Chương 277: Gặp lại ông Ngô Quốc Hùng
Thiên Bôi Bất Tuý
20/10/2022
“Kết hôn sao? Ông đừng lấy chuyện ấy ra trêu cháu nữa, cháu đã có bạn gái
rồi, chuyện này không thích hợp cho lắm ông ạ.” Lâm Thiên cười nhẹ một
tiếng đáp.
Lâm Thiên cũng không ngờ ông ngoại lại đột nhiên nhắc tới những chuyện như thế này, trong lòng cũng có đôi chút không vui.
"Cháu cũng đừng vội từ chối như vậy. Kết thông gia sẽ có thể nâng cao thực lực và địa vị của cháu, cháu sẽ có chỗ dựa vững chắc. Bây giờ, ông cũng không ép buộc cháu, nhưng cháu có thể suy nghĩ lại rồi liên lạc với cô ấy trước, có thể cùng cô ấy uống trà, nói chuyện một chút, hai đứa biết đâu lại thấy hợp. Cô ấy tên Bạch Phú Mỹ là cô gái có vẻ đẹp nổi tiếng ở Kim Đô này, cô ấy thật sự rất đẹp. Ông nghĩ cháu nên gặp cô ấy." Ông ngoại cười tủm tỉm nói.
“Ông ngoại, chuyện này để sau hãy nói.” Lâm Thiên chỉ có thể ngượng ngùng và lúng túng nói.
“Haha, được rồi.” Ông nội cười và không nói gì thêm.
"Mà này, Lâm Thiên, liên quan đến Lê Văn Hải, nó hiện tại đã bị ông đuổi khỏi công ty và sau này sẽ không được vào làm việc ở tập đoàn Tỉnh Xuyên nữa. Nó sẽ không còn có thể uy hiếp hay đe dọa gì đến cháu nữa, ông hy vọng cháu không nên tiếp tục tìm nó, như vậy cháu chỉ là tự chuốc lấy phiền phức thôi. Bất kể thế nào, nó cũng là cháu nội ruột của ông. Số tiền ông đưa cho nó đủ để nó sống cả đời này.” Ông Lê nghiêm túc nói.
“Vâng, thưa ông ngoại.” Lâm Thiên gật đầu đáp.
Vốn dĩ trong đầu Lâm Thiên còn đang nghĩ đến việc nên xử lý tên lên Văn Hải như thế nào, nhưng khi ông ngoại đã nói như vậy, Lâm Thiên liền từ bỏ ý định này.
...
Chiếc xe Bentley vẫn cứ chạy. Cuối cùng họ cũng đã đến một biệt thự nằm trên đỉnh đồi ở ngoại thành, cách thành phố cũng không xa lắm, còn có hai tên lính canh mặc quân phục gác cầm súng ở hai bên cổng.
Sau khi xuống xe, một ông già mặc bộ đồ kaki với râu tóc đã bạc trắng
đang đứng ở cửa vui vẻ chào đón chúng tôi.
Vị này tuy đã lớn tuổi nhưng lại toát ra khí chất rất đặc biệt, khí chất này của ông chắc chắn chỉ có người giữ chức vụ cao, và giàu có mới có được.
Lâm Thiên đoán rằng ông ấy chắc chắn là ông Ngô Quốc Thiên mà ông nội đã nhắc đến trên xe.
“Lão Lê này, mấy ngày nay tinh thần của ông trông rất tốt.” Ông Ngô vừa nói vừa cười đi tới.
“Lão Ngô, tinh thần của ông cũng không tệ .” Ông Lê cười đáp.
"Lão Lê, vị trẻ tuổi này là... Là Lâm Thiên cháu của ông, đúng không?" Ông Ngô nhìn Lâm Thiên.
“Không sai.” Lê Chí Thành gật đầu.
“Con chào ông, con rất vui khi được gặp ông. Ông ngoại đã kể về ông cho cháu nghe, con rất kính nể.” Lâm Thiên lễ phép chào.
“Lâm Thiên này, ông ngoại cháu trước mặt ta cũng thường khen cháu, nói cháu có đầu óc làm việc, nói cháu là người thông minh lại có tài.” Ông Ngô cười nói.
“Ông đã quá lời rồi, những người trẻ tuổi như cháu có rất nhiều, cháu còn rất chuyên cần cần ông và ông ngoại chỉ bảo mới có thể làm tốt hơn.” Lâm Thiên tỏ khiêm tốn đáp lại.
“Chà, thằng bé không kiêu ngạo cũng không quá hấp tấp, ăn nói rõ ràng, thẳng thắn, cháu chính là một nhân tài!” Ông Ngô hài lòng gật đầu.
Dưới sự đón tiếp nồng nhiệt của ông Ngô, Lâm Thiên và ông ngoại bước vào căn biệt thự.
Trong phòng khách có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động, cô ấy mặc bộ áo khoác da, cô ấy có làn da trắng nõn, trông cô ấy tuyệt đẹp, nhưng nhìn qua có chút phóng khoáng không bị trói buộc.
“Ngọc Huyền, cháu hãy đến chào hỏi khách đi.” Ông Ngô nhìn Ngọc Huyền và nói.
“Ông ơi, đây không phải là cháu ngoại của ông ngoại Lê sao? Nhìn qua cũng không thấy có một ưu điểm đặc biệt nào, sao phải gặp mặt.” Ngô Ngọc Huyền miệng lẩm bẩm, tay thì vẫn lướt điện thoại.
“Cái con nhỏ này, thật mất lịch sự.” Ông Ngô thở dài một hơi.
“Ông Ngô, cháu hiểu mà, con gái thấy người lạ là thường như vậy. Vẫn là nên để cháu đến làm quen với cô ấy.” Lâm Thiên mỉm cười nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên từ từ bước đến chỗ của Ngô Ngọc Huyền.
"Xin chào, tên tôi là Lâm Thiên."
Lâm Thiên vừa nói vừa mỉm cười thân thiện chào hỏi. Anh đưa tay ra một cách lịch sự.
Ngô Ngọc Huyền ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Thiên, sau đó nói:
"Tôi là Ngô Ngọc Huyền." Ngọc Huyền trả lời cho có.
Nói xong, Ngô ngọc Huyền lại cúi đầu tiếp tục chú ý vào chiếc điện thoại mà không quan tâm mọi người xung quanh, cũng không có ý định đưa tay ra, và bắt tay với Lâm Thiên.
Lâm Thiên chỉ có thể mỉm cười thu tay về.
“Lâm Thiên, cháu gái của ta có tính khí là như vậy, đối với cháu thật là thất lễ, mong cháu bỏ quá cho nó.” Ông Ngô ngại ngùng nói.
“Không sao ạ, cháu cảm thấy cô ấy khá là cá tính.” Lâm Thiên cười nói.
“Ông ơi, cháu đã hẹn với một người bạn cùng ăn tối, và cháu đi trước đây, cháu sẽ về sớm ông ạ.” Ngô Ngọc Huyền vừa nói vừa đứng dậy và bước ra ngoài.
“Hôm nay nhà mình có khách, ăn xong thì cháu có thể đi.” Ông Ngô nhắc nhở Ngọc Huyền.
"Ầm!"
Ông Ngô Vừa nói dứt lời, cửa đã đóng sầm lại và Ngô Tử Huyền đã bước ra khỏi biệt thự.
“Đứa nhỏ này, thật là không ai có thể quản nổi.” Ông Ngô gượng cười để lộ vẻ mặt có chút buồn.
"Kệ nó, để nó ra ngoài ăn, chúng ta cũng ăn cơm thôi!"
Ông Ngô mời Lâm Thiên và ông Lê Chí Thành cùng đi ăn tối.
...
Trên bàn ăn. Ông Ngô và Ông Lê đang thảo luận về tình hình tập đoàn gần đây.
Trong giới kinh doanh, tập đoàn Tỉnh Xuyên và tập đoàn gia đình họ Phạm, gần đây đã có thay đổi, đã đối đầu ngày càng gay gắt, và đã có rất nhiều cuộc chiến công khai và bí mật xảy ra.
Ở phương diện khác, trong quân đội, lực lượng của ông Ngô và lực lượng của Phạm gia xảy ra đấu công khai và bí mật.
Tuy nhiên, chênh lệch sức mạnh giữa hai bên không có sự chênh lệch lớn, vậy nên rất khó phân biệt cao thấp.
Sau bữa ăn này, Lâm Vân và ông Ngô cũng coi như là quen biết nhau, ông Ngô cũng để lại số điện thoại cá nhân của mình cho Lâm Thiên.
Khi Lâm Thiên và Lê Chí Trung rời khỏi biệt thự của ông Ngô, cũng đã hơn tám giờ tối.
Chiếc xe Bentley của ông ngoại đưa Lâm Thiên về thẳng đến biệt thự bên bờ hồ Hồ Bắc, căn biệt thự mà ông nội ban ngày đã nói tặng cho Lâm Thiên.
Căn biệt thự được xây dựng trên bờ hồ Hồ Bắc, tựa núi nhìn sông, đây quả là một môi trường lí tưởng.
Đây là căn biệt thự đơn lập, căn biệt thự rất rộng, có sân vườn, có hồ bơi rộng, gara ô tô,… Tất cả đều có. Đó là căn nhà đầy đủ tiện nghi.
Hơn nữa, chiếc xe Porsche 918 giới hạn mà ông ngoại tặng cho Lâm Thiên. Cũng đã đỗ trong gara của biệt thự.
Dù sao, Tập đoàn Tỉnh Xuyên cũng làm giàu nhờ việc tạo ra những ngôi nhà như vậy, họ tạo ra những khu nhà cao cấp để bán cho người khác. Vậy nên không có gì ngạc nhiên khi ông ngoại lại xây cho anh một dinh thự như vậy.
Lâm Thiên đi xung quanh biệt thự mất hai mươi phút, vẫn chưa khám phá hết căn biệt thự của mình.
Lâm Thiên mệt mỏi nằm trên ghế bên hồ bơi, nhìn bầu trời đêm đầy sao, không khỏi thở dài:
"Biệt thự như vậy mới được gọi ngôi nhà cao cấp."
Thành thật mà nói, trong đời Lâm Thiên anh chưa bao giờ sống trong một ngôi nhà điều kiện tốt đến như vậy.
Lâm Thiên nằm trên ghế, nhớ lại chuyện mấy tháng đã qua, vẫn có cảm giác mơ màng.
Mấy tháng trước, bản thân vẫn là một cậu bé nghèo không có gì chỉ có hai bàn tay trắng, thuộc thế hệ nghèo hèn, những tên cậy có chút tiền có thể tùy ý bắt nạt anh , anh không còn cách nào khác có thể phản kháng, chỉ đành phải chịu đựng.
Vào thời điểm đó, thức ăn, nhà ở và đồ dùng của Lâm Thiên đều là những thứ tồi tệ nhất.
Và bây giờ, Lâm Thiên có tất cả tiền bạc, nhan sắc, quyền lực, xe sang, nhà đẹp, anh không thiếu một thứ gì, không hề thua kém ai.Nhìn lại thì thật đáng xấu hổ. Cuộc đời đôi khi là một vở kịch. Và chúng ta cũng không hề biết vở kịch đó sẽ kết thúc ra sao?
“Căn biệt thự lớn như vậy, mà chỉ ở một mình thì quả thật rất cô đơn." Lâm Thiên thở dài.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Thiên đột nhiên vang lên.
Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra, đó là cuộc gọi từ tên mập là người bạn tốt của anh gọi.
“A lô, mập à.” Lâm Thiên trả lời điện thoại.
“Anh thiên này, anh đoán xem em đã nhìn thấy ai trong phòng phát sóng trực tiếp trên tiktok!” Tên mập trông rất phấn khích.
“Ai vậy?” Lâm Thiên nghi ngờ hỏi.
Lâm Thiên không xem phát trực tiếp trên tiktok nhiều. Nhưng anh biết khi tên mập cảm thấy chán nản đều thích xem các livestream phát sóng trực tiếp trên tiktok.
"Em đã thấy Tô Uyên! Bài hát gần đây "Fake Love Comes True" của cô ấy đã trở nên rất nổi tiếng, cô ấy hiện đang thử nó tại phòng phát sóng trực tiếp." Tên mập hào hứng nói.
“Ồ?” Lâm Thiên cũng có chút kinh ngạc.
"Anh Thiên, anh mau lên xem phát trực tiếp trong Live tiếp theo trên tiktok. Anh mau xem đi."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm lập tức tải xuống ứng dụng tik tok và tìm kiếm Tô Uyên.
Quả nhiên, tìm thấy một tài khoản như vậy, tài khoản này đang tổ chức phát trực tiếp.
Lâm Vân nhấn vào phòng cô ấy đang phát sóng trực tiếp, đập vào mắt anh là hình ảnh của cô ấy
"Tô Uyên..."
Nhìn thấy Tô Uyên trên màn hình và nghe thấy giọng nói của cô ấy, Lâm Thiên tâm trạng trở nên phức tạp, cảm xúc trong lòng anh thật sự lẫn lộn.
Lâm Thiên hôm nay được nghe được tiếng hát của Tô Uyên, nói thật là có chút nhớ cô ấy, nhưng anh gọi điện thoại lại không thể liên lạc được, muốn gặp cô ấy chỉ có thể lên phòng livestream gặp trực tiếp cô ấy.
Thật đáng tiếc khi Lâm Thiên có thể nhìn thấy cô ấy, nhưng cô ấy lại không thể nhìn thấy Lâm Thiên...
Lâm Thiên nhìn thoáng qua, buổi phát sóng trực tiếp của Tô Uyên đã có 80.000 lượt yêu thích.
Xét cho cùng, Tô Uyên chỉ có một bài hát mà ngay lập tức trở nên nổi tiếng, sự nổi tiếng của cô ấy cũng không được nhiều người biết đến.
Nhiều người có thể vì đã nghe các bài hát của cô ấy nhưng bản thân họ lại không biết ca sĩ đó là ai. Vì cũng không có nhiều người hâm mộ sẵn sàng xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô ấy.
Trong phòng truyền hình trực tiếp:
"Cô Tô Uyên, tôi luôn thích những bài hát của cô."
"Tô Uyên, bài hát của bạn thực sự rất hay."
"Cô Tô Uyên, cô thường phát sóng trực tiếp mấy giờ, và phát trong khoảng mấy tiếng."
“Tô Uyên, ngoài việc ca hát, chị có dự định làm gì không?
...
Bình luận tiếp tục hiện ra.
Đồng thời, có rất nhiều người hâm mộ đã gửi tặng cho cô những món quà nhỏ.
Phòng phát trực tiếp của cô có 80 nghìn người xem, đủ để cho thấy số lượng người xem trong livestream chỉ có thể coi là số lượng trung bình, không quá cao cũng không quá thấp, quà tặng dành cho cô cũng không quá nhiều.
"Tôi đã có dự định cho tương lai và đang chuẩn bị cho các bài hát mới. Vậy nên cũng không có nhiều thời gian cho các chương trình phát sóng trực tiếp, vì vậy chương trình phát sóng chúng tôi sẽ kết thúc tại đây. Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ." Tô Uyên cười nói.
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp có một ID tên là "Anh Lục", tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, sau đó lượt xem liên tục tăng.
"Oa, anh Lục cuối cùng cũng xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp vừa rồi của Tô Uyên!"
"Lại là anh Lục, anh vừa từ trong phòng phát sóng trực tiếp của một nữ nghệ sĩ khác sang!"
"Anh Lục! Anh thật tuyệt vời!"
" Anh Lục 666!"
"666!"
Đột nhiên, một trận đánh xuất hiện khắp nơi, trong livestream tràn đầy 666.
Lục Công Tử là một siêu sao nổi tiếng trong livestream trên tiktok.
Lâm Thiên cũng không ngờ ông ngoại lại đột nhiên nhắc tới những chuyện như thế này, trong lòng cũng có đôi chút không vui.
"Cháu cũng đừng vội từ chối như vậy. Kết thông gia sẽ có thể nâng cao thực lực và địa vị của cháu, cháu sẽ có chỗ dựa vững chắc. Bây giờ, ông cũng không ép buộc cháu, nhưng cháu có thể suy nghĩ lại rồi liên lạc với cô ấy trước, có thể cùng cô ấy uống trà, nói chuyện một chút, hai đứa biết đâu lại thấy hợp. Cô ấy tên Bạch Phú Mỹ là cô gái có vẻ đẹp nổi tiếng ở Kim Đô này, cô ấy thật sự rất đẹp. Ông nghĩ cháu nên gặp cô ấy." Ông ngoại cười tủm tỉm nói.
“Ông ngoại, chuyện này để sau hãy nói.” Lâm Thiên chỉ có thể ngượng ngùng và lúng túng nói.
“Haha, được rồi.” Ông nội cười và không nói gì thêm.
"Mà này, Lâm Thiên, liên quan đến Lê Văn Hải, nó hiện tại đã bị ông đuổi khỏi công ty và sau này sẽ không được vào làm việc ở tập đoàn Tỉnh Xuyên nữa. Nó sẽ không còn có thể uy hiếp hay đe dọa gì đến cháu nữa, ông hy vọng cháu không nên tiếp tục tìm nó, như vậy cháu chỉ là tự chuốc lấy phiền phức thôi. Bất kể thế nào, nó cũng là cháu nội ruột của ông. Số tiền ông đưa cho nó đủ để nó sống cả đời này.” Ông Lê nghiêm túc nói.
“Vâng, thưa ông ngoại.” Lâm Thiên gật đầu đáp.
Vốn dĩ trong đầu Lâm Thiên còn đang nghĩ đến việc nên xử lý tên lên Văn Hải như thế nào, nhưng khi ông ngoại đã nói như vậy, Lâm Thiên liền từ bỏ ý định này.
...
Chiếc xe Bentley vẫn cứ chạy. Cuối cùng họ cũng đã đến một biệt thự nằm trên đỉnh đồi ở ngoại thành, cách thành phố cũng không xa lắm, còn có hai tên lính canh mặc quân phục gác cầm súng ở hai bên cổng.
Sau khi xuống xe, một ông già mặc bộ đồ kaki với râu tóc đã bạc trắng
đang đứng ở cửa vui vẻ chào đón chúng tôi.
Vị này tuy đã lớn tuổi nhưng lại toát ra khí chất rất đặc biệt, khí chất này của ông chắc chắn chỉ có người giữ chức vụ cao, và giàu có mới có được.
Lâm Thiên đoán rằng ông ấy chắc chắn là ông Ngô Quốc Thiên mà ông nội đã nhắc đến trên xe.
“Lão Lê này, mấy ngày nay tinh thần của ông trông rất tốt.” Ông Ngô vừa nói vừa cười đi tới.
“Lão Ngô, tinh thần của ông cũng không tệ .” Ông Lê cười đáp.
"Lão Lê, vị trẻ tuổi này là... Là Lâm Thiên cháu của ông, đúng không?" Ông Ngô nhìn Lâm Thiên.
“Không sai.” Lê Chí Thành gật đầu.
“Con chào ông, con rất vui khi được gặp ông. Ông ngoại đã kể về ông cho cháu nghe, con rất kính nể.” Lâm Thiên lễ phép chào.
“Lâm Thiên này, ông ngoại cháu trước mặt ta cũng thường khen cháu, nói cháu có đầu óc làm việc, nói cháu là người thông minh lại có tài.” Ông Ngô cười nói.
“Ông đã quá lời rồi, những người trẻ tuổi như cháu có rất nhiều, cháu còn rất chuyên cần cần ông và ông ngoại chỉ bảo mới có thể làm tốt hơn.” Lâm Thiên tỏ khiêm tốn đáp lại.
“Chà, thằng bé không kiêu ngạo cũng không quá hấp tấp, ăn nói rõ ràng, thẳng thắn, cháu chính là một nhân tài!” Ông Ngô hài lòng gật đầu.
Dưới sự đón tiếp nồng nhiệt của ông Ngô, Lâm Thiên và ông ngoại bước vào căn biệt thự.
Trong phòng khách có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động, cô ấy mặc bộ áo khoác da, cô ấy có làn da trắng nõn, trông cô ấy tuyệt đẹp, nhưng nhìn qua có chút phóng khoáng không bị trói buộc.
“Ngọc Huyền, cháu hãy đến chào hỏi khách đi.” Ông Ngô nhìn Ngọc Huyền và nói.
“Ông ơi, đây không phải là cháu ngoại của ông ngoại Lê sao? Nhìn qua cũng không thấy có một ưu điểm đặc biệt nào, sao phải gặp mặt.” Ngô Ngọc Huyền miệng lẩm bẩm, tay thì vẫn lướt điện thoại.
“Cái con nhỏ này, thật mất lịch sự.” Ông Ngô thở dài một hơi.
“Ông Ngô, cháu hiểu mà, con gái thấy người lạ là thường như vậy. Vẫn là nên để cháu đến làm quen với cô ấy.” Lâm Thiên mỉm cười nói.
Ngay sau đó, Lâm Thiên từ từ bước đến chỗ của Ngô Ngọc Huyền.
"Xin chào, tên tôi là Lâm Thiên."
Lâm Thiên vừa nói vừa mỉm cười thân thiện chào hỏi. Anh đưa tay ra một cách lịch sự.
Ngô Ngọc Huyền ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lâm Thiên, sau đó nói:
"Tôi là Ngô Ngọc Huyền." Ngọc Huyền trả lời cho có.
Nói xong, Ngô ngọc Huyền lại cúi đầu tiếp tục chú ý vào chiếc điện thoại mà không quan tâm mọi người xung quanh, cũng không có ý định đưa tay ra, và bắt tay với Lâm Thiên.
Lâm Thiên chỉ có thể mỉm cười thu tay về.
“Lâm Thiên, cháu gái của ta có tính khí là như vậy, đối với cháu thật là thất lễ, mong cháu bỏ quá cho nó.” Ông Ngô ngại ngùng nói.
“Không sao ạ, cháu cảm thấy cô ấy khá là cá tính.” Lâm Thiên cười nói.
“Ông ơi, cháu đã hẹn với một người bạn cùng ăn tối, và cháu đi trước đây, cháu sẽ về sớm ông ạ.” Ngô Ngọc Huyền vừa nói vừa đứng dậy và bước ra ngoài.
“Hôm nay nhà mình có khách, ăn xong thì cháu có thể đi.” Ông Ngô nhắc nhở Ngọc Huyền.
"Ầm!"
Ông Ngô Vừa nói dứt lời, cửa đã đóng sầm lại và Ngô Tử Huyền đã bước ra khỏi biệt thự.
“Đứa nhỏ này, thật là không ai có thể quản nổi.” Ông Ngô gượng cười để lộ vẻ mặt có chút buồn.
"Kệ nó, để nó ra ngoài ăn, chúng ta cũng ăn cơm thôi!"
Ông Ngô mời Lâm Thiên và ông Lê Chí Thành cùng đi ăn tối.
...
Trên bàn ăn. Ông Ngô và Ông Lê đang thảo luận về tình hình tập đoàn gần đây.
Trong giới kinh doanh, tập đoàn Tỉnh Xuyên và tập đoàn gia đình họ Phạm, gần đây đã có thay đổi, đã đối đầu ngày càng gay gắt, và đã có rất nhiều cuộc chiến công khai và bí mật xảy ra.
Ở phương diện khác, trong quân đội, lực lượng của ông Ngô và lực lượng của Phạm gia xảy ra đấu công khai và bí mật.
Tuy nhiên, chênh lệch sức mạnh giữa hai bên không có sự chênh lệch lớn, vậy nên rất khó phân biệt cao thấp.
Sau bữa ăn này, Lâm Vân và ông Ngô cũng coi như là quen biết nhau, ông Ngô cũng để lại số điện thoại cá nhân của mình cho Lâm Thiên.
Khi Lâm Thiên và Lê Chí Trung rời khỏi biệt thự của ông Ngô, cũng đã hơn tám giờ tối.
Chiếc xe Bentley của ông ngoại đưa Lâm Thiên về thẳng đến biệt thự bên bờ hồ Hồ Bắc, căn biệt thự mà ông nội ban ngày đã nói tặng cho Lâm Thiên.
Căn biệt thự được xây dựng trên bờ hồ Hồ Bắc, tựa núi nhìn sông, đây quả là một môi trường lí tưởng.
Đây là căn biệt thự đơn lập, căn biệt thự rất rộng, có sân vườn, có hồ bơi rộng, gara ô tô,… Tất cả đều có. Đó là căn nhà đầy đủ tiện nghi.
Hơn nữa, chiếc xe Porsche 918 giới hạn mà ông ngoại tặng cho Lâm Thiên. Cũng đã đỗ trong gara của biệt thự.
Dù sao, Tập đoàn Tỉnh Xuyên cũng làm giàu nhờ việc tạo ra những ngôi nhà như vậy, họ tạo ra những khu nhà cao cấp để bán cho người khác. Vậy nên không có gì ngạc nhiên khi ông ngoại lại xây cho anh một dinh thự như vậy.
Lâm Thiên đi xung quanh biệt thự mất hai mươi phút, vẫn chưa khám phá hết căn biệt thự của mình.
Lâm Thiên mệt mỏi nằm trên ghế bên hồ bơi, nhìn bầu trời đêm đầy sao, không khỏi thở dài:
"Biệt thự như vậy mới được gọi ngôi nhà cao cấp."
Thành thật mà nói, trong đời Lâm Thiên anh chưa bao giờ sống trong một ngôi nhà điều kiện tốt đến như vậy.
Lâm Thiên nằm trên ghế, nhớ lại chuyện mấy tháng đã qua, vẫn có cảm giác mơ màng.
Mấy tháng trước, bản thân vẫn là một cậu bé nghèo không có gì chỉ có hai bàn tay trắng, thuộc thế hệ nghèo hèn, những tên cậy có chút tiền có thể tùy ý bắt nạt anh , anh không còn cách nào khác có thể phản kháng, chỉ đành phải chịu đựng.
Vào thời điểm đó, thức ăn, nhà ở và đồ dùng của Lâm Thiên đều là những thứ tồi tệ nhất.
Và bây giờ, Lâm Thiên có tất cả tiền bạc, nhan sắc, quyền lực, xe sang, nhà đẹp, anh không thiếu một thứ gì, không hề thua kém ai.Nhìn lại thì thật đáng xấu hổ. Cuộc đời đôi khi là một vở kịch. Và chúng ta cũng không hề biết vở kịch đó sẽ kết thúc ra sao?
“Căn biệt thự lớn như vậy, mà chỉ ở một mình thì quả thật rất cô đơn." Lâm Thiên thở dài.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Thiên đột nhiên vang lên.
Lâm Thiên lấy điện thoại di động ra, đó là cuộc gọi từ tên mập là người bạn tốt của anh gọi.
“A lô, mập à.” Lâm Thiên trả lời điện thoại.
“Anh thiên này, anh đoán xem em đã nhìn thấy ai trong phòng phát sóng trực tiếp trên tiktok!” Tên mập trông rất phấn khích.
“Ai vậy?” Lâm Thiên nghi ngờ hỏi.
Lâm Thiên không xem phát trực tiếp trên tiktok nhiều. Nhưng anh biết khi tên mập cảm thấy chán nản đều thích xem các livestream phát sóng trực tiếp trên tiktok.
"Em đã thấy Tô Uyên! Bài hát gần đây "Fake Love Comes True" của cô ấy đã trở nên rất nổi tiếng, cô ấy hiện đang thử nó tại phòng phát sóng trực tiếp." Tên mập hào hứng nói.
“Ồ?” Lâm Thiên cũng có chút kinh ngạc.
"Anh Thiên, anh mau lên xem phát trực tiếp trong Live tiếp theo trên tiktok. Anh mau xem đi."
Sau khi cúp điện thoại, Lâm lập tức tải xuống ứng dụng tik tok và tìm kiếm Tô Uyên.
Quả nhiên, tìm thấy một tài khoản như vậy, tài khoản này đang tổ chức phát trực tiếp.
Lâm Vân nhấn vào phòng cô ấy đang phát sóng trực tiếp, đập vào mắt anh là hình ảnh của cô ấy
"Tô Uyên..."
Nhìn thấy Tô Uyên trên màn hình và nghe thấy giọng nói của cô ấy, Lâm Thiên tâm trạng trở nên phức tạp, cảm xúc trong lòng anh thật sự lẫn lộn.
Lâm Thiên hôm nay được nghe được tiếng hát của Tô Uyên, nói thật là có chút nhớ cô ấy, nhưng anh gọi điện thoại lại không thể liên lạc được, muốn gặp cô ấy chỉ có thể lên phòng livestream gặp trực tiếp cô ấy.
Thật đáng tiếc khi Lâm Thiên có thể nhìn thấy cô ấy, nhưng cô ấy lại không thể nhìn thấy Lâm Thiên...
Lâm Thiên nhìn thoáng qua, buổi phát sóng trực tiếp của Tô Uyên đã có 80.000 lượt yêu thích.
Xét cho cùng, Tô Uyên chỉ có một bài hát mà ngay lập tức trở nên nổi tiếng, sự nổi tiếng của cô ấy cũng không được nhiều người biết đến.
Nhiều người có thể vì đã nghe các bài hát của cô ấy nhưng bản thân họ lại không biết ca sĩ đó là ai. Vì cũng không có nhiều người hâm mộ sẵn sàng xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô ấy.
Trong phòng truyền hình trực tiếp:
"Cô Tô Uyên, tôi luôn thích những bài hát của cô."
"Tô Uyên, bài hát của bạn thực sự rất hay."
"Cô Tô Uyên, cô thường phát sóng trực tiếp mấy giờ, và phát trong khoảng mấy tiếng."
“Tô Uyên, ngoài việc ca hát, chị có dự định làm gì không?
...
Bình luận tiếp tục hiện ra.
Đồng thời, có rất nhiều người hâm mộ đã gửi tặng cho cô những món quà nhỏ.
Phòng phát trực tiếp của cô có 80 nghìn người xem, đủ để cho thấy số lượng người xem trong livestream chỉ có thể coi là số lượng trung bình, không quá cao cũng không quá thấp, quà tặng dành cho cô cũng không quá nhiều.
"Tôi đã có dự định cho tương lai và đang chuẩn bị cho các bài hát mới. Vậy nên cũng không có nhiều thời gian cho các chương trình phát sóng trực tiếp, vì vậy chương trình phát sóng chúng tôi sẽ kết thúc tại đây. Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ." Tô Uyên cười nói.
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp có một ID tên là "Anh Lục", tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, sau đó lượt xem liên tục tăng.
"Oa, anh Lục cuối cùng cũng xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp vừa rồi của Tô Uyên!"
"Lại là anh Lục, anh vừa từ trong phòng phát sóng trực tiếp của một nữ nghệ sĩ khác sang!"
"Anh Lục! Anh thật tuyệt vời!"
" Anh Lục 666!"
"666!"
Đột nhiên, một trận đánh xuất hiện khắp nơi, trong livestream tràn đầy 666.
Lục Công Tử là một siêu sao nổi tiếng trong livestream trên tiktok.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.