì chắc chắn có thể làm được. “Vậy, cậu chủ Lâm và Vương Mãn Linh, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có việc phải làm, nên đi trước một bước.
Chúc hai người trăm năm tốt đẹp.
Thiệu Ngọc Minh nói rồi đứng lên.
Thiệu Ngọc Minh bây giờ mồ hôi lạnh đầy mình, anh ta không muốn ở lại đây một giây nào nữa, anh ta chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. “Chờ một chút!”
Lâm Thiên mở miệng gọi lại. "Cậu...cậu chủ Lâm, cậu còn chuyện gì nữa không?”
Thiệu Ngọc Minh quay đầu lại nhìn Lâm Thiên, anh ta trông rất lo lắng vì sợ Lâm Thiên còn kiếm chuyện với anh ta. “Tôi chỉ nói với anh rằng anh có thể về sớm, nhưng đừng quên, bữa cơm này là của anh, đừng quên thanh toán trước khi đi.” Lâm Thiên cười nói,
Cơ mặt của Thiệu Ngọc Minh co giật dữ dội, sắc mặt của anh ta càng trở nên xấu xí hơn.
Anh ta nghĩ rằng anh ta về sớm mà không ăn uống gì thì chắc chắn sẽ không phải thanh toán hóa đơn.
Và anh ta cho rằng Lâm Thiên là cháu trai của người giàu có nhất nên việc trả tiền cho một bữa ăn như vậy hắn là dễ dàng, không ngờ Lâm Thiên lại để anh ta trả tiền. “Sao vậy? Có vấn đề gì không?” Lâm Thiên lộ ra vẻ nghiêm túc. " Không ... không sao. Tôi sẽ đi thanh toán: Thiệu Ngọc Minh nở một nụ cười khô khốc.
Làm sao Thiệu Ngọc Minh dám nói có vấn đề?
Chỉ là trong lòng anh ta đang rỉ máu, tài sản của anh chỉ có hơn ba tỷ, riêng bữa này đã ăn hết mấy trăm triệu! Nhưng lại còn là trả tiền cho người khác ăn! Nhưng anh ta không dám từ chối
Vương Mãn Linh thấy Thiệu Ngọc Minh đã bị tổn thất nặng nề, không dám nói nhưng cô không nhịn được mà che miệng cười.
Sau khi Thiệu Ngọc Minh rời đi. “Ừm... bây giờ anh có thể buông tôi ra được rồi.
Vương Mãn Linh ngại ngùng nói, bởi vì Lâm Thiên vẫn đang ôm cô. “Ừ, tất nhiên rồi.”
Lâm Thiên ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó nhanh chóng buông Vương Mãn Linh ra.
Tuy nhiên, mùi thơm của cơ thể Vương Mãn Linh vẫn còn vương vấn trên chóp mũi Lâm Thiên. “Tôi chỉ muốn diễn kịch thật hơn một chút mà ôm cô, cô sẽ không để ý chứ?" Lâm Thiên sở mũi, “Đương nhiên sẽ không để ý, anh đang giúp tôi mà." Vương Mãn Linh ngại ngùng nói.
Ngay sau đó, Vương Mãn Linh quay lại, che miệng cười. “Tuy nhiên, thật buồn cười khi nhìn thấy Thiệu Ngọc Minh tức giận tới mức bốc khói nhưng không dám nói gì.
Lâm Thiên cũng nở nụ cười: “Đây là anh ta tự chuốc lấy, ta nghĩ sau này anh ta sẽ không dám có ý đồ với cô nữa. “Lâm Thiên, cảm ơn anh rất nhiều. Không có anh, không biết Thiệu Ngọc Minh sẽ còn quấy rầy tôi đến bao giờ, anh vừa ra mặt đã giải quyết cho tôi một vấn đề lớn như thế” Vương Mãn Linh mỉm cười. “Lần sau gặp phải chuyện như thế này, cứ gọi điện thoại cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có mặt. Ở thành phố Bảo Thạnh, tôi không nghĩ có con cái nhà giàu có nào mà tôi không thể giải quyết.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.
Đối với Lâm Thiên, đây thực sự chỉ là chuyện nhỏ. “Được rồi, đây là những gì anh đã nói, anh thật tốt bụng.Vương Mãn Linh trông rất vui vẻ.
Phải nói là nụ cười của cô khiến lòng người không khỏi gợn sóng. Thảo nào có rất nhiều người muốn theo đuổi cô đến vậy. Lúc này, Lâm Thiên mới nhìn lên và nói đùa: “Vương Mãn Linh, hiện tại cô vẫn đang độc thân. Vì có rất nhiều người theo đuổi cô, tại sao cô không chọn một người. Đến một lúc nào đó, muốn có một người theo đuổi mình cũng không có nữa đâu.
Vương Mãn Linh cười trộm, và sau đó trả lời: “Những người này chỉ chăm chăm vào ngoại hình của tôi. Họ không thể là bạn đồng hành cả đời được. Đối với nửa kia, tôi không quan tâm gia đình anh ấy có tiền bạc hay không. Tôi chỉ quan tâm xem anh ấy là người như thế nào. Nếu gặp được người phù hợp, đương nhiên tôi sẽ xem xét.
Hồ ? Không biết trong mắt cô, người thế nào mới thích hợp?” Lâm Thiên tò mò hỏi."Ví dụ như anh." Vương Mãn Linh cười nói.
Lâm Thiên đột nhiên có chút ngượng ngùng, thế nào mà lại cảm thấy có chút mập mờ...
Lúc này, người phục vụ bắt đầu phục vụ bữa ăn. Lâm Thiên ăn cùng Vương Mãn Linh, cả hai vừa ăn vừa trò chuyện trong hơn một tiếng đồng hồ.
Ban đầu, bữa trưa này là của Thiệu Ngọc Minh với Vương Mãn Linh, nhưng nó đã trở thành bữa trưa của Lâm Thiên và Vương Mãn Linh.
Tất nhiên, cả hai chủ yếu nói về một số vấn đề của công ty, và họ ít nói về những vấn đề riêng tư.
Sau bữa tối, Lâm Thiên ban đầu đề nghị chở Vương Mãn Linh về, nhưng Vương Mãn Linh lại lái xe đến đây. Vì vậy, Lâm Thiên đi cùng với Vương Mãn Linh đến bãi đậu xe dưới lòng đất.
Trước chiếc xe Audi của Vương Mãn Linh. “Mãn Linh, đi đường cẩn thận. Nếu lần sau gặp khó khăn gì, nhớ gọi cho tôi.” Lâm Thiên nói với Vương Mãn Linh trên xe.
Vương Mãn Linh gật đầu và mỉm cười với Lâm Thiên, sau đó lái xe đi.
Sau khi nhìn xe của Vương Mãn Linh rời đi, Lâm Thiên không nhịn được mà lắc đầu cười.
Ngay sau đó, Lâm Thiên chạy thẳng đến xe của mình. "Ha?"
Khi Lâm Thiên quay lại chiếc Lamborghini của mình, anh nhìn thấy hai thanh niên, một nam một nữ đang ngồi trên mui chiếc Lamborghini của mình để chụp ảnh tự sướng.
Người đàn ông khá cao khoảng một mét tám mươi năm, người phụ nữ trang điểm rất dày và ăn mặc hở hang.
Hai người họ đang chụp ảnh. Lâm Thiên lắc đầu cười cười, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt bọn họ. “Hai người, hai người đang ngồi trên động cơ xe của người khác và chụp ảnh, hình như có chút hơi bất lịch sự đúng không?” Lâm Thiên cười nói với cả hai.
Ngay khi Lâm Thiên nói lời này, người đàn ông dừng lại, nhìn Lâm Thiên.
Người đàn ông cao lớn nhìn Lâm Thiên từ trên xuống dưới. Sau đó anh ta nói với giọng điệu không vui. “Tao làm gì thì liên quan đếch gì đến mày!”
Sau khi cô gái trang điểm đậm nhìn Lâm Thiên, cô ta cũng nói một cách kiêu ngạo: “Thằng nhóc, làm sao cậu biết đây là xe của người khác? Đây là xe của tôi! Tôi đang ngồi trong xe của chính mình. Chụp ảnh với xe của chính mình có vấn đề gì không?" “Xe của cô? Ha ha.
Lâm Thiên không nhịn được cười, đây là Lamborghini của Lâm Thiên, cô ta lại nói là của cô ta?
Khi cô gái trang điểm đậm nói điều này, có lẽ cô ta không ngờ Lâm Thiên trước mặt lại là chủ nhân của chiếc xe này. “Cô nói là xe của cô đúng không, thế thì đưa chìa khóa đây cho tôi xem nào” Lâm Thiên cười như không cười.
Người đàn ông cao lớn bên cạnh nói lớn: “Mày thì là cái thá gì mà bảo chúng tạo đưa cho mày xem thì chúng tao phải đưa? Loại mày cũng xứng ư?” “Thật ngại quá, tôi thật sự xứng đấy. Bởi vì chiếc Lamborghini này là của tôi. Lâm Thiên cười nói. “Của mày? Ha ha ha!”
Người đàn ông cao lớn và cô gái trang điểm đậm lập tức phá lên cười. “Ha ha, nhóc con, mày đúng là biết chém gió đấy, với cách ăn mặc như thế này của mày mà cũng lái được Lamborghini sao?” Người đàn ông cao lớn cười lớn. “Nhóc con, chiếc xe đạp công cộng bên cạnh mới là phương tiện đi lại của cậu.”Cô gái trang điểm đậm cũng cười chế nhạo.
Sau vài tiếng cười, cô gái trang điểm đậm nói: “Nhóc con, tôi nghĩ cậu nói nhiều như vậy, không phải chỉ muốn cùng Lamborghini chụp vài tấm ảnh để khoe khoang sao? Được rồi, chúng tôi chụp xong có thời gian sẽ cho cậu chụp. “Thật sao? Thật sự có thể chụp sao?” Lâm Thiên giả bộ vui vẻ. “Tất nhiên là có thể, nhưng cậu phải xếp hàng chờ." Cô gái trang điểm đậm nói.
Nói xong, cô gái trang điểm đậm lại lấy điện thoại ra tiếp tục ngồi trên mui xe để chụp ảnh. “Người đẹp, tôi có thể chụp ảnh với cô không?” Lâm
Thiên nói với cô gái trang điểm đậm với một nụ cười vui vẻ.
Người đàn ông cao lớn bên cạnh nghe được lời này liền tức giận. "ĐM mày, mày không thấy tao đang đứng ở đây sao? Dám cướp bồ trước mặt tao, mày muốn chết à?" Người đàn ông cao lớn phát cáu, bộ dạng hung dữ.
Cô gái trang điểm đậm cũng chế giễu: "Nhóc con, chỉ với bộ dạng này của mày cũng xứng chụp với tao sao? Mày tè một bãi mà soi xem mình đang là cái dạng gì đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.