Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 112: Làm ra vẻ với Lâm Thiên

Thiên Bôi Bất Tuý

07/10/2021

“Nhóc con, cậu có gì mà đắc ý, cùng lắm là tôi bị nhốt mười ngày, coi như là thư giãn. Ông cụ không cho là đúng. Nhìn bộ dạng này của ông cụ, rõ ràng là một ông già lươn lẹo, từng làm chuyện này không ít lần. “Nhốt mười ngày? Ông nghĩ là đơn giản như vậy sao? Ông nghĩ hay quá nhỉ” Lâm Thiên cười mỉa. “Cậu có ý gì?” Ông cụ nhìn Lâm Thiên.

Người đàn ông trung niên và Mai Tường Vân ở bên cạnh, đều nghi ngờ nhìn Lâm Thiên, bọn họ không rõ ý của

Lâm Thiên lắm. “Ý của tôi rất đơn giản, lúc ông giả vờ bị đâm xe, đã phá xe của tôi. Ông phải bồi thường theo giá.” Lâm Thiên cười nói.

Lúc Lâm Thiên bị bắt, đã nói với người đàn ông giả bị đầm này, anh nhất định sẽ khiến ông ta phải trả giá thật nhiều, những lời này Lâm Thiên không nói cho vui.

Còn cái giá là nhốt mười ngày, rõ ràng là không đủ. Ngay sau đó, Lâm Thiên nói với người đàn ông trung niên và Mai Tường Vân: “Hai vị có thể nhìn xem, chỗ nắp động cơ xe của tôi bị ông ta đụng méo một cái lỗ nhỏ, còn bong cả nước sơn nữa. Lâm Thiên chỉ một chỗ trên nắp động cơ. “Nhóc con, một chút va chạm nhỏ như vậy mà cũng để mắt tới. Không nhìn kỹ thì sẽ không nhìn ra, được thôi, bồi thường thì bồi thường, có thể bồi thường bao nhiêu tiền chứ. Ông cụ lớn tiếng hét lên.

Người đàn ông mặt chữ quốc lắc đầu, ông ta biết, giá sửa chữa loại xe sang này rất cao, cho dù chỉ là một chút va chạm nhỏ, giá cả cũng tuyệt đối xa xỉ. “Được rồi, tôi gọi người của Showro 4S tới đây kiểm tra định giá tổn hại.

Sau khi Lâm Thiên nói xong, anh gọi điện thoại cho quản lý của Showro 4S. 20 phút sau, quản lý lập tức dẫn người tới đây.

Sau khi quản lý xem xong, lập tức mở miệng nói: “Cậu Lâm, giá sửa chữa khoảng gần một tỷ không trăm năm mươi triệu.” “Cái gì? Một tỷ... Một tỷ không trăm năm mươi triệu?”

Ông cụ giả vờ bị đâm kia nghe thấy con số này, lập tức mơ hồ. “Cậu... Cậu lừa gạt đúng không? Chắc chắn mấy người là tên bịp bợm, chút va chạm nhỏ đó, mà mất một tỷ không trăm năm mươi triệu sao? Không có khả năng!” Ông cụ giả bị đâm cao giọng nói. “Nếu ông không tin, có thể tìm bất cứ một cửa hàng sửa chữa nào tới định tổn hại, giá cả tuyệt đối không kém

Quản lý nói.

Người đàn ông trung niên mặt chữ quốc cũng mở miệng nói: “Ông cụ à, loại xe sang cấp bậc này, cho dù tróc chút sơn thôi, giả sửa đã rất cao rồi.” “Chuyện này chuyện này.”

Ông cụ giả bị đâm ngã ngồi trên đất, trên gương mặt lộ ra tuyệt vọng.

Trời ạ, một tỷ không trăm năm mươi triệu.

Ông ta giả bị đâm nhiều năm, mới tích được gần một tỷ không trăm năm mươi triệu, bây giờ phải bồi thường hết sao?

Lâm Thiên nhìn chằm chằm ông ta, cười mỉa nói: “Chỉ tại ông xui xẻo gặp tôi, tôi nói rồi, ông sẽ vì hành động của ông mà trả giá rất đắt.

Không phải là ông cụ giả bị đâm này muốn lấy tiền của Lâm Thiên sao? Vậy Lâm Thiên sẽ lấy ngược lại của ông ta một khoản tiền, đây gọi là lấy đạo của người, trả lại cho người. “Lâm Thiên, anh bắt nạt người ta quá rồi đấy, ông ấy đã nhiều tuổi như vậy, vậy mà anh còn lừa tiền của ông ấy. Mai Tường Vân buồn bực nói.

Lâm Thiên cười lạnh lùng: “Mai Tường Vân, cô là kỹ nữ thánh mẫu à? Trước khi làm người tốt, làm phiền cô xem ai là người tốt ai là người xấu được không? Ông già này, không biết giả bị đâm bao nhiều lần, không biết lừa gạt bao nhiêu người, không biết lúc còn trẻ làm bao nhiêu chuyện xấu, ông ta đáng được đồng tình sao?”



Lâm Thiên phát hiện cô gái tên Mai Tường Vân này, nhìn có vẻ rất tốt bụng, nhưng không phân rõ phải trái, thậm chí là có chút quá thánh mẫu. "Anh... Anh. Mai Tường Vân tức tới mức mặt đỏ lên. “Tường Vân, im miệng!” Người đàn ông trung niên mặt chữ quốc trừng Mai Tường Vân một cái.

Lâm Thiên đi tới trước cửa xe, mở cửa xe ra, sau đó quay đầu nói với Mai Tường Vân: “Ông ta bồi thường một tỷ không trăm năm mươi triệu, cô cầm giúp tôi, sau đó đưa tới tập đoàn Tỉnh Xuyên cho tôi là được, nếu cô không lấy lại giúp tôi, tôi sẽ tiếp tục ở đây làm khách của các cô.”

Sau khi nói xong, Lâm Thiên ngồi vào trong xe. “Rầm rầm!”

Xe khởi động, ngay sau đó tiếng động cơ nổ vang lên, xe Lamborghini Aventador màu xanh rất ngầu lái ra khỏi sân.

Chỉ để lại Mai Tường Vân tức tới mức giậm chân. Lúc Lâm Thiên trở lại cửa trường đại học Bảo Thạnh, màn đêm đã buông xuống.

Hoàng Luân đã ở cửa đợi Lâm Thiên. “Anh Thiên, em họ em bảo em cảm ơn anh” Hoàng

Luân cười nói. “Việc nhỏ mà thôi, lên xe đi, chúng ta đi ăn cơm tối.

Lâm Thiên vẫy tay. “Được!”

Hoàng Luân gật đầu, sau đó mở cửa xe ngồi vào trong

Lamborghini.

Gần trường học có một quán rất ngon, là nhà hàng Sen Vàng đã được Lâm Thiên mua, đồ ăn ở nơi đó Lâm Thiên ăn ngấy rồi, hôm nay Lâm Thiên chuẩn bị tìm quán ven đường thích ăn lúc trước, ăn cơm tối

Trong một con phố đồ ăn vặt.

Trên đường có rất nhiều quán ăn vặt, tuy nhìn không vệ sinh lắm, nhưng ngửi mùi rất thơm.

Trước đây nhà Lâm Thiên rất nghèo, chỉ có thể thỉnh thoảng xa xỉ một lần, tới phố ăn vặt này ăn một bữa cơm. Trong phố ăn vặt có một quán mì ăn ngoài trời. “Ông chủ, cho hai bát mì hải sản, mỗi bát thêm một quả trứng ốp la. “Được rồi, mời hai vị ngồi.

Lâm Thiên và Hoàng Luân đi tới bên cạnh bàn gỗ giản dị ngồi xuống.

Bàn gỗ rất cũ kỹ, cái bàn thậm chí còn đầy mỡ, thông thường cậu ấm nhà giàu chắc chắn sẽ không chịu ăn ở một nơi như vậy.

Nhưng đối với Lâm Thiên lúc trước mà nói, có thể tới đây ăn một bữa cơm đã là chuyện vô cùng hạnh phúc. Lâm Thiên từng trải qua cuộc sống khổ cực, cho dù bây giờ có tiền, nhưng vẫn không ghét bỏ hoàn cảnh này như cũ. “Hoàng Luân, trước đây anh rất thích hương vị của nhà này, nghĩ một lúc, đã lâu rồi chưa tới đây nếm thử." Lâm Thiên nói. “Đúng vậy, trước đây em còn thường xuyên mời, dẫn anh tới đây ăn đó. Hoàng Luân cười nói.



Khi đó Lâm Thiên nghèo, tuy gia cảnh của Hoàng Luân không tốt, nhưng hơn Lâm Thiên không ít. Cho nên thường xuyên mời Lâm Thiên ăn. "Ha ha! Lâm Thiên cười ha ha.

Đúng lúc này, một nam một nữ trẻ tuổi đi tới. “Ông chủ, cho hai bát mì hải sản.” Cô gái trẻ tuổi mở miệng nói.

Lâm Thiên nghe thấy giọng nói, thì cảm thấy hơi quen thuộc, vì thế ngẩng đầu lên nhìn. "Là cô ấy!”

Lâm Thiên kinh ngạc phát hiện, cô gái trẻ tuổi này, không phải là Mai Tường Vân bắt mình hôm nay sao?

Bên cạnh Mai Tường Vân là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, người đàn ông đeo kính viền vàng, tay cầm cặp công văn, nhìn rất hào hoa phong nhã.

Nhìn hai bọn họ như vậy, hình như là người yêu.

Lúc này Mai Tường Vân mặc thường phục, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt thanh tú rất đơn thuần, giá trị nhan sắc rất cao, dáng người thì cân đối.

Không thể không nói, Mai Tường Vân cởi đồng phục cảnh sát thay bằng quần áo bình thường, nhìn kỹ như vậy thật xinh đẹp.

Lúc này, Mai Tường Vân và người thanh niên đã gọi món xong, đi vào trong. “Tường Vân, quán này thực sự không vệ sinh, hoàn cảnh lại tệ, vi khuẩn còn nhiều, ăn ít thôi.” Người đàn ông đeo kính viền vàng khịt mũi nói. “Anh yêu, em biết rồi, chỉ ăn một lần thôi. Em biết anh không thích nơi này, coi như là đi cùng em đi. Mai Tường Vẫn cười nói. “Em thích, đương nhiên là anh phải đi cùng em rồi." Người đàn ông đeo kính viền vàng nói.

Mai Tường Vân và người kia ngồi xuống một bàn cạnh Lâm Thiên. Hai bọn họ nói chuyện với nhau, cho nên Mai Tường

Vân không nhìn thấy Lâm Thiên. “Mai Tường Vân, trùng hợp thật, vậy mà gặp được cô ở đây.” Lâm Thiên quay đầu nói với Mai Tường Vân ở bàn bên cạnh.

Mai Tường Vân nghe thấy giọng nói, lập tức quay đầu nhìn. “La anh!”

Lúc Mai Tường Vân nhìn thấy Lâm Thiên, cô ấy lập tức rất tức giận. “Tường Vân, anh ta là ai thế?” Người đàn ông đeo kính viền vàng nhìn Lâm Thiên hỏi. Người đàn ông đeo kính viền vàng nhìn cách ăn mặc của Lâm Thiên xong, trong mắt anh ta lập tức lộ vẻ khinh thường. "Một tên thật đáng ghét. Mai Tường Vân thở hổn hển nói. “Tôi rất đáng ghét sao? Cô nghĩ như vậy cũng được Lâm Thiên cười nói. Lúc này, người đàn ông đeo kính viền vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Lâm Thiên, sau đó tươi cười vươn tay ra. “Chào anh, xin tự giới thiệu, tôi tên là Mạc Danh Tùng Lâm Thiên nhìn thoáng qua bàn tay trắng nõn của Mạc

Danh Tùng, sau đó vươn tay nắm lấy tay anh ta, rồi nói: “Lâm Thiên.

Sau khi người đàn ông đeo kính viền vàng Mạc Danh Tùng rút tay về, lập tức lấy một tờ khăn ướt ra, lau sạch sẽ bàn tay mới bắt tay Lâm Thiên.

Cùng lúc đó, anh ta còn nói: “Nói thật, tôi rất không quen hoàn cảnh nơi đây, tôi thật sự không hiểu sao các anh có thể thích ứng được với loại cuộc sống như vậy” “Ồ, xem ra anh Mạc Danh Tùng đây là người cao cấp.” Lâm Thiên cười nói. “Quá khen, tôi mới học xong tiến sĩ không lâu, vốn có thể tới tỉnh làm công việc nghiên cứu, nhưng vì Tường Vân mới trở lại viện nghiên cứu ở thành phố Bảo Thạnh, ngoài ra tôi mới được bình chọn là một trong mười thanh niên kiệt xuất ở thành phố Bảo Thạnh, các luận văn mà tôi làm cũng nhận được nhiều lời khen ngợi ở nước ngoài. Người đàn ông đeo kính viền vàng thản nhiên nói.

Lâm Thiên chỉ cười, người đàn ông đeo kính viền vàng này, là đang làm ra vẻ với mình sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Đại Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook