Chương 474: Làm sao lại
Thiên Bôi Bất Tuý
09/12/2022
“Vũ Ngọc Hiền, cô lại bày trò quỷ gì đấy!”tình yêu phóng túng” Là do tôi tự mình sáng tác, mỗi một chữ mỗi một đoạn một khúc đều là tâm huyết của
tôi vậy mà bây giờ cô giám vu cáo bài hát này của tôi là đạo văn cô,
cô sao không biết xấu hổ như vậy!” Tô Bảo Nhi tức giận đứng bật dậy.
Đối với Tô Bảo Nhi mà nói cô rất hận Vũ Ngọc Hiền.
Bởi vì lần trước Vũ Ngọc Hiền cũng ăn cắp ca khúc của cô còn quay ngược lại cắn cô một cái sao cô ta dám vu khống cô là đạo nhái cô ta chứ. Vậy là Tô Bảo Nhi không chỉ mất ca khúc còn phải mang trên lưng tội danh đạo văn khiến công chúng chửi rủa chỉ trích đòi tẩy chay cô.
Lần này Vũ Ngọc Hiền lại lặp lại chiêu cũ nói bài hát mới này của cô là đạo nhái cô ta, làm sao Tô Bảo Nhi có thể không tức giận được chứ?
Vũ Ngọc Hiền cười lạnh nói: “Tô Bảo Nhi, cái con đĩ thối này thật không biết xấu hổ? Đạo nhái ca khúc mới của tôi lại còn quay ngược lại chỉ trích tôi vu cáo cô? Cô nhiều lần đạo nhái ca khúc của tôi như vậy trong lòng cô không có chút nào áy náy hay sao?”
“Cô nói ai là con đĩ thối hả!”
Lâm Thiên nhìn chằm chằm Vũ Ngọc Hiền bằng một ánh mắt lạnh lẽo. Giọng điệu cùng so với ngày thường băng lãnh.
“Ai yo, anh từ chỗ nào chui ra thế dám nói chuyện kiểu đấy với tôi à? Tôi chính là nói cô ta là con đĩ thối đấy làm sao, anh có thể làm gì được tôi nào?” Vũ Ngọc Hiền khinh thường nhìn Lâm Thiên.
Hôm qua Lâm Thiên có gặp qua Vũ Ngọc Hiền là ở cổng tập đoàn Thành Đô, chỉ là lúc đó Vũ Ngọc Hiền không để ý đến Lâm Thiên mà thôi.
“Pang!”
“Tôi thấy cô chán sống rồi!”
Lâm Thiên vỗ bàn một cái, mạnh mẽ đứng dậy.
Chỗ bàn gỗ mà bị Lâm Thiên đập lên lập tức đứt gãy “ầm” một tiếng đổ sụp.
“Mẹ nó!”
Sau khi đám người trong phòng nhìn thấy một màn này liền không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt. Có phải hơi quá rồi không sức lực lớn thế nào mới có thể một chưởng đập nát cái bàn này vậy!
“Chú công an thằng này muốn sử dụng bạo lực làm loạn, các người nhanh bắt anh ta lại!” Vũ Ngọc Hiền chỉ vào Lâm Thiên kêu to.
Lúc này hai người đàn ông mặc quần áo công an ở bên cạnh lập tức xông lên.
“Xin cậu lập tức ngồi xuống nếu cậu sử dụng bạo lực chúng tôi sẽ bắt giữ cậu!” Người đàn ông mặc đồng phục công an mở miệng cảnh cáo.
Lâm Thiên nghe vậy lúc này mới tỉnh táo lại sau đó trở lại chỗ ngồi.
Vừa nãy Lâm Thiên nhìn thấy cái bản mặt vênh vênh kia của Vũ Ngọc Hiền bộ nhất thời tức giận nên mới phẫn nộ đập bàn đứng dậy.
Lâm Thiên cũng biết rõ đây không phải là chỗ mình có thể động tay động chân.
Nếu như Lâm Thiên có một chút quyền thế để ỷ lại ở Hà Nội thì dễ nói rồi anh nhất định sẽ thích làm gì thì làm đấy.
Nhưng trên thực tế Lâm Thiên ở Hà Nội không có bất cứ quyền thế gì có thể ỷ vào chính vì vậy Lâm Thiên không thể làm loạn.
Lúc trước khi còn ở Kim Đô lúc mà anh đấu với nhà họ Phạm, Lâm Thiên liền cảm nhận được rất rõ ràng, quyền thế có tầm quan trọng như thế nào.
Lúc này, Vũ Ngọc Hiền làm một động tác tay luật sư bên người cô lúc này liền biết ý đi lên phía trước.
“Đây là bản quyền của ca khúc “tình yêu phóng túng” mà cô Vũ Ngọc Hiền đây nhờ tôi đăng kí và đã có được bản quyền bài hát này, điều quan trọng là thời gian xin bản quyền còn sớm hơn so với Tô Bảo Nhi do đó căn cứ theo phát luật có thể chứng minh bài hát của cô Vũ Ngọc Hiền mới là bản gốc. Cũng đủ để chứng minh cô Tô Bảo Nhi đây mới là người đạo nhái.”
Luật sư một bên nói, một bên lấy ra giấy chứng nhận đăng kí bản quyền âm nhạc.
Nghe vậy Tô Bảo Nhi liền vội vàng cầm lấy giấy chứng nhận đăng kí bản quyền xem xét.
Căn cứ vào giấy chứng nhận này có thể thấy Vũ Ngọc Hiền đăng kí bài hát này sớm hơn Tô Bảo Nhi ba ngày, dựa theo pháp luật ai đăng kí bản quyền sớm hơn thì sẽ thuộc về người đó.
Sau khi xem xong Tô Bảo Nhi trực tiếp ngồi liệt trên ghế. Giấy chứng nhận trong tay cũng rơi xuống đất.
“Làm sao lại...... Tại sao có thể như vậy......”
Nước mắt không ngừng rơi xuống hai gò má của Tô Bảo Nhi.
Giờ khắc này Tô Bảo Nhi chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ!
Tô Bảo Nhi ghẹn ngào không ngừng dùng tay lau đi nước mắt, muốn che giấu đau khổ cô cố gắng không khóc nữa nhưng làm thế nào cũng không ngăn nước được.
Tô Bảo Nhi vì bài hát này bỏ ra quá nhiều cô đặt quá nhiều hi vọng vào bài hát này.
Tô Bảo Nhi hi vọng có thể dựa vào bài hát này, rửa sạch chuyện đạo nhái lần trước, vốn dĩ tất cả đều sắp thành công rồi thế mà.....
Nhìn thấy bộ dáng của Tô Bảo Nhi, trong lòng Lâm Thiên đau như đao cắt.
Lâm Thiên không cách nào tưởng tượng ra giờ phút này Tô Bảo Nhi khó chịu đến mức nào, dồn tất cả tâm huyết thật vất vả mới xuất hiện hi vọng lại một lần nữa bị Vũ Ngọc Hiền vô tình giẫm nát!
Mà chuyện Lâm Thiên có thể gặp phải không chỉ dừng lại ở đó, chuyện này một khi lan truyền trên mạng chỉ sợ hiện tại danh tiếng của Tô Bảo Nhi cao bao nhiêu thì sẽ bị công chúng ghét bấy nhiêu, đến lúc đó khẳng định trên các trang mạng đều sẽ điên cuồng công kích mắng chửi cô, mắng Tô Bảo Nhi là chó đạo nhái.
Đến lúc đó sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Lâm Thiên thậm chí không dám tưởng tượng. Trên internet công kích sẽ kinh khủng thế nào.
Đối với Tô Bảo Nhi mà nói cô rất hận Vũ Ngọc Hiền.
Bởi vì lần trước Vũ Ngọc Hiền cũng ăn cắp ca khúc của cô còn quay ngược lại cắn cô một cái sao cô ta dám vu khống cô là đạo nhái cô ta chứ. Vậy là Tô Bảo Nhi không chỉ mất ca khúc còn phải mang trên lưng tội danh đạo văn khiến công chúng chửi rủa chỉ trích đòi tẩy chay cô.
Lần này Vũ Ngọc Hiền lại lặp lại chiêu cũ nói bài hát mới này của cô là đạo nhái cô ta, làm sao Tô Bảo Nhi có thể không tức giận được chứ?
Vũ Ngọc Hiền cười lạnh nói: “Tô Bảo Nhi, cái con đĩ thối này thật không biết xấu hổ? Đạo nhái ca khúc mới của tôi lại còn quay ngược lại chỉ trích tôi vu cáo cô? Cô nhiều lần đạo nhái ca khúc của tôi như vậy trong lòng cô không có chút nào áy náy hay sao?”
“Cô nói ai là con đĩ thối hả!”
Lâm Thiên nhìn chằm chằm Vũ Ngọc Hiền bằng một ánh mắt lạnh lẽo. Giọng điệu cùng so với ngày thường băng lãnh.
“Ai yo, anh từ chỗ nào chui ra thế dám nói chuyện kiểu đấy với tôi à? Tôi chính là nói cô ta là con đĩ thối đấy làm sao, anh có thể làm gì được tôi nào?” Vũ Ngọc Hiền khinh thường nhìn Lâm Thiên.
Hôm qua Lâm Thiên có gặp qua Vũ Ngọc Hiền là ở cổng tập đoàn Thành Đô, chỉ là lúc đó Vũ Ngọc Hiền không để ý đến Lâm Thiên mà thôi.
“Pang!”
“Tôi thấy cô chán sống rồi!”
Lâm Thiên vỗ bàn một cái, mạnh mẽ đứng dậy.
Chỗ bàn gỗ mà bị Lâm Thiên đập lên lập tức đứt gãy “ầm” một tiếng đổ sụp.
“Mẹ nó!”
Sau khi đám người trong phòng nhìn thấy một màn này liền không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt. Có phải hơi quá rồi không sức lực lớn thế nào mới có thể một chưởng đập nát cái bàn này vậy!
“Chú công an thằng này muốn sử dụng bạo lực làm loạn, các người nhanh bắt anh ta lại!” Vũ Ngọc Hiền chỉ vào Lâm Thiên kêu to.
Lúc này hai người đàn ông mặc quần áo công an ở bên cạnh lập tức xông lên.
“Xin cậu lập tức ngồi xuống nếu cậu sử dụng bạo lực chúng tôi sẽ bắt giữ cậu!” Người đàn ông mặc đồng phục công an mở miệng cảnh cáo.
Lâm Thiên nghe vậy lúc này mới tỉnh táo lại sau đó trở lại chỗ ngồi.
Vừa nãy Lâm Thiên nhìn thấy cái bản mặt vênh vênh kia của Vũ Ngọc Hiền bộ nhất thời tức giận nên mới phẫn nộ đập bàn đứng dậy.
Lâm Thiên cũng biết rõ đây không phải là chỗ mình có thể động tay động chân.
Nếu như Lâm Thiên có một chút quyền thế để ỷ lại ở Hà Nội thì dễ nói rồi anh nhất định sẽ thích làm gì thì làm đấy.
Nhưng trên thực tế Lâm Thiên ở Hà Nội không có bất cứ quyền thế gì có thể ỷ vào chính vì vậy Lâm Thiên không thể làm loạn.
Lúc trước khi còn ở Kim Đô lúc mà anh đấu với nhà họ Phạm, Lâm Thiên liền cảm nhận được rất rõ ràng, quyền thế có tầm quan trọng như thế nào.
Lúc này, Vũ Ngọc Hiền làm một động tác tay luật sư bên người cô lúc này liền biết ý đi lên phía trước.
“Đây là bản quyền của ca khúc “tình yêu phóng túng” mà cô Vũ Ngọc Hiền đây nhờ tôi đăng kí và đã có được bản quyền bài hát này, điều quan trọng là thời gian xin bản quyền còn sớm hơn so với Tô Bảo Nhi do đó căn cứ theo phát luật có thể chứng minh bài hát của cô Vũ Ngọc Hiền mới là bản gốc. Cũng đủ để chứng minh cô Tô Bảo Nhi đây mới là người đạo nhái.”
Luật sư một bên nói, một bên lấy ra giấy chứng nhận đăng kí bản quyền âm nhạc.
Nghe vậy Tô Bảo Nhi liền vội vàng cầm lấy giấy chứng nhận đăng kí bản quyền xem xét.
Căn cứ vào giấy chứng nhận này có thể thấy Vũ Ngọc Hiền đăng kí bài hát này sớm hơn Tô Bảo Nhi ba ngày, dựa theo pháp luật ai đăng kí bản quyền sớm hơn thì sẽ thuộc về người đó.
Sau khi xem xong Tô Bảo Nhi trực tiếp ngồi liệt trên ghế. Giấy chứng nhận trong tay cũng rơi xuống đất.
“Làm sao lại...... Tại sao có thể như vậy......”
Nước mắt không ngừng rơi xuống hai gò má của Tô Bảo Nhi.
Giờ khắc này Tô Bảo Nhi chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều sụp đổ!
Tô Bảo Nhi ghẹn ngào không ngừng dùng tay lau đi nước mắt, muốn che giấu đau khổ cô cố gắng không khóc nữa nhưng làm thế nào cũng không ngăn nước được.
Tô Bảo Nhi vì bài hát này bỏ ra quá nhiều cô đặt quá nhiều hi vọng vào bài hát này.
Tô Bảo Nhi hi vọng có thể dựa vào bài hát này, rửa sạch chuyện đạo nhái lần trước, vốn dĩ tất cả đều sắp thành công rồi thế mà.....
Nhìn thấy bộ dáng của Tô Bảo Nhi, trong lòng Lâm Thiên đau như đao cắt.
Lâm Thiên không cách nào tưởng tượng ra giờ phút này Tô Bảo Nhi khó chịu đến mức nào, dồn tất cả tâm huyết thật vất vả mới xuất hiện hi vọng lại một lần nữa bị Vũ Ngọc Hiền vô tình giẫm nát!
Mà chuyện Lâm Thiên có thể gặp phải không chỉ dừng lại ở đó, chuyện này một khi lan truyền trên mạng chỉ sợ hiện tại danh tiếng của Tô Bảo Nhi cao bao nhiêu thì sẽ bị công chúng ghét bấy nhiêu, đến lúc đó khẳng định trên các trang mạng đều sẽ điên cuồng công kích mắng chửi cô, mắng Tô Bảo Nhi là chó đạo nhái.
Đến lúc đó sẽ trở thành mục tiêu công kích.
Lâm Thiên thậm chí không dám tưởng tượng. Trên internet công kích sẽ kinh khủng thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.