Chương 486: “Dừng tay lại cho tôi!”
Thiên Bôi Bất Tuý
17/12/2022
“Khụ khụ, khụ khụ!”
Gương mặt của Dịch Vi, ngay lập tức bởi vì nghẹt thở mà trở nên đỏ bừng, cổ họng của cô ta phát ra âm thanh đau đớn, hai tay cũng không ngừng giãy dụa.
Thế nhưng, sức lực của Lâm Thiên mạnh đến mức nào, cô ta làm sao tránh thoát được chứ?
Trong sự sợ hãi của cái chết, lông tơ của Dịch Vi giống hệt như gặp phải quỷ mà dựng đứng cả lên, cả người của cô ta đều đang run rẩy, mà trong đôi mắt của cô ta, càng tràn đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng!
Khi cái chết đang dần đến gần, trong lòng của Dịch Vi cuối cùng cũng cảm thấy hơi hối hận, nếu như cô ta biết Lâm Thiên là “Cha mày Lục công tử” từ sớm, cô ta chắc chắn sẽ không dám cứ luôn chê cười, châm chọc Lâm Thiên, nếu như cô ta sẽ có kết quả như thế này từ lâu, khẳng định cô ta sẽ không dám bán đứng Tô Bảo Nhi,
Cô ta vì tiền mà phản bội Tô Bảo Nhi, kết quả cô ta lại không có phúc dùng được số tiền này!
Một lúc sau, đồng tử của Dịch Vi giãn ra, hơi thở cũng đột nhiên ngừng lại, dường như đã tắt thở rồi.
Chỉ là đôi mắt của cô ta, vẫn còn trợn tròn lên, giống như đang nói lên sự không cam lòng của cô ta lúc còn sống.
Sau khi Lâm Thiên buông tay, Dịch Vi đã chết, trực tiếp ngã nhào ra mặt đất.
“Tô Bảo Nhi, cô về phòng ngủ của cô đi.” Lâm Thiên nói với Tô Bảo Nhi.
Tiếp sau đó Lâm Thiên muốn dọn dẹp hiện trường, Lâm Thiên không muốn để cho Tô Bảo Nhi nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Tô Bảo Nhi gật đầu, sau đó liền trực tiếp đi thẳng lên phòng ngủ của cô ấy.
Lâm Thiên từ trong túi xách mà mình mang theo lấy ra một viên thuốc làm tan xác chết, vật này cũng thuộc một loại thuốc viên, nhưng mà là loại thuốc có giá tiền cực kì rẻ tiền.
Lâm Thiên cầm lấy một ly nước ở trên bàn trà, bỏ viên thuốc làm tan xác chết vào trong ly, viên thuốc ngay lập tức hòa tan, nước ở trong lý cũng biến thành màu nâu.
Lâm Thiên trực tiếp vẩy nước làm tan xác chết ở trong ly lên người của Dịch Vi.
“Xì xèo!”
Với âm thanh đang vang lên, thi thể bị ăn mòn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Chỉ trong vòng không đến một phút, thi thể của Dịch Vi, liền biến thành một vũng máu, ngay cả xương cũng tan không còn một mảnh nào.
Lâm Thiên cũng không thể không cảm thán, hiệu quả của viên thuốc làm tan xác chết này vậy mà lại tốt đến như vậy.
Mục đích mà Lâm Thiên làm như vậy rất đơn giản, chính là muốn tránh khỏi phiền phức, suy cho cùng thì Lâm Thiên ở bên thủ đô Hà Nội cũng không có quyền lực nào để dựa vào, nếu như có người viết bài báo mình bị bắt để nắm thóp, Lâm Thiên sẽ gặp phải phiền phức lớn.
Sau khi Lâm Thiên xử lý xong tất cả mọi chuyện, liền đi đến phòng ngủ của Tô Bảo Nhi.
“Tô Bảo Nhi, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết xong rồi.” Lâm Thiên nói.
“Lâm Thiên cảm ơn anh, nếu như không có anh, đến bây giờ tôi vẫn còn chìm trong sự mờ mịt, đến bây giờ tôi cũng hề biết được, thì ra tất cả mọi chuyện đều do Dịch Vi làm ra.” Tô Bảo Nhi nở ra một nụ cười với khuôn mặt trắng bệch.
