Chương 157: Như Tuyết
Thiên Bôi Bất Tuý
07/10/2021
Những người đứng xem xung quanh, cũng ngay lập tức trở nên điên đảo.
"Trời ạ, đây là chủ tịch tập đoàn Tỉnh Xuyên? Trẻ quá!" "Hèn gì mà anh
ta dám đập vỡ kính, hóa ra anh ta là một nhân vật tầm cỡ!" "Người phụ nữ mập này đã làm mất lòng chủ tịch Tỉnh
Xuyên, lần này cô ta không yên ổn đâu!"...
Những người xem khi đó bị sốc khi nghe danh tính của
Lâm Thiên.
Họ thường khi gặp những ông chủ có giá trị tài sản lên đến vài chục tỷ, liền nghĩ rằng quá trâu bò rồi, nhưng đây còn là chủ tịch của Tỉnh Xuyên. Nhiều người thậm chí từ khi sinh ra cũng chưa được tận mắt nhìn thấy, một nhân vật lớn đặc biệt tầm cỡ đến như vậy. "Viện trưởng đây là em vợ của ông đúng không? Ông đường đường là một viện trưởng, nhưng lại không biết nhìn người mà kết thân. Nếu như tôi vạch trần chuyện này ra, cái chức viện trưởng của ông nhất định không được bảo toàn!" Lâm Thiên nheo mắt, giọng điệu lạnh lùng. "Chủ tịch Thiên. Cái này." Vẻ mặt của viện trưởng liền thay đổi. Lúc này, những bệnh nhân xung quanh cũng bắt đầu nói: "Viện trưởng, người phụ nữ béo này luôn kiêu ngạo và có thái độ không tốt. Hoá ra là em vợ của ông!" "Viện trưởng, ông nhất định phải đưa ra một lời giải thích cho thoả đáng!" "Đúng, nhất định phải đưa ra một lời giải thích!"
Các bệnh nhân xung quanh đều hét lên.
Viện trưởng Chu tức giận lao đến chỗ người phụ nữ "Bop!"
Hai cái tát thật lớn, đánh thẳng vào người phụ nữ mập. Người phụ nữ béo vẻ mặt tỏ ra rất giận dữ nhưng không dám nói ra. “Viện trưởng, tôi nghĩ loại người này không xứng làm việc trong bệnh viện này, đúng không?” Lâm Thiên nhìn chằm chằm viện trưởng rồi nói. “Đúng, đúng, đúng!” Viện trưởng gật đầu liên tục. Sau đó, viện trưởng quay đầu lại và hét vào mặt người phụ nữ béo: "Sao vẫn còn ngơ ra đó làm gì? Cô bị đuổi việc rồi, cút ra khỏi bệnh viện ngay! Bảo vệ, ném cô ấy ra ngoài cho tôi!"
Nghe xong, các nhân viên bảo vệ bên cạnh trực tiếp tiến lên bắt người phụ nữ mập lại, sau đó dẫn ra ngoài.
Người phụ nữ mập không dám làm bất cứ điều gì dù là nhỏ nhất, bởi vì cô ta cũng bị thân phận của Lâm Thiên dọa cho khiếp sợ! "Được!"
Những người xem xung quanh bệnh nhân vỗ tay thích thú sau khi chứng kiến cảnh này.
Họ nhìn thấy cô y tá mập này bị đuổi việc, tất nhiên là rất vui mừng. "Viện trưởng. Tôi hy vọng sau này ông sẽ tăng cường quản lý nhân viên, đặc biệt là về phương diện thái độ của nhân viên, hiểu rồi chứ?" Lâm Thiên vỗ vai viện trưởng nói. “Hiểu rồi, hiểu rồi!” Viện trưởng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Lúc này, y tá trưởng chạy lại. "Viện trưởng, ca mổ đã sẵn sàng và sẽ được bắt đầu ngay lập tức!” Y tá trưởng báo cáo lại. “Được rồi, đưa chúng tôi đến đó. Lâm Thiên nói.
