Chương 334: Để anh mở cửa
Thiên Bôi Bất Tuý
24/10/2022
Ngay sau đó, Lâm Thiên ấn nhẹ vào động mạnh cảnh trên cổ Giang, Giang Vũ trực tiếp ngất đi.
Tác động vào động mạch cảnh khiến người ta ngất xỉu là một nguyên tắc rất đơn giản. Nguyên lý cũng không có gì cao siêu, động mạch cảnh bị tác động sẽ khiến lượng máu cung cấp cho não không đủ, ngất xỉu là điều đương nhiên.
Sau đó, Lâm Thiên cùng Hoàng Luân đeo lại mặt nạ, ôm Giang Vũ, chọn lối cửa sau mà đi ra ngoài.
Hai tên vệ sĩ đang canh ở cửa sau muốn ngăn cản Lâm Thiên, nhưng cũng không có gì ngạc nhiên, lại bị Lâm Thiên làm cho choáng váng.
...
Một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố Bảo Thạnh.
Nhà kho bị bỏ hoang này từng đứng tên Công ty An ninh Vân Thiên, nhưng hiện nó đã bị niêm phong.
Lâm Thiên đưa Giang Vũ tới đây, trói hắn lại bằng dây thừng, sau đó tạt nước cho hắn tỉnh lại.
“Đây là đâu!” Giang Vũ nhìn quanh.
“Anh không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần biết, kế tiếp anh sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Vừa nói, Lâm Thiên trực tiếp lấy ra một con dao găm cắt đứt mạch máu trên tay Giang Vũ, máu lập tức không ngừng chảy ra.
“Giang Vũ, trong một giờ nữa, anh sẽ mất máu mà chết.”
“Và bây giờ anh cũng có thể bắt đầu cảm nhận được, nỗi sợ hãi khi đứng trước cái chết, rốt cuộc sẽ kinh khủng tới mức nào. Anh sẽ biết thế nào là tuyệt vọng, thế nào là tận cùng hoảng hốt. Đây nhất định sẽ là giờ phút đen tối và thê thảm nhất trong cuộc đời của anh.” Lâm Thiên nở một nụ cười độc ác, nheo mắt nhìn Giang Vũ.
"Ah! Lâm Thiên mau cứu mạng, mau thả ta ra! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết! Ta không thể chết lúc này được.”
Giang Vũ hét lên một tiếng, hiển nhiên hắn đã cảm nhận được nỗi sợ mà Lâm Thiên vừa nhắc đến.
“Cứu anh? Anh cho rằng tôi sẽ cứu anh sao?” Lâm Thiên cười lạnh.
Anh nói tiếp: “Hơn nữa đây là vùng ngoại ô vắng vẻ, gần đây cũng không có người sinh sống. Cho dù anh có gọi như thế nào cũng không một ai có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của anh đâu.”
“Ah!”
Giang Vũ vẫn không ngừng la hét, hắn ta bị bao trùm trong cảm giác sợ hãi và đau khổ, xen lẫn cùng nỗi tuyệt vọng không có lối thoát.
“Giang Vũ, đây là do anh cố tình làm khó Như Tuyết và tôi mà ra. Tự trách bản thân mình thì hơn.”
Lúc này Giang Vũ rốt cuộc cũng cảm thấy hối hận, nếu hắn biết được sẽ có ngày này, trước kia dẫu ép chết hắn, hắn cũng không dám động đến Hoàng Luân và Như Tuyết.
“Anh nên bình thản hưởng thụ nốt những giây phút cuối cùng trong cuộc đời mình đi.”
Lâm Thiên nói xong liền xoay người rời đi, bước ra bên ngoài liền quay lại khóa cửa, một lần nữa cả nhà kho chìm trong không gian chết chóc.
Lâm Thiên thề rằng từ hôm nay, tất cả những ai đối tốt với anh, Lâm Thiên sẽ ngàn lần báo đáp, nhưng tất cả những kẻ có thù với anh, Lâm Thiên sẽ cho bọn chúng chết hết.
Lối vào nhà kho.
“Anh Thiên, nếu nhà họ Giang không tìm được Giang Vũ, bọn họ nhất định sẽ tìm, như vậy anh sẽ không gặp rắc rối chứ?” Hoàng Luân nói.
“Đừng lo lắng, không bao lâu nữa tôi sẽ vực lại Tỉnh Xuyên. Khi đó, mọi phiền phức đều sẽ không còn. Sau đó, tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ gia tộc họ Giang." Lâm Thiên nói.
Hoàng Luân gật đầu, hắn rất tin tưởng Lâm Thiên.
Về phần Giang Vũ, hắn chỉ có thể tuyệt vọng nhìn máu chảy ròng ròng ướt đẫm cánh tay, cảm giác được tử thần đang tới gần.