Trong lòng của Tô Bảo Nhi biết rất rõ, những điều mà Lâm Thiên giúp đỡ cho cô thật sự rất nhiều rất nhiều.
Lâm Thiên đi đến trước mặt Tô Bảo Nhi.
“Tô Bảo Nhi cô yên tâm, vụ việc đạo nhạc, giao cho tôi giải quyết, tôi sẽ nghĩ cách trả lại sự trong sạch cho cô, tôi sẽ đưa sự thật ra ánh sáng và nói với cả thế giới biết, tôi phải để cho tất cả các trang mạng biết được sự thật của vụ việc, để cho bọn họ biết rằng, cô mới là người bị hại, Vũ Ngọc Hiền mới là người đạo nhạc!” Lâm Thiên nghiêm túc mà nhìn vào Tô Bảo Nhi.
“Lâm Thiên, điều này rất khó, Vũ Ngọc Hiền đã có bản quyền của hai bài hát đó của tôi, chỉ cần tôi không có bản quyền, thì cho dù có làm thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ bị xem là người đạo nhạc, cho dù nói ra sự thật ở trên mạng, Vũ Ngọc Hiền chắc chắn sẽ ngay lập tức đứng ra mà nói chúng ta đang dựng chuyện nói dối.” Tô Bảo Nhi nói một cách bất lực.
Tô Bảo Nhi cực kì hiểu rõ, muốn đưa sự thật ra ngoài ánh sáng và cả thế giới, chuyện này khó hơn bao giờ hết!
“Tô Bảo Nhi, những việc này cô không cần lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách, bây giờ việc cô cần làm chính là điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tuyệt đối không được nghĩ ngợi lung tung, càng không được giữ lại chuyện phiền lòng, đã hiểu chưa?”
Lâm Thiên vừa nói, hai tay vừa nắm lấy bả vai của Tô Bảo Nhi.
Lâm Thiên biết được, cú sốc của lần này đối với Tô Bảo Nhi, chắc chắn là vô cùng lớn, bây giờ lại bị người bạn thân của mình phản bội, vì vậy mà Lâm Thiên thật sự cảm thấy lo lắng, Tô Bảo Nhi có thể chịu nổi hay không.
“Ừm.” Tô Bảo Nhi miễn cưỡng nở ra một nụ cười.
“Được rồi, nhiệm vụ tiếp theo đây của cô, chính là ngủ một giấc thật ngon, những điều ở trên mạng, đừng có mà để ý nữa, tôi đi trước đây.” Lâm Thiên khẽ cười nói.
“Lâm Thiên!”
Lâm Thiên vừa mới xoay người, Tô Bảo Nhi liền nắm lấy tay của Lâm Thiên một cái.
“Lâm Thiên, tôi…… tôi rất sợ, anh có thể ở lại đây với tôi được không?” Tô Bảo Nhi nhỏ tiếng nói.
Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, hiện giờ ở trong thủ đô Hà Nội rộng lớn này, người duy nhất mà cô ấy có thể dựa vào, chỉ có mỗi Lâm Thiên mà thôi.
Sau khi Lâm Thiên im lặng suy nghĩ vài giây, liền cười nhẹ mà gật đầu: “Được thôi!”
Lâm Thiên nghĩ rằng, ở bên cạnh Tô Bảo Nhi cũng tốt, để tránh cô ấy nghĩ không thông mà làm ra chuyện ngu ngốc gì đó.
Lâm Thiên ghép sô pha ở trong phòng ngủ của Tô Bảo Nhi lại một chút, sau đó liền trực tiếp nằm lên sô pha.
Tô Bảo Nhi đang nằm ở trên giường.
“Lâm Thiên, có thể nói tôi biết một chút về những điều mà anh đã trải qua ở tỉnh Tây Nguyên vào mấy tháng nay không? Tô Bảo Nhi hỏi.
“Đương nhiên là được.” Lâm Thiên khẽ cười nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên liền nói cho Tô Bảo Nhi biết về những điều đã trải qua khi mình ở thủ đô Hà Nội, nhưng mà chỉ kể lại một cách khái quát, những vụ việc như bản thân xuống vách đá suýt chút nữa thì mất mạng, cùng với chuyện bản thân được truyền thừa việc tu luyện, anh không hề nói ra, bởi vì những việc đó quá là mơ hồ.
