Chương 211: Tô Bảo Nhi rời đi
Thiên Bôi Bất Tuý
19/10/2022
Nếu là trước kia, Lâm Thiên nói đùa như vậy, chắc chắn Tô Bảo Nhi sẽ phủ
nhận ngay lập tức, sau đó phản bác lại anh, nhưng vừa rồi cô lại không
làm vậy.
"Bảo Nhi, cô sao vậy? Có chuyện gì ư?" Lâm Thiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Bảo Nhi nhìn về xa xăm, nói:
"Tôi tới tìm anh là muốn nói lời tạm biệt cuối cùng với anh."
Tô Bảo Nhi dường như rất bình tĩnh.
"Tạm biệt tôi?" Lâm Thiên ngẩn người.
"Tô Bảo Nhi, cô... Cô nói tạm biệt tôi là có ý gì? Chẳng lẽ... Cô muốn đi đâu sao?" Lâm Thiên truy hỏi.
"Tôi chuẩn bị tới thủ đô." Lâm Thiên bình tĩnh trả lời.
"Đến... Đến thủ đô?"
Thời khắc Lâm Thiên nghe được hai chữ "thủ đô", trong lòng hơi lộp bộp.
Thủ đô cách thành phố Bảo Thạnh vô cùng xa.
Thủ đô ở phía Bắc, mà thành phố Bảo Thạnh lại ở phía Nam!
"Bảo Nhi, cô... Cô không đùa chứ? Ở thành phố Bảo Thạnh không tốt sao, còn chạy đến thủ đô làm gì?" Lâm Thiên nở một nụ cười gượng gạo.
Thời điểm Lâm Thiên nghe tin Tô Bảo Nhi muốn tới thủ đô, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là: Không được!
Đối với Lâm Thiên mà nói, Tô Bảo Nhi chính là người đầu tiên phát sinh quan hệ với anh, tầm ảnh hưởng của người này khiến Lâm Thiên không thể quên nổi.
Tuy rằng Tô Bảo Nhi vẫn luôn không chấp nhận anh, nhưng sâu trong lòng Lâm Thiên vẫn coi cô ấy là người phụ nữ của mình. Nếu Tô Bảo Nhi gặp nguy hiểm, Lâm Thiên chắc chắn sẽ nỗ lực quên mình cứu giúp cô ấy.
"Tôi muốn tới thủ đô để theo đuổi ước mơ của mình." Tô Bảo Nhi bình tĩnh trả lời.
"Theo đuổi ước mơ? Nhưng ở thành phố Bảo Thạnh có cơ nghiệp của cha cô, bất kể cô có làm cái gì cũng có cha cô giúp cô, vậy chẳng phải càng thuận lợi cho cô thực hiện ước mơ hay sao?" Lâm Thiên nói.
Tô Bảo Nhi nghe được lời này liền quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên.
"Lâm Thiên, anh đây là đang... Giữ tôi lại sao?" Ánh sáng lóe lên trong mắt Tô Bảo Nhi, sắc mặt thoáng nghiêm túc.
Lâm Thiên trầm ngâm vài giây, sau đó gật đầu.
"Không sai, tôi đang giữ cô lại."
Tô Bảo Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục nhìn về phương xa.
"Có điều tôi đã quyết định rồi. Anh nói không sai, ở thành phố Bảo Thạnh, tôi làm gì cũng có cha tôi hỗ trợ." Tô Bảo Nhi nói.
Sau đó lại tiếp tục: "Nhưng tôi muốn dùng chính sức của mình theo đuổi giấc mơ. Tôi không muốn làm cô chủ cành vàng lá ngọc ở thành phố Bảo Thạnh nữa. Tôi muốn có cuộc sống của riêng mình, khẳng định được giá trị của chính mình."
"Ý cô là... Không đi không được?" Giọng Lâm Thiên trầm xuống.
Tô Bảo Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Ầm ầm!
Bầu trời âm u đột nhiên vang lên tiếng sấm.
Ngay sau đó.
Mưa như trút nước.
Rào rào.
Cơn mưa rào đột nhiên kéo tới, mưa cực kỳ to, như muốn đâm xuyên cả mái nhà.
Lâm Thiên nhìn màn mưa, hít vào thật sâu một hơi, sau đó nói:
"Vậy được rồi, tôi vốn không có tư cách ngăn cản cô, chúc cô thuận buồm xuôi gió."
Tuy rằng sâu trong lòng Lâm Thiên, anh không hề muốn Tô Bảo Nhi rời đi.
Nhưng Lâm Thiên vừa không phải bạn trai Tô Bảo Nhi, vừa không phải người thân của cô ấy, chính anh lấy đâu ra tư cách tiếp tục khuyên bảo cô ấy? Ngăn cản cô ấy?
"Lâm Thiên, tôi cũng không biết sau này chúng ta còn có thể gặp nhau hay không. Nếu về sau chúng ta còn cơ hội gặp lại..." Tô Bảo Nhi nói đến đây, đột nhiên im bặt.
"Gặp lại thì sao?" Lâm Thiên truy hỏi.
"Không có gì, anh nhớ đối xử tốt với bạn gái của mình. Cô ấy là một người con gái tốt, trước đó còn từng tới tìm tôi đấy."
Tô Bảo Nhi nói tới đây thì khẽ cười với Lâm Thiên, chỉ là nụ cười này hơi mất tự nhiên.
"Như Tuyết tới tìm cô?" Lâm Thiên có vẻ hơi kinh ngạc.
"Không sai, cô ấy khuyên tôi và anh ở bên nhau. Cô ấy nói trong lòng anh có tôi, cô ấy sẵn sàng cho tôi làm vợ cả, còn cô ấy làm vợ nhỏ." Tô Bảo Nhi nói.
"Cô ấy..." Ánh mắt Lâm Thiên trở nên phức tạp.
Lâm Thiên không ngờ Như Tuyết sẽ làm thế, tất nhiên Lâm Thiên cũng hiểu vì sao Như Tuyết lại tốn công tốn sức như vậy.
Tô Bảo Nhi nhìn màn mưa, tiếp tục nói:
"Tôi vốn định xuất phát từ một tuần trước rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy vẫn nên tự mình đến nói lời tạm biệt với anh rồi mới rời đi. Bây giờ nếu đã gặp được anh rồi, tôi cũng nên đi thôi."
Sau khi nói xong lời này, Tô Bảo Nhi lập tức đứng dậy, xoay người rời đi.
Vào khoảnh khắc Tô Bảo Nhi xoay người, mắt cô đỏ lên, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống...
Sở dĩ Tô Bảo Nhi quyết định tới thủ đô là vì hai nguyên nhân.
Nguyên nhân thứ nhất là điều cô ấy vừa nói với Lâm Thiên.
Mà nguyên nhân thứ hai, chính là vì cô muốn thoát khỏi Phạm Nhật Long, cô ấy biết, nhất định Phạm Nhật Long sẽ đến thành phố Bảo Thạnh tìm cô ấy.
Phạm Nhật Long từng tới thành phố Bảo Thạnh một lần, lần đó đã suýt nữa giết chết Lâm Thiên. Nếu Phạm Nhật Long lại tới lần nữa, Tô Bảo Nhi lo Lâm Thiên sẽ thật sự bị Phạm Nhật Long giết chết.
Tô Bảo Nhi biết, lấy gia cảnh của Phạm Nhật Long đem ra so, Lâm Thiên rất khó đánh thắng.
Cho nên cô ấy lựa chọn rời đi, như vậy cũng có thể đảm bảo vệ toàn cho Lâm Thiên.
Nhưng cô ấy không nói lý do thứ hai cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhìn bóng dáng Tô Bảo Nhi rời đi, trong lòng lập tức nhói lên.
Nếu Tô Bảo Nhi thật sự đi tới thủ đô, Lâm Thiên không biết về sau còn có thể gặp lại cô ấy không nữa.
Lâm Thiên bỗng muốn xông lên ôm lấy cô ấy, không cho cô ấy đi.
Nhưng anh lại không làm vậy, mãi đến khi bóng dáng Tô Bảo Nhi khuất hẳn, biến mất trong tầm mắt của anh.
Người ta đi theo đuổi ước mơ, mình có tư cách gì mà ngăn cản?
Tô Bảo Nhi, cứ rời đi như vậy…
Ầm ầm!
Lại một tiếng sấm sét ùng oàng vang lên, tia sét đó như đánh thẳng vào trái tim Lâm Thiên, khiến nó đau quặn.
"Không! Đây chắc chắn không phải lần cuối chúng ta nói lời tạm biệt! Bảo Nhi, nhất định chúng ta sẽ còn gặp nhau! Thủ đô ư? Một ngày nào đó, Lâm Thiên tôi nhất định cũng sẽ tới!" Ánh mắt Lâm Thiên trở nên kiên định.
Sẩm tối, trong nhà Lâm Thiên.
Như Tuyết đặc biệt tới nhà chăm sóc cho anh.
"Bảo Nhi đi thủ đô rồi sao?" Như Tuyết kinh ngạc nói.
Vừa rồi Lâm Thiên đã nói tin tức này với Như Tuyết.
Lâm Thiên gật đầu: "Không sai, anh đoán giờ này cô ấy đã không còn ở thành phố Bảo Thạnh nữa."
"Lâm Thiên, lòng anh hẳn rất lưu luyến phải không? Có điều không sao, còn có em ở bên cạnh mà." Như Tuyết chủ động ôm lấy Lâm Thiên.
Như Tuyết biết Lâm Thiên đã phát sinh quan hệ với Tô Bảo Nhi, cô ấy vẫn chưa thể buông xuống vấn đề này được.
Ngay sau đó, Như Tuyết chủ động hôn Lâm Thiên.
Một đêm triền miên.
Sáng hôm sau, thời điểm Lâm Thiên tỉnh lại, phát hiện Như Tuyết đã không còn nằm bên cạnh.
"Anh yêu, anh tỉnh rồi."
Như Tuyết tươi cười đi từ ngoài vào.
"Em làm xong bữa sáng rồi, anh mau ra ăn đi."
Như Tuyết vừa nói vừa đi tới trước mặt Lâm Thiên, hôn nhẹ lên mặt anh một cái.
"Em cũng thật đảm đang." Lâm Thiên cười nói.
Trên bàn cơm.
"Như Tuyết, cháo ngao em nấu thơm quá." Lâm Thiên vừa ăn vừa khen ngợi.
"Vậy anh mau ăn nhiều một chút." Như Tuyết cười tươi đầy hạnh phúc.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai vậy?" Lâm Thiên đứng dậy mở cửa.
"Két..."
Sau khi cửa mở ra
Đập vào mắt Lâm Thiên là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc giản dị, khoác trên mình một bộ vest lịch sự.
"Anh là... Lâm Hải Quang?" Lâm Thiên nhận ra đối phương.
"Lâm Thiên, cậu cũng thật không lễ phép. Tôi là anh họ cậu mà cậu lại dám gọi thẳng tên của tôi?" Lâm Hải Quang nhíu mày nói.
Ngay sau đó, Lâm Hải Quang nhìn thoáng qua bố trí trong căn nhà, cười nhạo:
"Lâm Thiên, mấy năm nay cậu vẫn ở cái nơi rách nát này sao?"
"Đúng, tôi ở đây đó. Có vấn đề gì à?" Lâm Thiên bình tĩnh trả lời.
"Năm đó cha cậu không chịu kinh doanh, cứ nhất quyết phải bỏ trốn theo mẹ cậu, kết quả chết trên công trường, đúng là ngu xuẩn! Còn hại cậu phải chịu khổ qua ngày như vậy, chậc chậc." Lâm Hải Quang cảm thán.
"Tôi sống khổ hay không liên quan gì tới anh? Nếu anh không còn việc gì nữa thì tôi đóng cửa đây, nơi này của tôi không chào đón anh!" Lâm Thiên nói.
"Ây dà, mấy năm không gặp, cậu vẫn dữ dằn như vậy. Thôi tôi nói thẳng nhé, ông nội tổ chức lễ mừng thọ 80 tuổi, mời cậu và mẹ cậu về tham dự." Lâm Hải Quang nói.
"Các người đã sớm từ mặt nhà chúng tôi, giờ còn mới chúng tôi làm gì?" Lâm Thiên cười lạnh lùng, nói.
Lâm Hải Quang cũng lạnh lùng cười một tiếng: "Cậu cho rằng tôi muốn thế à? Nếu không vì ông nội lên tiếng dặn dò, cậu thấy tôi sẽ chịu đến đây sao?"
"Được, tôi biết rồi."
Lâm Thiên nói xong câu này thì đóng rầm cửa lại.
Lâm Hải Quang, con trai bác hai của Lâm Thiên, cũng là anh họ của anh.
Có điều ấn tượng của anh về người này không tốt lắm, năm đó ông ta từng cười nhạo mỉa mai Lâm Thiên không dưới một lần.
Năm đó sau khi cha mẹ Lâm Thiên bỏ trốn, nhà họ Lâm liền từ mặt cha Lâm Thiên, cũng không nhận Lâm Thiên làm cháu.
Đặc biệt là sau khi cha của Lâm Thiên qua đời, bọn họ càng nhận định, cha Lâm Thiên chết là do bị mẹ Lâm Thiên khắc.
Thật ra ông nội Lâm Thiên và bác cả, bác hai Lâm Thiên đều có quan hệ không tồi, chẳng qua họ chưa từng trợ giúp Lâm Thiên bất kỳ điều gì.
Thời điểm còn học trung học, bởi vì không đủ tiền đóng học phí cho Lâm Thiên, mẹ Lâm Thiên liền dẫn theo Lâm Thiên, tới quỳ xuống cầu xin ông nội Lâm Thiên và bác cả, bác hai, bọn họ không những không chi ra một đồng tiền, ngược lại còn châm chọc mỉa mai.
Những chuyện đó, đến bây giờ Lâm Thiên vẫn còn nhớ rõ mồn một.
"Bảo Nhi, cô sao vậy? Có chuyện gì ư?" Lâm Thiên lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Tô Bảo Nhi nhìn về xa xăm, nói:
"Tôi tới tìm anh là muốn nói lời tạm biệt cuối cùng với anh."
Tô Bảo Nhi dường như rất bình tĩnh.
"Tạm biệt tôi?" Lâm Thiên ngẩn người.
"Tô Bảo Nhi, cô... Cô nói tạm biệt tôi là có ý gì? Chẳng lẽ... Cô muốn đi đâu sao?" Lâm Thiên truy hỏi.
"Tôi chuẩn bị tới thủ đô." Lâm Thiên bình tĩnh trả lời.
"Đến... Đến thủ đô?"
Thời khắc Lâm Thiên nghe được hai chữ "thủ đô", trong lòng hơi lộp bộp.
Thủ đô cách thành phố Bảo Thạnh vô cùng xa.
Thủ đô ở phía Bắc, mà thành phố Bảo Thạnh lại ở phía Nam!
"Bảo Nhi, cô... Cô không đùa chứ? Ở thành phố Bảo Thạnh không tốt sao, còn chạy đến thủ đô làm gì?" Lâm Thiên nở một nụ cười gượng gạo.
Thời điểm Lâm Thiên nghe tin Tô Bảo Nhi muốn tới thủ đô, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là: Không được!
Đối với Lâm Thiên mà nói, Tô Bảo Nhi chính là người đầu tiên phát sinh quan hệ với anh, tầm ảnh hưởng của người này khiến Lâm Thiên không thể quên nổi.
Tuy rằng Tô Bảo Nhi vẫn luôn không chấp nhận anh, nhưng sâu trong lòng Lâm Thiên vẫn coi cô ấy là người phụ nữ của mình. Nếu Tô Bảo Nhi gặp nguy hiểm, Lâm Thiên chắc chắn sẽ nỗ lực quên mình cứu giúp cô ấy.
"Tôi muốn tới thủ đô để theo đuổi ước mơ của mình." Tô Bảo Nhi bình tĩnh trả lời.
"Theo đuổi ước mơ? Nhưng ở thành phố Bảo Thạnh có cơ nghiệp của cha cô, bất kể cô có làm cái gì cũng có cha cô giúp cô, vậy chẳng phải càng thuận lợi cho cô thực hiện ước mơ hay sao?" Lâm Thiên nói.
Tô Bảo Nhi nghe được lời này liền quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên.
"Lâm Thiên, anh đây là đang... Giữ tôi lại sao?" Ánh sáng lóe lên trong mắt Tô Bảo Nhi, sắc mặt thoáng nghiêm túc.
Lâm Thiên trầm ngâm vài giây, sau đó gật đầu.
"Không sai, tôi đang giữ cô lại."
Tô Bảo Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục nhìn về phương xa.
"Có điều tôi đã quyết định rồi. Anh nói không sai, ở thành phố Bảo Thạnh, tôi làm gì cũng có cha tôi hỗ trợ." Tô Bảo Nhi nói.
Sau đó lại tiếp tục: "Nhưng tôi muốn dùng chính sức của mình theo đuổi giấc mơ. Tôi không muốn làm cô chủ cành vàng lá ngọc ở thành phố Bảo Thạnh nữa. Tôi muốn có cuộc sống của riêng mình, khẳng định được giá trị của chính mình."
"Ý cô là... Không đi không được?" Giọng Lâm Thiên trầm xuống.
Tô Bảo Nhi nhẹ nhàng gật đầu.
Ầm ầm!
Bầu trời âm u đột nhiên vang lên tiếng sấm.
Ngay sau đó.
Mưa như trút nước.
Rào rào.
Cơn mưa rào đột nhiên kéo tới, mưa cực kỳ to, như muốn đâm xuyên cả mái nhà.
Lâm Thiên nhìn màn mưa, hít vào thật sâu một hơi, sau đó nói:
"Vậy được rồi, tôi vốn không có tư cách ngăn cản cô, chúc cô thuận buồm xuôi gió."
Tuy rằng sâu trong lòng Lâm Thiên, anh không hề muốn Tô Bảo Nhi rời đi.
Nhưng Lâm Thiên vừa không phải bạn trai Tô Bảo Nhi, vừa không phải người thân của cô ấy, chính anh lấy đâu ra tư cách tiếp tục khuyên bảo cô ấy? Ngăn cản cô ấy?
"Lâm Thiên, tôi cũng không biết sau này chúng ta còn có thể gặp nhau hay không. Nếu về sau chúng ta còn cơ hội gặp lại..." Tô Bảo Nhi nói đến đây, đột nhiên im bặt.
"Gặp lại thì sao?" Lâm Thiên truy hỏi.
"Không có gì, anh nhớ đối xử tốt với bạn gái của mình. Cô ấy là một người con gái tốt, trước đó còn từng tới tìm tôi đấy."
Tô Bảo Nhi nói tới đây thì khẽ cười với Lâm Thiên, chỉ là nụ cười này hơi mất tự nhiên.
"Như Tuyết tới tìm cô?" Lâm Thiên có vẻ hơi kinh ngạc.
"Không sai, cô ấy khuyên tôi và anh ở bên nhau. Cô ấy nói trong lòng anh có tôi, cô ấy sẵn sàng cho tôi làm vợ cả, còn cô ấy làm vợ nhỏ." Tô Bảo Nhi nói.
"Cô ấy..." Ánh mắt Lâm Thiên trở nên phức tạp.
Lâm Thiên không ngờ Như Tuyết sẽ làm thế, tất nhiên Lâm Thiên cũng hiểu vì sao Như Tuyết lại tốn công tốn sức như vậy.
Tô Bảo Nhi nhìn màn mưa, tiếp tục nói:
"Tôi vốn định xuất phát từ một tuần trước rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy vẫn nên tự mình đến nói lời tạm biệt với anh rồi mới rời đi. Bây giờ nếu đã gặp được anh rồi, tôi cũng nên đi thôi."
Sau khi nói xong lời này, Tô Bảo Nhi lập tức đứng dậy, xoay người rời đi.
Vào khoảnh khắc Tô Bảo Nhi xoay người, mắt cô đỏ lên, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt chảy xuống...
Sở dĩ Tô Bảo Nhi quyết định tới thủ đô là vì hai nguyên nhân.
Nguyên nhân thứ nhất là điều cô ấy vừa nói với Lâm Thiên.
Mà nguyên nhân thứ hai, chính là vì cô muốn thoát khỏi Phạm Nhật Long, cô ấy biết, nhất định Phạm Nhật Long sẽ đến thành phố Bảo Thạnh tìm cô ấy.
Phạm Nhật Long từng tới thành phố Bảo Thạnh một lần, lần đó đã suýt nữa giết chết Lâm Thiên. Nếu Phạm Nhật Long lại tới lần nữa, Tô Bảo Nhi lo Lâm Thiên sẽ thật sự bị Phạm Nhật Long giết chết.
Tô Bảo Nhi biết, lấy gia cảnh của Phạm Nhật Long đem ra so, Lâm Thiên rất khó đánh thắng.
Cho nên cô ấy lựa chọn rời đi, như vậy cũng có thể đảm bảo vệ toàn cho Lâm Thiên.
Nhưng cô ấy không nói lý do thứ hai cho Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhìn bóng dáng Tô Bảo Nhi rời đi, trong lòng lập tức nhói lên.
Nếu Tô Bảo Nhi thật sự đi tới thủ đô, Lâm Thiên không biết về sau còn có thể gặp lại cô ấy không nữa.
Lâm Thiên bỗng muốn xông lên ôm lấy cô ấy, không cho cô ấy đi.
Nhưng anh lại không làm vậy, mãi đến khi bóng dáng Tô Bảo Nhi khuất hẳn, biến mất trong tầm mắt của anh.
Người ta đi theo đuổi ước mơ, mình có tư cách gì mà ngăn cản?
Tô Bảo Nhi, cứ rời đi như vậy…
Ầm ầm!
Lại một tiếng sấm sét ùng oàng vang lên, tia sét đó như đánh thẳng vào trái tim Lâm Thiên, khiến nó đau quặn.
"Không! Đây chắc chắn không phải lần cuối chúng ta nói lời tạm biệt! Bảo Nhi, nhất định chúng ta sẽ còn gặp nhau! Thủ đô ư? Một ngày nào đó, Lâm Thiên tôi nhất định cũng sẽ tới!" Ánh mắt Lâm Thiên trở nên kiên định.
Sẩm tối, trong nhà Lâm Thiên.
Như Tuyết đặc biệt tới nhà chăm sóc cho anh.
"Bảo Nhi đi thủ đô rồi sao?" Như Tuyết kinh ngạc nói.
Vừa rồi Lâm Thiên đã nói tin tức này với Như Tuyết.
Lâm Thiên gật đầu: "Không sai, anh đoán giờ này cô ấy đã không còn ở thành phố Bảo Thạnh nữa."
"Lâm Thiên, lòng anh hẳn rất lưu luyến phải không? Có điều không sao, còn có em ở bên cạnh mà." Như Tuyết chủ động ôm lấy Lâm Thiên.
Như Tuyết biết Lâm Thiên đã phát sinh quan hệ với Tô Bảo Nhi, cô ấy vẫn chưa thể buông xuống vấn đề này được.
Ngay sau đó, Như Tuyết chủ động hôn Lâm Thiên.
Một đêm triền miên.
Sáng hôm sau, thời điểm Lâm Thiên tỉnh lại, phát hiện Như Tuyết đã không còn nằm bên cạnh.
"Anh yêu, anh tỉnh rồi."
Như Tuyết tươi cười đi từ ngoài vào.
"Em làm xong bữa sáng rồi, anh mau ra ăn đi."
Như Tuyết vừa nói vừa đi tới trước mặt Lâm Thiên, hôn nhẹ lên mặt anh một cái.
"Em cũng thật đảm đang." Lâm Thiên cười nói.
Trên bàn cơm.
"Như Tuyết, cháo ngao em nấu thơm quá." Lâm Thiên vừa ăn vừa khen ngợi.
"Vậy anh mau ăn nhiều một chút." Như Tuyết cười tươi đầy hạnh phúc.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai vậy?" Lâm Thiên đứng dậy mở cửa.
"Két..."
Sau khi cửa mở ra
Đập vào mắt Lâm Thiên là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc giản dị, khoác trên mình một bộ vest lịch sự.
"Anh là... Lâm Hải Quang?" Lâm Thiên nhận ra đối phương.
"Lâm Thiên, cậu cũng thật không lễ phép. Tôi là anh họ cậu mà cậu lại dám gọi thẳng tên của tôi?" Lâm Hải Quang nhíu mày nói.
Ngay sau đó, Lâm Hải Quang nhìn thoáng qua bố trí trong căn nhà, cười nhạo:
"Lâm Thiên, mấy năm nay cậu vẫn ở cái nơi rách nát này sao?"
"Đúng, tôi ở đây đó. Có vấn đề gì à?" Lâm Thiên bình tĩnh trả lời.
"Năm đó cha cậu không chịu kinh doanh, cứ nhất quyết phải bỏ trốn theo mẹ cậu, kết quả chết trên công trường, đúng là ngu xuẩn! Còn hại cậu phải chịu khổ qua ngày như vậy, chậc chậc." Lâm Hải Quang cảm thán.
"Tôi sống khổ hay không liên quan gì tới anh? Nếu anh không còn việc gì nữa thì tôi đóng cửa đây, nơi này của tôi không chào đón anh!" Lâm Thiên nói.
"Ây dà, mấy năm không gặp, cậu vẫn dữ dằn như vậy. Thôi tôi nói thẳng nhé, ông nội tổ chức lễ mừng thọ 80 tuổi, mời cậu và mẹ cậu về tham dự." Lâm Hải Quang nói.
"Các người đã sớm từ mặt nhà chúng tôi, giờ còn mới chúng tôi làm gì?" Lâm Thiên cười lạnh lùng, nói.
Lâm Hải Quang cũng lạnh lùng cười một tiếng: "Cậu cho rằng tôi muốn thế à? Nếu không vì ông nội lên tiếng dặn dò, cậu thấy tôi sẽ chịu đến đây sao?"
"Được, tôi biết rồi."
Lâm Thiên nói xong câu này thì đóng rầm cửa lại.
Lâm Hải Quang, con trai bác hai của Lâm Thiên, cũng là anh họ của anh.
Có điều ấn tượng của anh về người này không tốt lắm, năm đó ông ta từng cười nhạo mỉa mai Lâm Thiên không dưới một lần.
Năm đó sau khi cha mẹ Lâm Thiên bỏ trốn, nhà họ Lâm liền từ mặt cha Lâm Thiên, cũng không nhận Lâm Thiên làm cháu.
Đặc biệt là sau khi cha của Lâm Thiên qua đời, bọn họ càng nhận định, cha Lâm Thiên chết là do bị mẹ Lâm Thiên khắc.
Thật ra ông nội Lâm Thiên và bác cả, bác hai Lâm Thiên đều có quan hệ không tồi, chẳng qua họ chưa từng trợ giúp Lâm Thiên bất kỳ điều gì.
Thời điểm còn học trung học, bởi vì không đủ tiền đóng học phí cho Lâm Thiên, mẹ Lâm Thiên liền dẫn theo Lâm Thiên, tới quỳ xuống cầu xin ông nội Lâm Thiên và bác cả, bác hai, bọn họ không những không chi ra một đồng tiền, ngược lại còn châm chọc mỉa mai.
Những chuyện đó, đến bây giờ Lâm Thiên vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.