Viện trưởng và y tá trưởng đích thân đưa Lâm Thiên và Như Tuyết vào phòng mổ. Lâm Thiên người viện trưởng đang kính cẩn lễ phép đứng trước mặt mình. “Chủ tịch Thiên, tôi đã xem qua tình hình của ca phẫu thuật này. Tỉ lệ thành công là 99%,cho nên xin đừng lo lắng.Viện trưởng cười nói. “Vậy thì tốt.” Lâm Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Như Tuyết đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm. “Viện trưởng, ông không cần đứng đây, đi làm chuyện của ông đi.” Lâm Thiên vẫy tay về phía viện trưởng. “Được rồi, vậy nếu chủ tịch Thiên có bất kì chuyện gì, có thể thông báo cho tôi bất kỳ lúc nào." Viện trưởng nở một nụ cười nịnh nọt.
Sau đó, viện trưởng quay người và rời đi. Sau khi viện trưởng rời đi. "Lâm Thiên, lần này cậu lại giúp tôi, tôi ..." Như Tuyết cắn môi, cúi đầu. “Ngu ngốc, lẽ ra cậu phải sớm nói cho tôi biết chứ, tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn tốt của nhau!” Lâm Thiên sờ sờ đầu Như Tuyết. Như Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên, lấy dũng khí nói: "Lâm Thiên, thực ra chuyện giữa cậu và Tô Bảo Nhi, tôi... Tôi đã biết rồi, cậu là vì cô ấy, cho nên mới không chịu chấp nhận tôi, đúng không?"
Lâm Thiên kinh ngạc nhìn Như tuyết. "Cậu biết cái gì rồi?" “Tôi biết rằng cậu và Tô Bảo Nhi đã... đã phát sinh mối quan hệ với nhau.” Như Tuyết do dự rồi nói. “Cậu... cậu làm sao lại biết được?” Lâm Thiên sửng sốt.
Như Tuyết lại cúi đầu nói: "Là tên mập đã nói cho tôi biết, cậu ta không muốn cậu bị tôi hiểu lầm, cho nên mới nói với tôi, cậu là bởi vì bị người khác lừa uống thuốc. Cậu quan hệ với Tô Bảo Nhi là bởi vì bản năng của một người đàn ông, cho nên cậu đã quyết định phải chịu trách nhiệm với Tô Bảo Nhi, mới từ chối tôi”. "Tên mập cậu ta." Lâm Thiên nở nụ cười gượng. Lâm Thiên không ngờ. Tên mập thực sự đã nói với Như Tuyết về chuyện này.
Tất nhiên, trong lòng Lâm Thiên biết rõ tên mập làm vậy là vì không muốn mình bị Như Tuyết hiểu lầm. "Lâm Thiên, cậu ta nói là thật sao?” Như Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lâm Thiên. "Đúng vậy, những gì cậu ấy nói là sự thật. Tôi từ chối cậu, nguyên nhân cũng chính xác là do chuyện này mà ra. Lâm Thiên gật đầu nói.
Nếu Như Tuyết đã biết hết rồi, nên Lâm Thiên cũng không nhất thiết phải giấu điểm làm gì nữa. “Vậy, trong lòng cậu có tôi không? Cậu có thích tôi không?” Như Tuyết thu hết can đảm tiếp tục hỏi. "Có!"
Lâm Thiên không do dự và trả lời một cách dứt khoát.
Khi Như Tuyết nghe thấy từ "có", mắt cô ta chợt cay cay, nước mắt từ khóe mắt tuôn ra. "Nếu đã có! Tại sao cậu không thể chấp nhận tôi! Tại sao!" Như Tuyết khóc, đánh Lâm Thiên "Như Tuyết!"
Nhìn Như Tuyết đang khóc. Lâm Thiên lần này cũng không còn đè nén chính mình nữa, trực tiếp ôm lấy Như Tuyết, ôm thật chặt
Cái ôm này, đối với Lâm Thiên mà nói đã đè nén quá lâu, rất nhiều lần không nhịn được muốn ôm Như Tuyết vào lòng, như trong lòng chỉ có thể thầm mong ước. Tuy nhiên, sau sự kiện ngày hôm qua, tâm lý của Lâm Thiên đã thay đổi.
Hôm qua tại khu nghỉ dưỡng Thanh Sơn, Lâm Thiên đã nói với Tô Bảo Nhi rằng nếu cô ta bước lên xe của Phạm Nhật Long, anh sẽ không bao giờ còn mắc nợ cô ta nữa, và cô ta đã chọn bước lên xe.
Nếu đã không còn nợ nần gì Tô Bảo Nhi, nếu bản thân và Tô Bảo Nhi đã không còn khả năng gì nữa, Lâm Thiên không còn phải do dự khi đối đã với Như Tuyết nữa.
Cái ôm này. Đối với Như Tuyết mà nói, cũng đã đợi quá lâu rồi! “Lâm Thiên, tôi biết quan hệ giữa cậu và Tô Bảo Nhi vẫn chưa rõ ràng, tôi có thể không quan tâm đến chuyện giữa cậu và Tô Bảo Nhi. Cậu hứa với tôi, được không?! Như Tuyết khóc trong lòng Lâm Thiên, nói.
Lâm Thiên đỡ Như Tuyết dậy, nghiêm túc nhìn cô rồi "Như Tuyết. Anh hứa với em!" Nói xong, Lâm Thiên trực tiếp hôn Như Tuyết
Sau bốn tiếng chờ đợi, mẹ của Như Tuyết trước mắt đã ra khỏi phòng mổ, ca mổ rất thành công. Nhưng cần được theo dõi và điều trị trong bệnh viện một thời gian.
Mẹ của Như Tuyết hiện đang được sắp xếp trong phòng chăm sóc đặc biệt và có nhân viên y tá tốt nhất đến để chăm sóc, cho nên không cần lo lắng.
Ngày hôm sau, Đại học Bảo Thạnh, sau giờ học. "Lâm Thiên!"
Như Tuyết nhảy đến chỗ Lâm Thiên với nụ cười trên môi.
Như Tuyết hôm nay mặc một chiếc áo phông màu hồng và một chiếc quần jean, mặc dù cô ấy ăn mặc khá đơn giản nhưng cô ấy vốn đã có một vẻ ngoài thanh tú, nước da trắng và nụ cười vui tươi trên khuôn miệng nhỏ nhắn.
Sau khi Lâm Thiên đứng dậy, Như Tuyết trực tiếp nằm lấy tay Lâm Thiên, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
Có lẽ bởi vì mối quan hệ của hai người đã được xác nhận, vẻ mặt của Như Tuyết trở nên hồng hào, tinh thần, khí lực của cả người đều tốt hơn bình thường rất nhiều. “Anh Thiên, các cậu đây là?” Tên mập bên cạnh ngẩn người. “Béo, Như Tuyết bây giờ là bạn gái của tôi!” Lâm Thiên cười nói. nói: "Thật không? Điều đó thật tuyệt! Những người yêu nhau cuối cùng cũng được thành đôi! Xin chúc mừng!" Tên mập vỗ tay vui vẻ. "Béo, đi thôi! Tôi mời, tối nay chúng ta phải đi ăn mừng thật lớn!" Lâm Thiên cười. "Tốt! Chuyện tốt như vậy, là phải ăn mừng!" Tên mập vui vẻ nói.
Sau khi cả ba ra khỏi phòng học, họ đi thẳng đến cổng trường.
Trên đường. "Anh Lâm Thiên!" Một cô gái ăn mặc rất đẹp, sau khi nhìn thấy Lâm Thiên, cô ta liền chạy đến chỗ Lâm Thiên đang đứng. “Có chuyện gì sao?” Lâm Thiên nhìn cô gái. "Anh Lâm Thiên, em muốn làm bạn với anh. Chúng ta có thể làm bạn với nhau có được không? Là kiểu bạn làm gì cũng được, là kiểu đó đó." Cô gái nháy mắt với Lâm Thiên.
Lâm Thiên thấy thế, nhất thời không nói được gì. “Xin lỗi người đẹp, tôi có bạn gái rồi, đây là bạn gái của tôi. Lâm Thiên nắm lấy tay Như Tuyết.
Cô gái tiếp tục nháy mắt nói: "Anh Lâm Thiên, cậu ấm nhà giàu hạng nhất như anh,có một đống bạn gái là chuyện bình thường, em không để ý" “Nhưng tôi để ý” Lâm Thiên cười khổ. “Chà, xem ra sức quyến rũ của tôi vẫn chưa đủ.” Cô gái không nói thêm.
Sau đó, cô gái nhìn Như Tuyết, nói với vẻ ghen tị "Người đẹp, tôi thực sự ghen tị với chị. Chị có thể trở thành bạn gái của anh Lâm Thiên. Chị chắc chắn phát tài rồi!" “Bạn học này, tôi và Lâm Thiên ở bên nhau, không phải vì anh ấy có tiền!” Như Tuyết vẻ mặt nghiêm túc. "Ôi, chị ơi, ai cũng là nước khoáng, chị hà tất phải giả bộ thanh khiết?” Cô gái tỏ vẻ không tin.
Xuyên, lần này cô ta không yên ổn đâu!"...
Những người xem khi đó bị sốc khi nghe danh tính của
Lâm Thiên.
Họ thường khi gặp những ông chủ có giá trị tài sản lên đến vài chục tỷ, liền nghĩ rằng quá trâu bò rồi, nhưng đây còn là chủ tịch của Tỉnh Xuyên. Nhiều người thậm chí từ khi sinh ra cũng chưa được tận mắt nhìn thấy, một nhân vật lớn đặc biệt tầm cỡ đến như vậy. "Viện trưởng đây là em vợ của ông đúng không? Ông đường đường là một viện trưởng, nhưng lại không biết nhìn người mà kết thân. Nếu như tôi vạch trần chuyện này ra, cái chức viện trưởng của ông nhất định không được bảo toàn!" Lâm Thiên nheo mắt, giọng điệu lạnh lùng. "Chủ tịch Thiên. Cái này." Vẻ mặt của viện trưởng liền thay đổi. Lúc này, những bệnh nhân xung quanh cũng bắt đầu nói: "Viện trưởng, người phụ nữ béo này luôn kiêu ngạo và có thái độ không tốt. Hoá ra là em vợ của ông!" "Viện trưởng, ông nhất định phải đưa ra một lời giải thích cho thoả đáng!" "Đúng, nhất định phải đưa ra một lời giải thích!"
Các bệnh nhân xung quanh đều hét lên.
Viện trưởng Chu tức giận lao đến chỗ người phụ nữ "Bop!"
Hai cái tát thật lớn, đánh thẳng vào người phụ nữ mập. Người phụ nữ béo vẻ mặt tỏ ra rất giận dữ nhưng không dám nói ra. “Viện trưởng, tôi nghĩ loại người này không xứng làm việc trong bệnh viện này, đúng không?” Lâm Thiên nhìn chằm chằm viện trưởng rồi nói. “Đúng, đúng, đúng!” Viện trưởng gật đầu liên tục. Sau đó, viện trưởng quay đầu lại và hét vào mặt người phụ nữ béo: "Sao vẫn còn ngơ ra đó làm gì? Cô bị đuổi việc rồi, cút ra khỏi bệnh viện ngay! Bảo vệ, ném cô ấy ra ngoài cho tôi!"
Nghe xong, các nhân viên bảo vệ bên cạnh trực tiếp tiến lên bắt người phụ nữ mập lại, sau đó dẫn ra ngoài.
Người phụ nữ mập không dám làm bất cứ điều gì dù là nhỏ nhất, bởi vì cô ta cũng bị thân phận của Lâm Thiên dọa cho khiếp sợ! "Được!"
Những người xem xung quanh bệnh nhân vỗ tay thích thú sau khi chứng kiến cảnh này.
Họ nhìn thấy cô y tá mập này bị đuổi việc, tất nhiên là rất vui mừng. "Viện trưởng. Tôi hy vọng sau này ông sẽ tăng cường quản lý nhân viên, đặc biệt là về phương diện thái độ của nhân viên, hiểu rồi chứ?" Lâm Thiên vỗ vai viện trưởng nói. “Hiểu rồi, hiểu rồi!” Viện trưởng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Lúc này, y tá trưởng chạy lại. "Viện trưởng, ca mổ đã sẵn sàng và sẽ được bắt đầu ngay lập tức!” Y tá trưởng báo cáo lại. “Được rồi, đưa chúng tôi đến đó. Lâm Thiên nói.
Viện trưởng và y tá trưởng đích thân đưa Lâm Thiên và Như Tuyết vào phòng mổ. Lâm Thiên người viện trưởng đang kính cẩn lễ phép đứng trước mặt mình. “Chủ tịch Thiên, tôi đã xem qua tình hình của ca phẫu thuật này. Tỉ lệ thành công là 99%,cho nên xin đừng lo lắng.Viện trưởng cười nói. “Vậy thì tốt.” Lâm Thiên thở phào nhẹ nhõm.
Như Tuyết đứng bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm. “Viện trưởng, ông không cần đứng đây, đi làm chuyện của ông đi.” Lâm Thiên vẫy tay về phía viện trưởng. “Được rồi, vậy nếu chủ tịch Thiên có bất kì chuyện gì, có thể thông báo cho tôi bất kỳ lúc nào." Viện trưởng nở một nụ cười nịnh nọt.
Sau đó, viện trưởng quay người và rời đi. Sau khi viện trưởng rời đi. "Lâm Thiên, lần này cậu lại giúp tôi, tôi ..." Như Tuyết cắn môi, cúi đầu. “Ngu ngốc, lẽ ra cậu phải sớm nói cho tôi biết chứ, tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn tốt của nhau!” Lâm Thiên sờ sờ đầu Như Tuyết. Như Tuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên, lấy dũng khí nói: "Lâm Thiên, thực ra chuyện giữa cậu và Tô Bảo Nhi, tôi... Tôi đã biết rồi, cậu là vì cô ấy, cho nên mới không chịu chấp nhận tôi, đúng không?"
Lâm Thiên kinh ngạc nhìn Như tuyết. "Cậu biết cái gì rồi?" “Tôi biết rằng cậu và Tô Bảo Nhi đã... đã phát sinh mối quan hệ với nhau.” Như Tuyết do dự rồi nói. “Cậu... cậu làm sao lại biết được?” Lâm Thiên sửng sốt.
Như Tuyết lại cúi đầu nói: "Là tên mập đã nói cho tôi biết, cậu ta không muốn cậu bị tôi hiểu lầm, cho nên mới nói với tôi, cậu là bởi vì bị người khác lừa uống thuốc. Cậu quan hệ với Tô Bảo Nhi là bởi vì bản năng của một người đàn ông, cho nên cậu đã quyết định phải chịu trách nhiệm với Tô Bảo Nhi, mới từ chối tôi”. "Tên mập cậu ta." Lâm Thiên nở nụ cười gượng. Lâm Thiên không ngờ. Tên mập thực sự đã nói với Như Tuyết về chuyện này.
Tất nhiên, trong lòng Lâm Thiên biết rõ tên mập làm vậy là vì không muốn mình bị Như Tuyết hiểu lầm. "Lâm Thiên, cậu ta nói là thật sao?” Như Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lâm Thiên. "Đúng vậy, những gì cậu ấy nói là sự thật. Tôi từ chối cậu, nguyên nhân cũng chính xác là do chuyện này mà ra. Lâm Thiên gật đầu nói.
Nếu Như Tuyết đã biết hết rồi, nên Lâm Thiên cũng không nhất thiết phải giấu điểm làm gì nữa. “Vậy, trong lòng cậu có tôi không? Cậu có thích tôi không?” Như Tuyết thu hết can đảm tiếp tục hỏi. "Có!"
Lâm Thiên không do dự và trả lời một cách dứt khoát.
Khi Như Tuyết nghe thấy từ "có", mắt cô ta chợt cay cay, nước mắt từ khóe mắt tuôn ra. "Nếu đã có! Tại sao cậu không thể chấp nhận tôi! Tại sao!" Như Tuyết khóc, đánh Lâm Thiên "Như Tuyết!"
Nhìn Như Tuyết đang khóc. Lâm Thiên lần này cũng không còn đè nén chính mình nữa, trực tiếp ôm lấy Như Tuyết, ôm thật chặt
Cái ôm này, đối với Lâm Thiên mà nói đã đè nén quá lâu, rất nhiều lần không nhịn được muốn ôm Như Tuyết vào lòng, như trong lòng chỉ có thể thầm mong ước. Tuy nhiên, sau sự kiện ngày hôm qua, tâm lý của Lâm Thiên đã thay đổi.
Hôm qua tại khu nghỉ dưỡng Thanh Sơn, Lâm Thiên đã nói với Tô Bảo Nhi rằng nếu cô ta bước lên xe của Phạm Nhật Long, anh sẽ không bao giờ còn mắc nợ cô ta nữa, và cô ta đã chọn bước lên xe.
Nếu đã không còn nợ nần gì Tô Bảo Nhi, nếu bản thân và Tô Bảo Nhi đã không còn khả năng gì nữa, Lâm Thiên không còn phải do dự khi đối đã với Như Tuyết nữa.
Cái ôm này. Đối với Như Tuyết mà nói, cũng đã đợi quá lâu rồi! “Lâm Thiên, tôi biết quan hệ giữa cậu và Tô Bảo Nhi vẫn chưa rõ ràng, tôi có thể không quan tâm đến chuyện giữa cậu và Tô Bảo Nhi. Cậu hứa với tôi, được không?! Như Tuyết khóc trong lòng Lâm Thiên, nói.
Lâm Thiên đỡ Như Tuyết dậy, nghiêm túc nhìn cô rồi "Như Tuyết. Anh hứa với em!" Nói xong, Lâm Thiên trực tiếp hôn Như Tuyết
Sau bốn tiếng chờ đợi, mẹ của Như Tuyết trước mắt đã ra khỏi phòng mổ, ca mổ rất thành công. Nhưng cần được theo dõi và điều trị trong bệnh viện một thời gian.
Mẹ của Như Tuyết hiện đang được sắp xếp trong phòng chăm sóc đặc biệt và có nhân viên y tá tốt nhất đến để chăm sóc, cho nên không cần lo lắng.
Ngày hôm sau, Đại học Bảo Thạnh, sau giờ học. "Lâm Thiên!"
Như Tuyết nhảy đến chỗ Lâm Thiên với nụ cười trên môi.
Như Tuyết hôm nay mặc một chiếc áo phông màu hồng và một chiếc quần jean, mặc dù cô ấy ăn mặc khá đơn giản nhưng cô ấy vốn đã có một vẻ ngoài thanh tú, nước da trắng và nụ cười vui tươi trên khuôn miệng nhỏ nhắn.
Sau khi Lâm Thiên đứng dậy, Như Tuyết trực tiếp nằm lấy tay Lâm Thiên, trên mặt nở nụ cười vui vẻ.
Có lẽ bởi vì mối quan hệ của hai người đã được xác nhận, vẻ mặt của Như Tuyết trở nên hồng hào, tinh thần, khí lực của cả người đều tốt hơn bình thường rất nhiều. “Anh Thiên, các cậu đây là?” Tên mập bên cạnh ngẩn người. “Béo, Như Tuyết bây giờ là bạn gái của tôi!” Lâm Thiên cười nói. nói: "Thật không? Điều đó thật tuyệt! Những người yêu nhau cuối cùng cũng được thành đôi! Xin chúc mừng!" Tên mập vỗ tay vui vẻ. "Béo, đi thôi! Tôi mời, tối nay chúng ta phải đi ăn mừng thật lớn!" Lâm Thiên cười. "Tốt! Chuyện tốt như vậy, là phải ăn mừng!" Tên mập vui vẻ nói.
Sau khi cả ba ra khỏi phòng học, họ đi thẳng đến cổng trường.
Trên đường. "Anh Lâm Thiên!" Một cô gái ăn mặc rất đẹp, sau khi nhìn thấy Lâm Thiên, cô ta liền chạy đến chỗ Lâm Thiên đang đứng. “Có chuyện gì sao?” Lâm Thiên nhìn cô gái. "Anh Lâm Thiên, em muốn làm bạn với anh. Chúng ta có thể làm bạn với nhau có được không? Là kiểu bạn làm gì cũng được, là kiểu đó đó." Cô gái nháy mắt với Lâm Thiên.
Lâm Thiên thấy thế, nhất thời không nói được gì. “Xin lỗi người đẹp, tôi có bạn gái rồi, đây là bạn gái của tôi. Lâm Thiên nắm lấy tay Như Tuyết.
Cô gái tiếp tục nháy mắt nói: "Anh Lâm Thiên, cậu ấm nhà giàu hạng nhất như anh,có một đống bạn gái là chuyện bình thường, em không để ý" “Nhưng tôi để ý” Lâm Thiên cười khổ. “Chà, xem ra sức quyến rũ của tôi vẫn chưa đủ.” Cô gái không nói thêm.
Sau đó, cô gái nhìn Như Tuyết, nói với vẻ ghen tị "Người đẹp, tôi thực sự ghen tị với chị. Chị có thể trở thành bạn gái của anh Lâm Thiên. Chị chắc chắn phát tài rồi!" “Bạn học này, tôi và Lâm Thiên ở bên nhau, không phải vì anh ấy có tiền!” Như Tuyết vẻ mặt nghiêm túc. "Ôi, chị ơi, ai cũng là nước khoáng, chị hà tất phải giả bộ thanh khiết?” Cô gái tỏ vẻ không tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.