Sau khi Lâm Thiên nói xong.
“Thật sự không nghĩ đến, anh ở tại Kim Đô mấy tháng nay, vậy mà lại trải qua nhiều chuyện đến như vậy, thật không ngờ tới, tập đoàn Tỉnh Xuyên vậy mà lại suýt chút nữa nhà họ Phạm tiêu diệt rồi.” Sau khi Tô Bảo Nhi nghe Lâm Thiên kể lại xong, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, quả thật là đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều.” Lâm Thiên nhìn lên phía trần nhà.
Ngừng lại một chút, Lâm Thiên nói tiếp: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.”
Lâm Thiên nói xong, liền nhắm đôi mắt lại.
“Lâm Thiên, anh…… anh lại chỗ này ngủ đi.” Tô Bảo Nhi nhỏ tiếng nói.
“Tô Bảo Nhi, cô…… cô nói gì vậy?” Lâm Thiên kinh ngạc mà mở mắt ra, nhìn về phía Tô Bảo Nhi.
“Tôi nói là……, tôi vẫn còn cảm thấy hơi sợ, muốn anh đến bên cạnh tôi.” Gương mặt của Tô Bảo Nhi hơi đỏ lên.
“Được thôi.”
Lâm Thiên vừa nói, vừa đứng lên từ sô pha, Lâm Thiên cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ rằng ở bên cạnh Tô Bảo Nhi, giúp cô ấy không cảm thấy sợ hãi nữa, không hề có ý nghĩ lung tung nào. Lâm Thiên vừa đứng dậy, điện thoại liền vang lên,
Lâm Thiên vừa nhìn thấy, là cuộc gọi của Lưu Thân.
“Alo Lưu Thân, có tin tức về việc mua lại tập đoàn Thành Đô rồi sao?” Lâm Thiên vội vàng hỏi.
Tuy rằng Lâm Thiên đã biết được bài hát của Tô Bảo Nhi là bị rò rĩ bằng cách nào rồi, nhưng mà việc này chỉ là tìm được nguyên nhân.
Muốn giúp đỡ Tô Bảo Nhi rửa sạch nỗi oan của cô ấy, muốn để cho dân mạng biết được sự thật, thì việc mua lại tập đoàn Thành Đô này vô cùng quan trọng.
“Anh Lâm, e là việc thu mua thất bại rồi, hai ngày nay, tôi đã mua lại một lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn Thành Đô ở trên thị trường chứng khoán, thế nhưng số lượng còn lâu mới đủ để kiểm soát cả tập đoàn Thành Đô, cần phải mua lại cổ phiếu của cổ đông thứ hai, cổ đông thứ ba của tập đoạn Thành Đô mới được.” Lưu Thân nói.
“Vậy thì hãy nghĩ cách, mua lại hết những cổ phiếu ở trên tay của cổ động thứ hai, cổ đông thứ ba của tập đoàn giải trí Thành Đô, bọn họ không bán thì đập tiền, tôi không tin bọn họ sẽ không bị lung lay!” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên biết rằng, việc mua lại tập đoàn Thành Đô cực kì quan trọng, là điều then chốt nhất cho việc lật ngược tình thế!
Vì vậy mà Lâm Thiên cần phải ngồi lên vị trí chủ tịch của tập đoàn Thành Đô!
“Anh Lâm, đêm qua tôi đã đặc biệt đáp chuyến bay đến Hà Nội, để nói chuyện với cổ đông thứ hai và cổ đông thứ ba của tập đoàn Thành Đô, vị cổ đông thứ ba đồng ý bán, nhưng vị cổ đông thứ hai chính là bác hai của chủ tịch tập đoàn Thành Đô, ông ấy nói có làm gì đi nữa cũng không chịu bán!” Lưu Thân nói.
“Ồ? Bây giờ anh đang ở Hà Nội à? Vậy anh đi qua tìm tôi trước, chúng ta gặp mặt trước đã, sau đó lại bàn tiếp.” Lâm Thiên nó.
Tiếp sau đó, Lâm Thiên báo địa chỉ của nơi mình cho Lưu Thân, để cho Lưu Thân ngồi xe qua đây.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau khi cuộc gọi kết thúc, Lâm Thiên liền đi thang máy xuống lầu, sau đó đi đến cửa của tiểu khu, chuẩn bị đón Lưu Thân.
Lúc này đã hơn mười một giờ tối rồi.
“A! Cứu mạng!”
Lâm Thiên vừa mới đứng ở nơi này khoảng năm phút, liền nghe thấy một tiếng kêu cứu vang lên.
Lâm Thiên liền vội vàng đi đến nơi phát ra tiếng kêu xem thử, cách nơi đó khoảng chừng ba mươi mét, ngay tại bồn hoa có hai người đàn ông to lớn đang ngược đãi một cô gái.
“Hai thằng khốn nạn!”
Lâm Thiên tức giận mà mắng một câu, sau đó trực tiếp nhào qua phía bên đó.
Tuy rằng Lâm Thiên không hề dám nói bản thân là người tốt đến mức nào, thế nhưng khi gặp phải loại chuyện này, Lâm Thiên tuyệt đối không thể đứng nhìn mà không làm gì được!
“Dừng tay lại cho tôi!”
Lâm Thiên vừa nhào qua đó, vừa hét lên một cách dữ dội.
“Chạy mau!”
Hai người đàn ông cao lớn vừa nhìn thấy Lâm Thiên đang chạy đến đây, liền bỏ chạy đi, trực tiếp ngồi lên một chiếc xe điện ở bên đường, sau đó phóng xe chạy trốn.
Ngay trong tích tắc, Lâm Thiên đã chạy đến trước mặt cô gái.
Hai người đàn ông bạo lực đó, đã lái xe điện mà chạy được khoảng trên năm mươi mét, hơn nữa còn đang tăng tốc mà bỏ chạy một cách nhanh chóng.
Khi Lâm Thiên đang sắp đuổi kịp.
“Anh ơi, cứu tôi!” Người con gái trẻ tuổi cầu cứu Lâm Thiên với giọng nói yếu ớt.
Sau khi Lâm Thiên nghe được lời này, liền không tiếp tục đuổi theo nữa, mà vội vàng dừng chân lại, kiểm tra tình hình của cô gái.
“Cô sao rồi? Có bị thương ở chỗ nào hay không?” Lâm Thiên vội vàng mở miệng hỏi.
Gương mặt của Dịch Vi, ngay lập tức bởi vì nghẹt thở mà trở nên đỏ bừng, cổ họng của cô ta phát ra âm thanh đau đớn, hai tay cũng không ngừng giãy dụa.
Thế nhưng, sức lực của Lâm Thiên mạnh đến mức nào, cô ta làm sao tránh thoát được chứ?
Trong sự sợ hãi của cái chết, lông tơ của Dịch Vi giống hệt như gặp phải quỷ mà dựng đứng cả lên, cả người của cô ta đều đang run rẩy, mà trong đôi mắt của cô ta, càng tràn đầy sự sợ hãi và tuyệt vọng!
Khi cái chết đang dần đến gần, trong lòng của Dịch Vi cuối cùng cũng cảm thấy hơi hối hận, nếu như cô ta biết Lâm Thiên là “Cha mày Lục công tử” từ sớm, cô ta chắc chắn sẽ không dám cứ luôn chê cười, châm chọc Lâm Thiên, nếu như cô ta sẽ có kết quả như thế này từ lâu, khẳng định cô ta sẽ không dám bán đứng Tô Bảo Nhi,
Cô ta vì tiền mà phản bội Tô Bảo Nhi, kết quả cô ta lại không có phúc dùng được số tiền này!
Một lúc sau, đồng tử của Dịch Vi giãn ra, hơi thở cũng đột nhiên ngừng lại, dường như đã tắt thở rồi.
Chỉ là đôi mắt của cô ta, vẫn còn trợn tròn lên, giống như đang nói lên sự không cam lòng của cô ta lúc còn sống.
Sau khi Lâm Thiên buông tay, Dịch Vi đã chết, trực tiếp ngã nhào ra mặt đất.
“Tô Bảo Nhi, cô về phòng ngủ của cô đi.” Lâm Thiên nói với Tô Bảo Nhi.
Tiếp sau đó Lâm Thiên muốn dọn dẹp hiện trường, Lâm Thiên không muốn để cho Tô Bảo Nhi nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
Tô Bảo Nhi gật đầu, sau đó liền trực tiếp đi thẳng lên phòng ngủ của cô ấy.
Lâm Thiên từ trong túi xách mà mình mang theo lấy ra một viên thuốc làm tan xác chết, vật này cũng thuộc một loại thuốc viên, nhưng mà là loại thuốc có giá tiền cực kì rẻ tiền.
Lâm Thiên cầm lấy một ly nước ở trên bàn trà, bỏ viên thuốc làm tan xác chết vào trong ly, viên thuốc ngay lập tức hòa tan, nước ở trong lý cũng biến thành màu nâu.
Lâm Thiên trực tiếp vẩy nước làm tan xác chết ở trong ly lên người của Dịch Vi.
“Xì xèo!”
Với âm thanh đang vang lên, thi thể bị ăn mòn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Chỉ trong vòng không đến một phút, thi thể của Dịch Vi, liền biến thành một vũng máu, ngay cả xương cũng tan không còn một mảnh nào.
Lâm Thiên cũng không thể không cảm thán, hiệu quả của viên thuốc làm tan xác chết này vậy mà lại tốt đến như vậy.
Mục đích mà Lâm Thiên làm như vậy rất đơn giản, chính là muốn tránh khỏi phiền phức, suy cho cùng thì Lâm Thiên ở bên thủ đô Hà Nội cũng không có quyền lực nào để dựa vào, nếu như có người viết bài báo mình bị bắt để nắm thóp, Lâm Thiên sẽ gặp phải phiền phức lớn.
Sau khi Lâm Thiên xử lý xong tất cả mọi chuyện, liền đi đến phòng ngủ của Tô Bảo Nhi.
“Tô Bảo Nhi, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết xong rồi.” Lâm Thiên nói.
“Lâm Thiên cảm ơn anh, nếu như không có anh, đến bây giờ tôi vẫn còn chìm trong sự mờ mịt, đến bây giờ tôi cũng hề biết được, thì ra tất cả mọi chuyện đều do Dịch Vi làm ra.” Tô Bảo Nhi nở ra một nụ cười với khuôn mặt trắng bệch.
Trong lòng của Tô Bảo Nhi biết rất rõ, những điều mà Lâm Thiên giúp đỡ cho cô thật sự rất nhiều rất nhiều.
Lâm Thiên đi đến trước mặt Tô Bảo Nhi.
“Tô Bảo Nhi cô yên tâm, vụ việc đạo nhạc, giao cho tôi giải quyết, tôi sẽ nghĩ cách trả lại sự trong sạch cho cô, tôi sẽ đưa sự thật ra ánh sáng và nói với cả thế giới biết, tôi phải để cho tất cả các trang mạng biết được sự thật của vụ việc, để cho bọn họ biết rằng, cô mới là người bị hại, Vũ Ngọc Hiền mới là người đạo nhạc!” Lâm Thiên nghiêm túc mà nhìn vào Tô Bảo Nhi.
“Lâm Thiên, điều này rất khó, Vũ Ngọc Hiền đã có bản quyền của hai bài hát đó của tôi, chỉ cần tôi không có bản quyền, thì cho dù có làm thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ bị xem là người đạo nhạc, cho dù nói ra sự thật ở trên mạng, Vũ Ngọc Hiền chắc chắn sẽ ngay lập tức đứng ra mà nói chúng ta đang dựng chuyện nói dối.” Tô Bảo Nhi nói một cách bất lực.
Tô Bảo Nhi cực kì hiểu rõ, muốn đưa sự thật ra ngoài ánh sáng và cả thế giới, chuyện này khó hơn bao giờ hết!
“Tô Bảo Nhi, những việc này cô không cần lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách, bây giờ việc cô cần làm chính là điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tuyệt đối không được nghĩ ngợi lung tung, càng không được giữ lại chuyện phiền lòng, đã hiểu chưa?”
Lâm Thiên vừa nói, hai tay vừa nắm lấy bả vai của Tô Bảo Nhi.
Lâm Thiên biết được, cú sốc của lần này đối với Tô Bảo Nhi, chắc chắn là vô cùng lớn, bây giờ lại bị người bạn thân của mình phản bội, vì vậy mà Lâm Thiên thật sự cảm thấy lo lắng, Tô Bảo Nhi có thể chịu nổi hay không.
“Ừm.” Tô Bảo Nhi miễn cưỡng nở ra một nụ cười.
“Được rồi, nhiệm vụ tiếp theo đây của cô, chính là ngủ một giấc thật ngon, những điều ở trên mạng, đừng có mà để ý nữa, tôi đi trước đây.” Lâm Thiên khẽ cười nói.
“Lâm Thiên!”
Lâm Thiên vừa mới xoay người, Tô Bảo Nhi liền nắm lấy tay của Lâm Thiên một cái.
“Lâm Thiên, tôi…… tôi rất sợ, anh có thể ở lại đây với tôi được không?” Tô Bảo Nhi nhỏ tiếng nói.
Đối với Tô Bảo Nhi mà nói, hiện giờ ở trong thủ đô Hà Nội rộng lớn này, người duy nhất mà cô ấy có thể dựa vào, chỉ có mỗi Lâm Thiên mà thôi.
Sau khi Lâm Thiên im lặng suy nghĩ vài giây, liền cười nhẹ mà gật đầu: “Được thôi!”
Lâm Thiên nghĩ rằng, ở bên cạnh Tô Bảo Nhi cũng tốt, để tránh cô ấy nghĩ không thông mà làm ra chuyện ngu ngốc gì đó.
Lâm Thiên ghép sô pha ở trong phòng ngủ của Tô Bảo Nhi lại một chút, sau đó liền trực tiếp nằm lên sô pha.
Tô Bảo Nhi đang nằm ở trên giường.
“Lâm Thiên, có thể nói tôi biết một chút về những điều mà anh đã trải qua ở tỉnh Tây Nguyên vào mấy tháng nay không? Tô Bảo Nhi hỏi.
“Đương nhiên là được.” Lâm Thiên khẽ cười nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên liền nói cho Tô Bảo Nhi biết về những điều đã trải qua khi mình ở thủ đô Hà Nội, nhưng mà chỉ kể lại một cách khái quát, những vụ việc như bản thân xuống vách đá suýt chút nữa thì mất mạng, cùng với chuyện bản thân được truyền thừa việc tu luyện, anh không hề nói ra, bởi vì những việc đó quá là mơ hồ.
Sau khi Lâm Thiên nói xong.
“Thật sự không nghĩ đến, anh ở tại Kim Đô mấy tháng nay, vậy mà lại trải qua nhiều chuyện đến như vậy, thật không ngờ tới, tập đoàn Tỉnh Xuyên vậy mà lại suýt chút nữa nhà họ Phạm tiêu diệt rồi.” Sau khi Tô Bảo Nhi nghe Lâm Thiên kể lại xong, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Đúng vậy, quả thật là đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng giúp tôi trưởng thành hơn rất nhiều.” Lâm Thiên nhìn lên phía trần nhà.
Ngừng lại một chút, Lâm Thiên nói tiếp: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.”
Lâm Thiên nói xong, liền nhắm đôi mắt lại.
“Lâm Thiên, anh…… anh lại chỗ này ngủ đi.” Tô Bảo Nhi nhỏ tiếng nói.
“Tô Bảo Nhi, cô…… cô nói gì vậy?” Lâm Thiên kinh ngạc mà mở mắt ra, nhìn về phía Tô Bảo Nhi.
“Tôi nói là……, tôi vẫn còn cảm thấy hơi sợ, muốn anh đến bên cạnh tôi.” Gương mặt của Tô Bảo Nhi hơi đỏ lên.
“Được thôi.”
Lâm Thiên vừa nói, vừa đứng lên từ sô pha, Lâm Thiên cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ nghĩ rằng ở bên cạnh Tô Bảo Nhi, giúp cô ấy không cảm thấy sợ hãi nữa, không hề có ý nghĩ lung tung nào. Lâm Thiên vừa đứng dậy, điện thoại liền vang lên,
Lâm Thiên vừa nhìn thấy, là cuộc gọi của Lưu Thân.
“Alo Lưu Thân, có tin tức về việc mua lại tập đoàn Thành Đô rồi sao?” Lâm Thiên vội vàng hỏi.
Tuy rằng Lâm Thiên đã biết được bài hát của Tô Bảo Nhi là bị rò rĩ bằng cách nào rồi, nhưng mà việc này chỉ là tìm được nguyên nhân.
Muốn giúp đỡ Tô Bảo Nhi rửa sạch nỗi oan của cô ấy, muốn để cho dân mạng biết được sự thật, thì việc mua lại tập đoàn Thành Đô này vô cùng quan trọng.
“Anh Lâm, e là việc thu mua thất bại rồi, hai ngày nay, tôi đã mua lại một lượng lớn cổ phiếu của tập đoàn Thành Đô ở trên thị trường chứng khoán, thế nhưng số lượng còn lâu mới đủ để kiểm soát cả tập đoàn Thành Đô, cần phải mua lại cổ phiếu của cổ đông thứ hai, cổ đông thứ ba của tập đoạn Thành Đô mới được.” Lưu Thân nói.
“Vậy thì hãy nghĩ cách, mua lại hết những cổ phiếu ở trên tay của cổ động thứ hai, cổ đông thứ ba của tập đoàn giải trí Thành Đô, bọn họ không bán thì đập tiền, tôi không tin bọn họ sẽ không bị lung lay!” Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên biết rằng, việc mua lại tập đoàn Thành Đô cực kì quan trọng, là điều then chốt nhất cho việc lật ngược tình thế!
Vì vậy mà Lâm Thiên cần phải ngồi lên vị trí chủ tịch của tập đoàn Thành Đô!
“Anh Lâm, đêm qua tôi đã đặc biệt đáp chuyến bay đến Hà Nội, để nói chuyện với cổ đông thứ hai và cổ đông thứ ba của tập đoàn Thành Đô, vị cổ đông thứ ba đồng ý bán, nhưng vị cổ đông thứ hai chính là bác hai của chủ tịch tập đoàn Thành Đô, ông ấy nói có làm gì đi nữa cũng không chịu bán!” Lưu Thân nói.
“Ồ? Bây giờ anh đang ở Hà Nội à? Vậy anh đi qua tìm tôi trước, chúng ta gặp mặt trước đã, sau đó lại bàn tiếp.” Lâm Thiên nó.
Tiếp sau đó, Lâm Thiên báo địa chỉ của nơi mình cho Lưu Thân, để cho Lưu Thân ngồi xe qua đây.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau khi cuộc gọi kết thúc, Lâm Thiên liền đi thang máy xuống lầu, sau đó đi đến cửa của tiểu khu, chuẩn bị đón Lưu Thân.
Lúc này đã hơn mười một giờ tối rồi.
“A! Cứu mạng!”
Lâm Thiên vừa mới đứng ở nơi này khoảng năm phút, liền nghe thấy một tiếng kêu cứu vang lên.
Lâm Thiên liền vội vàng đi đến nơi phát ra tiếng kêu xem thử, cách nơi đó khoảng chừng ba mươi mét, ngay tại bồn hoa có hai người đàn ông to lớn đang ngược đãi một cô gái.
“Hai thằng khốn nạn!”
Lâm Thiên tức giận mà mắng một câu, sau đó trực tiếp nhào qua phía bên đó.
Tuy rằng Lâm Thiên không hề dám nói bản thân là người tốt đến mức nào, thế nhưng khi gặp phải loại chuyện này, Lâm Thiên tuyệt đối không thể đứng nhìn mà không làm gì được!
“Dừng tay lại cho tôi!”
Lâm Thiên vừa nhào qua đó, vừa hét lên một cách dữ dội.
“Chạy mau!”
Hai người đàn ông cao lớn vừa nhìn thấy Lâm Thiên đang chạy đến đây, liền bỏ chạy đi, trực tiếp ngồi lên một chiếc xe điện ở bên đường, sau đó phóng xe chạy trốn.
Ngay trong tích tắc, Lâm Thiên đã chạy đến trước mặt cô gái.
Hai người đàn ông bạo lực đó, đã lái xe điện mà chạy được khoảng trên năm mươi mét, hơn nữa còn đang tăng tốc mà bỏ chạy một cách nhanh chóng.
Khi Lâm Thiên đang sắp đuổi kịp.
“Anh ơi, cứu tôi!” Người con gái trẻ tuổi cầu cứu Lâm Thiên với giọng nói yếu ớt.
Sau khi Lâm Thiên nghe được lời này, liền không tiếp tục đuổi theo nữa, mà vội vàng dừng chân lại, kiểm tra tình hình của cô gái.
“Cô sao rồi? Có bị thương ở chỗ nào hay không?” Lâm Thiên vội vàng mở miệng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.