Cực Phẩm Đại Thiếu

Chương 222: Năng lực của Lâm Thiên

Thiên Bôi Bất Tuý

19/10/2022

“Em à, là em mời sao?”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía bác hai.

“Em có nghe qua danh tiếng của công ty thực phẩm Quang Hoa, nhưng mà em không quen ông chủ của bọn họ.” Bác hai cũng ngạc nhiên.

“Có thể là bởi vì danh tiếng của cha nên mới đến đây. Em trai à, em đến đón tiếp đi.” Bác cả nói.

“Cũng đúng, chắc là như vậy rồi.”

Bác hai gật đầu, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài đón tiếp.

Bên ngoài nhà lớn.

“Ông chủ Lê, ông đường xa đến đây mà chúng tôi không ra tiếp đón, thật sự thất lễ quá.” Bác hai tươi cười đi đến tiếp đón ông chủ Lê.

“Ông là ai vậy?” Ông chủ Lê liếc nhìn bác hai.

Ngay sau đó, ông chủ Lê trực tiếp đi vòng qua bác hai, đến trước mặt Lâm Thiên.

“Chào chủ tịch Lâm, nghe nói hôm nay là mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội cậu, vì thế tôi đích thân đến chúc thọ cho ông cụ.” Ông chủ Lê kính cẩn nói với Lâm Thiên.

Cảnh tượng này khiến cho đám người trẻ và mấy vị trưởng bối lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Không ai trong số bọn họ nghĩ rằng ông chủ của công ty thực phẩm Quang Hoa lại đích thân đến đây vì Lâm Thiên?

Mà điều quan trọng nhất chính là, ông chủ Lê lại cúi đầu khom lưng, vô cùng cung kính khi nói chuyện với Lâm Thiên.

Có lầm hay không vậy?

“Ông chủ Lê thật là có lòng, ông nội của tôi đang ngồi bên trong nhà lớn.” Lâm Thiên nhẹ giọng nói.

“Vâng, vâng, vâng. Tôi đi chúc thọ ông cụ ngay đây.” Ông chủ Lê gật đầu, sau đó đi vào trong nhà lớn.

“Anh ta... Sao Lâm Thiên lại có thể mời được ông chủ của công ty thực phẩm Quang Hoa đến đây chứ?” Có một người trong đám con cháu nhỏ giọng nói.

“Tình cờ. Đây chắc chắn là tình cờ mà thôi.” Lâm Hải Quang cắn răng nói.

Bên trong nhà lớn.

“Ông Lâm, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn. Đây là quà sinh nhật của Thanh Hải tặng ông.”

Ông chủ Lê mở một cái hộp ra, thứ đập vào mắt mọi người chính là một miếng ngọc.

“Miếng ngọc này cũng phải có giá khoảng 3,5 tỷ liền đấy.” Cô lớn biết nhìn hàng lập tức nói.

“Đúng vậy, tôi mua nó với giá 4,5 tỷ, tặng ông Lâm để thể hiện tấm lòng của tôi.” Ông chủ Lê vừa cười vừa nói.

“Chậc chậc!”

Đám trưởng bối nhà họ Lâm và Lâm Hải Huy đều thầm tặc lưỡi.

Khách đến tham dự, đa số tặng quà giá trị mấy trăm triệu, ít thì khoảng năm sáu trăm triệu, nhiều thì đến hai ba tỷ, mà người có thể tặng quà trị giá hai ba tỷ đều là những người có quan hệ vô cùng thân thiết.

Lâm Thiên có thể diện lớn bao nhiêu mà có thể khiến ông chủ Lê phải tặng món quà trị giá 4,5 tỷ?

Nhưng mà bác cả, bác hai và mấy cô đều là những người đã từng trải qua sóng gió. Thấy tình huống như thế này vẫn có thể bình tĩnh được.

“Ông chủ Lê thật có lòng.” Ông Lâm khẽ cười nói.

Có sóng to gió lớn nào mà ông Lâm chưa từng trải qua? Vì thế cũng rất bình tĩnh.

“Tôi không quấy rầy ông Lâm nữa.”

Sau khi chúc thọ xong thì ông chủ Lê đi ra khỏi nhà lớn, bước chân đi về khu vực dành cho khách.

Bên trong nhà lớn.



“Chuyện gì thế này? Sao một ông chủ có tài sản mấy trăm tỷ lại cúi đầu cung kính với Lâm Thiên như vậy?” Một người cô nói.

Cô vừa nói xong thì bên ngoài lại truyền đến một giọng nói lớn.

“Tổng giám đốc Trương của Tập đoàn khai thác mỏ thành phố Bảo Thạnh đến.”

Âm thanh vang vọng khắp tòa nhà.

“Tổng giám đốc Trương của tập đoàn khai thác mỏ thành phố Bảo Thạnh sao? Tôi... Tôi không nghe lầm đấy chứ? Sao ông ấy cũng tới vậy?”

Những người giàu có và nổi tiếng ồn ào bàn tán, mọi người đều bị cái tên này làm kinh ngạc, vì thế không thể nào ngồi yên được.

Tổng giám đốc Trương của tập đoàn khai thác mỏ thành phố Bảo Thạnh sao? Đó chính là một ông chủ lớn có tài sản mấy ngàn tỷ.

Tài sản khủng như thế, đừng nói chi cái huyện Kiến Nghiệp nhỏ bé này, nhìn toàn bộ thành phố Bảo Thạnh mà xem, đây chính là người giàu có nằm trên tầng cao nhất đấy.

Nếu so với ông chủ của công ty thực phẩm Quang Hoa thì người này trâu hơn nhiều.

Ngay cả nhà họ Lâm cũng không thể so sánh với tập đoàn khai thác mỏ thành phố Bảo Thạnh.

“Đây... Đây là đang xảy ra chuyện gì vậy? Là đứa nào mời đấy hả?” Ông Lâm cũng không nhịn được hỏi.

“Chúng con... Chúng con cũng không biết.”

Đám người bác cả đều lắc đầu.

“Mau nhìn kìa. Tổng giám đốc Trương lại đi về phía Lâm Thiên.” Cô nhỏ bỗng nhiên hét lên.

Đám người rối rít quay lại, quả nhiên tổng giám đốc Trương đang đi đến trước mặt Lâm Thiên.

“Chậc chậc! Chẳng lẽ ông ấy đến vì Lâm Thiên sao?” Bác cả hít mạnh một hơi.

“Chào chủ tịch Lâm. Ông chủ Trương tôi đích thân đến mừng thọ ông cụ Lâm.” Tổng giám đốc Trương khách khí nói.

“Tổng giám đốc Trương thật là có lòng, ông nội của tôi đang ở bên trong.” Lâm Thiên lại lạnh nhạt nói.

“Chủ tịch Lâm, tôi biết rồi.”

Sau khi tổng giám đốc Trương nói xong thì bước vào trong nhà.

Lúc này Lâm Hải Quang và đám người trẻ đang ngồi bên cạnh Lâm Thiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Không chỉ đám con cháu như bọn họ, mà ngay cả những người có vai vế lớn như ông Lâm, bác cả, bác hai cũng phải đối xử kính cẩn với một ông chủ lớn có khối tài sản vài ngàn tỷ này.

Nhưng kết quả thì sao, ông ta lại vô cùng cung kính với Lâm Thiên.

Bọn họ nghĩ muốn nát óc cũng không thể hiểu được tại sao lại có kết quả như thế?

“Sao lại như thế? Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ?” Lâm Hải Quang nghiến răng, ánh mắt đầy khó tin.

Bên trong nhà lớn.

“Tổng giám đốc Trương, hoan nghênh hoan nghênh!”

Đám người bác cả đều đứng dậy hết, ai cũng đều tươi cười chào đón.

Ngay cả Lâm Hải Huy, dù trong lòng đang vô cùng chấn động nhưng vẫn phải nặn ra một nụ cười, anh ta không thể đắc tội với nhân vật lớn này được.

Nhân vật lớn như thế này bình thường nhà họ Lâm bọn họ không thể nào mời được.

Nếu là ông Lâm thì may ra còn có thể sắp xếp được.

“Chúc ông Lâm sinh nhật vui vẻ, đây là chút lễ nhỏ tặng ông để thể hiện thành ý.” Tổng giám đốc Trương đưa đến một món quà.

Món quà được đựng trong một chiếc hộp nên không ai biết bên trong đựng cái gì. Nhưng mà với địa vị của tổng giám đốc Trương thì món quà này nhất định có giá trị không thấp chút nào.

“Cảm ơn tổng giám đốc Trương.” Ông Lâm vừa cười vừa trả lời.

Bây giờ trong lòng ông Lâm có một vạn câu hỏi vì sao nhưng tình huống không hợp vì thế ông không thể hỏi gì.



“Ông Lâm, khách đến còn nhiều, tôi không làm phiền ông nữa.” Tổng giám đốc Trương cười nói.

Sau khi tổng giám đốc Trương của tập đoàn khai thác mỏ thành phố Bảo Thạnh ra khỏi nhà lớn thì cũng đi đến khu vực dành cho khách.

Bên trong nhà lớn.

“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy hả?” Bác cả nghiêm mặt nói.

“Lâm Thiên ,nó chỉ là một đứa bị vứt bỏ mà thôi, sao có thể mời được nhân vật như vậy đến chứ?” Lâm Hải Huy cũng không kìm lòng được nói ra.

Ông Lâm nhìn Lâm Thiên đang ngồi bên ngoài, ánh mắt trầm lại, nghiêm giọng nói: “Bây giờ xem xét lại, là chúng ta đã đánh giá thấp Lâm Thiên rồi.”

Có hai ông chủ lớn liên tiếp đến vì Lâm Thiên, bọn họ không thể nào cho rằng đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn được.

Nhưng mà đây cũng chỉ vừa mới bắt đầu.

Đúng lúc này, giọng nói bên ngoài cửa lại vang lên.

“Tổng giám đốc Uông của tập đoàn Vi Quang thành phố Bảo Thạnh đến.”

“Tổng giám đốc Bao của tập đoàn cổ phần Lâm Dương thành phố Bảo Thạnh đến!”

“Tổng giám đốc Chu của tập đoàn Việt Hoàng thành phố Bảo Thạnh đến.”

“Tổng giám đốc Lưu Dương của tập đoàn Tỉnh Xuyên chi nhánh Bảo Thạnh đến.”

“Chủ tịch Doãn của hội doanh nhân thành phố Bảo Thạnh đến.”

Khi những giọng nói này truyền vào trong khu nhà thì bầu không khí trong sân như muốn nổ tung.

Nhất là khi nghe nói đến hai nhân vật cuối cùng, tất cả bọn họ đều sợ hết hồn.

Chủ tịch Doãn là người như thế nào? Ông ấy chính là người lãnh đạo cao nhất của hội doanh nhân thành phố Bảo Thạnh.

Tập đoàn Tỉnh Xuyên là tồn tại như thế nào? Mọi người cũng đã hiểu quá rõ ràng rồi.

“Ôi trời ơi, những nhân vật hàng đầu trong giới doanh nhân thành phố Bảo Thạnh đều ở đây hết sao?”

“Nhà họ Lâm xảy ra chuyện gì thế? Sao có thể mời được những nhân vật khủng cỡ này đến góp vui chứ, nhà họ Lâm cũng trâu bò quá!”

Các ông chủ địa phương ở huyện Kiến Nghiệp đang thảo luận sôi nổi đến đỏ cả mặt.

Ánh mắt bọn họ đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ nhà họ Lâm lại có thể mời được nhiều nhân vật cao cấp như thế. Năng lực như thế này thật sự quá khủng bố rồi.

Lúc này, dưới sự dẫn đầu của chủ tịch Doãn và Lưu Thân, mấy chục ông chủ ở thành phố Bảo Thạnh cùng nhau đi vào, cảnh tượng vô cùng chấn động.

Sau khi mấy ông chủ địa phương của huyện Kiến Nghiệp nhìn thấy đám người đông đúc kia thì đều rùng mình. So với những người này thì địa vị của bọn họ không là thứ gì cả.

“Mau mau nhìn kìa, Chủ tịch Doãn và mấy ông chủ lớn, thế mà... Thế mà đều đi đến trước thanh niên trẻ tuổi nhà họ Lâm.”

“Hai ông chủ lớn đến từ thành phố Bảo Thạnh trước đó cũng đi đến chào người thanh niên này đầu tiên phải không?”

“Trời ạ! Cậu thanh niên nhà họ Lâm này có bản lĩnh gì mà có thể mời được toàn bộ doanh nhân ở thành phố Bảo Thạnh đến đây chứ? Ngay cả ông Lâm cũng còn kém xa.”

“Xem ra là một con rồng mới của nhà họ Lâm.”

Bên trong nhà lớn.

Đám trưởng bối nhà họ Lâm nhìn thấy nhiều ông chủ lớn của thành phố Bảo Thạnh, dưới sự dẫn đầu của chủ tịch Doãn cùng nhau đi vào khiến trái tim bọn họ đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?” Toàn thân bác hai khẽ run lên.

“Bọn họ... Hình như tất cả bọn họ đều đang đi đến trước mặt Lâm Thiên.” Bác cả trợn to hai mắt. Ông ta không dám tin vào những điều mà hai mắt mình đang nhìn thấy.

Hai tay Lâm Hải Huy nắm chặt cái ghế đến mức ứ máu, sắc mặt dần trở nên tái nhợt khó coi.

“Lâm Vân, rốt cuộc... Rốt cuộc thì nó có bản lĩnh gì mà có thể mời được toàn bộ người trong giới kinh doanh ở thành phố Bảo Thạnh chứ.” Giọng nói của Lâm Hải Huy run lên, lúc này anh ta hoàn toàn không thể nào kiềm chế những suy nghĩ trong lòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Phẩm Đại Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook