Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 232: Lâm Thiên xấu hổ

Thiên Bôi Bất Tuý

19/10/2022

“An Tiểu Mai, chuyện này anh...”

Lâm Thiên lộ ra vẻ xấu hổ.

“Đây là để thưởng cho anh, cảm ơn anh đã giúp em trút giận.” An Tiểu Mai cười nói.

Lâm Thiên bất lực lắc đầu nói: “Được, anh đưa em về.”

Lâm Thiên không biết An Tiểu Mai có phải đang giả ngu hay không, hôn người khác giới đâu phải chuyện tùy tiện muốn làm là được.

Lâm Thiên một đường đưa An Tiểu Mai về nhà.

Thư ký An Tiểu Ngọc vừa làm cơm xong, cô ấy vì cảm ơn Lâm Thiên nên một mực muốn cùng Lâm Thiên ăn cơm tối, An Tiểu Mai cũng ở cùng Lâm Thiên.

Vì vậy Lâm Thiên đã ở lại nhà An Tiểu Mai.

Còn cha mẹ bọn họ đi làm thuê kiếm tiền ở các thành phố biển nên bây giờ trong gia đình có hai chị em.

Bàn ăn.

“An Tiểu Ngọc, anh thực sự không ngờ em nấu ăn ngon vậy đấy, em vừa xinh đẹp lại hiền lành, còn có công phu nấu ăn, sau này ai cưới được em là may mắn lắm đấy.” Lâm Thiên vừa ăn vừa nói.

An Tiểu Ngọc được khen, mặt đỏ bừng nói: “Chủ tịch Lâm quá khen rồi. Anh đã nhiều lần giúp đỡ em và em gái của em, thật không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa.”

“Không có gì, em coi anh như bạn bè là được. Sau này em và em gái gặp bất cứ rắc rối hay khó khăn gì cũng có thể gọi cho anh.”

Lúc này An Tiểu Mai vừa tắm xong bước ra ngoài.

Bởi vì lúc trước cô ấy bị đánh ở trường làm cả người hơi bẩn nên sau khi về nhà cô ấy đi tắm trước.

An Tiểu Mai vừa đi vừa cười nói: “Thì ra anh Lâm Thiên thích con gái giỏi nấu ăn, sau này em nhất định phải học nấu ăn với chị cho tốt mới được.”

Sau khi Lâm Thiên nghe xong, lại cảm thấy mấy lời này có gì đó không đúng?

Ngay sau đó, Lâm Thiên ngẩng đầu nhìn An Tiểu Mai.

Mái tóc dài ướt nhẹp của An Tiểu Mai xõa qua vai, cô ấy mặc một bộ đồ ngủ mỏng như cánh ve, dáng vẻ yêu kiều của một thiếu nữ lọt vào mắt của Lâm Thiên.

Thành thật mà nói, làn da của An Tiểu Mai trắng nõn mềm mại, trông giống như một con búp bê sứ, cộng với một đôi mắt tinh anh như trăng. Trông thực sự rất đẹp.

“An Tiểu Mai, anh nghĩ khuôn mặt của em xinh đẹp thế này, sau này đừng trang điểm màu khói nữa, như thế lại khiến nhan sắc của em kém đi, che giấu vẻ đẹp vốn có của em.” Lâm Thiên nói.

“Thật không? Vậy thì em sẽ không trang điểm lộn xộn nữa.”

An Tiểu Mai gần như nhảy lên sung sướng sau khi nghe mấy lời khen ngợi của Lâm Thiên.

“Đương nhiên là thật, chị của em xinh đẹp như vậy, hai người là chị em, em sao có thể kém chứ.” Lâm Thiên cười vui vẻ.

An Tiểu Ngọc ở bên cạnh nghe thấy lời này, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng.

Sau khi ăn xong, An Tiểu Ngọc vào bếp rửa bát.

“Anh Thiên, anh đến phòng em đi, em có lời muốn nói với anh.” An Tiểu Mai thần bí đi tới Lâm Thiên.

“An Tiểu Mai, nếu có chuyện gì, em cứ việc nói ở đây là được rồi.” Lâm Thiên nói.

“Không, chuyện này đương nhiên không thể nói ở đây.”

An Tiểu Mai nắm lấy cánh tay Lâm Thiên, lắc qua lắc lại.

“Được, anh đi cùng em.” Lâm Thiên bất đắc dĩ buông tay, Lâm Thiên thật sự không thể cưỡng lại khi thấy người khác làm nũng.

Bằng cách này, Lâm Thiên đã đi theo An Tiểu Mai đến phòng An Tiểu Mai.



“An Tiểu Mai, không nhìn ra phòng của em sạch sẽ chỉnh tề vậy đấy, còn có nhiều đồ trang trí thủ công như vậy.” Lâm Thiên cười nói.

“Đương nhiên.” An Tiểu Mai cười hì hì gật đầu.

“Nói đi, có chuyện gì mà bí mật muốn nói anh biết thế?” Lâm Thiên nhìn cô ấy.

“Anh Lâm Thiên, em muốn cảm ơn anh lần nữa vì hôm nay anh đã giúp em.” An Tiểu Mai nói.

“Sau này gọi anh là anh Thiên được rồi, gọi cả họ tên thì khách sáo quá.” Lâm Thiên nói.

“Thật không? Vậy em sẽ gọi anh là anh Thiên.” An Tiểu Mai cười tinh nghịch.

Ngay sau đó, An Tiểu Mai nghiêng người đến trước mặt Lâm Thiên.

“Anh Thiên, em có một bí mật muốn nói với anh.” An Tiểu Mai kéo cánh tay Lâm Thiên nói bằng giọng điệu quyến rũ.

“Ồ? Bí mật gì vậy?” Lâm Thiên nhìn cô ấy.

“Anh Thiên, hình như em… thích anh.” An Tiểu Mai đỏ mặt nói.

“Hả?”

Lâm Thiên nuốt nước bọt, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

“Đứa nhỏ này, em lại suy nghĩ gì vậy? Anh chỉ coi em như một đứa em gái, hơn nữa anh đã có bạn gái rồi.” Lâm Thiên không biết nên nói sao nữa.

Lâm Thiên không ngờ rằng An Tiểu Mai kéo mình vào đây lại là để tỏ tình.

“Anh có bạn gái rồi sao? Vậy thì... Vậy thì em sẽ là tình nhân nhỏ của anh.” An Tiểu Mai bĩu môi, nói ra lời dọa người.

Lâm Thiên nghe được mấy lời này càng thêm khó xử.

“An Tiểu Mai, đừng ngốc. Em có biết người yêu nghĩa là gì không? Em vẫn còn trẻ, sau này sẽ gặp được người tốt hơn anh, hiểu chưa?” Lâm Thiên nghiêm túc nói.

Từ khi Lâm Thiên phát đạt đến nay, chuyện tốt đã lần lượt đến, khiến Lâm Thiên hơi khó tiếp nhận.

“Em không quan tâm, em nhất định phải làm tình nhân của anh.”

An Tiểu Mai nói xong, trực tiếp nhào vào ngực anh rồi hôn anh.

“Ưm ưm.”

Lâm Thiên bị cưỡng hôn, trong đầu như có một trái bom, phút chốc nổ tung tóe.

Ngay sau đó, Lâm Thiên nhanh chóng đẩy An Tiểu Mai ra.

“An Tiểu Mai, em đừng có kích động vậy được không?” Lâm Thiên lúng túng nói.

An Tiểu Mai quậy như vậy làm mặt Lâm Thiên có chút đỏ lên, nhịp tim cũng tăng nhanh.

“Anh Thiên, em không kích động, em muốn vĩnh viễn làm người phụ nữ của anh.”

An Tiểu Mai vừa nói vừa nhào đến hôn Lâm Thiên.

Là một người đàn ông, Lâm Thiên lại bị một người đẹp đối xử như vậy... nhịn xuống vô cùng đau khổ.

Tuy nhiên, Lâm Thiên vẫn cố gắng hết sức để trấn áp ngọn lửa do An Tiểu Mai gây ra, nếu không nhịn được vậy thì anh sẽ phạm sai lầm.

Hơn nữa, chị gái của An Tiểu Mai hiện đang ở ngoài phòng khách.

“An Tiểu Mai, bình tĩnh.”

Lâm Thiên lại đẩy cô ấy ra.



“Anh Thiên, em không cần anh chịu trách nhiệm, thế này mà anh cũng nhịn được, anh không phải đàn ông sao?” An Tiểu Mai bĩu môi nói.

Lúc này mặt An Tiểu Mai đỏ bừng, cô ấy giống như một con búp bê sứ. Có khi trông còn hấp dẫn hơn.

“Đương nhiên anh là đàn ông, nhưng cũng đâu thể làm xằng làm bậy.” Lâm Thiên nói thầm.

An Tiểu Mai nói tiếp: “Anh Thiên, đây là nụ hôn đầu tiên của em. Lần trước anh không tin em còn trinh. Hôm nay em có thể chứng minh cho anh thấy.”

An Tiểu Mai nói xong, lại nhào về phía Lâm Thiên, nhưng Lâm Thiên chỉ toàn lùi về phía sau.

“Ầm.”

Một chậu cây trong nhà An Tiểu Mai bị hất văng xuống đất. Cái chậu sứ bị vỡ.

Nhưng An Tiểu Mai phớt lờ và tiếp tục tiến về phía trước.

Ngay sau đó, Lâm Thiên bị An Tiểu Mai đẩy đến góc tường, Lâm Thiên không cách nào rút lui. Vì vậy, An Tiểu Mai lại mạnh mẽ hôn anh.

“Cốc cốc cốc.”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“An Tiểu Mai, Chủ tịch Lâm, hai người không sao chứ?” Giọng An Tiểu Ngọc từ ngoài cửa truyền đến.

Rõ ràng là tiếng chậu cây vỡ vừa rồi đã kinh động đến An Tiểu Ngọc.

Sau khi An Tiểu Mai nghe thấy giọng nói của chị gái, cô ấy sợ đến mức dừng lại, mặt đỏ bừng.

“An Tiểu Mai, em thấy chị em cũng đã bị kinh động rồi, nếu để cô ấy phát hiện sẽ rất xấu hổ, để anh mở cửa cho cô ấy.” Lâm Thiên nói.

Ngay sau đó, Lâm Thiên đi mở cửa.

Sau khi cửa được mở.

“Chủ tịch Lâm, An Tiểu Mai, hai người không sao chứ? Tôi vừa nghe thấy tiếng chậu cây rơi xuống.” An Tiểu Ngọc hỏi.

“Tiểu Mai không sao, em gái em nói chuyện với anh vài câu, anh, anh... vô tình đập vào cái bình.” Lâm Thiên cười.

An Tiểu Mai cũng đi đến.

“An Tiểu Mai, sao anh lại đưa Chủ tịch Lâm đến phòng em?” An Tiểu Ngọc hỏi.

Đối mặt với câu hỏi của chị gái, khuôn mặt An Tiểu Mai trở nên đỏ bừng.

“Chị, em… em chỉ muốn hỏi anh Thiên mấy bài tập thôi.” An Tiểu Mai đỏ mặt nói.

“Tiểu Mai, vừa nhìn đã biết em nói dối rồi.” An Tiểu Ngọc hơi nhíu mày.

Ngay sau đó, An Tiểu Ngọc nhìn Lâm Thiên.

“Chủ tịch Lâm, em gái của em không xúc phạm anh chứ? Không chọc anh tức giận chứ? Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Nếu nó có làm chuyện khiến anh không vui, đừng quan tâm đến nó.” An Tiểu Ngọc lộ ra một nụ cười hối lỗi.

“Chị ơi, em mười tám tuổi rồi. Ai nói em vẫn còn là một đứa trẻ.” An Tiểu Mai bĩu môi phản bác.

Lâm Thiên chỉ có thể cười nói: “Tiểu Ngọc, em gái của em không làm anh khó chịu, đừng lo lắng.”

Khi Lâm Thiên trả lời An Tiểu Ngọc, anh luôn cảm thấy lương tâm cắn rứt, như thể mình đã phạm sai lầm sắp bị phát hiện đến nơi.

Dù gì thì An Tiểu Ngọc cũng là người thân của An Tiểu Mai, nếu để An Tiểu Ngọc biết chuyện đã xảy ra với An Tiểu Mai thì Lâm Thiên sẽ cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy An Tiểu Ngọc.

“Nếu không có thì tốt.” An Tiểu Ngọc cũng nở một nụ cười.

“Ừm. cũng không còn sớm nữa, anh về đây.” Lâm Thiên xấu hổ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Đại Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook