Chương 200: Tiểu Ngọc
Thiên Bôi Bất Tuý
07/10/2021
Khi Lâm Thiên nghe được chủ đề này, anh cũng không khỏi lộ ra vẻ gượng gạo.
Vì vậy Lâm Thiên nhanh chóng thay đổi chủ đề. “Tiểu Ngọc, vết thương của em thế nào rồi?” Lâm
Thiên nhìn Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc chính là cô gái nhỏ được Lâm Thiên tiện tay cứu ra, khi anh đi vào trong khu bán hàng đa cấp cứu em trai của Lý Ánh Hồng. “Anh Thiên, em cũng khỏe rồi, em đang đợi anh trở về để nói lời tạm biệt với anh, sau đó em sẽ về nhà? Tiểu Ngọc nói. “Nếu đã như vậy, anh sẽ đưa em về” Lâm Thiên nói. Lâm Thiên có sở thích khi làm việc phải có đầu có đuôi ổn thỏa. Nếu như đã cứu Tiểu Ngọc ra, anh đương nhiên phải đưa cô ấy trở về, đây cũng coi như là hoàn thành chuyện này một cách viên mãn.
Sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện cho Tiểu Ngọc, Lâm Thiên lái chiếc xe thương mại chở Tiểu Ngọc trở về nhà.
Nhà của Tiểu Ngọc trong một thôn quê hẻo lánh ở giao giới với thành phố Bảo Thạnh và thành phố Việt Hoàng.
Lâm Thiên lái suốt hai tiếng trên con đường nhựa, cộng với một tiếng trên đường đất, mới đến được nhà của Tiểu Ngọc.
Nhà của Tiểu Ngọc là một ngôi nhà đất đổ nát.
Sau khi xuống xe. “Tiểu Ngọc, tấm thẻ ngân hàng này em hãy giữ lấy đi. Trong đó có bảy trăm triệu đồng, ngày tháng sau này em hãy chuyên tâm học hành, đợi đến khi tốt nghiệp đại học rồi mới đi tìm việc làm”
Lâm Thiên đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Tiểu Ngọc.
Lâm Thiên đã gửi bảy trăm triệu đồng vào trong thẻ ngân hàng này, số tiền này đủ để Tiểu Ngọc học hết chương trình cấp ba, và cả đại học.
Trên thế giới này có rất nhiều người nghèo khổ, Lâm
Thiên không thể giúp đỡ hết được, nhưng nếu Lâm Thiên gặp được thì có thể giúp đỡ một người hay một người.
Tiểu Ngọc được sủng mà kinh ngạc. “Anh Thiên, anh đã cứu em khỏi nơi bán hàng đa cấp đó, còn đích thân đưa em về nhà, em đã rất biết ơn rồi, làm sao em còn có thể nhận tiền của anh được.”
Tiểu Ngọc vừa nói vừa đẩy trả thẻ ngân hàng lại cho
Lâm Thiên. “Số tiền này là để cho em học hành, em có muốn đi học không?" Lâm Thiên nghiêm mặt nói. “Muốn.” Tiểu Ngọc gật đầu nói với giọng điệu kiên định. Tiểu Ngọc bỏ học ra ngoài, chính là bởi vì gia cảnh quá nghèo, không có tiền cho cô ấy ăn học.
Bởi vì gia cảnh quá nghèo nên Tiểu Ngọc vẫn luôn rất chăm chỉ học hành, và luôn khát khao được đến trường đi học, bởi vì đây là cách duy nhất có thể thay đổi vận mệnh của gia đình cô ấy.
Chỉ đáng tiếc là nhà cô ấy nghèo đến nỗi không thể lấy được tiền cho cô ấy đi học.
Và ba của Tiểu Ngọc lại cho rằng, con gái sớm muộn gì cũng phải kết hôn, chỉ cần biết chữ là đủ rồi, học hành nhiều đến mấy cũng vô dụng. “Nếu như em muốn đi học, nếu như em đã gọi anh là anh trai, thế số tiền này em nhất định phải cầm, nếu như em cảm thấy khó xử, thế thì đợi đến sau này em đi làm kiếm được tiền rồi hẳn trả lại cho anh, như vậy được rồi chứ”
Lâm Thiên vừa nói vừa đưa thẻ ngân hàng vào tay
Tiểu Ngọc. “Anh Thiên, đợi khi em tốt nghiệp rồi, em nhất định phải trả ơn anh” Khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Ngọc lộ ra vẻ kiên định.
Lần này, Tiểu Ngọc đã chịu nhận lấy thẻ ngân hàng.
Trong lòng Tiểu Ngọc thực sự rất biết ơn Lâm Thiên, trong khu rừng ngày đó rất có khả năng có người đuổi theo phía sau, Lâm Thiên hoàn toàn có thể bỏ cô ấy lại chạy trốn một mình, nhưng Lâm Thiên vẫn luôn cõng lấy cô ấy.
Cô ấy cũng biết rất rõ, lúc đó Lâm Thiên cõng cô ấy đã mệt đến gần như kiệt sức, nhưng Lâm Thiên chưa từng bỏ mặc cô ấy, và cũng chưa từng phàn nàn một lời.
Từ nhỏ đến lớn Tiểu Ngọc chưa bao giờ cảm nhận được có ai đối xử tốt với mình như vậy. Những điều này Tiểu Ngọc âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Bởi vì trong lòng quá xúc động, Tiểu Ngọc sống mũi hơi cay, nước mắt cứ từ trong vành mắt tuôn rơi. “Đứa bé ngốc, đừng khóc. Lâm Thiên ôm Tiểu Ngọc vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô ấy.
Lâm Thiên cũng không có suy nghĩ gì nhiều, hoàn toàn như cách anh trai đối xử với em gái vậy, anh chỉ muốn an ủi cô ấy.
Tiểu Ngọc cứ như vậy, vùi vào trong lòng lòng ngực của Lâm Thiên, nước mắt rơi lã chã.
Tiểu Ngọc lúc này đã thầm thề trong lòng rằng mình nhất định phải chăm chỉ học tập, sau này tốt nghiệp nhất định phải báo đáp ân tình của Lâm Thiên đối với mình.
Sau khi đưa Tiểu Ngọc về nhà, Lâm Thiên cũng lái xe đến thành phố Bảo Thạnh.
Vừa từ nhà Tiểu Ngọc chạy ra được hơn mười phút, trên con đường đất nông thôn, đột nhiên xông ra bóng ảnh của một chiếc Rolls Royce Phant. “Mẹ nó, một chiếc xe sang trọng như vậy sao có thể xuất hiện ở đây?” Lâm Thiên lộ vẻ rất kinh ngạc. Hơn nữa khi Lâm Thiên liếc nhìn qua, thì thấy biển số của chiếc xe này lại là số xe của thành phố. “Lẽ nào trong thôn này có gia đình nào ở thành phố phát tài rồi sao?” Lâm Thiên lẩm bẩm nói.
Loại chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Cũng may là đường đất này khá rộng rãi, nên miễn cưỡng có thể chạy vượt qua.
Lâm Thiên cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh liền quên đi chuyện này, tiếp tục lái xe đi về phía thành phố Bảo Thạnh.
Chiếc Rolls Royce Phant có biển số xe thành phố này lái trên con đường đất được hơn mười phút, rồi lại chạy vòng vào trong nhà của Tiểu Ngọc.
Trong chiếc Rolls Royce, một người đàn ông trung niên mặc bộ tây phục cao cấp được thiết kế riêng bước xuống. “Ông chủ, chính là ở đây." Một thư ký đeo kính bên cạnh nói.
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó trực tiếp bước vào trong.
Trong sân nhà. “Các người là?” Tiểu Ngọc đang làm việc, thì nhìn thấy người đàn ông trung niên này đột nhiên xuất hiện, liền nghi hoặc hỏi. “Tiểu Ngọc, ba là ba của con, hôm nay tới là đặc biệt đến đón con trở về thành phố. Khi người đàn ông trung niên nhìn thấy Tiểu Ngọc, đôi mắt ông ấy hơi đỏ. “Ba tôi?” Tiểu Ngọc nói với vẻ mặt nghi hoặc.
Lúc này, ba của Tiểu Ngọc, một người nông dân với mái tóc hoa râm bước ra ngoài. “Là ông?" Ba của Tiểu Ngọc hình như nhận ra người đàn ông trung niên. “Đúng vậy, tôi đến nhận lại con gái tôi, hãy yên tâm, các người nuôi dưỡng con gái tôi hơn mười mấy năm, tôi sẽ đền bù một khoản tiền hậu hĩnh cho ông." Người đàn ông trung niên lấy khăn giấy từ tay thư ký, lau đi nước mắt.
Mười phút sau, Tiểu Ngọc cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hóa ra người đàn ông trung niên mặc tây phục này chính là cha ruột của cô ấy.
Năm đó ba của cô ấy do làm ăn thất bại thiếu nợ một khoản tiền lớn, mẹ cô ấy bị bọn đòi nợ ép đến tự sát, ba cô ấy vì tránh cho bọn đòi nợ đến tổn thương Tiểu Ngọc, nên mới gửi Tiểu Ngọc đến vùng nông thôn hẻo lánh này, rồi đưa cho gia đình không có khả năng sinh con nuôi dưỡng.
Sau khi ba của Tiểu Ngọc trốn nợ được vài năm, liền đến thành phố phát triển, mười mấy năm trôi qua, nay ba của Tiểu Ngọc đã công thành danh toại, trở thành một nhân vật lớn trong giới kinh doanh thành thị.
Bây giờ là muốn đích thân đến đón Tiểu Ngọc về nhà. “Tiểu Ngọc, mấy năm nay là ba đã không chăm sóc được cho con, con hãy theo ba về thành phố, ba sẽ cho con điều kiện sống tốt nhất, cho con đi học ở trường tốt nhất” Ba của Tiểu Ngọc nước mắt lưng tròng nói.
Ba của Tiểu Ngọc đương nhiên hiểu rõ, mấy năm nay Tiểu Ngọc đã sống rất vất vả. “Nhưng mà bố mẹ nuôi có ơn dưỡng dục với con” Tiểu
Ngọc nói. “Đứa con ngốc này, ba sẽ cho bọn họ bảy tỷ đồng. Ba của Tiểu Ngọc nói. “Tiểu Ngọc à, con hãy về với ba ruột của con đi, để ba nhận lấy bảy tỷ đồng đó.” Ba nuôi của Tiểu Ngọc nói.
Trong lòng của ba nuôi cho rằng Tiểu Ngọc sau này cũng phải lấy chồng, thà cầm bảy tỷ đồng rồi để cô ấy đi với ba ruột của mình còn hơn.
Ba nuôi đã nói như vậy rồi, Tiểu Ngọc còn có thể nói gì nữa?
Cứ như thế, Tiểu Ngọc theo ba ruột của mình rời khỏi nơi này, chuẩn bị đi đến nơi thành thị. Trước khi lên xe.
Tiểu Ngọc lấy ra thẻ ngân hàng mà Lâm Thiên đưa cho cô ấy. “Anh Thiên, đợi khi Tiểu Ngọc có bản lĩnh rồi, nhất định sẽ đến tìm anh” Tiểu Ngọc quyết định phải giữ gìn cho thật tốt tấm thẻ này.
Thành phố Bảo Thạnh.
Lâm Thiên trực tiếp lái xe đến trước cửa nhà Như
Tuyết.
Lâm Thiên định sẽ giải thích rõ ràng với Như Tuyết về chuyện của mình và Phạm Minh Tú.
Chỉ là Lâm Thiên có chút lo lắng không biết Như Tuyết sẽ có phản ứng như thế nào khi biết được chuyện này.
Nhưng mọi chuyện đã phát sinh, chuyện này cũng đã không còn cách nào khác.
Đứng trước cửa nhà Như Tuyết, Lâm Thiên hít sâu một hơi, tỏ ra có chút lo lắng.
Lâm Thiên sợ rằng Như Tuyết không thể chấp nhận được chuyện này. “Cộc cộc cộc.” Sau khi Lâm Thiên gõ cửa, cửa nhanh chóng được mở ra. “Lâm Thiên, anh đã trở về”
Sau khi Như Tuyết nhìn thấy Lâm Thiên, liền vui vẻ nở một nụ cười, chạy tới ôm lấy Lâm Thiên, hôn lên mặt Lâm Thiên một cái. “Lâm Thiên, tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa của phụ nữ, anh ở thành phố Việt Hoàng có phải là đã đi vụng trộm rồi không.” Như Tuyết ngửi đi ngửi lại trên người Lâm Thiên. “Chuyện đó... Như Tuyết chúng ta hãy vào nhà nói đi Lâm Thiên lộ ra vẻ gượng gạo.
Lâm Thiên không ngờ rằng mũi của Như Tuyết lại thính như vậy, mùi nước hoa lưu lại trên người Lâm Thiên tất nhiên là của Phạm Minh Tú.
Sau khi vào nhà. “Bác gái còn ở bệnh viện sao?” Lâm Thiên nhìn một vòng xung quanh, nhưng lại không thấy mẹ Như Tuyết. “Ừ, vẫn đang nằm trong bệnh viện, sau cuộc phẫu thuật cần phải nằm hồi phục thêm một thời gian.” Như Tuyết nói.
Sau khi ngồi xuống. “Như Tuyết, có một chuyện anh nhất định phải thành thật nói với em, anh đã làm sai chuyện ở thành phố Việt Hoàng, anh... có lỗi với em.’ Lâm Thiên bất chấp tất cả nói. “Lâm Thiên, anh...anh nói lời này là có ý gì, lẽ nào... anh không cần em nữa sao? Anh muốn chia tay với em sao?”
Như Tuyết nói đến câu cuối cùng, vành mắt đã đỏ hoe, nước mắt vương vấn trên khóe mi. “Đồ ngốc à, em nói nhảm nhí gì đó? Ai nói phải chia tay với em, anh đến là để nhận lỗi với em mà. Lâm Thiên nắm lấy tay Như Tuyết. “Thật sao? Anh thật sự không phải muốn chia tay với em sao?” Như Tuyết kích động nhìn Lâm Thiên. “Như Tuyết, em hãy nghe anh nói trước đã” Lâm Thiên nói.
Vì vậy Lâm Thiên nhanh chóng thay đổi chủ đề. “Tiểu Ngọc, vết thương của em thế nào rồi?” Lâm
Thiên nhìn Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc chính là cô gái nhỏ được Lâm Thiên tiện tay cứu ra, khi anh đi vào trong khu bán hàng đa cấp cứu em trai của Lý Ánh Hồng. “Anh Thiên, em cũng khỏe rồi, em đang đợi anh trở về để nói lời tạm biệt với anh, sau đó em sẽ về nhà? Tiểu Ngọc nói. “Nếu đã như vậy, anh sẽ đưa em về” Lâm Thiên nói. Lâm Thiên có sở thích khi làm việc phải có đầu có đuôi ổn thỏa. Nếu như đã cứu Tiểu Ngọc ra, anh đương nhiên phải đưa cô ấy trở về, đây cũng coi như là hoàn thành chuyện này một cách viên mãn.
Sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện cho Tiểu Ngọc, Lâm Thiên lái chiếc xe thương mại chở Tiểu Ngọc trở về nhà.
Nhà của Tiểu Ngọc trong một thôn quê hẻo lánh ở giao giới với thành phố Bảo Thạnh và thành phố Việt Hoàng.
Lâm Thiên lái suốt hai tiếng trên con đường nhựa, cộng với một tiếng trên đường đất, mới đến được nhà của Tiểu Ngọc.
Nhà của Tiểu Ngọc là một ngôi nhà đất đổ nát.
Sau khi xuống xe. “Tiểu Ngọc, tấm thẻ ngân hàng này em hãy giữ lấy đi. Trong đó có bảy trăm triệu đồng, ngày tháng sau này em hãy chuyên tâm học hành, đợi đến khi tốt nghiệp đại học rồi mới đi tìm việc làm”
Lâm Thiên đưa một tấm thẻ ngân hàng cho Tiểu Ngọc.
Lâm Thiên đã gửi bảy trăm triệu đồng vào trong thẻ ngân hàng này, số tiền này đủ để Tiểu Ngọc học hết chương trình cấp ba, và cả đại học.
Trên thế giới này có rất nhiều người nghèo khổ, Lâm
Thiên không thể giúp đỡ hết được, nhưng nếu Lâm Thiên gặp được thì có thể giúp đỡ một người hay một người.
Tiểu Ngọc được sủng mà kinh ngạc. “Anh Thiên, anh đã cứu em khỏi nơi bán hàng đa cấp đó, còn đích thân đưa em về nhà, em đã rất biết ơn rồi, làm sao em còn có thể nhận tiền của anh được.”
Tiểu Ngọc vừa nói vừa đẩy trả thẻ ngân hàng lại cho
Lâm Thiên. “Số tiền này là để cho em học hành, em có muốn đi học không?" Lâm Thiên nghiêm mặt nói. “Muốn.” Tiểu Ngọc gật đầu nói với giọng điệu kiên định. Tiểu Ngọc bỏ học ra ngoài, chính là bởi vì gia cảnh quá nghèo, không có tiền cho cô ấy ăn học.
Bởi vì gia cảnh quá nghèo nên Tiểu Ngọc vẫn luôn rất chăm chỉ học hành, và luôn khát khao được đến trường đi học, bởi vì đây là cách duy nhất có thể thay đổi vận mệnh của gia đình cô ấy.
Chỉ đáng tiếc là nhà cô ấy nghèo đến nỗi không thể lấy được tiền cho cô ấy đi học.
Và ba của Tiểu Ngọc lại cho rằng, con gái sớm muộn gì cũng phải kết hôn, chỉ cần biết chữ là đủ rồi, học hành nhiều đến mấy cũng vô dụng. “Nếu như em muốn đi học, nếu như em đã gọi anh là anh trai, thế số tiền này em nhất định phải cầm, nếu như em cảm thấy khó xử, thế thì đợi đến sau này em đi làm kiếm được tiền rồi hẳn trả lại cho anh, như vậy được rồi chứ”
Lâm Thiên vừa nói vừa đưa thẻ ngân hàng vào tay
Tiểu Ngọc. “Anh Thiên, đợi khi em tốt nghiệp rồi, em nhất định phải trả ơn anh” Khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Ngọc lộ ra vẻ kiên định.
Lần này, Tiểu Ngọc đã chịu nhận lấy thẻ ngân hàng.
Trong lòng Tiểu Ngọc thực sự rất biết ơn Lâm Thiên, trong khu rừng ngày đó rất có khả năng có người đuổi theo phía sau, Lâm Thiên hoàn toàn có thể bỏ cô ấy lại chạy trốn một mình, nhưng Lâm Thiên vẫn luôn cõng lấy cô ấy.
Cô ấy cũng biết rất rõ, lúc đó Lâm Thiên cõng cô ấy đã mệt đến gần như kiệt sức, nhưng Lâm Thiên chưa từng bỏ mặc cô ấy, và cũng chưa từng phàn nàn một lời.
Từ nhỏ đến lớn Tiểu Ngọc chưa bao giờ cảm nhận được có ai đối xử tốt với mình như vậy. Những điều này Tiểu Ngọc âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Bởi vì trong lòng quá xúc động, Tiểu Ngọc sống mũi hơi cay, nước mắt cứ từ trong vành mắt tuôn rơi. “Đứa bé ngốc, đừng khóc. Lâm Thiên ôm Tiểu Ngọc vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô ấy.
Lâm Thiên cũng không có suy nghĩ gì nhiều, hoàn toàn như cách anh trai đối xử với em gái vậy, anh chỉ muốn an ủi cô ấy.
Tiểu Ngọc cứ như vậy, vùi vào trong lòng lòng ngực của Lâm Thiên, nước mắt rơi lã chã.
Tiểu Ngọc lúc này đã thầm thề trong lòng rằng mình nhất định phải chăm chỉ học tập, sau này tốt nghiệp nhất định phải báo đáp ân tình của Lâm Thiên đối với mình.
Sau khi đưa Tiểu Ngọc về nhà, Lâm Thiên cũng lái xe đến thành phố Bảo Thạnh.
Vừa từ nhà Tiểu Ngọc chạy ra được hơn mười phút, trên con đường đất nông thôn, đột nhiên xông ra bóng ảnh của một chiếc Rolls Royce Phant. “Mẹ nó, một chiếc xe sang trọng như vậy sao có thể xuất hiện ở đây?” Lâm Thiên lộ vẻ rất kinh ngạc. Hơn nữa khi Lâm Thiên liếc nhìn qua, thì thấy biển số của chiếc xe này lại là số xe của thành phố. “Lẽ nào trong thôn này có gia đình nào ở thành phố phát tài rồi sao?” Lâm Thiên lẩm bẩm nói.
Loại chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Cũng may là đường đất này khá rộng rãi, nên miễn cưỡng có thể chạy vượt qua.
Lâm Thiên cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh liền quên đi chuyện này, tiếp tục lái xe đi về phía thành phố Bảo Thạnh.
Chiếc Rolls Royce Phant có biển số xe thành phố này lái trên con đường đất được hơn mười phút, rồi lại chạy vòng vào trong nhà của Tiểu Ngọc.
Trong chiếc Rolls Royce, một người đàn ông trung niên mặc bộ tây phục cao cấp được thiết kế riêng bước xuống. “Ông chủ, chính là ở đây." Một thư ký đeo kính bên cạnh nói.
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó trực tiếp bước vào trong.
Trong sân nhà. “Các người là?” Tiểu Ngọc đang làm việc, thì nhìn thấy người đàn ông trung niên này đột nhiên xuất hiện, liền nghi hoặc hỏi. “Tiểu Ngọc, ba là ba của con, hôm nay tới là đặc biệt đến đón con trở về thành phố. Khi người đàn ông trung niên nhìn thấy Tiểu Ngọc, đôi mắt ông ấy hơi đỏ. “Ba tôi?” Tiểu Ngọc nói với vẻ mặt nghi hoặc.
Lúc này, ba của Tiểu Ngọc, một người nông dân với mái tóc hoa râm bước ra ngoài. “Là ông?" Ba của Tiểu Ngọc hình như nhận ra người đàn ông trung niên. “Đúng vậy, tôi đến nhận lại con gái tôi, hãy yên tâm, các người nuôi dưỡng con gái tôi hơn mười mấy năm, tôi sẽ đền bù một khoản tiền hậu hĩnh cho ông." Người đàn ông trung niên lấy khăn giấy từ tay thư ký, lau đi nước mắt.
Mười phút sau, Tiểu Ngọc cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, hóa ra người đàn ông trung niên mặc tây phục này chính là cha ruột của cô ấy.
Năm đó ba của cô ấy do làm ăn thất bại thiếu nợ một khoản tiền lớn, mẹ cô ấy bị bọn đòi nợ ép đến tự sát, ba cô ấy vì tránh cho bọn đòi nợ đến tổn thương Tiểu Ngọc, nên mới gửi Tiểu Ngọc đến vùng nông thôn hẻo lánh này, rồi đưa cho gia đình không có khả năng sinh con nuôi dưỡng.
Sau khi ba của Tiểu Ngọc trốn nợ được vài năm, liền đến thành phố phát triển, mười mấy năm trôi qua, nay ba của Tiểu Ngọc đã công thành danh toại, trở thành một nhân vật lớn trong giới kinh doanh thành thị.
Bây giờ là muốn đích thân đến đón Tiểu Ngọc về nhà. “Tiểu Ngọc, mấy năm nay là ba đã không chăm sóc được cho con, con hãy theo ba về thành phố, ba sẽ cho con điều kiện sống tốt nhất, cho con đi học ở trường tốt nhất” Ba của Tiểu Ngọc nước mắt lưng tròng nói.
Ba của Tiểu Ngọc đương nhiên hiểu rõ, mấy năm nay Tiểu Ngọc đã sống rất vất vả. “Nhưng mà bố mẹ nuôi có ơn dưỡng dục với con” Tiểu
Ngọc nói. “Đứa con ngốc này, ba sẽ cho bọn họ bảy tỷ đồng. Ba của Tiểu Ngọc nói. “Tiểu Ngọc à, con hãy về với ba ruột của con đi, để ba nhận lấy bảy tỷ đồng đó.” Ba nuôi của Tiểu Ngọc nói.
Trong lòng của ba nuôi cho rằng Tiểu Ngọc sau này cũng phải lấy chồng, thà cầm bảy tỷ đồng rồi để cô ấy đi với ba ruột của mình còn hơn.
Ba nuôi đã nói như vậy rồi, Tiểu Ngọc còn có thể nói gì nữa?
Cứ như thế, Tiểu Ngọc theo ba ruột của mình rời khỏi nơi này, chuẩn bị đi đến nơi thành thị. Trước khi lên xe.
Tiểu Ngọc lấy ra thẻ ngân hàng mà Lâm Thiên đưa cho cô ấy. “Anh Thiên, đợi khi Tiểu Ngọc có bản lĩnh rồi, nhất định sẽ đến tìm anh” Tiểu Ngọc quyết định phải giữ gìn cho thật tốt tấm thẻ này.
Thành phố Bảo Thạnh.
Lâm Thiên trực tiếp lái xe đến trước cửa nhà Như
Tuyết.
Lâm Thiên định sẽ giải thích rõ ràng với Như Tuyết về chuyện của mình và Phạm Minh Tú.
Chỉ là Lâm Thiên có chút lo lắng không biết Như Tuyết sẽ có phản ứng như thế nào khi biết được chuyện này.
Nhưng mọi chuyện đã phát sinh, chuyện này cũng đã không còn cách nào khác.
Đứng trước cửa nhà Như Tuyết, Lâm Thiên hít sâu một hơi, tỏ ra có chút lo lắng.
Lâm Thiên sợ rằng Như Tuyết không thể chấp nhận được chuyện này. “Cộc cộc cộc.” Sau khi Lâm Thiên gõ cửa, cửa nhanh chóng được mở ra. “Lâm Thiên, anh đã trở về”
Sau khi Như Tuyết nhìn thấy Lâm Thiên, liền vui vẻ nở một nụ cười, chạy tới ôm lấy Lâm Thiên, hôn lên mặt Lâm Thiên một cái. “Lâm Thiên, tại sao trên người anh lại có mùi nước hoa của phụ nữ, anh ở thành phố Việt Hoàng có phải là đã đi vụng trộm rồi không.” Như Tuyết ngửi đi ngửi lại trên người Lâm Thiên. “Chuyện đó... Như Tuyết chúng ta hãy vào nhà nói đi Lâm Thiên lộ ra vẻ gượng gạo.
Lâm Thiên không ngờ rằng mũi của Như Tuyết lại thính như vậy, mùi nước hoa lưu lại trên người Lâm Thiên tất nhiên là của Phạm Minh Tú.
Sau khi vào nhà. “Bác gái còn ở bệnh viện sao?” Lâm Thiên nhìn một vòng xung quanh, nhưng lại không thấy mẹ Như Tuyết. “Ừ, vẫn đang nằm trong bệnh viện, sau cuộc phẫu thuật cần phải nằm hồi phục thêm một thời gian.” Như Tuyết nói.
Sau khi ngồi xuống. “Như Tuyết, có một chuyện anh nhất định phải thành thật nói với em, anh đã làm sai chuyện ở thành phố Việt Hoàng, anh... có lỗi với em.’ Lâm Thiên bất chấp tất cả nói. “Lâm Thiên, anh...anh nói lời này là có ý gì, lẽ nào... anh không cần em nữa sao? Anh muốn chia tay với em sao?”
Như Tuyết nói đến câu cuối cùng, vành mắt đã đỏ hoe, nước mắt vương vấn trên khóe mi. “Đồ ngốc à, em nói nhảm nhí gì đó? Ai nói phải chia tay với em, anh đến là để nhận lỗi với em mà. Lâm Thiên nắm lấy tay Như Tuyết. “Thật sao? Anh thật sự không phải muốn chia tay với em sao?” Như Tuyết kích động nhìn Lâm Thiên. “Như Tuyết, em hãy nghe anh nói trước đã” Lâm Thiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.