...
Sau khi Lâm Thiên lái xe đưa Hoàng Luân về nhà, anh đến nhà Như Tuyết.
Trước cửa nhà Như Tuyết.
Lâm Thiên vừa gõ, cửa đã lập tức mở ra
“Như Tuyết.”
Lâm Thiên nhìn Như Tuyết trước mặt khẽ cười.
“Lâm ... Lâm Thiên!”
Như Tuyết sững sờ trong hai giây, sau đó trong niềm phấn khích, cô vui mừng lao vào vòng tay anh.
“Lâm Thiên, anh … Anh rốt cục trở lại, bọn họ nói anh đã chết, em biết chắc chắn là người ta bịa ra. Em biết anh nhất định không thể chết dễ dàng thế được.” Như Tuyết khóc.
“Một tháng này khiến em lo lắng cho anh, nhất định em đã khóc rất nhiều phải không. Anh xin lỗi, là lỗi tại anh. Từ bây giờ sẽ không để em phải khóc nữa.” Lâm Thiên ôm chặt lấy Như Tuyết.
“Anh đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó. Em không trách anh. Anh quay trở lại là được rồi. Chỉ cần có thể bình an quay về là đã rất tốt rồi.” Như Tuyết bật cười.
Ngay sau đó, Như Tuyết kích động hôn Lâm Thiên, sau đó cả hai nắm tay nhau đi vào trong nhà.
“Như Tuyết, Hoàng Luân nói rằng Giang Vũ đã tới làm phiền em phải không. Đừng lo lắng, anh đã giải quyết hắn rồi”, Lâm Thiên nói.
Như Tuyết gật đầu, sau đó khoác tay Lâm Thiên nói:
“Lâm Thiên, đừng rời đi nữa được không, bên ngoài nguy hiểm như vậy, em thật sự rất sợ sẽ mất anh.”
Kể từ khi Như Tuyết biết tin Lâm Thiên mất mạng, cả tháng nay, Như Tuyết đều gặp ác mộng hàng đêm.
“Như Tuyết, anh vẫn còn chuyện phải làm. Nhưng anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ để tính mạng mình gặp phải nguy hiểm nữa.” Lâm Thiên vung tay lên thề.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Để anh mở cửa.”
Lâm Thiên đứng dậy bước về phía cửa.
Người vừa tới là Lôi Chấn Vũ, chính là người trước đây đã từng giúp đỡ Như Tuyết.
Tác động vào động mạch cảnh khiến người ta ngất xỉu là một nguyên tắc rất đơn giản. Nguyên lý cũng không có gì cao siêu, động mạch cảnh bị tác động sẽ khiến lượng máu cung cấp cho não không đủ, ngất xỉu là điều đương nhiên.
Sau đó, Lâm Thiên cùng Hoàng Luân đeo lại mặt nạ, ôm Giang Vũ, chọn lối cửa sau mà đi ra ngoài.
Hai tên vệ sĩ đang canh ở cửa sau muốn ngăn cản Lâm Thiên, nhưng cũng không có gì ngạc nhiên, lại bị Lâm Thiên làm cho choáng váng.
...
Một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô thành phố Bảo Thạnh.
Nhà kho bị bỏ hoang này từng đứng tên Công ty An ninh Vân Thiên, nhưng hiện nó đã bị niêm phong.
Lâm Thiên đưa Giang Vũ tới đây, trói hắn lại bằng dây thừng, sau đó tạt nước cho hắn tỉnh lại.
“Đây là đâu!” Giang Vũ nhìn quanh.
“Anh không cần biết nhiều như vậy, chỉ cần biết, kế tiếp anh sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn.” Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Vừa nói, Lâm Thiên trực tiếp lấy ra một con dao găm cắt đứt mạch máu trên tay Giang Vũ, máu lập tức không ngừng chảy ra.
“Giang Vũ, trong một giờ nữa, anh sẽ mất máu mà chết.”
“Và bây giờ anh cũng có thể bắt đầu cảm nhận được, nỗi sợ hãi khi đứng trước cái chết, rốt cuộc sẽ kinh khủng tới mức nào. Anh sẽ biết thế nào là tuyệt vọng, thế nào là tận cùng hoảng hốt. Đây nhất định sẽ là giờ phút đen tối và thê thảm nhất trong cuộc đời của anh.” Lâm Thiên nở một nụ cười độc ác, nheo mắt nhìn Giang Vũ.
"Ah! Lâm Thiên mau cứu mạng, mau thả ta ra! Ta không muốn chết! Ta không muốn chết! Ta không thể chết lúc này được.”
Giang Vũ hét lên một tiếng, hiển nhiên hắn đã cảm nhận được nỗi sợ mà Lâm Thiên vừa nhắc đến.
“Cứu anh? Anh cho rằng tôi sẽ cứu anh sao?” Lâm Thiên cười lạnh.
Anh nói tiếp: “Hơn nữa đây là vùng ngoại ô vắng vẻ, gần đây cũng không có người sinh sống. Cho dù anh có gọi như thế nào cũng không một ai có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của anh đâu.”
“Ah!”
Giang Vũ vẫn không ngừng la hét, hắn ta bị bao trùm trong cảm giác sợ hãi và đau khổ, xen lẫn cùng nỗi tuyệt vọng không có lối thoát.
“Giang Vũ, đây là do anh cố tình làm khó Như Tuyết và tôi mà ra. Tự trách bản thân mình thì hơn.”
Lúc này Giang Vũ rốt cuộc cũng cảm thấy hối hận, nếu hắn biết được sẽ có ngày này, trước kia dẫu ép chết hắn, hắn cũng không dám động đến Hoàng Luân và Như Tuyết.
“Anh nên bình thản hưởng thụ nốt những giây phút cuối cùng trong cuộc đời mình đi.”
Lâm Thiên nói xong liền xoay người rời đi, bước ra bên ngoài liền quay lại khóa cửa, một lần nữa cả nhà kho chìm trong không gian chết chóc.
Lâm Thiên thề rằng từ hôm nay, tất cả những ai đối tốt với anh, Lâm Thiên sẽ ngàn lần báo đáp, nhưng tất cả những kẻ có thù với anh, Lâm Thiên sẽ cho bọn chúng chết hết.
Lối vào nhà kho.
“Anh Thiên, nếu nhà họ Giang không tìm được Giang Vũ, bọn họ nhất định sẽ tìm, như vậy anh sẽ không gặp rắc rối chứ?” Hoàng Luân nói.
“Đừng lo lắng, không bao lâu nữa tôi sẽ vực lại Tỉnh Xuyên. Khi đó, mọi phiền phức đều sẽ không còn. Sau đó, tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ gia tộc họ Giang." Lâm Thiên nói.
Hoàng Luân gật đầu, hắn rất tin tưởng Lâm Thiên.
Về phần Giang Vũ, hắn chỉ có thể tuyệt vọng nhìn máu chảy ròng ròng ướt đẫm cánh tay, cảm giác được tử thần đang tới gần.
...
Sau khi Lâm Thiên lái xe đưa Hoàng Luân về nhà, anh đến nhà Như Tuyết.
Trước cửa nhà Như Tuyết.
Lâm Thiên vừa gõ, cửa đã lập tức mở ra
“Như Tuyết.”
Lâm Thiên nhìn Như Tuyết trước mặt khẽ cười.
“Lâm ... Lâm Thiên!”
Như Tuyết sững sờ trong hai giây, sau đó trong niềm phấn khích, cô vui mừng lao vào vòng tay anh.
“Lâm Thiên, anh … Anh rốt cục trở lại, bọn họ nói anh đã chết, em biết chắc chắn là người ta bịa ra. Em biết anh nhất định không thể chết dễ dàng thế được.” Như Tuyết khóc.
“Một tháng này khiến em lo lắng cho anh, nhất định em đã khóc rất nhiều phải không. Anh xin lỗi, là lỗi tại anh. Từ bây giờ sẽ không để em phải khóc nữa.” Lâm Thiên ôm chặt lấy Như Tuyết.
“Anh đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó. Em không trách anh. Anh quay trở lại là được rồi. Chỉ cần có thể bình an quay về là đã rất tốt rồi.” Như Tuyết bật cười.
Ngay sau đó, Như Tuyết kích động hôn Lâm Thiên, sau đó cả hai nắm tay nhau đi vào trong nhà.
“Như Tuyết, Hoàng Luân nói rằng Giang Vũ đã tới làm phiền em phải không. Đừng lo lắng, anh đã giải quyết hắn rồi”, Lâm Thiên nói.
Như Tuyết gật đầu, sau đó khoác tay Lâm Thiên nói:
“Lâm Thiên, đừng rời đi nữa được không, bên ngoài nguy hiểm như vậy, em thật sự rất sợ sẽ mất anh.”
Kể từ khi Như Tuyết biết tin Lâm Thiên mất mạng, cả tháng nay, Như Tuyết đều gặp ác mộng hàng đêm.
“Như Tuyết, anh vẫn còn chuyện phải làm. Nhưng anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ để tính mạng mình gặp phải nguy hiểm nữa.” Lâm Thiên vung tay lên thề.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Để anh mở cửa.”
Lâm Thiên đứng dậy bước về phía cửa.
Người vừa tới là Lôi Chấn Vũ, chính là người trước đây đã từng giúp đỡ Như Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.