Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 491: Đi, về thôi!

Thiên Bôi Bất Tuý

17/12/2022

Ông già không hề nói chuyện ông ta ra giá sáu mươi nghìn tỷ.

“Cảm ơn bác hai! Công ơn của bác hai đối với cháu, cháu nhất định sẽ khắc ghi trong tim.” Trong điện thoại truyền ra giọng của chủ tịch tập đoàn Thành Đô.

Ông già vừa cúp máy, điện thoại của ông ta liền vang lên lần nữa.

Sau khi ông nhìn thấy số điện thoại, sắc mặt ông ta liền thay đổi, cả người bật dậy từ ghế ngồi.

Sau đó, ông già cẩn thận ấn nút nghe.

“Gì cơ? Muốn tôi đem bán toàn bộ cổ phần cho Lâm Thiên kia? Này…… này……” Sau khi nghe yêu cầu trong điện thoại, sắc mặt ông già trở nên khó coi.

Trong điện thoại vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Nếu ông làm không được, vậy thì chúng tôi chỉ có thể xử ông.”

Ông già bị dọa đến toàn thân run rẩy.

“Làm được! Tôi làm được!” Ông già không ngừng gật đầu.

Sau khi cúp điện thoại.

Ông già trực tiếp ngồi trên ghế sofa, sắc mặt tái nhợt, tay ông ta cầm lấy điện thoại vẫn run lẩy bẩy không ngừng, rõ ràng là vẫn còn đang sợ hãi.

Ông ta rất rõ thế lực của đối phương lớn bao nhiêu.

……

Một bên khác.

Sau khi Lâm Thiên và Lưu Thân rời biệt thự.

“Anh Lâm, chuyện này rất khó làm.” Lưu Thân tỏ vẻ bất lực.

“Nếu đã không thể dùng tiền, vậy chỉ có thể chơi chút mánh khóe rồi.” Lâm Thiên híp mắt nói.



Trong lòng Lâm Thiên đã có kế hoạch cho nước đi đầu tiên, mặc dù kế hoạch này hơi nham hiểm, nhưng bây giờ quả thực không còn cách nào khác nữa.

Chính trong lúc này, điện thoại Lưu Thân vang lên.

“Anh Lâm, cổ đông thứ hai của tập đoàn Thành Đô gọi đến cho tôi rồi!” Lưu Thân ngạc nhiên nói.

“Lẽ nào……, ông ta đã nghĩ thông suốt rồi? Muốn bán cho chúng ta với giá ba mươi nghìn tỷ sao?” Lâm Thiên hơi mong chờ.

“Thực sự có khả năng này. Ba mươi nghìn tỷ không phải là một số tiền nhỏ, ông ta đã kiếm được một khoản kếch xù.” Lưu Thân nói.

“Cậu mau nghe điện thoại đi, xem ông ta nói như thế nào.” Lâm Thiên nhanh chóng nói.

Lưu Thân gật đầu rồi bắt máy.

“A lô, còn muốn thương lượng không? Được, chúng tôi sẽ quay lại.” Lưu Thân nói với điện thoại.

Sau khi cúp máy.

“Lưu Thân, ông ta nói sao?” Lâm Thiên không ngừng hỏi.

“Anh Lâm, ông ta nói đồng ý muốn thương lượng với chúng ta thêm lần nữa, muốn chúng ta quay lại đó.” Lưu Thân vui vẻ nói.

“Nếu nói như vậy thì chuyện này tám mươi phần trăm là thành công rồi!” Lâm Thiên vui vẻ nói.

Thật sự thì thu mua tập đoàn Thành Đô là một phần vô cùng quan trọng góp phần giúp Tô Bảo Nhi sửa lại án sai.

Mà muốn ác ý thu mua thành công thì phần quan trọng nhất lại là cố đông thứ hai, cho nên Lâm Thiên mới vui vẻ như thế.

“Xem ra thế tiến công bằng tiền có hiệu quả rồi.” Lưu Thân cũng vô cùng vui mừng.

“Đi, về thôi!” Lâm Thiên vẫy tay.



Ngay sau đó hai người liền quay lại đó.

Sau khi quay lại nhà của cổ đông thứ hai tập đoàn Thành Đô.

“Hai vị khách quý mời vào trong!” Ông già mặt đầy nét cười đứng dậy nghênh đón.

Thái độ như thế này khiến cho Lâm Thiên cảm thấy hơi bất ngờ.

Lúc trước Lâm Thiên đến, ông già này luôn ngồi trên ghế sofa, mông không nhích lên chút nào. Thái độ cũng vô cùng lạnh nhạt, nào có nhiệt tình niềm nở như bây giờ?

Thái độ thay đổi lớn như vậy khiến Lâm Thiên cảm thấy rất không bình thường.

Ông già mời Lâm Thiên hai người vào trong phòng khách ngồi.

“Quản gia, mau pha trà cho hai vị, đem trà quý mà tôi cất giấu kĩ ra.” Ông già quay người dặn dò.

“Bác à, không cần uống trà nữa, chúng ta nói đến chính sự đi, về việc thu mua cổ phần.” Lâm Thiên nói.

Sau khi nói xong, Lâm Thiên liền cảm thấy hơi căng thẳng mà nhìn ông già, xem ông ta trả lời như thế nào.

“Ngài Lâm, giá ba mươi nghìn tỷ này không thỏa đáng!” Ông già nói.

Sau khi Lâm Thiên nghe những lời này, lập tức tim thắt lại.

“Ba mươi nghìn tỷ là giá cao nhất tôi có thể đưa ra rồi, tôi hy vọng ông có thế cân nhắc kỹ lưỡng, ba mươi lăm nghìn tỷthật sự không ít đâu.” Lâm Thiên nói.

“Ngài Lâm hiểu lầm ý của tôi rồi, ý của tôi là……, ba mươi nghìn tỷ quá nhiều rồi! Cổ phần trong tay tôi đáng giá mười ba nghìn tỷ, tôi bán với giá gốc cho Ngài Lâm.” Ông già cười nói.

Nghe xong những lời này, trên mặt Lâm Thiên và Lưu Thân đều hiện lên vẻ khó tin.

“Tôi…… tôi không nghe nhầm chứ? Ông không đùa phải không? Bán cho tôi với giá mười ba nghìn tỷ?” Giọng của Lâm Thiên cũng bởi vì sự kinh hãi trong lòng mà trở nên chói tai.

Lúc trước tên cố đông thứ hai xảo quyệt này ra giá sáu mươi nghìn tỷ, bây giờ ông ta lại muốn bán cho mình với giá mười ba nghìn tỷ ư? Cho dù ông ta muốn bán cũng hoàn toàn có thể bán với giá ba mươi nghìn tỷ cơ mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Đại Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook