Chương 103: Giang Vũ đắc ý
Thiên Bôi Bất Tuý
07/10/2021
Bài viết của anh Giang vừa được đăng tải, khiến cho thân phận của Lâm Thiên càng thêm khó bề phân biệt.
Có một số bạn học vì muốn nghiệm chứng, còn nghĩ biện pháp chạy đến phòng hồ sơ của trường, nghĩ cách xem được tư liệu cá nhân của Lâm Thiên, sau đó dùng điện thoại di động chụp lại.
Vì thế lại có thêm bài viết mới được đăng tải: “Tôi đã đi đến phòng hồ sơ của trường học để điều tra, phần tư liệu cá nhân mà anh Giang gửi lên kia là thật, phía dưới có kèm ảnh”
Bài viết này vừa mới xuất hiện, lại một lần nữa gây nên xôn xao.
Cuối cùng có một phần lớn bạn học tin tưởng lời anh Giang nói, cho rằng Lâm Thiên thật sự đang giả bộ cậu chủ nhà giàu, bởi vì tư liệu cá nhân của Lâm Thiên là thật.
Bọn họ cũng nhận định, Lâm Thiên nhận hai năm học bổng, đủ để chứng minh gia cảnh nhà Lâm Thiên không tốt.
Đương nhiên cũng có một bộ phận bạn học kiên trì cho rằng, Lâm Thiên chính là cậu chủ nhà giàu.
Tuy hai bên có tranh luận, nhưng có một ý kiến, mọi người lại nhất trí, đó chính là Lâm Thiên giúp trường đại học Bảo Thạnh rửa nhục, giúp trường đại học Bảo Thạnh lấy lại thể diện, công lao này không cần bàn luận. Mặt khác, trên diễn đàn còn có một bài viết nặc danh.
Nội dung của bài viết đó là: “Mọi người đừng hiểu lầm, Lâm Thiên không lừa đảo, anh ta không chỉ là cậu chủ nhà giàu, anh ta là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, là cháu ngoại của Lê Chí Thành.
Bời vì bên trong bài viết này không kèm theo chứng cứ gì, cho nên rất nhanh giống như đá chìm xuống đáy biển, không được người ta chú ý đến.
Chỉ biết chủ đề này là do một người dùng là nữ gửi ra.
Về phần cụ thể là người nào, không ai biết. Trong phòng ngủ của Lâm Thiên. “Anh Thiên, anh đọc đi, tên khốn Giang Vũ kia lại viết bài bôi nhọ anh trên diễn đàn trường, thật đúng là quá khinh người.
Hoàng Luân thở hổn hển đưa điện thoại di động cho Lâm Thiên xem.
Trên màn hình di động chính là bài viết của anh Giang. Sau khi Lâm Thiên đọc xong, anh không khỏi lắc đầu cười nói. “Anh Giang này đúng là không thể nhìn thấy tôi sống tốt, anh ta bịa ra lý do đúng là ra hình ra dáng, vậy mà lại nói tôi tìm Tô Bảo Nhi giúp đỡ mời đội Hải Thành VBA đến đây?” “Anh Thiên, tên anh Giang này luôn đắc tội với anh, theo như em thấy nên xử lý anh ta." Hoàng Luân tức giận nói. “Em yên tâm, anh có tính toán của mình. Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
Nhìn thấy anh Giang nhắc đến Tô Bảo Nhi, trong lòng Lâm Thiên thầm nghĩ đến Tô Bảo Nhi. “Cũng không biết hiện tại cô ấy như thế nào?” Lâm
Thiên lẩm bẩm. Chuyện kia đã xảy ra được mấy ngày, cũng không biết cảm xúc của cô ấy đã ổn định chưa.
Cho dù như thế nào, cô ấy đã đem lần đầu của mình giao cho Lâm Thiên, Lâm Thiên nhất định không bỏ mặc cô ấy, Lâm Thiên quyết định đi thăm Tô Bảo Nhi.
Điều duy nhất khiến Lâm Thiên cảm thấy áy náy, chính là cảm giác có lỗi với Như Tuyết, cảm giác phụ lòng Như Tuyết.
Nhưng việc đã đến nước này, Lâm Thiên có cách nào đâu?
Giảng đường lớp anh Giang ở trường đại học Bảo Thạnh.
Anh Giang cầm điện thoại di động, vẻ mặt vui sướng. “Cuối cùng cũng vạch trần được bộ mặt thật của thằng nhóc này, để xem thằng nhóc này còn có thể giả bộ được ở trong trường nữa hay không. Anh Giang lộ ra sung sướng.
Đúng vào lúc này, một tên tay sai của anh Giang vội vã chạy vào lớp học. “Anh Giang, hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi tìm anh, cô ấy đang ở bên ngoài lớp chúng ta. “Ồ, Tô Bảo Nhi chủ động đến tìm tôi à?” Anh Giang sững sờ.
Anh Giang theo đuổi Tô Bảo Nhi đã rất lâu, nhưng Tô Bảo Nhi cơ bản không để ý đến anh ta, càng thêm không chủ động đến tìm anh ta, lần này Tô Bảo Nhi chủ động đến đây, khiến cho anh Giang cảm thấy kích động.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm, anh Giang vội vàng đi ra bên ngoài trường học.
Tô Bảo Nhi xinh đẹp động lòng người, duyên dáng yêu kiều đứng bên ngoài phòng học.
Nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của Tô Bảo Nhi, anh Giang không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Trong đầu anh ta không khỏi mơ mộng, cô gái xinh đẹp như thế, nếu như anh ta có thể chinh phục được thì tốt biết bao.
Anh Giang đã từng chơi rất nhiều gái xinh, về cơ bản, chỉ cần anh ta thích là được, chỉ có Tô Bảo Nhi là người anh ta muốn lại không có. “Tô Bảo Nhi, em tìm tôi có chuyện gì không?” Anh
Giang mỉm cười đi đến trước mặt Tô Bảo Nhi. Tô Bảo Nhi xoay người, nhìn về phía anh Giang. “Anh Giang, chẳng phải anh vẫn luôn theo đuổi tôi, muốn tôi làm bạn gái của anh à?” Giọng điệu của Tô Bảo Nhi lạnh lùng, dáng vẻ công chúa băng giá chớ đến gần. “Đúng thế, Tô Bảo Nhi, em đến tìm tôi, chỉ để hỏi chuyện này à?” Vẻ mặt anh Giang rất nghi hoặc. “Tôi đồng ý làm bạn gái của anh.” Tô Bảo Nhi nói. “Đồng... Đồng ý? Tô Bảo Nhi, em nói... Em đồng ý làm bạn gái của tôi ư?” anh Giang trừng to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Bảo Nhi, lộ ra vẻ khó mà tin được. “Tô Bảo Nhi, em nói, em đồng ý làm bạn gái của tôi đúng không? Tôi... Tôi không nghe lầm chứ? Chẳng phải em đang nói chuyện yêu đương với thằng ranh con Lâm Thiên kia à?” Vẻ mặt anh Giang lộ ra không dám tin. “Đó là chuyện của lúc trước, hiện tại tôi và anh ta không là gì cả. Tô Bảo Nhi trả lời anh ta một câu. “Ha ha ha, Tô Bảo Nhi, em đá thắng oắt con kia chính là lựa chọn sáng suốt nhất, thằng nhóc kia chỉ là một tên nhà nghèo, ngoại trừ biết lừa gạt thì chẳng biết cái quái gì cả.” Anh Giang cười nói.
Anh Giang nghĩ đến việc Tô Bảo Nhi đá Lâm Thiên, trong lòng của anh ta mừng thầm không thôi. Tô Bảo Nhi cau mày, không nhịn được nói. “Anh dài dòng như thế làm gì? Anh chỉ cần trả lời có đồng ý hay không?” “Đồng ý, đồng ý, đồng ý!” Anh Giang gật đầu như con gà mổ thóc, cả người đều vô cùng kích động.
Đối với anh Giang mà nói, đây luôn là giây phút anh ta ngóng trông.
Thậm chí anh Giang còn có cảm giác, mình đang nằm “Cục cưng, để ông xã ôm em nào.” Anh Giang kích động, trực tiếp nhào về phía Tô Bảo Nhi. Có thể chạm vào Tô Bảo Nhi, đây là chuyện mà anh
Giang luôn mơ ước. “Anh làm gì thế?”
Tô Bảo Nhi né tránh.
Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi nhíu mày, mang theo chán ghét nói. “Tôi có thể đồng ý với anh, chẳng qua tôi có một yêu cầu, tuyệt đối không được chạm vào tôi, cho dù là động tay một xíu cũng không được, phải giữ một khoảng cách với tôi” “Chuyện này... Chuyện này, tôi đã là bạn trai của em rồi, chẳng lẽ còn không thể chạm vào em ư?" Vẻ mặt của anh
Giang tràn đầy bất đắc dĩ. "Nếu như anh không đồng ý, vậy không cần nói nữa. Tô Bảo Nhi lạnh lùng nói. “Được, được, được! Tôi đồng ý, cực cưng à, tôi đồng ý. Anh Giang vội vàng trả lời.
Trong lòng anh Giang nghĩ thầm, để Tô Bảo Nhi đồng ý làm bạn gái anh ta, đây đã là một bước tiến lớn, về phần những chuyện khác, anh ta nghĩ, chờ sau này, chậm rãi nghĩ cách.
Hiện tại, tâm trạng của anh Giang, có thể nói là vô cùng tốt, đầu tiên anh ta vạch trần được Lâm Thiên, lúc này lại thành đối với Tô Bảo Nhi, có thể nói là việc tốt thành đôi.
Một bên khác, trong phòng học của Lâm Thiên. Sau khi kết thúc một môn học.
Lớp trưởng Như Tuyết đứng dậy phát phiếu thời khóa biểu cho mọi người trong lớp. Lúc đi đến trước mặt Lâm Thiên. “Như Tuyết, mấy ngày nay cậu có ổn không?” Lâm
Thiên lên tiếng hỏi. Như Tuyết ngây ra một lúc, sau đó ra vẻ kiên cường nói. "Cảm ơn bạn học Lâm Thiên đã quan tâm, tôi sống rất tốt, mặt khác, số tiền tôi nợ cậu, tôi sẽ từ từ trả lại cho cậu. Sau khi nói xong, Như Tuyết không dừng bước nữa, trực tiếp đi về phía trước.
Nhìn theo bóng lưng của Như Tuyết, ánh mắt Lâm Thiên phức tạp.
Buổi chiều, Lâm Thiên lái Lamborghini đến căn biệt thự ở lưng chừng núi của gia đình Tô Bảo Nhi.
Sau khi vào cổng “Tổng giám đốc Tô, hiện tại Bảo Nhi thế nào?” Lâm Thiên hỏi thăm. “Mấy ngày nay con bé đã tốt hơn nhiều, chẳng qua cậu chủ Lâm đến không đúng lúc lắm, lúc này Bảo Nhi không có nhà, hôm nay con bé hẹn mấy người bạn của mình đi dạo phố.” Tổng giám đốc Tô nói. “Tổng giám đốc Tô, ông thuyết phục sao rồi? Cô ấy đồng ý tiếp nhận sự thật này, đồng ý để tôi phụ trách chứ?” Lâm Thiên nói. "Haiz.. Tổng giám đốc Tô thở dài lắc đầu.
Lâm Thiên nhìn thấy phản ứng của tổng giám đốc Tô, đương nhiên là hiểu kết quả. “Vậy ngày khác tôi quay lại thăm cô ấy sau” Sau khi
Lâm Thiên nói xong, lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng vào lúc này, cổng biệt thự lại đột nhiên bị mở ra.
Bốn bóng người từ bên ngoài biệt thự đi vào.
Lâm Thiên tập trung nhìn, Tô Bảo Nhi đang đi cùng với hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, chắc hẳn là bạn của Tô Bảo Nhi.
Ở phía sau ba cô gái, còn có một bóng dáng một người đàn ông quen thuộc.
Người đàn ông này chính là anh Giang.
Anh Giang xách theo túi lớn túi nhỏ, xem ra đám người Tô Bảo Nhi đi dạo phố, để anh Giang này đi theo. Lúc Lâm Thiên nhìn thấy anh Giang, nhất thời nhưởng mày.
Đây là chuyện gì?
Vì sao anh Giang lại đi cùng với Tô Bảo Nhi?
Chẳng phải Tô Bảo Nhi vẫn luôn ghét anh Giang đó ư?
Hai người Tô Bảo Nhi và anh Giang nhìn thấy Lâm Thiên, cả hai đều kinh ngạc. “Nhóc con, đây là nhà của Tô Bảo Nhi, sao cậu lại ở chỗ này?" Anh Giang sắc bén quát Lâm Thiên. “Tôi lại rất muốn hỏi anh, vì sao anh lại ở chỗ này? Vì sao anh lại đi cùng với Tô Bảo Nhi. Lâm Thiên híp mắt, trong giọng nói mang theo chất vấn “Câu hỏi này của cậu chẳng phải là phí lời à? Hiện tại tôi là bạn trai của Tô Bảo Nhi, tôi đương nhiên phải ở bên cạnh Tô Bảo hi." Anh Giang kiêu ngạo nói.
Có một số bạn học vì muốn nghiệm chứng, còn nghĩ biện pháp chạy đến phòng hồ sơ của trường, nghĩ cách xem được tư liệu cá nhân của Lâm Thiên, sau đó dùng điện thoại di động chụp lại.
Vì thế lại có thêm bài viết mới được đăng tải: “Tôi đã đi đến phòng hồ sơ của trường học để điều tra, phần tư liệu cá nhân mà anh Giang gửi lên kia là thật, phía dưới có kèm ảnh”
Bài viết này vừa mới xuất hiện, lại một lần nữa gây nên xôn xao.
Cuối cùng có một phần lớn bạn học tin tưởng lời anh Giang nói, cho rằng Lâm Thiên thật sự đang giả bộ cậu chủ nhà giàu, bởi vì tư liệu cá nhân của Lâm Thiên là thật.
Bọn họ cũng nhận định, Lâm Thiên nhận hai năm học bổng, đủ để chứng minh gia cảnh nhà Lâm Thiên không tốt.
Đương nhiên cũng có một bộ phận bạn học kiên trì cho rằng, Lâm Thiên chính là cậu chủ nhà giàu.
Tuy hai bên có tranh luận, nhưng có một ý kiến, mọi người lại nhất trí, đó chính là Lâm Thiên giúp trường đại học Bảo Thạnh rửa nhục, giúp trường đại học Bảo Thạnh lấy lại thể diện, công lao này không cần bàn luận. Mặt khác, trên diễn đàn còn có một bài viết nặc danh.
Nội dung của bài viết đó là: “Mọi người đừng hiểu lầm, Lâm Thiên không lừa đảo, anh ta không chỉ là cậu chủ nhà giàu, anh ta là chủ tịch của tập đoàn Tỉnh Xuyên, là cháu ngoại của Lê Chí Thành.
Bời vì bên trong bài viết này không kèm theo chứng cứ gì, cho nên rất nhanh giống như đá chìm xuống đáy biển, không được người ta chú ý đến.
Chỉ biết chủ đề này là do một người dùng là nữ gửi ra.
Về phần cụ thể là người nào, không ai biết. Trong phòng ngủ của Lâm Thiên. “Anh Thiên, anh đọc đi, tên khốn Giang Vũ kia lại viết bài bôi nhọ anh trên diễn đàn trường, thật đúng là quá khinh người.
Hoàng Luân thở hổn hển đưa điện thoại di động cho Lâm Thiên xem.
Trên màn hình di động chính là bài viết của anh Giang. Sau khi Lâm Thiên đọc xong, anh không khỏi lắc đầu cười nói. “Anh Giang này đúng là không thể nhìn thấy tôi sống tốt, anh ta bịa ra lý do đúng là ra hình ra dáng, vậy mà lại nói tôi tìm Tô Bảo Nhi giúp đỡ mời đội Hải Thành VBA đến đây?” “Anh Thiên, tên anh Giang này luôn đắc tội với anh, theo như em thấy nên xử lý anh ta." Hoàng Luân tức giận nói. “Em yên tâm, anh có tính toán của mình. Lâm Thiên lạnh nhạt nói.
Nhìn thấy anh Giang nhắc đến Tô Bảo Nhi, trong lòng Lâm Thiên thầm nghĩ đến Tô Bảo Nhi. “Cũng không biết hiện tại cô ấy như thế nào?” Lâm
Thiên lẩm bẩm. Chuyện kia đã xảy ra được mấy ngày, cũng không biết cảm xúc của cô ấy đã ổn định chưa.
Cho dù như thế nào, cô ấy đã đem lần đầu của mình giao cho Lâm Thiên, Lâm Thiên nhất định không bỏ mặc cô ấy, Lâm Thiên quyết định đi thăm Tô Bảo Nhi.
Điều duy nhất khiến Lâm Thiên cảm thấy áy náy, chính là cảm giác có lỗi với Như Tuyết, cảm giác phụ lòng Như Tuyết.
Nhưng việc đã đến nước này, Lâm Thiên có cách nào đâu?
Giảng đường lớp anh Giang ở trường đại học Bảo Thạnh.
Anh Giang cầm điện thoại di động, vẻ mặt vui sướng. “Cuối cùng cũng vạch trần được bộ mặt thật của thằng nhóc này, để xem thằng nhóc này còn có thể giả bộ được ở trong trường nữa hay không. Anh Giang lộ ra sung sướng.
Đúng vào lúc này, một tên tay sai của anh Giang vội vã chạy vào lớp học. “Anh Giang, hoa hậu giảng đường Tô Bảo Nhi tìm anh, cô ấy đang ở bên ngoài lớp chúng ta. “Ồ, Tô Bảo Nhi chủ động đến tìm tôi à?” Anh Giang sững sờ.
Anh Giang theo đuổi Tô Bảo Nhi đã rất lâu, nhưng Tô Bảo Nhi cơ bản không để ý đến anh ta, càng thêm không chủ động đến tìm anh ta, lần này Tô Bảo Nhi chủ động đến đây, khiến cho anh Giang cảm thấy kích động.
Mang theo tâm trạng thấp thỏm, anh Giang vội vàng đi ra bên ngoài trường học.
Tô Bảo Nhi xinh đẹp động lòng người, duyên dáng yêu kiều đứng bên ngoài phòng học.
Nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của Tô Bảo Nhi, anh Giang không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Trong đầu anh ta không khỏi mơ mộng, cô gái xinh đẹp như thế, nếu như anh ta có thể chinh phục được thì tốt biết bao.
Anh Giang đã từng chơi rất nhiều gái xinh, về cơ bản, chỉ cần anh ta thích là được, chỉ có Tô Bảo Nhi là người anh ta muốn lại không có. “Tô Bảo Nhi, em tìm tôi có chuyện gì không?” Anh
Giang mỉm cười đi đến trước mặt Tô Bảo Nhi. Tô Bảo Nhi xoay người, nhìn về phía anh Giang. “Anh Giang, chẳng phải anh vẫn luôn theo đuổi tôi, muốn tôi làm bạn gái của anh à?” Giọng điệu của Tô Bảo Nhi lạnh lùng, dáng vẻ công chúa băng giá chớ đến gần. “Đúng thế, Tô Bảo Nhi, em đến tìm tôi, chỉ để hỏi chuyện này à?” Vẻ mặt anh Giang rất nghi hoặc. “Tôi đồng ý làm bạn gái của anh.” Tô Bảo Nhi nói. “Đồng... Đồng ý? Tô Bảo Nhi, em nói... Em đồng ý làm bạn gái của tôi ư?” anh Giang trừng to hai mắt nhìn chằm chằm Tô Bảo Nhi, lộ ra vẻ khó mà tin được. “Tô Bảo Nhi, em nói, em đồng ý làm bạn gái của tôi đúng không? Tôi... Tôi không nghe lầm chứ? Chẳng phải em đang nói chuyện yêu đương với thằng ranh con Lâm Thiên kia à?” Vẻ mặt anh Giang lộ ra không dám tin. “Đó là chuyện của lúc trước, hiện tại tôi và anh ta không là gì cả. Tô Bảo Nhi trả lời anh ta một câu. “Ha ha ha, Tô Bảo Nhi, em đá thắng oắt con kia chính là lựa chọn sáng suốt nhất, thằng nhóc kia chỉ là một tên nhà nghèo, ngoại trừ biết lừa gạt thì chẳng biết cái quái gì cả.” Anh Giang cười nói.
Anh Giang nghĩ đến việc Tô Bảo Nhi đá Lâm Thiên, trong lòng của anh ta mừng thầm không thôi. Tô Bảo Nhi cau mày, không nhịn được nói. “Anh dài dòng như thế làm gì? Anh chỉ cần trả lời có đồng ý hay không?” “Đồng ý, đồng ý, đồng ý!” Anh Giang gật đầu như con gà mổ thóc, cả người đều vô cùng kích động.
Đối với anh Giang mà nói, đây luôn là giây phút anh ta ngóng trông.
Thậm chí anh Giang còn có cảm giác, mình đang nằm “Cục cưng, để ông xã ôm em nào.” Anh Giang kích động, trực tiếp nhào về phía Tô Bảo Nhi. Có thể chạm vào Tô Bảo Nhi, đây là chuyện mà anh
Giang luôn mơ ước. “Anh làm gì thế?”
Tô Bảo Nhi né tránh.
Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi nhíu mày, mang theo chán ghét nói. “Tôi có thể đồng ý với anh, chẳng qua tôi có một yêu cầu, tuyệt đối không được chạm vào tôi, cho dù là động tay một xíu cũng không được, phải giữ một khoảng cách với tôi” “Chuyện này... Chuyện này, tôi đã là bạn trai của em rồi, chẳng lẽ còn không thể chạm vào em ư?" Vẻ mặt của anh
Giang tràn đầy bất đắc dĩ. "Nếu như anh không đồng ý, vậy không cần nói nữa. Tô Bảo Nhi lạnh lùng nói. “Được, được, được! Tôi đồng ý, cực cưng à, tôi đồng ý. Anh Giang vội vàng trả lời.
Trong lòng anh Giang nghĩ thầm, để Tô Bảo Nhi đồng ý làm bạn gái anh ta, đây đã là một bước tiến lớn, về phần những chuyện khác, anh ta nghĩ, chờ sau này, chậm rãi nghĩ cách.
Hiện tại, tâm trạng của anh Giang, có thể nói là vô cùng tốt, đầu tiên anh ta vạch trần được Lâm Thiên, lúc này lại thành đối với Tô Bảo Nhi, có thể nói là việc tốt thành đôi.
Một bên khác, trong phòng học của Lâm Thiên. Sau khi kết thúc một môn học.
Lớp trưởng Như Tuyết đứng dậy phát phiếu thời khóa biểu cho mọi người trong lớp. Lúc đi đến trước mặt Lâm Thiên. “Như Tuyết, mấy ngày nay cậu có ổn không?” Lâm
Thiên lên tiếng hỏi. Như Tuyết ngây ra một lúc, sau đó ra vẻ kiên cường nói. "Cảm ơn bạn học Lâm Thiên đã quan tâm, tôi sống rất tốt, mặt khác, số tiền tôi nợ cậu, tôi sẽ từ từ trả lại cho cậu. Sau khi nói xong, Như Tuyết không dừng bước nữa, trực tiếp đi về phía trước.
Nhìn theo bóng lưng của Như Tuyết, ánh mắt Lâm Thiên phức tạp.
Buổi chiều, Lâm Thiên lái Lamborghini đến căn biệt thự ở lưng chừng núi của gia đình Tô Bảo Nhi.
Sau khi vào cổng “Tổng giám đốc Tô, hiện tại Bảo Nhi thế nào?” Lâm Thiên hỏi thăm. “Mấy ngày nay con bé đã tốt hơn nhiều, chẳng qua cậu chủ Lâm đến không đúng lúc lắm, lúc này Bảo Nhi không có nhà, hôm nay con bé hẹn mấy người bạn của mình đi dạo phố.” Tổng giám đốc Tô nói. “Tổng giám đốc Tô, ông thuyết phục sao rồi? Cô ấy đồng ý tiếp nhận sự thật này, đồng ý để tôi phụ trách chứ?” Lâm Thiên nói. "Haiz.. Tổng giám đốc Tô thở dài lắc đầu.
Lâm Thiên nhìn thấy phản ứng của tổng giám đốc Tô, đương nhiên là hiểu kết quả. “Vậy ngày khác tôi quay lại thăm cô ấy sau” Sau khi
Lâm Thiên nói xong, lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng vào lúc này, cổng biệt thự lại đột nhiên bị mở ra.
Bốn bóng người từ bên ngoài biệt thự đi vào.
Lâm Thiên tập trung nhìn, Tô Bảo Nhi đang đi cùng với hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, chắc hẳn là bạn của Tô Bảo Nhi.
Ở phía sau ba cô gái, còn có một bóng dáng một người đàn ông quen thuộc.
Người đàn ông này chính là anh Giang.
Anh Giang xách theo túi lớn túi nhỏ, xem ra đám người Tô Bảo Nhi đi dạo phố, để anh Giang này đi theo. Lúc Lâm Thiên nhìn thấy anh Giang, nhất thời nhưởng mày.
Đây là chuyện gì?
Vì sao anh Giang lại đi cùng với Tô Bảo Nhi?
Chẳng phải Tô Bảo Nhi vẫn luôn ghét anh Giang đó ư?
Hai người Tô Bảo Nhi và anh Giang nhìn thấy Lâm Thiên, cả hai đều kinh ngạc. “Nhóc con, đây là nhà của Tô Bảo Nhi, sao cậu lại ở chỗ này?" Anh Giang sắc bén quát Lâm Thiên. “Tôi lại rất muốn hỏi anh, vì sao anh lại ở chỗ này? Vì sao anh lại đi cùng với Tô Bảo Nhi. Lâm Thiên híp mắt, trong giọng nói mang theo chất vấn “Câu hỏi này của cậu chẳng phải là phí lời à? Hiện tại tôi là bạn trai của Tô Bảo Nhi, tôi đương nhiên phải ở bên cạnh Tô Bảo hi." Anh Giang kiêu ngạo nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.